Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-981
CHƯƠNG 981:
Cao Thanh Thu hiện tại lo lắng cực kì, mặc dù Thập Thất không nói gì ở trước mặt mình, nhưng trong lòng hẳn sẽ để ý.
Hơn nữa, hôm nay, lúc đi tựa hồ cô ấy cũng không nói lời nào với Hoắc Chấn Đông, xem ra giống như là đang tức giận.
Nếu như quả thật là bởi vì mình, Cao Thanh Thu thật sự rất áy náy.
Hoa Ngọc Thành ngẩn người, không nghĩ tới Dương Nhạc Linh lại nói tới chuyện này.
Hơn nữa, nhìn phản ứng của Cao Thanh Thu, cô dường như còn cảm thấy chuyện lần trước Thục sự chỉ là hiểu lầm, cho là Nhiếp Vân Tiêu khích bác, căn bản không coi là thật.
Hoa Ngọc Thành không biết phải nói như thế nào, chuyện Hoắc Chấn Đông thích vợ mình cũng không phải do Dương Nhạc Linh tự bịa đặt ra hoàn toàn.
Bất quá Cao Thanh Thu không biết chuyện này, anh cũng tình nguyện để cô cả đời không biết.
Dương Nhạc Linh này thật là thối miệng.
Hoa Ngọc Thành biết Dương Nhạc Linh bây giờ đang ở theo đuổi Hoắc Chấn Đông, thậm chí còn muốn gả vào nhà họ Hoắc, hiện tại Hoắc Chấn Đông có vị hôn thê, chắc người phụ nữ này lại muốn lấy vợ anh ra làm khiêng mở đường cho cô ta?
Cô ta tưởng anh chết rồi sao?
Cao Thanh Thu thấy Hoa Ngọc Thành đen mặt, không nói lời nào, thương lượng: "Hay anh gọi điện thoại qua đó trước để hỏi thăm tình hình đi?"
Hoa Ngọc Thành nhìn thấy ánh mắt Cao Thanh Thu khẩn cầu mình, cầm điện thoại để gọi cho Hoắc Chấn Đông.
Hoắc Chấn Đông mới vừa về nhà tắm xong, anh ta nghe máy, hỏi " Sao thế?"
" Về Đến nhà chưa?" Hoa Ngọc Thành hỏi.
"..." Hoắc Chấn Đông dừng một hồi, cười nói: "Sớm đến rồi."
Giờ đã là giờ nào rồi, bây giờ mới hỏi đến mình, bạn với bè!
"Cậu và Thập Thất như thế nào rồi?" Lúc Hoa Ngọc Thành hỏi, Cao Thanh Thu đang ngồi ở bên cạnh, cẩn thận từng li từng tí nghe ngóng.
Hoắc Chấn Đông nở nụ cười, nhe nhởn hỏi, "Quan tâm đến tôi à?"
"..."
Hoắc Chấn Đông nghĩ đến Mộ Thập Thất, trả lời vấn đề của Hoa Ngọc Thành, " Hình như cô ấy đang giận tôi thì phải."
Hoắc Chấn Đông cũng không biết mình đã làm gì chọc giận cô ấy, ngược lại anh ta cũng lười để ý.
Cao Thanh Thu hỏi với vào: " Chị ấy giận là bởi vì tôi sao?"
Hoắc Chấn Đông không nghĩ tới Cao Thanh Thu cũng nghe điện thoại, dừng một chút, cảm giác trái tim của mình có chút không khống chế nổi mà nhảy cỡn lên.
"Thanh Thu?"
Cao Thanh Thu nói tiếp: " Cô Dương kia hình như nói với chị ấy cái gì đó rồi ý, tôi đang suy nghĩ Thập Thất có phải là giận hay không."
"Không có." Hoắc Chấn Đông khuyên nhủ: " Em đừng suy nghĩ nhiều."
Coi như là sự thật đi nữa, Hoắc Chấn Đông cũng sẽ không nói có liên quan đến cô.
Chuyện của mình mình sẽ tự xử lý, sẽ không để cho Cao Thanh Thu bị liên lụy.
Cao Thanh Thu nói: "Anh cố mà dỗ dành chị ấy, đừng để cho chị ấy giận nữa, Thập Thất rất tốt. Ngược lại là bà cô Dương đó, không biết suốt ngày suy nghĩ cái gì."
Hoắc Chấn Đông theo tiếng, "Ừm."
Vừa vặn lúc này, có tiếng gõ cửa, Hoắc Chấn Đông đi mở cửa, thấy là mẹ mình, anh ta nói với Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành: "Mẹ tôi tới rồi, tôi cúp điện thoại trước, nói chuyện sau nhé."
Mẹ anh ta đứng ở cửa, có chút nghiêm túc nhìn con trai mình.
Hoắc Chấn Đông hướng về phía mẹ mình hỏi: "Mẹ, sao thế? Mẹ làm gì mà nhìn con như vậy?"
Hiếm khi mới về nhà ở một đêm, hình như lại chọc đến mẹ làm bà tức giận rồi.
Bà Hoắc cau mày, hướng về phía anh ta nói: "Nghe nói lần này Thập Thất đi sang Giang Châu, hai đứa đã gặp mặt à?"
"Đúng vậy." Ngô Chấn Đông gật đầu nói, "cô ấy gây chút phiền toái nên nhờ con giúp cô ấy xử lý một chút."
"Phiền toái gì, con bé không sao chứ?"
"Không có chuyện gì." chuyện có Lớn hơn nữa, Hoắc Chấn Đông ra mặt thì việc gì cũng có thể giải quyết.
Bà Hoắc nói: " Mẹ định hẹn con bé ngày mai tới, nhưng con bé cự tuyệt, con nói xem, có phải con làm gì làm con bé phật ý rồi hay không?"
"Con làm gì cô ấy được cơ chứ?" Hoắc Chấn Đông oan ức nói, "Con có làm gì đi nữa thì không phải con vẫn phải nể mặt người lớn hai nhà hay sao?"
" Thế con bé bị làm sao?"
" Con không biết." Hoắc Chấn Đông không thích Mộ Thập Thất, cũng lười nghiên cứu chuyện này.
Bây giờ anh ta không hề có cảm giác với Mộ Thập Thất, chỉ là dùng thái ôn hoà thái độ.
Cao Thanh Thu hiện tại lo lắng cực kì, mặc dù Thập Thất không nói gì ở trước mặt mình, nhưng trong lòng hẳn sẽ để ý.
Hơn nữa, hôm nay, lúc đi tựa hồ cô ấy cũng không nói lời nào với Hoắc Chấn Đông, xem ra giống như là đang tức giận.
Nếu như quả thật là bởi vì mình, Cao Thanh Thu thật sự rất áy náy.
Hoa Ngọc Thành ngẩn người, không nghĩ tới Dương Nhạc Linh lại nói tới chuyện này.
Hơn nữa, nhìn phản ứng của Cao Thanh Thu, cô dường như còn cảm thấy chuyện lần trước Thục sự chỉ là hiểu lầm, cho là Nhiếp Vân Tiêu khích bác, căn bản không coi là thật.
Hoa Ngọc Thành không biết phải nói như thế nào, chuyện Hoắc Chấn Đông thích vợ mình cũng không phải do Dương Nhạc Linh tự bịa đặt ra hoàn toàn.
Bất quá Cao Thanh Thu không biết chuyện này, anh cũng tình nguyện để cô cả đời không biết.
Dương Nhạc Linh này thật là thối miệng.
Hoa Ngọc Thành biết Dương Nhạc Linh bây giờ đang ở theo đuổi Hoắc Chấn Đông, thậm chí còn muốn gả vào nhà họ Hoắc, hiện tại Hoắc Chấn Đông có vị hôn thê, chắc người phụ nữ này lại muốn lấy vợ anh ra làm khiêng mở đường cho cô ta?
Cô ta tưởng anh chết rồi sao?
Cao Thanh Thu thấy Hoa Ngọc Thành đen mặt, không nói lời nào, thương lượng: "Hay anh gọi điện thoại qua đó trước để hỏi thăm tình hình đi?"
Hoa Ngọc Thành nhìn thấy ánh mắt Cao Thanh Thu khẩn cầu mình, cầm điện thoại để gọi cho Hoắc Chấn Đông.
Hoắc Chấn Đông mới vừa về nhà tắm xong, anh ta nghe máy, hỏi " Sao thế?"
" Về Đến nhà chưa?" Hoa Ngọc Thành hỏi.
"..." Hoắc Chấn Đông dừng một hồi, cười nói: "Sớm đến rồi."
Giờ đã là giờ nào rồi, bây giờ mới hỏi đến mình, bạn với bè!
"Cậu và Thập Thất như thế nào rồi?" Lúc Hoa Ngọc Thành hỏi, Cao Thanh Thu đang ngồi ở bên cạnh, cẩn thận từng li từng tí nghe ngóng.
Hoắc Chấn Đông nở nụ cười, nhe nhởn hỏi, "Quan tâm đến tôi à?"
"..."
Hoắc Chấn Đông nghĩ đến Mộ Thập Thất, trả lời vấn đề của Hoa Ngọc Thành, " Hình như cô ấy đang giận tôi thì phải."
Hoắc Chấn Đông cũng không biết mình đã làm gì chọc giận cô ấy, ngược lại anh ta cũng lười để ý.
Cao Thanh Thu hỏi với vào: " Chị ấy giận là bởi vì tôi sao?"
Hoắc Chấn Đông không nghĩ tới Cao Thanh Thu cũng nghe điện thoại, dừng một chút, cảm giác trái tim của mình có chút không khống chế nổi mà nhảy cỡn lên.
"Thanh Thu?"
Cao Thanh Thu nói tiếp: " Cô Dương kia hình như nói với chị ấy cái gì đó rồi ý, tôi đang suy nghĩ Thập Thất có phải là giận hay không."
"Không có." Hoắc Chấn Đông khuyên nhủ: " Em đừng suy nghĩ nhiều."
Coi như là sự thật đi nữa, Hoắc Chấn Đông cũng sẽ không nói có liên quan đến cô.
Chuyện của mình mình sẽ tự xử lý, sẽ không để cho Cao Thanh Thu bị liên lụy.
Cao Thanh Thu nói: "Anh cố mà dỗ dành chị ấy, đừng để cho chị ấy giận nữa, Thập Thất rất tốt. Ngược lại là bà cô Dương đó, không biết suốt ngày suy nghĩ cái gì."
Hoắc Chấn Đông theo tiếng, "Ừm."
Vừa vặn lúc này, có tiếng gõ cửa, Hoắc Chấn Đông đi mở cửa, thấy là mẹ mình, anh ta nói với Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành: "Mẹ tôi tới rồi, tôi cúp điện thoại trước, nói chuyện sau nhé."
Mẹ anh ta đứng ở cửa, có chút nghiêm túc nhìn con trai mình.
Hoắc Chấn Đông hướng về phía mẹ mình hỏi: "Mẹ, sao thế? Mẹ làm gì mà nhìn con như vậy?"
Hiếm khi mới về nhà ở một đêm, hình như lại chọc đến mẹ làm bà tức giận rồi.
Bà Hoắc cau mày, hướng về phía anh ta nói: "Nghe nói lần này Thập Thất đi sang Giang Châu, hai đứa đã gặp mặt à?"
"Đúng vậy." Ngô Chấn Đông gật đầu nói, "cô ấy gây chút phiền toái nên nhờ con giúp cô ấy xử lý một chút."
"Phiền toái gì, con bé không sao chứ?"
"Không có chuyện gì." chuyện có Lớn hơn nữa, Hoắc Chấn Đông ra mặt thì việc gì cũng có thể giải quyết.
Bà Hoắc nói: " Mẹ định hẹn con bé ngày mai tới, nhưng con bé cự tuyệt, con nói xem, có phải con làm gì làm con bé phật ý rồi hay không?"
"Con làm gì cô ấy được cơ chứ?" Hoắc Chấn Đông oan ức nói, "Con có làm gì đi nữa thì không phải con vẫn phải nể mặt người lớn hai nhà hay sao?"
" Thế con bé bị làm sao?"
" Con không biết." Hoắc Chấn Đông không thích Mộ Thập Thất, cũng lười nghiên cứu chuyện này.
Bây giờ anh ta không hề có cảm giác với Mộ Thập Thất, chỉ là dùng thái ôn hoà thái độ.
Bình luận facebook