Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 780: Ngô Khôn, chết!
Lúc này Trần Phong đứng trong sân, điều động khí tức trong cơ thể, sau đó đẩy khí tức vào mạch máu toàn thân, Trần Phong cũng không giữ lại gì nữa mà tung ra đòn chết người Phá Thiên tự mình sáng tạo.
Trần Phong muốn dùng tuyệt chiêu này để kết liễu hoàn toàn kẻ thù của mình, chấm dứt sinh mạng của Ngô Khôn.
Trần Phong có thể nói là người đứng đầu trong thế hệ trẻ, điều này không hề nói quá, dù sao thì thực lực của Trần Phong mọi người đều biết, hơn nữa Trần Phong là một trong số ít võ sĩ trẻ có thể tự sáng tạo chiêu thức võ thuật của mình.
Dù là bất kì chiêu thức gì, dù có mạnh đến mức nào nhưng nếu là đi học người khác thì chẳng thể nào bì nổi với chiêu thức mà bản thân tự sáng tạo, vì chiêu thức tự sáng tạo phải kết hợp với điều kiện cơ thể để tiến hành cải tiến, cho nên uy lực vô cùng mạnh.
Lúc Trần Phong chỉ là giai đoạn đầu Hóa Kình đã dùng chiêu này đánh Arthur trọng thương, mà Arthur lại là võ sĩ giai đoạn giữa Hóa Kình, thực lực cực kì mạnh, dù như vậy nhưng vẫn không thể đỡ được đòn chết người Phá Thiên của Trần Phong.
Mặc dù Arthur sơ sót, việc như vậy cũng là có nguyên nhân, nhưng đủ để chứng minh sức mạnh của Trần Phong.
Lúc này Trần Phong đã đột phá đến giai đoạn giữa Hóa Kình, thực lực khác với ngày xưa, đây là lần thứ hai Trần Phong dùng Phá Thiên sau khi sáng tạo ra nó.
Ngô Khôn đã bất chấp tất cả rồi, đây là hi vọng cuối cùng của anh ta, là đòn mạnh nhất của anh ta.
Trần Phong tạo thế, tung ra Phá Thiên, hai người bỗng va chạm, khí tức cả hai cũng va vào nhau, tạo ra gió bão dữ dội, còn mạnh hơn cả gió bão lúc trước.
Chỉ có điều lần này Ngô Khôn không trụ được lâu, mặt biến sắc, cánh tay trái của anh ta bị sức mạnh kinh khủng nảy làm nổ nát, lục phủ ngũ tạng vốn đã bị thương lúc này lại lần nữa bị tổn thương nặng.
Chỉ thấy cơ thể Ngô Khôn cứ như một chiếc lá cây bị thổi bay cả mấy trượng trong gió, sau đó đập mạnh xuống đất.
Mặt đất lún thành một cái hố to, lần này Ngô Khôn hoàn toàn đánh mất sức chiến đấu, không thể đứng dậy được nữa.
"Trận này phải kết thúc rồi ư?".
Trong lòng các khán giả không kiềm được mà xuất hiện suy nghĩ này.
Ngô Khôn lúc này nằm trên đất, máu tươi đã nhuộm đỏ quần áo, hơn nữa do bị thương quá nặng nên cơ thể Ngô Khôn không kiềm được mà bắt đầu run rẩy, thất khiếu (tai, mắt, mũi và miệng) chảy máu, đã đến mức như nỏ mạnh hết đà.
Dù là Trần Phong không ra tay thì Ngô Khôn cũng không sống được.
Ngô Khôn nằm trên đất, hai mắt không thể nào che giấu được sự bàng hoàng, không nhịn được lẩm bẩm: "Không thể nào, sao có thể như vậy chứ, cậu ta chẳng qua chỉ mới đột phá giai đoạn giữa Hóa Kình, sao có thể có sức mạnh đáng sợ như vậy?".
Lúc này đây mọi người đều im lặng, không chỉ các khán giả bình thường mà đến cả Giáo hoàng Zeus, Võ Chí Châu, tổng thư ký Modric trên ghế VIP và những võ sĩ khác đều im lặng không nói gì, sức chiến đấu mà Trần Phong thể hiện vượt quá sự tưởng tượng của họ.
Đúng lúc này Trần Phong cử động, anh đi về phía Ngô Khôn từng bước một với vẻ mặt lạnh tanh.
"Cậu dùng võ công gì thế, Hoa Hạ chắc chắn không có võ công như vậy, cậu học ở đâu ra?".
Thấy Trần Phong đi tới, Ngô Khôn không kiềm được mà lớn tiếng chất vấn.
"Hoa Hạ đúng là không có võ công như vậy, vì đây là chiêu thức tôi tự sáng tạo!".
Mặt Trần Phong lạnh tanh, dửng dưng đáp lại.
Nhưng lời nói như vậy lọt vào tai Ngô Khôn khiến Ngô Khôn càng thấy khó tin hơn.
"Vớ vẩn, không thể nào, cậu chẳng qua chỉ vừa mới đột phá, sao có thể tự sáng tạo võ công, không đời nào có chuyện như thế!".
Ngô Khôn gào thét khản cổ, anh ta không tin, cũng không dám tin những việc này.
"Anh có thể chết rồi!".
Trần Phong túm tóc Ngô Khôn xách anh ta lên, trong lúc nói khí tức chạy vào lòng bàn tay, sau đó chém mạnh vào cổ Ngô Khôn.
Đầu và thân thể Ngô Khôn tách lìa, cơ thể run lên mấy cái, ngã xuống đất không dậy nổi, còn đầu Ngô Khôn thì bị Trần Phong cầm trong tay, đến chết mà trong đôi mắt Ngô Khôn vẫn ẩn chứa vẻ bàng hoàng và không thể tin nổi.
"Sư huynh, kẻ thù đã chết!".
Trần Phong xách đầu Ngô Khôn, đôi mắt lạnh lùng nhìn trời.
William, cũng chính là Ngô Khôn lúc này đã bỏ mạng, đầu cũng bị Trần Phong chặt.
Trần Phong xách đầu Ngô Khôn, ánh mắt vẫn còn vương lại sát ý vừa nãy.
Lúc này tư thế của Trần Phong thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng nhìn quanh, bất kì khán giả nào nhìn thẳng vào ánh mắt Trần Phong thì đều không kiềm được mà có cảm giác kinh ngạc.
Lúc này gương mặt Trần Phong đã bị mọi người khác ghi trong lòng hoàn toàn, đến cả nhiếp ảnh gia của tổ chức võ thuật thế giới ở bên cạnh cũng vội vàng chụp lại cảnh này.
"Trần Phong!".
"Trần Phong Hoa Hạ!".
"Chủ nhân của chức quán quân!".
Sau sự im lặng ngắn ngủi, trong sân đấu vang lên tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, bọn họ nhao nhao hét tên Trần Phong, giọng nói không ngừng run rẩy, có thể thấy được tâm trạng của khán giả cực kì hưng phấn.
Tâm trạng mọi người trong sân đều thay đổi vì một mình Trần Phong, các khán giả vốn hơi nghi ngờ thực lực của Trần Phong lúc này có hét to.
Thể hiện của Trần Phong đã làm mới nhận thức của mọi người, lúc cuộc thi mới bắt đầu Trần Phong thể hiện cũng tạm được, nhưng lúc anh đột phá giai đoạn giữa Hóa Kình thì tất cả mọi người đều bất ngờ.
Quan trọng hơn là sau khi Trần Phong đột phá giai đoạn giữa Hóa Kình, thế mà lại đánh áp đảo Ngô Khôn khiến anh ta không thể đánh trả.
"Hay, đã ghiền quá!".
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Cơ Uẩn trong đám đông không kiềm được mà hét to, để xả tâm trạng bản thân, có lẽ là vì quá hưng phấn, đôi mắt Cơ Uẩn thế là lại hơi ướt.
Tam Giới cũng cực kì kích động, run rẩy đứng dậy, nói to: "Các người thấy tôi nói đúng chứ? Tôi đã bảo người anh em Trần Phong nhất định sẽ thắng, xem tôi nói đúng chứ?".
Giọng Tam Giới vừa vang lên thì đã nhận lấy ánh mắt khinh thường của Cơ Uẩn, ánh mắt này cứ như đang nói: "Anh nói thế lúc nào?".
Chỉ có Thiên Ưng là im lặng không nói gì, Trần Phong có thể giành quán quân anh ta cũng vui mừng thay cho Trần Phong, nhưng không biết tại sao trong lòng lại hơi chua xót.
"Khoảng cách của chúng ta ngày càng xa rồi, xem ra đời này không thể có cơ hội đấu với cậu ấy một trận rồi!".
Thiên Ưng thầm than thở trong lòng, thực lực của Trần Phong đã là thứ mà anh ta không thể so kè được rồi.
"Quá khó tin, lúc đầu đánh giá của Võ trưởng lão với Trần Phong theo tôi thấy là nói quá, như giờ xem ra đánh giá của Võ trưởng lão vẫn quá khiêm tốn, Trần Phong này đúng là quá mạnh, vượt khỏi nhận thức của người bình thường!".
Cơ Vô Thường nhìn Trần Phong trên võ đài, không kiềm được mà khen ngợi.
"Đúng vậy, giờ dù tôi và Trần Phong đấu với nhau thì cũng không chắc chắn thắng được cậu ấy 100%", Thương Bác đại sư cũng nói theo.
Mấy người có mặt, Võ Chí Châu, Cơ Vô Thường, Phương Chính đại sư, Thương Bác đều là lực lượng đẳng cấp trong giới võ thuật Hoa Hạ.
Phải biết rằng đừng nói giai đoạn giữa Hóa Kình, dù là võ sĩ giai đoạn cuối Hóa Kình thì chưa chắc đã là đối thủ của mấy đại sư ngồi đây.
Nhưng từ màn thể hiện của Trần Phong trong cuộc thi võ thuật này có thể là vượt khỏi hiểu biết của họ, không thể so sánh Trần Phong với những võ sĩ thông thường.
"A di đà phật, có đệ tử thế này, thực sự khiến người ta vui mừng, Kinh Nhất đại sư, xin hãy chỉ dạy làm sao để dạy được đồ đệ giỏi thế này!".
Phương Chính đại sư chắp tay thành chữ thập, hạ mình, có vẻ thực lòng muốn học hỏi Kinh Nhất.
Trần Phong muốn dùng tuyệt chiêu này để kết liễu hoàn toàn kẻ thù của mình, chấm dứt sinh mạng của Ngô Khôn.
Trần Phong có thể nói là người đứng đầu trong thế hệ trẻ, điều này không hề nói quá, dù sao thì thực lực của Trần Phong mọi người đều biết, hơn nữa Trần Phong là một trong số ít võ sĩ trẻ có thể tự sáng tạo chiêu thức võ thuật của mình.
Dù là bất kì chiêu thức gì, dù có mạnh đến mức nào nhưng nếu là đi học người khác thì chẳng thể nào bì nổi với chiêu thức mà bản thân tự sáng tạo, vì chiêu thức tự sáng tạo phải kết hợp với điều kiện cơ thể để tiến hành cải tiến, cho nên uy lực vô cùng mạnh.
Lúc Trần Phong chỉ là giai đoạn đầu Hóa Kình đã dùng chiêu này đánh Arthur trọng thương, mà Arthur lại là võ sĩ giai đoạn giữa Hóa Kình, thực lực cực kì mạnh, dù như vậy nhưng vẫn không thể đỡ được đòn chết người Phá Thiên của Trần Phong.
Mặc dù Arthur sơ sót, việc như vậy cũng là có nguyên nhân, nhưng đủ để chứng minh sức mạnh của Trần Phong.
Lúc này Trần Phong đã đột phá đến giai đoạn giữa Hóa Kình, thực lực khác với ngày xưa, đây là lần thứ hai Trần Phong dùng Phá Thiên sau khi sáng tạo ra nó.
Ngô Khôn đã bất chấp tất cả rồi, đây là hi vọng cuối cùng của anh ta, là đòn mạnh nhất của anh ta.
Trần Phong tạo thế, tung ra Phá Thiên, hai người bỗng va chạm, khí tức cả hai cũng va vào nhau, tạo ra gió bão dữ dội, còn mạnh hơn cả gió bão lúc trước.
Chỉ có điều lần này Ngô Khôn không trụ được lâu, mặt biến sắc, cánh tay trái của anh ta bị sức mạnh kinh khủng nảy làm nổ nát, lục phủ ngũ tạng vốn đã bị thương lúc này lại lần nữa bị tổn thương nặng.
Chỉ thấy cơ thể Ngô Khôn cứ như một chiếc lá cây bị thổi bay cả mấy trượng trong gió, sau đó đập mạnh xuống đất.
Mặt đất lún thành một cái hố to, lần này Ngô Khôn hoàn toàn đánh mất sức chiến đấu, không thể đứng dậy được nữa.
"Trận này phải kết thúc rồi ư?".
Trong lòng các khán giả không kiềm được mà xuất hiện suy nghĩ này.
Ngô Khôn lúc này nằm trên đất, máu tươi đã nhuộm đỏ quần áo, hơn nữa do bị thương quá nặng nên cơ thể Ngô Khôn không kiềm được mà bắt đầu run rẩy, thất khiếu (tai, mắt, mũi và miệng) chảy máu, đã đến mức như nỏ mạnh hết đà.
Dù là Trần Phong không ra tay thì Ngô Khôn cũng không sống được.
Ngô Khôn nằm trên đất, hai mắt không thể nào che giấu được sự bàng hoàng, không nhịn được lẩm bẩm: "Không thể nào, sao có thể như vậy chứ, cậu ta chẳng qua chỉ mới đột phá giai đoạn giữa Hóa Kình, sao có thể có sức mạnh đáng sợ như vậy?".
Lúc này đây mọi người đều im lặng, không chỉ các khán giả bình thường mà đến cả Giáo hoàng Zeus, Võ Chí Châu, tổng thư ký Modric trên ghế VIP và những võ sĩ khác đều im lặng không nói gì, sức chiến đấu mà Trần Phong thể hiện vượt quá sự tưởng tượng của họ.
Đúng lúc này Trần Phong cử động, anh đi về phía Ngô Khôn từng bước một với vẻ mặt lạnh tanh.
"Cậu dùng võ công gì thế, Hoa Hạ chắc chắn không có võ công như vậy, cậu học ở đâu ra?".
Thấy Trần Phong đi tới, Ngô Khôn không kiềm được mà lớn tiếng chất vấn.
"Hoa Hạ đúng là không có võ công như vậy, vì đây là chiêu thức tôi tự sáng tạo!".
Mặt Trần Phong lạnh tanh, dửng dưng đáp lại.
Nhưng lời nói như vậy lọt vào tai Ngô Khôn khiến Ngô Khôn càng thấy khó tin hơn.
"Vớ vẩn, không thể nào, cậu chẳng qua chỉ vừa mới đột phá, sao có thể tự sáng tạo võ công, không đời nào có chuyện như thế!".
Ngô Khôn gào thét khản cổ, anh ta không tin, cũng không dám tin những việc này.
"Anh có thể chết rồi!".
Trần Phong túm tóc Ngô Khôn xách anh ta lên, trong lúc nói khí tức chạy vào lòng bàn tay, sau đó chém mạnh vào cổ Ngô Khôn.
Đầu và thân thể Ngô Khôn tách lìa, cơ thể run lên mấy cái, ngã xuống đất không dậy nổi, còn đầu Ngô Khôn thì bị Trần Phong cầm trong tay, đến chết mà trong đôi mắt Ngô Khôn vẫn ẩn chứa vẻ bàng hoàng và không thể tin nổi.
"Sư huynh, kẻ thù đã chết!".
Trần Phong xách đầu Ngô Khôn, đôi mắt lạnh lùng nhìn trời.
William, cũng chính là Ngô Khôn lúc này đã bỏ mạng, đầu cũng bị Trần Phong chặt.
Trần Phong xách đầu Ngô Khôn, ánh mắt vẫn còn vương lại sát ý vừa nãy.
Lúc này tư thế của Trần Phong thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng nhìn quanh, bất kì khán giả nào nhìn thẳng vào ánh mắt Trần Phong thì đều không kiềm được mà có cảm giác kinh ngạc.
Lúc này gương mặt Trần Phong đã bị mọi người khác ghi trong lòng hoàn toàn, đến cả nhiếp ảnh gia của tổ chức võ thuật thế giới ở bên cạnh cũng vội vàng chụp lại cảnh này.
"Trần Phong!".
"Trần Phong Hoa Hạ!".
"Chủ nhân của chức quán quân!".
Sau sự im lặng ngắn ngủi, trong sân đấu vang lên tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, bọn họ nhao nhao hét tên Trần Phong, giọng nói không ngừng run rẩy, có thể thấy được tâm trạng của khán giả cực kì hưng phấn.
Tâm trạng mọi người trong sân đều thay đổi vì một mình Trần Phong, các khán giả vốn hơi nghi ngờ thực lực của Trần Phong lúc này có hét to.
Thể hiện của Trần Phong đã làm mới nhận thức của mọi người, lúc cuộc thi mới bắt đầu Trần Phong thể hiện cũng tạm được, nhưng lúc anh đột phá giai đoạn giữa Hóa Kình thì tất cả mọi người đều bất ngờ.
Quan trọng hơn là sau khi Trần Phong đột phá giai đoạn giữa Hóa Kình, thế mà lại đánh áp đảo Ngô Khôn khiến anh ta không thể đánh trả.
"Hay, đã ghiền quá!".
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Cơ Uẩn trong đám đông không kiềm được mà hét to, để xả tâm trạng bản thân, có lẽ là vì quá hưng phấn, đôi mắt Cơ Uẩn thế là lại hơi ướt.
Tam Giới cũng cực kì kích động, run rẩy đứng dậy, nói to: "Các người thấy tôi nói đúng chứ? Tôi đã bảo người anh em Trần Phong nhất định sẽ thắng, xem tôi nói đúng chứ?".
Giọng Tam Giới vừa vang lên thì đã nhận lấy ánh mắt khinh thường của Cơ Uẩn, ánh mắt này cứ như đang nói: "Anh nói thế lúc nào?".
Chỉ có Thiên Ưng là im lặng không nói gì, Trần Phong có thể giành quán quân anh ta cũng vui mừng thay cho Trần Phong, nhưng không biết tại sao trong lòng lại hơi chua xót.
"Khoảng cách của chúng ta ngày càng xa rồi, xem ra đời này không thể có cơ hội đấu với cậu ấy một trận rồi!".
Thiên Ưng thầm than thở trong lòng, thực lực của Trần Phong đã là thứ mà anh ta không thể so kè được rồi.
"Quá khó tin, lúc đầu đánh giá của Võ trưởng lão với Trần Phong theo tôi thấy là nói quá, như giờ xem ra đánh giá của Võ trưởng lão vẫn quá khiêm tốn, Trần Phong này đúng là quá mạnh, vượt khỏi nhận thức của người bình thường!".
Cơ Vô Thường nhìn Trần Phong trên võ đài, không kiềm được mà khen ngợi.
"Đúng vậy, giờ dù tôi và Trần Phong đấu với nhau thì cũng không chắc chắn thắng được cậu ấy 100%", Thương Bác đại sư cũng nói theo.
Mấy người có mặt, Võ Chí Châu, Cơ Vô Thường, Phương Chính đại sư, Thương Bác đều là lực lượng đẳng cấp trong giới võ thuật Hoa Hạ.
Phải biết rằng đừng nói giai đoạn giữa Hóa Kình, dù là võ sĩ giai đoạn cuối Hóa Kình thì chưa chắc đã là đối thủ của mấy đại sư ngồi đây.
Nhưng từ màn thể hiện của Trần Phong trong cuộc thi võ thuật này có thể là vượt khỏi hiểu biết của họ, không thể so sánh Trần Phong với những võ sĩ thông thường.
"A di đà phật, có đệ tử thế này, thực sự khiến người ta vui mừng, Kinh Nhất đại sư, xin hãy chỉ dạy làm sao để dạy được đồ đệ giỏi thế này!".
Phương Chính đại sư chắp tay thành chữ thập, hạ mình, có vẻ thực lòng muốn học hỏi Kinh Nhất.
Bình luận facebook