Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-982
CHƯƠNG 982:
Bà Hoắc nhìn Hoắc Chấn Đông nói, "Mẹ nghe nói, gần đây con và Dương Nhạc Linh cứ quấn lấy nhau?"
"Không thể nào." Anh ta và Dương Nhạc Linh đều không gặp gỡ nhau, nơi nào cho cô ta cơ hội quấn lấy mình?
Bà Hoắc rất không yên tâm về con trai mình, chỉ sợ con trai cùng Dương Nhạc Linh làm ra chuyện gì, đến lúc đó lão thủ trưởng thế nào cũng phải đánh gãy chân anh ta.
Bà chỉ hy vọng con trai mau lên cơm lên cháo với Mộ Thập Thất, Bà Hoắc quyết định: "Ngày mai con đi đến Mộ gia thăm Thập Thất đi, hai đứa cũng quen biết hơn một năm rồi, cũng nên thân mật hơn một chút rồi. Con nói xem, con là một người đàn ông mà lại không chịu chủ động, chẳng nhẽ còn muốn con gái nhà người ta chủ động sao?"
Bà Hoắc không gấp cũng không được.
Với cái tiết tấu này, con trai của bà lúc nào mới có thể kết hôn?
Ngay cả con gái cũng đã kết hôn lâu như vậy rồi, thằng con trai này thật sự như hàng ế tồn kho làm người ta phải lo lắng không thôi.
Hoắc Chấn Đông tìm cớ: "Ngày mai con có chút việc bận..."
"Con thì bận rộn cái gì?không đi cũng phải đi."
"..."
Cúp điện thoại, Hoa Ngọc Thành nhìn lấy Cao Thanh Thu, nói: "Hiện tại yên tâm chưa? Đoán chừng chính bọn họ tự mâu thuẫn, không có quan hệ gì đến em hết."
Nghe được không liên quan tới mình, Cao Thanh Thu nở nụ cười, "Vậy thì tốt, em cũng chỉ lo lắng, sợ người ta chưa nghe em giải thích đã ghét em. Lúc trước khi ở trường học, em có vài bạn học, quan hệ cũng không tệ lắm, cũng bởi vì Vũ Minh Hân giở đủ chiêu trò ở sau lưng nói xấu em, làm cho người khác đều không thích em. Khi đó cũng không biết tại sao."
Cho nên bây giờ, cũng chỉ sợ có loại chuyện này phát sinh.
Hoa Ngọc Thành nhìn lấy Cao Thanh Thu, nhìn nụ cười trên mặt cô, chỉ cần cô cười, cả thế giới của anh cũng bừng sáng lên.
"Đi ngủ đi." Anh ôm lấy Cao Thanh Thu, giống như vác con heo nhỏ ôm cô lên trên giường.
Ngày hôm sau Hoắc Chấn Đông bị mẹ mình áp giải đi Mộ gia, tìm Mộ Thập Thất.
Người lớn hai nhà đối với chuyện này đều rất nhiệt tình, Hoắc Chấn Đông đã đến cửa, cũng không để cho Mộ Thập Thất tránh không thấy mặt.
Hoắc Chấn Đông đứng ở trong sân, Mộ Thập Thất mặc đồ mặc ở nhà đi ra, mới vừa tỉnh ngủ, cô có chút lười biếng đi tới bên cạnh Hoắc Chấn Đông, hỏi: "sao anh lại tới đây?"
Hoắc Chấn Đông nhìn về phía cô, nói "Mẹ anh bảo anh tới tìm em."
"Ồ." Mộ Thập Thất nói: "Vậy anh về được rồi đấy."
Hoắc Chấn Đông nhíu mày, nhìn về phía Mộ Thập Thất, " Anh nhớ em đang nợ anh một món nợ ân tình thì phải? Anh đến đồn công an bảo lãnh em ra ngoài, em lại dùng thái độ này để nói chuyện với ân nhân sao?"
"Vậy anh muốn tôi dùng thái độ gì đây?" Mộ Thập Thất nháy mắt, nhìn lấy anh ta.
Ai bảo tên này dám hoài nghi mình?
Hoắc Chấn Đông nói: "Em bị làm sao đấy?"
Mộ Thập Thất hừ hừ, "Tức giận."
"Tức giận cái gì?"
"Không biết."
"..." Hoắc Chấn Đông nhìn cô, hạ thấp tư thái, "Nếu anh có làm cái gì làm cho em không vui thì cũng xin em bớt giận, em cứ như vậy, làm cho anh rất khó sống trong nhà."
"Một chút thành ý cũng không có." Mộ Thập Thất nói: " nếu anh đến nói xin lỗi, ít nhất cũng phải mời tôi ăn bữa cơm chứ?"
Hoắc Chấn Đông nhìn thấy vậy, nhịn không được bật cười, "Được, đi thay quần áo đi, anh dẫn em đi ăn cơm."
Mệnh lệnh của mẹ đã ban ra, nếu không làm lành thì không cần về nhà.
Chỉ có điều hình như Mộ Thập Thất cũng không khó dỗ như anh tưởng.
"Tôi không muốn đổi quần áo." Mộ Thập Thất ngang ngược nói.
"..." Hoắc Chấn Đông nhìn lướt qua, cười vui vẻ nói "Vậy thì đi thôi."
Cô không sợ mất mặt thì anh ta sợ cái gì?
Nhưng cuối cùng Mộ Thập Thất vẫn đi vào trong thấy bộ quần áo khác.
Bà Hoắc nhìn Hoắc Chấn Đông nói, "Mẹ nghe nói, gần đây con và Dương Nhạc Linh cứ quấn lấy nhau?"
"Không thể nào." Anh ta và Dương Nhạc Linh đều không gặp gỡ nhau, nơi nào cho cô ta cơ hội quấn lấy mình?
Bà Hoắc rất không yên tâm về con trai mình, chỉ sợ con trai cùng Dương Nhạc Linh làm ra chuyện gì, đến lúc đó lão thủ trưởng thế nào cũng phải đánh gãy chân anh ta.
Bà chỉ hy vọng con trai mau lên cơm lên cháo với Mộ Thập Thất, Bà Hoắc quyết định: "Ngày mai con đi đến Mộ gia thăm Thập Thất đi, hai đứa cũng quen biết hơn một năm rồi, cũng nên thân mật hơn một chút rồi. Con nói xem, con là một người đàn ông mà lại không chịu chủ động, chẳng nhẽ còn muốn con gái nhà người ta chủ động sao?"
Bà Hoắc không gấp cũng không được.
Với cái tiết tấu này, con trai của bà lúc nào mới có thể kết hôn?
Ngay cả con gái cũng đã kết hôn lâu như vậy rồi, thằng con trai này thật sự như hàng ế tồn kho làm người ta phải lo lắng không thôi.
Hoắc Chấn Đông tìm cớ: "Ngày mai con có chút việc bận..."
"Con thì bận rộn cái gì?không đi cũng phải đi."
"..."
Cúp điện thoại, Hoa Ngọc Thành nhìn lấy Cao Thanh Thu, nói: "Hiện tại yên tâm chưa? Đoán chừng chính bọn họ tự mâu thuẫn, không có quan hệ gì đến em hết."
Nghe được không liên quan tới mình, Cao Thanh Thu nở nụ cười, "Vậy thì tốt, em cũng chỉ lo lắng, sợ người ta chưa nghe em giải thích đã ghét em. Lúc trước khi ở trường học, em có vài bạn học, quan hệ cũng không tệ lắm, cũng bởi vì Vũ Minh Hân giở đủ chiêu trò ở sau lưng nói xấu em, làm cho người khác đều không thích em. Khi đó cũng không biết tại sao."
Cho nên bây giờ, cũng chỉ sợ có loại chuyện này phát sinh.
Hoa Ngọc Thành nhìn lấy Cao Thanh Thu, nhìn nụ cười trên mặt cô, chỉ cần cô cười, cả thế giới của anh cũng bừng sáng lên.
"Đi ngủ đi." Anh ôm lấy Cao Thanh Thu, giống như vác con heo nhỏ ôm cô lên trên giường.
Ngày hôm sau Hoắc Chấn Đông bị mẹ mình áp giải đi Mộ gia, tìm Mộ Thập Thất.
Người lớn hai nhà đối với chuyện này đều rất nhiệt tình, Hoắc Chấn Đông đã đến cửa, cũng không để cho Mộ Thập Thất tránh không thấy mặt.
Hoắc Chấn Đông đứng ở trong sân, Mộ Thập Thất mặc đồ mặc ở nhà đi ra, mới vừa tỉnh ngủ, cô có chút lười biếng đi tới bên cạnh Hoắc Chấn Đông, hỏi: "sao anh lại tới đây?"
Hoắc Chấn Đông nhìn về phía cô, nói "Mẹ anh bảo anh tới tìm em."
"Ồ." Mộ Thập Thất nói: "Vậy anh về được rồi đấy."
Hoắc Chấn Đông nhíu mày, nhìn về phía Mộ Thập Thất, " Anh nhớ em đang nợ anh một món nợ ân tình thì phải? Anh đến đồn công an bảo lãnh em ra ngoài, em lại dùng thái độ này để nói chuyện với ân nhân sao?"
"Vậy anh muốn tôi dùng thái độ gì đây?" Mộ Thập Thất nháy mắt, nhìn lấy anh ta.
Ai bảo tên này dám hoài nghi mình?
Hoắc Chấn Đông nói: "Em bị làm sao đấy?"
Mộ Thập Thất hừ hừ, "Tức giận."
"Tức giận cái gì?"
"Không biết."
"..." Hoắc Chấn Đông nhìn cô, hạ thấp tư thái, "Nếu anh có làm cái gì làm cho em không vui thì cũng xin em bớt giận, em cứ như vậy, làm cho anh rất khó sống trong nhà."
"Một chút thành ý cũng không có." Mộ Thập Thất nói: " nếu anh đến nói xin lỗi, ít nhất cũng phải mời tôi ăn bữa cơm chứ?"
Hoắc Chấn Đông nhìn thấy vậy, nhịn không được bật cười, "Được, đi thay quần áo đi, anh dẫn em đi ăn cơm."
Mệnh lệnh của mẹ đã ban ra, nếu không làm lành thì không cần về nhà.
Chỉ có điều hình như Mộ Thập Thất cũng không khó dỗ như anh tưởng.
"Tôi không muốn đổi quần áo." Mộ Thập Thất ngang ngược nói.
"..." Hoắc Chấn Đông nhìn lướt qua, cười vui vẻ nói "Vậy thì đi thôi."
Cô không sợ mất mặt thì anh ta sợ cái gì?
Nhưng cuối cùng Mộ Thập Thất vẫn đi vào trong thấy bộ quần áo khác.