-
Chương 1
Lúc bỏ trốn, ta vô tình tìm thấy hắn bên bờ suối, lúc đó hắn đang sốt cao, toàn thân nóng bừng, ý thức mơ hồ. Ta phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể kéo hắn vào trong hang.
Khi màn đêm buông xuống ta đốt lửa sưởi ấm. Nhìn y phục Trung Nguyên trên người hắn, hiện tại hai nước đang giao hảo, không có chiến sự, hắn cũng không bị ngoại thương, rốt cuộc hắn đã gặp chuyện gì mà rơi vào hoàn cảnh này?
Rõ ràng trời đang lạnh, nhưng miệng hắn lại không ngừng lẩm bẩm “nóng”, ta bước đến gần chạm vào trán hắn.
Hắn liền nắm chặt tay ta.
Dưới ánh lửa bập bùng, khuôn mặt hắn hiện rõ những góc cạnh, mắt nhắm nghiền lộ rõ hàng mi dài và cong nhẹ, sống mũi cao tựa điêu khắc, ta bất giác nuốt nước bọt.
Trong chớp mắt, hắn mạnh mẽ kéo ta vào lòng, đôi môi hắn đã cướp lấy nụ hôn đầu của ta, đôi tay lạnh lẽo của ta chạm vào lồng ngựa săn chắc của hắn, hơi thở bị cướp đi, bỗng một mùi hương nam tính xộc thẳng vào mũi ta, mùi hương ấy nhanh chóng bao trùm lấy không gian xung quanh.
Ta ra sức giãy giụa nên đã làm áo hắn xộc xệch, lộ ra nhưng đường nét cơ bắp quyến rũ, bàn tay thô ráp của hắn chạm vào làn da mịn màng của ta, khiến ta dần trở nên mềm yếu.
...
Ánh sáng ban mai len lỏi rọi vào trong hang động. Ta nghe thấy tiếng bước chân xa dần, khẽ cử động cơ thể đau nhức của mình, quay người qua thì phát hiện hắn đã rời đi.
Ta vội vã chạy ra ngoài thì thấy hắn cùng vài binh sĩ Trung Nguyên đang đi xuống núi. Ta men theo đường tắt đuổi theo hắn, khi hắn chuẩn bị lên ngựa rời đi ta lao ra phía trước chặn lại.
Hắn thấy ta, chân mày khẽ nhíu lại ra hiệu cho tùy tùng bên cạnh. Tùy tùng liền lấy ra một túi bạc đưa cho ta: "Ngươi cầm lấy, ta còn có việc quan trọng, bảo trọng."
Ta ngơ ngác cầm túi bạc, nhìn hắn ngồi trên lưng ngựa cao lớn phi nhanh mà đi.
Hắn coi ta là gì? Kỹ nữ chốn phong trần sao?
Trong lúc bối rối, ta lùi lại một bước thì đạp phải vật gì dưới chân. Nhìn xuống, thì ra là một tấm lệnh bài. Trên đó khắc chữ: "Kỳ Quân Lệnh."
Hóa ra hắn là người của Kỳ gia quân Đại Ngụy, chính là Kỳ gia mà phụ vương muốn ta hòa thân.
…
Ta xông thẳng vào tẩm cung tìm phụ vương, người vẫn đang lo lắng về chuyện hòa thân.
"Phụ vương, con đồng ý đến Trung Nguyên hòa thân."
Phụ vương đang ngồi trên long ỷ đứng bật dậy vui mừng: "Lê Châu, con nói thật chứ?"
Ta nghiêm túc gật đầu: "Là thật."
"Quyết không hối hận?"
"Quyết không hối hận."
Phụ vương liền gọi sứ giả đến bàn bạc chuyện hòa thân. Ta rất muốn xem thử, là vị tướng quân nào của Kỳ gia lại dám nhục mạ ta như thế.
Nha hoàn A Thi Mã giúp ta trang điểm: "Công chúa, người chắc chắn rằng nam tử trong hang động đó chính là Kỳ tướng quân mà người sẽ gả sao?"
"Ta cũng không chắc."
"Vậy người đã mất đi trinh tiết, nếu bị phát hiện chẳng phải sẽ làm hỏng quan hệ giao bang giữa hai nước sao?" A Thi Mã lo lắng nói.
“Phu quân mà ta sắp cười nếu chỉ coi trọng trinh tiết mà không coi trọng tấm lòng, người nông cạn như vậy, hòa ly cũng tốt. Người Thổ Phồn ta rất phóng khoáng, nam nữ yêu nhau đều là tự nguyện thì chẳng phải chuyện gì xấu xa cả. Dựa vào đâu ta phải hạ mình trước người khác?”
"Nhưng Trung Nguyên vốn giữ lễ..."
"Vậy ta sẽ giáo hóa lại họ thật tốt."
…
Việc hòa thân nhanh chóng được sắp xếp ổn thỏa. Để bảo vệ ta chu toàn, phụ vương đã điều động hai nghìn binh sĩ hộ tống ta trên đường sang Trung Nguyên, Kỳ gia quân sẽ tiếp ứng tại biên giới hai nước.
Gần đến biên giới, chúng ta gặp phải bão cát. Cuồng phong gầm rú như tiếng sư tử, cuốn theo cát bụi mịt mù làm mờ tầm mắt.
Trong cơn hỗn loạn, một đám người áo đen bịt mặt xông tới. Vị tướng dẫn đầu rút đao, hô to: "Là bọn thảo khấu, bảo vệ công chúa."
*Thảo khấu: kẻ cướp ở những nơi hẻo lánh
Khi màn đêm buông xuống ta đốt lửa sưởi ấm. Nhìn y phục Trung Nguyên trên người hắn, hiện tại hai nước đang giao hảo, không có chiến sự, hắn cũng không bị ngoại thương, rốt cuộc hắn đã gặp chuyện gì mà rơi vào hoàn cảnh này?
Rõ ràng trời đang lạnh, nhưng miệng hắn lại không ngừng lẩm bẩm “nóng”, ta bước đến gần chạm vào trán hắn.
Hắn liền nắm chặt tay ta.
Dưới ánh lửa bập bùng, khuôn mặt hắn hiện rõ những góc cạnh, mắt nhắm nghiền lộ rõ hàng mi dài và cong nhẹ, sống mũi cao tựa điêu khắc, ta bất giác nuốt nước bọt.
Trong chớp mắt, hắn mạnh mẽ kéo ta vào lòng, đôi môi hắn đã cướp lấy nụ hôn đầu của ta, đôi tay lạnh lẽo của ta chạm vào lồng ngựa săn chắc của hắn, hơi thở bị cướp đi, bỗng một mùi hương nam tính xộc thẳng vào mũi ta, mùi hương ấy nhanh chóng bao trùm lấy không gian xung quanh.
Ta ra sức giãy giụa nên đã làm áo hắn xộc xệch, lộ ra nhưng đường nét cơ bắp quyến rũ, bàn tay thô ráp của hắn chạm vào làn da mịn màng của ta, khiến ta dần trở nên mềm yếu.
...
Ánh sáng ban mai len lỏi rọi vào trong hang động. Ta nghe thấy tiếng bước chân xa dần, khẽ cử động cơ thể đau nhức của mình, quay người qua thì phát hiện hắn đã rời đi.
Ta vội vã chạy ra ngoài thì thấy hắn cùng vài binh sĩ Trung Nguyên đang đi xuống núi. Ta men theo đường tắt đuổi theo hắn, khi hắn chuẩn bị lên ngựa rời đi ta lao ra phía trước chặn lại.
Hắn thấy ta, chân mày khẽ nhíu lại ra hiệu cho tùy tùng bên cạnh. Tùy tùng liền lấy ra một túi bạc đưa cho ta: "Ngươi cầm lấy, ta còn có việc quan trọng, bảo trọng."
Ta ngơ ngác cầm túi bạc, nhìn hắn ngồi trên lưng ngựa cao lớn phi nhanh mà đi.
Hắn coi ta là gì? Kỹ nữ chốn phong trần sao?
Trong lúc bối rối, ta lùi lại một bước thì đạp phải vật gì dưới chân. Nhìn xuống, thì ra là một tấm lệnh bài. Trên đó khắc chữ: "Kỳ Quân Lệnh."
Hóa ra hắn là người của Kỳ gia quân Đại Ngụy, chính là Kỳ gia mà phụ vương muốn ta hòa thân.
…
Ta xông thẳng vào tẩm cung tìm phụ vương, người vẫn đang lo lắng về chuyện hòa thân.
"Phụ vương, con đồng ý đến Trung Nguyên hòa thân."
Phụ vương đang ngồi trên long ỷ đứng bật dậy vui mừng: "Lê Châu, con nói thật chứ?"
Ta nghiêm túc gật đầu: "Là thật."
"Quyết không hối hận?"
"Quyết không hối hận."
Phụ vương liền gọi sứ giả đến bàn bạc chuyện hòa thân. Ta rất muốn xem thử, là vị tướng quân nào của Kỳ gia lại dám nhục mạ ta như thế.
Nha hoàn A Thi Mã giúp ta trang điểm: "Công chúa, người chắc chắn rằng nam tử trong hang động đó chính là Kỳ tướng quân mà người sẽ gả sao?"
"Ta cũng không chắc."
"Vậy người đã mất đi trinh tiết, nếu bị phát hiện chẳng phải sẽ làm hỏng quan hệ giao bang giữa hai nước sao?" A Thi Mã lo lắng nói.
“Phu quân mà ta sắp cười nếu chỉ coi trọng trinh tiết mà không coi trọng tấm lòng, người nông cạn như vậy, hòa ly cũng tốt. Người Thổ Phồn ta rất phóng khoáng, nam nữ yêu nhau đều là tự nguyện thì chẳng phải chuyện gì xấu xa cả. Dựa vào đâu ta phải hạ mình trước người khác?”
"Nhưng Trung Nguyên vốn giữ lễ..."
"Vậy ta sẽ giáo hóa lại họ thật tốt."
…
Việc hòa thân nhanh chóng được sắp xếp ổn thỏa. Để bảo vệ ta chu toàn, phụ vương đã điều động hai nghìn binh sĩ hộ tống ta trên đường sang Trung Nguyên, Kỳ gia quân sẽ tiếp ứng tại biên giới hai nước.
Gần đến biên giới, chúng ta gặp phải bão cát. Cuồng phong gầm rú như tiếng sư tử, cuốn theo cát bụi mịt mù làm mờ tầm mắt.
Trong cơn hỗn loạn, một đám người áo đen bịt mặt xông tới. Vị tướng dẫn đầu rút đao, hô to: "Là bọn thảo khấu, bảo vệ công chúa."
*Thảo khấu: kẻ cướp ở những nơi hẻo lánh
Bình luận facebook