• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Long tế Full dịch (187 Viewers)

  • Chương 801-805

Chương 801 - Vương Lạc Binh Người Vô Địch Đông Bắc







Anh nắm chặt bàn tay mềm mại của Hạ Mộng Dao đặt trong lòng bàn tay mình, khẽ nói: “Em không tin anh sao?”.

Hạ Mộng Dao bị hỏi vậy thì hơi hoảng loạn.







Hiểu biết của cô về Trần Phong cứ luôn được làm mới, từ lần đầu gặp gỡ, đến kết hôn, rồi ly hôn, rồi lại tái hôn, mọi quá trình, anh như một hộp socola được mở ra từ từ, mỗi một viên đều có hương vị khác nhau.









“Không… không, em tin anh”.

“Mộng Dao, anh luôn nghĩ đợi khi chúng ta già rồi, anh sẽ đỡ em, ngồi vào chiếc ghế dài ở sân, nhìn con cháu của chúng ta đùa nghịch ở đó. Rồi khi em mệt rồi, sẽ tựa vào vai anh thiếp đi. Anh sợ em bị lạnh nên đắp áo khoác của mình cho em”.







QC
Nghe những lời nói như vậy, tưởng tượng hình ảnh ấm áp ấy, mặt Hạ Mộng Dao ửng đỏ.

Hai người bầu bạn, sẽ đi tới tuổi xế chiều.









Nếu thực sự là người nhà họ Hạ làm, vậy thì sẽ có kết quả rất nhanh.







Quả nhiên, chỉ qua một ngày, mọi tin tức trên mạng đã bị xóa, những người được thuê bình luận để tăng độ tin cậy cũng biến mất theo.

Nhưng dù như vậy, ảnh cap màn hình của một vài người để lại vẫn tạo cảm giác việc này có âm mưu, cho nên bình luận ban đầu biến mất cũng là một loại che giấu.







Nhưng đó chỉ là số ít, không tạo ra ảnh hưởng gì lớn.

Ở Thương Châu với Hạ Mộng Dao nhiều ngày, thì có tin từ Yên Kinh.







Vương Lạc Binh, Người Vô Địch Đông Bắc chỉ đích danh muốn đấu với anh.

Tin tức của Thạch Phá Quân rất đơn giản, chỉ có một câu như vậy, không đầu không đuôi, Trần Phong thậm chí còn chẳng biết Người Vô Địch Đông Bắc là ai, nhưng anh vẫn tạm biệt Hạ Mộng Dao, quay lại Yên Kinh.







Thạch Phá Quân đến sân bay đón anh.

“Anh bảo em về gấp vậy, Người Vô Địch Đông Bắc kia rất lợi hại sao?”.







Thạch Phá Quân đưa một phần tư liệu cho anh, trong đó viết những thông tin cơ bản về Vương Lạc Binh.

Trần Phong không để ý lắm đến những thông tin khác, nhưng mục thực lực viết đỉnh cao hóa kình, điều này khiến anh hơi bất ngờ thật.







“Không ngờ ông ta đã là đỉnh cao hóa kình, tại sao ngày trước chưa từng nghe nói?”.

Thạch Phá Quân giải thích: “Dạo gần đây bọn tôi mới biết thực lực của ông ta, hơn nữa còn là tự ông ta nói ra, nhưng từ những trận đấu gần đây của ông ta có thể thấy tin tức này có tính chính xác rất cao”.







Trần Phong gật đầu. Anh tin tưởng nguồn tin của bọn Thạch Phá Quân, chỉ có điều đột nhiên đấu với một đỉnh cao hóa kình, anh hơi hưng phấn.

“Cậu đừng vui mừng quá sớm, không biết vì nguyên nhân gì mà ông ta tìm cậu để tỉ thí, là đấu cược”.







“Đấu cược, tại sao?”.

Cao thủ đến được đỉnh cao hóa kình, theo đuổi việc đột phá thực lực bản thân mới là việc họ coi trọng nhất hiện tại, vật bên ngoài bình thường chỉ như mây trôi với họ.







“Không biết, chúng tôi không có quá nhiều thông tin về ông ta”.

“Vậy không cần quan tâm ông ta, gặp ông ta trước đã, nếu là điều kiện đấu cược không thể chấp nhận, thì chúng ta không đồng ý là được”.







“Tôi cũng nghĩ vậy”.

Tối hôm về đến Yên Kinh, đối phương hẹn gặp mặt ở khách sạn Long Đằng.







Mặc dù hơi gấp gáp, Trần Phong vẫn đến.

Chỗ họ chọn rất tráng lệ, trong sảnh Hóa Long ở tầng 88 của khách sạn, tới khi Trần Phong đến, họ đã đợi ở đó rồi.







Phục vụ ở cửa dẫn Trần Phong và Thạch Phá Quân vào trong, có một gã mặt béo múp tiến lên đón.

“Chắc hẳn vị này chính là cậu Trần Phong nhỉ?”.







Hắn bày vẻ mặt tươi cười, mỗi khi nói thịt ở hai bên má cũng rung lắc theo.

Nhưng hai người bọn Trần Phong không dám coi thường, gã này bước đi vững vàng, nền tảng vững chắc, mỗi một bước đi đều không để lộ sơ hở gì, là một cao thủ tu luyện ngoại công.







Chỉ có điều trước giờ chưa từng gặp, khiến Trần Phong không kiềm được bất ngờ, sao bỗng chốc xuất hiện nhiều cao thủ vậy?

Trần Phong và Thạch Phá Quân chào hỏi một câu cho có, rồi đi theo gã mập kia vào phòng trong.







Bên trong to hơn, trụ trạm khắc rồng bay, rồng bám xung quanh cột, cứ như đến một tòa cung điện, khí thế ngùn ngụt.









Nhưng những thứ này vẫn không phải điểm có thể hấp dẫn Trần Phong, điều thu hút ánh mắt anh nhất chính là ông lão để bộ râu dài ngồi bên trong.

Bộ râu dài được tết làm ba, bốn lọn như bím tóc, mà trên đỉnh đầu ông ta thì lại trọc lóc.







Lúc Trần Phong đi vào, ông lão cũng nheo mắt nhìn anh.

Thạch Phá Quân nói thầm bên tai Trần Phong thông báo ông lão đó chính là Vương Lạc Binh.







Trần Phong đã xem ảnh đối phương, cho nên không cần Thạch Phá Quân nhắc nhở, anh cũng nhận ra.

Mà ngoài Vương Lạc Binh ra, thì Trần Phong còn phát hiện anh quen một người trong số đó.







Chính là người thanh niên đeo Vacheron Constantin ở quán bar Duyệt Phi hôm đó.

Trần Phong không biết tại sao anh ta cũng ở đây.







Đến khi hai người ngồi xuống trước mặt bảy, tám người có mặt ở đây, gã mập mới giới thiệu.

“Các vị, chắc hẳn mọi người đã biết cậu bạn trẻ này là ai, nhưng tôi vẫn phải giới thiệu chút. Võ sĩ thiên tài tiến gần tông sư nhất trong lịch sử được Liên minh chiến đấu Yên Kinh cật lực tiến cử. Tuổi còn trẻ mà đã đạt đến đỉnh cao hóa kình, hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nếu ông Vương khinh địch thì sẽ vô cùng bất lợi đó”.







Hắn nói như đang đùa.

Nhưng chỉ riêng câu võ sĩ thiên tài kia đã hơi có ý tâng bốc Trần Phong quá đà rồi.







Trước giờ võ thuật không có người đứng đầu, người luyện võ nếu không tỉ thí thì không ai cảm thấy mình yếu hơn.

Nhưng Trần Phong không để ý, đám người này đến vốn cũng chẳng có ý tốt gì, anh còn phải khách sáo thì đúng là tốn công vô ích.







Hai người lần lượt ngồi vào chỗ rồi anh lên tiếng hỏi.

“Tôi nhận được tin khi ở Thương Châu, Người Vô Địch Đông Bắc muốn hẹn đấu với tôi, thực ra tôi khá là mong đợi đó, nhưng không ngờ mấy người lại muốn đấu cược, thế thì tôi thấy hơi khó hiểu”.







Gã mập nghe thấy Trần Phong lên tiếng, những người khác chưa kịp nói gì, hắn đã giải thích: “Cậu Trần, không nghiêm trọng đến thế”, hắn cười nhăn nhở.

“Chỉ là giải trí thôi, nếu không chỉ tỉ thí đơn thuần thì thực sự hơi tẻ nhạt”.







Trần Phong không để ý việc đấu cược, anh cũng không cảm thấy mình yếu hơn vị Người Vô Địch Đông Bắc này.

“Tôi cũng cảm thấy tẻ nhạt quá, nhưng các người định cược gì? Tôi cũng phải chuẩn bị chứ”.







“Cậu Trần, không cần phiền phức vậy, cuốn ‘Cực Đạo Chân Giải’ kia được lắm”.

Thì ra bọn họ để ý cuốn sách tâm đắc của tông sư trong tay mình, Trần Phong cười thầm trong bụng, nhưng lại không biến sắc nói: “Cũng không phải không thể lấy ‘Cực Đạo Chân Giải’ ra, nhưng đấu cược cũng phải chú trọng công bằng, nếu tôi bằng lòng lấy ra tâm đắc đó, không biết Vương sư phụ sẽ lấy cái gì ra?”.







Bọn họ hình như chuẩn bị rất đầy đủ.

“Cậu Trần, chúng tôi đương nhiên cũng không thể để cậu chịu thiệt, cuốn tâm đắc của tông sư đó đúng là vô cùng quý giá, mà thứ có thể sánh ngang với cuốn tâm đắc đó thực sự là quá ít”.







Trần Phong chỉ im lặng nghe, không nói gì cả.

“Nhưng không sợ chú em chê cười, bọn tôi đã để ý cuốn tâm đắc đó lâu lắm rồi, cho nên cũng đã tìm món đồ ngang giá trị với cuốn tâm đắc đó rất lâu rồi. Nhưng ông trời không phụ người có lòng, cuối cùng bọn tôi tìm được vật có thể sánh ngang với cuốn tâm đắc thật”.

Chương 802 - Đá thần kỳ



Trần Phong hơi tò mò rốt cuộc bọn họ đã tìm được gì.

Sau khi đạt tới đỉnh cao, ít nhiều gì cũng giảm bớt nhiều hứng thú với việc trên đời, cho nên nếu bọn họ không đưa ra được thứ thực sự có thể khiến Trần Phong rung động, thì trận cá cược này cũng không thể tiến hành tiếp.



Nhưng trông gã mập vẫn là vẻ mặt tươi cười, dường như cực kỳ tự tin với thứ bọn họ đưa ra.





“Tôi nói trước với các người, tôi là một người cực kỳ soi mói, như là uống rượu vậy, tôi cũng chỉ uống rượu tôi thấy ngon, nếu không thì kể cả có là Lafite năm 82, nếu tôi không muốn tôi cũng sẽ không thấy ngon”.

“Đó là đương nhiên. Đã nghe nói sở thích của cậu Trần từ lâu, cuộc sống tinh tế đến mức khiến người ta theo không kịp”.



QC
“Vậy các người rốt cuộc đã chuẩn bị cái gì để cược?”, Trần Phong hỏi lại.

“Cậu Trần, đừng sốt ruột, đồ đang trên đường tới rồi, sẽ tới nhanh thôi”.





Mà nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới.



Cửa phòng trong được mở ra, ba, bốn gã khiêng một cái hòm rất to đi vào.

“Đây là?”.



“Cái gì đây mà to vậy?”.

Trần Phong và Thạch Phá Quân càng tò mò với thứ đựng bên trong hơn.



Nhưng gã mập không trả lời trực tiếp, hắn và Vương Lạc Binh giao lưu bằng mắt với nhau một lúc, sau đó đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi về phía chiếc hòm gỗ đặt ở chỗ cách bọn họ mấy bước chân.

Hắn đi tới cạnh chiếc hòm gỗ, đuổi mấy người khiêng hòm tới đi, tiếp đó lấy ra một chiếc chìa khóa nhỏ màu vàng trong túi ngực.



Trần Phong nhìn tỉ mỉ, ổ hóa trên hòm gỗ cũng làm từ vàng.

Cắm chìa vào ổ, gã mập nhẹ nhàng xoay chìa, tiếng lò so của chốt khóa nhỏ bé vang lên, khóa vàng được mở ra.



Nhưng lúc sắp mở ra, gã mập dừng động tác lại, còn cố ý quay người nói với Trần Phong.

“Cậu Trần, đồ bên trong không tầm thường đâu”.



Lại còn gây tò mò, Trần Phong hơi suốt ruột định tự tiến lên mở hòm ra rồi.

May mà gã mập cũng không nhây nữa, hắn từ từ mở nắp hòm ra.



Chỗ Trần Phong đối diện ngay chiếc hòm này, không cần đứng dậy cũng có thể nhìn thấy thứ trong hòm.

Những tưởng sẽ là món đồ thần kỳ gì, nhưng nhận ra trong hòm thế mà chỉ là một tảng đá.



“Đá?”.

Anh nhìn gã mập một cái, lại xoay người nhìn Vương Lạc Binh.



Đám người này rốt cuộc đang làm gì thế? Anh không kiềm được mà suy nghĩ.

Vương Lạc Binh đương nhiên nhìn ra được nghi vấn của Trần Phong, ông ta đích thân trả lời: “Nó là một tảng đá, nhưng nó cũng không phải một tảng đá bình thường”.



Trần Phong tiếp tục im lặng, anh không biết, đương nhiên cũng không tiện phát biểu ý kiến.

Còn Vương Lạc Binh nói giải thích tiếp: “Cái mà võ sĩ chúng ta theo đuổi chẳng qua là cảnh giới tông sư, cũng như tôi cược với cuốn ‘Cực Đạo Chân Giải’ với cậu vậy, đều là để tiến thêm một bước nữa trên võ đạo. Có điều tôi nghĩ cậu đã được ‘Cực Đạo Chân Giải’ nhưng vẫn chưa vượt qua cảnh giới tông sư, có lẽ thậm chí còn đang rất khó khăn ở chỗ nào đó”.



Trần Phong kinh ngạc, cứ như đối phương biết anh đang nghĩ gì vậy.

Sau khi có được “Cực Đạo Chân Giải”, anh đương nhiên đã nghiên cứu quên ăn quên ngủ, sau khi đọc xong, anh biết rất nhiều, cũng khiến anh thấu hiểu, ngộ ra rất nhiều chỗ.



Nhưng như Vương Lạc Binh nói, có một vài chỗ, giống như lần đầu tiếp xúc với võ đạo, anh băn khoăn không biết phải mình đã sai ngay từ đầu không.

Mặc dù trong lòng sợ hãi, nhưng mặt anh vẫn không biến sắc nhìn vào ông ta.



“Ông Vương quả nhiên được người Đông Bắc xưng là vô địch có khác, chỉ mấy câu đã bằng vãn bối tu luyện vất vả nhiều năm. Chỉ có điều không biết việc này có liên quan gì tới tảng đá trong hòm?”.


Giữa người với người phải tôn trọng nhau, Trần Phong cũng không tiếc khen ngợi một câu.



Mà nghe thấy Trần Phong đề cao mình, Vương Lạc Binh cười to nói: “Tôi đã nói đây không phải tảng đá bình thường, thanh thúy, thương tùng, ngưng phách, đạo niệm, bốn loại đá thần kỳ, có một thì có thể đắc đạo…”.

“Đó chẳng phải là lời đồn sao?”, không đợi Vương Lạc Binh nói xong, Thạch Phá Quân đã kinh ngạc nói.



“Chẳng lẽ các ông thực sự có được bốn loại đá thần kỳ, sao có thể chứ?”.

Nhưng không ai để ý Thạch Phá Quân.



Trần Phong đương nhiên cũng từng nghe về lời đồn về bốn loại đá thần kỳ kia, nhưng đó cũng chỉ là lời đồn, ai lại tin một tảng đá có thể làm tăng tu vi của người chứ?

Nhưng nhìn dáng vẻ của đám Vương Lạc Binh, thì bọn họ có vẻ đã tin lời đồn này.



Trần Phong vẫn giữ thái độ hoài nghi, anh nói: “Tôi cũng không phải không tin ông Vương, nhưng việc này sao nghe cứ như đùa vậy, tôi không thể chỉ dựa vào một câu nói của các ông đã lấy ‘Cực Đạo Chân Giải’ ra được. Đó là chia sẻ tâm đắc của cảnh giới tông sư đó”.

“Anh bạn trẻ không tin cũng bình thường”, ông ta vẫn mỉm cười.





“Nhưng anh bạn trẻ có thể tự đi kiểm tra, tảng đá này rốt cuộc có phải một trong những loại đá thần kỳ trong lời đồn kia không. Nếu anh bạn trẻ vẫn không tin, thì màn cá cược này sẽ tự động hủy, nếu không người trong thiên hạ sẽ chê cười tôi cậy lớn bắt nạt nhỏ”.



Vương Lạc Binh cực kỳ tự tin, Trần Phong cũng nói thầm trong bụng, chẳng lẽ thực sự là đá thần kỳ trong lời đồn?

Anh cũng bán tín bán nghi đứng dậy, định đích thân xem tảng đá này rốt cuộc có gì kỳ lạ.



Nhìn thấy Trần Phong đi tới, gã mập cũng tránh ra.

Tảng đá đặt trong hòm như một tảng đá bỏ đi trong một góc ẩm ướt, dấu vết màu xanh bên trên cũng như phủ kín một lớp rêu xanh.



Nhưng khác với kiểu cả tảng đá là màu xanh, như một viên ngọc quý sáng long lanh.

Rất lớn, chiếm gần một nửa diện tích của chiếc hòm to thế này.



Nhưng chỉ nhìn, Trần Phong cũng không nhìn ra được rốt cuộc có gì huyền diệu, dường như ngoài màu sắc rất đẹp ra thì cũng chẳng khác gì những tảng đá khác.

Anh ngẩng đầu nhìn gã mập đứng ở một bên.



“Cậu Trần có thể cảm nhận bằng tay thử xem”, gã mập nói.

Trần Phong cũng không khách sáo, anh còn cố tình vén tay áo lên, thò tay vào trong hòm.



Nhưng còn chưa chạm vào tảng đá xanh đó, anh đã cảm nhận được cảm giác lạnh băng, cứ như đang vươn tay về phía một tảng băng.

Sao có thể chứ?



Trần Phong bỗng chốc cảm thấy khó tin.

Nhưng sau khi xác nhận, thì đúng là có cảm giác lạnh băng, hơn nữa còn tỏa ra từ tảng đá.



Họ đã giở trò với tảng đá.

Trần Phong vẫn không tin, anh muốn xem thử biểu cảm của gã mập.



Nhưng chỉ nhận được vẻ mặt ung dung.

Tay đã cách tảng đá xanh rất gần rồi, anh cũng làm quen với luồng hơi lạnh đó, tiếp đó anh thực sự muốn xem thử tảng đá này rốt cuộc có hỗ trợ gì với việc tu luyện.



Nhưng anh chưa kịp chạm vào tảng đá thì đã từ bỏ.

Không phải vì anh không muốn chạm vào, càng không phải anh cảm thấy đây là một trò đùa, mà là khoảnh khắc tiếp xúc với tảng đá, có thứ gì đó làm rối loạn suy nghĩ xông vào não anh.



Anh cứ như đơ ra, kiểm soát cảm xúc bản thân mãi mới bình tĩnh được.

Đến khi anh tỉnh táo, nhìn lại tảng đá kia, thì mọi nghi ngờ đều biến mất.



Đây không phải một tảng đá bình thường.

Gã mập đứng ở một bên cười nói: “Cậu Trần, giờ tin đây là đá thần kỳ trong lời đồn rồi chứ?”.




Chương 803 - Không khí cứng ngắc







Trần Phong tỉnh bơ.

Mặc dù trong lòng đã tin đến bảy, tám phần với món đồ quý này, nhưng anh vẫn nghi ngờ với việc mang món đồ thế này ra đặt cược.







“Nếu thực sự như lời đồn, vậy giá trị của tảng đá thần kỳ như vậy hơn cuốn tâm đắc kia của tôi nhiều, ông Vương thực sự nỡ lấy ra sao?”.









Anh dừng lại, nhìn Vương Lạc Binh ngồi ờ vị trí chính đầy ẩn ý, sau đó thong thả nói.

“Chắc không phải có vấn đề gì chứ?”.







QC
Bỗng chốc không khí hơi gượng gạo, không khí cứ như bị vạch trần cái gì đó trở nên nặng nề hơn nhiều.

Sau đó vẫn là Trần Phong phá vỡ bầu không khí này, anh phá lên cười.









“Ha ha, tôi đùa thôi, ông Vương đừng để bụng nhé”.







Biểu cảm Vương Lạc Binh cứng đờ, có thể thấy được tâm trạng hiện tại của ông ta rất tệ.

Nhưng việc thì vẫn phải nói, cuối cùng vẫn là gã mập kia cười nói.







“Ha ha, cậu Trần thích đùa thật, bọn tôi chân thành giao dịch với cậu, trên đời này chỉ có vài người có thể đạt đến cảnh giới tông sư. Cậu và ông Vương có thể tính là nhân tài kiệt xuất trong số đó, đương nhiên vẫn nên chân thành giúp đỡ nhau mới phải”.

Trần Phong không để ý hắn, trở lại chỗ ngồi của mình, anh nói nhỏ với Thạch Phá Quân.







“Bọn họ sẽ không tốt bụng như vậy, dù tỉ thí công bằng, thì bọn họ cũng sẽ không lấy ra món đồ quan trọng như vậy, chắc chắn có gì đó mờ ám, mà vừa nãy em chỉ thăm dò thôi, mà cái đám này ai cũng lộ sơ hở”.

Sự đình trệ của không khí ban nãy, đúng là khiến Thạch Phá Quân hết hồn, mặc dù đôi bên đến hẹn tỉ thí, nhưng cũng không thể đánh ngay trên bàn ăn.







Mà nghe phân tích của Trần Phong, ông ta cũng cảm thấy đối phương không có ý tốt.

Gã mập bị ngó lơ ở một bên, cũng không thấy có vẻ gì là oán trách, cũng chỉ quay lại bàn.







Trần Phong lúc này mới lại nói với đám người kia.

“Tôi không có ý kiến với đá thần kỳ, vậy đấu cược các người nói định tiến hành kiểu gì?”.







Vẫn là gã mập kia trả lời.

“Cậu Trần, mặc dù là đấu cược, nhưng cũng không thể vì vậy làm tổn thương hòa khí, cuốn tâm đắc và đá thần ký đều là món đồ vô cùng quý giá, dù kết quả thế nào, nếu một bên mất một món thì đều sẽ buồn. Cho nên bọn tôi cảm thấy chúng ta có thể không cần cược quyền sở hữu của hai món đồ, mà có thể chỉ cược quyền sử dụng chúng”.







“Ồ, là sao?”.

“Thực ra rất đơn giản, nếu một trong hai người thua, thì sẽ cho người kia mượn vật đặt cược một năm, dù đối phương có thể tiến bộ nhờ nó không, thì một năm sau vẫn phải trả lại đồ”.







Trần Phong cười nhếch mép, bọn họ có ý tưởng hay thật đó.

Nếu cho đối phương cuốn tâm đắc, bọn họ chỉ cần chép lại một bản, vậy thì một năm hay không phải một năm cũng chẳng có ý nghĩa gì.







Nhưng Trần Phong lại không để ý, chỉ dứt khoát nói: “Được, quyết định vậy đi”.

Sự quyết đoán của Trần Phong ngược lại khiến mấy người bên đối phương không phản ứng lại ngay được, có lẽ bọn nghĩ Trần Phong ít nhất cũng phải cò kè mặc cả, cuối cùng bọn họ lại nhượng bộ một chút, có lẽ sẽ đi đến nhất chí.







Nhưng không ngờ Trần Phong lại đồng ý luôn, mặc dù bất ngờ, nhưng việc này đúng là có lợi cho bọn họ.

“Cậu Trần đúng là người thẳng thắn, được, vậy chúng ta sẽ giao hẹn trận tỉ thí này, địa điểm tỉ thí quyết định ở Hiên Viên Trang vào ba ngày sau. Không biết cậu Trần có ý kiến gì không?”.







Trần Phong chẳng buồn nói nhiều với bọn họ.

“Được, vậy ba ngày nữa gặp ở Hiên Viên Trang”.







Đợi đến khi hai người rời khỏi khách sạn Long Đằng, Thạch Phá Quân mới tò mò hỏi: “Đây rõ ràng là giao hẹn bất công, tại sao cậu lại đồng ý dễ dàng vậy?”.

“Nhưng theo em thấy, đây đã là một việc rất có ý nghĩa rồi, em đã đích thân thử tảng đá thần kỳ đó, em có thể cảm nhận được sức mạnh rất kỳ diệu bên trong, dù sức mạnh đó khác với sức mạnh của tông sư, nhưng em cực kỳ hứng thú”.







Thạch Phá Quân vẫn hơi lo lắng nói: “Nhưng cậu thực sự có tự tin thắng được Người Vô Địch Đông Bắc kia sao? Dù thế nào thì ông ta cũng là đỉnh cao hóa kình, hơn nữa còn lại Người Vô Địch Đông đánh khắp Đông Bắc. Nhưng kiểu kinh nghiệm lão làng đó, cậu cũng đừng sơ ý quá, cẩn thận lật thuyền trong mương”.

Trần Phong cười nói: “Em đương nhiên biết thực lực của ông ta rất mạnh, vừa nãy ở trong phòng kia, mặc dù anh thấy em nhìn Đông ngó Tây, nhưng thực ra em quan sát ông Vương kia nhiều lắm đấy. Ông ta không động đậy mấy, nhưng khí thế rất mạnh”.







“Vậy cậu còn…”.

Trần Phong vỗ vai Thạch Phá Quân nói: “Anh vẫn không tin em sao? Nếu không chắc chắn thì em sẽ quyết định vậy sao?”.







Nhìn Trần Phong cũng không có vẻ gì là đùa, Thạch Phá Quân cuối cùng mới không nói gì nữa.

Ba ngày thực ra trôi qua rất nhanh. Trần Phong và Thạch Phá Quân cũng đến Hiên Viên Trang từ sớm.







Hiên Viên Trang là một câu lạc bộ ở ngoại thành Yên Kinh, không phải thành viên câu lạc bộ thì không được vào, phong cảnh ở đây xinh đẹp, núi liền sông, nếu là thời gian rảnh rỗi có thể đến đây nghỉ ngơi một, hai hôm, có thể nói là một điểm đến rất tốt.

Nhưng kiểu nghỉ dưỡng này chỉ nhắm đến một số đối tượng thôi.









Còn Trần Phong không nằm trong số ít, cho nên lúc họ đến đây, đương nhiên là bị bảo vệ ở cửa chặn lại.







“Tôi không được vào?”.

Trần Phong xác nhận nhiều lần với bảo vệ kia.







“Xin lỗi anh, chỗ chúng tôi là club tư nhân, anh không phải hội viên ở đây cho nên tôi không thể cho anh vào”.

Gã này rất có trách nhiệm, nhưng trong ánh mắt nhìn Trần Phong lại cứ như chỗ này không phải chỗ người nghèo kiết xác như Trần Phong có thể đến tiêu tiền.







Trần Phong cũng cười, anh đứng ở đó, không cần phải tức giận với hạng tép riu này, anh không vào được, cũng là phía Vương Lạc Binh cố ý.

Chẳng qua là mấy gã kia muốn ra oai với anh thôi.







“Hay là anh vào nói với họ, giờ tôi đi về”, Trần Phong nói với bảo vệ.

Nhưng bảo vệ chưa kịp trả lời, gã mập gặp lần trước đã hoảng hốt chạy từ trong ra.







Cả cơ thể thịt mỡ mỗi lần chạy đều sẽ rung lắc, nhưng trông hắn chạy cũng nhanh lắm.

“Cậu Trần, xin lỗi, nhân viên mới, chúng tôi cũng không ngờ hắn lại dám chặn cậu Trần ở đây”.







Hắn nói xong với Trần Phong thì nghiêm mặt trách cứ.

“Còn không mau xin lỗi cậu Trần, đồ vô dụng, cậu Trần là người cậu có thể chặn sao? Đồ không có mắt”.







Bảo vệ trông có vẻ hơi tủi thân, nhưng gã mập nói, hắn càng không dám đắc tội, chỉ có thể ngoan ngoãn chuẩn bị xin lỗi Trần Phong.

“Tôi, việc nhỏ thế này, tôi không phải người tẻ nhạt thế”.







Anh đang mỉa mai đối phương tẻ nhạt, gã mập cũng nghe ra được, nhưng cũng coi như không hiểu, chỉ cười hì hì nói.

“Cậu Trần rộng lượng, tuổi trẻ tài cao, thực sự khiến tôi phục sát đất”.







Gã này là một người mặt dày, Trần Phong dù có mắng hắn mấy câu, hắn cũng có vẫn có thể cười đến hôn chân Trần Phong, cho nên Trần Phong sẽ không phí quá nhiều sức lực với hắn.

“Họ đến cả rồi chứ?”.







“Đến rồi, ngày quan trọng thế này, ông Vương cũng rất mong đợi”.

Hắn nói rồi, dẫn hai người bọn Trần Phong đi vào club.

Chương 804 - Lại gặp Thanh Khâu






Ra khỏi căn phòng phía trước, chính là một cây cầu chín khúc, từ xa có thể nhìn thấy một ngọn núi xanh, trong sự tĩnh lặng có thể nghe thấy tiếng chim hót vang.
Lá sen chồng lên nhau trong hồ nước, che đi cả mặt hồ.
“Đây là nơi tốt để nghỉ dưỡng, nếu cậu Trần thích tôi có thể làm người giới thiệu để cậu Trần cũng có thể làm hội viên”.
Gã mập giới thiệu.






“Chỗ này đúng là không tệ, nhưng mùi của một vài người khiến không khí nơi đây ngột ngạt, tôi thấy vẫn nên thôi đi, tôi thà một mình ra ngoài đi dạo còn hơn”.
“Cậu Trần đúng là khác với mọi người”, gã mập lại khen ngợi.
Mấy người đến chân núi rất nhanh, đó là một đạo trường (nơi làm phép của đạo sĩ).
Một số phòng ốc tọa lạc bên cạnh đạo trường, mà phía xa xa, Trần Phong đã nhìn thấy có người ngồi ở hành lang đợi bọn Trần Phong.






Đến khi anh bước vào, thì thấy là nhóm Vương Lạc Binh.
Nhưng trong đó có một người khiến Trần Phong cảm thấy rất ngạc nhiên.
“Thanh Khâu đạo trưởng, sao ông lại ở đây?”.
Thanh Khâu có duyên gặp gỡ một lần hôm đó thế mà cũng ở đây.






“Thì ra là đạo hữu à? Không ngờ chúng ta lại gặp nhau rồi”.

QC
Thanh Khâu lại vái Trần Phong một cái, Trần Phong chỉ đành đáp lễ.
“Hai hôm trước đã gặp ông Vương ở bờ sông Lạc, tôi thấy ông ấy cũng có sức mạnh phi thường, cho nên bèn thảo luận một chút về võ học. Nhưng không ngờ ông ấy nói hai hôm tới có một cuộc tỉ thí của đỉnh cao hóa kình, cho nên bèn xin ông Vương cho tôi tới xem. Chỉ có điều không ngờ người tỉ thí lại là cậu”.
Ông ta vẫn mặc bộ đạo bào, sau lưng đeo thanh kiếm kia.






“Đạo trưởng yêu thích võ thuật thật”.
“Anh bạn nhỏ quen Thanh Khâu đạo trưởng?”, Vương Lạc Binh hỏi.
Trần Phong gật đầu, nhưng Thanh Khâu đạo trưởng đến đây cũng sẽ không làm thay đổi trận tỉ thí sắp tới của họ.
“Tôi đã mang thứ ông Vương muốn đến rồi, không biết tảng đá xanh kia các ông để ở đâu?”.






Đợi Trần Phong nói xong, Vương Lạc Binh vỗ tay, lại là ba, bốn gã khiêng chiếc hòm đi tới cạnh đạo trường.
“Anh bạn nhỏ có thể kiểm hàng. Vậy còn cuốn ‘Cực Đạo Chân Giải’ đâu?”.
Trần Phong cũng không do dự, lấy cuốn sách được đóng bằng chỉ từ trong tay áo rộng thùng thình ra.
“Chính là cuốn này”.






Anh đặt trong tay, Vương Lạc Binh hơi tham lam định cướp lấy, may mà động tác của Trần Phong cũng nhanh, tránh ra rồi mới cười nói.
“Ông Vương đừng có sốt ruột thế, đến khi ông Vương thắng tôi rồi thì mới có thể lấy được cuốn ‘Cực Đạo Chân Giải’ này”.
Vương Lạc Binh sờ đỉnh đầu trọc lóc của mình, cười gượng gạo.
“Đó là đương nhiên”.






Hai bên đều đã xem vật đặt cược mình mang tới, vậy tiếp theo chính là bắt đầu tỉ thí.
“Cậu Trần, mặc dù là đấu cược, nhưng cũng không phải là đấu đến chết, cho nên vẫn phải để ý điểm dừng. Trong đạo trường này, chỉ cần có người hai tay hai chân chạm đất trước, hoặc là bị ép ra khỏi đạo trường, thì sẽ tính là thua trận tỉ thí này. Cậu thấy thế nào?”.
Gã mập nói rõ ràng với Trần Phong, Trần Phong cảm thấy không có vấn đề gì, cũng gật đầu.
Lúc Trần Phong đang định đi tới giữa đạo trường, thì Thanh Khâu lại nói với Trần Phong một câu: “Xin cậu hãy nương tay”.






Nói xong câu này, đến cả Trần Phong cũng cảm thấy khó hiểu, còn chưa đánh, ông ta đã bảo anh nương tay, là ông ta nhìn ra được Vương Lạc Binh kia thực ra không phải đối thủ của anh, hay ông ta có gì đó với đối phương.
Nhưng Trần Phong không nghĩ nhiều, nếu đối phương thực sự rất kém, thì anh có thể suy xét việc nương tay.
Tiếp đó, cả đạo trường hình tròn đường kính dài mười mấy mét chỉ còn lại Trần Phong và Vương Lạc Binh.
Hai người cách nhau bảy, tám bước, nhìn nhau một cái, mặc dù ngoài mặt ai cũng không có động tác gì, nhưng đều đã bắt đầu âm thầm chuẩn bị, chỉ đợi tiếng còi vang lên, là bọn họ sẽ chiếm thế chủ động.







Ngay sau đó, tiếng còi vừa vang lên, cơ thể hai người đã di chuyển.
Hai người đều là dạng võ công quyền cước, cho nên không hề mang theo vũ khí, nhưng tốc độ nhanh nhạy của động tác, bước chân, bên ngoài sân cũng chỉ có Thanh Khâu đủ khả năng cảm nhận được một chút, những người khác đều chỉ hóng hớt thôi.
Hai người va chạm, giao thủ mười, hai mươi chiêu, có vẻ ngang tài ngang sức.
Trần Phong chỉ đang thăm dò, mà Vương Lạc Binh cũng đang thăm dò, cả hai vẫn đang tìm kiếm sơ hở của đối thủ.






Sức mạnh của cả hai đã đạt đến đỉnh cao hóa kình, cho nên không có khả năng trực tiếp chèn ép bằng vũ lực lắm, vì vậy có thể đánh thẳng vào sơ hở hoặc nhược điểm của bằng một cú cực không cực kỳ quan trọng.
Mà việc này cũng có thể đặt nền móng cho việc giành chiến thắng.
Lúc này Trần Phong lại tung một cú đá, đánh thẳng vào mặt Vương Lạc Binh, Vương Lạc Binh cũng nhanh chóng giơ tay chặn lại.
Một chiêu vừa tung ra, Vương Lạc Binh bóp cổ chân anh, một tay khác thế mà định móc tim anh.






Đây đã là đòn sát thủ rồi.


Trần Phong trực tiếp bật lên không trung nhờ sức mạnh của Vương Lạc Binh, khiến đòn sát thủ của ông ta đánh hụt.






Nhưng chiêu thức của đối phương hung ác, đã quá rõ ràng suy nghĩ muốn giết anh rồi.
Trần Phong đương nhiên cũng không thể còn giữ sức nữa, anh nâng cao tốc độ của mình lên 10%, chỉ thấy trong lúc hai người ra tay, tốc độ đánh đã không thể nhìn rõ bằng mắt người nữa.
Thanh Khâu ở bên cạnh hơi cau mày, ông ta đương nhiên nhìn ra được trận tỉ thí trong sân đã đi chệch phương hướng ban đầu.
“Quả nhiên là có thực lực, ông đây đã lâu rồi chưa đánh một trận đã đời thế này”.






Vương Lạc Binh lùi lại hai bước, bộ râu dài được tết lại cũng vung lên, Trần Phong cũng phải nín thở một lúc, cho nên không đuổi kịp.
Chiêu thức mới được mấy phút đều chỉ đánh trong một hơi.
Mà đôi bên vẫn chưa tung ra thực lực chân chính của mình, đều đang thăm dò, nhưng dù như vậy, cũng vô cùng hung hiểm, không thể khinh thường.
“Lại”.






Sau khi thở ra một hơi, Vương Lạc Binh hét to, lại xông tới.
Khác với ban nãy, hai người đều định tung ra khả năng thực sự rồi.
Cú đấm nhắm chuẩn vào trán trông cứ như sức nặng ngàn cân vậy.
Đây là sức mạnh của giai đoạn hóa kình, nhưng hóa kình cũng đã không còn chú trọng tiếp chiêu, mà chú trọng chữ “hóa” kia, không ai có thể chịu đựng được cú đấm đó đánh vào cơ thể.






Cho nên thay đổi phương hướng phát ra sức mạnh nhờ việc lẩn tránh, mượn lực trả lực.
Với trình độ này, giai đoạn đỉnh cao càng điêu luyện hơn những giai đoạn khác.
Cho nên Trần Phong cũng dễ dàng tránh được.
Có thể thấy được bóng dáng của tông sư trong thân pháp của anh, cũng là nhờ những lĩnh hội anh thấy được trong cuốn “Chân Giải” kia.






Cho nên đối mặt với Vương Lạc Binh, dù chiêu thức vung quyền của đối phương có mạnh mẽ, dữ dội cỡ nào, anh cũng có thể tránh được dễ dàng.
Lần tiếp xúc này, hai người lại giao đấu khoảng trăm chiêu nữa, mà sau khi giao thủ chân chính, một vài chênh lệch đã hiện rõ.
Ít nhất thực lực hiện tại của Vương Lạc Binh không thể thực sự phá vỡ sự phòng thủ của Trần Phong.
Mà đến khi Trần Phong đổi thủ thành công, ông ta cũng sẽ phải chịu kiểu áp lực này.






Nhưng lúc Trần Phong cảm thấy đã nắm chắc phần thắng, chiêu thức của Vương Lạc Binh đột nhiên trở nên nham hiểm.
Không ngờ lại đánh mất hoàn toàn phong cách mạnh mẽ ban nãy.
Sự thay đổi đột ngột khiến Trần Phong kinh ngạc.
Việc này hơi bất thường, dù sao thói quen tập võ của một người không dễ dàng thay đổi đến vậy.






Cho nên chỉ kinh ngạc thoáng chốc, mà Vương Lạc Binh đã xé rách vải áo ở cánh tay anh, đồng thời xé rách da, để lộ miệng vết thương sâu hoắm.

Chương 805 - Chiêu thức nham hiểm



Miệng vết thương không lớn, với họ thì đây chỉ là một vết thương nhỏ, Trần Phong cũng không không để bụng, đang định dùng phương pháp tấn công nhanh để đối phó với chiêu thức thiên về hung ác nham hiểm này.

Nhưng đột nhiên không biết tại sao, vết thương trên cánh tay vô cùng đau đớn, đã vượt qua cơn đau đáng lẽ sẽ truyền tới từ miệng vết thương.



Lúc này anh mới nhận ra điều bất thường.





“Ông dùng thuốc độc?”.

Trần Phong lạnh lùng hỏi Vương Lạc Binh.




QC
“Hừ, anh bạn nhỏ cậu đừng có ngậm máu phun người, nếu là việc không có chứng cứ, thì cậu đang vu khống đó”.

Ông ta đương nhiên không thể thừa nhận, nhưng Trần Phong rất quen thuộc với cơ thể mình, nếu không phải dùng thuốc độc, thì chắc chắn anh sẽ không đau đớn dữ dội thế này.





Kiểu đau đớn này như hàng nghìn con kiến đang gặm cắn anh, mỗi một sợi dây thần kinh cơ bắp đều đang chịu giày vò.



Trần Phong phải ngay lập tức phản ứng lại, không thì thứ chờ đợi anh chỉ có nhận thua thôi.

Nhưng Vương Lạc Binh lại không lơ là cảnh giác vì Trần Phong bị dính đòn, ông ta rất hiểu đạo lý giậu đổ bìm leo, ngay sau đó đã xông tới.



Trần Phong buộc phải nhanh chóng phòng thủ, tay trái về cơ bản đã không thể sử dụng, hơn nữa chất độc còn có nguy cơ chạy thẳng vào tim.

Tình hình thực sự thay đổi quá đột ngột, anh chỉ có thể cố hết sức dùng cả tay lẫn chân, liên tục né tránh, ngăn chặn đòn sát thủ Vương Lạc Binh tung ra.



Dù đã cực kỳ khó khăn, nhưng Trần Phong vẫn nhân cơ hội xé một đoạn vải trên người bằng miệng, nếu anh muốn giành chiến thắng trong cuộc tỉ thí này, vậy thì anh không thể để chất độc tiếp tục lan ra nữa.

Chiêu thức của đối phương ngày càng nham hiểm, ác độc, trông Trần Phong có vẻ hơi không đỡ được rồi.



May mà khi anh liên tục điều chỉnh miếng vải trong miệng anh cuối cùng đã buộc chặt phía trên cánh tay, làm chậm tốc độ chạy về tim của chất độc.

Nhưng dù vậy, anh cũng không có quá nhiều thời gian, anh phải đánh nhanh thắng nhanh.



Trong màn tấn công dữ dội này, Trần Phong thế mà còn có thể kiểm soát miệng vết thương, mặt Vương Lạc Binh xám xịt, ông ta những tưởng cứ tiếp tục kéo dài, đợi Trần Phong mất mạng là được, quyết định đẩy nhanh tiến độ tỉ thí.

Tay thì dùng Mạnh Hổ Quyền, chân thì đá liên hoàn.



Bách Thú Quyền Pháp mà ông ta tu luyện đa phần là bắt chước dã thú, mà các loài thú nhiều đếm không xuể, cho nên chiêu thức của ông ta cũng biến hóa đa dạng, không hề theo quy luật bình thường.

Ấn tượng của mọi người với ông ta đa phần chỉ là công phu quyền cước kiểu sư tử, hổ mà ông ta tung ra, mạnh mẽ mà dữ dội, có cảm giác tung đòn là không chết không thôi.



Nhưng kiểu Xà Hành Quyền mà ông ta đánh lén Trần Phong cũng là một loại trong Bách Thú, chỉ có điều ông ta chưa bao giờ thể hiện cho người ta thấy thôi.

Tình hình lúc này, trông Trần Phong có vẻ đã yếu thế.



Thạch Phá Quân dưới sân mặc dù không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng nhìn ra được có lẽ có vấn đề rồi.

Ông ta nghĩ bụng trong tình huống khẩn cấp, ông ta nhất định sẽ xông lên, bảo vệ tính mạng của Trần Phong, nhưng từ lúc bắt đầu, hai người đứng phía sau ông ta đã nhìn chằm chằm ông ta.



Bọn họ đã bày mưu trước, hôm nay muốn dồn Trần Phong vào chỗ chết.

Trần Phong trên sân sốt ruột, Thạch Phá Quân dưới sân cũng sốt ruột.



Nhưng hai người có vẻ đều hơi bất lực.

Hai người trên sân lại lần nữa đều bị ép lùi lại, giờ Trần Phong đã không cảm nhận được sự tồn tại của tay trái, xem ra chất độc đã nuốt chửng cả cánh tay trái.



Anh nhìn Vương Lạc Binh, trong lúc điều chỉnh hơi thở, anh vẫn hạ quyết tâm.

“Đây là ông ép tôi đó, vậy thì đừng trách tôi tàn nhẫn”.



Bị một câu nói đột ngột của Trần Phong làm cho mơ hồ, Vương Lạc Binh thậm chí cảm thấy Trần Phong có phải đã bị trúng độc vào tận não không, đến lúc này rồi thế mà anh vẫn nói ra lời như vậy.

Ông ta cười khinh thường nói: “Tôi lại muốn xem thử cậu còn đòn sát thủ gì đó”.



Cái chết không phải điều đáng sợ nhất, có thể đối mặt với cái chết mới là điều đáng sợ nhất.

Vương Lạc Binh vừa định cho Trần Phong nếm đòn cuối cùng, để kết thúc trận tỉ thí lần này, nhưng đột nhiên lại thấy mắt Trần Phong trở nên đỏ ngầu, gương mặt vốn trắng trẻo, sạch sẽ cũng sung huyết đỏ như sắp nhỏ máu.





Lòng ông ta giật thót, sâu trong lòng cũng có tiếng hét kinh ngạc.

“Sao có thể chứ? Sao cậu ta có thể biết kiểu tà công này?”.





Cơ thể xông lên được nửa đường thì đột ngột dừng lại, nhìn khí thế Trần Phong tăng vọt, ông tại lại hơi không dám tiến lên nữa.



“Sao? Chẳng phải ông muốn giết tôi sao?”.

Trần Phong gằn giọng nói, cơ thể cũng đi từng bước một về phía Vương Lạc Binh.



Anh vận chuyển công pháp, khiến nội tức kích thích kinh mạch, thực lực bỗng chốc tăng lên, thậm chí có thể quên đi đau đớn, nhưng di chứng cũng sẽ rất nghiêm trọng, nhưng lúc này anh phải bất chấp thôi.

“Tới đi, tới giết tôi đi”.



Giọng Trần Phong không ngừng kích thích Vương Lạc Binh, Vương Lạc Binh lùi lại hai bước, nuốt nước miếng.

Ông ta không thể lùi lại nữa, cứ tiếp tục lùi lại thế này, ông ta sẽ chẳng còn chút hi vọng nào hết.



Dù Trần Phong ở trạng thái này, ông ta cũng phải dốc sức liều một phen.

Có lẽ ông ta đã quên việc mình đi ở lằn ranh của sự sống và cái chết kiểu này là lúc nào rồi, nhưng lúc này ông ta nhất định phải nhớ lại.



Tăng tốc, tăng tốc hơn nữa, chỗ đó chính là tim của Trần Phong, suy nghĩ của ông ta chính là một chiêu xuyên qua, chỉ cần đủ nhanh, thì ông ta có thể đối phó Trần Phong hiện tại chỉ còn lại một tay.

Nhưng có lẽ có nằm mơ ông ta cũng không ngờ được, cú đấm đó bị Trần Phong dễ dàng bóp trong tay.



“Tôi đã nói ông sẽ hối hận. Tôi sẽ khiến ông cảm nhận được cảm giác đau đớn, tôi sẽ khiến ông không chết nhanh như vậy, khiến ông nhớ kĩ nỗi đau này, rồi mới từ từ chết đi”, lời nói thầm như của ma quỷ, lời Trần Phong nói trở nên vô cùng đáng sợ.

Răng rắc, răng rắc, âm thanh xương nứt vỡ không ngừng vang lên.



Cả cánh tay bị cong vẹo, như một chiếc khăn bị vắt kiệt, đáng sợ vậy đó.

Dù là cao thủ đỉnh cao hóa kình, cơ thể cũng chỉ là người thường, sẽ đau, sẽ bị thương, cũng sẽ chết đi.



“Cậu… cậu tu luyện… tà công, cậu… mới không được… chết yên ổn”.

Vương Lạc Binh đã đau đến mức không thể nói được một câu hoàn chỉnh.



Lúc Trần Phong đang định đánh vào một cánh tay khác như đối phương đã làm, thì một thanh kiếm bay từ trên trời tới.

Viu.



Trần Phong lùi ra sau, cũng buông Vương Lạc Binh trong tay ra, nhưng tay ông ta đã tàn phế rồi, không thể có uy hiếp gì với Trần Phong nữa.

Nhưng thanh kiếm bay này là sao?



Trần Phong nhìn Thanh Khâu đứng ở một bên, hai người các nhau rất xa, Trần Phong vẫn nhìn thấy gương mặt bình tĩnh như thường của Thanh Khâu.

“Ông định làm gì?”.



Dù bị Vương Lạc Binh hạ độc, Trần Phong cũng không phẫn nộ thế này, nhưng bây giờ có người khiến anh tức rồi.

“Ông cũng muốn thách thức tôi sao?”.



Kiếm bay găm vào xà nhà đối diện Thanh Khâu, còn Thanh Khâu cũng từ từ đi tới.

Đến khi ông ta lại gần, Trần Phong lại hỏi.



“Động thủ?”.

Nhưng Thanh Khâu lại lắc đầu nói: “Đạo hữu, phải biết khoan dung, tha thứ cho người khác. Giết chóc không cần thiết không thể giải quyết vấn đề gì”.



Nhưng vừa nói lời này, Trần Phong đã chửi ầm lên.

“Mẹ kiếp”.



Trong lúc đang nói, thì nắm đấm trong tay đã đánh qua, anh ghét nhất là kiểu chẳng biết gì những vẫn cứ muốn người khác hiền lành.

Nếu thực sự hiền lành, thì sao lúc bắt đầu không lên nói đi, phải đợi đến tận lúc này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom