Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-60
Chương 60: Hỏa thiêu trắc viện (2)
Edit: Zan
Beta: Kan Kudo
Đêm qua, lúc bên trắc viện vang lên tiếng ồn ào thì Cố Tĩnh Phong vẫn còn đang dùng bữa cùng nàng. Mãi cho đến khi ánh lửa đầy trời được dập tắt hoàn toàn, luồng khí nóng rực trong không trung dần dần tan hết cũng không thấy hắn trở về. Ngọn lửa này bộc phát quá kỳ lạ, không cần nghĩ cũng biết đây chắc chắn là tác phẩm của Hải Đường.
Trong lòng Thẩm Khinh Vũ vừa thầm cảm thán vừa thấy sợ hãi, nữ nhân có tâm tư xảo quyệt như vậy, một khi nàng ta biết tất cả những thứ bây giờ đều là vỏ bọc giả dối do Cố Tĩnh Phong dựng nên, vậy thì, hậu quả sẽ thế nào đây…
Khó có thể đảm bảo nàng ta không làm ra những chuyện như ngọc nát đá tan, cá chết lưới rách! Chỉ sợ Cố Tĩnh Phong đã đánh giá quá cao sự khát vọng và chờ đợi của một nữ nhân đối với tình yêu!
“Phu nhân, thuốc đã nấu xong, người nên uống hết thuốc dưỡng thai trước đi đã.”
Lúc Thẩm Khinh Vũ còn đang đầu óc trên mây thì thấy Bảo Châu mặc một thân áo ngắn màu xanh biếc kết hợp với váy dài màu xanh lơ, trên đầu chải kiểu song nha kế đang bưng chén sứ men xanh bên ngoài có khắc hoa văn chim thú động vật cùng với cánh hoa sen có thuốc dưỡng thai đã được hâm nóng đi vào, đặt ở trước mặt Thẩm Khinh Vũ, khuyên nàng uống hết.
Bảo Châu chưa bao giờ hầu hạ ở trước mặt Thẩm Khinh Vũ, từ trước đến nay ở trong chính viện chỉ xem như nha hoàn nhị đẳng trợ giúp cho Tố Ca và Tố Tâm, vốn dĩ người không được thông minh nên làm chuyện gì cũng chậm chạp, thế nên trông cứ như mãi mà không lớn. Lúc này còn lộ ra chút lóng ngóng tay chân, Thẩm Khinh Vũ niệm tình nàng ta tuổi còn nhỏ nên trước hết kêu nàng ta để chén thuốc lên bàn đã, một lúc nữa mình sẽ ăn.
“Không có mắt quan sát xung quanh sao, bây giờ đã là lúc nào rồi, đồ ăn hôm qua còn đặt ở trên bàn cũng không biết kêu người mang xuống. Còn đồ ăn buổi sáng hôm nay ngươi kêu trù phòng làm đâu, sao lại mang thuốc lên trước, ngươi không biết bụng rỗng uống thuốc sẽ rất có hại cho dạ dày sao, ngươi nói xem nha đầu ngươi đi theo sau Tố Tâm Tố Ca lâu như vậy, cho dù có ngốc cũng phải học được chứ, làm sao mà ngay cả kiến thức cơ bản như này cũng không có.”
Bảo Châu nhìn trên chén thuốc kia vẫn còn tỏa ra hơi nóng thì định nói lại hai câu, nhưng đột nhiên thấy Liễu ma ma được hai nha đầu đỡ khập khiễng đi vào, vừa nhìn đồ ăn đã nguội lạnh không ăn được nữa ở trên bàn thì lập tức quay sang tuôn ra một tràng răn dạy đối với Bảo Châu.
Bảo Châu tuổi còn nhỏ, lá gan cũng không lớn, bị Liễu ma ma trách mắng một lúc đã quỳ xuống mặt đất. Trong lòng Thẩm Khinh Vũ không thoải mái, lại thấy Liễu ma ma như này thì cau mày nói:
“Ma ma, thương gân động cốt một trăm ngày, bên ngoài trời lại đang mưa, sao bà còn mạo hiểm qua đây, nhỡ lại trượt chân rồi bị thương nữa thì phải làm sao.”
“Bây giờ Tố Ca Tố Tâm đều bị thương, bên cạnh người không có ai chăm sóc khiến cho ma ma không yên lòng, ta chỉ bị trật chân chút thôi, nghỉ ngơi hai ngày là khỏe, làm gì cần đến một trăm ngày. Hơn nữa, bên trắc viện còn huyên náo như thế, ánh lửa đầy trời náo loạn cả một đêm, cũng không biết nữ nhân kia muốn làm cái gì, người lại đang bụng lớn, vạn nhất xảy ra chuyện không tốt thì làm sao ma ma bẩm báo với lão phu nhân được.”
Lúc trắc viện bị sấm sét đánh trúng làm cho ánh lửa thiêu cháy nửa bầu trời thì toàn bộ người của phủ tướng quân đều ầm ĩ, hôm nay Liễu ma ma lại gặp phải một đợt sinh tử nên càng không yên tâm về Thẩm Khinh Vũ. Từ nãy đến giờ Bảo Châu vẫn cúi đầu quỳ trên mặt đất, Liễu ma ma vịn lấy cái bàn ngồi xuống sập gụ* ở phía sau, kêu Bảo Châu lui xuống rồi bưng điểm tâm sáng đã được chuẩn bị tốt lên.
(*): Ghế dài, phản gỗ, sập gỗ để quỳ chân thường được làm bằng gỗ gụ nên được gọi là sập gụ.
Bảo Châu ngoan ngoãn đứng dậy rồi nhanh chóng sai mấy nha đầu phía sau bưng đồ ăn xuống.
“Sáng sớm hôm nay ma ma đã đi nghe ngóng được, đêm qua tên lợn cái kia kia tìm đường chết muốn tướng quân chăm sóc nàng ta ở thư phòng, nói là không dám ngủ một mình ở trong viện, sợ sẽ bị người khác tính kế hãm hại. Đúng là ti tiện, phu nhân à, người cần phải nhẫn tâm hơn, ma ma có cách để chơi chết nàng ta, không thể để nàng ta tiếp tục như vậy được, bây giờ thân thể của nàng ta tốt, có thể hầu hạ tướng quân, sử dụng thủ đoạn quyến rũ thổi gió bên tai tướng quân thì sau này sẽ rất khó đối phó!”
Từ sau khi nha đầu này bị sinh non xong thì luôn dùng điệu bộ yêu mị, lúc nào cũng vội vàng muốn hầu hạ Cố Tĩnh Phong, đôi thỏ ngọc trước ngực như hận không thể trực tiếp bày ra để cho nam nhân nhìn, nha đầu này thực sự là vì tranh sủng mà chuyện gì cũng có thể làm được!
Vừa nghĩ đến dáng vẻ nàng ta giống như phát điên cầm dao muốn đâm Thẩm Khinh Vũ mà trong lòng Liễu ma ma lại run lên. Sau khi đuổi hết nha hoàn ở trong phòng ra, Liễu ma ma lại khuyên Thẩm Khinh Vũ một lần nữa, muốn nàng đồng ý trừ khử Hải Đường.
“Ma ma, chúng ta tự đóng cửa lại sống cuộc sống của mình, từ này về sau không ra ngoài nữa là được. Tội gì tự mình đi tìm rắc rối, bới móc chỗ sai của nàng ta, người giống như nàng ta mà cũng phiền bà đi đối phó.”
Mấy lời như này Liễu ma ma không nói một trăm lần thì cũng đã nói mấy chục lượt, mà lần nào Thẩm Khinh Vũ cũng nói với Liễu ma ma rằng không thể động vào Hải Đường.
Nàng không thể nói cho Liễu ma ma biết vì sao không thể động cũng không thể giết Hải Đường, chuyện này là điều Liễu ma ma không thể nào tưởng tượng ra được, theo như suy nghĩ của Liễu ma ma thì hồ ly tinh như vậy cứ tìm một cái cớ rồi chơi đùa cho chết là xong, làm sao có thể để cho cho nàng ta gây chuyện liên tục như này!
Nhưng dù bà có khuyên can hay xúi giục như nào thì Thẩm Khinh Vũ vẫn không cho phép bà động đến nàng ta. Liễu ma ma thở dài một hơi, vừa lúc Bảo Châu từ bên ngoài bưng điểm tâm sáng đã chuẩn bị xong vào, vậy nên Liễu ma ma cũng không nói gì nữa mà chỉ để Bảo Châu hầu hạ Thẩm Khinh Vũ dùng bữa.
Một bàn điểm tâm sáng khi ăn cũng không có khẩu vị mấy, Thẩm Khinh Vũ chỉ ăn mấy muỗng cháo táo tàu gạo kê bí ngô đã thôi, Liễu ma ma nhìn thấy mà đau lòng, nhưng chỉ thầm suy xét ở trong bụng…
Edit: Zan
Beta: Kan Kudo
Đêm qua, lúc bên trắc viện vang lên tiếng ồn ào thì Cố Tĩnh Phong vẫn còn đang dùng bữa cùng nàng. Mãi cho đến khi ánh lửa đầy trời được dập tắt hoàn toàn, luồng khí nóng rực trong không trung dần dần tan hết cũng không thấy hắn trở về. Ngọn lửa này bộc phát quá kỳ lạ, không cần nghĩ cũng biết đây chắc chắn là tác phẩm của Hải Đường.
Trong lòng Thẩm Khinh Vũ vừa thầm cảm thán vừa thấy sợ hãi, nữ nhân có tâm tư xảo quyệt như vậy, một khi nàng ta biết tất cả những thứ bây giờ đều là vỏ bọc giả dối do Cố Tĩnh Phong dựng nên, vậy thì, hậu quả sẽ thế nào đây…
Khó có thể đảm bảo nàng ta không làm ra những chuyện như ngọc nát đá tan, cá chết lưới rách! Chỉ sợ Cố Tĩnh Phong đã đánh giá quá cao sự khát vọng và chờ đợi của một nữ nhân đối với tình yêu!
“Phu nhân, thuốc đã nấu xong, người nên uống hết thuốc dưỡng thai trước đi đã.”
Lúc Thẩm Khinh Vũ còn đang đầu óc trên mây thì thấy Bảo Châu mặc một thân áo ngắn màu xanh biếc kết hợp với váy dài màu xanh lơ, trên đầu chải kiểu song nha kế đang bưng chén sứ men xanh bên ngoài có khắc hoa văn chim thú động vật cùng với cánh hoa sen có thuốc dưỡng thai đã được hâm nóng đi vào, đặt ở trước mặt Thẩm Khinh Vũ, khuyên nàng uống hết.
Bảo Châu chưa bao giờ hầu hạ ở trước mặt Thẩm Khinh Vũ, từ trước đến nay ở trong chính viện chỉ xem như nha hoàn nhị đẳng trợ giúp cho Tố Ca và Tố Tâm, vốn dĩ người không được thông minh nên làm chuyện gì cũng chậm chạp, thế nên trông cứ như mãi mà không lớn. Lúc này còn lộ ra chút lóng ngóng tay chân, Thẩm Khinh Vũ niệm tình nàng ta tuổi còn nhỏ nên trước hết kêu nàng ta để chén thuốc lên bàn đã, một lúc nữa mình sẽ ăn.
“Không có mắt quan sát xung quanh sao, bây giờ đã là lúc nào rồi, đồ ăn hôm qua còn đặt ở trên bàn cũng không biết kêu người mang xuống. Còn đồ ăn buổi sáng hôm nay ngươi kêu trù phòng làm đâu, sao lại mang thuốc lên trước, ngươi không biết bụng rỗng uống thuốc sẽ rất có hại cho dạ dày sao, ngươi nói xem nha đầu ngươi đi theo sau Tố Tâm Tố Ca lâu như vậy, cho dù có ngốc cũng phải học được chứ, làm sao mà ngay cả kiến thức cơ bản như này cũng không có.”
Bảo Châu nhìn trên chén thuốc kia vẫn còn tỏa ra hơi nóng thì định nói lại hai câu, nhưng đột nhiên thấy Liễu ma ma được hai nha đầu đỡ khập khiễng đi vào, vừa nhìn đồ ăn đã nguội lạnh không ăn được nữa ở trên bàn thì lập tức quay sang tuôn ra một tràng răn dạy đối với Bảo Châu.
Bảo Châu tuổi còn nhỏ, lá gan cũng không lớn, bị Liễu ma ma trách mắng một lúc đã quỳ xuống mặt đất. Trong lòng Thẩm Khinh Vũ không thoải mái, lại thấy Liễu ma ma như này thì cau mày nói:
“Ma ma, thương gân động cốt một trăm ngày, bên ngoài trời lại đang mưa, sao bà còn mạo hiểm qua đây, nhỡ lại trượt chân rồi bị thương nữa thì phải làm sao.”
“Bây giờ Tố Ca Tố Tâm đều bị thương, bên cạnh người không có ai chăm sóc khiến cho ma ma không yên lòng, ta chỉ bị trật chân chút thôi, nghỉ ngơi hai ngày là khỏe, làm gì cần đến một trăm ngày. Hơn nữa, bên trắc viện còn huyên náo như thế, ánh lửa đầy trời náo loạn cả một đêm, cũng không biết nữ nhân kia muốn làm cái gì, người lại đang bụng lớn, vạn nhất xảy ra chuyện không tốt thì làm sao ma ma bẩm báo với lão phu nhân được.”
Lúc trắc viện bị sấm sét đánh trúng làm cho ánh lửa thiêu cháy nửa bầu trời thì toàn bộ người của phủ tướng quân đều ầm ĩ, hôm nay Liễu ma ma lại gặp phải một đợt sinh tử nên càng không yên tâm về Thẩm Khinh Vũ. Từ nãy đến giờ Bảo Châu vẫn cúi đầu quỳ trên mặt đất, Liễu ma ma vịn lấy cái bàn ngồi xuống sập gụ* ở phía sau, kêu Bảo Châu lui xuống rồi bưng điểm tâm sáng đã được chuẩn bị tốt lên.
(*): Ghế dài, phản gỗ, sập gỗ để quỳ chân thường được làm bằng gỗ gụ nên được gọi là sập gụ.
Bảo Châu ngoan ngoãn đứng dậy rồi nhanh chóng sai mấy nha đầu phía sau bưng đồ ăn xuống.
“Sáng sớm hôm nay ma ma đã đi nghe ngóng được, đêm qua tên lợn cái kia kia tìm đường chết muốn tướng quân chăm sóc nàng ta ở thư phòng, nói là không dám ngủ một mình ở trong viện, sợ sẽ bị người khác tính kế hãm hại. Đúng là ti tiện, phu nhân à, người cần phải nhẫn tâm hơn, ma ma có cách để chơi chết nàng ta, không thể để nàng ta tiếp tục như vậy được, bây giờ thân thể của nàng ta tốt, có thể hầu hạ tướng quân, sử dụng thủ đoạn quyến rũ thổi gió bên tai tướng quân thì sau này sẽ rất khó đối phó!”
Từ sau khi nha đầu này bị sinh non xong thì luôn dùng điệu bộ yêu mị, lúc nào cũng vội vàng muốn hầu hạ Cố Tĩnh Phong, đôi thỏ ngọc trước ngực như hận không thể trực tiếp bày ra để cho nam nhân nhìn, nha đầu này thực sự là vì tranh sủng mà chuyện gì cũng có thể làm được!
Vừa nghĩ đến dáng vẻ nàng ta giống như phát điên cầm dao muốn đâm Thẩm Khinh Vũ mà trong lòng Liễu ma ma lại run lên. Sau khi đuổi hết nha hoàn ở trong phòng ra, Liễu ma ma lại khuyên Thẩm Khinh Vũ một lần nữa, muốn nàng đồng ý trừ khử Hải Đường.
“Ma ma, chúng ta tự đóng cửa lại sống cuộc sống của mình, từ này về sau không ra ngoài nữa là được. Tội gì tự mình đi tìm rắc rối, bới móc chỗ sai của nàng ta, người giống như nàng ta mà cũng phiền bà đi đối phó.”
Mấy lời như này Liễu ma ma không nói một trăm lần thì cũng đã nói mấy chục lượt, mà lần nào Thẩm Khinh Vũ cũng nói với Liễu ma ma rằng không thể động vào Hải Đường.
Nàng không thể nói cho Liễu ma ma biết vì sao không thể động cũng không thể giết Hải Đường, chuyện này là điều Liễu ma ma không thể nào tưởng tượng ra được, theo như suy nghĩ của Liễu ma ma thì hồ ly tinh như vậy cứ tìm một cái cớ rồi chơi đùa cho chết là xong, làm sao có thể để cho cho nàng ta gây chuyện liên tục như này!
Nhưng dù bà có khuyên can hay xúi giục như nào thì Thẩm Khinh Vũ vẫn không cho phép bà động đến nàng ta. Liễu ma ma thở dài một hơi, vừa lúc Bảo Châu từ bên ngoài bưng điểm tâm sáng đã chuẩn bị xong vào, vậy nên Liễu ma ma cũng không nói gì nữa mà chỉ để Bảo Châu hầu hạ Thẩm Khinh Vũ dùng bữa.
Một bàn điểm tâm sáng khi ăn cũng không có khẩu vị mấy, Thẩm Khinh Vũ chỉ ăn mấy muỗng cháo táo tàu gạo kê bí ngô đã thôi, Liễu ma ma nhìn thấy mà đau lòng, nhưng chỉ thầm suy xét ở trong bụng…
Bình luận facebook