Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-24
Chương 24: Kẻ gây sự (2)
Edit: Lan Anh
Beta: Su
Kéo tiểu tam tới chỗ chính thất, đòi người làm đồ ăn, rồi còn hỏi có được hay không? Thẩm Khinh Vũ hận không thể hỏi hắn một câu, ta đào mộ tổ tiên nhà ngươi lên sau đó nói xin lỗi, có được hay không?
Liễu ma ma còn ở đây, nếu nói thế không biết lát bị mắng thế nào, Thẩm Khinh Vũ đành phải nhẫn nhịn mà không ngừng cười lạnh.
"Tướng quân, hay là thôi đi, cố gắng một chút cho qua cơn là ổn rồi, người đừng vì thiếp làm khó cho phu nhân mà có thêm hiềm khích, chúng ta quay về đi thôi."
Cố Tĩnh Phong không nói gì, nhưng Hải Đường ở phía sau như tức phụ nuôi từ bé yếu ớt kéo tay áo hắn, ra vẻ người vô tội.
Thấy vẻ bạch liên hoa của Hải Đường, Thẩm Khinh Vũ chỉ lạnh lùng cười, sau đó nói với Cố Tĩnh Phong:
"Ầy, phu nhân mới của ngươi đã rộng lượng nói không cần rồi, có nghe thấy không?!
Nhưng mà, cũng không phải ta nói ngươi, nếu không muốn tướng quân với ta phải khó xử, thì sao lại kéo hắn tới đây, có phải muốn thể hiện ta ghen ghét đố kị nên không đáp ứng ngươi, còn ngươi lại ngoan hiền?
Hải Đường cô nương, lần nào cũng diễn tiết mục đấy ngươi không chán sao, mới sáng sớm đã để cho Liễu ma ma quở mắng, bây giờ lại chứng nào tận nấy, già mồm cãi láo cũng nên có chút dáng vẻ của già mồm, ngươi ngay cả bụng còn chưa to, đã liên tục kêu chỗ này đau chỗ kia nhột, sau này cái bụng lớn rồi, ngươi còn muốn tướng quân xây một cái thang bế ngươi lên tận trời phải không!"
"Dù gì cũng sinh ra trong một gia đình bình thường, ngay cả ta đều biết phải tự lực cánh sinh, thế nào ngươi thì ngược lại, khăng khăng cái gì cũng phải có người hầu kẻ hạ, chẳng qua ngươi vất vả lắm mới mang thai, câu được con cá lớn như thế, muốn thể hiện địa vị, cho nên mới năm lần bảy lượt kéo nam nhân này tới ra oai với ta đi.”
Nghe thấy Thẩm Khinh Vũ nói thế, Hải Đường lắc đầu không ngừng, gấp gáp đến nỗi suýt chút nữa khóc thành tiếng, vội vã xua tay "Không có, không có...".
"Không có sao? Không có mà giờ này ngươi đứng ở đây à? Trên đời này có bao nhiêu thứ ngươi ăn không được? Ngươi lại cứ muốn kéo nam nhân này tới đây, muốn ăn những thứ mà người hầu của ta làm? Bảo hắn kêu Vương An giúp ngươi tuyển a hoàn với trù nương vào phủ, người này làm không ăn được, ngươi sai người khác, nếu không được, ngươi tìm về mười người trăm người, ta không tin, không có một món nào không hợp ý của ngươi."
"Hôm nay ta nói thẳng, Cố Tĩnh Phong là đôi giày rách mà Thẩm Khinh Vũ ta đã mang qua, ta coi thường, ta không cần, ngươi thích thì nhặt về mà mang, mang giày rách thì cũng đừng coi là báu vật làm người khác phải chướng mắt, đôi giày này đã dính phân, buồn nôn, ta vứt đi, ngươi lại đem làm bảo bối, ngươi cứ giữ mà mang, ta không giành với ngươi, bây giờ ta chỉ ước sớm hòa ly với hắn.
Ngươi muốn ngồi ở vị trí chính thất phu nhân chỉ sợ là không thể, nếu như nam nhân này có lòng, đời này của ngươi, cũng chỉ có thể khốn khổ giãy giụa làm tiểu thiếp, nếu như không có lòng, cả đời chỉ được người khác gọi là cô nương, giãy giụa chịu khổ ở trong phủ này thôi.
Ta đã không tính kế ngươi, ngươi nên biết điều an phận một chút, bằng không, cẩn thận ta trực tiếp rót một chén hoa hồng vào bụng của ngươi, đem nghiệp chướng trong bụng của ngươi loại bỏ, sau đó lột sạch quần áo của ngươi vứt thẳng ra ngoài cửa, ta nghĩ, ta chỉ cần ra tay, trong nội thành này cũng không ai dám cứu ngươi, cho nên, mời ngươi mang theo tướng quân của ngươi, mau chóng cút ra khỏi viện của ta, còn dám ở trước mặt ta làm dáng, ta liền lột sạch ngươi, để cho mỗi người trong thành đều nhìn qua một cái, nhìn xem người mà Cố Tĩnh Phong coi trọng có dáng vẻ gì."
"Lão hổ không phát uy, ngươi nghĩ ta là mèo bệnh có phải hay không?!"
Thẩm Khinh Vũ không có ý định chừa lại mặt mũi cho các nàng, Hải Đường vừa nói xong đã bị quát, liền trở nên lúng túng, mặt đỏ như gan heo, mặt của Cố Tĩnh Phong cũng không tốt hơn là bao.
Hắn bị Thẩm Khinh Vũ ví von thành giày rách, lại còn dính phân. Lúc đầu, hắn chỉ cho là Thẩm Khinh Vũ là oán hận mình ở bên ngoài tìm Hải Đường trở về, muốn mình hối lỗi, nên mới một hai kêu gào đòi hòa ly.
Nhưng hôm nay, thấy nàng kiên quyết như vậy, Cố Tĩnh Phong không khỏi cảm thấy lo sợ, hắn không biết lúc Hải Đường chưa mắc câu mà đem bản đồ binh bố giả cho Uất Trì Ngô, thì vị ái thê này của hắn đã mang theo hài tử, bỏ hắn mà đi mất hay không?
Là do mình làm quá sao? Cố Tĩnh Phong mặt lạnh, tự hỏi lòng.
Mặt Hải Đường từ đỏ thành trắng bệch, giống như là chim cút núp ở phía sau Cố Tĩnh Phong, nước mắt giàn giụa, tràn đầy ủy khuất.
Thẩm Khinh Vũ cắn răng, một vẻ “ta còn lạ gì ngươi” nhìn nàng, sau đó nói với các trù nương trong viện:
"Hôm nay các ngươi học được bất kì món nào, sau này nếu như không có mệnh lệnh của ta, xuất hiện bất kỳ người nào lạ mặt khác trên bàn, các ngươi cẩn thận cái tay của mình, ta cảnh cáo trước, đến lúc đó, đừng trách Thẩm Khinh Vũ ta lòng dạ ác độc!"
Nói xong, đem cây thước trong tay, hung hăng đập sang bên cạnh, thanh âm thước gãy gây chấn động nhân tâm...
Edit: Lan Anh
Beta: Su
Kéo tiểu tam tới chỗ chính thất, đòi người làm đồ ăn, rồi còn hỏi có được hay không? Thẩm Khinh Vũ hận không thể hỏi hắn một câu, ta đào mộ tổ tiên nhà ngươi lên sau đó nói xin lỗi, có được hay không?
Liễu ma ma còn ở đây, nếu nói thế không biết lát bị mắng thế nào, Thẩm Khinh Vũ đành phải nhẫn nhịn mà không ngừng cười lạnh.
"Tướng quân, hay là thôi đi, cố gắng một chút cho qua cơn là ổn rồi, người đừng vì thiếp làm khó cho phu nhân mà có thêm hiềm khích, chúng ta quay về đi thôi."
Cố Tĩnh Phong không nói gì, nhưng Hải Đường ở phía sau như tức phụ nuôi từ bé yếu ớt kéo tay áo hắn, ra vẻ người vô tội.
Thấy vẻ bạch liên hoa của Hải Đường, Thẩm Khinh Vũ chỉ lạnh lùng cười, sau đó nói với Cố Tĩnh Phong:
"Ầy, phu nhân mới của ngươi đã rộng lượng nói không cần rồi, có nghe thấy không?!
Nhưng mà, cũng không phải ta nói ngươi, nếu không muốn tướng quân với ta phải khó xử, thì sao lại kéo hắn tới đây, có phải muốn thể hiện ta ghen ghét đố kị nên không đáp ứng ngươi, còn ngươi lại ngoan hiền?
Hải Đường cô nương, lần nào cũng diễn tiết mục đấy ngươi không chán sao, mới sáng sớm đã để cho Liễu ma ma quở mắng, bây giờ lại chứng nào tận nấy, già mồm cãi láo cũng nên có chút dáng vẻ của già mồm, ngươi ngay cả bụng còn chưa to, đã liên tục kêu chỗ này đau chỗ kia nhột, sau này cái bụng lớn rồi, ngươi còn muốn tướng quân xây một cái thang bế ngươi lên tận trời phải không!"
"Dù gì cũng sinh ra trong một gia đình bình thường, ngay cả ta đều biết phải tự lực cánh sinh, thế nào ngươi thì ngược lại, khăng khăng cái gì cũng phải có người hầu kẻ hạ, chẳng qua ngươi vất vả lắm mới mang thai, câu được con cá lớn như thế, muốn thể hiện địa vị, cho nên mới năm lần bảy lượt kéo nam nhân này tới ra oai với ta đi.”
Nghe thấy Thẩm Khinh Vũ nói thế, Hải Đường lắc đầu không ngừng, gấp gáp đến nỗi suýt chút nữa khóc thành tiếng, vội vã xua tay "Không có, không có...".
"Không có sao? Không có mà giờ này ngươi đứng ở đây à? Trên đời này có bao nhiêu thứ ngươi ăn không được? Ngươi lại cứ muốn kéo nam nhân này tới đây, muốn ăn những thứ mà người hầu của ta làm? Bảo hắn kêu Vương An giúp ngươi tuyển a hoàn với trù nương vào phủ, người này làm không ăn được, ngươi sai người khác, nếu không được, ngươi tìm về mười người trăm người, ta không tin, không có một món nào không hợp ý của ngươi."
"Hôm nay ta nói thẳng, Cố Tĩnh Phong là đôi giày rách mà Thẩm Khinh Vũ ta đã mang qua, ta coi thường, ta không cần, ngươi thích thì nhặt về mà mang, mang giày rách thì cũng đừng coi là báu vật làm người khác phải chướng mắt, đôi giày này đã dính phân, buồn nôn, ta vứt đi, ngươi lại đem làm bảo bối, ngươi cứ giữ mà mang, ta không giành với ngươi, bây giờ ta chỉ ước sớm hòa ly với hắn.
Ngươi muốn ngồi ở vị trí chính thất phu nhân chỉ sợ là không thể, nếu như nam nhân này có lòng, đời này của ngươi, cũng chỉ có thể khốn khổ giãy giụa làm tiểu thiếp, nếu như không có lòng, cả đời chỉ được người khác gọi là cô nương, giãy giụa chịu khổ ở trong phủ này thôi.
Ta đã không tính kế ngươi, ngươi nên biết điều an phận một chút, bằng không, cẩn thận ta trực tiếp rót một chén hoa hồng vào bụng của ngươi, đem nghiệp chướng trong bụng của ngươi loại bỏ, sau đó lột sạch quần áo của ngươi vứt thẳng ra ngoài cửa, ta nghĩ, ta chỉ cần ra tay, trong nội thành này cũng không ai dám cứu ngươi, cho nên, mời ngươi mang theo tướng quân của ngươi, mau chóng cút ra khỏi viện của ta, còn dám ở trước mặt ta làm dáng, ta liền lột sạch ngươi, để cho mỗi người trong thành đều nhìn qua một cái, nhìn xem người mà Cố Tĩnh Phong coi trọng có dáng vẻ gì."
"Lão hổ không phát uy, ngươi nghĩ ta là mèo bệnh có phải hay không?!"
Thẩm Khinh Vũ không có ý định chừa lại mặt mũi cho các nàng, Hải Đường vừa nói xong đã bị quát, liền trở nên lúng túng, mặt đỏ như gan heo, mặt của Cố Tĩnh Phong cũng không tốt hơn là bao.
Hắn bị Thẩm Khinh Vũ ví von thành giày rách, lại còn dính phân. Lúc đầu, hắn chỉ cho là Thẩm Khinh Vũ là oán hận mình ở bên ngoài tìm Hải Đường trở về, muốn mình hối lỗi, nên mới một hai kêu gào đòi hòa ly.
Nhưng hôm nay, thấy nàng kiên quyết như vậy, Cố Tĩnh Phong không khỏi cảm thấy lo sợ, hắn không biết lúc Hải Đường chưa mắc câu mà đem bản đồ binh bố giả cho Uất Trì Ngô, thì vị ái thê này của hắn đã mang theo hài tử, bỏ hắn mà đi mất hay không?
Là do mình làm quá sao? Cố Tĩnh Phong mặt lạnh, tự hỏi lòng.
Mặt Hải Đường từ đỏ thành trắng bệch, giống như là chim cút núp ở phía sau Cố Tĩnh Phong, nước mắt giàn giụa, tràn đầy ủy khuất.
Thẩm Khinh Vũ cắn răng, một vẻ “ta còn lạ gì ngươi” nhìn nàng, sau đó nói với các trù nương trong viện:
"Hôm nay các ngươi học được bất kì món nào, sau này nếu như không có mệnh lệnh của ta, xuất hiện bất kỳ người nào lạ mặt khác trên bàn, các ngươi cẩn thận cái tay của mình, ta cảnh cáo trước, đến lúc đó, đừng trách Thẩm Khinh Vũ ta lòng dạ ác độc!"
Nói xong, đem cây thước trong tay, hung hăng đập sang bên cạnh, thanh âm thước gãy gây chấn động nhân tâm...
Bình luận facebook