-
Chương 85
CHƯƠNG 85:
“Chuyện này con đã quyết.” Cố Thanh Thu thấy hơi hối hận, sớm biết vậy đã không đồng ý để mẹ cô qua đây: “Hôm nay mời mẹ đến đây chỉ là bàn bạc chuyện kết hôn mà thôi.”
Nếu như mẹ cô không đáp ứng thì Cố Thanh Thu cũng sẽ kiên trì.
Cô và Hoa Ngọc Thành đã ký thỏa thuận hôn nhân, chú nói qua sẽ giúp cô tiếp tục học, mà cô, trở thành cô dâu của chú.
Một khi cô từ bỏ thì việc đi học của cô sẽ không còn hi vọng gì nữa.
Hơn nữa, thời gian kết hôn đã được định xong, nếu bây giờ cô thất tín, chẳng phải sẽ khiến chú khó xử hay sao?
Bà Cao trừng mắt nhìn Cố Thanh Thu: “Chị thật sự đã lớn rồi ha, cánh cứng cáp rồi nên không để tôi vào mắt chị đúng không.”
Bà sắp bị tức chết!
Nuôi một đứa con gái không chịu nghe lời như thế này.
Cố Thanh Thu không biết phải tranh luận như thế nào với bà, nếu ở chỗ này cãi vả chỉ thêm lúng túng mà thôi.
Cho nên, từ đầu có đã không muốn ba mẹ mình đến đây.
Trước mắt người nhà họ Hoa, khiến cho mọi người đều khó xử.
Bà Hoa nói: “Bà đừng trách Thanh Thu, Ngọc Thành nhà chúng tôi chân thành muốn cưới Thanh Thu, nó gả qua đây, cả nhà chúng tôi sẽ đối xử tốt với nó, sẽ đối xử với nó như con gái ruột vậy.”
“Đối xử tốt?” giọng bà Cao rít ra một cách kỳ quái: “việc đó thì tất nhiên rồi, một đứa con gái nhỏ như nó, cái gì cũng không hiểu được, các người tất nhiên phải dỗ dành nó rồi, nếu không thì ai sẽ bằng lòng gả đến nhà các người, gả cho một người...” hai chữ tạn tật, bà ta không nói ra, nhưng ý trong lời nói vô cùng rõ ràng.
Cố Thanh Thu cứng người, Hoa Ngọc Thành ngồi cạnh cô, cô sợ lời của mẹ mình sẽ làm tổn thương anh ấy.
Bà Cao hoàn toàn không quan tâm đến những thứ này, bà vỗ cái bàn: “dù sao tôi sẽ không bao giờ đồng ý cuộc hôn nhân này, Tôi không phải là đứa trẻ mười mấy tuổi, không dễ bị lừa gạt vậy đâu! Nếu các người cứ ép buộc muốn lấy nó, tôi sẽ đi tố cáo các người! Con gái tôi mới mười tám tuổi thôi, chưa đến tuổi pháp luật quy định được kết hôn đâu.”
Thấy bộ dáng nói chuyện chém đinh chặt sắt của bà Cao, Cố Thanh Thu liền nói: “Người muốn gả con cho người ta không phải là mẹ hay sao? Tuần trước người bắt con đi xem mắt, người nói con đã hai mươi, là ai?”
Bây giờ bà lại nói nhừng lời này.
Cố Thanh Thu cũng nhịn không nổi nữa.
Đây chính là mẹ cô không hài lòng với Hoa Ngọc Thành!
Cô không nghe lời bà gả cho Trần Viễn, nên bà cố ý làm loạn ở đây.
“Chị câm miệng cho tôi!” bà Cao trừng mắt liếc Cố Thanh Thu đang bóc mẻ bà: “Chị còn chưa kết hôn đâu đấy? Đã chạy đến ở nhà người ta! Cố Thanh Thu, đã qua bao lâu rồi chị chưa về nhà hả? Một người con gái như chị có biết cái gì là xấu hổ hay không?”
“Con...”rõ ràng không thèm quan tâm cô chút nào, giờ lại tỏ ra một bộ dáng quan tâm tha thiết, Cố Thanh Thu không biết phải nói gì hơn nữa.
Hoa Ngọc Thành ngồi bên cạnh một mực không nói gì, đột nhiên vươn tay qua cầm tay Cố Thanh Thu, anh nói: “Thời gian kết hôn là trong tháng mười, vừa vặn là lúc Thanh Thu tròn hai mươi, chúng tôi đã chuẩn bị kĩ càng tất cả mọi thứ, đến lúc đó, bác trai bác gái chỉ cần đến tham gia hôn lễ là được.”
Không giống với giọng điệu thương lượng của bà Hoa, anh lại rất bá đạo, trực tiếp thông báo mà không phải thương lượng gì.
Bà Cao nhìn về phía Hoa Ngọc Thành, thấy Hoa Ngọc Thành ngồi trên xe lăn nên cũng không để vào mắt: “Cậu nói kết hôn là kết hôn sao? Tôi mới là mẹ nó, tôi không đồng ý, cậu còn dám ép nó lấy cậu hay sao?”
“Thanh Thu đã bằng lòng rồi.” Hoa Ngọc Thành bá đạo đáp: “Chúng tôi đã ký thỏa thuận kết hôn, cô ấy đã là vợ tôi, chỉ còn kém hình thức nữa thôi.”
Ý tứ của Hoa Ngọc Thành rất rõ ràng: Bà đáp ứng hay không cũng không quan trọng.
Bà Cao cảm thấy anh hơi khốn nạn: “đến đứng lên cậu còn đứng không nổi mà còn muốn cưới con gái tôi sao? Nếu nó mà gả qua đó, chẳng phải muốn chăm sóc cậu cả đời sao, đừng có mơ!”
“Chuyện này con đã quyết.” Cố Thanh Thu thấy hơi hối hận, sớm biết vậy đã không đồng ý để mẹ cô qua đây: “Hôm nay mời mẹ đến đây chỉ là bàn bạc chuyện kết hôn mà thôi.”
Nếu như mẹ cô không đáp ứng thì Cố Thanh Thu cũng sẽ kiên trì.
Cô và Hoa Ngọc Thành đã ký thỏa thuận hôn nhân, chú nói qua sẽ giúp cô tiếp tục học, mà cô, trở thành cô dâu của chú.
Một khi cô từ bỏ thì việc đi học của cô sẽ không còn hi vọng gì nữa.
Hơn nữa, thời gian kết hôn đã được định xong, nếu bây giờ cô thất tín, chẳng phải sẽ khiến chú khó xử hay sao?
Bà Cao trừng mắt nhìn Cố Thanh Thu: “Chị thật sự đã lớn rồi ha, cánh cứng cáp rồi nên không để tôi vào mắt chị đúng không.”
Bà sắp bị tức chết!
Nuôi một đứa con gái không chịu nghe lời như thế này.
Cố Thanh Thu không biết phải tranh luận như thế nào với bà, nếu ở chỗ này cãi vả chỉ thêm lúng túng mà thôi.
Cho nên, từ đầu có đã không muốn ba mẹ mình đến đây.
Trước mắt người nhà họ Hoa, khiến cho mọi người đều khó xử.
Bà Hoa nói: “Bà đừng trách Thanh Thu, Ngọc Thành nhà chúng tôi chân thành muốn cưới Thanh Thu, nó gả qua đây, cả nhà chúng tôi sẽ đối xử tốt với nó, sẽ đối xử với nó như con gái ruột vậy.”
“Đối xử tốt?” giọng bà Cao rít ra một cách kỳ quái: “việc đó thì tất nhiên rồi, một đứa con gái nhỏ như nó, cái gì cũng không hiểu được, các người tất nhiên phải dỗ dành nó rồi, nếu không thì ai sẽ bằng lòng gả đến nhà các người, gả cho một người...” hai chữ tạn tật, bà ta không nói ra, nhưng ý trong lời nói vô cùng rõ ràng.
Cố Thanh Thu cứng người, Hoa Ngọc Thành ngồi cạnh cô, cô sợ lời của mẹ mình sẽ làm tổn thương anh ấy.
Bà Cao hoàn toàn không quan tâm đến những thứ này, bà vỗ cái bàn: “dù sao tôi sẽ không bao giờ đồng ý cuộc hôn nhân này, Tôi không phải là đứa trẻ mười mấy tuổi, không dễ bị lừa gạt vậy đâu! Nếu các người cứ ép buộc muốn lấy nó, tôi sẽ đi tố cáo các người! Con gái tôi mới mười tám tuổi thôi, chưa đến tuổi pháp luật quy định được kết hôn đâu.”
Thấy bộ dáng nói chuyện chém đinh chặt sắt của bà Cao, Cố Thanh Thu liền nói: “Người muốn gả con cho người ta không phải là mẹ hay sao? Tuần trước người bắt con đi xem mắt, người nói con đã hai mươi, là ai?”
Bây giờ bà lại nói nhừng lời này.
Cố Thanh Thu cũng nhịn không nổi nữa.
Đây chính là mẹ cô không hài lòng với Hoa Ngọc Thành!
Cô không nghe lời bà gả cho Trần Viễn, nên bà cố ý làm loạn ở đây.
“Chị câm miệng cho tôi!” bà Cao trừng mắt liếc Cố Thanh Thu đang bóc mẻ bà: “Chị còn chưa kết hôn đâu đấy? Đã chạy đến ở nhà người ta! Cố Thanh Thu, đã qua bao lâu rồi chị chưa về nhà hả? Một người con gái như chị có biết cái gì là xấu hổ hay không?”
“Con...”rõ ràng không thèm quan tâm cô chút nào, giờ lại tỏ ra một bộ dáng quan tâm tha thiết, Cố Thanh Thu không biết phải nói gì hơn nữa.
Hoa Ngọc Thành ngồi bên cạnh một mực không nói gì, đột nhiên vươn tay qua cầm tay Cố Thanh Thu, anh nói: “Thời gian kết hôn là trong tháng mười, vừa vặn là lúc Thanh Thu tròn hai mươi, chúng tôi đã chuẩn bị kĩ càng tất cả mọi thứ, đến lúc đó, bác trai bác gái chỉ cần đến tham gia hôn lễ là được.”
Không giống với giọng điệu thương lượng của bà Hoa, anh lại rất bá đạo, trực tiếp thông báo mà không phải thương lượng gì.
Bà Cao nhìn về phía Hoa Ngọc Thành, thấy Hoa Ngọc Thành ngồi trên xe lăn nên cũng không để vào mắt: “Cậu nói kết hôn là kết hôn sao? Tôi mới là mẹ nó, tôi không đồng ý, cậu còn dám ép nó lấy cậu hay sao?”
“Thanh Thu đã bằng lòng rồi.” Hoa Ngọc Thành bá đạo đáp: “Chúng tôi đã ký thỏa thuận kết hôn, cô ấy đã là vợ tôi, chỉ còn kém hình thức nữa thôi.”
Ý tứ của Hoa Ngọc Thành rất rõ ràng: Bà đáp ứng hay không cũng không quan trọng.
Bà Cao cảm thấy anh hơi khốn nạn: “đến đứng lên cậu còn đứng không nổi mà còn muốn cưới con gái tôi sao? Nếu nó mà gả qua đó, chẳng phải muốn chăm sóc cậu cả đời sao, đừng có mơ!”
Bình luận facebook