Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-28
Chương 28: Kẻ thù cũ (2)
Editor: Hanie
Beta: Re
Oan gia gặp nhau đều sẽ so sánh cao thấp, Thẩm Khinh Vũ chỉ nhìn nàng ta giả vờ thông minh ngại ngùng, cười nhẹ, thong dong bình tĩnh nhìn chiếc vòng óng ánh trên tay nàng ta rồi nói.
"Chiếc vòng được xâu từ mười tám viên ngọc thạch lựu đỏ trên tay ngươi, ta đã nhìn thấy nó ở Trân Bảo Các trong Kinh Thành, ban đầu vốn là một đôi, ngày ấy người mua nó cũng là người có tiếng tăm lừng lẫy, là hoa khôi nổi danh ở Hồng Tụ Các, tại sao bây giờ lại ở đây? Đúng là làm người khác phải suy nghĩ xâu xa mà..."
"Nhưng mà xét trong thành Tấn Vương gia nhà chúng ta cũng là nhân vật nổi danh, đi chung với hoa khôi, kỹ nữ, con hát cũng là chuyện bình thường thôi, chỉ sợ Tấn Vương phi cũng đã tu luyện thành mình đồng da sắt, đao thương bất nhập."
" Mỹ nữ trong viện của phủ này có phải sắp không chứa nổi nữa rồi không, nếu không chứa nổi nữa thì phải nhanh chóng nói cho hoàng thượng để hoàng thượng sai Công bộ mở rộng phủ Tấn Vương, đừng để Tấn Vương phải thông đồng với người ngoài, vậy thì mất mặt Tấn Vương phi lắm, chỉ sợ người ngoài mà không biết sẽ nói người bụng dạ hẹp hòi, ngay cả cái sân cũng tiếc không muốn để muội muội dùng."
"Ngươi!" Câu nói như trường thương đoản pháo (*) đánh "chát chát" vào mặt của Vân Ý Sơ, Liễu ma ma nhịn không được buồn cười, chỉ nói tiểu thư nhà mình thật hiểu biết lại chưa bao giờ thể hiện ra mặt, Vân Ý Sơ càng không cần phải nói, ngẩng cổ thật cao cứ y như con gà trống hiếu chiến.
(*) trường thương đoản pháo: trong câu này có ý là lời nói sắc nhọn chứa đầy tính công kích.
"Ta cái gì mà ta? Phu quân của ta tìm tân sủng, nếu Tấn Vương phi quan tâm đến vậy cũng không nên ăn trong chén còn nhìn trong nồi, dù sao cũng là hoàng gia ngọc điệp, là người có danh có phận, đừng có lòng tham vô đáy, đời này xem như ngươi và phu quân ta không có duyên, ngươi hãy từ bỏ đi, sống cuộc sống bình yên, làm Vương phi là được."
Mắt thấy Vân Ý Sơ lần đầu tiên bị ăn mệt, Thẩm Khinh Vũ ở trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái, nhưng Vân Ý Sơ làm sao chịu tha cho nàng, nàng ta không phục, hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Ngươi đừng đắc ý quá, sau này cũng sẽ đến lúc ngươi phải khóc thôi, hừ!"
"Nghĩ đến đây, chắc hẳn Tấn Vương phi rất có kinh nghiệm khóc, hôm nào rảnh rỗi không có việc gì, ta triệu tập mọi người đến để ngài truyền dạy cho chúng ta được không?"
"Đồ tiện nhân."
Vân Ý Sơ nói một câu, Thẩm Khinh Vũ đáp lại một câu, một chút cũng không chịu nhường, không những vậy còn ăn đến mức gắt gao để khiến Vân Ý Sơ ra tay tấn công hết mức có thể, đặc biệt là câu cuối cùng ép Vân Ý Sơ phải chửi tục, thậm chí còn duỗi tay muốn tát lên mặt Thẩm Khinh Vũ để khiến nàng biết bản thân nàng ta lợi hại như thế nào.
Nhưng mà Thẩm Khinh Vũ lại không phải người dễ bắt nạt, lúc tay Vân Ý Sơ giơ lên chuẩn bị tát xuống, tay nàng nắm lại siết chặt cổ tay mảnh khảnh trắng nõn làm nàng ta đau đến mức hé miệng nghiến răng, từ khi đến nơi này, Thẩm Khinh Vũ sắp quên mất lúc mình còn ở thời đại đèn phố xa hoa, ngựa xe như nước đã từng học Taekwondo và Karate.
Cha mẹ sợ nàng thân là con gái sống một mình bên ngoài không an toàn nên năm mười ba tuổi đã đưa nàng đi học Taekwondo, trước khi xuyên đến đây nàng đã được Taekwondo đai đen tam đẳng, karate đai đen nhị đẳng, sau khi đến đây phát hiện mình đang đeo "quả bóng" này, giờ dùng võ thuật rất bất tiện nên cũng không dám lộn xộn, cứ nghĩ rằng mình sắp phế rồi, không ngờ bản thân vẫn còn sót lại chút căn bản.
"Ngươi buông tay ra, nếu ngươi còn không buông ra, có tin ta sẽ gọi người đến không!" Vân Ý Sơ không ngờ Thẩm Khinh Vũ lại mạnh như vậy, nhịn không được la to lên.
"Không biết cửu đệ muội làm sao vậy? Đang trong hoàng cung mà lại la hét om sòm, còn muốn đánh người? Muội muội của bổn cung đã trêu gì đến ngươi mà ngươi lại giơ tay, lúc ngươi giơ tay có nghĩ rằng nàng ấy đang có thai hay không."
Một giọng nói trong trẻo như khe núi vang lên đằng sau Vân Ý Sơ, nhưng mà bây giờ giọng nói ấy lại lành nhạt, lúc Vân Ý Sơ còn đang giãy giụa, Thẩm Khinh Vũ nhân lúc nàng ta không phòng bị thả tay ra, Vân Ý Sơ theo quán tính ngã xuống đất, xương đập xuống đất đau đến nhe răng.
"Tỷ tỷ, tỷ sao lại tới đây vậy?"
"Lý Toàn nói hôm nay muội sẽ tiến cung, tính toán thời gian đáng lẽ muội đã đến rồi nhưng lại không thấy muội đâu, sợ muội có việc nên ra đây xem thử."
Tỷ muội Thẩm gia nào quan tâm Vân Ý Sơ đang nằm dưới đất đau đến đổ mồ hôi lạnh, Thẩm Khinh Vũ chỉ nhanh chóng bước lên phía trước kéo tỷ tỷ mình, cười toe toét nói, Thẩm Tĩnh Lam gặp được muội muội mình nên cũng vui vẻ, duỗi tay vuốt lại phần tóc mái hơi xoã xuống, khẽ mỉm cười, chỉ tội nghiệp cho Vân Ý Sơ đau đến mức nhe răng, vất vả lắm mới đứng lên được còn phải hành lễ với hoàng hậu nương nương, thật là đau đến tê tâm liệt phế.
Thẩm Tĩnh Lam cố tình làm nàng ta lúng túng, không gọi nàng ta đứng lên, cố ý để nàng ta quỳ làm Vân Ý Sơ hận đên cắn răng:
"Hoàng hậu nương nương, người cứ dung túng muội muội như thế, dĩ hạ phạm phạm, không tuân theo tôn ti trật tự, đây là cố ý châm chọc mệnh phụ triều đình sao?"
"Câu này của cửu đệ muội, muội muội của bổn cung đang mang thai, đứa nhỏ là con vợ cả của phủ tướng quân uy vũ, thân là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, chỉ không biết là thân phận của muội ấy thấp hơn cửu đệ muội chỗ nào, cửu đệ muội lại giơ tay đánh nàng ấy, đang trong hoàng cung mà lại làm càn như vậy, gia giáo Thẩm gia rất nghiêm, Lệ phi tỷ tỷ của ngươi cũng chăm chỉ phụng dưỡng bổn cung, chưa bao giờ nói năng thô tục, ra tay đánh người như vậy, tại sao đến phiên cửu đệ muội lại hoàn toàn thay đổi. Cái tát này, nếu như nguy hiểm đến tính mạng đứa nhỏ thì cửu đệ muội định ăn nói với tướng quân thế nào đây, bên cạnh đó, ca ca của bổn cung luôn xem muội muội nhà mình như sinh mạng, nếu muội muội mất một sợi lông, ca ca sẽ dám liều mạng đi lột da người đó, cửu đệ muội, ngươi có chịu được không?"
"Nếu cửu đệ muội cứ muốn làm khó muội muội của bổn cung, chi bằng bây giờ chúng ta đến thỉnh an mẫu hậu để mẫu hậu phân xử công bằng đi."
Editor: Hanie
Beta: Re
Oan gia gặp nhau đều sẽ so sánh cao thấp, Thẩm Khinh Vũ chỉ nhìn nàng ta giả vờ thông minh ngại ngùng, cười nhẹ, thong dong bình tĩnh nhìn chiếc vòng óng ánh trên tay nàng ta rồi nói.
"Chiếc vòng được xâu từ mười tám viên ngọc thạch lựu đỏ trên tay ngươi, ta đã nhìn thấy nó ở Trân Bảo Các trong Kinh Thành, ban đầu vốn là một đôi, ngày ấy người mua nó cũng là người có tiếng tăm lừng lẫy, là hoa khôi nổi danh ở Hồng Tụ Các, tại sao bây giờ lại ở đây? Đúng là làm người khác phải suy nghĩ xâu xa mà..."
"Nhưng mà xét trong thành Tấn Vương gia nhà chúng ta cũng là nhân vật nổi danh, đi chung với hoa khôi, kỹ nữ, con hát cũng là chuyện bình thường thôi, chỉ sợ Tấn Vương phi cũng đã tu luyện thành mình đồng da sắt, đao thương bất nhập."
" Mỹ nữ trong viện của phủ này có phải sắp không chứa nổi nữa rồi không, nếu không chứa nổi nữa thì phải nhanh chóng nói cho hoàng thượng để hoàng thượng sai Công bộ mở rộng phủ Tấn Vương, đừng để Tấn Vương phải thông đồng với người ngoài, vậy thì mất mặt Tấn Vương phi lắm, chỉ sợ người ngoài mà không biết sẽ nói người bụng dạ hẹp hòi, ngay cả cái sân cũng tiếc không muốn để muội muội dùng."
"Ngươi!" Câu nói như trường thương đoản pháo (*) đánh "chát chát" vào mặt của Vân Ý Sơ, Liễu ma ma nhịn không được buồn cười, chỉ nói tiểu thư nhà mình thật hiểu biết lại chưa bao giờ thể hiện ra mặt, Vân Ý Sơ càng không cần phải nói, ngẩng cổ thật cao cứ y như con gà trống hiếu chiến.
(*) trường thương đoản pháo: trong câu này có ý là lời nói sắc nhọn chứa đầy tính công kích.
"Ta cái gì mà ta? Phu quân của ta tìm tân sủng, nếu Tấn Vương phi quan tâm đến vậy cũng không nên ăn trong chén còn nhìn trong nồi, dù sao cũng là hoàng gia ngọc điệp, là người có danh có phận, đừng có lòng tham vô đáy, đời này xem như ngươi và phu quân ta không có duyên, ngươi hãy từ bỏ đi, sống cuộc sống bình yên, làm Vương phi là được."
Mắt thấy Vân Ý Sơ lần đầu tiên bị ăn mệt, Thẩm Khinh Vũ ở trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái, nhưng Vân Ý Sơ làm sao chịu tha cho nàng, nàng ta không phục, hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Ngươi đừng đắc ý quá, sau này cũng sẽ đến lúc ngươi phải khóc thôi, hừ!"
"Nghĩ đến đây, chắc hẳn Tấn Vương phi rất có kinh nghiệm khóc, hôm nào rảnh rỗi không có việc gì, ta triệu tập mọi người đến để ngài truyền dạy cho chúng ta được không?"
"Đồ tiện nhân."
Vân Ý Sơ nói một câu, Thẩm Khinh Vũ đáp lại một câu, một chút cũng không chịu nhường, không những vậy còn ăn đến mức gắt gao để khiến Vân Ý Sơ ra tay tấn công hết mức có thể, đặc biệt là câu cuối cùng ép Vân Ý Sơ phải chửi tục, thậm chí còn duỗi tay muốn tát lên mặt Thẩm Khinh Vũ để khiến nàng biết bản thân nàng ta lợi hại như thế nào.
Nhưng mà Thẩm Khinh Vũ lại không phải người dễ bắt nạt, lúc tay Vân Ý Sơ giơ lên chuẩn bị tát xuống, tay nàng nắm lại siết chặt cổ tay mảnh khảnh trắng nõn làm nàng ta đau đến mức hé miệng nghiến răng, từ khi đến nơi này, Thẩm Khinh Vũ sắp quên mất lúc mình còn ở thời đại đèn phố xa hoa, ngựa xe như nước đã từng học Taekwondo và Karate.
Cha mẹ sợ nàng thân là con gái sống một mình bên ngoài không an toàn nên năm mười ba tuổi đã đưa nàng đi học Taekwondo, trước khi xuyên đến đây nàng đã được Taekwondo đai đen tam đẳng, karate đai đen nhị đẳng, sau khi đến đây phát hiện mình đang đeo "quả bóng" này, giờ dùng võ thuật rất bất tiện nên cũng không dám lộn xộn, cứ nghĩ rằng mình sắp phế rồi, không ngờ bản thân vẫn còn sót lại chút căn bản.
"Ngươi buông tay ra, nếu ngươi còn không buông ra, có tin ta sẽ gọi người đến không!" Vân Ý Sơ không ngờ Thẩm Khinh Vũ lại mạnh như vậy, nhịn không được la to lên.
"Không biết cửu đệ muội làm sao vậy? Đang trong hoàng cung mà lại la hét om sòm, còn muốn đánh người? Muội muội của bổn cung đã trêu gì đến ngươi mà ngươi lại giơ tay, lúc ngươi giơ tay có nghĩ rằng nàng ấy đang có thai hay không."
Một giọng nói trong trẻo như khe núi vang lên đằng sau Vân Ý Sơ, nhưng mà bây giờ giọng nói ấy lại lành nhạt, lúc Vân Ý Sơ còn đang giãy giụa, Thẩm Khinh Vũ nhân lúc nàng ta không phòng bị thả tay ra, Vân Ý Sơ theo quán tính ngã xuống đất, xương đập xuống đất đau đến nhe răng.
"Tỷ tỷ, tỷ sao lại tới đây vậy?"
"Lý Toàn nói hôm nay muội sẽ tiến cung, tính toán thời gian đáng lẽ muội đã đến rồi nhưng lại không thấy muội đâu, sợ muội có việc nên ra đây xem thử."
Tỷ muội Thẩm gia nào quan tâm Vân Ý Sơ đang nằm dưới đất đau đến đổ mồ hôi lạnh, Thẩm Khinh Vũ chỉ nhanh chóng bước lên phía trước kéo tỷ tỷ mình, cười toe toét nói, Thẩm Tĩnh Lam gặp được muội muội mình nên cũng vui vẻ, duỗi tay vuốt lại phần tóc mái hơi xoã xuống, khẽ mỉm cười, chỉ tội nghiệp cho Vân Ý Sơ đau đến mức nhe răng, vất vả lắm mới đứng lên được còn phải hành lễ với hoàng hậu nương nương, thật là đau đến tê tâm liệt phế.
Thẩm Tĩnh Lam cố tình làm nàng ta lúng túng, không gọi nàng ta đứng lên, cố ý để nàng ta quỳ làm Vân Ý Sơ hận đên cắn răng:
"Hoàng hậu nương nương, người cứ dung túng muội muội như thế, dĩ hạ phạm phạm, không tuân theo tôn ti trật tự, đây là cố ý châm chọc mệnh phụ triều đình sao?"
"Câu này của cửu đệ muội, muội muội của bổn cung đang mang thai, đứa nhỏ là con vợ cả của phủ tướng quân uy vũ, thân là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, chỉ không biết là thân phận của muội ấy thấp hơn cửu đệ muội chỗ nào, cửu đệ muội lại giơ tay đánh nàng ấy, đang trong hoàng cung mà lại làm càn như vậy, gia giáo Thẩm gia rất nghiêm, Lệ phi tỷ tỷ của ngươi cũng chăm chỉ phụng dưỡng bổn cung, chưa bao giờ nói năng thô tục, ra tay đánh người như vậy, tại sao đến phiên cửu đệ muội lại hoàn toàn thay đổi. Cái tát này, nếu như nguy hiểm đến tính mạng đứa nhỏ thì cửu đệ muội định ăn nói với tướng quân thế nào đây, bên cạnh đó, ca ca của bổn cung luôn xem muội muội nhà mình như sinh mạng, nếu muội muội mất một sợi lông, ca ca sẽ dám liều mạng đi lột da người đó, cửu đệ muội, ngươi có chịu được không?"
"Nếu cửu đệ muội cứ muốn làm khó muội muội của bổn cung, chi bằng bây giờ chúng ta đến thỉnh an mẫu hậu để mẫu hậu phân xử công bằng đi."
Bình luận facebook