• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full LẠC MẤT NGƯỜI YÊU (4 Viewers)

  • Chương 6

11.

Năng lực của Chu Trữ quả nhiên không thể coi thường, chỉ trong vòng hai ngày, đã phá được phòng tuyến của Giản Hành Chi.

Hắn đứng trước giường của tôi, sắc mặt thay đổi liên tục.

“Tửu Tửu, cơ thể của em khỏe hơn rồi chứ, trở về cùng anh đi.”

Mặt tôi vô cảm, trốn ở sau lưng của Giản Hành Chi không thèm nhìn hắn.

"Chu Trữ, tôi sẽ không đi cùng anh, anh có vợ có con rồi, chúng ta đã không còn là người cùng một đường nữa."

Bây giờ tôi đã có giấy chứng minh thân phận, tôi không còn sợ hắn nữa, nhưng vẫn không muốn gặp lại hắn.

Chu Trữ tức giận đến tái xanh mặt, nhìn kỹ còn có chút hung ác.

“Tửu Tửu, Trần Nhã sẽ rất nhanh không còn là vợ của anh nữa, anh sẽ ly hôn với cô ta, sau này chúng ta sẽ cùng con trai sống thật tốt.”

Giản Hành Chi cười lạnh: "Chu Trữ, rẻ rúng thành như anh thật đúng là hiếm thấy. Lúc Tửu Tửu không có chứng minh thân phận, anh muốn lợi dụng bắt cô ấy làm tình nhân, lúc có chứng minh thân phận, anh lại muốn cô ấy mang danh tiểu tam giúp anh nuôi con trai, não của anh bị úng rồi sao? Cho anh một đôi cánh gà, anh thật sự cho rằng mình có thể bay lên trời, sánh vai cùng với mặt trời à?”

Chu Trữ hung hãn trợn mắt nhìn Giản Hành Chi, quay đầu nói một câu khiến cho người ta sợ hãi, tôi trực tiếp bị chấn động tại chỗ.

"Khương Tửu Tửu, ngay cả con trai của mình, em cũng không cần nữa sao?"

Tôi tức giận thò đầu ra từ sau lưng Giản Hành Chi: “Chu Trữ, anh đừng vu oan cho tôi, tôi đã chết 10 năm rồi, con trai tôi ở đâu ra?”

Thấy tôi, Chu Trữ lại nhẹ nhàng bật cười.

"Tửu Tửu, Tiểu Bảo, Tiểu Bảo thật ra là con của hai chúng ta."

"Anh bị điên à! Chu Tiểu Bảo rõ ràng là con của anh với Trần Nhã."

Chu Trữ bị chửi cũng không tức giận, chẳng qua khi nghe thấy tên của Trần Nhã, hắn nở nụ cười khinh miệt.

"Trần Nhã, cô ta xứng sao? Cô ta chẳng qua chỉ là vật chứa mà thôi."

Nghĩ đến một khả năng, tôi thở hổn hển: "Anh nói bậy, không thể nào!"

Chu Trữ đắc ý nhếch mép:

"Tửu Tửu, Trần Nhã chỉ là người mang thai hộ thôi, tinh trùng là của anh, trứng là của em, Tiểu Bảo chính là con trai ruột của anh và em."

Tôi không tin, trước nay tôi chưa từng chấp nhận làm phẫu thuật lấy trứng.

Có lẽ nhìn ra được suy nghĩ của tôi, Chu Trữ nhắc nhở: "Tửu Tửu, trước khi chúng ta đăng ký kết hôn, đã khám sức khỏe trước hôn nhân.”

Đồng tử của tôi co lại, việc khám sức khỏe trước hôn nhân được thực hiện tại một bệnh viện tư nhân của nhà họ Chu, lúc đó tôi đã tự hỏi là khám sức khỏe trước hôn nhân sao lại không giống những lần khám sức khỏe khác thế.

Nhưng Chu Trữ an ủi là tôi suy nghĩ nhiều rồi.

"Anh thật là hèn hạ, lúc anh lấy trứng, căn bản không có sự đồng ý của tôi.”

Chu Trữ giải thích: "Tửu Tửu, đây là quy củ năm xưa Chu gia lưu lại, không chỉ có em, anh cũng phải giữ lại tinh trùng của mình.”

Tôi nén giận trong lòng: “Đứa trẻ ra đời không phải do ý muốn chủ quan của tôi, tôi sẽ không nhận, cùng lắm là vì chủ nghĩa nhân đạo mà cho nó tiền cấp dưỡng mà thôi.”

“Hơn nữa, đó còn chưa chắc đã là con của tôi, không có xét nghiệm quan hệ huyết thống, tôi sẽ không tin.”

Lúc này sắc mặt của Chũ Trữ mới lạnh xuống: “Tửu Tửu, em không muốn trở về cùng anh, là vì Giản Hành Chi phải không, em lại định vì anh ta mà phản bội anh thêm một lần nữa sao!”

Người đàn ông này đúng là bất chấp lý lẽ mà: “Liên quan gì đến Giản Hành Chi? Anh đừng kéo người vô tội vào.”

Lúc này Giản Hành Chi chen miệng: "Tửu Tửu, không sao, anh ta thích kéo thì cho anh ta kéo, anh không quan tâm.”

Tôi trợn mắt nhìn Giản Hành Chi, lúc này anh ta còn ở đây đổ dầu vào lừa làm gì.

"Đừng làm loạn!"

Lại quay đầu nhìn về phía Chu Trữ: "Anh nói cho rõ ràng, tôi vì Giản Hành Chi phản bội anh lúc nào?"

“Năm đó cuộc điện thoại cuối cùng em nhận là của Giản Hành Chi, nếu như em và anh ta không có quan hệ gì, tại sao lại chạy ra xe sau khi nhận được cuộc gọi của anh ta, lại làm sao có thể xảy ra tại nạn xe hơi trên đường?”

Tôi không nói nên lời, Chu Trữ thực sự có bệnh nặng, tôi lại thêm một lần hoài nghi trước đây mắt mình có vấn đề, sao có thể yêu một người đàn ông như vậy cơ chứ.

Chỉ bằng một cuộc điện thoại liền chắc chắn bạn gái mình lừa dối.

Chu Trữ nhìn tôi thật sâu, gọi điện thoại cho Chu gia ngay trước mặt tôi.

Không đến nửa giờ, quản gia của Chu gia liền mang theo Trần Nhã và Chu Tiểu Bảo tới.

Vừa nhìn thấy Trần Nhã, tôi liền cảm thấy mình tràn đấy sức lực.

Đợi cô ta đến bên cạnh, tôi nhanh chóng rút kim truyền trên mu bàn tay ra, trực tiếp cho cô ta hai cái bạt tai.

Sau đó nhanh chóng trốn lại sau lưng Giản Hành Chi, mối thù bỏ thuốc, không tát cô ta hai cái, tôi thực sự nhịn không được.

Những người trong phòng bệnh đều ngẩn ra, sau khi Trần Nhã phản ứng lại, nổi giận đùng đùng định xông về phía tôi.

"Được rồi!"

Chu Trữ ngăn cản Trần Nhã, hắn căn bản không đem chuyện Trần Nhã bị ăn hai cái tát để trong lòng.

Hắn trực tiếp nói với Trần Nhã việc làm xét nghiệm quan hệ huyết thống cho Chu Tiểu Bảo, Trần Nhã nghe vậy hơi sửng sốt, sau đó cười khẽ.

"A Trữ, việc xét nghiệm quan hệ huyết thống này, còn cần phải làm sao?”

Chu Trữ khẽ cau mày, ý của Trần Nhã là gì, gan lớn hơn rồi sao?

12.

Trần Nhã ôm lấy Chu Tiểu Bảo, hai khuôn mặt một lớn một nhỏ tụm lại, cho dù trên mặt Trần Nhã có hai dấu bàn tay, vẫn có thể nhìn ra có bảy phần giống nhau.

Tay Chu Trữ khẽ run, trực tiếp cho cô ta một cái tát.

“Năm đó rõ ràng tôi yêu cầu bệnh viện ghép trứng của Tửu Tửu!”

Tôi ngạc nhiên khi thấy Chi Trữ đánh phụ nữ.

Nhưng ngẫm lại thì một chút cũng không kỳ quái, đến chuyện hèn hạ như trộm trứng hắn còn làm được thì đánh phụ nữ đã là cái gì.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nếu như Chu Tiểu Bảo thật sự là con của tôi, tôi thật sự không biết phải đối xử với thằng bé như nào.

Chu Tiểu Bảo bị cảnh tượng này làm cho giật mình, lập tức òa khóc, Trần Nhã ôm chắt lấy thằng bé, nước mắt giàn dụa trên mặt.

"A Trữ, chỉ có em mới có thể sinh ra con của anh, Khương Tửu Tửu đã chết từ lâu rồi, chẳng qua chỉ là một mụ đàn bà đê tiện, sao có thể khiến em sinh con hộ cô ta chứ!”

Tôi trừng mắt nhìn, phải rồi, Trần Nhã còn không biết tôi chính là Khương Tửu Tửu.

Chu Trữ hít một hơi thật sâu, xoay người nói với tôi: "Tửu Tửu, không sao, chúng ta có thể sinh một đứa con trai khác.”

Tôi muốn phát điên: “Chu Trữ, tôi diễn đạt chưa đủ rõ ràng sao? Nếu đầu óc anh có bệnh, xin mời đi đến khoa thần kinh bên cạnh, nếu tôi diễn đạt không đủ rõ ràng, được thôi, là lỗi của tôi, hiện tại tôi diễn đạt lại với anh ý của tôi một lần nữa, chúng ta sau này trở về với con đường của chính mình, tuyết đối không nên có bất kỳ quan hệ nào nữa!”

Cuối cùng, đám người của Chu Trữ bị người của Giản Hành Chi cưỡng chế mời ra ngoài.

Nhưng ánh mắt quật cường của hắn nhìn tôi trước khi rời đi, rất rõ ràng đang nói cho tôi, chuyện này chưa xong đâu.

Tôi rất mết mỏi, tôi chỉ muốn có một cuộc sống bình thường, sao lại khó khăn như vậy chứ?

Tôi rất lâu không thể bình tĩnh lại, tiện tay đăng nhập tài khoản QQ 10 năm trước.

Tôi cũng không ngờ tới lại có thể đăng nhập thành công, 10 năm rồi vẫn không bị thu hồi lại?

Tốc độ mạng rất nhanh, vừa đăng nhập đã hiện lên có 99+ tin nhắn.

Tôi nhíu mày, chậm rãi xem từng cái tin nhắn.

Tôi liếc nhìn biệt danh "Đầu heo", vẻ mặt phức tạp.

Đây là biệt danh năm đó tôi đặt cho Giản Hành Chi.

Bởi vì tôi ghét anh ta nhất, vốn dĩ định ghi chú là “Tử thù”, nhưng một lần nào đó bị chọc giận, trực tiếp đổi thành “Đầu heo”.

Tôi bấm vào, tin nhắn mất khoảng hơn năm phút mới có thể trượt lên trên cùng, thời gian chính là 10 năm trước.

"Khương Tửu Tửu, Chu Trữ không phải người tốt, em đừng kết hôn với anh ta!"

"Có nghe thấy không! Khương Tửu Tửu, anh thích em rất lâu rồi, còn lâu hơn so với Chu Trữ!"



"Khương Tửu Tửu, anh học cao học, sau này anh không làm luật sư nữa, anh sẽ đi nghiên cứu vật lý, hướng nghiên cứu của anh là học thuyết về cỗ máy thời gian, anh rất nhanh có thể đưa em quay trở lại.”

"Tửu Tửu, viện nghiên cứu của anh không đủ tiền, anh phải đi kiếm tiền trước đã, em chờ anh một chút, anh sẽ đưa em quay trở lại.”



“Tửu Tửu, hôm nay anh đã đánh nhau với thầy hướng dẫn, ông ấy vậy mà lại từ bỏ việc nghiên cứu học thuyết cỗ máy thời gian, còn nói dự án này vĩnh viễn không có khả năng hoàn thành, làm sao có thể chứ, anh không cho phép ông ấy nói như vậy, anh đã thuyết phục ông ấy, răng cũng đánh gãy một chiếc, cuối cùng ông ấy cũng thừa nhận là mình sai.”

“Tửu Tửu, đã 5 năm trôi qua rồi, nghiên cứu của anh không có tiến triển gì cả, cứ tiếp tục như vậy, không phải anh già rồi, em mới có thể quay về sao? Cũng không biết liệu lúc đó em có chê anh không.”



“Tửu Tửu, hôm nay nghiên cứu của bọn anh tiến bộ rất lớn! Anh nhìn thấy hi vọng rồi, chỉ cần chờ anh một chút nữa thôi, anh sẽ cố gắng!”



"Tửu Tửu, thí nghiệm của anh lại thất bại, rõ ràng trên lý thuyết là có thể thực hiện được, tại sao anh vẫn không thấy em quay trở về?"



"Tửu Tửu, nghiên cứu của anh giống như thành công rồi, có phải em trở về rồi không? Anh luôn cảm thấy em đã quay trở lại, ở một chỗ nào đấy mà anh không biết, liệu em có đến tìm anh không? Chắn chắn là không rồi, dù sao trước đấy em hận anh như vậy.”



"Tửu Tửu, thực xin lỗi, anh không dám chủ động đi tìm em, anh sợ em bị trở thành đối tượng nghiên cứu.”

"Tửu Tửu, anh nhìn thấy em, người kéo đàn violin có phải là em không! Nhưng anh lại không tìm thấy em ở đâu, lúc anh tìm đến, em đã bị người ta mang đi rồi.”

Lịch sử trò chuyện dừng lại ở đây, nhìn vào ngày tháng, là khoảng thời gian tôi ở lớp học nghệ thuật.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom