• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Long tế Full dịch (232 Viewers)

  • Chương 797-800

Chương 797 - Chó sư tử






Nhưng từng luyện thì cũng chỉ là từng luyện thôi.
Anh nhìn sơ qua, thực lực của Giả Đông chẳng qua chỉ giai đoạn đầu Ám Kình. thậm chí anh còn chẳng có hứng ra tay.
Trần Phong mỉm cười nói: “Tao chấp mày một tay, nếu mày có thể khiến tao lùi lại một bước thì hôm nay tao sẽ tha cho mày”.
Giả Đông chưa từng uất ức thế này, lời này vang bên tai chẳng khác gì tát một cái vào mặt anh ta.






“Đồ nói khoác không biết ngượng, hôm nay tao cho mày biết sự lợi hại của Giả Sư Tử Đông Bắc là tao”.
“Giả Sư Tử? Tao thấy là một con chó sư tử mới đúng”.
Nghe Trần Phong chế nhạo, đến cả Lâm Uyển Thu cũng bật cười.
Vốn đã hơi bẽ mặt rồi, mà giờ lại còn mất mặt trước mặt phụ nữ, nếu ánh mắt có thể giết người thì có lẽ Trần Phong đã bị ánh mắt của Giả Đông đâm xuyên tim rồi.






Động tác tay của anh ta gọn gàng, mặc dù giai đoạn đầu Ám Kình trong mắt Trần Phong thì quá trẻ con, nhưng cũng là mất công khổ luyện.
Chỉ có điều bên dưới yếu ớt, cả người đầy sơ hở, Trần Phong chỉ liếc một cái đã có hơn bảy, tám chỗ sơ hở.
Giả Đông đang định động thủ, có người ngăn anh ta.
“Cậu Giả, sao phải so đo với thằng nghèo này chứ? Anh nhìn quần áo hắn xem, có lẽ cả đời cũng chẳng mua nổi một chiếc đồng hồ xịn. Anh động thủ với hắn mà không ngại bẩn tay mình à?”.






Trần Phong nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
QC
Gã đó quả nhiên là một người tuấn tú phong độ, không nói bộ đồ hàng hiệu kia, chỉ riêng chiếc Vacheron Constantin trên cổ tay cố ý để lộ ra thì cũng biết chắc cũng có tiền.
Trần Phong không thích đồng hồ, nhưng vẫn biết loại Vacheron Constantin này.
“Sao, anh quen à?”.






Nhìn ánh mắt Trần Phong nhìn về chiếc đồng hồ mình thích nhất kia, người đàn ông cười hỏi đầy mỉa mai.
Trần Phong gật đầu, anh cảm thấy có phải anh xa Hoa Hạ quá lâu nên đến cả gã chả biết từ đâu chui ra cũng không quen mình.
Mặc dù bình thường anh rất khiêm tốn, nhưng anh không cho rằng Hoa Vũ và Trần Anh Tài đứng ở tầng ba nhìn xuống lại không biết mình.
Lúc bắt đầu vào, anh vẫn không chú ý, nhưng đến khi Giả Đông đến gây sự, nếu anh còn không chú ý đến ánh mắt nhìn qua đây, thì tu vi của anh đúng là luyện hết lên người chó rồi.






“Tôi đánh giá thấp anh rồi, đồng hồ này người bình thường không dễ thấy được. Tôi tốn rất nhiều công sức mới tìm bọn họ đặt làm được, chỉ riêng tiền cọc tôi đã tốn ba triệu, ừm, có lẽ anh không biết thế là bao nhiêu tiền, chắc cũng chỉ bằng giá của một chiếc xe thể thao thôi”.
Người đó thực sự coi Trần Phong là đồ nhà quê.
Giả Đông đứng một bên cũng bị chọc cười, cười ha hả.
Lâm Uyển Thu không vui rồi, người đàn ông cô thích bị cười nhạo như vậy, chẳng khác gì bản thân cô bị sỉ nhục.






Cô gái vốn tính tình dịu dàng nhìn thấy người yêu bị sỉ nhục thế mại lại đứng lên luôn.
“Chỉ là một chiếc đồng hồ thôi mà”.
Lâm Uyển Thu để lộ đồng hồ của mình, thế mà lại là một chiếc đồng hồ nữ của Patek Philippe.
Patek Philippe được gọi là “Ông vua trong làng đồng hồ”, là tồn tại duy nhất trong đồng hồ hàng hiệu, mặc dù cũng là tồn tại cao không thể với tới trong đồng hồ hàng hiệu như Vacheron Constantin, nhưng hành động gần đây của Patek Philippe khiến loại hàng xa xỉ như đồng hồ hàng hiệu lên một tầm cao mới.








Người đàn ông đi tới cực kì tâm đắc với nghiên cứu về đồng hồ, nhìn một cái đã kinh ngạc nói: “Bản đặc biệt của Patek Philippe, sao có thể chứ, đây không chỉ là vua đồng hồ bán giới hạn số lượng”.
Anh ta vội vàng sáp lại, hỏi han Lâm Uyển Thu: “Cô này, chiếc đồng hồ này sao cô có được? Tôi nhớ đây chắc là bản hoàng thất Ưng Quốc đặt làm nhỉ? Người bình thường dù có quan hệ với Patek Philippe cũng không mua được loại đồng hồ này”.







Giả Đông nghe thấy sự thán phục của người quen kia, anh ta cũng không ngờ chiếc đồng hồ trong tay cô gái trông không nổi bật này lại có lai lịch như vậy.
Mặc dù đồng hồ có thể hàng triệu, hay mười triệu, nếu anh ta muốn, mua mấy cái đeo lên tay cũng chẳng vấn đề gì, nhưng nghe đến đó là đồng hồ hoàng thất Ưng Quốc mới có thể đặt, thì dù anh ta có tiền cũng không mua nổi.
“Anh không đùa đấy chứ?”.
Giả Đông vẫn không tin, đứng cạnh người quen khẽ hỏi.






Nhưng người quen đó căn bản không có thời gian để ý Giả Đông, anh ta thích đồng hồ, cũng thích nghiên cứu đồng hồ, nhưng lại không phải đồng hồ nào anh ta cũng có cơ hội tiếp xúc.
Chiếc đồng hồ màu vàng đeo trên cổ tay Lâm Uyển Thu, anh ta chỉ từng nhìn thấy trên tạp chí, nhưng dù vậy, anh ta cũng nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Lâm Uyển Thu mỉm cười với Trần Phong, cơ thể càng lại gần Trần Phong hơn.
Dẫn theo một cô gái vừa có tiền vừa có phong thái như này, dù thế nào có nở mày nở mặt.






Lâm Uyển Thu nghĩ như vậy.
Lúc này Giả Đông đang định cũng nhìn kĩ chiếc đồng hồ có một không hai đó xem rốt cuộc thế nào, Lâm Uyển Thu lại kéo áo xuống, che đi chiếc đồng hồ đó.
Giả Đông lại nhìn Lâm Uyển Thu, nhưng dục vọng sâu trong mắt không biến mất vì chiếc đồng hồ quý giá đó, thậm chí so với vừa nãy, anh ta càng nôn nóng mong đợi ngày mai đến.
“Cô này, cô…”.






“Không có ý gì hết, chỉ là dù là thứ không đáng tiền, tôi cũng không muốn người không quan trọng nhìn thấy”.
“Cô…”.
Giả Đông chẳng thể nói được gì, muốn bỏ lại một câu dữ tợn, nhưng đứng trước thực lực tuyệt đối, nói càng nhiều thì anh ta càng trở nên yếu ớt.
Nỗi hận đó không đặt quá nhiều ở Lâm Uyển Thu, anh ta lườm Trần Phong một cái, khiến Trần Phong hơi khó hiểu.






Nhưng sau ồn ào như vậy, có vẻ khó mà đánh nhau được, nếu không Trần Phong muốn dạy anh ta biết cách làm người bằng một tay.
“Đời người ắt có lúc gặp gỡ, hẹn gặp lần sau, hi vọng các người vẫn có thể cười vui vẻ thế này”.
Nói xong, Giả Đông kéo người quen cũ của mình đi lên tầng ba.
Trần Phong cũng ngẩng đầu lên, mỉm cười với Trần Anh Tài và Hoa Vũ đang nhìn qua.






Như đang nói, anh mong hai người bọn họ đích thân xuống gây sự với anh.
Nhưng chỉ chạm mắt một cái, hai gã kia đã chột dạ rụt lại.
Cơn giận trong lòng không đè xuống được, nhưng tổn thất từng chịu khiến bọn họ không dám liều lĩnh, chỉ có thể đợi lũ liều mạng nhà họ Cảnh có thể làm tốt chút, giết chết Trần Phong.
“Cậu Giả, người này là?”.






Đến khi Giả Đông dẫn người quen của anh ta trở lại tầng ba, Hoa Vũ liền hỏi.
“À, hai người anh em, các anh chắc không quen lắm, đây là con trai của minh chủ Liên minh chiến đấu, Vương Học Đạo”.
“Anh là con trai của Vương Lạc Binh, minh chủ Liên minh chiến đấu người vô địch Đông Bắc”, Hoa Vũ kinh ngạc nói.
“Người Vô Địch Đông Bắc này có lẽ phải sửa lại, hai hôm nữa bố tôi sẽ đến Yên Kinh, Đông Bắc đã không có ai có thể đánh được ông ấy nữa”.






Lời này nói cứ như Vương Lạc Binh đã từng đánh cả Yên Kinh ấy.
Nhưng danh hiệu của Vương Lạc Binh không phải chém gió, đánh hai, ba mươi năm, Đông Bắc lại là vùng đất có sức chiến đấu mạnh nhất Hoa Hạ, Người Vô Địch Đông Bắc tới thủ đô, biết đâu lại phải sửa tên thật.
Trần Anh Tài không thích lắm gã ngạo mãn thế này, nhưng đột nhiên nghĩ đến nếu có thể khiến Vương Lạc Binh dạy cho Trần Phong một bài, thì anh ta cũng rất thích thấy cảnh đó.
Cho nên cầm ly rượu lên, rót cho Vương Học Đạo một ly, sau đó cũng rót cho Giả Đông, nâng ly định nói gì đó.

Chương 798 - Người Vô Địch Đông Bắc







Có vẻ Vương Học Đạo cũng biết Trần Anh Tài, được cậu chủ nhà họ Trần nâng ly mời rượu, anh ta hơi hoảng, vội vàng nhận lấy, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn nói: “Cậu Trần, tôi cũng đã nghe danh cậu Trần của Yên Kinh từ lâu, chỉ có điều vẫn không có cơ hội, hôm nay thế mà trùng hợp gặp ở đây, cũng đúng là duyên phận, tôi xin cạn ly rượu này, cậu Trần cứ tự nhiên”.

Nói xong, anh ta ngẩng đầu, uống cạn luôn.







Thấy Vương Học Đạo phóng khoáng như vậy, Trần Anh Tài cũng không chịu yếu thế.









“Cậu Vương đúng là khí phách, ly này tôi cũng xin cạn”.

Anh ta cũng uống cạn ly như vậy.







QC
Những cậu ấm này tụ tập với nhau vốn là để lôi kéo nhau, tìm kiếm lợi ích thiết thực, giờ thêm một công tử của Người Vô Địch Đông Bắc, dù thế nào cũng không phải việc xấu.

Trong phòng chén chú chén anh, thoáng cái cũng tạm thời quẳng luôn sự không vui ở chỗ Trần Phong.









Đến khi qua ba tuần rượu, Trần Anh Tài mới hỏi Vương Học Đạo.







“Cậu Vương, Yên Kinh không bằng Đông Bắc, ở nơi tập trung quyền lực, nếu bác Vương đến đây, thì không thể sơ ý”.

Nhưng Vương Học Đạo nhờ men rượu, chẳng hề để ý.







“Võ công của ông già đã đến Hóa Kình, quyền pháp, kiếm pháp vớ vẩn của mấy gã ở Đông Bắc, chẳng có ai ra hồn, lần này đến Yên Kinh, còn có người giỏi hơn cái xó Đông Bắc kia?”.

“Chú em, không phải tôi chém gió đâu, vẫn phải tin núi cao còn có núi cao hơn chứ. Cứ nói liên minh chiến đấu của Yên Kinh, trong đó cũng có rất nhiều cao thủ, đếm thử xem, minh chủ liên minh chiến đấu và mấy phó minh chủ…”.







Trần Anh Tài còn chưa nói hết, Vương Học Đạo đã khinh thường nói.

“Hừ, chỉ mấy lão già chết tiệt đó, ông già nhà tôi đã giao thủ với bọn họ ba, bốn năm trước, đều là những kẻ thùng rỗng kêu to”.







Anh ta hài lòng ợ một cái.

Nghe thấy Vương Lạc Binh thế mà lại đánh bại người của liên minh chiến đấu Yên Kinh, trong lòng Trần Anh Tài mừng húm, vậy thì nếu thực sự để Vương Lạc Binh đi đối phó Trần Phong, vậy tỷ lệ thắng lại cao thêm mấy phần.







“Thì ra Người Vô Địch Đông Bắc đã từng đánh với võ đạo Yên Kinh, đúng là tôi kiến thức nông cạn quá, chú em, tôi xin cạn ly rượu này”.

Lại là uống hết hai, ba ly, mặc dù không có phụ nữ, nhưng Trần Anh Tài lại chẳng để ý nữa, lôi kéo được vô địch Đông Bắc, quan trọng hơn bất cứ việc gì.







Ở một chỗ khác, chúc mừng sinh nhật bạn Lâm Uyển Thu xong, hai người cũng tựa sát vào nhau, ra khỏi quan bar Duyệt Phi, nhìn thấy họ rời đi, trong lòng Giả Đông đang nhìn trộm trên tầng ba như có lửa đốt.

Anh ta nói với Trần Anh Tài mấy câu, thì bỏ về trước.







Trần Anh Tài biết anh ta định làm gì, nhưng giờ anh ta có người quan trọng hơn cần lôi kéo, nên cũng không để ý cái người này định đi làm gì.

Ra khỏi quán bar Duyệt Phi, hai người lâu rồi không gặp nhau đương nhiên có rất nhiều chuyện muốn nói.







“Nhớ anh không?”.

Vân vê bàn tay mềm mại như không xương trong tay, Trần Phong hỏi rất ngọt ngào.







“Không, em không nhớ anh đâu”.

“Không thật à?”.







Trần Phong lộ vẻ mặt hơi buồn bã.

“Ừm, cũng không hẳn là không, chỉ nhớ một chút thôi, chỉ có một chút, anh đừng có mà nghĩ nhiều”.







Hình như sợ Trần Phong thất vọng, Lâm Uyển Thu lại vội vàng sửa lời.

“Nhưng anh vẫn luôn nhớ em, không kể ngày đêm, chỉ cần rảnh rỗi là anh lại nhớ em”.







“Á”.

Được bày tỏ trực tiếp thế này, Lâm Uyển Thu bỗng chốc không biết phải tiếp lời thế nào.







“Sao có thể như vậy, em… em…”.

Nhưng Lâm Uyển Thu còn chưa kịp nói gì thêm, thì môi đã bị bao phủ bởi một cặp môi khác, hương vị ấy còn khiến cô đê mê hơn cả cồn, mặc dù đứng ở góc phố, thậm chí người đi đường cũng có thể nhìn thấy họ, nhưng giờ cô chẳng có suy nghĩ kiêng dè gì hết, chìm đắm trong hương vị đặc trưng của Trần Phong không thể thoát nổi.







Hôn nhau triền miên thật lâu, rồi mới buông nhau ra.

Nhưng Lâm Uyển Thu lại cảm giác trống rỗng như vừa mất đi cái gì.







Trần Phong gõ chóp mũi cô, cười khẽ nói.

“Nhóc tham lam, vẫn muốn à?”.









“Ừm, không phải, em không muốn, em không muốn đâu”.







Cô vừa đáp xong thì mới cảm thấy mặt dày quá, vội vàng sửa lại.

Ngày trước ở bên Trần Phong cô cũng chưa từng ngượng ngùng thế này, nhưng không biết tại sao sau khi Trần Phong về nước, quan hệ của hai người lại gần gũi hơn, hình như thoáng cái cô đã mất trí, cứ xấu hổ một cách khó hiểu.







“Được rồi, về đi, ở đây sẽ bị nhiều người nhìn lắm”.

Lâm Uyển Thu cuối cùng cũng ý thực được hai người vẫn còn đứng ở góc phố, nhớ đến việc hai người làm ban nãy, mặt cô đột nhiên đỏ rực.







Sự việc vốn rất tốt, nhưng cứ có người không có mắt.

Có người chặn họ lại.







Nhìn thấy gã dẫn đầu, Trần Phong mỉm cười.

“Làm sao? Chó sư tử, không kiếm được xương ở bên trong, nên giờ đến xin tao à?”.







Dẫn theo bảy, tám gã đầu gấu mượn từ chỗ Trần Anh Tài, vừa nãy lại nhìn thấy hai người bọn Trần Phong ôm ấp hôn môi, Giả Đông tức không chịu nổi.

“Chết đến nơi mà còn không biết, cho mày cười thêm một lúc thì có làm sao. Một thằng nghèo kiết xác, dù mày biết chút võ công, nhưng không có sự tôi rèn của những nguyên liệu quý hiếm, thì dù mày bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ, mày cũng sẽ yếu hơn ông đây”.







Giả Đông cười dữ tợn.

Trần Phong cũng cười.







Tôi rèn gân cốt đúng là cực kỳ tốn kém, chỉ những loại thuốc hiếm có kia, có một số loại còn không dễ dàng mua được bằng tiền.

Nhưng những việc này chỉ là với võ phu bình thường như Giả Đông, với anh thì không phù hợp.







“Xem ra mày rất tự tin với bản thân. Tao không có tiền, nhưng người phụ nữ của tao có tiền. Nếu bám được vào cô ấy từ nhỏ, thì đồ quý gì mà chẳng có”.

Trần Phong chỉ đùa vậy thôi, nhưng Giả Đông lại nhìn Lâm Uyển Thu một cái, chiếc đồng hồ ở cổ tay, bộ quần áo kia, chiếc túi đeo trên vai, nếu như Trần Phong nói, thì tiền chẳng là gì hết.







Giả Đông đương nhiên cũng không ngốc, sao có thể tin được.

“Mẹ kiếp đừng có nói vớ vẩn nữa, đợi đến lúc ông đây đánh mày kêu cha gọi mẹ, thì tao xem mày còn cười được không”.







Anh ta học Sư Trảo Công, võ công gia truyền, lúc ra tay thì lao tới nhanh chóng như sư tử cắn xé.

Trần Phong không hề nhúc nhích, vẻ mặt thản nhiên, nhẹ nhàng nói với Lâm Uyển Thu.







“Em qua một bên đợi đã, một lát là xong”.

Đang đánh nhau, mà Trần Phong còn dám tranh thủ nói chuyện với Lâm Uyển Thu, Giả Đông sau khi bị coi thường thì tức điên, nhưng Trần Phong cũng để lộ sơ hở, anh ta nhân sự sơ ý của Trần Phong mà định đánh gục Trần Phong bằng một đòn.







Lâm Uyển Thu nghe thấy Trần Phong dặn dò, thì nhìn anh một cái, rồi đương nhiên vẫn tin tưởng lùi lại hai bước, kéo giãn khoảng cách với anh.

Lúc này Giả Đông đã lại gần, hai ngón tay cong lại thành móc câu, nhắm chuẩn vào cổ họng Trần Phong, nếu đắc thủ thì là một đòn chết người, ý đồ độc ác, nhìn là biết định làm gì.







Nhưng hai ngón tay vừa cách cổ họng 3cm thì không thể tiến thêm nữa, nơi đó có một bàn tay túm lấy hai ngón tay anh ta.

Trong lòng không kịp nghĩ tại sao Trần Phong phản ứng nhanh như vậy, bản năng biết mình phải lùi lại, nhưng vừa định rụt tay về, trong đầu lại vang lên âm thanh nứt gãy răng rắc.







Đó là tiếng xương ngón tay bị bẽ gãy.

Một tiếng hét thảm thiết, thê lương khiến lòng người mềm nhũn, đến khi Trần Phong buông tay, anh còn đứng đó cười nữa.

Chương 799: Thanh Khâu







Giả Đông cầm lấy đầu ngón tay đã bị đứt ra của mình, không ngừng kêu rên.

“Vẫn là một tay, nếu như mày có thể khiến tao lùi một bước, tao sẽ tha cho mày”.







Trần Phong bỏ một tay ra phía sau, nhìn Giả Đông giống như đang chờ đợi.

Giả Đông sao còn dám nhìn Trần Phong nữa, tay đứt thì ruột đau, ban nãy mới một chiêu, anh ta còn nhân lúc Trần Phong không chú ý đánh úp mà còn không thuận lợi, anh ta biết sức mạnh của Trần Phong ít nhất cũng phải Ám Kình giai đoạn cuối, thậm chí đã đạt đến Hóa Kình.









Nhưng nghe Trần Phong nói, thì anh ta muốn đi cũng không dễ dàng.







QC
Trong lòng luống cuống, phía sau có bảy, tám người đứng.

Anh ta muốn chạy cũng chỉ có thể xem đám người này có thể kéo dài thời gian cho anh ta không, mặc dù anh ta biết là rất khó, nhưng vẫn hô lên: “Bọn mày nhìn cái gì, còn không xông lên”.







Những người đó đều là Trần Anh Tài gọi đến, mặc dù ban nãy Trần Phong chỉ một chiêu đã có thể chế ngự được cậu chủ Giả, nhưng ỷ vào người đông, bọn họ cũng không nghĩ Trần Phong có thể đánh lại được, Giả Đông vừa hô lên, bọn họ liền đồng loạt xông tới.









Giả Đông nhìn Trần Phong, hi vọng có thể chuồn đi lúc anh không chú ý, nhưng Trần Phong không nhìn đi đâu khác, mà chỉ nhìn chằm chằm anh ta.

“Tên này nhìn ra kế sách của mình rồi”.







Anh ta thầm nghĩ trong đầu.

Một loạt động tác binh bốp, những tên đầu gấu không biết lượng sức kia đều bé tiếng rên rỉ.







Giả Đông có muốn chạy cũng không còn cơ hội nữa rồi.

Trần Phong thậm chí còn chẳng thấy nóng người, nhưng cũng không trông mong gì mấy tên này thực sự có thể khiến anh giở võ công thực thụ ra.







Anh đi đến trước mặt Giả Đông.

“Tao nói lời giữ lời, mày không định cân nhắc à?”.







“Tha... mạng”.

Lần đầu tiên Giả Đông nói ra hai từ này, e là đã muộn.







“Vậy là nhận thua rồi!”.

Giả Đông không dám cả thở mạnh, Trần Phong thấy không có gì vui, bèn nói: “Tự vả vào miệng mình mười cái, tao sẽ thả mày đi”.







Nghe Trần Phong nói vậy, Giả Đông không dám tin nhìn sang, nhưng lại bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Trần Phong.

“Sao, có ý kiến gì à?”.







“Không, tôi vả”.

Tiếng bạt tai trong trẻo vang lên hết cái này đến cái khác, ở nơi góc phố yên tĩnh này có vẻ lại càng vang.







Nhưng đợi cái thứ mười kết thúc, có một đạo sĩ đeo thanh kiếm dài sau lưng từ xa đi tới.

Người mặc áo bào, lưng đeo kiếm, đầu búi tóc cài trâm, trông rất có phong thái của thần tiên.







Đạo sĩ đó đi đến trước mặt Trần Phong, đầu tiên chắp tay hành lễ rất khách sáo, sau đó mới nói: “Bần đạo là Thanh Khâu”.

Trần Phong đương nhiên không biết đạo sĩ này, mặc dù nói võ học Hoa Hạ, đều là xuất thân từ biệt giáo Côn Lôn, nhưng các võ sĩ bên đó đều không phải đạo sĩ, chỉ hai ba người đắm chìm trong đạo này mới cải trang thành đạo sĩ.







Nhưng Trần Phong thực sự chưa bao giờ nghe biệt giáo Côn Lôn có đạo sĩ vân du.

Có điều đối phương khách sáo, anh cũng không thể vô lễ, bèn khẽ gật đầu, coi như là đáp lễ.







“Không biết vị đạo trường này tìm tới đây có việc gì?”, anh hỏi.

Thanh Khâu nhìn Giả Đông hai má sưng đỏ đứng bên cạnh một cái, rồi mới chậm rãi nói:







“Cầu cảnh giới tông sư”.

“Tông sư?”, Trần Phong thầm nghĩ trong bụng.







Người tập võ, ai không muốn làm tông sư, nhưng tông sư cũng chỉ có vài người, cho dù có được “Cực Đạo Chân Giải”, nhất thời anh cũng không biết làm sao để trở thành tông sư.

Cảnh giới đã bị kẹt ở đỉnh cao Hóa Kình rất lâu rồi.







Ra ngoài rèn luyện, cũng chính là vì tông sư, nhưng cũng chỉ có thể khiến cảnh giới đỉnh cao của anh vững chắc hơn thôi, chứ không hề có tiến triển gì.

Bây giờ đạo sĩ này nói với anh muốn cầu cảnh giới tông sư, anh đương nhiên là hiếu kỳ.








“Đây không phải là thứ mà người bình thường có thể tìm kiếm đâu”.

“Không phải là thứ, mà là lòng chân thành, bần đạo phiêu du nhiều núi, tận mắt ngắm Ngũ nhạc (năm quả núi lớn tiêu biểu ở bốn phương và vùng giữa Trung Quốc), nhưng chỉ mới bước một chân qua ngưỡng cửa của tông sư, nếu như muốn bước vào, có thể đã không có cách nào làm như trước, bình tĩnh điềm đạm”.







Trần Phong sững người, một đạo sĩ phổ thông này lại nói là bước được một chân vào cảnh giới tông sư.

Giả Đông còn kinh ngạc hơn, hai bên miệng đều đau đớn vô cùng, ban nãy anh ta không dám dùng tiểu xảo, cho nên phải đánh bằng sức thật lực thật.







Nhưng bây giờ không lo được nữa, chỉ vài ba câu nói, anh ta liền cảm thấy có phải mình đã đụng phải đá rồi không? Hai người ở đây đang nói cái gì thế?

Tông sư, đó là cảnh giới mà anh ta có nghĩ thôi cũng thấy mình không thể nào đạt được.







Trần Phong vẫn giữ bình tĩnh, anh cũng là bán bộ tông sư, giơ tay nhấc chân là khí tức trở lại nguyên trạng, nếu như thật sự bị đối phương dọa sợ, thì anh có thể tìm một chỗ chôn thân đi cho rồi.

“Anh muốn đánh một trận với tôi?”.







“Không! Bần đạo chỉ là muốn cùng đàm đạo mà thôi”.

Giả Đông đứng bên cạnh nghĩ những điều này mình cũng phải nghe cho kỹ, cho dù bản thân không hiểu, nhưng mang về cho bố anh ta, cũng không phải là thừa.







Nghĩ vậy, anh ta nhân lúc Trần Phong không để ý anh ta, lén lại gần một chút.

Nhưng Trần Phong sao có thể không để ý chứ, anh quay người nhìn Giả Đông.







“Sao, mày muốn vả miệng thêm mười cái nữa à?”

Câu này khiến Giả Đông sợ hãi không dám nghe tiếp nữa.







“Không dám, không dám, tôi đi ngay đây”.

Cũng không lo được cho mấy tên tay sai anh ta dẫn tới đang nằm dưới đất, ba chân bốn cẳng chạy về phía con đường lúc trước anh ta đi tới.









“Đạo trưởng, đây không phải là nơi nói chuyện, hay là chúng ta đến nơi khác rồi nói”.







Nhưng Thanh Khâu xua tay nói.

“Bần đạo không tiện làm phiền, chỉ là trùng hợp đi ngang qua, không ngờ lại gặp phải người có cảnh giới giống với bần đạo, trong lòng thôi thúc, chỉ là muốn lên nói vài câu, nói xong bần đạo sẽ đi ngay”.







Thấy vị đạo sĩ này không muốn, Trần Phong cũng không cưỡng cầu.

“Mời đạo trưởng nói”.







“Ở bên ngoài du ngoạn nhiều năm, mục tiêu cả đời này của tôi là theo đuổi đỉnh cao võ thuật, nhưng mãi đến hôm nay, tôi mới hoàn toàn tỉnh ngộ, đạo giáo trời định, không phải là thứ người thường có thể tùy tiện tranh giành”.

“Ý là sao?”.







“Chỉ là con số ba, bốn, không qua được mười hai, nếu không có tông sư ngã xuống, làm sao có thành quả mới”.

Trần Phong nghe như sét đánh ngang tai, tông sư lưu truyền bên ngoài đến nay vẫn chưa được 12 người, nhưng câu tông sư ngã xuống, thành quả mới kia, khiến anh biết được chỉ có chờ đến khi tông sư ngã xuống, anh mới có hi vọng bước vào cảnh giới huyền diệu kia.







Nhưng hi vọng một vị tông sư ngã xuống rất xa vời.

Lâm Thanh Đế, bố của Uyển Thu tính là một người, nhưng vị trí kế thừa lại bị người nào đó cướp đi rồi.







Lúc Trần Phong đang nghĩ, Thanh Khâu cắt ngang mạch tư duy của anh.

“Tạm biệt đạo hữu!”.







Nói xong, không chờ Trần Phong giữ lại, anh ta đã quay người rời đi.

Chiếc tua rua của thanh kiếm đằng sau rủ xuống không ngừng đung đưa theo bước đi của Thanh Khâu.







“Không sao chứ!”.

Nhìn Trần Phong sau khi nói chuyện với Thanh Khâu xong thì như người mất hôn, Lâm Uyển Thu bước tới quan tâm hỏi han.







“Tôi không sao! Chỉ là có một vài chuyện nghĩ không ra”.

Trong lòng có nghi vấn, cho nên trên đường đưa Uyển Thu về, anh cũng không nói thêm câu nào.







Lâm Uyển Thu tuy có hơi hụt hẫng, vốn có thể nói vài câu thân mật về nỗi cô đơn của mình, lại chỉ có thể im lặng, nhưng cô cũng không muốn làm phiền Trần Phong, cho nên chỉ có thể hôm tạm biệt trước khi rời đi, không nói gì thêm cả.

Nhưng đến khi Trần Phong bước đi hai bước, Lâm Uyển Thu gọi anh lại.







“Trần Phong, em lúc nào cũng nhớ anh, rất rất nhớ anh”.

Nói xong, cô cũng không dám nhìn Trần Phong nữa, mà đi vào nhà như chạy trốn.







Hai giây trôi qua, Trần Phong mới phản ứng lại với lời Lâm Uyển Thu nói.
Chương 800 - Nhà họ Hạ lập uy







Nhưng đã không thấy Lâm Uyển Thu đâu nữa, Trần Phong cười, rồi cũng quay người rời đi.

“Anh nghe nói gì chưa?”.







“Nghe nói gì cơ?”.









Một đôi nam nữ đang đứng bên cạnh chọn đồ trong cửa hàng tiện lợi nói.

“Anh không biết à? Tổng giám đốc xinh đẹp nhà họ Hạ vụng trộm với thư ký của mình, hình như bị người ta bắt được đấy”.







QC
“Thật hay giả thế, một người phụ nữ mà lại đi ngoại tình, chẳng phải cô ta có chồng rồi sao?”.

“Em lừa anh làm gì, cậu em còn có ảnh cơ, người phụ nữ đó đẹp như vậy, vừa nhìn đã biết chính là tổng giám đốc xinh đẹp đó, có chồng thì sao chứ, có khi chồng cô ta không thỏa mãn được cô ta thì sao?”.









Người phụ nữ hơn 30 tuổi kia nói chuyện không hề kiêng dè.







“Hình như em nhớ chồng cô ta làm shipper, cũng khó trách, một tên ở rể, không có địa vị, nói không chừng đã bị vợ cắm sừng từ lâu rồi!”.

Hai người càng nói càng giống thật, cứ như việc này thật sự đã xảy ra vậy.







Hạ Mộng Dao cũng không biết mấy lời đồn này từ đâu mà có, nhưng chỉ trong phút chốc mà truyền khắp cả thành phố.

Lần đầu tiên khi nghe được tin này, cô đã phát một thông báo, kiên quyết bác bỏ, thậm chí còn truy cứu trách nhiệm pháp luật đối với những người lan truyền tin đồn.







Nhưng kiểu bác bỏ này, người hiểu chuyện sẽ không bao giờ tin một chữ nào, bọn họ chỉ tin vào những gì bọn họ cho là đúng, còn việc nữ giám đốc vụng trộm, lại vừa hay là chuyện bọn họ thích xem.

“Tổng giám đốc Hạ, hay là chúng ta cứ lờ nó đi, vốn dĩ chỉ là lời đồn, nếu như thời gian tới không có gì xảy ra, lời đồn sẽ tự dập thôi”.







Hạ Mộng Dao ngồi trước bàn làm việc, cô cũng rất đau đầu.

Kể từ sau khi cô và Trần Phong rời khỏi nhà họ Hạ, chưa một giây phút nào được yên ổn, vụ việc này khả năng lại là mấy kẻ đối địch gây ra.







“Thông báo đã gửi rồi, để quan sát một thời gian đi, mấy tên đó nhất định sẽ còn tiếp tục, tôi quá hiểu bọn họ rồi, nếu như không đạt được thứ gì đó, bọn họ còn chẳng buồn nhấc chân lên ấy, nói gì đến mấy chuyện vô bổ này”.

Bảy giờ sáng Trần Phong đã đến Thương Châu, lúc nghe được tin đồn là chín giờ, chỉ một tiếng sau khi Hạ Mộng Dao đưa ra thông báo, anh liền vội vàng chạy đến gặp Hạ Mộng Dao.







Hai người vừa gặp nhau, Trần Phong đã hỏi: “Mộng Dao, em không sao chứ?”.

Hạ Mộng Dao nhìn có vẻ tiều tụy, nhưng thấy Trần Phong đến, cô vẫn cất giấu tâm tư, để bản thân trông không quá khó coi.







“Sao anh lại đến đây?”.

“Sau khi về, ở một đêm tại Yên Kinh rồi mới tới đây”.







Hạ Mộng Dao biết anh đến Yên Kinh làm gì, trong lòng hơi chua xót, nhưng vẫn cười: “Về rồi thì tốt”.

Trần Phong lo cho chuyện của cô, lại hỏi: “Mấy tin đồn bên ngoài, em định xử lý thế nào?”.







“Còn có thể thế nào, em đâu thể bịt miệng mấy tên đó được, bọn họ thích nói thế nào thì nói. Em không thẹn với lòng là được”.

“Bọn họ? Em biết ai gây phiền phức cho em à?”, Trần Phong hỏi.







“Còn có thể là ai, mấy người trong họ chứ ai. Từ ngày em rời khỏi nhà họ Hạ, bọn họ càng lúc càng xem thường chúng ta, vốn dĩ bọn họ cho rằng chúng ta rời khỏi nhà họ Hạ, thì chả mấy sẽ cầu xin đòi quay lại, nhưng không ngờ đến giờ chúng ta vẫn sống tốt hơn họ, một số người chướng mắt thôi”.

Chuyện ở riêng ngày trước là do Trần Phong đề ra, anh lấy công trình trị giá 500 triệu tệ để làm điều kiện, khiến bọn họ đồng ý cho Hạ Mộng Dao ra ở riêng.







Nhưng không ngờ bọn họ lại không hề cảm kích, còn làm ra những chuyện như thế này.

“Anh đưa em về nhà”.







Trần Phong mà tức giận, thì hậu quả rất nghiêm trọng.

Anh nói với giọng ra lệnh mà người khác không thể phản đối, nhưng Hạ Mộng Dao vẫn lắc đầu.







“Bọn họ sẽ không thừa nhận đâu, việc chắc chắn cũng là bọn họ thuê người làm, chúng ta không có bằng chứng, đi cũng chẳng ích gì”.

“Cứ đi theo anh là được”.







Anh vẫn rất kiên định, nói xong bèn muốn dắt Hạ Mộng Dao đi.


Hạ Mộng Dao bỗng thấy trong lòng ấm áp, cảm giác này đã lâu lắm rồi không có, bị Trần Phong kéo, cô nhìn anh, để mặc anh dắt mình đi.







Đến nhà họ Hạ, quản gia ở ngoài cửa nhận ra Trần Phong, thấy Trần Phong dẫn Hạ Mộng Dao đi vào, cũng tỏ ra vẻ kinh ngạc.

“Bọn họ đang ở đâu?”, Trần Phong chất vấn.







“Ở phòng khách”, quản gia cũng không hiểu tại sao mình lại cứ thế mà nói ra.









Hai người đã quen đường quen lối đi thẳng vào phòng khách, vừa hay nhìn thấy Hạ Hạo đi từ trong ra.

“Cô..., Trần Phong...”, Hạ Hạo nói không thành lời.







Trần Phong không để anh ta nói hết, liền bức hỏi:

“Chuyện tin đồn là anh làm à?”.







“Hả?”.

Anh ta ngây người ra, mãi sau mới phản ứng lại.







“Cậu đừng nói linh tinh, tôi chẳng biết chuyện tin đồn gì cả”.

“Tôi còn chưa nói là tin đồn gì, anh vội vàng phủ nhận thế làm gì?”.







Trần Phong nói giọng lạnh lùng, ánh mắt nhìn Hạ Hạo như nhìn thấu được nội tâm của anh ta vậy.

“Tôi…, tôi cũng nghe nói thôi, không được à?”.







Anh ta có vẻ lo lắng, nói xong liền quay lại phòng khách, cũng không biết anh ta đi ra để làm gì.

Trần Phong không để ý đến anh ta, chuẩn bị đi thẳng vào trong.







Hạ Mộng Dao kéo anh lại.

“Đi vào như vậy có hay lắm không?”.







Trần Phong xoa tay Hạ Mộng Dao an ủi, nói: “Không sao đâu, anh sẽ giải quyết ổn thỏa”.

Cửa phòng khách được mở ra, già trẻ lớn bé của nhà họ Hạ đều đang ngồi bên trong chờ Trần Phong đi vào, chắc là vừa nghe Hạ Hạo nói.







“Cậu qua đây làm gì?”, có người hỏi giọng khó nghe.

Trần Phong còn chẳng buồn nhìn người đó, mà nhìn lướt qua một lượt già trẻ lớn bé của nhà họ Hạ, vẻ mặt nghiêm nghị nói:







“Hôm nay tôi đến đây chỉ vì một chuyện, tôi hi vọng các vị có thể xử lý ổn thỏa chuyện các vị làm với Hạ Mộng Dao, tôi không muốn đợi đến lúc tự tôi ra tay, nhà họ Hạ cũng chỉ là nhà họ Hạ thôi, nhà họ Hạ không có Mộng Dao trong mắt tôi không đáng một xu”.

Mọi người đều nghe rõ từng câu từng chữ anh nói.







Ở trong phòng khách của biệt thự nhà họ Hạ, nói vào mặt tất cả mọi người nhà họ Hạ, làm bọn họ giống như là bị người ta ấn đầu cho ăn ruồi chết vậy, biểu cảm ai nấy đều rất khó coi.

Trần Phong đứng ở đó, nhưng lại không ai dám có nửa câu chất vấn.







Bọn họ biết sự lợi hại của Trần Phong, cũng biết anh là một người rất tàn nhẫn.

Trần Phong thấy Hạ Hạo định nói gì đó, nhưng lại bị người đứng bên cạnh ngăn lại.







Tất cả mọi người đều nhìn Trần Phong, trầm lặng mấy giây, Trần Phong mới nói tiếp:

“Nhanh đấy, vậy tôi không làm phiền các vị nữa”.







Già trẻ lớn bé nhà họ Hạ hận một nỗi không thể lập tức tiễn ôn thần này đi, làm sao còn dám nói tiếng nào chứ.

Sau khi hai người đi ra: Hạ Mộng Dao nói: “Anh thị uy như thế, anh bảo… bảo bố mẹ em sau này phải đối diện với bọn họ thế nào đây?”.







Hạ Mộng Dao mềm yếu, cho nên nghĩ chút tình thân đó vẫn còn.

“Em cho rằng bọn họ vẫn coi em là người thân sao?”.







Hạ Mộng Dao không biết trả lời thế nào, cô im lặng.

Có thể nhìn ra Hạ Mộng Dao sợ người đã vứt bỏ người thân như cô vẫn lưu luyến điều gì đó.







Trần Phong an ủi nói: “Mộng Dao, trước giờ em đều không cô đơn, em có anh, có bố mẹ”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom