Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1141
CHƯƠNG 1141: SÁNG SỚM KHÔNG BÌNH THƯỜNG
CHƯƠNG 1141: SÁNG SỚM KHÔNG BÌNH THƯỜNG
“Thức rồi?” Đã đến giờ thức dậy như bình thường của Hoa Ngọc Thành, Cao Thanh Thu vừa mới cử động, anh cũng tỉnh dậy theo.
Cao Thanh Thu nói: “Ừm, hơi nóng.”
Vốn đã đặt đồng hồ báo thức, sợ là mình đến muộn, kết quả đồng hồ báo thức còn chưa vang lên thì đã thức dậy rồi, có một loại cảm giác rất thua thiệt.
Hoa Ngọc Thành nhướng mày: “Nóng hả?”
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành: “Anh có thể thả em ra một chút được không?”
Phản ứng của anh rõ ràng như vậy, Cao Thanh Thu có một loại cảm giác nguy hiểm.
Bây giờ lại là lúc này... cô chỉ muốn cách xa anh một chút.
“Được.” Hoa Ngọc Thành lên tiếng, Cao Thanh Thu vùng vẫy một hồi, cho là anh sẽ buông cô ra.
Hoa Ngọc Thành ngửi thấy hương thơm thoang thoảng ở trên người của cô, cũng không buông cô ra.
“Ông chú à.” Giọng điệu của Cao Thanh Thu đã có thêm mấy phần làm nũng.
Rất hiếm khi cô gọi anh là ông chú, trừ phi có đôi lúc làm nũng mới có thể gọi anh như vậy.
Quan trọng là vào mấy lúc như thế này, không nhận thua thì không được đâu.
Nhưng mà một tiếng này đối với Hoa Ngọc Thành mà nói lại giống như là đang quyến rũ anh, trực tiếp mê hoặc anh vượt qua điểm giới hạn.
Anh cúi đầu xuống hôn Cao Thanh Thu: “Hửm?”
Cao Thanh Thu: “...”
Thân thể của anh nóng như vậy, gần như trong nháy mắt kề sát vào cô thì có thể làm cho cô tan chảy.
Nhưng mà môi của anh lại ngăn chặn môi của cô, cướp lấy quyền lợi được nói chuyện của cô.
Môi lưỡi của anh đều rất nóng, mang theo hơi thở nam tính bá đạo, chiếm hữu ngóc ngách ở trong miệng của cô, thành trì của cô luân hãm từng chút từng chút một dưới sự tấn công dịu dàng của anh.
Cao Thanh Thu nhớ đến lúc đầu mình vừa gặp được Hoa Ngọc Thành, cô bị bệnh, lần đầu tiên được anh chăm sóc, lúc đó anh lạnh lùng muốn chết, nhưng mà lại mang theo vài phần dịu dàng.
Cũng nhớ đến lần đầu tiên của bọn họ, chân của anh vẫn còn chưa đứng lên, khi đó cô đã nghĩ đến mình có thể gặp được anh, đó chính là điều hạnh phúc nhất trên đời này.
Không biết tại sao Cao Thanh Thu vào năm mười tám tuổi thuộc về loại người rất không may mắn, làm gì cũng không dính được may mắn, bất cứ chuyện gì đi nữa, cô đều càng nỗ lực hơn so với người khác rất nhiều, nhưng mà cũng không nhận được kết quả.
Nhưng mà cô lại may mắn gặp được Hoa Ngọc Thành.
Bởi vì anh, trước kia cô cảm thấy thế giới này không hoàn mỹ cũng đã trở nên hoàn mỹ
...
Buổi sáng, bầu trời đã từ từ sáng lên, Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành vẫn còn đang trong nhà vệ sinh, cửa nhà vệ sinh đã được khóa lại.
Anh mặc đồ ngủ, để cô chống đỡ trên bồn rửa tay, hai người giống như đôi uyên ương ôm đối phương, thân mật hôn.
Môi của anh lưu luyến ở bên tay của cô, nghe thấy âm thanh đồng hồ báo thức vang lên, Cao Thanh Thu nhỏ giọng nói: “Thời gian của em không còn kịp nữa rồi.”
Lúc mà hai người thân mật với nhau, Bóng Đèn Nhỏ đã thức dậy một lần, sau đó Cao Thanh Thu dỗ dành thằng bé ngủ xong thì liền bị Hoa Ngọc Thành dẫn vào trong nhà vệ sinh.
Bồn rửa tay có kết cấu đặc biệt, cho dù là trong tiết trời mùa đông thì cũng mang theo sự ấm áp nhàn nhạt, không lạnh lắm.
Cao Thanh Thu ngồi ở phía trên, sau lưng dựa vào tấm gương, vòng tay ôm lấy hông của anh.
Lúc thân mật thì anh rất bá đạo, cảm giác cô không nhiệt tình thì sẽ đưa ra kháng nghị.
Nhưng mà...
Lúc này cô thật sự rất mệt mỏi.
Cao Thanh Thu nói: “Em muốn bắt đầu rửa mặt.”
Bọn họ đã kết thúc, nhưng mà anh vẫn không chịu buông cô ra như cũ, cứ hôn như vậy, giống như là hận không thể hôn cơ thể của cô mấy lần.
Từ trong cái gương có thể nhìn thấy được phía sau lưng trần trụi của cô.
Sau lưng của Cao Thanh Thu rất đẹp, trắng nõn như ngọc, đường cong rõ ràng, có thể nhìn thấy được hõm eo ở sau lưng của cô một cách rõ ràng.
Hoa Ngọc Thành nâng lấy mặt của cô, gặm cắn môi của cô một hồi rồi mới nhìn cô: “Nhanh như vậy à?”
Luôn có cảm giác mình vẫn chưa nếm đủ sự ngọt ngào của cô.
“Nhanh cái gì chứ, đã bảy giờ rồi.”
Đồng hồ báo thức của cô được đặt đúng bảy giờ.
Cao Thanh Thu nghi ngờ, đồng hồ báo thức của mình không kêu lên thì có lẽ Hoa Ngọc Thành còn muốn tiếp tục nữa.
Cao Thanh Thu nói: “Nhanh lên đi, đừng đánh thức Dương Dương dậy.”
Nếu như Dương Dương tỉnh dậy thì lại quấn quýt với Cao Thanh Thu cả nửa ngày, Cao Thanh Thu thật sự đi không được.
Trước đó cô mới vừa xin nghỉ một tuần, ngày hôm qua vừa mới đi làm có một ngày, nếu như lại đến trễ, vậy thì sao được đây.
...
CHƯƠNG 1141: SÁNG SỚM KHÔNG BÌNH THƯỜNG
“Thức rồi?” Đã đến giờ thức dậy như bình thường của Hoa Ngọc Thành, Cao Thanh Thu vừa mới cử động, anh cũng tỉnh dậy theo.
Cao Thanh Thu nói: “Ừm, hơi nóng.”
Vốn đã đặt đồng hồ báo thức, sợ là mình đến muộn, kết quả đồng hồ báo thức còn chưa vang lên thì đã thức dậy rồi, có một loại cảm giác rất thua thiệt.
Hoa Ngọc Thành nhướng mày: “Nóng hả?”
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành: “Anh có thể thả em ra một chút được không?”
Phản ứng của anh rõ ràng như vậy, Cao Thanh Thu có một loại cảm giác nguy hiểm.
Bây giờ lại là lúc này... cô chỉ muốn cách xa anh một chút.
“Được.” Hoa Ngọc Thành lên tiếng, Cao Thanh Thu vùng vẫy một hồi, cho là anh sẽ buông cô ra.
Hoa Ngọc Thành ngửi thấy hương thơm thoang thoảng ở trên người của cô, cũng không buông cô ra.
“Ông chú à.” Giọng điệu của Cao Thanh Thu đã có thêm mấy phần làm nũng.
Rất hiếm khi cô gọi anh là ông chú, trừ phi có đôi lúc làm nũng mới có thể gọi anh như vậy.
Quan trọng là vào mấy lúc như thế này, không nhận thua thì không được đâu.
Nhưng mà một tiếng này đối với Hoa Ngọc Thành mà nói lại giống như là đang quyến rũ anh, trực tiếp mê hoặc anh vượt qua điểm giới hạn.
Anh cúi đầu xuống hôn Cao Thanh Thu: “Hửm?”
Cao Thanh Thu: “...”
Thân thể của anh nóng như vậy, gần như trong nháy mắt kề sát vào cô thì có thể làm cho cô tan chảy.
Nhưng mà môi của anh lại ngăn chặn môi của cô, cướp lấy quyền lợi được nói chuyện của cô.
Môi lưỡi của anh đều rất nóng, mang theo hơi thở nam tính bá đạo, chiếm hữu ngóc ngách ở trong miệng của cô, thành trì của cô luân hãm từng chút từng chút một dưới sự tấn công dịu dàng của anh.
Cao Thanh Thu nhớ đến lúc đầu mình vừa gặp được Hoa Ngọc Thành, cô bị bệnh, lần đầu tiên được anh chăm sóc, lúc đó anh lạnh lùng muốn chết, nhưng mà lại mang theo vài phần dịu dàng.
Cũng nhớ đến lần đầu tiên của bọn họ, chân của anh vẫn còn chưa đứng lên, khi đó cô đã nghĩ đến mình có thể gặp được anh, đó chính là điều hạnh phúc nhất trên đời này.
Không biết tại sao Cao Thanh Thu vào năm mười tám tuổi thuộc về loại người rất không may mắn, làm gì cũng không dính được may mắn, bất cứ chuyện gì đi nữa, cô đều càng nỗ lực hơn so với người khác rất nhiều, nhưng mà cũng không nhận được kết quả.
Nhưng mà cô lại may mắn gặp được Hoa Ngọc Thành.
Bởi vì anh, trước kia cô cảm thấy thế giới này không hoàn mỹ cũng đã trở nên hoàn mỹ
...
Buổi sáng, bầu trời đã từ từ sáng lên, Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành vẫn còn đang trong nhà vệ sinh, cửa nhà vệ sinh đã được khóa lại.
Anh mặc đồ ngủ, để cô chống đỡ trên bồn rửa tay, hai người giống như đôi uyên ương ôm đối phương, thân mật hôn.
Môi của anh lưu luyến ở bên tay của cô, nghe thấy âm thanh đồng hồ báo thức vang lên, Cao Thanh Thu nhỏ giọng nói: “Thời gian của em không còn kịp nữa rồi.”
Lúc mà hai người thân mật với nhau, Bóng Đèn Nhỏ đã thức dậy một lần, sau đó Cao Thanh Thu dỗ dành thằng bé ngủ xong thì liền bị Hoa Ngọc Thành dẫn vào trong nhà vệ sinh.
Bồn rửa tay có kết cấu đặc biệt, cho dù là trong tiết trời mùa đông thì cũng mang theo sự ấm áp nhàn nhạt, không lạnh lắm.
Cao Thanh Thu ngồi ở phía trên, sau lưng dựa vào tấm gương, vòng tay ôm lấy hông của anh.
Lúc thân mật thì anh rất bá đạo, cảm giác cô không nhiệt tình thì sẽ đưa ra kháng nghị.
Nhưng mà...
Lúc này cô thật sự rất mệt mỏi.
Cao Thanh Thu nói: “Em muốn bắt đầu rửa mặt.”
Bọn họ đã kết thúc, nhưng mà anh vẫn không chịu buông cô ra như cũ, cứ hôn như vậy, giống như là hận không thể hôn cơ thể của cô mấy lần.
Từ trong cái gương có thể nhìn thấy được phía sau lưng trần trụi của cô.
Sau lưng của Cao Thanh Thu rất đẹp, trắng nõn như ngọc, đường cong rõ ràng, có thể nhìn thấy được hõm eo ở sau lưng của cô một cách rõ ràng.
Hoa Ngọc Thành nâng lấy mặt của cô, gặm cắn môi của cô một hồi rồi mới nhìn cô: “Nhanh như vậy à?”
Luôn có cảm giác mình vẫn chưa nếm đủ sự ngọt ngào của cô.
“Nhanh cái gì chứ, đã bảy giờ rồi.”
Đồng hồ báo thức của cô được đặt đúng bảy giờ.
Cao Thanh Thu nghi ngờ, đồng hồ báo thức của mình không kêu lên thì có lẽ Hoa Ngọc Thành còn muốn tiếp tục nữa.
Cao Thanh Thu nói: “Nhanh lên đi, đừng đánh thức Dương Dương dậy.”
Nếu như Dương Dương tỉnh dậy thì lại quấn quýt với Cao Thanh Thu cả nửa ngày, Cao Thanh Thu thật sự đi không được.
Trước đó cô mới vừa xin nghỉ một tuần, ngày hôm qua vừa mới đi làm có một ngày, nếu như lại đến trễ, vậy thì sao được đây.
...
Bình luận facebook