Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-462
CHƯƠNG 462
Mặc dù Cao Thanh Thu đã sớm coi mình là vợ của Hoa Ngọc Thành, muốn cả đời ở bên cạnh anh, nhưng vào giờ phút này, nội tâm của cô vẫn rất bất an.
Đinh Cẩn từ phòng mình đi ra, đang chuẩn bị đến trường, nhìn thấy Cao Thanh Thu đứng ở cầu thang, biểu tình có chút lo âu.
Bình thường Cao Thanh Thu ở bên cạnh Hoa Ngọc Thành đều rất vui vẻ, từ khi lấy Hoa Ngọc Thành, dường như cô chẳng có chuyện gì không vui.
Giờ phút này, nhìn biểu tình ngưng trọng của cô, làm cho Đinh Cẩn có chút hiếu kỳ, không nhịn được hỏi: "Sao thế, mợ có gì Không vui à?”
Cao Thanh Thu ngẩng đầu lên, trừng mắt liếc hắn một cái, che giấu nói: "làm gì có.”
Đinh Cẩn lại phảng phất đã nhìn rõ hết thảy: "Tôi nghe nói, Dương Nhạc Linh tới. Mợ là vì chuyện này mà không vui?”
Cao Thanh Thu cố nặn ra nụ cười, "Tôi có cái gì mà phải không vui chứ?”
"Dương Nhạc Linh xinh đẹp, gia thế tốt. Hiện tại cậu đã bình phục, cô ta lại muốn quay lại với mợ, chẳng nhẽ chuyện này không liên quan đến mợ sao? “
Đinh Cẩn gãi đúng chỗ ngứa, làm cho Cao Thanh Thu có chút phiền não.
Cô ra sức chối "Sao tôi phải lỡ sợ chuyện này chứ.”
Sau đó liền trốn vào phòng.
-
Cao Thanh Thu nằm sấp ở trên giường, cầm điện thoại đọc bình luận dưới bài viết của cô, không thèm nghĩ suy nghĩ đến những chuyện phức tạp kia nữa.
Qua rất lâu, cửa phòng bị nhẹ đẩy ra, có người đi vào.
Cô vẫn không thèm động đậy.
Người phía sau đi tới, từ phía sau vòng ôm hông của cô, thân mật dán vào cô, "Không phải em nói,nghịch điện thoại ở trên giường sẽ không tốt cho mắt sao?”
Thanh âm của anh như có từ tính, đầy mê hoặc.
Cao Thanh Thu vẫn xem điện thoại, không lên tiếng.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, hôn một cái lên đỉnh đầu của cô, "sao thế? Không vui à?”
"..." Ngón tay của Cao Thanh Thu vẫn tiếp tục gõ màn hình điện thoại,nhưng ánh mắt đã đờ ra không để tâm tới điện thoại.
Hoa Ngọc Thành nhìn thấy cô như vậy, liền biết vợ anh là đang ghen rồi.
Hơn nữa, lần đổ giấm này chua quá rồi.
Anh nói: "Dương Nhạc Linh và Thẩm Niệm Niệm đã đi rồi.”
Vừa rồi ở dưới đuổi hai người kia xong anh mới lên đây.
Cao Thanh Thu vẫn là không thèm nói chuyện.
Hoa Ngọc Thành thấy vậy, kéo tay cô qua, đổi thành Cao Thanh Thu nằm ở trên giường, hai người mặt đối mặt với nhau.
Anh nhìn vào đôi mắt cô, phát hiện bên trong có mấy phần ủy khuất.
Cao Thanh Thu nhìn thấy gương mặt tuấn tú kia,nhưng lại nhìn ra chỗ khác.
chẳng qua anh chỉ nói với Dương Nhạc Linh mấy câu mà nội tâm của cô đã bị hành hạ không yên.
Đinh Cẩn nói có khó nghe, nhưng đó là sự thật.
Nghĩ đến sau đó, nước mắt của cô đột nhiên không khống chế mà từ khóe mắt trợt lăn xuống gối.
Cao Thanh Thu đưa tay lau nước mắt, xoay người, muốn tránh tầm mắt của anh.
Cô không muốn khóc, nhưng mà không biết tại sao, thời khắc này cô lại không nhịn được.
Hoa Ngọc Thành không cho cô có cơ hội trốn tránh, kéo tay của cô ra, cúi đầu xuống, hôn chặn lại giọt nước mắt kia của cô.
Cao Thanh Thu giẫy giụa, đưa tay đẩy anh ra.
Hoa Ngọc Thành đè lên người cô tiếp tục cường thế bá đạo hôn...
Anh rất bá đạo, vô luận Cao Thanh Thu giãy giụa ra sao, đều không buông cô ra.
Anh bình thường không phải như vậy.
Mặc dù Cao Thanh Thu đã sớm coi mình là vợ của Hoa Ngọc Thành, muốn cả đời ở bên cạnh anh, nhưng vào giờ phút này, nội tâm của cô vẫn rất bất an.
Đinh Cẩn từ phòng mình đi ra, đang chuẩn bị đến trường, nhìn thấy Cao Thanh Thu đứng ở cầu thang, biểu tình có chút lo âu.
Bình thường Cao Thanh Thu ở bên cạnh Hoa Ngọc Thành đều rất vui vẻ, từ khi lấy Hoa Ngọc Thành, dường như cô chẳng có chuyện gì không vui.
Giờ phút này, nhìn biểu tình ngưng trọng của cô, làm cho Đinh Cẩn có chút hiếu kỳ, không nhịn được hỏi: "Sao thế, mợ có gì Không vui à?”
Cao Thanh Thu ngẩng đầu lên, trừng mắt liếc hắn một cái, che giấu nói: "làm gì có.”
Đinh Cẩn lại phảng phất đã nhìn rõ hết thảy: "Tôi nghe nói, Dương Nhạc Linh tới. Mợ là vì chuyện này mà không vui?”
Cao Thanh Thu cố nặn ra nụ cười, "Tôi có cái gì mà phải không vui chứ?”
"Dương Nhạc Linh xinh đẹp, gia thế tốt. Hiện tại cậu đã bình phục, cô ta lại muốn quay lại với mợ, chẳng nhẽ chuyện này không liên quan đến mợ sao? “
Đinh Cẩn gãi đúng chỗ ngứa, làm cho Cao Thanh Thu có chút phiền não.
Cô ra sức chối "Sao tôi phải lỡ sợ chuyện này chứ.”
Sau đó liền trốn vào phòng.
-
Cao Thanh Thu nằm sấp ở trên giường, cầm điện thoại đọc bình luận dưới bài viết của cô, không thèm nghĩ suy nghĩ đến những chuyện phức tạp kia nữa.
Qua rất lâu, cửa phòng bị nhẹ đẩy ra, có người đi vào.
Cô vẫn không thèm động đậy.
Người phía sau đi tới, từ phía sau vòng ôm hông của cô, thân mật dán vào cô, "Không phải em nói,nghịch điện thoại ở trên giường sẽ không tốt cho mắt sao?”
Thanh âm của anh như có từ tính, đầy mê hoặc.
Cao Thanh Thu vẫn xem điện thoại, không lên tiếng.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, hôn một cái lên đỉnh đầu của cô, "sao thế? Không vui à?”
"..." Ngón tay của Cao Thanh Thu vẫn tiếp tục gõ màn hình điện thoại,nhưng ánh mắt đã đờ ra không để tâm tới điện thoại.
Hoa Ngọc Thành nhìn thấy cô như vậy, liền biết vợ anh là đang ghen rồi.
Hơn nữa, lần đổ giấm này chua quá rồi.
Anh nói: "Dương Nhạc Linh và Thẩm Niệm Niệm đã đi rồi.”
Vừa rồi ở dưới đuổi hai người kia xong anh mới lên đây.
Cao Thanh Thu vẫn là không thèm nói chuyện.
Hoa Ngọc Thành thấy vậy, kéo tay cô qua, đổi thành Cao Thanh Thu nằm ở trên giường, hai người mặt đối mặt với nhau.
Anh nhìn vào đôi mắt cô, phát hiện bên trong có mấy phần ủy khuất.
Cao Thanh Thu nhìn thấy gương mặt tuấn tú kia,nhưng lại nhìn ra chỗ khác.
chẳng qua anh chỉ nói với Dương Nhạc Linh mấy câu mà nội tâm của cô đã bị hành hạ không yên.
Đinh Cẩn nói có khó nghe, nhưng đó là sự thật.
Nghĩ đến sau đó, nước mắt của cô đột nhiên không khống chế mà từ khóe mắt trợt lăn xuống gối.
Cao Thanh Thu đưa tay lau nước mắt, xoay người, muốn tránh tầm mắt của anh.
Cô không muốn khóc, nhưng mà không biết tại sao, thời khắc này cô lại không nhịn được.
Hoa Ngọc Thành không cho cô có cơ hội trốn tránh, kéo tay của cô ra, cúi đầu xuống, hôn chặn lại giọt nước mắt kia của cô.
Cao Thanh Thu giẫy giụa, đưa tay đẩy anh ra.
Hoa Ngọc Thành đè lên người cô tiếp tục cường thế bá đạo hôn...
Anh rất bá đạo, vô luận Cao Thanh Thu giãy giụa ra sao, đều không buông cô ra.
Anh bình thường không phải như vậy.
Bình luận facebook