Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1212
CHƯƠNG 1212: HOA NGỌC THÀNH SAY RƯỢU
CHƯƠNG 1212: HOA NGỌC THÀNH SAY RƯỢU
Từ khi Hoa Ngọc Thành cắt đứt quan hệ với Hoắc Chấn Đông, từ đó trở đi anh cũng chưa từng tới nhà họ Hoắc.
Mặc dù sau đó anh và Hoắc Chấn Đông vẫn liên hệ với nhau.
Hoa Ngọc Thành gật đầu: "Ừm."
Anh nhìn ly rượu trong tay, hôm nay tâm tình không tốt nên anh cũng không mang điện thoại theo mà để lại trong xe.
Trước giờ anh cũng không thích gọi điện thoại, hôm nay không vui nên đương nhiên càng không muốn dùng.
Kỷ Minh Viễn nhìn anh, hỏi: "Sao vậy, cãi nhau với Thu Thu à?"
Nhìn dáng vẻ này rõ ràng là tâm trạng không tốt.
Hoa Ngọc Thành phủ nhận nói: "Không phải."
Anh còn lâu mới thừa nhận anh và Cao Thanh Thu cãi nhau.
Anh thấy chẳng qua chỉ là một việc nhỏ đến không thể nào nhỏ hơn nữa mà thôi.
Kỷ Minh Viễn cười một tiếng: "Được rồi! Không cần phải nói dối tôi, nhưng... có chuyện gì mà cậu lại tức giận với bảo bối lớn của cậu thế?"
Anh yêu thương Cao Thanh Thu nhiều như thế nào, Kỷ Minh Viễn là người biết rõ nhất.
Ai đắc tội với Cao Thanh Thu thì đều là kẻ thù của anh.
Biết điểm này nên dù là anh em cũng không ai dám chọc vào Cao Thanh Thu mà đều là cẩn thận dỗ dành từng li từng tí.
Hoa Ngọc Thành nói: "Cậu đã yêu ai chưa? Yêu đến mức không muốn để cô ấy tiếp xúc với bất kỳ người khác giới nào, lúc nào cũng muốn để cô ấy ở bên cạnh mình không đi đâu hết, ngày nào cũng muốn cô ấy ở trong nhà, ngay cả tự do cũng không muốn cho cô ấy."
"Không có." Kỷ Minh Viễn nhìn anh: "Nếu cậu như vậy thì chính là biến thái đó! Nếu thật sự như vậy thì có người phụ nữ nào chịu được cậu chứ? Hơn nữa cậu cũng không phải là người như vậy!"
Anh rất tôn trọng Cao Thanh Thu, cho nên Cao Thanh Thu muốn đi ra ngoài làm cái gì, Hoa Ngọc Thành đều đồng ý.
Trong mắt anh, Cao Thanh Thu có chút kiêu ngạo, có chút độc lập, có phần tự tôn, đó đều là một phần của cô.
Nhưng bây giờ anh lại nói ra những lời này khiến cho Kỷ Minh Viễn cảm thấy hơi đáng sợ.
Hoa Ngọc Thành nghe Kỷ Minh Viễn nói như vậy thì chỉ cười một tiếng: "Đúng vậy, chính là biến thái."
Cho nên anh chỉ có thể nhịn.
Nhớ tới đêm nay nhìn thấy Cao Thanh Thu và Cố Đinh Cẩn ở cùng nhau, cho dù biết rõ cô không có gì với Cố Đinh Cẩn nhiều lắm chỉ là tiếp xúc trong công việc nhưng không hiểu sao trong lòng anh lại khó chịu như vậy?
Kỷ Minh Viễn nói: "Trước kia trong mấy người chúng ta cậu là người không để chuyện tình cảm ở trong lòng nhất, bây giờ thì sao? Để một cô nhóc khiến cậu trở nên ngoan ngoãn rồi? Mấy người kia tìm phụ nữ có vợ nhà ai không cố gắng lấy lòng chồng, không sợ chồng mình đi mất? Còn nhà cậu thì hoàn toàn ngược lại, cậu lại sợ cô ấy chạy mất?"
Với điều kiện của Hoa Ngọc Thành thì dù thế nào cũng phải là phụ nữ chủ động giữ chứ.
Nhưng từ khi gặp được Cao Thanh Thu anh lại toàn tâm toàn ý nhào tới, so với Cao Thanh Thu còn quan tâm hơn như thể sợ Cao Thanh Thu sẽ chạy mất vậy.
Hoa Ngọc Thành không nói gì, nhớ tới Cao Thanh Thu, nghĩ rằng cô so với tính mạng của mình còn quan trọng hơn...
Anh cong khóe miệng lên.
Không phải chỉ sợ cô sẽ chạy mất hay sao?
…
Hoa Ngọc Thành uống chút rượu nên Kỷ Minh Viễn đưa anh về nhà, xe của anh thì để lại chỗ quán rượu không mang về.
Dì Ngô nghe thấy tiếng động bị đánh thức nên đi ra mở cửa, thấy Hoa Ngọc Thành từ bên ngoài đi vào, Kỷ Minh Viễn thì đi theo phía sau đỡ anh, phòng ngừa anh ngã sấp xuống.
Kỷ Minh Viễn nói với dì Ngô: "Cậu ấy uống nhiều quá, đưa cậu ấy đi nghỉ ngơi đi."
Dì Ngô thấy Hoa Ngọc Thành như vậy, cũng may Hoa Ngọc Thành không phải loại người uống say khướt, anh uống nhiều quá chỉ càng thêm trầm mặc so với bình thường mà thôi.
"Thu Thu..."
Hoa Ngọc Thành uống say nhưng vẫn luôn gọi tên Cao Thanh Thu, gọi cả quãng đường.
Cũng không nhớ rõ chuyện giữa Cao Thanh Thu và Cố Đinh Cẩn nữa, giờ phút này, anh chỉ muốn được nhìn thấy cô.
Việc đầu tiên sau khi trở về, chính là tìm Cao Thanh Thu.
Kỷ Minh Viễn nghe anh gọi một đường, lỗ tai sắp ù đi rồi.
CHƯƠNG 1212: HOA NGỌC THÀNH SAY RƯỢU
Từ khi Hoa Ngọc Thành cắt đứt quan hệ với Hoắc Chấn Đông, từ đó trở đi anh cũng chưa từng tới nhà họ Hoắc.
Mặc dù sau đó anh và Hoắc Chấn Đông vẫn liên hệ với nhau.
Hoa Ngọc Thành gật đầu: "Ừm."
Anh nhìn ly rượu trong tay, hôm nay tâm tình không tốt nên anh cũng không mang điện thoại theo mà để lại trong xe.
Trước giờ anh cũng không thích gọi điện thoại, hôm nay không vui nên đương nhiên càng không muốn dùng.
Kỷ Minh Viễn nhìn anh, hỏi: "Sao vậy, cãi nhau với Thu Thu à?"
Nhìn dáng vẻ này rõ ràng là tâm trạng không tốt.
Hoa Ngọc Thành phủ nhận nói: "Không phải."
Anh còn lâu mới thừa nhận anh và Cao Thanh Thu cãi nhau.
Anh thấy chẳng qua chỉ là một việc nhỏ đến không thể nào nhỏ hơn nữa mà thôi.
Kỷ Minh Viễn cười một tiếng: "Được rồi! Không cần phải nói dối tôi, nhưng... có chuyện gì mà cậu lại tức giận với bảo bối lớn của cậu thế?"
Anh yêu thương Cao Thanh Thu nhiều như thế nào, Kỷ Minh Viễn là người biết rõ nhất.
Ai đắc tội với Cao Thanh Thu thì đều là kẻ thù của anh.
Biết điểm này nên dù là anh em cũng không ai dám chọc vào Cao Thanh Thu mà đều là cẩn thận dỗ dành từng li từng tí.
Hoa Ngọc Thành nói: "Cậu đã yêu ai chưa? Yêu đến mức không muốn để cô ấy tiếp xúc với bất kỳ người khác giới nào, lúc nào cũng muốn để cô ấy ở bên cạnh mình không đi đâu hết, ngày nào cũng muốn cô ấy ở trong nhà, ngay cả tự do cũng không muốn cho cô ấy."
"Không có." Kỷ Minh Viễn nhìn anh: "Nếu cậu như vậy thì chính là biến thái đó! Nếu thật sự như vậy thì có người phụ nữ nào chịu được cậu chứ? Hơn nữa cậu cũng không phải là người như vậy!"
Anh rất tôn trọng Cao Thanh Thu, cho nên Cao Thanh Thu muốn đi ra ngoài làm cái gì, Hoa Ngọc Thành đều đồng ý.
Trong mắt anh, Cao Thanh Thu có chút kiêu ngạo, có chút độc lập, có phần tự tôn, đó đều là một phần của cô.
Nhưng bây giờ anh lại nói ra những lời này khiến cho Kỷ Minh Viễn cảm thấy hơi đáng sợ.
Hoa Ngọc Thành nghe Kỷ Minh Viễn nói như vậy thì chỉ cười một tiếng: "Đúng vậy, chính là biến thái."
Cho nên anh chỉ có thể nhịn.
Nhớ tới đêm nay nhìn thấy Cao Thanh Thu và Cố Đinh Cẩn ở cùng nhau, cho dù biết rõ cô không có gì với Cố Đinh Cẩn nhiều lắm chỉ là tiếp xúc trong công việc nhưng không hiểu sao trong lòng anh lại khó chịu như vậy?
Kỷ Minh Viễn nói: "Trước kia trong mấy người chúng ta cậu là người không để chuyện tình cảm ở trong lòng nhất, bây giờ thì sao? Để một cô nhóc khiến cậu trở nên ngoan ngoãn rồi? Mấy người kia tìm phụ nữ có vợ nhà ai không cố gắng lấy lòng chồng, không sợ chồng mình đi mất? Còn nhà cậu thì hoàn toàn ngược lại, cậu lại sợ cô ấy chạy mất?"
Với điều kiện của Hoa Ngọc Thành thì dù thế nào cũng phải là phụ nữ chủ động giữ chứ.
Nhưng từ khi gặp được Cao Thanh Thu anh lại toàn tâm toàn ý nhào tới, so với Cao Thanh Thu còn quan tâm hơn như thể sợ Cao Thanh Thu sẽ chạy mất vậy.
Hoa Ngọc Thành không nói gì, nhớ tới Cao Thanh Thu, nghĩ rằng cô so với tính mạng của mình còn quan trọng hơn...
Anh cong khóe miệng lên.
Không phải chỉ sợ cô sẽ chạy mất hay sao?
…
Hoa Ngọc Thành uống chút rượu nên Kỷ Minh Viễn đưa anh về nhà, xe của anh thì để lại chỗ quán rượu không mang về.
Dì Ngô nghe thấy tiếng động bị đánh thức nên đi ra mở cửa, thấy Hoa Ngọc Thành từ bên ngoài đi vào, Kỷ Minh Viễn thì đi theo phía sau đỡ anh, phòng ngừa anh ngã sấp xuống.
Kỷ Minh Viễn nói với dì Ngô: "Cậu ấy uống nhiều quá, đưa cậu ấy đi nghỉ ngơi đi."
Dì Ngô thấy Hoa Ngọc Thành như vậy, cũng may Hoa Ngọc Thành không phải loại người uống say khướt, anh uống nhiều quá chỉ càng thêm trầm mặc so với bình thường mà thôi.
"Thu Thu..."
Hoa Ngọc Thành uống say nhưng vẫn luôn gọi tên Cao Thanh Thu, gọi cả quãng đường.
Cũng không nhớ rõ chuyện giữa Cao Thanh Thu và Cố Đinh Cẩn nữa, giờ phút này, anh chỉ muốn được nhìn thấy cô.
Việc đầu tiên sau khi trở về, chính là tìm Cao Thanh Thu.
Kỷ Minh Viễn nghe anh gọi một đường, lỗ tai sắp ù đi rồi.
Bình luận facebook