Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-989
CHƯƠNG 989:
“Coi như không có những chuyện mất mặt của cô ta cùng Hoa Ngọc Thành, cũng không tính cô ta đã từng ly dị, từng sinh con thì điều kiện của Dương Nhạc Linh cũng tuyệt đối cũng không so được với Mộ Thập Thất.”
Dương Nhạc Linh cứng đờ, bình tĩnh uống trà, không có trả lời.
Nếu lời đã nói ra khỏi miệng, Bà Hoắc cũng không cần thiết phải vòng vo, đem lời muốn nói toàn bộ ra, "cả đời này cô đều không có khả năng gả vào nhà của chúng tôi, tôi cũng không bao giờ để cho con trai của tôi cưới một người phụ nữ như cô, cho nên cô đừng ở chỗ này có ý nghĩ hão huyền, có ý đồ với nó nữa."
Bà Hoắc có thể cảm giác được, Hoắc Chấn Đông đối với Mộ Thập Thất không hề có chút tình cảm nào.
Luôn cảm thấy chuyện này có quan hệ với Dương Nhạc Linh.
Lúc trước Dương Nhạc Linh vẫn là vị hôn thê của Hoa Ngọc Thành, Hoắc Chấn Đông đối xử rất đặc biệt với người phụ nữ này.
Khi đó Hoắc Chấn Đông cố kỵ Hoa Ngọc Thành, một mực chịu đựng, Dương Nhạc Linh bởi vì Hoa Ngọc Thành, cũng không nhìn trúng Hoắc Chấn Đông.
Nhưng bây giờ, là một người mẹ, Bà Hoắc có thể cảm giác được Dương Nhạc Linh có dụng ý khác, sợ con trai bị người phụ nữ này làm cho mê mẫn.
Dương Nhạc Linh nói: " Cháu biết cháu không thể gả vào nhà bác, cháu cũng không dám có ý nghĩ xa vời đối với anh ấy."
Bị Bà Hoắc nói như vậy, dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, trong lòng Dương Nhạc Linh vẫn vô cùng khó chịu.
Thật ra lúc cô ta vẫn còn là vị hôn thê của Hoa Ngọc Thành, người nhà họ Hoắc cũng rất thích cô ta.
Sau này khi Hoa Ngọc Thành bị liệt, lão thủ trưởng phỏng chừng cũng không còn coi trọng Hoa Ngọc Thành nữa, cho nên cô ta mới quả quyết lựa chọn đào hôn.
Nơi nào nghĩ đến, Hoa Ngọc Thành có thể đứng lên...
Bà Hoắc nói: "Không có là tốt nhất, nếu mà có, cũng khuyên cô bỏ đi mà làm người. Nếu còn trai tôi vì cô mà đòi hủy hôn với Mộ Thập Thất thì Dương Nhạc Linh, tôi cho cô biết, chuyện này cô có muốn chịu trách nhiệm cũng không gánh nổi"
Biểu tình của Bà Hoắc rất là nghiêm túc, Dương Nhạc Linh nhịn không được bật cười, "Phu nhân, bác nói chuyện thật biết đùa! Bác đến tìm cháu mà không cảm thấy khả năng bác tìm lộn người sao! Người Hoắc Chấn Đông yêu thích sớm đã không phải cháu nữa rồi."
Bà Hoắc tràn đầy hoài nghi nhìn về phía Dương Nhạc Linh, "Không phải là cô?"
Bà vẫn cảm thấy là Dương Nhạc Linh.
Dương Nhạc Linh vô tội nói: " Cháu qua bên này chính là muốn chăm sóc mẹ nuôi, không có ý tứ gì khác, bác trách cứ cháu như vậy cháu thật sự rất khổ sở. Chỉ có điều, cháu muốn nói với bác điều này, coi như không có cháu, Hoắc Chấn Đông cùng Mộ Thập Thất cũng sẽ không thành."
"Cô có ý gì?" Bà ta hỏi.
Dương Nhạc Linh để cái ly trong tay xuống, nhìn về phía Bà Hoắc, "Mỗi lần Hoắc Chấn Đông được nghỉ phép đều chạy đi Giang Châu, bác không suy nghĩ thử xem tại sao lại như vậy? Không phải lúc trước thân thiết với Ngọc Thành là vậy mà cũng không chạy sang bên kia chứ?"
"Tại sao?"
"Đương nhiên là bởi vì... Hoắc Chấn Đông thích Cao Thanh Thu." Dương Nhạc Linh nở nụ cười, "Con trai bảo bối của bác từ trước đến giờ đều thích cướp đồ của Hoa Ngọc Thành, Hoa Ngọc Thành thích cháu, anh ấy liền thích cháu, hiện tại Hoa Ngọc Thành có Cao Thanh Thu, người anh ấy thích đương nhiên là Cao Thanh Thu. Cho nên, bác tìm lộn người rồi."
Dương Nhạc Linh rất thông minh, biết hiện tại nhà họ Hoắc rất muốn để cho Mộ Thập Thất cùng với Hoắc Chấn Đông ở chung một chỗ, lúc này thừa nhận mình thích Hoắc Chấn Đông, không có bất kỳ chỗ tốt.
Nghe được là Cao Thanh Thu, Bà Hoắc sửng sốt, " Cô đang nói nhăng nói cuội gì đó?"
"Hoắc Chấn Đông là con trai của bác, cháu có nói láo không có, bác quan sát một chút liền biết thôi." Dương Nhạc Linh nói xong, đứng lên, "cháu đi về trước, mẹ nuôi cháu chắc đang tìm cháu rồi."
Bà Hoắc nhìn bóng lưng của Dương Nhạc Linh, nhíu lông mày lại.
Còn trai mình lại thích Cao Thanh Thu?
Khó trách cứ được nghỉ phép là nó lại chạy đến Giang Châu!
Lúc trước vẫn cho là do nó và Hoa Ngọc Thành có quan hệ tốt, nhưng sau đó suy nghĩ lại thì hai người đàn ông với nhau lại cần phải thân mật đến mức này ư?
“Coi như không có những chuyện mất mặt của cô ta cùng Hoa Ngọc Thành, cũng không tính cô ta đã từng ly dị, từng sinh con thì điều kiện của Dương Nhạc Linh cũng tuyệt đối cũng không so được với Mộ Thập Thất.”
Dương Nhạc Linh cứng đờ, bình tĩnh uống trà, không có trả lời.
Nếu lời đã nói ra khỏi miệng, Bà Hoắc cũng không cần thiết phải vòng vo, đem lời muốn nói toàn bộ ra, "cả đời này cô đều không có khả năng gả vào nhà của chúng tôi, tôi cũng không bao giờ để cho con trai của tôi cưới một người phụ nữ như cô, cho nên cô đừng ở chỗ này có ý nghĩ hão huyền, có ý đồ với nó nữa."
Bà Hoắc có thể cảm giác được, Hoắc Chấn Đông đối với Mộ Thập Thất không hề có chút tình cảm nào.
Luôn cảm thấy chuyện này có quan hệ với Dương Nhạc Linh.
Lúc trước Dương Nhạc Linh vẫn là vị hôn thê của Hoa Ngọc Thành, Hoắc Chấn Đông đối xử rất đặc biệt với người phụ nữ này.
Khi đó Hoắc Chấn Đông cố kỵ Hoa Ngọc Thành, một mực chịu đựng, Dương Nhạc Linh bởi vì Hoa Ngọc Thành, cũng không nhìn trúng Hoắc Chấn Đông.
Nhưng bây giờ, là một người mẹ, Bà Hoắc có thể cảm giác được Dương Nhạc Linh có dụng ý khác, sợ con trai bị người phụ nữ này làm cho mê mẫn.
Dương Nhạc Linh nói: " Cháu biết cháu không thể gả vào nhà bác, cháu cũng không dám có ý nghĩ xa vời đối với anh ấy."
Bị Bà Hoắc nói như vậy, dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, trong lòng Dương Nhạc Linh vẫn vô cùng khó chịu.
Thật ra lúc cô ta vẫn còn là vị hôn thê của Hoa Ngọc Thành, người nhà họ Hoắc cũng rất thích cô ta.
Sau này khi Hoa Ngọc Thành bị liệt, lão thủ trưởng phỏng chừng cũng không còn coi trọng Hoa Ngọc Thành nữa, cho nên cô ta mới quả quyết lựa chọn đào hôn.
Nơi nào nghĩ đến, Hoa Ngọc Thành có thể đứng lên...
Bà Hoắc nói: "Không có là tốt nhất, nếu mà có, cũng khuyên cô bỏ đi mà làm người. Nếu còn trai tôi vì cô mà đòi hủy hôn với Mộ Thập Thất thì Dương Nhạc Linh, tôi cho cô biết, chuyện này cô có muốn chịu trách nhiệm cũng không gánh nổi"
Biểu tình của Bà Hoắc rất là nghiêm túc, Dương Nhạc Linh nhịn không được bật cười, "Phu nhân, bác nói chuyện thật biết đùa! Bác đến tìm cháu mà không cảm thấy khả năng bác tìm lộn người sao! Người Hoắc Chấn Đông yêu thích sớm đã không phải cháu nữa rồi."
Bà Hoắc tràn đầy hoài nghi nhìn về phía Dương Nhạc Linh, "Không phải là cô?"
Bà vẫn cảm thấy là Dương Nhạc Linh.
Dương Nhạc Linh vô tội nói: " Cháu qua bên này chính là muốn chăm sóc mẹ nuôi, không có ý tứ gì khác, bác trách cứ cháu như vậy cháu thật sự rất khổ sở. Chỉ có điều, cháu muốn nói với bác điều này, coi như không có cháu, Hoắc Chấn Đông cùng Mộ Thập Thất cũng sẽ không thành."
"Cô có ý gì?" Bà ta hỏi.
Dương Nhạc Linh để cái ly trong tay xuống, nhìn về phía Bà Hoắc, "Mỗi lần Hoắc Chấn Đông được nghỉ phép đều chạy đi Giang Châu, bác không suy nghĩ thử xem tại sao lại như vậy? Không phải lúc trước thân thiết với Ngọc Thành là vậy mà cũng không chạy sang bên kia chứ?"
"Tại sao?"
"Đương nhiên là bởi vì... Hoắc Chấn Đông thích Cao Thanh Thu." Dương Nhạc Linh nở nụ cười, "Con trai bảo bối của bác từ trước đến giờ đều thích cướp đồ của Hoa Ngọc Thành, Hoa Ngọc Thành thích cháu, anh ấy liền thích cháu, hiện tại Hoa Ngọc Thành có Cao Thanh Thu, người anh ấy thích đương nhiên là Cao Thanh Thu. Cho nên, bác tìm lộn người rồi."
Dương Nhạc Linh rất thông minh, biết hiện tại nhà họ Hoắc rất muốn để cho Mộ Thập Thất cùng với Hoắc Chấn Đông ở chung một chỗ, lúc này thừa nhận mình thích Hoắc Chấn Đông, không có bất kỳ chỗ tốt.
Nghe được là Cao Thanh Thu, Bà Hoắc sửng sốt, " Cô đang nói nhăng nói cuội gì đó?"
"Hoắc Chấn Đông là con trai của bác, cháu có nói láo không có, bác quan sát một chút liền biết thôi." Dương Nhạc Linh nói xong, đứng lên, "cháu đi về trước, mẹ nuôi cháu chắc đang tìm cháu rồi."
Bà Hoắc nhìn bóng lưng của Dương Nhạc Linh, nhíu lông mày lại.
Còn trai mình lại thích Cao Thanh Thu?
Khó trách cứ được nghỉ phép là nó lại chạy đến Giang Châu!
Lúc trước vẫn cho là do nó và Hoa Ngọc Thành có quan hệ tốt, nhưng sau đó suy nghĩ lại thì hai người đàn ông với nhau lại cần phải thân mật đến mức này ư?
Bình luận facebook