Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-609
CHƯƠNG 609: COI THÀNH BẢO BỐI TRONG LÒNG MÀ CHE CHỞ
"Chuyện Ngọc Thành đến đây mẹ biết rồi." Bà Bùi nhìn Dương Nhạc Linh, hỏi "Lúc trước không phải con rất thích cậu ta sao?"
Tội gì bởi vì Hoa Ngọc Thành tới đây mà cảm thấy không vui!
"Đúng vậy, con rất thích anh ấy." Dương Nhạc Linh nói: "Nhưng mà anh ấy không thích con, lúc trước con vì anh ấy làm nhiều thứ như thế, nhưng cho tới bây giờ anh ấy đều không coi con ra gì. Hiện tại cũng vậy... Mẹ không biết đâu, hôm nay Ngọc Thành mang theo một cô gái tới, cô gái kia vẫn còn là người sinh viên đại học, điều kiện gia đình không tốt. Nhìn thấy anh ấy có tiền, liền đeo bám anh ấy nhưng ở bên ngoài vẫn dây dưa không dứt với những người đàn ông khác. Nhưng cuối cùng Ngọc Thành vẫn yêu cô ta, còn mang cô ta đi gặp Lão thủ trưởng. Lão thủ trưởng đã đuổi cô gái kia ra ngoài rồi mà Hoa Ngọc Thành còn che chở chở cho cô ta như bảo bối vậy."
Lúc trước Dương Nhạc Linh thích Hoa Ngọc Thành, bà Bùi cũng biết.
Khi đó Hoa Ngọc Thành đích xác không quan tâm tới Dương Nhạc Linh, một điểm này làm cho bà Bùi không vừa ý, mỗi lần thấy Hoa Ngọc Thành đều sẽ khuyên anh quan tâm hơn đến Dương Nhạc Linh nhưng cũng không có tác dụng gì.
Bây giờ nghe Dương Nhạc Linh nói Hoa Ngọc Thành lại cưng chiều một cô gái khác như vậy, bà Bùi cũng rất kinh ngạc.
Bà ta nói: " lão thủ trưởng cũng đã đuổi con bé ấy ra ngoài rồi mà cậu ta còn che chở cho cô ta? Không biết trong đầu cậu ta đang suy nghĩ gì nữa?"
"Ai biết được?" Dương Nhạc Linh cười chua xót, "Có thể là vì còn chưa đủ tốt đi!"
"Cái gì chưa đủ tốt?" Bà Bùi an ủi: "con đối với Ngọc Thành tốt như vậy, mẹ đều thấy ở trong mắt. Đàn ông trên đời này chính là như vậy, con càng tốt bao nhiêu, bọn họ lại càng không coi con ra gì. Con gọi Ngọc Thành đến đây để mẹ nói chuyện với cậu ta."
Người nhà họ Hoắc đều rất thích Hoa Ngọc Thành.
Thấy Hoa Ngọc Thành chấp mê bất ngộ cưng chiều một cô gái không ra hồn như vậy, bà Bùi không thể ngồi yên.
Dương Nhạc Linh nói: " Con đi gọi á? Không được đâu? Bây giờ Ngọc Thành và Hoắc Chấn Đông đều rất ghét con, bọn họ đều cảm thấy ban đầu Ngọc Thành bị thương, không để ý tới anh ấy. Mẹ cũng biết khi đó con đang dù học ở nước ngoài, con cũng thật sự không biết anh ấy xảy ra chuyện. Mẹ nghĩ xem, con yêu anh ấy như vậy, nếu biết anh ấy xảy ra chuyện, con làm sao có thể không về? Tất cả đều là do ba mẹ con, bọn họ sợ ảnh hưởng việc học, liền cố ý lừa gạt con, một chút tin tức cũng không để cho con biết."
"Haiz." Bùi phu nhân nói: "Ba mẹ con cũng là vì muốn tốt cho con, bọn họ chỉ có một mình con là con gái, sợ Ngọc Thành ảnh hưởng đến nửa đời sau của con, cho nên mới lừa gạt con thôi. Chuyện này quả thực không đúng, nhưng đã qua rồi, con cũng đừng để ở trong lòng nữa."
Dương Nhạc Linh nói: "Không phải vậy đâu mẹ, chuyện này mặc dù là ba mẹ con làm, nhưng cũng là trách nhiệm của con. Con cũng cảm thấy con rất có lỗi với Ngọc Thành. Hiện tại con chỉ hy vọng có cơ hội quay về bù đắp cho anh ấy. Nhưng hiện tại anh ấy lại cùng một cô gái như thế ở chung một chỗ, đây không phải là anh ấy đang tự buông thả hủy hoại bản thân sao?"
"Là như vậy ư." Bà Bùi nói, " Tương lai của Ngọc Thành sáng lạn như thế, không thể để cho cái loại con gái này phá hủy tiền đồ như thế được."
Cùng Dương Nhạc Linh trò chuyện một hồi, bà Bùi cho người đi mời Hoa Ngọc Thành tới.
Trong phòng rất an tĩnh, chỉ có tiếng Cao Thanh Thu đánh máy và tiếng bọn họ đánh cờ.
Cao Thanh Thu nghe thấy tiếng gõ cửa, đứng lên, đi mở cửa.
Người giúp việc thấy cô, hỏi: " Cho hỏi cậu Hoa có ở chỗ này không?"
Nơi này cũng chỉ có một người họ Hoa.
Cao Thanh Thu đang muốn mở miệng, Hoắc Chấn Đông nghe thấy đã lên tiếng: "Chuyện gì?"
Người giúp việc đi vào, nói với Hoắc Chấn Đông và Hoa Ngọc Thành: " Bà Bùi nói lâu rồi không gặp cậu Hoa nên muốn mời cậu Hoa tới tán gẫu một chút."
"Chuyện Ngọc Thành đến đây mẹ biết rồi." Bà Bùi nhìn Dương Nhạc Linh, hỏi "Lúc trước không phải con rất thích cậu ta sao?"
Tội gì bởi vì Hoa Ngọc Thành tới đây mà cảm thấy không vui!
"Đúng vậy, con rất thích anh ấy." Dương Nhạc Linh nói: "Nhưng mà anh ấy không thích con, lúc trước con vì anh ấy làm nhiều thứ như thế, nhưng cho tới bây giờ anh ấy đều không coi con ra gì. Hiện tại cũng vậy... Mẹ không biết đâu, hôm nay Ngọc Thành mang theo một cô gái tới, cô gái kia vẫn còn là người sinh viên đại học, điều kiện gia đình không tốt. Nhìn thấy anh ấy có tiền, liền đeo bám anh ấy nhưng ở bên ngoài vẫn dây dưa không dứt với những người đàn ông khác. Nhưng cuối cùng Ngọc Thành vẫn yêu cô ta, còn mang cô ta đi gặp Lão thủ trưởng. Lão thủ trưởng đã đuổi cô gái kia ra ngoài rồi mà Hoa Ngọc Thành còn che chở chở cho cô ta như bảo bối vậy."
Lúc trước Dương Nhạc Linh thích Hoa Ngọc Thành, bà Bùi cũng biết.
Khi đó Hoa Ngọc Thành đích xác không quan tâm tới Dương Nhạc Linh, một điểm này làm cho bà Bùi không vừa ý, mỗi lần thấy Hoa Ngọc Thành đều sẽ khuyên anh quan tâm hơn đến Dương Nhạc Linh nhưng cũng không có tác dụng gì.
Bây giờ nghe Dương Nhạc Linh nói Hoa Ngọc Thành lại cưng chiều một cô gái khác như vậy, bà Bùi cũng rất kinh ngạc.
Bà ta nói: " lão thủ trưởng cũng đã đuổi con bé ấy ra ngoài rồi mà cậu ta còn che chở cho cô ta? Không biết trong đầu cậu ta đang suy nghĩ gì nữa?"
"Ai biết được?" Dương Nhạc Linh cười chua xót, "Có thể là vì còn chưa đủ tốt đi!"
"Cái gì chưa đủ tốt?" Bà Bùi an ủi: "con đối với Ngọc Thành tốt như vậy, mẹ đều thấy ở trong mắt. Đàn ông trên đời này chính là như vậy, con càng tốt bao nhiêu, bọn họ lại càng không coi con ra gì. Con gọi Ngọc Thành đến đây để mẹ nói chuyện với cậu ta."
Người nhà họ Hoắc đều rất thích Hoa Ngọc Thành.
Thấy Hoa Ngọc Thành chấp mê bất ngộ cưng chiều một cô gái không ra hồn như vậy, bà Bùi không thể ngồi yên.
Dương Nhạc Linh nói: " Con đi gọi á? Không được đâu? Bây giờ Ngọc Thành và Hoắc Chấn Đông đều rất ghét con, bọn họ đều cảm thấy ban đầu Ngọc Thành bị thương, không để ý tới anh ấy. Mẹ cũng biết khi đó con đang dù học ở nước ngoài, con cũng thật sự không biết anh ấy xảy ra chuyện. Mẹ nghĩ xem, con yêu anh ấy như vậy, nếu biết anh ấy xảy ra chuyện, con làm sao có thể không về? Tất cả đều là do ba mẹ con, bọn họ sợ ảnh hưởng việc học, liền cố ý lừa gạt con, một chút tin tức cũng không để cho con biết."
"Haiz." Bùi phu nhân nói: "Ba mẹ con cũng là vì muốn tốt cho con, bọn họ chỉ có một mình con là con gái, sợ Ngọc Thành ảnh hưởng đến nửa đời sau của con, cho nên mới lừa gạt con thôi. Chuyện này quả thực không đúng, nhưng đã qua rồi, con cũng đừng để ở trong lòng nữa."
Dương Nhạc Linh nói: "Không phải vậy đâu mẹ, chuyện này mặc dù là ba mẹ con làm, nhưng cũng là trách nhiệm của con. Con cũng cảm thấy con rất có lỗi với Ngọc Thành. Hiện tại con chỉ hy vọng có cơ hội quay về bù đắp cho anh ấy. Nhưng hiện tại anh ấy lại cùng một cô gái như thế ở chung một chỗ, đây không phải là anh ấy đang tự buông thả hủy hoại bản thân sao?"
"Là như vậy ư." Bà Bùi nói, " Tương lai của Ngọc Thành sáng lạn như thế, không thể để cho cái loại con gái này phá hủy tiền đồ như thế được."
Cùng Dương Nhạc Linh trò chuyện một hồi, bà Bùi cho người đi mời Hoa Ngọc Thành tới.
Trong phòng rất an tĩnh, chỉ có tiếng Cao Thanh Thu đánh máy và tiếng bọn họ đánh cờ.
Cao Thanh Thu nghe thấy tiếng gõ cửa, đứng lên, đi mở cửa.
Người giúp việc thấy cô, hỏi: " Cho hỏi cậu Hoa có ở chỗ này không?"
Nơi này cũng chỉ có một người họ Hoa.
Cao Thanh Thu đang muốn mở miệng, Hoắc Chấn Đông nghe thấy đã lên tiếng: "Chuyện gì?"
Người giúp việc đi vào, nói với Hoắc Chấn Đông và Hoa Ngọc Thành: " Bà Bùi nói lâu rồi không gặp cậu Hoa nên muốn mời cậu Hoa tới tán gẫu một chút."
Bình luận facebook