5.
Tôi thường xuyên ngẩn người nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, bởi vì tôi không biết phải làm sao mới có thể chạy thoát khỏi nơi này.
Tôi được bố mẹ nhận nuôi, nói là nhận nuôi, nhưng từ nhỏ đến lớn số lần tôi gặp họ còn chả đếm hết một bàn tay, cũng không làm thủ tục nhận nuôi chính thức.
Tôi biết họ có một căn nhà ở nơi khác, nhưng họ lại mặc tôi một mình bên ngoài, tôi cũng không đi tìm hiểu sâu.
Tôi cũng không biết tại sao họ là nhận nuôi tôi, tôi không có phương thức liên lạc của họ, nhưng mỗi năm đều có một khoản tiền được chuyển tới tài khoản của tôi, thậm chí tôi còn chẳng nhớ rõ bộ dáng của họ.
Mà khoản tiền này, sau khi tôi 18 tuổi cũng không còn nữa, chỉ có một bức thư được gửi đến.
Trong thư, ba mẹ nuôi nói ba mẹ ruột của tôi cống hiến cả đời cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học, là anh hùng dân tộc.
Nuôi tôi đến năm 18 tuổi, là sự trợ giúp lớn nhất mà những người đồng nghiệp như họ có thể làm rồi.
Tôi chưa từng nghĩ đến việc đi tìm ba mẹ nuôi, dù sao tôi cũng không phải trách nhiệm của họ.
Từ đó về sau, tôi không còn bất kỳ người thân nào nữa.
Cho nên trước khi kết hôn, tôi đã từng coi Chu Trữ là người thân cận nhất trên đời.
Cuộc sống cứ như vậy trôi qua một tháng, tôi chưa từng phản ứng lại Chu Trữ, hắn cũng không dám cưỡng ép đến gần tôi.
Ngay tại khi tôi cho rằng mình sẽ thối rữa ở chỗ này, một người không ngờ đến xuất hiện.
Vợ của Chu Trữ - Trần Nhã.
Cô ta mang theo đưa trẻ có bộ dáng đặc biệt giống Chu Trữ đến.
Tại giây phút nhìn thấy hai mẹ con họ, tâm trạng của tôi rất phức tạp.
Có chút bối rối, cũng có chút xấu hổ.
Trần Nhã nhìn tôi rất bình tĩnh, làm tôi suýt chút nữa cho rằng tia ác ý lần đầu gặp mặt chỉ là ảo giác.
Nhóc con rất đáng yêu, hai má trắng nõn và non nớt đang phồng lên vì ngậm kẹo trái cây dẻo.
Nhất thời xoa dịu tâm trạng uất ức mấy ngày nay của tôi.
"Khương tiểu thư, thật ra tôi cũng không phải rất để ý đến sự tồn tại của cô.”
Ánh mắt tôi hơi dừng lại, Trần Nhã mỉm cười, nụ cười không chạm đến đáy mắt.
“Mấy năm qua, những người phụ nữ ở bên người A Trữ đến rồi lại đi, tôi cũng đếm không hết, nhưng những người phụ nữ này đều có một đặc điểm chung.”
Tôi rũ mắt xuống, che giấu cảm xúc trong đáy mắt.
Trần Nhã rút khăn giấy ra lau nước miếng của Chu Tiểu Bảo, nói tiếp:
“A Trữ có một người bạn gái cũ đoản mệnh, tên giống với cô, cũng là Khương Tửu Tửu, nghe nói đã ch.ết trước khi đăng ký kết hôn một ngày, hơn nữa còn ch.ết một cách không vẻ vang gì, có quan hệ không minh bạch với người đàn ông khác.”
Tôi nổi giận: “Cô nói bậy!”
Trần Nhã kinh ngạc nhìn về phía tôi, không hiểu tại sao tôi lại kích động như vậy.
"Cô tức giận như vậy làm gì? Chẳng lẽ cô cho rằng cô tên Khương Cửu Cửu nên nhập vai vào câu chuyện luôn à?"
Tôi kích động nói: "Ngay cả một người đã ch.ết mà cô cũng phải bôi nhọ, tôi nhìn không nổi.”
Trần Nhã đột nhiên cười một tiếng: "Sao lại gọi là bôi nhọ, bên ngoài đều đồn đãi như vậy, A Trữ từng là bạn trai của cô ta, cũng hận cô ta đến chết, cô nói xem tôi như vậy sao gọi là bôi nhọ cơ chứ.”
Tôi mím môi, đến giờ mới biết tại sau lần đầu tiên Chu Trữ thấy tôi, hận ý lại lớn như vậy.
“Lại nói, trên người những người phụ nữ kia của A Trữ luôn có một điểm nào đó giống với cô ta, không phải mắt chính là mũi, nếu không thì là tính cách.”
Bàn tay tôi siết chặt, cố gắng đè xuống cảm giác chán ghét trong lòng.
Chu Trữ đây là đang tìm thế thân sao?
“Mà cô là người có bộ dáng giống cô ta nhất trong số đó.”
Tôi không hiểu cô ta muốn biểu đạt điều gì, là muốn nói cho tôi biết, tôi chỉ là thế thân thôi sao? Tôi ngước mắt lên, nhìn cô ta một cách vô cảm.
Trần Nhã sờ chiếc nhẫn trên tay, nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Có thể cô không biết, những người phụ nữ bên người A Trữ, ngoại trừ tôi, không một ai có thể ở bên anh ấy quá một tháng.”
Cô ta đột nhiên tiến lại gần, mỉm cười nói: "Cô muốn biết nguyên nhân không?"
Tôi nhấc mắt, nhưng cô ta lại đứng dậy nói: "Lần sau rảnh rỗi lại nói chuyện tiếp.”
6.
Buổi tối, sau khi Chu Trữ trở về, tỏ ra rất vui vẻ.
“Tửu Tửu, em thấy Tiểu Bảo thế nào, có phải bộ dáng rất đáng yêu, rất giống em không?”
Trong lòng tôi có khúc mắc, lơ đãng ậm ừ hai tiếng.
Chu Trữ hớn hở ra mặt, đề nghị:
"Vậy anh đưa Tiểu Bảo đến đây ở cùng em được không?”
Đưa đứa trẻ vợ hắn sinh đến chỗ tôi, như vậy là có ý gì?
"Chu Trữ, tôi muốn ra ngoài đi dạo một lát."
Chu Trữ nghe vậy, sắc mặt lập tức lạnh xuống.
"Không thể!"
Vẻ mặt tôi không thay đổi, bình tĩnh nói: "Vậy anh định để cho tôi tiếp tục buồn bực ở chỗ này sao?”
Chu Trữ khẽ cau mày, cuối cùng đưa cho tôi một chiếc điện thoại không có sim.
Tôi không hề kinh ngạc chút nào, vốn dĩ tôi chưa từng nghĩ rằng Chu Trữ sẽ đồng ý cho tôi ra ngoài, mục đích của tôi chỉ là điện thoại mà thôi.
Chu Trữ cho rằng tôi không biết dùng điện thoại thông mình, dù sao 10 năm trước điện thoại di động vẫn chưa có nhiều chức năng như bây giờ.
Nào ngờ, tôi đã từng nhìn thấy người giúp việc trong biệt thự sử dụng nó.
Buổi tối, đêm khuya vắng vẻ, tôi ngồi trên giường không chờ được bấm gọi 110.
Không ngoài dự đoán, không gọi được.
Cuối cùng ngay cả 120, 119, 12315 cũng không thể gọi được.
Có chút thất vọng, nhưng tôi cũng cảm thấy rằng mọi chuyện sẽ không suôn sẻ.
Trong danh bạ có một dãy số ghi chú là “Chồng”, tôi nhìn chằm chằm nó, vô tình chạm vào, cuộc gọi lập tức thực hiện được.
Tôi bối rối nhìn vào giao diện cuộc gọi, số này thì lại có thể gọi được?
"Tửu Tửu, có phải nhớ anh rồi không!"
Giọng nói của Chu Trữ vang lên, tôi chán ghét đến suýt chút nữa làm rơi điện thoại.
Lúc này tôi mới biết, tôi chính là một kẻ ngu ngốc.
Chiếc điện thoại này rõ ràng đã bị động tay động chân, nói không chừng tất cả hành động vừa rồi đều bị theo dõi.
Đêm hơi se lạnh, trong lòng tôi khó tránh khỏi dâng lên một cảm giác suy sụp.
Không có người thân, không có thân phận, tất cả đau khổ bây giờ đều do người từng coi là chỗ dựa duy nhất trên đời - Chu Trữ trao cho.
Tôi không kìm được khóc nức nở, thực sự giống như rơi vào vũng bùn lầy lội, muốn vũng vẫy thoát ra, nhưng không thể thoát ra được.
Tôi trở nên câm lặng qua từng ngày, thân hình vốn đã gầy yếu lại càng tiều tụy hơn.
Chu Trữ nhìn rất lo lắng, thường xuyên nổi giận với những người giúp việc trong biệt thự.
Tôi lạnh mặt nhìn không nói một lời, tôi vốn là một người rất mềm lòng, trước đây cho dù bị giam lỏng, tôi vẫn rất khách khí với những người trong biệt thự.
Nhưng hiện tại trong mắt tôi, bọn họ đều là đồng lõa, đều là những người cấu kết với Chu Trữ cùng nhau làm việc xấu.
Tôi dành phần lớn thời gian ở trong hoa viên, nhìn mây trắng trên bầu trời, đàn chim bay ngoài cửa sổ. Có thể thấy được người giúp việc trong biệt thự ngày càng ít, thậm chí thỉnh thoảng có người ghé qua cũng đều rón ra rón rén
Bình luận facebook