Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-82
Chương 82: Đừng chờ đến lúc mất đi mới hối hận (2)
Edit: Re
Beta: Hy
“Nương nương, máu....” Tô Hành còn chưa dứt lời, Phong Lan đang đứng bên cạnh bỗng che miệng sợ hãi hét ra tiếng, Thẩm Tĩnh Lam và Tô Hành nhìn xuống theo tiếng kêu. Không ngờ lúc này trên y phục Thẩm Tĩnh Lam xuất hiện mấy chấm máu tươi tanh nồng, Phong Lan bị dọa sợ đến mức sững sờ, không biết nên làm sao cho phải.
Trong khi đó, Thẩm Tĩnh Lam cũng thiếu chút nữa tim bay ra khỏi lồng ngực, sau khi thấy Thẩm Khinh Vũ vẫn bình tĩnh ngồi bên cạnh mình, lại nghĩ tới vừa rồi nàng sai người chuẩn bị sáp viên, lúc này mới bình tĩnh lại, không hoảng hồn hét lên như Mộc Hương và Phong Lan. Mà Tô Hành gần đó khi thấy trên váy nàng dính mấy chấm máu đỏ tươi, sợ tới mức mặt trắng bệch, những lời muốn nói với Thẩm Khinh Vũ ném hết ra sau đầu, thiếu chút nữa muốn kêu thái y tới.
“Biểu huynh, đừng chờ đến khi mất đi rồi hối hận không kịp, mất bò mới lo làm chuồng. Bây giờ vẫn chưa muộn đâu. Nếu người thật sự muốn thấy đứa con hai mắt nhắm nghiền, còn chưa kịp mở mắt mà đã mất đi trong cái bồn đồng máu chảy đầm đìa, người cả đời đều sẽ cảm thấy hổ thẹn, hổ thẹn vì chính mình không thể bảo vệ nó ngay từ đầu!”
Trước khi Tô Hành kịp bật ra tiếng gọi thái y tới, Thẩm Khinh Vũ chỉ nhàn nhạt dùng ngữ điệu lạnh lùng mà mở miệng. Trong đầu nàng là cảnh tượng cả đời này đều không thể quên, đứa bé ấy nằm trong tã lót yên bình mà ngủ như một thiên sứ. Vết xe đổ ở ngay trước mắt, nàng nhất định không thể để tỷ tỷ có bất kì không may gì nữa.
Tô Hành như bị ai đánh vào đầu, sấm rền vang lên, bàn tay nắm chặt tay Thẩm Tĩnh Lam, trong lòng bàn tay đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
Một khắc ấy, hắn mới phát hiện, đứa nhỏ này quan trọng với hắn thế nào, những lời nói vừa rồi của mình vô trách nhiệm thế nào.
Lúc này hắn may mắn không sao nhưng cứ tiếp tục lừa dối qua đi, như vậy lần sau kẻ hạ độc sẽ ngày một táo tợn hơn. Mất bò mới lo làm chuồng, có lẽ khi ấy đạo lý này sẽ thật sự xảy ra.
“Vương An, Lệ phi Quán Oa cung trị hạ không nghiêm, sơ sẩy phạm lỗi, phạt cấm túc trong cung, không được cho phép thì không thể xuất môn, việc vặt trong cung chỉ thỉnh thái hậu nương nương chịu khó vất vả mấy ngày trước khi hoàng hậu sinh con.”
Lần đầu tiên Tô Hành hạ quyết tâm trong khi cân nhắc hậu cung, không hề qua loa hàm hồ. Không chỉ đích danh nói chuyện này rốt cuộc là người phương nào gây ra, bởi những chuyện thế này trong hậu cung tra tới tra đi cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì, nhiều nhất chỉ chết hai nô tài rồi xong việc bãi bình mà thôi, cho nên hắn chỉ dùng tội danh trị hạ nhân không nghiêm mà xử lý Lệ phi.
Lý Toàn nghe chủ tử nói xong, vội gật đầu xoay người xuống truyền lệnh, mà Thẩm Tĩnh Lam thì lần đầu tiên hiểu ý nở nụ cười với cách làm của Tô Hành....
Có Tô Hành bầu bạn cùng Thẩm Tĩnh Lam trong Phượng Nghi cung, Thẩm Khinh Vũ thức thời rời đi, mà hoàng cung từng đội ngói lưu ly rực rỡ chói mắt nay đã bị bao phủ toàn bộ trong một lớp tuyết trắng tinh, ít đi sự uy nghiêm rét lạnh, thêm một chút phong tình chỉ vào đông mới có.
Thẩm Khinh Vũ kéo lại chiếc áo choàng viền lông vũ nhảy múa bướm ngài, dẫm lên lớp tuyết cao bằng nửa bàn chân, chậm rãi đi ra ngoài cung.
Nghĩ mẫu thân còn nhiều lời muốn nói với tổ mẫu lắm, tỷ tỷ thì có hoàng thượng bầu bạn, mình đứng ở đó có vẻ dư thừa, Thẩm Khinh Vũ rảnh rỗi không có việc gì làm, bảo xa phu mang nàng đến Nam Nhứ lâu nhìn một cái. Nàng vừa mượn mười vị đào kép tại Nam phủ của hoàng thượng, chờ mấy ngày tới nhân viên xưởng mang ngăn tủ thủy tinh nàng yêu cầu tới, nàng sẽ có thể bắt đầu chuẩn bị khai trương tiết mục muốn trợ hứng vào ngày đó rồi, phát thành công đầu tiên, chỉ dựa vào ngày này!
Nam Nhứ lâu bị bao phủ trong tuyết với vài chiếc đèn lồng đỏ hình sừng được treo lên cao nhảy múa ánh nến trong gió, phía trên tấm biển còn thắt chiếc nơ lụa vải đỏ thẫm không nơi nào có, tiểu lâu cao ba tầng vô cùng bắt mắt giữa toàn bộ các cửa hàng. Ở nơi đây, tại trung tâm đại đường, nàng cho xây thành một sân khấu hình tròn, phía trên chính là nơi đào kép Nam phủ sẽ biểu diễn trong tương lai, diễn không đơn thuần là diễn, hát đương nhiên cũng không đơn thuần chỉ là hát.
Nơi này không chỉ có mỗi nhã gian, đằng sau còn có phòng cho thuê thanh tĩnh, phòng thuê độc quyền nằm tại một sân viện khác được núi sông bao quanh, hình thành nên một vẻ đẹp tinh tế khác biệt.
Mai rơi từng chấm, sâu trong đình viện cũng có một sân khấu, nhưng được dựng lên tại chính giữa hồ sen khác với sân khấu đằng trước. Đó là một tòa đài hoa sen thanh ngọc bát bảo linh lung, phía trên khảm tám viên dạ minh châu lớn bằng trứng gà vơ vét từ chỗ Tô Hành, ban đêm có thể thấy được mọi thứ, chiếu sáng như ban ngày, phí dụng nơi này cao hơn bên ngoài gấp trăm lần!
Thứ gì hiếm thấy đương nhiên đắt, trong kinh thành không thiếu kẻ có tiền. Thẩm Khinh Vũ tin tưởng, chỉ cần phát pháo này thành công vang dội, từ nay về sau không thể nói là mỗi ngày hốt bạc, nhưng ắt ngày tiến ngàn bạc, vạn bạc cũng không ở số ít.
Dưới ô dù giấy dầu vẽ hoa lê phủ đầy bông tuyết trắng ngần xen lẫn hoa hạnh, Thẩm Khinh Vũ vạt áo tung bay, sợi tóc rơi xuống bên mái nhảy múa theo gió thoảng, sống lưng thẳng tắp đứng dưới Nam Nhứ lâu, nở nụ cười dịu dàng, tựa như tiên nhân.
Mà ngay khi nàng định xoay người rời đi hồi Thẩm phủ, có một thân ảnh từ phía sau thình lình ôm chặt nàng vào trong lồng ngực, thấp giọng thì thầm bên tai: “Bảo bối, ta rất nhớ nàng....”
Edit: Re
Beta: Hy
“Nương nương, máu....” Tô Hành còn chưa dứt lời, Phong Lan đang đứng bên cạnh bỗng che miệng sợ hãi hét ra tiếng, Thẩm Tĩnh Lam và Tô Hành nhìn xuống theo tiếng kêu. Không ngờ lúc này trên y phục Thẩm Tĩnh Lam xuất hiện mấy chấm máu tươi tanh nồng, Phong Lan bị dọa sợ đến mức sững sờ, không biết nên làm sao cho phải.
Trong khi đó, Thẩm Tĩnh Lam cũng thiếu chút nữa tim bay ra khỏi lồng ngực, sau khi thấy Thẩm Khinh Vũ vẫn bình tĩnh ngồi bên cạnh mình, lại nghĩ tới vừa rồi nàng sai người chuẩn bị sáp viên, lúc này mới bình tĩnh lại, không hoảng hồn hét lên như Mộc Hương và Phong Lan. Mà Tô Hành gần đó khi thấy trên váy nàng dính mấy chấm máu đỏ tươi, sợ tới mức mặt trắng bệch, những lời muốn nói với Thẩm Khinh Vũ ném hết ra sau đầu, thiếu chút nữa muốn kêu thái y tới.
“Biểu huynh, đừng chờ đến khi mất đi rồi hối hận không kịp, mất bò mới lo làm chuồng. Bây giờ vẫn chưa muộn đâu. Nếu người thật sự muốn thấy đứa con hai mắt nhắm nghiền, còn chưa kịp mở mắt mà đã mất đi trong cái bồn đồng máu chảy đầm đìa, người cả đời đều sẽ cảm thấy hổ thẹn, hổ thẹn vì chính mình không thể bảo vệ nó ngay từ đầu!”
Trước khi Tô Hành kịp bật ra tiếng gọi thái y tới, Thẩm Khinh Vũ chỉ nhàn nhạt dùng ngữ điệu lạnh lùng mà mở miệng. Trong đầu nàng là cảnh tượng cả đời này đều không thể quên, đứa bé ấy nằm trong tã lót yên bình mà ngủ như một thiên sứ. Vết xe đổ ở ngay trước mắt, nàng nhất định không thể để tỷ tỷ có bất kì không may gì nữa.
Tô Hành như bị ai đánh vào đầu, sấm rền vang lên, bàn tay nắm chặt tay Thẩm Tĩnh Lam, trong lòng bàn tay đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
Một khắc ấy, hắn mới phát hiện, đứa nhỏ này quan trọng với hắn thế nào, những lời nói vừa rồi của mình vô trách nhiệm thế nào.
Lúc này hắn may mắn không sao nhưng cứ tiếp tục lừa dối qua đi, như vậy lần sau kẻ hạ độc sẽ ngày một táo tợn hơn. Mất bò mới lo làm chuồng, có lẽ khi ấy đạo lý này sẽ thật sự xảy ra.
“Vương An, Lệ phi Quán Oa cung trị hạ không nghiêm, sơ sẩy phạm lỗi, phạt cấm túc trong cung, không được cho phép thì không thể xuất môn, việc vặt trong cung chỉ thỉnh thái hậu nương nương chịu khó vất vả mấy ngày trước khi hoàng hậu sinh con.”
Lần đầu tiên Tô Hành hạ quyết tâm trong khi cân nhắc hậu cung, không hề qua loa hàm hồ. Không chỉ đích danh nói chuyện này rốt cuộc là người phương nào gây ra, bởi những chuyện thế này trong hậu cung tra tới tra đi cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì, nhiều nhất chỉ chết hai nô tài rồi xong việc bãi bình mà thôi, cho nên hắn chỉ dùng tội danh trị hạ nhân không nghiêm mà xử lý Lệ phi.
Lý Toàn nghe chủ tử nói xong, vội gật đầu xoay người xuống truyền lệnh, mà Thẩm Tĩnh Lam thì lần đầu tiên hiểu ý nở nụ cười với cách làm của Tô Hành....
Có Tô Hành bầu bạn cùng Thẩm Tĩnh Lam trong Phượng Nghi cung, Thẩm Khinh Vũ thức thời rời đi, mà hoàng cung từng đội ngói lưu ly rực rỡ chói mắt nay đã bị bao phủ toàn bộ trong một lớp tuyết trắng tinh, ít đi sự uy nghiêm rét lạnh, thêm một chút phong tình chỉ vào đông mới có.
Thẩm Khinh Vũ kéo lại chiếc áo choàng viền lông vũ nhảy múa bướm ngài, dẫm lên lớp tuyết cao bằng nửa bàn chân, chậm rãi đi ra ngoài cung.
Nghĩ mẫu thân còn nhiều lời muốn nói với tổ mẫu lắm, tỷ tỷ thì có hoàng thượng bầu bạn, mình đứng ở đó có vẻ dư thừa, Thẩm Khinh Vũ rảnh rỗi không có việc gì làm, bảo xa phu mang nàng đến Nam Nhứ lâu nhìn một cái. Nàng vừa mượn mười vị đào kép tại Nam phủ của hoàng thượng, chờ mấy ngày tới nhân viên xưởng mang ngăn tủ thủy tinh nàng yêu cầu tới, nàng sẽ có thể bắt đầu chuẩn bị khai trương tiết mục muốn trợ hứng vào ngày đó rồi, phát thành công đầu tiên, chỉ dựa vào ngày này!
Nam Nhứ lâu bị bao phủ trong tuyết với vài chiếc đèn lồng đỏ hình sừng được treo lên cao nhảy múa ánh nến trong gió, phía trên tấm biển còn thắt chiếc nơ lụa vải đỏ thẫm không nơi nào có, tiểu lâu cao ba tầng vô cùng bắt mắt giữa toàn bộ các cửa hàng. Ở nơi đây, tại trung tâm đại đường, nàng cho xây thành một sân khấu hình tròn, phía trên chính là nơi đào kép Nam phủ sẽ biểu diễn trong tương lai, diễn không đơn thuần là diễn, hát đương nhiên cũng không đơn thuần chỉ là hát.
Nơi này không chỉ có mỗi nhã gian, đằng sau còn có phòng cho thuê thanh tĩnh, phòng thuê độc quyền nằm tại một sân viện khác được núi sông bao quanh, hình thành nên một vẻ đẹp tinh tế khác biệt.
Mai rơi từng chấm, sâu trong đình viện cũng có một sân khấu, nhưng được dựng lên tại chính giữa hồ sen khác với sân khấu đằng trước. Đó là một tòa đài hoa sen thanh ngọc bát bảo linh lung, phía trên khảm tám viên dạ minh châu lớn bằng trứng gà vơ vét từ chỗ Tô Hành, ban đêm có thể thấy được mọi thứ, chiếu sáng như ban ngày, phí dụng nơi này cao hơn bên ngoài gấp trăm lần!
Thứ gì hiếm thấy đương nhiên đắt, trong kinh thành không thiếu kẻ có tiền. Thẩm Khinh Vũ tin tưởng, chỉ cần phát pháo này thành công vang dội, từ nay về sau không thể nói là mỗi ngày hốt bạc, nhưng ắt ngày tiến ngàn bạc, vạn bạc cũng không ở số ít.
Dưới ô dù giấy dầu vẽ hoa lê phủ đầy bông tuyết trắng ngần xen lẫn hoa hạnh, Thẩm Khinh Vũ vạt áo tung bay, sợi tóc rơi xuống bên mái nhảy múa theo gió thoảng, sống lưng thẳng tắp đứng dưới Nam Nhứ lâu, nở nụ cười dịu dàng, tựa như tiên nhân.
Mà ngay khi nàng định xoay người rời đi hồi Thẩm phủ, có một thân ảnh từ phía sau thình lình ôm chặt nàng vào trong lồng ngực, thấp giọng thì thầm bên tai: “Bảo bối, ta rất nhớ nàng....”
Bình luận facebook