• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Hưu phu - Bạch Y Tố Tuyết (1 Viewer)

  • Chap-13

Chương 13: Muốn đánh thì đánh cả ta (1)




Edit: Mộc Miên


Beta: Hy








Đúng như dự đoán, Cố Tĩnh Phong vừa mới hạ lệnh, Hải Đường nằm trong ngực hắn liền nhếch lên một nụ cười hả hê đắc ý. Đông Xuân nằm trên mặt đất, đau đến mức tê tâm liệt phế, nhưng cuối cùng nàng cảm thấy chính mình cũng không thể nói gì được nữa, chỗ trống trong hàm răng cũng không còn cảm thấy đau nữa.





Sau khi mệnh lệnh truyền xuống, hai đầu bếp nữ bị hộ vệ lôi ra ngoài, tiếng khóc than ai oán làm kinh động đến Thẩm Kinh Vũ, nàng bước đến ngăn đám hộ vệ rồi lạnh lùng hỏi:





“Các ngươi làm gì vậy?”





“Phu nhân, phu nhân…Xin người hãy cứu chúng thần, tướng quân muốn đánh 30 trượng rồi đuổi chúng thần ra khỏi phủ, nói rằng chúng thần gây ồn ào khi dễ tiểu nha đầu kia, phu nhân từ bi xin hãy giúp đỡ chúng thần.”





Hai đầu bếp nữ vừa thấy Thẩm Khinh Vũ giống như gặp được cứu tinh, quỳ xuống dưới chân nàng gào khóc kêu cứu mạng.





“Thả hết ra cho ta.”





Thẩm Khinh Vũ mím môi, đầu tiên là chỉ bảo hai đầu bếp nữ, hai nàng kia cũng thông minh, lập tức tránh sau lưng Thẩm Khinh Vũ, không dám lò đầu ra, các tên hộ vệ nhìn nhau rồi hồi bẩm với Thẩm Khinh Vũ:





“Thỉnh phu nhân giơ cao đánh khẽ, lệnh này là do tướng quân truyền xuống, nếu tiểu nhân không làm theo thì tiểu nhân cũng sẽ bị chịu phạt.”





“Tướng quân nói là nói thế nào?”





“Tướng quân nói, hôm nay ai gây náo loạn thì đánh 30 trượng rồi đuổi ra phủ tướng quân.”





“Ha! Hôm nay ta cũng gây náo loạn, vương tử hay dân chúng phạm pháp cũng đều như nhau, nếu các ngươi đang thực thi mệnh lệnh thì hãy đánh ta 30 trượng rồi đuổi ta ra khỏi phủ đi.”





Vừa nói xong, tên hộ vệ kia liền im miệng, sắc mặt càng thêm xấu hổ.





Sau đó Thẩm Khinh Vũ quyết định làm tới, tự mình mang theo hai đầu bếp nữ và Tố Ca đi đến phòng hành lang. Ở nơi đó, quản sự đã chuẩn bị mọi thứ, một cái ghế dài, hai thanh tiểu trượng, nói là tiểu trượng nhưng nếu bị nam nhân đánh liên tiếp 30 trượng thì nếu không chết cũng phải lột da, cho dù là đầu bếp nữ có da dày thịt béo như thế nào.





Quản sự vừa thấy Thẩm Khinh Vũ mang theo hai đầu bếp nữ và Tố Ca đến gần, trong lòng hắn muốn kêu khổ, lại thấy vài tên hộ vệ mặt như đưa đám tang, hắn thở dài một cái rồi vội chạy lại đón.





Thẩm Khinh Vũ không nói chuyện với quản sự, chỉ kêu Tố Ca ghép hai chiếc ghế dài lại rồi nhìn Tố Ca nói:





“Tố Ca, đỡ ta nằm xuống.”





Nhất cử nhất động của nàng khiến những người trong phòng không khỏi tò mò, không biết phu nhân lại muốn làm gì.





Từ buổi sáng hôm qua, tướng quân mang theo một nữ nhân ở bên ngoài trở về, phủ viện này trở nên náo nhiệt hẳn, tuồng chèo còn không kịch tính như thế này.





Các nha hoàn tò mò xúm lại thì thấy Thẩm Khinh Vũ đang nằm ngửa trên hai chiếc ghế dài, nàng nhìn quản sự hộ viện rồi chỉ chỉ chiếc bụng tròn xoe của mình nói:





“Này, đánh đi, bụng ta hơi to nên không thể nằm úp cho các ngươi đánh được, vậy nên các ngươi cứ như vậy mà đánh đi, đánh xong thì lấy luôn một lần hai mạng, đỡ cho các ngươi phải lo, các ngươi nói xem có phải hay không!”





“Phu nhân….Chuyện này tuyệt đối không thể, phu nhân, người làm như vậy chẳng phải muốn làm khó chết tiểu nhân sao, trong bụng người chính là tiểu công tử, phu nhân, kính xin người thương xót, chúng thần cũng chỉ là người làm công ăn lương, cũng không còn cách nào khác.”





Quản sự vừa nghe Thẩm Khinh Vũ nói như vậy thì sợ hãi khiếp vía, chạy nhanh đến quỳ gối trước mặt Thẩm Khinh Vũ, chắp tay van xin nàng.





Thẩm Khinh Vũ không để ý tới lời hắn nói, vẫn cứ nằm trên ghế, mặc kệ hắn nói thế nào cũng không đứng dậy.





“Ngươi nói ngươi chỉ làm công ăn lương, vậy thì đây là cơ hội tốt cho các ngươi mà, các ngươi động thủ đánh chết ta đi, rồi đem tin ta chết đến trước mặt chủ tử của các ngươi để lãnh công, thật sung sướng mà….”





“Phu nhân đừng nói như vậy, chúng thần cũng chỉ phụng mệnh hành sự, không có cách nào khác…”





Quản sự quỳ gối bên cạnh Thẩm Khinh Vũ, hận không thể đem tiếng khóc thành lời.





“Phụng mệnh? Thôi quản sự, ngươi có biết ta mang ngươi từ Thẩm phủ đến đây không? Ngươi phụng mệnh của ai? Chủ của ngươi là ai? Ngươi ở Thẩm phủ cũng nhiều năm, ăn không ít cơm của Thẩm phủ, ta đem ngươi tới nơi này, ngươi liền muốn đổi chủ, còn nói là phụng mệnh sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom