9.
Tôi nằm sấp trên giường, cố gắng đứng dậy lấy chiếc điện thoại của Trần Nhã trong tủ quần áo, nhưng không có chút sức lực nào.
Theo cảm giác khác thường đang dần dần dâng lên trong cơ thể, cảm giác tuyệt vọng lại một lần nữa kéo tới, chẳng lẽ thật sự trốn không thoát sao?
Đang lúc bàng hoàng thì cửa phòng mở ra, tôi cố hết sức mở mắt.
Đúng như dự đoán, là Chu Trữ.
Những giọt mồ hôi chảy dài trên trán tôi, tôi hèn mọn cầu xin hắn.
“Chu Trữ, cầu xin anh, đưa tôi đến bệnh viện có được không?”
Ngón tay thon dài của Chu Trừ chậm rãi vuốt ve gò má tôi.
"Tửu Tửu, chúng ta không đi bệnh viện, người bây giờ em cần nhất là anh.”
Chu Trữ chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên má phải của tôi.
Tôi rưng rưng nước mắt: “Chu Trữ, anh đã kết hôn rồi, anh phải có trách nhiệm với gia đình của mình.”
Chu Trữ không dừng động tác, nhưng trong miệng lại lẩm bẩm: “Tửu Tửu, anh sẽ đối xử với em thật tốt, em hãy tin tưởng anh, em chỉ có mình anh mà thôi.”
Tôi cố gắng dùng tay đẩy hắn, những không thể chống lại được tác dụng của thuốc cùng với sực khác thường trong cơ thể.
Trong lòng chậm rãi dâng lên một cảm giác ghê tởm, tôi không khỏi nôn khan vài cái.
Mặt Chu Trữ tối sầm: "Khương Tửu Tửu, em chán ghét anh đến vậy sao? Em không cần anh, vậy em cần ai, Giản Hành Chi sao?”
Tôi nức nở lắc đầu nguầy nguậy, lúc này Chu Trữ mới vuốt tóc tôi nhẹ nhàng nói:
"Tửu Tửu, chuyện trước đây em làm anh không so đo nữa, em cùng anh sống thật tốt nhé, sau này ngày rộng tháng dài, em muốn anh làm gì cũng được, có được không?”
Vừa nói vừa cởi cúc áo của tôi.
Lúc này, cửa phòng “rầm” một tiếng bị đá ra.
Tôi dựa vào chút sức lực còn sót lại, trước tiên cắn mạnh vào vai Chu Trữ, sau đó hướng về phía cửa hô lớn: “Chú cảnh sát, cứu tôi!”
Những người trong phòng đều ngẩn ra, tiếp theo một giọng nói từ tính, thanh lãnh vang lên:
"Khương Tửu Tửu, anh không phải chú cảnh sát của em, anh là chú Hành Chi của em."
Lòng tôi buông lỏng một chút, lại rơi xuống tấm nệm êm ái.
"Giản Hành Chi, anh vào đây bằng cách nào, đột nhập nhà dân, anh biết là phạm tội gì chứ!"
Chu Trữ nhìn rõ người tới là ai, gương mặt tuấn tú của hắn xám xịt, híp mắt uy hiếp nói.
Giản Hành Chi cười nhạo sau đó đấm hắn một cái: “Tôi không biết, tôi chỉ biết rằng giam giữ trái phép sẽ bị phạt 3 năm tù!”
“Thân phận của Tửu Tửu đã sớm bị gạch bỏ rồi, không tính là giam giữ phạm pháp, cô ấy do tôi nhặt về, chính là người của tôi!” Chu Trữ cũng không yếu thế, giờ tay lên đánh trả.
Tôi tức giận đến mắt tối sầm lại, nhưng vẫn cố gắng hít một hơi thật sâu, tôi sợ Giản Hành Chi không cướp được tôi.
Cơ thể nóng như lửa đốt, tôi không khỏi há to miệng hô hấp, ngay lúc tôi cảm thấy không thể nhịn được nữa, một đôi bàn tay to lớn ôm ngang lấy tôi.
Mát quá, tôi không nhịn được ghé sát vào, thân thể của chủ nhân bàn tay hơi cứng lại, ngay sau đó nhanh chóng xoay người bế tôi ra ngoài.
Trên đường đi tôi thoáng mở mắt, thấy Chu Trữ bị người Giản Hành Chi mang đến khống chế ở sau lưng.
Sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tàn nhẫn, giống như một con sói cái bị cướp mất sói con, giẫu giụa một cách tuyệt vọng.
"Giản Hành Chi, anh buông Tửu Tửu ra, anh không được phép mang cô ấy đi, Tửu Tửu, đừng rời khỏi anh!”
Tôi bị dọa đến mức giật nảy mình, đầu từ trong hỗn loạn chớp mắt thanh tỉnh, vội vàng kéo tay áo Giản Hành Chi.
"Chạy đi!"
Bước chân Giản Hành Chi hơi khựng lại, sau đó bước nhanh ra ngoài.
Sau khi nhìn thấy Giản Hành Chi bước ra khỏi biệt thự, xe nổ máy, tôi mới yên lòng ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại lần nữa, chào đón tôi là trần nhà màu trắng của bệnh viện.
"Tửu Tửu, em tỉnh rồi?"
Tôi quay đầu, đập vào mắt là vẻ mặt lo lắng của Giản Hành Chi.
10.
Giản Hành Chi, tử thù của tôi.
Nhưng anh ta lại tự xưng là thanh mai trúc mã của tôi.
Tôi và Giản Hành Chi biết nhau từ cấp hai, nghiêm túc mà nói, còn lâu hơn so với thời gian quen biết Chu Trữ.
Trước nay tôi cảm thấy anh ta độc mồm độc miệng, thủ đoạn xử lý mọi chuyện quá mức ngoan tuyệt, hơn nữa tôi luôn cảm giác anh ta đang nhằm vào tôi, cho nên liền âm thầm coi anh ta là tử thù, đặc biệt chú ý tới những chuyện anh ta làm.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, ngoan tuyệt chỗ nào chứ, chẳng qua chỉ là tên Giản Hành Chi này quá mức dứt khoát quyết đoán mà thôi.
Trên thực tế, hiện tại tôi còn rất hâm mộ tính cách như vậy, không giống như tôi, luôn do dự không kiên quyết.
"Giản Hành Chi, anh có sợ tôi không? Trong điện thoại, tôi nói tôi là Khương Tửu Tửu đã ch.ết 10 năm trước, anh có sợ hay không?”
Giản Hành Chi nghiêm túc nhìn vào mắt tôi: "Không sợ, đừng nói em là người, cho dù em có biến thành quỷ, anh cũng không sợ.”
Tôi chỉ coi như anh ta đang an ủi tôi.
"Giản Hành Chi, cho dù anh có tin hay không, tôi đúng là tỉnh dậy liền phát hiện đã qua 10 năm."
Giản Hành Chi gật đầu thật mạnh: "Tửu Tửu, anh tin em!"
Nhìn bộ dáng anh ta nghiêm túc như vậy, đột nhiên tôi không biết nên nói gì.
Vỗn dĩ tôi còn tưởng rẳng tôi phải giải thích cả ngày, Giản Hành Chi mới tin tưởng tôi, bởi vì ngay cả Chu Trữ, người suýt chút nữa kết hôn với tôi, lần đầu tiên nhìn thấy tôi, còn không nhận ra.
Kết quả Giản Hành Chi lại chỉ nói một câu, anh tin em.
Tôi vô cùng cảm động, trước đây tôi đúng là mù quáng, lại cảm thấy tên đàn ông như Chu Trữ cũng rất tốt.
Có lẽ Chu Trữ mà tôi biết trước đây chỉ là một mặt của hắn thôi.
Giản Hành Chi đột nhiên đứng lên định đi ra ngoài, tôi sửng sốt phục hồi tinh thần.
"Giản Hành Chi, anh đi đâu?"
Anh ta sẽ không bỏ lại tôi chứ? Trên người tôi hiện tại không có đồng nào, trả không nổi tiền thuốc.
Nghĩ như vậy thật sự có chút không phúc hậu, giống như một tên lưu manh vô liêm sỉ vậy, cả người tôi như ngồi trên đống lửa, nhưng thật sự không còn cách nào, hiện tại anh ta là người duy nhất tôi có thể tin tưởng.
Giản Hành Chi thở dài, nói với tôi: "Anh đi lấy giấy chứng minh thân phận của em đưa cho em."
Tôi lập tức kích động, tôi có giấy chứng minh thân phận? Tôi không còn là kẻ vô danh tính nữa?
“Nằm xuống, không được nhúc nhích, anh đi lấy cho em, lúc làm thủ tục nhập viện cho em, vội quá nên trực tiếp ném trên bàn.”
Tôi vội vàng gật đầu.
Chờ đến lúc nhìn thấy tờ giấy hộ khẩu mỏng manh ấy, tôi không cầm được nước mắt.
Chính là cái thứ này, khiến cho tôi bị Chu Trữ gây khó dễ lâu như vậy, suýt chút nữa bị buộc trở thành tình nhân không thể thấy ánh sáng của hắn.
Tôi không biết Giản Hành Chi làm cách nào để làm giấy chứng minh thân phận cho tôi trong khi bản thân tôi không có mặt.
Tôi khịt mũi, nhưng tại sao chủ hộ khẩu lại là Giản Hành Chi?
Về vấn đề này, Giản Hành Chi trả lời là, thủ tục quá phức tạp, làm như vậy có thể lấy được giấy chứng minh thân phận nhanh nhất.
Trừ giấy chứng minh thân phận, Giản Hành Chi còn đưa cho tôi một chiếc điện thoại.
Tôi rất xấu hổ khi làm phiền anh ta nhiều như vậy.
Nhưng anh ta chỉ banh mặt nói:
“Em có thể tự mình làm chứng minh thân phận sao?”
Tôi lắc đầu.
“Em có thể tự thoát khỏi sự khống chế của Chu Trữ sao?”
Ta lại lắc đầu.
“Vậy hiện tại em có bạn trai không?”
Tôi lắc đầu lia lịa.
Giản Hành Chi tổng kết: "Vậy không phải sao, em nghĩ nhiều như vậy làm gì, có người có thể giúp em xử lý sự tình, giải quyết vấn đề không phải được rồi?"
Tôi gật đầu, nhưng lại cảm thấy chỗ nào đó không đúng lắm.
Bình luận facebook