Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 779: Không biết điều
“Trần Phong quả nhiên rất mạnh, vừa đột phá giai đoạn giữa Hóa Kình đã mạnh thế này, sau này sẽ trở thành vô địch trong những người cùng thế hệ!”.
Ngoài những khán giả bình thường kia ra, thì nội tâm các võ sĩ trên khán đài cũng không kiềm được mà xuất hiện câu nói này.
“Thật khó tin, đúng là yêu nghiệt!”.
Nhìn mọi việc trên khán đài, Madhi không nhịn được mà buột miệng nói, Trần Phong thực sự mang đến quá nhiều bất ngờ cho anh ta.
Lúc đầu anh ta còn nói muốn đấu với Trần Phong một trận, bây giờ xem ra thực sự là hơi không biết tự lượng sức mình.
Người có tâm trạng rối bời bời nhất ắt hẳn là Arthur ở bên cạnh, lúc này lòng Arthur âm u như nước, sắc mặt tái nhợt yếu ớt, trước đó anh ta muốn đến đây để nhìn tận mắt cảnh Trần Phong bị dần cho chết, nhưng trước khi trận đấu bắt đầu không ngờ Trần Phong lại bất ngờ đột phá giai đoạn giữa Hóa Kình, khiến sự tự tin của anh ta hơi lung lay, nhưng hiện tại Trần Phong thế mà lại đánh bại Trần Phong bằng một cú, điều này khiến Arthur không thể chấp nhận nổi.
Thực lực của Ngô Khôn mạnh hơn anh ta, điều này trong lòng Arthur biết rõ, nhưng Trần Phong thế mà có thể đánh bại Ngô Khôn bằng một chiêu, có nghĩa cũng có thể đánh bại anh ta bằng một chiêu.
“Không ngờ trong thời gian ngắn mà cậu ta lại mạnh lên nhanh như vậy!”, lòng Arthur hơi chua xót, giờ anh ta đã không còn là người chung một cảnh giới với Trần Phong nưa rồi, anh ta đã không thể ngang hàng với Trần Phong nữa.
“Tốt quá, Trần Phong sắp thắng rồi!”.
Thánh nữ Angel ở ghế khách VIP vỗ hai tay, tâm trạng hưng phấn thể hiện qua biểu cảm và lời nói, Trần Phong thắng trận đấu này thì có nghĩa là gì, trong lòng cô hiểu cực rõ, chính vì vậy, cho nên lòng Thánh nữ Angel đã vui như nở hoa rồi.
Còn về tổng thư ký Modric thì lại giật mình, thực lực của Trần Phong thực sự vượt ngoài dự đoán, mà Giáo hoàng Zeus ở bên cạnh thì lại nhìn Trần Phong với gương mặt tươi cười, thầm khen ngợi trong lòng, ngày càng đánh giá cao Trần Phong.
“Người anh em này đúng là quá đỉnh, trận này chẳng có gì hồi hộp nữa, anh ấy chắc chắn sẽ thắng!”.
“Còn phải nói sao, thực lực của người anh em Trần Phong rành rành ra đó mà!”.
Mấy người bọn Cơ Uẩn, Tam Giới trên ghế khán giả không nhịn được bàn tán, Trần Phong thể hiện sức chiến đấu mạnh như vậy, thực sự là nở mày nở mày, lúc này mấy người bọn họ cũng cực kì hưng phấn.
Còn Thiên Ưng, cùng với hưng phấn thì trong lòng còn có chút hụt hẫng, sự hụt hẫng này đến từ việc khoảng cách giữa anh ta với Trần Phong ngày càng xa, Trần Phong đã không còn là người cùng đẳng cấp với họ nữa rồi.
Một cú đấm vừa nãy của Trần Phong có thể nói là đã ảnh hưởng đến tâm trạng của tất cả mọi người.
Mấy người Miyamoto Yamayaki – chiến thần của nước R, Soro, Hồng Thiên Bá - chưởng môn nhân Hồng Môn thì mặt mũi xám xịt, thực sự của Trần Phong tăng cao rất bất lợi với kế hoạch tiếp theo của bọn họ.
Còn mấy người Võ Chí Châu, Cơ Vô Thường, Thương Bác, Phương Chính đại sư mặc dù là những người đứng hạng một hạng hai trong giới võ thuật Hoa Hạ nhưng lúc này trong lòng cũng bất ngờ vô cùng.
“Giờ anh có thể tự hào rồi, những người cùng thế hệ không ai là đối thủ của cậu ấy nữa rồi, kể cả một số trưởng bối chắc cũng không phải đối thủ của cậu ấy!”.
Võ Chí Châu mỉm cười nói với Kinh Nhất ở bên cạnh.
“Cậu ấy vẫn luôn là niềm tự hào của tôi!”.
Kinh Nhất nhìn Trần Phong trên sàn đấu với vử mặt tự hào, như anh ta nói Trần Phong đúng là niềm tự hào của anh ta.
Khi mọi người đang bàn tán về Trần Phong, Ngô Khôn từ từ đứng dậy, anh ta đã làm dịu thương thế trong cơ thể bằng phương thức hồi phục thần bí.
Anh ta tiếp tục đứng dậy, hơn nữa còn tỏ vẻ như không hề bị thương, đây là anh ta cố ý làm thế, anh ta sợ Trần Phong nhân lúc anh ta bị thương mà lấy mạng anh ta, nhưng sau khi anh ta đứng dậy thì lại thấy Trần Phong không động thủ.
“Kích hoạt thuốc gene trong cơ thể anh đi, tôi cho anh chết một cách rõ ràng!”.
Trần Phong nói với Ngô Khôn với vẻ mặt lạnh tanh, một câu nói mà chỉ được ra cả chiêu cuối của Trần Phong.
Sắc mặt Ngô Khôn thay đổi, anh ta cứ tưởng giấu rất kĩ, nhưng không ngờ Trần Phong lại cực kì hiểu, điều này khiến lòng Ngô Khôn ngày càng không chắc chắn.
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Trần Phong vạch trần trò của Ngô Khôn trước mặt mọi người, việc này khiến Ngô Khôn khó mà chấp nhận nổi, việc này chẳng khác gì tát cho anh ta một cái trước mặt mọi người, còn khiến người khác cảm thấy anh ta như thằng hề.
Mặc dù trong lòng Ngô Khôn rất ức chế, nhưng anh ta không nói gì, hơn nữa còn đang âm thầm khởi động khí tức trong cơ thể, chuẩn bị ứng chiến.
Giờ thời gian là quan trọng nhất, Ngô Khôn sợ Trần Phong đột nhiên đổi ý, cho nên hiện tại chỉ có thể nhanh chóng tăng khí tức bản thân.
Ngô Khôn biết mình đã không phải đối thủ của Trần Phong nữa, cho nên lúc này mới kích hoạt thuốc gene trong cơ thể, muốn tăng thực lực bản thân trong thời gian ngắn nhất.
“Đây mới là võ sĩ, đây mới là vương, Trần Phong quá xứng đáng!”.
“Đúng thế, ở Trần Phong tôi thấy được khí phách của tông sư!”.
Khi lời nói của Trần Phong vang lên, khán giả trong sân bàn tán xôn xao không ngớt, Ngô Khôn đánh chết đối thủ bằng một chiêu, Arthur đánh đối thủ trọng thương bằng một cú, hoặc là Madhi biến đối thủ thành bao cát lúc đầu, giờ đều không khí thế bằng Trần Phong.
Để Ngô Khôn tung ra thực lực chân chính của bản thân, Trần Phong đánh bại anh ta một cách quang minh chính đại, đây mới là võ sĩ chân chính, mặc dù Ngô Khôn là kẻ thù của anh, nhưng Trần Phong không bỏ đá xuống giếng.
“Cái đồ không biết điều, mày sẽ phải trả giá đắt cho sự ngu ngốc của mày lần này!”.
Sắc mặt Ngô Khôn dữ tợn, thuốc gene trong người đã được kích hoạt hoàn toàn, anh ta muốn giết chết Trần Phong, anh ta phải rửa nỗi nhục lần này, đặc biệt là khi giọng nói của khán giả lọt vào tai Ngô Khôn, khiến Ngô Khôn cực kì nhục nhã, anh ta phải giết Trần Phong trước mặt mọi người thì mới có thể lấy lại thể diện.
“Nói nhiều vô ích, tôi chỉ cho anh một cơ hội, đừng có tinh vi, tưởng kinh nghiệm chiến đấu của mình phong phú, nếu anh không đánh tôi bị thương nặng, vậy tôi chắc chắn sẽ giết anh!”.
Ánh mắt Trần Phong u ám, nhìn Ngô Khôn ở trước mặt.
Lúc Trần Phong nói ra lời này, tim Ngô Khôn đập thịch một cái, anh ta không ngờ Trần Phong lại nhìn ra được ý đồ của anh ta, lần trước có thể nói là ngoài ý muốn, vậy thì lần này thực sự là nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Ngô Khôn.
Ngô Khôn chưa đấu đã sợ, nhưng việc đã đến nước này thì không đấu cũng không được, bắt buộc phải đấu.
“Trần Phong, mày đi chết đi!”.
Ngô Khôn hét to, thuốc gene trong cơ thể phân bố toàn thân, khí tức cũng tăng cao hết mức theo, Ngô Khôn lúc này còn mạnh hơn cả vừa nãy.
Trong lúc nói, chân phải Ngô Khôn giẫm mạnh một cái, mặt đất chợt lún xuống, bóng dáng Ngô Khôn bỗng biến mất, lao vào Trần Phong, lúc này anh ta không còn giữ sức nữa, mà dùng chiêu thức cuối cùng trong Tu La Quyền, Tu La Lôi.
Sấm dù là lúc nào thì cũng đại diện cho sức mạnh, đại diện cho đánh là thắng, trong sách thần thoại, sấm là đại diện cho trời, sau khi sấm đánh là để trừng phạt chúng sinh.
Thức cuối cùng của Tu La Quyền có thể gọi là Lôi, có nghĩa là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, bất kì sức mạnh nào cũng không thể ngăn được sự trừng phạt của sấm.
Ngô Khôn lúc này khí thế ngùn ngụt, xương khớp toàn thân kêu răng rắc, loáng thoáng còn kèm theo cả tiếng sấm đánh, khoảnh khắc này là khoảnh khắc mạnh nhất cả đời này của Ngô Khôn, anh ta phải dùng cú mạnh nhất này kết thúc Trần Phong, anh ta phải dùng chiêu mạnh nhất này giết Trần Phong trước mặt khán giả cả sân.
Đối diện với Ngô Khôn khí thế ngùn ngụt, Trần Phong không hề hoảng loạn, có thể nói thời khắc có thể khiến Trần Phong hoảng loạn vẫn chưa xuất hiện.
Ngoài những khán giả bình thường kia ra, thì nội tâm các võ sĩ trên khán đài cũng không kiềm được mà xuất hiện câu nói này.
“Thật khó tin, đúng là yêu nghiệt!”.
Nhìn mọi việc trên khán đài, Madhi không nhịn được mà buột miệng nói, Trần Phong thực sự mang đến quá nhiều bất ngờ cho anh ta.
Lúc đầu anh ta còn nói muốn đấu với Trần Phong một trận, bây giờ xem ra thực sự là hơi không biết tự lượng sức mình.
Người có tâm trạng rối bời bời nhất ắt hẳn là Arthur ở bên cạnh, lúc này lòng Arthur âm u như nước, sắc mặt tái nhợt yếu ớt, trước đó anh ta muốn đến đây để nhìn tận mắt cảnh Trần Phong bị dần cho chết, nhưng trước khi trận đấu bắt đầu không ngờ Trần Phong lại bất ngờ đột phá giai đoạn giữa Hóa Kình, khiến sự tự tin của anh ta hơi lung lay, nhưng hiện tại Trần Phong thế mà lại đánh bại Trần Phong bằng một cú, điều này khiến Arthur không thể chấp nhận nổi.
Thực lực của Ngô Khôn mạnh hơn anh ta, điều này trong lòng Arthur biết rõ, nhưng Trần Phong thế mà có thể đánh bại Ngô Khôn bằng một chiêu, có nghĩa cũng có thể đánh bại anh ta bằng một chiêu.
“Không ngờ trong thời gian ngắn mà cậu ta lại mạnh lên nhanh như vậy!”, lòng Arthur hơi chua xót, giờ anh ta đã không còn là người chung một cảnh giới với Trần Phong nưa rồi, anh ta đã không thể ngang hàng với Trần Phong nữa.
“Tốt quá, Trần Phong sắp thắng rồi!”.
Thánh nữ Angel ở ghế khách VIP vỗ hai tay, tâm trạng hưng phấn thể hiện qua biểu cảm và lời nói, Trần Phong thắng trận đấu này thì có nghĩa là gì, trong lòng cô hiểu cực rõ, chính vì vậy, cho nên lòng Thánh nữ Angel đã vui như nở hoa rồi.
Còn về tổng thư ký Modric thì lại giật mình, thực lực của Trần Phong thực sự vượt ngoài dự đoán, mà Giáo hoàng Zeus ở bên cạnh thì lại nhìn Trần Phong với gương mặt tươi cười, thầm khen ngợi trong lòng, ngày càng đánh giá cao Trần Phong.
“Người anh em này đúng là quá đỉnh, trận này chẳng có gì hồi hộp nữa, anh ấy chắc chắn sẽ thắng!”.
“Còn phải nói sao, thực lực của người anh em Trần Phong rành rành ra đó mà!”.
Mấy người bọn Cơ Uẩn, Tam Giới trên ghế khán giả không nhịn được bàn tán, Trần Phong thể hiện sức chiến đấu mạnh như vậy, thực sự là nở mày nở mày, lúc này mấy người bọn họ cũng cực kì hưng phấn.
Còn Thiên Ưng, cùng với hưng phấn thì trong lòng còn có chút hụt hẫng, sự hụt hẫng này đến từ việc khoảng cách giữa anh ta với Trần Phong ngày càng xa, Trần Phong đã không còn là người cùng đẳng cấp với họ nữa rồi.
Một cú đấm vừa nãy của Trần Phong có thể nói là đã ảnh hưởng đến tâm trạng của tất cả mọi người.
Mấy người Miyamoto Yamayaki – chiến thần của nước R, Soro, Hồng Thiên Bá - chưởng môn nhân Hồng Môn thì mặt mũi xám xịt, thực sự của Trần Phong tăng cao rất bất lợi với kế hoạch tiếp theo của bọn họ.
Còn mấy người Võ Chí Châu, Cơ Vô Thường, Thương Bác, Phương Chính đại sư mặc dù là những người đứng hạng một hạng hai trong giới võ thuật Hoa Hạ nhưng lúc này trong lòng cũng bất ngờ vô cùng.
“Giờ anh có thể tự hào rồi, những người cùng thế hệ không ai là đối thủ của cậu ấy nữa rồi, kể cả một số trưởng bối chắc cũng không phải đối thủ của cậu ấy!”.
Võ Chí Châu mỉm cười nói với Kinh Nhất ở bên cạnh.
“Cậu ấy vẫn luôn là niềm tự hào của tôi!”.
Kinh Nhất nhìn Trần Phong trên sàn đấu với vử mặt tự hào, như anh ta nói Trần Phong đúng là niềm tự hào của anh ta.
Khi mọi người đang bàn tán về Trần Phong, Ngô Khôn từ từ đứng dậy, anh ta đã làm dịu thương thế trong cơ thể bằng phương thức hồi phục thần bí.
Anh ta tiếp tục đứng dậy, hơn nữa còn tỏ vẻ như không hề bị thương, đây là anh ta cố ý làm thế, anh ta sợ Trần Phong nhân lúc anh ta bị thương mà lấy mạng anh ta, nhưng sau khi anh ta đứng dậy thì lại thấy Trần Phong không động thủ.
“Kích hoạt thuốc gene trong cơ thể anh đi, tôi cho anh chết một cách rõ ràng!”.
Trần Phong nói với Ngô Khôn với vẻ mặt lạnh tanh, một câu nói mà chỉ được ra cả chiêu cuối của Trần Phong.
Sắc mặt Ngô Khôn thay đổi, anh ta cứ tưởng giấu rất kĩ, nhưng không ngờ Trần Phong lại cực kì hiểu, điều này khiến lòng Ngô Khôn ngày càng không chắc chắn.
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Trần Phong vạch trần trò của Ngô Khôn trước mặt mọi người, việc này khiến Ngô Khôn khó mà chấp nhận nổi, việc này chẳng khác gì tát cho anh ta một cái trước mặt mọi người, còn khiến người khác cảm thấy anh ta như thằng hề.
Mặc dù trong lòng Ngô Khôn rất ức chế, nhưng anh ta không nói gì, hơn nữa còn đang âm thầm khởi động khí tức trong cơ thể, chuẩn bị ứng chiến.
Giờ thời gian là quan trọng nhất, Ngô Khôn sợ Trần Phong đột nhiên đổi ý, cho nên hiện tại chỉ có thể nhanh chóng tăng khí tức bản thân.
Ngô Khôn biết mình đã không phải đối thủ của Trần Phong nữa, cho nên lúc này mới kích hoạt thuốc gene trong cơ thể, muốn tăng thực lực bản thân trong thời gian ngắn nhất.
“Đây mới là võ sĩ, đây mới là vương, Trần Phong quá xứng đáng!”.
“Đúng thế, ở Trần Phong tôi thấy được khí phách của tông sư!”.
Khi lời nói của Trần Phong vang lên, khán giả trong sân bàn tán xôn xao không ngớt, Ngô Khôn đánh chết đối thủ bằng một chiêu, Arthur đánh đối thủ trọng thương bằng một cú, hoặc là Madhi biến đối thủ thành bao cát lúc đầu, giờ đều không khí thế bằng Trần Phong.
Để Ngô Khôn tung ra thực lực chân chính của bản thân, Trần Phong đánh bại anh ta một cách quang minh chính đại, đây mới là võ sĩ chân chính, mặc dù Ngô Khôn là kẻ thù của anh, nhưng Trần Phong không bỏ đá xuống giếng.
“Cái đồ không biết điều, mày sẽ phải trả giá đắt cho sự ngu ngốc của mày lần này!”.
Sắc mặt Ngô Khôn dữ tợn, thuốc gene trong người đã được kích hoạt hoàn toàn, anh ta muốn giết chết Trần Phong, anh ta phải rửa nỗi nhục lần này, đặc biệt là khi giọng nói của khán giả lọt vào tai Ngô Khôn, khiến Ngô Khôn cực kì nhục nhã, anh ta phải giết Trần Phong trước mặt mọi người thì mới có thể lấy lại thể diện.
“Nói nhiều vô ích, tôi chỉ cho anh một cơ hội, đừng có tinh vi, tưởng kinh nghiệm chiến đấu của mình phong phú, nếu anh không đánh tôi bị thương nặng, vậy tôi chắc chắn sẽ giết anh!”.
Ánh mắt Trần Phong u ám, nhìn Ngô Khôn ở trước mặt.
Lúc Trần Phong nói ra lời này, tim Ngô Khôn đập thịch một cái, anh ta không ngờ Trần Phong lại nhìn ra được ý đồ của anh ta, lần trước có thể nói là ngoài ý muốn, vậy thì lần này thực sự là nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Ngô Khôn.
Ngô Khôn chưa đấu đã sợ, nhưng việc đã đến nước này thì không đấu cũng không được, bắt buộc phải đấu.
“Trần Phong, mày đi chết đi!”.
Ngô Khôn hét to, thuốc gene trong cơ thể phân bố toàn thân, khí tức cũng tăng cao hết mức theo, Ngô Khôn lúc này còn mạnh hơn cả vừa nãy.
Trong lúc nói, chân phải Ngô Khôn giẫm mạnh một cái, mặt đất chợt lún xuống, bóng dáng Ngô Khôn bỗng biến mất, lao vào Trần Phong, lúc này anh ta không còn giữ sức nữa, mà dùng chiêu thức cuối cùng trong Tu La Quyền, Tu La Lôi.
Sấm dù là lúc nào thì cũng đại diện cho sức mạnh, đại diện cho đánh là thắng, trong sách thần thoại, sấm là đại diện cho trời, sau khi sấm đánh là để trừng phạt chúng sinh.
Thức cuối cùng của Tu La Quyền có thể gọi là Lôi, có nghĩa là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, bất kì sức mạnh nào cũng không thể ngăn được sự trừng phạt của sấm.
Ngô Khôn lúc này khí thế ngùn ngụt, xương khớp toàn thân kêu răng rắc, loáng thoáng còn kèm theo cả tiếng sấm đánh, khoảnh khắc này là khoảnh khắc mạnh nhất cả đời này của Ngô Khôn, anh ta phải dùng cú mạnh nhất này kết thúc Trần Phong, anh ta phải dùng chiêu mạnh nhất này giết Trần Phong trước mặt khán giả cả sân.
Đối diện với Ngô Khôn khí thế ngùn ngụt, Trần Phong không hề hoảng loạn, có thể nói thời khắc có thể khiến Trần Phong hoảng loạn vẫn chưa xuất hiện.
Bình luận facebook