Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-918
CHƯƠNG 918:
Hoa Ngọc Thành đứng ở một bên, đem khăn lông đưa cho cô, cũng không có đi ra ngoài.
Cao Thanh Thu nhận lấy khăn lông, xoa xoa mặt, một hồi lâu mới nhìn Hoa Ngọc Thành,
hốc mắt cô hồng hồng, ngược lại cũng không phải khó chịu chỗ nào, chính là buồn nôn nôn mà không thoải mái.
Cô nhỏ giọng phàn nàn nói: “Đã bảo anh đi ra ngoài rồi, sao anh cứ đứng ở chỗ này?”
Trong ánh mắt của Hoa Ngọc Thành tràn đầy lo âu, “ Đau lòng ”
Cao Thanh Thu nhìn anh một cái, cúi đầu xuống nói: “ em không sao.”
Mặc dù rất khó chịu, nhưng Cao Thanh Thu cảm thấy mình có thể chịu đựng được.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô nôn ói xong vẫn còn an ủi ngược lại mình, trong lòng ê ẩm, “ Đồ ngốc.”
Cao Thanh Thu đi theo Hoa Ngọc Thành ra ngoài, ngồi xuống ghế sa lon, Hoa Ngọc Thành nhìn cô, ân cần hỏi “Cơm tối anh bảo dì Ngô nấu cho em món gì chua chua nhé?”
“ vâng.” Cao Thanh Thu gật đầu.
Gần đây cô rất thích ăn chua.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô, nắm tay cô vào lòng bàn tay ấm nóng của mình, “ em phải chịu khổ rồi.”
Cao Thanh Thu ngồi ở trên ghế sa lon, nói: “ Chị Châu Du nói lúc trước chị ấy cũng như vậy, không có việc gì đâu, qua một thời gian nữa sẽ tốt thôi.”
Hoa Ngọc Thành nhìn lấy Cao Thanh Thu, anh là một người đàn ông, nhìn thấy cô phải khổ sở như vậy, trong lòng đau như kim châm.
Chỉ có điều Cao Thanh Thu thoạt nhìn lại rất bình tĩnh.
Chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch ra.
Cao Thanh Thu nghỉ ngơi một hồi, Hoa Ngọc Thành mới nói tới chuyện trường học.
-
Lúc ăn cơm tối, hai người từ trên lầu đi xuống, dì Ngô đã nấu cơm xong, làm toàn những món tương đối thanh đạm, Cao Thanh Thu hiện tại không chịu nổi dầu mỡ.
Là một con hàng ăn uống, lúc trước cái gì cũng ăn, hiện tại vừa nhìn thấy liền buồn nôn, thời gian này trải qua quả thật là khổ cực.
Hoa Ngọc Thành ngồi ở bên cạnh, gắp thức ăn cho cô, “ Em ăn cái này đi, xem có ngon không?”
Măng tây rau trộn, ăn rất ngon miệng.
Cao Thanh Thu nói: “Ăn ngon lắm.”
Hoa Ngọc Thành lại giúp cô gắp những thứ khác, “Thức ăn sống không nên ăn quá nhiều. Ăn cái này đi.”
Hiện tại Hoa Ngọc Thành đều chăm chút từng lý từng tý cho cô, từ thực đơn từng bữa ăn sẽ ăn gì cho đến chế độ nghỉ ngơi ra sao.
Cao Thanh Thu nhìn lấy Hoa Ngọc Thành, phát hiện anh chỉ xoay quanh mình, “ anh không ăn à?”
“Không thấy ngon miệng.” Hoa Ngọc Thành chuyên tâm giúp cô gắp thức ăn, “ Em ăn là được rồi.”
Nhìn thấy cô khó chịu thành như vậy, Hoa Ngọc Thành chỉ hận người chịu khổ không thể là mình, đáng tiếc cái gì anh cũng không thể chịu đựng thay cô.
Nhìn thấy cô khó chịu thành như vậy, Hoa Ngọc Thành chỉ hận người chịu khổ không thể là mình, đáng tiếc cái gì anh cũng không thể chịu đựng thay cô.
Cao Thanh Thu gắp cho anh ít thức ăn, “ anh ăn đi, làm sao có thể không ăn cơm chứ? Anh cũng không thể giống như em được.”
Hoa Ngọc Thành nhìn lấy Cao Thanh Thu, Cao Thanh Thu thấy anh bất động, hỏi: “Làm sao, anh muốn em bón cho anh ăn à?”
lúc này Hoa Ngọc Thành mới cầm lấy đũa, bắt đầu ăn đồ ăn.
Cao Thanh Thu ăn rất ít, gần đây khẩu vị của cô rất kém.
Ăn cơm xong cô liền đi ngủ.
Ăn không ngon, lại hay nôn ói, cũng chỉ có đi ngủ mới có thể hóa giải.
Hoa Ngọc Thành ở bên cạnh trông chừng, cùng cô nói chuyện, mở nhạc cho cô nghe.
Cao Thanh Thu nằm ở trên giường, cảm giác được tay anh đang nắm tay mình, cô dùng ánh mắt ôn nhu nhìn lấy anh..
Hoa Ngọc Thành cúi đầu xuống, hôn một cái lên trán cô, “Bảo bối, nhanh ngủ đi, ngủ rồi sẽ thoải mái hơn ”
Cao Thanh Thu hiện tại cảm giác đầu óc choáng váng, rất khó chịu, được Hoa Ngọc Thành ôm vào trong ngực, nhắm hai mắt lại.
-
Sáng sớm hôm sau Hoa Ngọc Thành không ra ngoài, anh thấy Cao Thanh Thu từ trên giường bò dậy, tiến vào phòng tắm, ngồi xổm xuống bên cạnh bồn cầu, âm thanh nôn mửa truyền ra.
Cô mặc đồ ngủ, thân thể gầy teo, rõ ràng là mang thai, lại giống như là bị bệnh.
Hoa Ngọc Thành càng nghe càng tuyệt vọng, chân mày đều khóa lại.
Tối hôm qua cô chỉ ăn được một ít, cũng không còn gì để phun ra, chỉ phun ra chút nước.
Hoa Ngọc Thành đứng ở một bên, đem khăn lông đưa cho cô, cũng không có đi ra ngoài.
Cao Thanh Thu nhận lấy khăn lông, xoa xoa mặt, một hồi lâu mới nhìn Hoa Ngọc Thành,
hốc mắt cô hồng hồng, ngược lại cũng không phải khó chịu chỗ nào, chính là buồn nôn nôn mà không thoải mái.
Cô nhỏ giọng phàn nàn nói: “Đã bảo anh đi ra ngoài rồi, sao anh cứ đứng ở chỗ này?”
Trong ánh mắt của Hoa Ngọc Thành tràn đầy lo âu, “ Đau lòng ”
Cao Thanh Thu nhìn anh một cái, cúi đầu xuống nói: “ em không sao.”
Mặc dù rất khó chịu, nhưng Cao Thanh Thu cảm thấy mình có thể chịu đựng được.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô nôn ói xong vẫn còn an ủi ngược lại mình, trong lòng ê ẩm, “ Đồ ngốc.”
Cao Thanh Thu đi theo Hoa Ngọc Thành ra ngoài, ngồi xuống ghế sa lon, Hoa Ngọc Thành nhìn cô, ân cần hỏi “Cơm tối anh bảo dì Ngô nấu cho em món gì chua chua nhé?”
“ vâng.” Cao Thanh Thu gật đầu.
Gần đây cô rất thích ăn chua.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô, nắm tay cô vào lòng bàn tay ấm nóng của mình, “ em phải chịu khổ rồi.”
Cao Thanh Thu ngồi ở trên ghế sa lon, nói: “ Chị Châu Du nói lúc trước chị ấy cũng như vậy, không có việc gì đâu, qua một thời gian nữa sẽ tốt thôi.”
Hoa Ngọc Thành nhìn lấy Cao Thanh Thu, anh là một người đàn ông, nhìn thấy cô phải khổ sở như vậy, trong lòng đau như kim châm.
Chỉ có điều Cao Thanh Thu thoạt nhìn lại rất bình tĩnh.
Chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch ra.
Cao Thanh Thu nghỉ ngơi một hồi, Hoa Ngọc Thành mới nói tới chuyện trường học.
-
Lúc ăn cơm tối, hai người từ trên lầu đi xuống, dì Ngô đã nấu cơm xong, làm toàn những món tương đối thanh đạm, Cao Thanh Thu hiện tại không chịu nổi dầu mỡ.
Là một con hàng ăn uống, lúc trước cái gì cũng ăn, hiện tại vừa nhìn thấy liền buồn nôn, thời gian này trải qua quả thật là khổ cực.
Hoa Ngọc Thành ngồi ở bên cạnh, gắp thức ăn cho cô, “ Em ăn cái này đi, xem có ngon không?”
Măng tây rau trộn, ăn rất ngon miệng.
Cao Thanh Thu nói: “Ăn ngon lắm.”
Hoa Ngọc Thành lại giúp cô gắp những thứ khác, “Thức ăn sống không nên ăn quá nhiều. Ăn cái này đi.”
Hiện tại Hoa Ngọc Thành đều chăm chút từng lý từng tý cho cô, từ thực đơn từng bữa ăn sẽ ăn gì cho đến chế độ nghỉ ngơi ra sao.
Cao Thanh Thu nhìn lấy Hoa Ngọc Thành, phát hiện anh chỉ xoay quanh mình, “ anh không ăn à?”
“Không thấy ngon miệng.” Hoa Ngọc Thành chuyên tâm giúp cô gắp thức ăn, “ Em ăn là được rồi.”
Nhìn thấy cô khó chịu thành như vậy, Hoa Ngọc Thành chỉ hận người chịu khổ không thể là mình, đáng tiếc cái gì anh cũng không thể chịu đựng thay cô.
Nhìn thấy cô khó chịu thành như vậy, Hoa Ngọc Thành chỉ hận người chịu khổ không thể là mình, đáng tiếc cái gì anh cũng không thể chịu đựng thay cô.
Cao Thanh Thu gắp cho anh ít thức ăn, “ anh ăn đi, làm sao có thể không ăn cơm chứ? Anh cũng không thể giống như em được.”
Hoa Ngọc Thành nhìn lấy Cao Thanh Thu, Cao Thanh Thu thấy anh bất động, hỏi: “Làm sao, anh muốn em bón cho anh ăn à?”
lúc này Hoa Ngọc Thành mới cầm lấy đũa, bắt đầu ăn đồ ăn.
Cao Thanh Thu ăn rất ít, gần đây khẩu vị của cô rất kém.
Ăn cơm xong cô liền đi ngủ.
Ăn không ngon, lại hay nôn ói, cũng chỉ có đi ngủ mới có thể hóa giải.
Hoa Ngọc Thành ở bên cạnh trông chừng, cùng cô nói chuyện, mở nhạc cho cô nghe.
Cao Thanh Thu nằm ở trên giường, cảm giác được tay anh đang nắm tay mình, cô dùng ánh mắt ôn nhu nhìn lấy anh..
Hoa Ngọc Thành cúi đầu xuống, hôn một cái lên trán cô, “Bảo bối, nhanh ngủ đi, ngủ rồi sẽ thoải mái hơn ”
Cao Thanh Thu hiện tại cảm giác đầu óc choáng váng, rất khó chịu, được Hoa Ngọc Thành ôm vào trong ngực, nhắm hai mắt lại.
-
Sáng sớm hôm sau Hoa Ngọc Thành không ra ngoài, anh thấy Cao Thanh Thu từ trên giường bò dậy, tiến vào phòng tắm, ngồi xổm xuống bên cạnh bồn cầu, âm thanh nôn mửa truyền ra.
Cô mặc đồ ngủ, thân thể gầy teo, rõ ràng là mang thai, lại giống như là bị bệnh.
Hoa Ngọc Thành càng nghe càng tuyệt vọng, chân mày đều khóa lại.
Tối hôm qua cô chỉ ăn được một ít, cũng không còn gì để phun ra, chỉ phun ra chút nước.