Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-86
Chương 86: Đuổi đi (1)
Edit: Zan
Beta: Hy
Thẩm phu nhân vừa mới hồi phủ đã thấy Liễu ma ma đứng ở ngoài cửa chờ nàng, thỉnh nàng đi một chuyến đến chỗ của Thẩm Khinh Vũ. Vốn Thẩm phu nhân còn tưởng có chuyện gì lớn nhưng lúc đi vào lại nhìn thấy Tịch Tuyết đang ngồi ở trên sập gụ*, còn Thẩm Khinh Vũ thì nâng cái chén nhỏ, thong dong nhìn tạp ký** trong tay, nàng lập tức đoán được là chuyện gì xảy ra.
*Sập gụ: phản gỗ, ghế dài, ghế gỗ; ngày xưa được làm bằng gỗ gụ nhưng bây giờ còn được làm bằng gỗ lim,...
**Tạp ký: thể văn biên chép những việc lặt vặt. (theo wiktionary)
“Nha đầu, gấp gáp tìm ta đến là vì chuyện gì?”
Thẩm phu nhân sửa lại y phục, nhẹ nhàng nói một câu với Thẩm Khinh Vũ ở đối diện, ra vẻ như không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Thẩm Khinh Vũ nghe vậy thì ngẩng đầu lên, mỉm cười nói:
“Mẫu thân…”
Mà Tịch Tuyết đột nhiên bị gọi vào phòng của Thẩm Khinh Vũ nên vẫn còn đang hoang mang, thấy nàng nói là có việc gấp tìm mình nhưng từ lúc vào phòng đến giờ lại chỉ kêu mình ngồi ở một bên, im lặng xem mình như không khí trong suốt không nhìn thấy vậy. Mặc dù Tịch Tuyết cảm thấy lo lắng nhưng cũng biết sự quan trọng của vị tiểu thư này ở trong phủ. Vì thế mà giây phút nhìn thấy Thẩm phu nhân kia không khác gì nhìn thấy được cọng rơm cứu mạng.
“Nghe ma ma nói Tịch Tuyết này là người bên cạnh mẫu thân, mà con nhìn nàng rất thuận mắt nên muốn mời mẫu thân tới để hỏi xem mẫu thân có bằng lòng hay không?”
“Nói mấy lời ngốc nghếch gì vậy, cái gì mà đồng ý với không đồng ý chứ, chỉ là một nha đầu mà thôi, tuy nhiên nha đầu này mẫu thân đã định cho ca ca của con, con đã hỏi qua ca ca con chưa?”
“Người hầu hạ bên cạnh ca ca còn thiếu sao, hơn nữa huynh ấy cũng thương con nhất, tất nhiên sẽ không so đo với con, huống hồ bây giờ tẩu tẩu còn đang mang thai, ngoài trừ lúc thượng triều ra thì lúc trở về ca ca đều không rời tẩu tẩu nửa bước. Bên người tẩu tẩu cũng đã có nhiều nha đầu hầu hạ như vậy, cũng không thiếu một Tịch Tuyết này, nghĩ chắc cũng không sao đâu.”
Trong lời nói của Thẩm Khinh Vũ chưa từng đề cập đến một câu thông phòng hay không thông phòng, chỉ làm ra vẻ như không biết gì cười nói với mẫu thân của mình. Tất nhiên Thẩm phu nhân cũng biết nữ nhi của mình đang có chủ ý gì, bây giờ Tịch Tuyết đang ở đây, dĩ nhiên nàng không dám nói thẳng ra, vì vậy mà chỉ cười trừ nói chuyện với Thẩm Khinh Vũ, sau đó hai người cùng đánh Thái Cực. Thẩm phu nhân biết tính tình của nữ nhi bướng bỉnh nên cuối cùng vẫn phải đáp ứng cho Tịch Tuyết hầu hạ bên cạnh Thẩm Khinh Vũ, mà Thẩm Khinh Vũ lại muốn nói đến chuyện khế ước bán thân của Tịch Tuyết với mẫu thân mình nên kêu Tịch Tuyết chờ ở bên ngoài và nói nàng có chuyện muốn bàn bạc với mẫu thân.
Khuôn mặt Tịch Tuyết tràn đầy đau khổ, không nõi rõ được trong lòng là tư vị gì, nhưng cũng không có cách nào khác nên chỉ có thể ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng, đứng chờ ở hành lang bên ngoài, cả người phảng phất như bị ngăn cách với sự ấm áp của nơi đây, vốn dĩ ấm áp tươi tốt như ngày xuân nhưng thoáng cái đã rơi vào mùa đông lạnh lẽo đến thấu xương.
“Bây giờ tẩu tẩu đang mang thai, đáng lẽ mẫu thân không nên có suy nghĩ như vậy, để một người như vậy lắc lư qua lại cả ngày ở trước mặt ca ca sao được, khi có thai kiêng kỵ nhất là suy nghĩ nhiều, tất cả tâm tư của Tịch Tuyết này đều hiện ở trên mặt, mẫu thân làm như vậy thì tẩu tẩu sẽ nghĩ như thế nào? Mẫu thân, sao người lại có những lúc hồ đồ như thế này.”
Bên trong phòng, Thẩm Khinh Vũ bưng trà mới được pha lên rồi đặt ở trong tay Thẩm phu nhân, không nhịn được thở dài nói:
“Mẫu thân đã quên rồi sao, con cũng đã từng sâu sắc cảm nhận được nỗi sợ hãi này, lúc trước tẩu tẩu khó sinh cũng là do suy nghĩ nhiều mà ra. Chẳng lẽ mẫu thân còn muốn giẫm lên vết xe đổ một lần nữa. con biết mẫu thân lo lắng việc hài tử nối dõi của Thẩm gia, nhưng chuyện như này để ca ca tự mình quyết định là được rồi, một khi nhúng tay bừa bại thì chỉ cần một chút sai lầm nhỏ thôi cũng có thể làm cho hài tử trong bụng bị tổn thương, mất nhiều hơn được, tội gì phải thế!”
Thẩm phu nhân nghe nữ nhi nói như thế thì cũng nhớ đến cảnh khắp người Thẩm Khinh Vũ đầy máu khiến cho chân nàng nhũn ra, cứ như thế nàng đã mất đi cháu ngoại của mình. Vốn dĩ có bao nhiêu lời phản bác cũng nuốt trở lại trong bụng, không muốn làm cho nữ nhi đau lòng nên chỉ mấp máy môi, khẽ thở dài:
“Thôi được rồi, có lẽ con nói cũng đúng, con cháu có phúc của con cháu, từ nay về sau mẫu thân sẽ không tham gia vào chuyện của ca ca con nữa. Tuy nhiên lại làm cho con nhớ đến chuyện lúc trước, làm con phải đau lòng rồi, là mẫu thân không tốt.”
“Mẫu thân…”
Nghe thấy mẫu thân nói như thế, Thẩm Khinh Vũ lập tức nhẹ nhàng đến gần rồi dựa sát vào trong lồng ngực của nàng, nhẹ gọi một tiếng.
Thẩm phu nhân để lại khế ước bán thân của Tịch Tuyết ở chỗ Thẩm Khinh Vũ, sau đó kêu Tịch Tuyết nghe theo lời mà Thẩm Khinh Vũ nói, ở đây chăm sóc nàng thật tốt. Cảm giác từ trên trời rơi xuống địa ngục khiến cho dưới chân Tịch Tuyết như bị chôn chặt không thể di chuyển, vốn dĩ nàng ta cho rằng đã bước được một bước lên trời nhưng bây giờ lại ngã trở lại trong vũng bùn mất rồi.
Tịch Tuyết không biết vì sao Thẩm phu nhân vứt bỏ nàng ta mà không thèm nhìn lại lấy một lần, rõ ràng đã hứa hẹn cho nàng ta làm nha đầu thông phòng, đây là chuyện mà mọi người trong phủ ai ai cũng biết, mà đến bây giờ nàng ta lại trở về làm nha đầu, vậy nàng ta lấy đâu ra thể diện để gặp người nữa!
Cả người Tịch Tuyết giống như bị đặt trong hầm băng, nhưng đúng lúc này Thẩm Khinh Vũ lại gọi nàng ta đi. Mặc dù thân thể được chậu than nóng rực bên dưới sưởi ấm mà dần dần nóng lên nhưng tâm đã trở nên lạnh băng.
“Tiểu thư…”
Tịch Tuyết quỳ rạp xuống trước mặt Thẩm Khinh Vũ, nước mắt rơi như mưa:
“Cầu xin tiểu thư cho Tịch Tuyết trở lên bên người thiếu gia, Tịch Tuyết nhất định sẽ ghi nhớ đại ơn đại đức của tiểu thư đời đời kiếp kiếp, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp tiểu thư.”
“Làm nha đầu thông phòng thật sự tốt như vậy sao?”
Thẩm Khinh Vũ không có trả lời nàng ta mà hỏi ngược lại.
Sau đó Thẩm Khinh Vũ để cho Liễu ma ma tra xét thật kỹ gia cảnh của Tịch Tuyết. Tịch Tuyết không phải là do hạ nhân trong phủ sinh ra mà là được mua về từ chỗ bọn buôn người. Trong nhà có tám đệ đệ tuổi còn nhỏ, gia cảnh không được tốt nên mới tự bán chính mình để giúp đỡ gia đình, tính ra cũng là một nha đầu có tâm địa lương thiện.
Edit: Zan
Beta: Hy
Thẩm phu nhân vừa mới hồi phủ đã thấy Liễu ma ma đứng ở ngoài cửa chờ nàng, thỉnh nàng đi một chuyến đến chỗ của Thẩm Khinh Vũ. Vốn Thẩm phu nhân còn tưởng có chuyện gì lớn nhưng lúc đi vào lại nhìn thấy Tịch Tuyết đang ngồi ở trên sập gụ*, còn Thẩm Khinh Vũ thì nâng cái chén nhỏ, thong dong nhìn tạp ký** trong tay, nàng lập tức đoán được là chuyện gì xảy ra.
*Sập gụ: phản gỗ, ghế dài, ghế gỗ; ngày xưa được làm bằng gỗ gụ nhưng bây giờ còn được làm bằng gỗ lim,...
**Tạp ký: thể văn biên chép những việc lặt vặt. (theo wiktionary)
“Nha đầu, gấp gáp tìm ta đến là vì chuyện gì?”
Thẩm phu nhân sửa lại y phục, nhẹ nhàng nói một câu với Thẩm Khinh Vũ ở đối diện, ra vẻ như không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Thẩm Khinh Vũ nghe vậy thì ngẩng đầu lên, mỉm cười nói:
“Mẫu thân…”
Mà Tịch Tuyết đột nhiên bị gọi vào phòng của Thẩm Khinh Vũ nên vẫn còn đang hoang mang, thấy nàng nói là có việc gấp tìm mình nhưng từ lúc vào phòng đến giờ lại chỉ kêu mình ngồi ở một bên, im lặng xem mình như không khí trong suốt không nhìn thấy vậy. Mặc dù Tịch Tuyết cảm thấy lo lắng nhưng cũng biết sự quan trọng của vị tiểu thư này ở trong phủ. Vì thế mà giây phút nhìn thấy Thẩm phu nhân kia không khác gì nhìn thấy được cọng rơm cứu mạng.
“Nghe ma ma nói Tịch Tuyết này là người bên cạnh mẫu thân, mà con nhìn nàng rất thuận mắt nên muốn mời mẫu thân tới để hỏi xem mẫu thân có bằng lòng hay không?”
“Nói mấy lời ngốc nghếch gì vậy, cái gì mà đồng ý với không đồng ý chứ, chỉ là một nha đầu mà thôi, tuy nhiên nha đầu này mẫu thân đã định cho ca ca của con, con đã hỏi qua ca ca con chưa?”
“Người hầu hạ bên cạnh ca ca còn thiếu sao, hơn nữa huynh ấy cũng thương con nhất, tất nhiên sẽ không so đo với con, huống hồ bây giờ tẩu tẩu còn đang mang thai, ngoài trừ lúc thượng triều ra thì lúc trở về ca ca đều không rời tẩu tẩu nửa bước. Bên người tẩu tẩu cũng đã có nhiều nha đầu hầu hạ như vậy, cũng không thiếu một Tịch Tuyết này, nghĩ chắc cũng không sao đâu.”
Trong lời nói của Thẩm Khinh Vũ chưa từng đề cập đến một câu thông phòng hay không thông phòng, chỉ làm ra vẻ như không biết gì cười nói với mẫu thân của mình. Tất nhiên Thẩm phu nhân cũng biết nữ nhi của mình đang có chủ ý gì, bây giờ Tịch Tuyết đang ở đây, dĩ nhiên nàng không dám nói thẳng ra, vì vậy mà chỉ cười trừ nói chuyện với Thẩm Khinh Vũ, sau đó hai người cùng đánh Thái Cực. Thẩm phu nhân biết tính tình của nữ nhi bướng bỉnh nên cuối cùng vẫn phải đáp ứng cho Tịch Tuyết hầu hạ bên cạnh Thẩm Khinh Vũ, mà Thẩm Khinh Vũ lại muốn nói đến chuyện khế ước bán thân của Tịch Tuyết với mẫu thân mình nên kêu Tịch Tuyết chờ ở bên ngoài và nói nàng có chuyện muốn bàn bạc với mẫu thân.
Khuôn mặt Tịch Tuyết tràn đầy đau khổ, không nõi rõ được trong lòng là tư vị gì, nhưng cũng không có cách nào khác nên chỉ có thể ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng, đứng chờ ở hành lang bên ngoài, cả người phảng phất như bị ngăn cách với sự ấm áp của nơi đây, vốn dĩ ấm áp tươi tốt như ngày xuân nhưng thoáng cái đã rơi vào mùa đông lạnh lẽo đến thấu xương.
“Bây giờ tẩu tẩu đang mang thai, đáng lẽ mẫu thân không nên có suy nghĩ như vậy, để một người như vậy lắc lư qua lại cả ngày ở trước mặt ca ca sao được, khi có thai kiêng kỵ nhất là suy nghĩ nhiều, tất cả tâm tư của Tịch Tuyết này đều hiện ở trên mặt, mẫu thân làm như vậy thì tẩu tẩu sẽ nghĩ như thế nào? Mẫu thân, sao người lại có những lúc hồ đồ như thế này.”
Bên trong phòng, Thẩm Khinh Vũ bưng trà mới được pha lên rồi đặt ở trong tay Thẩm phu nhân, không nhịn được thở dài nói:
“Mẫu thân đã quên rồi sao, con cũng đã từng sâu sắc cảm nhận được nỗi sợ hãi này, lúc trước tẩu tẩu khó sinh cũng là do suy nghĩ nhiều mà ra. Chẳng lẽ mẫu thân còn muốn giẫm lên vết xe đổ một lần nữa. con biết mẫu thân lo lắng việc hài tử nối dõi của Thẩm gia, nhưng chuyện như này để ca ca tự mình quyết định là được rồi, một khi nhúng tay bừa bại thì chỉ cần một chút sai lầm nhỏ thôi cũng có thể làm cho hài tử trong bụng bị tổn thương, mất nhiều hơn được, tội gì phải thế!”
Thẩm phu nhân nghe nữ nhi nói như thế thì cũng nhớ đến cảnh khắp người Thẩm Khinh Vũ đầy máu khiến cho chân nàng nhũn ra, cứ như thế nàng đã mất đi cháu ngoại của mình. Vốn dĩ có bao nhiêu lời phản bác cũng nuốt trở lại trong bụng, không muốn làm cho nữ nhi đau lòng nên chỉ mấp máy môi, khẽ thở dài:
“Thôi được rồi, có lẽ con nói cũng đúng, con cháu có phúc của con cháu, từ nay về sau mẫu thân sẽ không tham gia vào chuyện của ca ca con nữa. Tuy nhiên lại làm cho con nhớ đến chuyện lúc trước, làm con phải đau lòng rồi, là mẫu thân không tốt.”
“Mẫu thân…”
Nghe thấy mẫu thân nói như thế, Thẩm Khinh Vũ lập tức nhẹ nhàng đến gần rồi dựa sát vào trong lồng ngực của nàng, nhẹ gọi một tiếng.
Thẩm phu nhân để lại khế ước bán thân của Tịch Tuyết ở chỗ Thẩm Khinh Vũ, sau đó kêu Tịch Tuyết nghe theo lời mà Thẩm Khinh Vũ nói, ở đây chăm sóc nàng thật tốt. Cảm giác từ trên trời rơi xuống địa ngục khiến cho dưới chân Tịch Tuyết như bị chôn chặt không thể di chuyển, vốn dĩ nàng ta cho rằng đã bước được một bước lên trời nhưng bây giờ lại ngã trở lại trong vũng bùn mất rồi.
Tịch Tuyết không biết vì sao Thẩm phu nhân vứt bỏ nàng ta mà không thèm nhìn lại lấy một lần, rõ ràng đã hứa hẹn cho nàng ta làm nha đầu thông phòng, đây là chuyện mà mọi người trong phủ ai ai cũng biết, mà đến bây giờ nàng ta lại trở về làm nha đầu, vậy nàng ta lấy đâu ra thể diện để gặp người nữa!
Cả người Tịch Tuyết giống như bị đặt trong hầm băng, nhưng đúng lúc này Thẩm Khinh Vũ lại gọi nàng ta đi. Mặc dù thân thể được chậu than nóng rực bên dưới sưởi ấm mà dần dần nóng lên nhưng tâm đã trở nên lạnh băng.
“Tiểu thư…”
Tịch Tuyết quỳ rạp xuống trước mặt Thẩm Khinh Vũ, nước mắt rơi như mưa:
“Cầu xin tiểu thư cho Tịch Tuyết trở lên bên người thiếu gia, Tịch Tuyết nhất định sẽ ghi nhớ đại ơn đại đức của tiểu thư đời đời kiếp kiếp, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp tiểu thư.”
“Làm nha đầu thông phòng thật sự tốt như vậy sao?”
Thẩm Khinh Vũ không có trả lời nàng ta mà hỏi ngược lại.
Sau đó Thẩm Khinh Vũ để cho Liễu ma ma tra xét thật kỹ gia cảnh của Tịch Tuyết. Tịch Tuyết không phải là do hạ nhân trong phủ sinh ra mà là được mua về từ chỗ bọn buôn người. Trong nhà có tám đệ đệ tuổi còn nhỏ, gia cảnh không được tốt nên mới tự bán chính mình để giúp đỡ gia đình, tính ra cũng là một nha đầu có tâm địa lương thiện.
Bình luận facebook