• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full LẠC MẤT NGƯỜI YÊU (3 Viewers)

  • Chương 7 END

13.

Nước mắt tôi giàn giụa, không ngừng nghẹn ngào, suýt chút nữa không thở nổi, tôi không biết nữa.

Đối với tôi mà nói, mười năm chỉ là một cái chớp mắt mà thôi, tôi không biết trên đời này lại có một người khác chờ tôi quay trở lại mười năm.

"Tửu Tửu, em sao thế?"

Cửa mở ra, Giản Hành Chi vừa bước vào lập tức chạy nhanh đến, vẻ mặt gấp gáp đứng bên giường hỏi tôi.

Tôi ngước hai mắt khóc đỏ lên, hỏi anh.

“Tính cả thời gian thích em, anh đã đợi em bao lâu rồi?”

Mặt Giản Hành Chi đỏ bừng, cúi đầu xuống nhỏ giọng nói:

"17 năm 56 ngày."

Năm tôi gặp Giản Hành Chi, anh 17 tuổi, tôi cũng 17 tuổi, bây giờ anh 34 tuổi, mà tôi 24 tuổi.

Tôi tỉ mỉ quan sát anh, tướng mạo anh vẫn tuấn mỹ như năm đó, nhưng sự mệt mỏi trong mắt lại không thể che giấu được.

Cũng phải, những năm qua, ngoại trừ làm nghiên cứu, anh còn phải quản lý công việc của công ty, không mệt mới là lạ.

Tôi dựa đầu vào eo anh, nhẹ giọng nói: “Có mệt không?”

Giản Hành Chi sửng sốt một chút: "Em trở lại rồi thì không còn mệt nữa."

Tôi ngẩng đầu lên từ eo anh, hỏi anh: “Nhà anh có mấy phòng?”

Giản Hành Chi lại tiếp tục ngây ngẩn, rất nhanh phản ứng lại: "Tửu Tửu, nếu em, em đồng ý, hai phòng, đủ cho chúng ta ở!"

Tôi nhẹ nhàng ồ một tiếng, anh trợn mắt, lại đổi lời nói:

"Không phải, là một phòng! Chỉ có một, một phòng lớn, là một phòng đôi rất lớn."

Sau đó lại thấp giọng bổ sung: “Còn có một phòng là phòng nhỏ để đồ linh tinh, nhỏ quá, em ở không thoải mái.”

Vẻ mặt tôi phức tạp, đàn ông đều quỷ kế đa đoan như vậy sao.



Động tác của Giản Hành Chi rất nhanh, tôi mới xuất viện chưa đến nửa tháng, anh đã chuẩn bị xong tất cả.

Cầu hôn, nhẫn kim cương, địa điểm tổ chức đám cưới, khách mời… tất cả đều do anh tự tay chuẩn bị.

Cùng với cảm giác ngắm mây trắng lúc tôi bị nhốt trước đó hoàn toàn khác nhau.

Khi đó trong mắt tôi, chỉ còn lại tuyệt vọng, mà bây giờ trong mắt tôi, đều là hy vọng.

Cho đến trước khi kết hôn một ngày, tôi cũng không dám tin, tôi thật sự lại sắp kết hôn rồi.

Nhưng quá trình diễn ra quá thuận lợi, tôi luôn cảm giác đây chỉ là bình yên trước cơn bão.

Sau khi đi spa xong, trên đường trở về, tôi ngồi trên xe nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, nhưng kỹ thuật lái xe của tài xế dường như không tốt lắm, trực tiếp làm tôi bị xóc tỉnh.

Tôi mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt giật mình, đây không phải là con đường tôi quen thuộc.

"Tài xế, đây không phải là đường trở về viện nghiên cứu, anh định đưa tôi đi đâu?”

Tài xế không lên tiếng, lúc này tôi mới chú ý đến bên cạnh còn ngồi một người khác.

"Chu Trữ!"

Chu Trữ cười nhạt: "Tửu Tửu, cuối cùng em cũng chú ý đến anh?”

Tôi vừa giận vừa sợ: "Chu Trữ, anh định đưa tôi đi đâu!”

Chu Trữ tiếp tục cười nhạt: "Đừng sợ Tửu Tửu, anh chỉ muốn đưa em đến nơi chúng ta đính ước thôi.”

Tay tôi bị trói lại, mắt cũng bị bịt kín, sau đó bị Chu Trữ bế lên.

Khi được tháo khăn bịt mắt ra, tôi phát hiện tôi và Chu Trữ đang đứng trên tầng cao nhất của nhà thờ.

Hắn quay đầu nhìn bầu trời bên ngoài, tiếp tục nói: "Tửu Tửu, sao chúng ta lại đi đến bước đường này chứ? Trước đây chúng ta yêu nhau như vậy, chỉ kém một chút nữa thôi, em đã là vợ là của anh rồi.”

“Ngay cả Chu Tiểu Bảo cũng là do anh tạo ra để nối dõi tông đường, nhưng tại sao mọi chuyện lại kết thúc như này chứ?”

Trạng thái tinh thần của Chu Trữ có vẻ không ổn lắm, tôi đề cao cảnh giác.

“A Trữ, hiện tại anh vẫn có thể sống thật tốt, anh cũng có vợ có con…”

Chu Trữ ngắt lời tôi: "Tửu Tửu, chuyện này không giống nhau, bọn họ đều không phải mong muốn của anh.”

Tôi vội nói: "Anh còn có công ty đấy!"

Chu Trữ hoàn toàn không thèm để ý: "Không sao, Tửu Tửu, công ty cũng bị điều tra ra có vấn đề rồi."

Tôi vắt hết óc: "Vậy ba mẹ anh thì sao? Ba mẹ anh cũng thèm chăm sóc à?”

Chu Trữ châm chọc cười: "Ba mẹ? Tửu Tửu, anh tình nguyện hai người họ đã ch.ết."

Hắn ngước mắt lên, dường như sắp khóc: “Tửu Tửu, em biết không, chúng ta đi tới mức này, phần lớn đều do hai người họ gây ra, tai nạn xe của em năm đó, còn có việc giới thiệu Trần Nhã cho anh, ngay cả chuyện Chu Tiểu Bảo ra đời, công ty xảy ra chuyện, hết chuyện này đến chuyện khác đều có bóng dáng của bọn họ. Nếu như không có hai người họ, chúng ta có lẽ đã sống bên nhau thật hạnh phúc rồi!”

Ban đầu tôi nghe vậy còn cảm thấy kinh ngạc, nhưng sau đó đã bình tĩnh trở lại.

Nhưng vào lúc này, Chu Trữ đề nghị: "Tửu Tửu, chúng ta một lần nữa bắt đầu lại được không?"

Dĩ nhiên là tôi lắc đầu lia lịa rồi, tôi từ từ lùi về phía sau.

Lại bị Chu Trữ giữ lại: "Tửu Tửu, em nhìn bên ngoài đi, từ chỗ này nhảy xuống, thế giới bên kia sẽ không ai ngăn trở chúng ta nữa, chúng ta có thể sống bên nhau thật dài thật lâu!"

Tôi nóng nảy, Chũ Trữ rõ ràng là phát điên rồi.

Ta vội vàng lắc đầu: "Chu Trữ anh buông tôi ra, tôi còn chưa sống vui vẻ được mấy ngày đâu! Tôi muốn sống thật tốt.”

Tôi liều mạng giãy giụa, cứu mạng với! Cái tên thần kinh ch.ết tiệt này!

"Buông Tửu Tửu ra!"

Giọng nói dồn dập của Giản Hành Chi truyền tới, trước mắt tôi sáng lên, Giản Hành Chi, cuối cùng anh cũng tới!

Cảm xúc của Chu Trữ càng kích động: "Giản Hành Chi, anh đừng hòng cướp Tửu Tửu đi, Tửu Tửu là của tôi!"

Mồ hôi lấm tấm trên trán Giản Hành Chi, phía sau còn đi theo vài người mặc đồng phục cảnh sát, rõ ràng đã vội vàng đuổi tới.

"Tôi không cướp, tôi không cướp, anh cởi sợi dây trên tay Tửu Tửu ra đã, anh nhìn xem cổ tay cô ấy đỏ hết lên rồi.”

Tôi nghe vậy lập tức phối hợp: "Đau quá! A trữ, sợi dây quá chặt, thật sự rất đau!"

Chu Trữ sửng sốt: "Đừng vội Tửu Tửu, anh cởi trói cho em, em đừng giãy giụa.”

Nhân cơ hội này, Giản Hành Chi tiến lại gần, nhưng anh vừa di chuyển, Chu Trữ đã phản ứng lại, kéo tôi về phía hắn.

"Anh đừng đến đây!"

Trên người tôi toát ra mồ hôi lạnh, lúc này Chu Trữ hơi cúi đầu, ôm chặt lấy tôi.

"Tửu Tửu, anh đưa em đến đây, vốn dĩ thật sự muốn đưa em đi, nhưng quay đầu lại, anh phát hiện ra, anh vẫn là không nỡ, em hãy sống thật tốt, anh sẽ chờ em ở một thế giới khác.”

Không đợi tôi phản ứng lại, Chu Trữ đã lùi về phía sau, nhảy xuống.

Tôi ngơ ngác, hai tay vô thức thoát khỏi sợi dây, vươn người về phía trước nhìn, nhưng bị Giản Hành Chi lao tới ôm chặt lấy.

"Giản Hành Chi, Chu Trữ, anh ta chết rồi."

"Đừng sợ Tửu Tửu, không liên quan đến em, là chính anh ta không muốn sống nữa, là do tính cách của anh ta, quá mức cố chấp.”

Giản Hành Chi an ủi tôi, nhưng rõ ràng là bản thân anh còn run lợi hại hơn cả tôi.

Sau đó anh nói, nếu như một ngày kia, tôi bị kéo xuống, có lẽ anh cũng không thể kiên trì nổi nữa.

14.

Sau đó:

Tôi bị dọa sợ không nhẹ, cuối cùng hôn lễ bị lùi lại một tháng.

Đám tang của Chu Trữ, tôi không tham dự.

Tôi nghĩ, hắn cũng không muốn thấy tôi và Giản Hành Chi xuất hiện trước mặt hắn.

Khương Tửu Tửu của mười năm trước lòng tràn đầy đều là Chu Trữ, nhưng Khương Tửu Tửu của mười năm sau chỉ hi vọng có thể ở bên cạnh Giản Hành Chi cả đời.

Về phía Chu gia, ba mẹ Chu Trữ không được kỳ vọng sẽ quản lý công ty, ông nội của Chu Trữ thậm chí còn bỏ qua ba Chu, giao quyền quản lý cho cháu trai.

Cho nên sau khi Chu Trữ không còn nữa, Chu gia sụp đổ rất nhanh, mạng lưới quan hệ và thế lực bị các công ty khác chia năm xẻ bảy gần như không còn nữa.

Sau đó, Đô thành không còn truyền thuyết về Chu gia.

(Toàn văn xong)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom