Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-991
CHƯƠNG 991:
Những lời này của bà ta làm cho Cao Thanh Thu không biết phải nói gì.
Từ lúc nào mà cô lại có ý đồ với Hoắc Chấn Đông vậy?
Cao Thanh Thu gần đây cảm thấy rất kỳ quái, cô làm gì đâu mà ai cũng muốn lôi kéo cô và Hoắc Chấn Đông vào với nhau vậy.
Trước đây tỏ tình, cũng không phải là Hoắc Chấn Đông gây ra, đều biết Hoắc Chấn Đông bị hãm hại, nhưng những người này...
Từng bước từng bước đều hiểu lầm cô như vậy!
Chồng của cô tốt như vậy, dựa vào cái gì mà cô phải thích loại đàn ông thối như Hoắc Chấn Đông?
Cao Thanh Thu nhìn Bà Hoắc, cố gắng để cho mình duy trì tỉnh táo, nhịn không hắt bô nước tiểu của Bóng Đèn Nhỏ vào mặt bà ta, " Cô à, có phải cô hiểu lầm gì rồi hay không? Cháu có ý đồ với Hoắc Chấn Đông ư? Chuyện này làm sao có thể? Cô từ nơi nào nghe được chuyện này vậy?"
Bà Hoắc nhìn lấy Cao Thanh Thu, cảm thấy Cao Thanh Thu chính là đang nguỵ biện, "Tôi cũng hy vọng là tôi nghĩ sai."
Ngay từ đầu, lúc Dương Nhạc Linh nói, bà ta còn ôm lấy thái độ hoài nghi, nhưng sau đó nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Chấn Đông, bà ta mới không thể không xác định, Hoắc Chấn Đông thực sự thích Cao Thanh Thu, ánh mắt đắm đuối ấy khác hẳn ngày xưa khi con trai bà ta nhìn Dương Nhạc Linh khi cô ta vẫn còn là vợ chưa cưới của Hoa Ngọc Thành.
Cũng không biết con mình uống lộn thuốc gì, Mộ Thập Thất có điểm nào không tốt hơn so với Cao Thanh Thu này?
Nhưng hết lần này tới lần khác con trai bà ta lại coi thường, nhất định phải thích con người trơ trẽn như Cao Thanh Thu.
Tiêu chuẩn của Hoắc Chấn Đông rất cao, cho nên bà ta không tin con mình lại vô duyên vô cớ thích Cao Thanh Thu, chỉ có thể đem nguyên nhân đỗ lỗi ở trên người Cao Thanh Thu —— nhất định là Cao Thanh Thu quyến rũ con của bà ta!
Loại người có xuất thân bần tiện như Cao Thanh Thu, lại có thể làm cho Dương Nhạc Linh cho thảm như vậy, để cho Hoa Ngọc Thành một lòng một dạ, làm sao có thể không có thủ đoạn tâm cơ cho được?
Cho nên bà ta không thể không cảm thấy, Cao Thanh Thu là người đơn thuần giống như bề ngoài.
Nghe những gì Bà Hoắc nói, Cao Thanh Thu nhịn không được phải bật cười, " Thì vốn là bác nghĩ sai!"
" Cô dám nói Hoắc Chấn Đông nhà chúng tôi không có ý gì đối với cô không?"
"..." Cao Thanh Thu dừng một chút, nhớ tới Hoắc Chấn Đông, bất cứ chuyện gì cũng sẽ không có lửa làm sao có khói, những chuyện thị phi liên tiếp xảy ra với mình làm cho Cao Thanh Thu không nhịn được tỉnh ngộ, chẳng lẽ, Hoắc Chấn Đông thực sự thích mình?
Không thể nào?
ánh mắt Cao Thanh Thu chuyển động, nhìn về phía Bà Hoắc, nói: "con trai bác có thích cháu hay không cháu không biết, nhưng, coi như anh ta thích cháu, thì hẳn cô nên đi tìm anh ta, chứ không phải đến tìm cháu chứ? Bị người khác thích, cũng là lỗi của cháu sao?"
"..." Bà Hoắc dừng một chút, lại cảm thấy Cao Thanh Thu nói rất có đạo lý.
Nhưng mà trong mắt Bà Hoắc, những lời này nói ra từ miệng Cao Thanh Thu, càng nghe lại càng phách lối, như kiểu tiểu tam đang thách thức ngược lại chính thất vậy.
Bà ta không phục nói: " Con trai tôi còn lâu mới thèm để mắt đến loại phụ nữ đã kết hôn như cô? Mắt nhìn của nó không có kém như vậy!"
Cao Thanh Thu nở nụ cười, " Cô không cảm thấy những gì cô nói từ đầu đến cuối rất mâu thuẫn với nhau sao? Nếu cô đã biết con trai cô sẽ không thích loại phụ nữ đã kết hôn như cháu, vậy tại sao cô còn chạy đến tìm cháu?"
"..." Khả năng Bà Hoắc không nghĩ tới Cao Thanh Thu bình thường thoạt nhìn nhu nhược mềm yếu như vậy, giờ phút này chỉ bằng mấy câu nói lại làm cho bà ta phải cấm khẩu.
Bà ta đuối lý nói với Cao Thanh Thu: "Nhất định là cô dùng thủ đoạn gì mê hoặc nó! Cô và Dương Nhạc Linh chính là một loại người, ăn trong bát, nhìn lấy trong nồi!"
Cao Thanh Thu không nói gì, cô làm sao lại cùng là một loại người với Dương Nhạc Linh rồi hả?
Mặc dù không biết Bà Hoắc là bởi vì cái gì mà hiểu lầm, nhưng Cao Thanh Thu cảm thấy rất tức giận.
Cô sống an phận đến như thế rồi, chưa từng tranh giành với đời, càng không hãm hại ai, tại sao phải đặt chung cô và Dương Nhạc Linh một chỗ để đánh đồng với nhau.
Cao Thanh Thu cười nói: "Lúc trước, khi Dương Nhạc Linh vẫn là vị hôn thê của chồng cháu, là Hoắc Chấn Đông đơn phương yêu mến cô ta, nhưng cô ta không thèm để mắt đến con trai bác, trong mắt chỉ có chồng cháu. Hiện tại cháu đã gả cho chồng cháu rồi, cuộc sống của bọn cháu cũng rất viên mãn hạnh phúc, cháu làm sao có thể thích con trai cô được? Cô nghĩ lại xem có đúng không?"
Những lời này của bà ta làm cho Cao Thanh Thu không biết phải nói gì.
Từ lúc nào mà cô lại có ý đồ với Hoắc Chấn Đông vậy?
Cao Thanh Thu gần đây cảm thấy rất kỳ quái, cô làm gì đâu mà ai cũng muốn lôi kéo cô và Hoắc Chấn Đông vào với nhau vậy.
Trước đây tỏ tình, cũng không phải là Hoắc Chấn Đông gây ra, đều biết Hoắc Chấn Đông bị hãm hại, nhưng những người này...
Từng bước từng bước đều hiểu lầm cô như vậy!
Chồng của cô tốt như vậy, dựa vào cái gì mà cô phải thích loại đàn ông thối như Hoắc Chấn Đông?
Cao Thanh Thu nhìn Bà Hoắc, cố gắng để cho mình duy trì tỉnh táo, nhịn không hắt bô nước tiểu của Bóng Đèn Nhỏ vào mặt bà ta, " Cô à, có phải cô hiểu lầm gì rồi hay không? Cháu có ý đồ với Hoắc Chấn Đông ư? Chuyện này làm sao có thể? Cô từ nơi nào nghe được chuyện này vậy?"
Bà Hoắc nhìn lấy Cao Thanh Thu, cảm thấy Cao Thanh Thu chính là đang nguỵ biện, "Tôi cũng hy vọng là tôi nghĩ sai."
Ngay từ đầu, lúc Dương Nhạc Linh nói, bà ta còn ôm lấy thái độ hoài nghi, nhưng sau đó nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Chấn Đông, bà ta mới không thể không xác định, Hoắc Chấn Đông thực sự thích Cao Thanh Thu, ánh mắt đắm đuối ấy khác hẳn ngày xưa khi con trai bà ta nhìn Dương Nhạc Linh khi cô ta vẫn còn là vợ chưa cưới của Hoa Ngọc Thành.
Cũng không biết con mình uống lộn thuốc gì, Mộ Thập Thất có điểm nào không tốt hơn so với Cao Thanh Thu này?
Nhưng hết lần này tới lần khác con trai bà ta lại coi thường, nhất định phải thích con người trơ trẽn như Cao Thanh Thu.
Tiêu chuẩn của Hoắc Chấn Đông rất cao, cho nên bà ta không tin con mình lại vô duyên vô cớ thích Cao Thanh Thu, chỉ có thể đem nguyên nhân đỗ lỗi ở trên người Cao Thanh Thu —— nhất định là Cao Thanh Thu quyến rũ con của bà ta!
Loại người có xuất thân bần tiện như Cao Thanh Thu, lại có thể làm cho Dương Nhạc Linh cho thảm như vậy, để cho Hoa Ngọc Thành một lòng một dạ, làm sao có thể không có thủ đoạn tâm cơ cho được?
Cho nên bà ta không thể không cảm thấy, Cao Thanh Thu là người đơn thuần giống như bề ngoài.
Nghe những gì Bà Hoắc nói, Cao Thanh Thu nhịn không được phải bật cười, " Thì vốn là bác nghĩ sai!"
" Cô dám nói Hoắc Chấn Đông nhà chúng tôi không có ý gì đối với cô không?"
"..." Cao Thanh Thu dừng một chút, nhớ tới Hoắc Chấn Đông, bất cứ chuyện gì cũng sẽ không có lửa làm sao có khói, những chuyện thị phi liên tiếp xảy ra với mình làm cho Cao Thanh Thu không nhịn được tỉnh ngộ, chẳng lẽ, Hoắc Chấn Đông thực sự thích mình?
Không thể nào?
ánh mắt Cao Thanh Thu chuyển động, nhìn về phía Bà Hoắc, nói: "con trai bác có thích cháu hay không cháu không biết, nhưng, coi như anh ta thích cháu, thì hẳn cô nên đi tìm anh ta, chứ không phải đến tìm cháu chứ? Bị người khác thích, cũng là lỗi của cháu sao?"
"..." Bà Hoắc dừng một chút, lại cảm thấy Cao Thanh Thu nói rất có đạo lý.
Nhưng mà trong mắt Bà Hoắc, những lời này nói ra từ miệng Cao Thanh Thu, càng nghe lại càng phách lối, như kiểu tiểu tam đang thách thức ngược lại chính thất vậy.
Bà ta không phục nói: " Con trai tôi còn lâu mới thèm để mắt đến loại phụ nữ đã kết hôn như cô? Mắt nhìn của nó không có kém như vậy!"
Cao Thanh Thu nở nụ cười, " Cô không cảm thấy những gì cô nói từ đầu đến cuối rất mâu thuẫn với nhau sao? Nếu cô đã biết con trai cô sẽ không thích loại phụ nữ đã kết hôn như cháu, vậy tại sao cô còn chạy đến tìm cháu?"
"..." Khả năng Bà Hoắc không nghĩ tới Cao Thanh Thu bình thường thoạt nhìn nhu nhược mềm yếu như vậy, giờ phút này chỉ bằng mấy câu nói lại làm cho bà ta phải cấm khẩu.
Bà ta đuối lý nói với Cao Thanh Thu: "Nhất định là cô dùng thủ đoạn gì mê hoặc nó! Cô và Dương Nhạc Linh chính là một loại người, ăn trong bát, nhìn lấy trong nồi!"
Cao Thanh Thu không nói gì, cô làm sao lại cùng là một loại người với Dương Nhạc Linh rồi hả?
Mặc dù không biết Bà Hoắc là bởi vì cái gì mà hiểu lầm, nhưng Cao Thanh Thu cảm thấy rất tức giận.
Cô sống an phận đến như thế rồi, chưa từng tranh giành với đời, càng không hãm hại ai, tại sao phải đặt chung cô và Dương Nhạc Linh một chỗ để đánh đồng với nhau.
Cao Thanh Thu cười nói: "Lúc trước, khi Dương Nhạc Linh vẫn là vị hôn thê của chồng cháu, là Hoắc Chấn Đông đơn phương yêu mến cô ta, nhưng cô ta không thèm để mắt đến con trai bác, trong mắt chỉ có chồng cháu. Hiện tại cháu đã gả cho chồng cháu rồi, cuộc sống của bọn cháu cũng rất viên mãn hạnh phúc, cháu làm sao có thể thích con trai cô được? Cô nghĩ lại xem có đúng không?"