3.
Đây là lần thứ hai tôi bước vào công ty của Chu Trữ.
Tôi đang trên đường trở về, bị thuộc hạ của Chu Trữ dùng phương thức đặc thù “mời” đi.
Tôi vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Chu Trữ, có ngạc nhiên mừng rỡ cũng có oán hận.
“Khương Tửu Tửu, tại sao bây giờ em mới trở về? Tại sao không về sớm hơn, tại sao lại để anh đợi em đến tuyệt vọng, tận đến khi cưới vợ sinh con, tại sao…”
Tôi lặng im một lúc lâu.
“Anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải Khương Tửu Tửu gì cả.”
Nếu đã cảnh còn người mất, từ nay về sau tôi sẽ không còn là Khương Tửu Tửu nữa.
"Em nói dối! Khương Tửu Tửu, em vẫn còn muốn gạt anh sao!”
Chu Trữ vô cùng tức giận, hai mắt đỏ au, hét lên như một con sói hoang.
Vừa nguy hiểm vừa dữ tợn.
Tôi giật mình, lông mày run rẩy âm thầm hít một hơi.
“Nếu như em không phải Khương Tửu Tửu, vậy tại sao em là biểu diễn “Cửu Châu”!”
Tôi sửng sốt một chút, trên thực tế tôi cảm thấy, thời gian mới trôi qua không lâu.
Dù sao thì, ký ức của tôi trước khi tỉnh giấc vẫn đang trong giai đoạn đăng ký kết hôn với Chu Trữ.
Bài hát “Cửu Châu” này là hai chúng tôi cùng nhau sáng tác, hắn viết lời, tôi làm nhạc.
Sau khi vào lớp nghệ thuật, tôi liền vô thức biểu diễn bài hát mà tôi quen thuộc nhất “Cửu Châu”.
Sau khi video chị Cầm đăng trở nên nổi tiếng, tôi cũng lo lắng một thời gian.
Nhưng sau đó lại tự an ủi mình, hiện giờ trên đời này, căn bản không còn ai nhận ra tôi, ngay cả Chu Trữ, người thiếu chút nữa cùng tôi đăng ký kết hôn, cũng không tin tôi là Khương Tửu Tửu
Tôi cãi lại: "Trên đời này, không phải chỉ có mình Khương Tửu Tửu biết kéo “Cửu Châu”.”
“Có thói quen sử dụng ngữ điệu lên giọng (*), chỉ có mình Khương Tửu Tửu em!”
(*) thuật ngữ diễn tả việc bắt đầu câu với tông giọng thấp và lên giọng sẽ cao hơn so với tông giọng ban đầu ở những âm tiết cuối cùng của câu, một cụm từ hoặc một nhóm từ.
Nghe đến đây mặt tôi xám xịt, quả thật, rất ít người có thói quen này.
Khác với sự cuồng loạn của Chu Trữ, lúc này vẻ mặt tôi trở nên dửng dưng: “Phải thì sao mà không phải thì sao?”
Biểu tình không chút gợn sóng của tôi có vẻ đã kích thích Chu Trữ, hắn ngẩn ra một lúc rồi phá lên cười.
“Khương Tửu Tửu à, Khương Tửu Tửu, em còn có trái tim hay không? Em đi rồi, anh ngày đêm mua say…”
Chu Trữ không ngừng lảm nhảm nói ra một số chuyện, dường như đang chứng minh sự thâm tình của hắn.
Tôi ngắt lời hắn, rất nghiêm túc làm hắn thức tỉnh, nói cho hắn một sự thật vô cùng châm chọc.
“Nhưng tất cả đều là chuyện quá khứ, hiện tại anh đã kết hôn, con anh cũng ba tuổi rồi.”
Người Chu Trữ dường như cứng lại một chút, sau đó như không có chuyện gì cười nói:
“Tửu Tửu, trước tiên em cứ ở chỗ này đi, mọi chuyện giao cho anh, anh sẽ xử lý thật tốt.”
Tôi dựa vào sofa, chậm rãi nhắm mắt lại.
“Chu Trữ, anh định coi tôi là tình nhân sao, anh biết mà, tôi sẽ không đồng ý, chúng ta chia tay trong hòa bình đi.”
Sắc mặt Chu Trữ thay đổi, như bị chữ nào đó kích thích, đi đến trước mặt tôi, trịch thượng nói:
“Tửu Tửu, em không còn chỗ nào để đi, em đừng nghĩ đến chuyện rời xa anh…”
Câu tiếp theo nói không ra lời.
Dù sao cũng từng là người đàn ông suýt chút nữa ở chung cả đời, tôi biết hắn có ý gì, ngay tại cái năm mà tôi mất, chứng minh thư của tôi cũng bị gạch bỏ rồi.
Quan trọng hơn là, chứng minh thư trong nước vẫn luôn không dễ làm.
Cho nên, hiện tại tôi, nói một cách nghiêm túc, chính là không hề tồn tại trên phương diện pháp luật.
Cho dù tôi bị giam cầm ở đây cả đời, chỉ cần không có người can thiệp thì sẽ chẳng có ai quan tâm.
4.
Tôi bị Chu Trữ giam cầm trong căn nhà tân hôn mà tôi và hắn chọn.
Nhà tân hôn là một ngôi biệt thự ở giữa sườn núi, năm đó tôi liếc mắt một cái liền nhìn trúng nơi này.
Chu Trữ còn cười nhạo tôi: "Người khác chọn nhà tân hôn đều chọn ở trung tâm thành phố, em lại đi chọn ở sườn núi đổ nát này, để dành nuôi trâu bò à?”
Lúc ấy tôi không phục, phản bác: “Không nuôi trâu bò, nuôi em không được à!”
Chu Trữ nghe vậy cười to, xoa đầu tôi cưng chiều đồng ý.
Mười năm trôi qua, dáng vẻ nơi này dường như chưa từng thay đổi, có thể thấy được bảo dưỡng rất tốt.
“Tửu Tửu em nhìn xem, chiếc sofa kiểu Trung Hoa mà em nói đến, tủ rượu kiểu cổ điển ba tầng, còn có chiếc ghế xích đu mềm mại trên sân thượng…”
Tôi bị hắn ép buộc lôi kéo, đi qua mỗi một chỗ, Chu Trữ lại tỉ mỉ giải thích cùng tôi một phen, đây là hắn dựa theo dáng vẻ tôi từng nói trước đây để thiết kế.
Tôi hoảng hốt ngước mắt nhìn xung quanh, quả thật, nơi này mỗi một chỗ đều quen thuộc đến lạ thường, giống hệt như trong tưởng tượng của tôi vậy.
"Chu Trữ, để tôi đi đi."
Bàn tay đang nắm lấy tay tôi đột nhiên siết chặt, giọng Chu Trữ cứng đờ trong chốc lát, lại như không có chuyện gì xảy ra chuyển chủ đề.
Tôi chỉ lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt hắn, cuối cùng, hắn không chịu được mà chạy trốn.
Trong biệt thự không có quá nhiều người, ngoại trừ vệ sĩ vây 1 vòng bên ngoài, lại bổ sung thêm một vòng nữa.
Có lẽ là để phòng ngừa tôi chạy trốn.
Tôi nhìn chằm chằm khung cảnh bên ngoài cửa sổ, nhưng cuối cùng vẫn không biết làm sao để giải quyết vấn đề nan giải trước mắt.
Chu Trữ dường như coi nơi này như một ngôi nhà khác, mỗi đêm nhất định phải quay lại đây.
Tôi không tiếp tục cầu xin Chu Trữ nữa.
Bởi tôi hiểu rất rõ cách làm người của Chu Trữ.
Tính cách hắn cố chấp, cứng đầu, có tính chiếm hữu rất mạnh, chuyện đã quyết định tuyệt đối sẽ không quay đầu.
Đây cũng chính là cái được gọi là bệnh kiều, nói một cách đơn giản chính là một loại rối loạn tâm lý không lành mạnh.
Trước đây khi tôi và hắn yêu nhau, tôi không quá để ý đến loại tính cách này, cảm thấy cho dù bệnh kiều cũng là một tên bệnh kiều của mình tôi.
Có lẽ d.ao c.ắt vào thịt mới biết đau, đôi khi quá cố chấp cũng không phải là một chuyện tốt.
Trước đây không biết từng nghe ở đâu, một người quá mức cố chấp, thường có kết cục không mấy tốt đẹp.
Bình luận facebook