Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-725
CHƯƠNG 725
Nhặt lại đôi giày rách bị người ta chơi tàn sơ mướp, dựa vào cái gì mà còn dám vênh váo ở trước mặt hắn, coi thường hắn?
Nhất là tối nay, sau khi nhìn thấy Hoa Ngọc Thành, nhìn ánh mắt của cô ta càng làm cho hắn bùng lên lửa giận.
Chẳng cần đợi về nhà, trực tiếp kéo cô ta vào khách sạn này.
Dương Nhạc Linh nằm ở trên giường, thấy Thịnh Hy mặc quần áo tử tế, đi ra ngoài.
Không có tiếng mắng chửi của hắn, trong căn phòng này yên tĩnh trở lại, nhưng cô ta thì đã thân tàn ma dại, bị hành hạ không ra hình người, cô ta cảm thấy thân thể mình vô cùng dơ bẩn!
Sau này có muốn trở về bên cạnh Hoắc Chấn Đông là chuyện không thể nào.
Mỗi lần nghĩ tới những thứ này, nước mắt của Dương Nhạc Linh lại tuôn trào như mưa.
Dương Nhạc Linh rời giường, vào phòng tắm, muốn tắm rửa sạch sẽ để gột rửa đi những nhơ nhuốc trên người mình, nhìn mình trong gương cô ta ôm đầu tuyệt vọng mà ngồi xổm xuống.
Tới gần nghỉ hè, khí trời nóng nực, lúc Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành về đến nhà thì bên ngoài vừa vặn bắt đầu mưa, làm cho không khí trở nên mát mẻ rất nhiều.
Hoa Ngọc Thành ngồi ở trên ghế sa lon, lấy máy tính bảng, kiểm tra tài liệu.
Cao Thanh Thu nằm úp sấp ở trên bệ cửa sổ, nhìn trời mưa bên ngoài bầu trời, hưởng thụ khoảnh khắc yên lặng này.
"Ông xã " Hoa Ngọc Thành mới vừa xác nhận xong tài liệu, nghe thấy Cao Thanh Thu mở miệng gọi anh.
Anh quay sang hỏi: " Sao thế?"
Cao Thanh Thu cười nói: "Trời mưa rồi."
" Anh thấy rồi." Nước mưa rơi tý tách bên hiên nhà như thế, Hoa Ngọc Thành không cần nhìn cũng biết.
Cao Thanh Thu quay đầu lại nhìn anh: " Anh còn nhớ lúc chúng ta kí hợp đồng hôn nhân không? Ngày đó hình như cũng mưa như thế này nhỉ?"
Đó cũng coi như là lần đầu tiên cô và anh gặp nhau, thế cho nên Cao Thanh Thu đều ghi nhớ lại tất cả mọi truyện.
Hoa Ngọc Thành dương khóe miệng lên, gật đầu, "Ừm."
Cao Thanh Thu thở dài nói, "Thời gian trôi nhanh thật đấy."
Chỉ chớp mắt, cô và Hoa Ngọc Thành đã sắp ở bên nhau được một năm rồi.
Bởi vì có anh, cho nên một năm của cô đã thay đổi hoàn toàn. Nếu không có anh, cô vẫn phải chật vật xoay xở tiền học phí, không có anh cô có khi đã phải lấy người mà mẹ mình dắt mối...
Hoa Ngọc Thành dương khóe miệng lên, "Được rồi đi tắm còn đi ngủ, giờ này rồi em còn không mệt à?"
Cao Thanh Thu nghe lời đứng lên, đi tắm.
Sáng hôm sau, lúc Cao Thanh Thu đang nằm ở trên giường nghịch điện thoại thì nhìn thấy bài báo viết về cô và Hoa Ngọc Thành tối qua.
Ảnh chụp lấy cảnh xa, không thấy rõ mặt, nhưng bên ngoài đều biết, Hoa Ngọc Thành có vợ, thậm chí còn kiêu ngạo mà dẫn người phụ nữ này tham gia hoạt động.
Phía dưới không ít bình luận:
Trời ạ, cô gái kia thật hạnh phúc! Tại sao không phải là tôi chứ?
Thấy chưa! Người ta có vợ rồi, không biết cô gái này là con gái nhà danh môn thế phiệt nào nhỉ, mấy cô bé lọ lem làm gì có cửa?
...
Cao Thanh Thu liếc sang Hoa Ngọc Thành, gọi anh dậy " Ông xã, ông xã."
Hoa Ngọc Thành mở mắt, lười biếng nhìn Cao Thanh Thu trong ngực mình, thanh âm khàn khàn nói: "Làm sao thế?"
Cao Thanh Thu có chút bận tâm nói: "Tối hôm chúng ta bị người ta chụp trộm rồi, liệu có vấn đề gì không?"
Hoa Ngọc Thành lấy điện thoại sang xem, nhìn thấy tin tức phía trên, sắc mặt vẫn rất lãnh đạm bình tĩnh, "Có vấn đề gì được chứ?"
"Có cần xử lý không?"
Lên báo lá cải cũng không có gì tốt đẹp.
Hoa Ngọc Thành nói: "Xử lý cái gì?"
"..." Anh giống như không cảm thấy có gì đáng ngại.
Hoa Ngọc Thành đương nhiên không nóng vội, bởi vì đây chính là tin tức anh cho người đăng lên. Cố ý chọn ảnh không thấy rõ mặt cũng là vì muốn bảo vệ Cao Thanh Thu trước dư luận.
Anh cũng không hy vọng sau này mỗi khi cô ra đường lại có người chỉ trỏ nọ kia, bên người lúc nào cũng phải có vệ sĩ đi theo, nhưng anh lại muốn để cho tất cả mọi người biết rằng, anh là người đã có gia đình, mà cô chính là vợ của Hoa Ngọc Thành.
Cao Thanh Thu ăn điểm tâm xong, liền đi học.
Còn chưa vào lớp đã nghe thấy bạn học đang thảo luận về tin tức này, "Nghe nói người này là chồng trước của Cao Thanh Thu, thật là đẹp trai mà!"
Hoa Ngọc Thành chưa từng công khai lộ mặt trước công chúng, lúc trước ngay cả một cái cái bóng cũng không có tạp chí nào dám đăng tải linh tinh, đây là lần đầu tiên.
Mặc dù ảnh cũng không nhìn rõ cho lắm, nhưng vẫn có thể nhìn ra được anh là đại soái ca.
"Trời ạ! Khó trách anh ta lại đá Cao Thanh Thu."
"Đúng vậy! Cô bạn gái đi bên cạnh anh ta cũng đẹp quá đi mất, Cao Thanh Thu tuổi gì mà so với người ta?"
Có thể bởi vì bọn họ và Cao Thanh Thu thường qua lại, cho nên ở trong mắt bọn họ, Cao Thanh Thu chỉ là một người bình thường không thể bình thường hơn.
Nhưng mà, bọn họ lại chưa từng nghĩ qua, người mà bọn họ đang tâng bốc lên chín tầng mây kia lại chính là Cao Thanh Thu mà bọn họ coi thường.
Cao Thanh Thu nghe những người này nói chuyện, cảm thấy vô cùng buồn cười.
Cô đi vào cửa, đứng ở bên cạnh hai người đang nói chuyện kia, đính chính: "Thật ra cô gái mà hai người vừa bàn luận kia chính là tôi. "
Hôm nay tâm tình của cô cũng không tệ, cũng không lừa bọn họ làm gì.
Cao Thanh Thu nói xong câu đó, liền bị bọn họ cười cợt, " Cô đang nằm mơ giữa ban ngày đấy hả Cao Thanh Thu! Làm sao có thể là cô được! Không phải cô ly dị rồi ư."
"Chúng tôi vừa tái hợp rồi." Cao Thanh Thu nói.
Cô biết có rất nhiều người bởi vì chuyện cô ly dị mà xem thường cô, lúc nào cũng giễu cợt sau lưng cô.
Bạn học kia lại càng cười khinh thường, quay sang nói với người bên cạnh, không thèm quan tâm tới những gì cô vừa nói " Cô ta ảo tưởng sức mạnh thật đấy."
"..."
Hứ, tại sao cô nói thật mà những người này lại không chịu tin!
Cô gái trong mấy bài báo đó thật sự là cô mà.
Nhặt lại đôi giày rách bị người ta chơi tàn sơ mướp, dựa vào cái gì mà còn dám vênh váo ở trước mặt hắn, coi thường hắn?
Nhất là tối nay, sau khi nhìn thấy Hoa Ngọc Thành, nhìn ánh mắt của cô ta càng làm cho hắn bùng lên lửa giận.
Chẳng cần đợi về nhà, trực tiếp kéo cô ta vào khách sạn này.
Dương Nhạc Linh nằm ở trên giường, thấy Thịnh Hy mặc quần áo tử tế, đi ra ngoài.
Không có tiếng mắng chửi của hắn, trong căn phòng này yên tĩnh trở lại, nhưng cô ta thì đã thân tàn ma dại, bị hành hạ không ra hình người, cô ta cảm thấy thân thể mình vô cùng dơ bẩn!
Sau này có muốn trở về bên cạnh Hoắc Chấn Đông là chuyện không thể nào.
Mỗi lần nghĩ tới những thứ này, nước mắt của Dương Nhạc Linh lại tuôn trào như mưa.
Dương Nhạc Linh rời giường, vào phòng tắm, muốn tắm rửa sạch sẽ để gột rửa đi những nhơ nhuốc trên người mình, nhìn mình trong gương cô ta ôm đầu tuyệt vọng mà ngồi xổm xuống.
Tới gần nghỉ hè, khí trời nóng nực, lúc Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành về đến nhà thì bên ngoài vừa vặn bắt đầu mưa, làm cho không khí trở nên mát mẻ rất nhiều.
Hoa Ngọc Thành ngồi ở trên ghế sa lon, lấy máy tính bảng, kiểm tra tài liệu.
Cao Thanh Thu nằm úp sấp ở trên bệ cửa sổ, nhìn trời mưa bên ngoài bầu trời, hưởng thụ khoảnh khắc yên lặng này.
"Ông xã " Hoa Ngọc Thành mới vừa xác nhận xong tài liệu, nghe thấy Cao Thanh Thu mở miệng gọi anh.
Anh quay sang hỏi: " Sao thế?"
Cao Thanh Thu cười nói: "Trời mưa rồi."
" Anh thấy rồi." Nước mưa rơi tý tách bên hiên nhà như thế, Hoa Ngọc Thành không cần nhìn cũng biết.
Cao Thanh Thu quay đầu lại nhìn anh: " Anh còn nhớ lúc chúng ta kí hợp đồng hôn nhân không? Ngày đó hình như cũng mưa như thế này nhỉ?"
Đó cũng coi như là lần đầu tiên cô và anh gặp nhau, thế cho nên Cao Thanh Thu đều ghi nhớ lại tất cả mọi truyện.
Hoa Ngọc Thành dương khóe miệng lên, gật đầu, "Ừm."
Cao Thanh Thu thở dài nói, "Thời gian trôi nhanh thật đấy."
Chỉ chớp mắt, cô và Hoa Ngọc Thành đã sắp ở bên nhau được một năm rồi.
Bởi vì có anh, cho nên một năm của cô đã thay đổi hoàn toàn. Nếu không có anh, cô vẫn phải chật vật xoay xở tiền học phí, không có anh cô có khi đã phải lấy người mà mẹ mình dắt mối...
Hoa Ngọc Thành dương khóe miệng lên, "Được rồi đi tắm còn đi ngủ, giờ này rồi em còn không mệt à?"
Cao Thanh Thu nghe lời đứng lên, đi tắm.
Sáng hôm sau, lúc Cao Thanh Thu đang nằm ở trên giường nghịch điện thoại thì nhìn thấy bài báo viết về cô và Hoa Ngọc Thành tối qua.
Ảnh chụp lấy cảnh xa, không thấy rõ mặt, nhưng bên ngoài đều biết, Hoa Ngọc Thành có vợ, thậm chí còn kiêu ngạo mà dẫn người phụ nữ này tham gia hoạt động.
Phía dưới không ít bình luận:
Trời ạ, cô gái kia thật hạnh phúc! Tại sao không phải là tôi chứ?
Thấy chưa! Người ta có vợ rồi, không biết cô gái này là con gái nhà danh môn thế phiệt nào nhỉ, mấy cô bé lọ lem làm gì có cửa?
...
Cao Thanh Thu liếc sang Hoa Ngọc Thành, gọi anh dậy " Ông xã, ông xã."
Hoa Ngọc Thành mở mắt, lười biếng nhìn Cao Thanh Thu trong ngực mình, thanh âm khàn khàn nói: "Làm sao thế?"
Cao Thanh Thu có chút bận tâm nói: "Tối hôm chúng ta bị người ta chụp trộm rồi, liệu có vấn đề gì không?"
Hoa Ngọc Thành lấy điện thoại sang xem, nhìn thấy tin tức phía trên, sắc mặt vẫn rất lãnh đạm bình tĩnh, "Có vấn đề gì được chứ?"
"Có cần xử lý không?"
Lên báo lá cải cũng không có gì tốt đẹp.
Hoa Ngọc Thành nói: "Xử lý cái gì?"
"..." Anh giống như không cảm thấy có gì đáng ngại.
Hoa Ngọc Thành đương nhiên không nóng vội, bởi vì đây chính là tin tức anh cho người đăng lên. Cố ý chọn ảnh không thấy rõ mặt cũng là vì muốn bảo vệ Cao Thanh Thu trước dư luận.
Anh cũng không hy vọng sau này mỗi khi cô ra đường lại có người chỉ trỏ nọ kia, bên người lúc nào cũng phải có vệ sĩ đi theo, nhưng anh lại muốn để cho tất cả mọi người biết rằng, anh là người đã có gia đình, mà cô chính là vợ của Hoa Ngọc Thành.
Cao Thanh Thu ăn điểm tâm xong, liền đi học.
Còn chưa vào lớp đã nghe thấy bạn học đang thảo luận về tin tức này, "Nghe nói người này là chồng trước của Cao Thanh Thu, thật là đẹp trai mà!"
Hoa Ngọc Thành chưa từng công khai lộ mặt trước công chúng, lúc trước ngay cả một cái cái bóng cũng không có tạp chí nào dám đăng tải linh tinh, đây là lần đầu tiên.
Mặc dù ảnh cũng không nhìn rõ cho lắm, nhưng vẫn có thể nhìn ra được anh là đại soái ca.
"Trời ạ! Khó trách anh ta lại đá Cao Thanh Thu."
"Đúng vậy! Cô bạn gái đi bên cạnh anh ta cũng đẹp quá đi mất, Cao Thanh Thu tuổi gì mà so với người ta?"
Có thể bởi vì bọn họ và Cao Thanh Thu thường qua lại, cho nên ở trong mắt bọn họ, Cao Thanh Thu chỉ là một người bình thường không thể bình thường hơn.
Nhưng mà, bọn họ lại chưa từng nghĩ qua, người mà bọn họ đang tâng bốc lên chín tầng mây kia lại chính là Cao Thanh Thu mà bọn họ coi thường.
Cao Thanh Thu nghe những người này nói chuyện, cảm thấy vô cùng buồn cười.
Cô đi vào cửa, đứng ở bên cạnh hai người đang nói chuyện kia, đính chính: "Thật ra cô gái mà hai người vừa bàn luận kia chính là tôi. "
Hôm nay tâm tình của cô cũng không tệ, cũng không lừa bọn họ làm gì.
Cao Thanh Thu nói xong câu đó, liền bị bọn họ cười cợt, " Cô đang nằm mơ giữa ban ngày đấy hả Cao Thanh Thu! Làm sao có thể là cô được! Không phải cô ly dị rồi ư."
"Chúng tôi vừa tái hợp rồi." Cao Thanh Thu nói.
Cô biết có rất nhiều người bởi vì chuyện cô ly dị mà xem thường cô, lúc nào cũng giễu cợt sau lưng cô.
Bạn học kia lại càng cười khinh thường, quay sang nói với người bên cạnh, không thèm quan tâm tới những gì cô vừa nói " Cô ta ảo tưởng sức mạnh thật đấy."
"..."
Hứ, tại sao cô nói thật mà những người này lại không chịu tin!
Cô gái trong mấy bài báo đó thật sự là cô mà.
Bình luận facebook