Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-976
CHƯƠNG 976:
Hoa Ngọc Thành nói: " Em tức giận rồi hả?"
"..."
Vì con trai mà tức giận, Hoa Ngọc Thành cảm giác đãi ngộ của mình càng ngày càng tệ rồi.
Anh đã bắt đầu hối hận sinh con ra rồi.
Anh cúi đầu xuống, hôn một cái lên mặt cô, "Tiểu bại hoại, anh có phải là chồng em nữa không? Có con trai, liền không cần anh nữa phải không?"
"Ai bảo anh nói con xấu xí?"
"Nó vốn xấu xí thật còn gì, còn không để cho anh nói."
"Anh có vấn đề về quang học à " Con trai của cô đệ nhất đáng yêu, cô không chấp nhận, cô phải phản bác.
Hoa Ngọc Thành nhìn thấy vợ mình thiên vị con trai không phân đúng sai, cảm thấy cô quả thực quá đáng yêu, không nhịn cười được, "Đùa giỡn với em thôi, em tức giận như vậy làm gì?"
"Không cho phép anh bắt nạt con trai em." Cao Thanh Thu trừng mắt liếc anh một cái, "Ghét ghê."
Hoa Ngọc Thành cầm tay cô, "Ai bảo chỉ để ý nó, không để ý đến anh? Thiên vị!"
"..." Cao Thanh Thu kinh ngạc nhìn lấy người đàn ông này, cho nên, anh đang ăn giấm của con trai?
Cao Thanh Thu không nhịn được cười ra tiếng, "Ngay cả con trai mà anh cũng ăn giấm sao? Anh là thùng giấm đấy à?"
"..." Bóng Đèn Nhỏ nằm ở một bên, mắt không hề nháy mà nhìn chằm chằm Hoa Ngọc Thành cùng Cao Thanh Thu, nghe không hiểu lời của bọn họ, nhưng lại cực kỳ hiếu kỳ.
Cao Thanh Thu thấy nhóc vẫn nhìn, nhịn không được bật cười, "thằng nhóc, con đang nhìn cái gì đấy?"
Bóng Đèn Nhỏ vươn tay ra, hướng về phía không khí gãi gãi, Cao Thanh Thu cầm tay nhóc, hướng về phía Hoa Ngọc Thành nói: " Ông xã, anh nói xem, con trai có thể nghe hiểu được hai ta nói chuyện hay không?"
Hoa Ngọc Thành ôm lấy Cao Thanh Thu, âm thanh ôn nhu, "Hẳn là nghe không hiểu."
Bóng Đèn Nhỏ bây giờ còn chưa tới sáu tháng.
Cao Thanh Thu nói: " Anh rhử nghĩ xem, sau này nếu con có thể nghe hiểu chúng ta nói chuyện, nhìn thấy anh ghen với nó, có khi nào nó cười vào mặt anh hay không?"
"..."
Cao Thanh Thu dụ dỗ Bóng Đèn Nhỏ, một lát sau, Bóng Đèn Nhỏ rốt cuộc ngủ thiếp đi.
Cao Thanh Thu động động, phát hiện mình bị Hoa Ngọc Thành ôm rất chặt, cô cầm tay bên hông thả ra, phát hiện Hoa Ngọc Thành đã ngủ rồi.
Có thể là hai ngày nay cảm mạo còn chưa hoàn toàn bình phục, lại làm việc cả một ngày, anh thoạt nhìn rất mệt mỏi, Cao Thanh Thu đau lòng hôn một cái lên gò má anh.
Một lát sau, Cao Thanh Thu nhìn thời gian, mới đánh thức Hoa Ngọc Thành.
Hoa Ngọc Thành mở mắt ra, nhìn lấy Cao Thanh Thu, lại nhìn Bóng Đèn Nhỏ t, "Ngủ rồi à?"
"Ừm." Cao Thanh Thu ngồi dậy, thận trọng, sợ đánh thức Bóng Đèn Nhỏ, nói với anh bằng giọng nhỏ nhất: "Chúng ta trở về phòng đi."
Hoa Ngọc Thành xuống giường, đưa tay, bế Cao Thanh Thu lên.
"..." Cao Thanh Thu bị anh ôm vào trong ngực, theo bản năng ôm lấy vai anh, nhìn lấy anh có một loại cảm giác hạnh phúc tuôn ra ngoài.
Hoa Ngọc Thành ôm cô trở lại phòng ngủ, đem Cao Thanh Thu thả lên giường, đi theo lấn người đi lên, thân mật ôm cô, ánh mắt Thanh Thu sáng lên, "Có mệt lắm không?"
" Em không mệt." Cao Thanh Thu cười nói: "Sách em còn không chưa viết xong, phiền quá à!"
Hoa Ngọc Thành nói: "Đã bảo em đừng động vào thằng nhóc kia, cứ mỗi lần nhìn thấy nó đều không nỡ bỏ đi?"
"Nó là con trai của em mà." Cao Thanh Thu nói: "em chỉ dỗ con ngủ một giấc thôi mà, anh buông em ra, em còn phải đi học thuộc lòng để còn kiểm tra."
"Ở cùng con trai lâu như vậy mà không ở cùng anh một tý được à?" Hoa Ngọc Thành nói: "Anh cũng muốn em dỗ anh ngủ."
"Cút." Cao Thanh Thu ôm trán.
Đây là chồng của cô thật sao?
Lại ấu trĩ đến mức muốn mình dỗ anh đi ngủ?
Hoa Ngọc Thành nhíu mày, "Thanh Thu nhà chúng ta không yêu anh nữa rồi."
"Ai nói em không yêu anh rồi hả?" Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, đưa cánh tay vòng lấy cổ của anh, " Anh cũng không phải là trẻ con, còn muốn em ru anh ngủ? Sao anh không ru em ngủ, em cũng cần ru ngủ đây này."
Hoa Ngọc Thành nói: " Em tức giận rồi hả?"
"..."
Vì con trai mà tức giận, Hoa Ngọc Thành cảm giác đãi ngộ của mình càng ngày càng tệ rồi.
Anh đã bắt đầu hối hận sinh con ra rồi.
Anh cúi đầu xuống, hôn một cái lên mặt cô, "Tiểu bại hoại, anh có phải là chồng em nữa không? Có con trai, liền không cần anh nữa phải không?"
"Ai bảo anh nói con xấu xí?"
"Nó vốn xấu xí thật còn gì, còn không để cho anh nói."
"Anh có vấn đề về quang học à " Con trai của cô đệ nhất đáng yêu, cô không chấp nhận, cô phải phản bác.
Hoa Ngọc Thành nhìn thấy vợ mình thiên vị con trai không phân đúng sai, cảm thấy cô quả thực quá đáng yêu, không nhịn cười được, "Đùa giỡn với em thôi, em tức giận như vậy làm gì?"
"Không cho phép anh bắt nạt con trai em." Cao Thanh Thu trừng mắt liếc anh một cái, "Ghét ghê."
Hoa Ngọc Thành cầm tay cô, "Ai bảo chỉ để ý nó, không để ý đến anh? Thiên vị!"
"..." Cao Thanh Thu kinh ngạc nhìn lấy người đàn ông này, cho nên, anh đang ăn giấm của con trai?
Cao Thanh Thu không nhịn được cười ra tiếng, "Ngay cả con trai mà anh cũng ăn giấm sao? Anh là thùng giấm đấy à?"
"..." Bóng Đèn Nhỏ nằm ở một bên, mắt không hề nháy mà nhìn chằm chằm Hoa Ngọc Thành cùng Cao Thanh Thu, nghe không hiểu lời của bọn họ, nhưng lại cực kỳ hiếu kỳ.
Cao Thanh Thu thấy nhóc vẫn nhìn, nhịn không được bật cười, "thằng nhóc, con đang nhìn cái gì đấy?"
Bóng Đèn Nhỏ vươn tay ra, hướng về phía không khí gãi gãi, Cao Thanh Thu cầm tay nhóc, hướng về phía Hoa Ngọc Thành nói: " Ông xã, anh nói xem, con trai có thể nghe hiểu được hai ta nói chuyện hay không?"
Hoa Ngọc Thành ôm lấy Cao Thanh Thu, âm thanh ôn nhu, "Hẳn là nghe không hiểu."
Bóng Đèn Nhỏ bây giờ còn chưa tới sáu tháng.
Cao Thanh Thu nói: " Anh rhử nghĩ xem, sau này nếu con có thể nghe hiểu chúng ta nói chuyện, nhìn thấy anh ghen với nó, có khi nào nó cười vào mặt anh hay không?"
"..."
Cao Thanh Thu dụ dỗ Bóng Đèn Nhỏ, một lát sau, Bóng Đèn Nhỏ rốt cuộc ngủ thiếp đi.
Cao Thanh Thu động động, phát hiện mình bị Hoa Ngọc Thành ôm rất chặt, cô cầm tay bên hông thả ra, phát hiện Hoa Ngọc Thành đã ngủ rồi.
Có thể là hai ngày nay cảm mạo còn chưa hoàn toàn bình phục, lại làm việc cả một ngày, anh thoạt nhìn rất mệt mỏi, Cao Thanh Thu đau lòng hôn một cái lên gò má anh.
Một lát sau, Cao Thanh Thu nhìn thời gian, mới đánh thức Hoa Ngọc Thành.
Hoa Ngọc Thành mở mắt ra, nhìn lấy Cao Thanh Thu, lại nhìn Bóng Đèn Nhỏ t, "Ngủ rồi à?"
"Ừm." Cao Thanh Thu ngồi dậy, thận trọng, sợ đánh thức Bóng Đèn Nhỏ, nói với anh bằng giọng nhỏ nhất: "Chúng ta trở về phòng đi."
Hoa Ngọc Thành xuống giường, đưa tay, bế Cao Thanh Thu lên.
"..." Cao Thanh Thu bị anh ôm vào trong ngực, theo bản năng ôm lấy vai anh, nhìn lấy anh có một loại cảm giác hạnh phúc tuôn ra ngoài.
Hoa Ngọc Thành ôm cô trở lại phòng ngủ, đem Cao Thanh Thu thả lên giường, đi theo lấn người đi lên, thân mật ôm cô, ánh mắt Thanh Thu sáng lên, "Có mệt lắm không?"
" Em không mệt." Cao Thanh Thu cười nói: "Sách em còn không chưa viết xong, phiền quá à!"
Hoa Ngọc Thành nói: "Đã bảo em đừng động vào thằng nhóc kia, cứ mỗi lần nhìn thấy nó đều không nỡ bỏ đi?"
"Nó là con trai của em mà." Cao Thanh Thu nói: "em chỉ dỗ con ngủ một giấc thôi mà, anh buông em ra, em còn phải đi học thuộc lòng để còn kiểm tra."
"Ở cùng con trai lâu như vậy mà không ở cùng anh một tý được à?" Hoa Ngọc Thành nói: "Anh cũng muốn em dỗ anh ngủ."
"Cút." Cao Thanh Thu ôm trán.
Đây là chồng của cô thật sao?
Lại ấu trĩ đến mức muốn mình dỗ anh đi ngủ?
Hoa Ngọc Thành nhíu mày, "Thanh Thu nhà chúng ta không yêu anh nữa rồi."
"Ai nói em không yêu anh rồi hả?" Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, đưa cánh tay vòng lấy cổ của anh, " Anh cũng không phải là trẻ con, còn muốn em ru anh ngủ? Sao anh không ru em ngủ, em cũng cần ru ngủ đây này."
Bình luận facebook