Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-610
CHƯƠNG 610:
Hoa Ngọc Thành ngẩng đầu lên, nói: "Tôi biết rồi."
Hoa Ngọc Thành rất quen thuộc với người nhà họ Hoắc, cũng gọi là chỗ quen biết cũ với bà Bùi.
Lúc trước anh là vị hôn phu của Dương Nhạc Linh, mà Dương Nhạc Linh lại là con gái nuôi của bà Bùi.
Hoa Ngọc Thành nói với Hoắc Chấn Đông: " Đợi tôi về rồi chơi tiếp."
Hoắc Chấn Đông nhắc nhở: "Cô tôi rất bao che cho Dương Nhạc Linh. Tôi đoán bà ấy tìm cậu nhất định là nói chuyện của cậu và Bà cô Dương Nhạc Linh kia đấy."
Bị Cao Thanh Thu tiêm nhiễm, hiện tại ngay cả Hoắc Chấn Đông cũng gọi Dương Nhạc Linh là bà cô.
Hoa Ngọc Thành đáp một tiếng, "Ừm." Sau đó đứng lên.
Anh nhìn Cao Thanh Thu một cái, Cao Thanh Thu hỏi: "có cần em đi cùng anh không?"
Anh đi gặp người ta, Cao Thanh Thu cũng không biết mình có nên đi theo hay không.
Hoa Ngọc Thành nói: " Em cứ làm nốt việc của em đi, mà cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi."
Anh đoán chắc rằng bà Bùi sẽ không thích Cao Thanh Thu, liền không mang theo Cao Thanh Thu đi để đỡ bị kích thích.
Tránh cho bà Bùi kia lại nói linh tinh làm Cao Thanh Thu nghe xong khó chịu.
"Ồ."
Anh không để cho mình đi, Cao Thanh Thu liền không đi, quay lại trước máy tính, tiếp tục làm việc của mình.
Hoa Ngọc Thành đi vào, nhìn thấy bà Bùi và Dương Nhạc Linh đều ở đó, liền biết chuyện này đúng như Hoắc Chấn Đông đã dự đoán.
Bà Bùi cười nói: "Ngọc Thành, mau vào đi, cô nhớ cháu quá đi mất."
"Cháu chào cô, lâu rồi không gặp cô."
Hoa Ngọc Thành ngồi xuống ghế sa lon.
" Cháu không cần khách sáo với cô như vậy đâu, đều là người một nhà." Nói xong bà Bùi nhìn sang Dương Nhạc Linh, sau đó mới lại nhìn anh, tò mò hỏi: "Nghe nói cháu mang theo bạn gái tới, sao không mang con bé sang đây gặp cô?"
"Cô ấy đi đường xa hơi mệt nên cháu bảo cô ấy ở trong phòng nghỉ ngơi."
Hoa Ngọc Thành nhìn Dương Nhạc Linh một cái, ánh mắt của anh lạnh như băng làm cho Dương Nhạc Linh không dám tùy tiện nói chuyện.
Hoa Ngọc Thành vừa xuất hiện, bầu không khí của cả căn phòng lạnh đi rất nhiều.
Bà Bùi cười hòa hoãn tình cảnh, nói: " Dù thế nào Cháu và Nhạc Linh cũng từng là vợ chồng chưa cưới, sao bây giờ nhìn thấy nhau lại coi nhau như kẻ thù thế kia?"
Coi như là ở ngay trước mặt bà Bùi, thái độ của Hoa Ngọc Thành vẫn như cũ "Chuyện con gái nuôi của cô làm ra, toàn bộ người của Giang Châu đều biết. Nói là kẻ thù cũng không có gì quá đáng cả."
Bà Bùi than thở, muốn làm người hòa giải: "Ngọc Thành, Nhạc Linh vẫn rất yêu cháu,những chuyện trước kia, chẳng qua chỉ là ba mẹ con bé làm ra, cháu cũng đừng để bụng nữa. Cha mẹ nào chẳng muốn tốt cho con, việc đó không phải là lỗi của Nhạc Linh, con bé không có liên quan gì đến việc của ba mẹ nó làm. Cháu nói có đúng không, Ngọc Thành?"
Hoa Ngọc Thành nghe qua liền biết, Dương Nhạc Linh đã tẩy não mẹ nuôi của cô ta một cách triệt để rồi.
Nếu không, bà Bùi sẽ không nói ra những lời ấy.
Hoa Ngọc Thành khách sáo nói: "Vâng, cô nói đúng, cha mẹ nào cũng đều muốn tốt cho con cái."
Dương Nhạc Linh nhìn về phía Hoa Ngọc Thành, không nghĩ tới anh lại thừa nhận lời của mẹ nuôi.
Bà Bùi cười nói: "Ngọc Thành, cháu có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi, cháu và Nhạc Linh có tình cảm nhiều năm như vậy rồi, nếu hiện tại cháu đã ly hôn, không bằng hai đứa quay lại với nhau, cháu có cảm thấy như vậy vẹn cả đôi đường không?"
Đương nhiên là không được!
"Cháu đã có bạn gái rồi." Hoa Ngọc Thành nói: " Cô cảm thấy như cô nói mới gọi là tốt sao?"
Bà Bùi nói: " Những cô gái bên ngoài kia không rõ gốc gác kia thì có gì tốt? Mấy cô gái đó chỉ nhìn vào tiền và địa vị của cháu thôi, Không giống Nhạc Linh một lòng một dạ với cháu, hai đứa có hiểu lầm gì thì cứ nói ra để giải quyết."
"Một lòng một dạ?" Hoa Ngọc Thành nhìn Dương Nhạc Linh, cái nhìn này làm cho Dương Nhạc Linh vô cùng chột dạ.
Hoa Ngọc Thành cười nói: "Những lời này, là Cô Dương nhờ Cô nói sao?"
Bà Bùi phân bua,nói: "Không phải đâu, đây đều là ý của cô, không liên quan đến con bé."
Hoa Ngọc Thành cười lạnh nói: " Dù cô có ý tốt đi nữa cũng không nên dùng nhầm chỗ, lần trước Cô Dương đây còn nói với cháu rằng cô ta rất yêu Hoắc Chấn Đông, mong cháu tránh xa cô ta càng xa càng tốt, cô ta còn muốn cháu giúp tác thành cho bọn họ nữa kìa."
Hoa Ngọc Thành ngẩng đầu lên, nói: "Tôi biết rồi."
Hoa Ngọc Thành rất quen thuộc với người nhà họ Hoắc, cũng gọi là chỗ quen biết cũ với bà Bùi.
Lúc trước anh là vị hôn phu của Dương Nhạc Linh, mà Dương Nhạc Linh lại là con gái nuôi của bà Bùi.
Hoa Ngọc Thành nói với Hoắc Chấn Đông: " Đợi tôi về rồi chơi tiếp."
Hoắc Chấn Đông nhắc nhở: "Cô tôi rất bao che cho Dương Nhạc Linh. Tôi đoán bà ấy tìm cậu nhất định là nói chuyện của cậu và Bà cô Dương Nhạc Linh kia đấy."
Bị Cao Thanh Thu tiêm nhiễm, hiện tại ngay cả Hoắc Chấn Đông cũng gọi Dương Nhạc Linh là bà cô.
Hoa Ngọc Thành đáp một tiếng, "Ừm." Sau đó đứng lên.
Anh nhìn Cao Thanh Thu một cái, Cao Thanh Thu hỏi: "có cần em đi cùng anh không?"
Anh đi gặp người ta, Cao Thanh Thu cũng không biết mình có nên đi theo hay không.
Hoa Ngọc Thành nói: " Em cứ làm nốt việc của em đi, mà cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi."
Anh đoán chắc rằng bà Bùi sẽ không thích Cao Thanh Thu, liền không mang theo Cao Thanh Thu đi để đỡ bị kích thích.
Tránh cho bà Bùi kia lại nói linh tinh làm Cao Thanh Thu nghe xong khó chịu.
"Ồ."
Anh không để cho mình đi, Cao Thanh Thu liền không đi, quay lại trước máy tính, tiếp tục làm việc của mình.
Hoa Ngọc Thành đi vào, nhìn thấy bà Bùi và Dương Nhạc Linh đều ở đó, liền biết chuyện này đúng như Hoắc Chấn Đông đã dự đoán.
Bà Bùi cười nói: "Ngọc Thành, mau vào đi, cô nhớ cháu quá đi mất."
"Cháu chào cô, lâu rồi không gặp cô."
Hoa Ngọc Thành ngồi xuống ghế sa lon.
" Cháu không cần khách sáo với cô như vậy đâu, đều là người một nhà." Nói xong bà Bùi nhìn sang Dương Nhạc Linh, sau đó mới lại nhìn anh, tò mò hỏi: "Nghe nói cháu mang theo bạn gái tới, sao không mang con bé sang đây gặp cô?"
"Cô ấy đi đường xa hơi mệt nên cháu bảo cô ấy ở trong phòng nghỉ ngơi."
Hoa Ngọc Thành nhìn Dương Nhạc Linh một cái, ánh mắt của anh lạnh như băng làm cho Dương Nhạc Linh không dám tùy tiện nói chuyện.
Hoa Ngọc Thành vừa xuất hiện, bầu không khí của cả căn phòng lạnh đi rất nhiều.
Bà Bùi cười hòa hoãn tình cảnh, nói: " Dù thế nào Cháu và Nhạc Linh cũng từng là vợ chồng chưa cưới, sao bây giờ nhìn thấy nhau lại coi nhau như kẻ thù thế kia?"
Coi như là ở ngay trước mặt bà Bùi, thái độ của Hoa Ngọc Thành vẫn như cũ "Chuyện con gái nuôi của cô làm ra, toàn bộ người của Giang Châu đều biết. Nói là kẻ thù cũng không có gì quá đáng cả."
Bà Bùi than thở, muốn làm người hòa giải: "Ngọc Thành, Nhạc Linh vẫn rất yêu cháu,những chuyện trước kia, chẳng qua chỉ là ba mẹ con bé làm ra, cháu cũng đừng để bụng nữa. Cha mẹ nào chẳng muốn tốt cho con, việc đó không phải là lỗi của Nhạc Linh, con bé không có liên quan gì đến việc của ba mẹ nó làm. Cháu nói có đúng không, Ngọc Thành?"
Hoa Ngọc Thành nghe qua liền biết, Dương Nhạc Linh đã tẩy não mẹ nuôi của cô ta một cách triệt để rồi.
Nếu không, bà Bùi sẽ không nói ra những lời ấy.
Hoa Ngọc Thành khách sáo nói: "Vâng, cô nói đúng, cha mẹ nào cũng đều muốn tốt cho con cái."
Dương Nhạc Linh nhìn về phía Hoa Ngọc Thành, không nghĩ tới anh lại thừa nhận lời của mẹ nuôi.
Bà Bùi cười nói: "Ngọc Thành, cháu có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi, cháu và Nhạc Linh có tình cảm nhiều năm như vậy rồi, nếu hiện tại cháu đã ly hôn, không bằng hai đứa quay lại với nhau, cháu có cảm thấy như vậy vẹn cả đôi đường không?"
Đương nhiên là không được!
"Cháu đã có bạn gái rồi." Hoa Ngọc Thành nói: " Cô cảm thấy như cô nói mới gọi là tốt sao?"
Bà Bùi nói: " Những cô gái bên ngoài kia không rõ gốc gác kia thì có gì tốt? Mấy cô gái đó chỉ nhìn vào tiền và địa vị của cháu thôi, Không giống Nhạc Linh một lòng một dạ với cháu, hai đứa có hiểu lầm gì thì cứ nói ra để giải quyết."
"Một lòng một dạ?" Hoa Ngọc Thành nhìn Dương Nhạc Linh, cái nhìn này làm cho Dương Nhạc Linh vô cùng chột dạ.
Hoa Ngọc Thành cười nói: "Những lời này, là Cô Dương nhờ Cô nói sao?"
Bà Bùi phân bua,nói: "Không phải đâu, đây đều là ý của cô, không liên quan đến con bé."
Hoa Ngọc Thành cười lạnh nói: " Dù cô có ý tốt đi nữa cũng không nên dùng nhầm chỗ, lần trước Cô Dương đây còn nói với cháu rằng cô ta rất yêu Hoắc Chấn Đông, mong cháu tránh xa cô ta càng xa càng tốt, cô ta còn muốn cháu giúp tác thành cho bọn họ nữa kìa."