Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 838-843
Lần đầu tiên Trần Phong nghe được giải thích kiểu này, nhưng cũng có thể chỉ có sau khi đạt đến tông sư mới có thể tiếp xúc.
Còn Thanh Chi đã tiếp tục giải thích: “Nhưng cùng với việc võ thuật cổ lụi tàn, bước chân của những người theo đuổi bắt đầu dần dần chậm lại, dần dần dừng lại không tiến tới. Mà khoảng thời gian đó được những người học võ gọi là thời kỳ võ học cổ để phân biệt với võ học hiện tại. Ngược với giai đoạn võ học cổ chính là hệ thống hiện tại, thực ra có một giai đoạn mang tính cột mốc để phân tách giữa hai giai đoạn, Phật pháp độ phương Đông”.
Trần Phong biết giai đoạn lịch sử này, các chiêu thức từ Ba Tư, Ấn Quốc, các nước phương Tây du nhập ảnh hưởng võ thuật Trung nguyên rất nhanh, quan trọng hơn cả vẫn là truyền bá Phật pháp, giống như Nam Bắc Thiếu Lâm nhanh chóng đứng vào hàng đại sư võ lâm, thậm chí được người trong võ lâm xưng là thái đẩu võ học.
Nhưng những thứ này lúc mới đầu không phải bắt nguồn từ Trung nguyên, cho nên sau khi bóp chết địa vị võ học ban đầu, trải qua quá trình dung hợp, tiếp thu, đánh giá thì mới dần có sự kế thế và phát huy của võ học ngày nay.
Thanh Chi gật đầu nói: “Đúng là như vậy, cái gọi là Phật Liên Thập Nhị Tử (Đài sen Phạt 12 hạt) liên quan đến bí mật quan trọng nhất trong võ học ngày nay”.
“Liên quan đến Đại Đồng?”, Trần Phong lại hỏi.
“Không biết, nhưng nghe đồn đạt được Phật Liên Thập Nhị Tử thì sẽ biết Đại Đồng, thì có thể đạt đến cảnh giới trời và người hợp nhất. Đây chính là bí mật mà tất cả tông sư bọn tôi cùng bảo vệ”.
“Đã có Phật Liên Thập Nhị Tử rồi, tại sao không các cô đi lấy bí mật bên ẩn giấu trong nó, mà là mỗi người tự bảo vệ một hạt trong đó bằng mọi cách thế này, thế chẳng phải biết phía trước là đồ quý, nhưng cứ cố nhịn không động vào sao?”, Trần Phong tò mò hỏi.
Nhưng Thanh Chi không trả lời, có vẻ như cô nói đến đây cũng coi như là giải đáp câu hỏi của Trần Phong rồi, giờ cô mong biết hạt sen của ông Dương kia ở chỗ nào hơn.
Trần Phong cũng không giấu giếm, chuyển lại tám chữ mà Dương Hình Ý nói với mình cho Thanh Chi.
“Không ngờ Đạo Huyền Cư chưa chết, Hải Sư Lâu cũng ăn gan hùm mật báo nên mới dám sưu tập của Đạo Huyền”.
Thanh Chi đương nhiên hiểu ẩn ý, Trần Phong cũng muốn hỏi rõ, nhưng Thanh Chi có vẻ không muốn để ý anh nữa rồi.
Còn về Hải Sư Lâu và Đạo Huyền gì đó, Trần Phong cảm thấy thực ra không cần vội biết, Thanh Chi đương nhiên địa điểm tiếp theo của Thanh Chi sẽ là tòa Hải Sư gì đó.
Cho đến đến khi xe lao lên đường lớn, Trần Phong hỏi: “Chúng ta định đi tòa Hải Sư sao?”.
Nhưng Thanh Chi lại lần nữa nói một nơi mà Trần Phong chưa từng nghe: “Lầu các Thiên Hạ”.
Trần Phong nhìn Thanh Chi đầy khó hiểu, muốn đợi cô ấy giải thích, nhưng người phụ nữ này nếu có thể nói ít đi thì chắc chắn sẽ không nói.
Trần Phong chỉ đành hỏi: “Lầu các Thiên Hạ ở đâu?”.
Nhưng Trần Phong chưa đợi được đáp án thì một chiếc siêu xe màu đỏ đã đuổi tới từ phía sau, nghênh ngang ở phía trước Trần Phong, ép anh dừng lại.
Lúc nãy chỉ mất tập trung, nhìn Thanh Chi một cái, đến khi ngoảnh đầu lại, ở phía trước xe thế mà đã có một chiếc siêu xe đỗ, anh vội vàng đánh vô lăng sang hướng khác, chân cũng giẫm kịch phanh.
Nhưng như vậy, anh vẫn không thể tránh được việc va vào lan can phòng hộ.
Đến khi mọi thứ kết thúc, Trần Phong chỉ cảm thấy cổ tay đau nhức, những chỗ khác thì không có vấn đề gì, anh bèn đi xem Thanh Chi thế nào.
Thanh Chi nhìn qua với ánh mắt hằn học, cứ như đang trách anh lái xe không cẩn thận.
Trần Phong cũng bất đắc dĩ, nhưng nhìn Thanh Chi chắc không có vấn đề gì, nên anh cũng yên tâm
Nhưng mà dù thế nào Trần Phong cũng không thể bỏ qua cho chiếc siêu xe màu đỏ đỗ ở đầu xe họ.
Anh bước xuống xe, chuẩn bị đi tới nói lý.
Mà hình như nhìn thấy Trần Phong xuống xe nên đối phương cũng mới bước xuống khỏi xe.
Một người đàn ông rất nhã nhặn đi tới, nhưng nghĩ đến việc anh ta làm ra việc như vậy, Trần Phong cũng không cảm thấy nhã nhặn gì nữa hết.
Đi tới trước mặt người đó, Trần Phong còn chưa nói gì, người đó đã hỏi trước: “Anh chính là Trần Phong?”.
Trần Phong đáp lại không hề khách sao: “Tìm bố mày làm gì?”.
Bị chửi người đó cũng không bực bội, chỉ cười khẽ nói: “Vậy đúng rồi, đi với tôi đi”.
Trần Phong nói: “Đi với mày? Tao không quen mày, tao cũng không muốn đi với mày, giờ tao chỉ muốn đánh mày một trận”.
Nói rồi, anh xông lên cho đối phương ăn một cú đấm, có lẽ không đánh chết anh ta, nhưng sẽ khiến anh ta ăn đủ.
Nhưng khi cú đấm đánh tới, đối phương bèn tránh đi.
“Tôi biết anh rất giỏi, tôi chưa chắc có thể đánh được anh, nhưng tôi nghĩ nếu anh không đi cùng tôi thì có lẽ anh sẽ hối hận”.
Trần Phong không đợi anh ta nói hết đã tung một cú đấm nữa, lần này biết anh ta có từng luyện võ, nên cũng không kiêng kị quá nhiều.
Vung nắm đấm sượt qua cằm anh ta, Trần Phong nhanh chóng đổi chiêu, từ lúc đầu anh đã chưa từng nghĩ có thể đánh trúng ngay, cho nên nắm đấm đã đến ngực, thúc mạnh một cú.
Người đó cong mình tránh nắm đấm của Trần Phong rồi ngã luôn ra đất.
Trần Phong đứng trước mặt anh ta rồi nói: “Giờ tao mới hơi bớt giận, còn về việc mày nói, mày có thể nói lại một lần”.
Còn về việc anh ta rốt cuộc có nói lại hay không, Trần Phong không muốn biết.
Nhưng có lẽ vẫn cảm thấy sự việc rất quan trọng nên người đàn ông nhã nhặn vẫn vừa ôm ngực vừa nói thật.
“Có người muốn gặp cậu, hơn nữa nếu cậu không đi, thì hành tung của cậu sẽ được gửi tới phái Thiên Sơn với tốc độ nhanh nhất”.
Trần Phong lạnh lùng nói: “Mày đang uy hiếp tao?”.
Đối phương ôm ngực, không dám nói chuyện.
Trần Phong nói: “Mày cũng chỉ là chân sai vặt thôi, tao không chấp nhất với mày, dẫn tao đi tìm người đó, tao muốn xem rốt cuộc là ai”.
Sau đó anh quay lại xe, Thanh Chi không hỏi gì hết, Trần Phong chủ động nói: “Không biết ai tìm tôi, có lẽ phải đi giải quyết một lát, nếu cô không muốn đi thì tôi có thể đưa cô đến thành phố lân cận”.
Thanh Chi hỏi: “Anh cần bao lâu?”.
“Không biết nữa, tôi còn chẳng biết đối phương là ai, chỉ có thể đi trước đã”.
“Tôi không muốn phiền phức nữa, đợi anh xong việc thì chúng ta xuất phát luôn”.
Người nằm dưới đất bò dậy hơi vất vả. Dù bị Trần Phong đấm một cú, anh ta vẫn phải dẫn đường cho Trần Phong, người đứng sau anh ta biết cách dạy đàn em lắm.
Siêu xe khởi động lại, anh ta lái không nhanh vì nghĩ đến tốc độ của Trần Phong.
Đi theo anh ta, quay đầu xe, đi qua ngôi làng vừa đi ra ban nãy, rồi tiếp tục đi một đoạn nữa thì vào một con đường nhỏ.
Chương 839: Lời mời bất ngờ
Ông lão chỉ cười rồi đi tới.
Ông ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Trần Phong, sau khi yên vị với mói: “Trần Phong, cậu chủ Trần?”.
Trần Phong nhìn ông ta, mặc dù tuổi đã cao, trên mặt có vài nếp nhăn, nhưng vẫn rất có phong thái, sắc mặt hồng hào, dồi dào sinh lực.
“Phải, nhưng ông gọi như vậy tôi không dám nhận”.
“Cậu chủ Trần đùa rồi, đừng nói đến địa vị của cậu trên thương trường, chỉ nói đến thực lực đỉnh cao hóa kình của cậu thôi, tôi nghĩ không có ai dám nói là cậu không dám nhận cả”.
Trần Phong cười lạnh một tiếng: “Nhưng ông vẫn cho người mời tôi đến, còn bảo người ta nói với tôi, nếu như tôi không đến, ông sẽ nói tung tích của tôi cho phái Thiên Sơn. Cái này chắc là chính miệng ông nói đúng không?”.
Thấy Trần Phong chất vấn, ông lão không hề có ý hối lỗi, chỉ bình thản nói: “Nếu như tôi không nói như vậy, có lẽ sẽ rất khó mời được cậu chủ Trần, nhưng tôi có thể bảo đảm, nếu như cậu chủ Trần thực sự không muốn đến, tôi cũng sẽ không làm chuyện đó đâu, tôi trước giờ vẫn luôn ngưỡng mộ cậu chủ Trần mà”.
Trần Phong ngây người một lúc, kinh ngạc lên tiếng: “Ông ngưỡng mộ tôi? Ông đùa đấy à?”.
Ông lão vẫn không có phản ứng gì, nói: “Cậu chủ Trần, chúng ta nói vào việc chính đi. Tôi nghĩ cậu cũng không muốn đã đến đây rồi mà lại phải lãng phí thời gian vào những chuyện vặt vãnh”.
Ông lão muốn chống chế cho qua, thực sự là Trần Phong cũng không nên chất vấn thêm nữa, chỉ là anh thấy đối phương chướng mắt thôi.
“Nếu như ông đồng ý vào việc chính, vậy thì nói việc chính đi, những việc khác cũng không gấp, đợi việc chính của ông kết thúc chúng ta nói sau”.
Ông lão cười gượng rồi nói: “Nếu như không phải do 300 nghìn mà cậu chủ Trần tùy tiện vung tay, tôi cũng không biết cậu chủ Trần đến hoang mạc này. Mặc dù 300 nghìn đó đã khiến tôi phải làm thêm rất nhiều việc, nhưng nếu như cậu chủ Trần đã ra tay, tôi cũng không oán thán gì cả”.
Ông ta vừa cười vừa nói, Trần Phong cũng vậy: “Tôi nói với tóc đỏ, bảo cậu ta chuyển lời cho ông, việc không thành, chứng tỏ là tiền vẫn ít, việc này thật sự không thể trách tôi, tôi cũng không ngờ 300 nghìn tệ đã có thể mua được bọn họ, nếu đòi nhiều hơn chút nữa, thì tôi lại không mang theo. Lẽ nào bọn họ không nói với ông?”.
Ông lão bị Trần Phong nói như vậy, gương mặt hình như có vẻ không nhịn nổi, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, chỉ là giọng nói không còn ôn hòa được như vừa nãy nữa.
“Có nói, nhưng chúng tôi không có nhiều tiền như cậu chủ Trần, đối với cậu mà nói, 300 nghìn chỉ là con số nhỏ, nhưng với chúng tôi mà nói, đó đều là tiền mồ hôi nước mắt”.
“Đừng, đều là tiền mồ hôi nước mắt cả”, Trần Phong lập tức ngắt lời ông ta.
Có thể là không cãi được, cũng không nói khác được, ông lão cũng không tiếp tục lan man chủ đề này nữa, ông ta nói tiếp: “Lão già tôi không muốn tranh cãi với cậu chủ Trần vấn đề này, nói vào việc chính thôi. Tôi biết cậu chủ Trần đến đây, lại càng rõ thực lực mạnh mẽ của cậu chủ Trần, liền nghĩ đến một việc, có thể cậu chủ Trần sẽ có hứng thú”.
Trần Phong hiếu kỳ nói: “Hử?”.
Ông lão ra hiệu cho cô gái đứng bên cạnh đặt đồ xuống bàn trà trước mặt Trần Phong.
Cô gái từ từ giở tấm vải ra, bên trong là một chiếc hộp không to lắm, bên ngoài khảm tơ vàng, hoa văn mẫu đơn nhìn rất tráng lệ.
“Mở ra”.
Nghe ông lão sai bảo, cô gái lại cắm một chiếc chìa khóa xinh xắn vào ổ khóa của chiếc hộp, vặn nhẹ nhàng, chìa và ổ khóa ăn khớp, chiếc hộp lập tức được mở ra.
Trần Phong tò mò rướn đầu lên xem, nhưng lại không nhìn thấy món đồ, bên trong thế mà lại vẫn còn một chiếc hộp bằng vàng ròng rất tinh xảo.
Không chỉ riêng Trần Phong, đến Thanh Chi cũng phải nhìn vào trong.
Thấy lòng hiếu kỳ của hai người, ông lão bảo cô gái đặt chiếc hộp làm bằng vàng ra trước mặt Trần Phong.
“Bên trong này là cái gì?”, Trần Phong hỏi.
Ông lão nói: “Chỉ là một thứ không đáng giá. Nhưng trước khi mở ra, tôi muốn hỏi một câu”.
“Ông muốn hỏi cái gì? Nói nhiều như vậy, tôi sẽ mất kiên nhẫn đấy”.
“Cũng không phải việc gì quan trọng, nhưng nếu như không hỏi, tôi cũng không thể nói tiếp được, cho nên lão già tôi vẫn bắt buộc phải hỏi”.
“Được rồi, được rồi, ông hỏi đi, tôi rất ghét nói chuyện với những người lằng nhằng như ông”.
Trần Phong nói giọng có vẻ bất mãn.
Ông lão cũng không tức giận, tiếp tục nói: “Tôi biết cậu chủ Trần thật ra không như những gì bên ngoài đồn đại, tham lam, xảo quyệt, không có nhân tính, thậm chí có thể bán đứng cả anh em tốt của mình”.
“Dừng, dừng, dừng”, Trần Phong vội vàng xua tay ngắt lời ông lão, nghi hoặc hỏi: “Tin đồn gì cơ? Sao tôi lại không biết mình kinh khủng như vậy. Tham lam, xảo quyệt, không có nhân tính, rốt cuộc là ai đã nói vậy?”.
Ông lão cũng chỉ cười nhẹ.
“Dù sao cũng không phải tôi nói, chỉ là bắt đầu từ nhà họ Trần, đến Yên Kinh, Thương Châu, tin tức nghe ngóng được về cậu chủ Trần gần như đều như vậy, nhưng lão già này vẫn nhìn thoáng lắm, một người nếu như vậy thật, sao có thể đi xa thế được?”.
Mặc dù ông lão đứng về phía Trần Phong, nhưng Trần Phong cũng không hề cảm kích cách nghĩ của ông ta.
Chỉ là anh không biết mình lại có danh tiếng bê bối như thế.
Thanh Chi đứng bên cạnh cũng nhìn thấy anh cười lạnh một tiếng.
Trần Phong cảm thán nói: “Thôi bỏ đi, bọn họ thích nói gì thì nói, nếu như xử lý bọn họ, bọn họ sẽ chỉ càng nói thậm tệ hơn”.
Ông lão vẫn cười, đợi đến khi Trần Phong dừng lại, ông ta mới nói tiếp: “Nói nhiều như vậy, tôi chỉ là muốn hỏi cậu chủ Trần có đồng ý bỏ ra một số tiền không? Nếu như có số tiền đó, thì tôi mới có thể tiếp tục, còn nếu không, thì cũng không cần thiết nữa”.
Trần Phong nghi ngờ nhìn ông lão hỏi: “Bao nhiêu tiền?”.
“Không nhiều, hai tỷ”. Ông lão từ từ giơ lên hai ngón tay, dấu vết của tuổi tác cũng đã in hằn lên đôi tay của ông lão.
Mặc dù con số rất lớn, thậm chí mua cả một thôn trang vẫn còn dư, nhưng sắc mặt Trần Phong vẫn bình thường nói: “Hai tỷ, đây không phải là một con số nhỏ, nếu như là 300 nghìn tệ, tôi còn có thể tùy tiện cho ông, nhưng là hai tỷ, tôi nhất định phải biết rốt cuộc ông muốn số tiền đó làm gì?”.
Ông lão bình thản cười đáp: “Tôi biết cậu chủ Trần tuyệt đối sẽ không vì hai tỷ mà lập tức từ chối, chỉ cần cậu có hứng thú, thì lão già tôi vẫn tin là cậu chủ Trần sẽ chi ra hai tỷ”.
Trần Phong thích thú hỏi: “Tôi rất tò mò xem rốt cuộc ông định làm thế nào để tôi ngoan ngoãn bỏ ra hai tỷ đấy”.
Ông lão chỉ vào chiếc hộp bằng vàng ở trước mặt nói: “Đáp án nằm ở bên trong”.
Nói xong, ông ta liền bảo một cô gái đứng bên cách bắt đầu làm việc.
Chiếc hộp làm bằng vàng này còn lộng lẫy hơn chiếc hộp gỗ vừa nãy, mặc dù thể tích nhỏ hơn rất nhiều, nhưng họa tiết chạm khắc bên trên thì lại vô cùng tinh xảo, nhìn những đường gân mờ trên chiếc lá, trông chẳng khác nào một chiếc lá thật sự.
Một người đã quen nhìn đồ cổ, đồ thủ công tinh xảo như Trần Phong cũng phải cảm thán đây tuyệt đối không phải là món đồ tầm thường.
Cô gái hành động rất nhẹ nhàng, từng bước gần như đều nín thở, tinh thần tập trung cao độ, không dám có nửa phần buông lỏng.
Vỏn vẹn hết hai mươi phút đồng hồ mới có thể dần dần mở hết được bảy chiếc khóa của chiếc hộp vàng.
Đến khi cô gái đặt nhưng bộ phận rời ra xuống một bên, rồi xoay mặt chính của chiếc hộp ra, một viên đá quý lấp lánh như vì sao cuối cùng cũng hiện ra trước mắt hai người Trần Phong.
Nếu nói chiếc hộp là một cực phẩm tuyệt thế, thì viên đá quý này là một kiệt tác của thiên nhiên.
Nếu như còn thắc mắc rốt cuộc một báu vật như thế nào mới có thể được đựng trong một chiếc hộp tinh xảo đến vậy, thì chắc hẳn phải là một viên đá quý lộng lẫy như này rồi.
Sự kết hợp của hai món đồ rất hợp tình hợp lý, không còn gì để thắc mắc nữa.
Đến cả một người dường như vốn chẳng có hứng thú với bất cứ thứ gì như Thanh Chi cũng phải chăm chú ngắm nhìn, rất lâu không nỡ rời mắt.
“Một viên đá quý như thế này mà trước giờ không ai biết đến, thật là đáng tiếc!”, Trần Phong cảm thán nói.
Nhưng ông lão lại không hề phản bác.
“Một thứ đẹp đẽ như thế này đương nhiên chỉ nên một mình thưởng thức, nhiều người biết sẽ không hay”.
Trần Phong nghĩ một lúc, cũng cảm thấy rất đúng.
“Nhưng nếu đã như vậy, sao giờ ông còn lấy ra cho tôi xem, không phải là bảo tôi mua lại chứ? Nhưng nếu thực sự là một viên đá quý như thế này, hai tỷ không nhiều chút nào”.
Ông lão xua tay nói: “Tôi chỉ muốn chia sẻ, chứ sẽ không thực sự bán nó đi đâu, thứ lão già này thích không nhiều, mà món đồ này là thứ tôi yêu thích nhất, cho dù có ra giá cao hơn, lão già này cũng sẽ không cân nhắc đâu”.
Trần Phong nghi hoặc nói: “Nói như vậy, thì tôi không cần phải chi hai tỷ ra rồi”.
Ông lão nói: “Cậu chủ Trần đừng gấp, đợi tôi nói xong đã”.
Ông ta đã nói vậy, Trần Phong cũng dừng lại nghe không nói gì nữa.
“Mặc dù tôi không thể nào bán viên đá này cho cậu chủ Trần, nhưng có thể có được hai tỷ này không thì chưa biết được”.
Trần Phong hỏi: “Nói vậy là sao? Chẳng phải ông không muốn bán nó sao, sao còn nói như vậy?”.
“Nếu như tôi nói với cậu chủ Trần rằng trên thế giới không chỉ có một viên đá quý như này, không biết cậu chủ Trần có tin không?”.
Trần Phong không hề do dự mà phủ nhận: “Không thể nào”.
Ông lão cười nói: “Thế giới rộng lớn, không gì là không có, cậu chủ Trần không thể khẳng định như vậy được, mà tôi muốn cậu chủ Trần bỏ ra hai tỷ chính là để tìm kiếm một viên đá quý giống như thế này”.
Trần Phong nhìn ông lão nói: “Sao tôi cứ có cảm giác ông đang lừa tôi nhỉ? Dùng một viên đá quý để kích thích dục vọng của tôi, sau đó dần dần khiến tôi phải móc tiền ra, cuối cùng có thể tôi sẽ chẳng có được gì cả, nhưng ông thì lại lấy không được tiền của tôi”.
Ông lão ngây người, dường như ông ta không ngờ Trần Phong lại nghĩ như vậy, ông ta nói: “Như vậy là nghi oan cho lão già này rồi”.
Trần Phong lại nói: “Tôi không quan tâm những điều đấy, tôi chỉ biết là tiền của tôi, tôi không muốn tiêu một cách không rõ ràng, cho dù chỉ là đôi ba tỷ”.
Sắc mặt của ông lão lãnh đạm hơn, đối với lời từ chối lạnh lùng của Trần Phong, ông ta cũng không còn mong muốn thuyết phục gì nữa.
Nhưng đúng lúc ông lão định nói gì đó, thì cánh cửa căn phòng mà bọn họ đang ngồi bị người ta mở ra.
Người có thể làm phiền ông lão tiếp khách, chắc chắn không phải là một người tầm thường.
Cho nên khi nghe thấy động tĩnh, mấy người đều không hẹn mà cùng quay ra nhìn.
Tiếng bước chân nhịp nhàng vang lên, một màu đỏ bồng bềnh hiện ra, chiếc quần tây đen dài càng làm cho chiếc áo sơ mi ngắn màu đỏ nhỏ bé lạ thường.
Đó là một cô gái rất trẻ, cô ấy cười rất rạng rỡ, nhưng khi thấy có người, thì lập tức ngượng ngùng thu lại biểu cảm của mình, thẫn thờ nhìn.
Trần Phong vốn đang tò mò, thì nghe thấy ông lão trách móc nói: “Duyệt Nhi! Đi ra ngoài, ông nội đang bàn việc với người ta, đây không phải là chỗ cháu nên tới”.
Cô gái tên Duyệt Nhi đấy vốn có vẻ hơi lúng túng không biết làm thế nào, lại nghe ông lão trách mắng, cô ấy không nói câu nào định quay người rời đi.
Nhưng hình như nhìn thấy viên đá quý bày trên bàn, cô ấy cố ý quay đầu lại nhìn.
“Đừng gây chuyện nữa, ra ngoài”.
Ông lão lại ra lệnh nói.
Duyệt Nhi lúc này mới không nhìn nữa, đi từng bước nhỏ ra ngoài.
Nhưng Trần Phong lại cười nói: “Đây là cháu ông à?”.
“Từ nhỏ đã quen nghịch ngợm, để cậu chủ Trần chê cười rồi”.
“Tôi thì lại thấy cô ấy rất đáng yêu, nếu như ông không ngại, hay là giới thiệu cô ấy cho tôi, tôi sẽ chi ra hai tỷ, cho dù là ông đang lừa tôi, thì tôi cũng bằng lòng bỏ hai tỷ ra để đánh cược”.
Trần Phong nói xong, mặt ông lão liền biến sắc.
“Vậy cuộc giao dịch này chúng ta không làm cũng được, tôi chưa dến mức phải đi khắp nơi bán cháu gái”.
Trần Phong cười lạnh nói: “Phần mộ tổ tiên của người khác ông có thể không quan tâm gì, mà sao giờ đây lại trở nên hùng hồn khí thế vậy?”.
Ông lão đứng phắt dậy nói: “Nếu cậu đã nói thế, thì tôi không tiếp nữa, mời hai vị về cho”.
Nói rồi, ông ta quay người rời đi dưới sự giúp đỡ của cô gái đứng bên cạnh.
“Vậy chúng ta cũng đi thôi!”, Trần Phong đứng dậy nói với Thanh Chi.
Thanh Chi không quan tâm lắm, cô ấy chỉ nghi ngờ hỏi: “Sao đột nhiên anh lại thay đổi tính nết vậy?”.
Trần Phong nhún vai, cười nói: “Lão già này rất lợi hại, viên đá quý là thật, thậm chí đến chiếc hộp đựng đá quý cũng bỏ ra rất nhiều tâm sức, chỉ dựa vào nhiêu đó thôi, nếu như là người tham lam thực sự, chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng có một số người thì sẽ suy nghĩ”.
“Giống như anh?”.
“Chắc tôi cũng là một trong số đó, nhưng thủ đoạn của ông ta không chỉ có vậy đâu, tôi nói bỏ ra hai tỷ để mua viên đá đó ông ta không đồng ý, nhưng tôi nghĩ nếu như tôi kiên trì muốn mua, có thể ông ta sẽ nhượng bộ, dần dần khiến tôi tin viên đá này có thể lại được khai thác ra. Mà chỉ cần tôi tin, thì sau này có thêm bao nhiêu tiền tôi cũng bỏ ra”.
Thanh Chi nhìn Trần Phong, chỉ nói ra hai chữ: “Rồi sao?”.
Trần Phong hơi bất lực nói: “Chính là cô gái kia đã cho tôi biết đây là một màn lừa bịp”.
Thanh Chi thấy kỳ lạ, nhưng không nói gì, chỉ nhìn Trần Phong, dùng ánh mắt để khiến Trần Phong tiếp tục nói.
Trần Phong cũng nhìn ra ánh mắt của Thanh Chi, anh chỉ đành nói tiếp: “Việc cô gái đó có thể đi vào đã là một việc rất kỳ lạ rồi, cho dù đó là cháu gái của ông ta, nhưng đang trong lúc bàn chuyện này với tôi, bên ngoài tuyệt đối không thể không có bảo vệ”.
Thanh Chi gật đầu đồng tình.
Trần Phong lại nói: “Cho dù nếu như cô gái đó là cố ý cho vào, việc cô ấy có biết bí mật của viên đá quý không thì không thể biết được, nhưng khi cô ấy bị trách mắng đuổi ra ngoài, lại kỳ lạ cố tình nhìn một cái, chính là nhìn viên đá đó, từ đó cho thấy chắc cô ấy không biết. Nhưng việc cô ta không nhận ra lại làm tôi cảm thấy kỳ lạ, lão già kia đã nói đấy là viên đá quý mà ông ta thích nhất, thì thời gian ông ta thưởng thức nó phải nhiều, tuyệt đối không thể nào có chuyện món đồ mình thích luôn cất giấu trong hòm được, thế thì còn gọi gì là thích nữa”.
Chương 841: Bắt cóc
Thanh Chi nghe xong, cũng không có phản ứng gì nhiều.
“Anh định làm thế nào?”, Thanh Chi hỏi.
Mặc dù Thanh Chi nói đơn giản, nhưng Trần Phong biết cô ấy đang hỏi anh định đối phó với ông lão kia như thế nào.
Trần Phong cười nói: “Tạm thời án binh bất động, dù sao nơi đây cũng không phải nhà của mình, hơn nữa ông ta cũng chưa đạt được mục đích, tôi không nhất thiết phải lãng phí thời gian ở đây”.
Thanh Chi gật đầu, không nói gì nữa.
Hai người rời khỏi biệt thự, vừa ra khỏi cửa thì đằng sau có người đuổi đến.
Chính là cô gái tên Duyệt Nhi ban nãy xông vào phòng chạy tới.
Trần Phong tò mò dừng bước nhìn cô ấy.
Quả nhiên cô ấy đúng là đuổi theo hai người Trần Phong ra đây.
“Anh chị là khách của ông nội à, bây giờ định đi về sao?”.
Trần Phong lịch sự gật đầu.
“Anh chị có thể giúp em một việc không?”, Duyệt Nhi hỏi như vậy, nhờ vả một người xa lạ cô cũng thấy hơi ái ngại.
Trần Phong nhìn cô ấy một cái, rồi lại nhìn sang Thanh Chi, định hỏi ý kiến của cô ấy, có điều Thanh Chi chỉ nhìn Trần Phong với gương mặt lạnh lùng.
Trần Phong chỉ đành tự nói với Duyệt Nhi: “Chưa chắc chúng tôi đã giúp được cô, nhưng cô có thể nói với chúng tôi, nếu có thể chúng tôi ắt sẽ giúp”.
Mặc dù không có được đáp án chắc chắn, nhưng gương mặt Duyệt Nhi vẫn lộ ra nụ cười.
Sau đó, cô ấy lại dẫn hai người Trần Phong quay trở lại biệt thự, chỉ có điều không phải là phòng khách ban nãy, mà là một căn phòng ngủ.
Vừa bước vào đã ngửi thấy một mùi hương mát ruột mát gan, là mùi thơm của phụ nữ, nơi đây chắc là phòng của phụ nữ.
Trần Phong không ngờ Duyệt Nhi sẽ dẫn bọn họ tới đây, cho nên sau khi biết, cũng không dám xem xét xung quanh, mà chỉ ngồi vào chỗ mà Duyệt Nhi chỉ.
Căn phòng chỉ có một chiếc ghế, đợi đến khi Trần Phong ngồi xuống mới phát hiện ra, anh vốn định nhường cho Thanh Chi, nhưng Thanh Chi cứ đứng ở đó, hoàn toàn không có ý định ngồi xuống.
Trần Phong đành thôi, đưa mắt nhìn sang Duyệt Nhi đang ngồi trên giường hỏi: “Nói đi, cô tìm tôi có việc gì?”.
Duyệt Nhi rõ ràng là chưa chuẩn bị xong, cho nên lúc mở miệng có hơi ngập ngừng, Trần Phong cũng không vội, kiên nhẫn chờ đợi.
Trên chiếc bàn làm việc bên cạnh Trần Phong có đặt mấy cuốn tiểu thuyết, là văn học cổ điển Âu Mỹ, còn có một quyển sổ có gài bút, chắc là quyển sổ ghi chép cô gái dùng lúc đọc sách.
Trần Phong đoán chắc cô gái này thích văn học nghệ thuật.
Lúc này Duyệt Nhi đã lên tiếng nói: “Thật ra việc này có liên quan đến ông nội em, chỉ là em không biết có nên nói không”.
“Cô phải nói chi tiết một chút, không thì tôi không giúp được cô đâu”, Trần Phong nói.
Duyệt Nhi hình như đã hạ quyết tâm, nói: “Em phát hiện ra hình như ông nội làm chuyện xấu, nhưng em lại không dám gặp ông để nói, em sợ ông ấy sẽ mắng em, không cần em nữa”.
Trần Phong kinh ngạc, anh không ngờ cô gái lại không hề biết chuyện ông mình làm, hoặc là cô gái này cũng đang lừa gạt anh.
Trong lòng có phần cảnh giác, liền cẩn thận để ý đến biểu cảm của cô gái.
Cô ấy nói ra những lời này, biểu cảm gần như không hề do dự, tình cảnh giống như phản bội vậy.
“Nhưng tại sao cô ấy lại nói ra việc này?”, Trần Phong nghĩ.
Mà Duyệt Nhi rất nhanh chóng giải thích nghi vấn trong đầu anh.
“Em không biết anh chị có tin không, nhưng em thấy hình như đây là lần đầu anh chị bàn việc với ông nội em, cho nên có một số chuyện anh chị đừng tin”.
Trần Phong chỉ bình tĩnh nhìn cô gái, anh hiểu ý của cô ấy, nhưng không tiện nói rõ ra, thậm chí còn không biết phải giúp cô ấy như thế nào.
“Cảm ơn lời nhắc nhở của cô, chúng tôi biết phải làm thế nào. Nhưng có vài chuyện đối với cô mà nói, nếu như không có sự lựa chọn, thì trốn chạy cũng là một cách. Rời khỏi đây là được”.
Cô ấy có vẻ là người có tính cách hướng nội, mặc dù trông thì hoạt bát, nhưng lại không dám đấu tranh gì, mà lựa chọn như vậy, thì người đau khổ chỉ có cô ấy mà thôi.
Trần Phong nói xong, Duyệt Nhi lập tức hiểu ý của anh.
Dương như cô ấy vẫn đang ngập ngừng suy nghĩ, Trần Phong liền đứng dậy, nếu đã biết ý của cô gái rồi, bọn họ cũng không còn cần thiết phải ở lại nữa.
Lúc định quay người rời đi, Duyệt Nhi lên tiếng nói với Trần Phong: “Có thể giúp em không?”.
Trần Phong ngây người ra, anh quay đầu lại nhìn Duyệt Nhi.
“Cô muốn làm gì?”, anh hỏi.
Duyệt Nhi mím môi, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, cô ấy nói: “Có thể đưa em rời khỏi đây không?”.
Trần Phong hơi đau đầu, anh không ngờ một cô gái mới gặp lần đầu tiên lại liều lĩnh muốn đi theo hai người xa lạ.
“Cô không sợ chúng tôi là người xấu à?”, Trần Phong hỏi.
Không ngờ cô gái lại trả lời rất ngây thơ: “Em tin anh chị chắc chắn không phải người xấu, hơn nữa chị này rất xinh đẹp, chị ấy nhất định là một người lương thiện”.
Trần Phong cũng nhìn sang Thanh Chi ở bên cạnh, nét đẹp của Thanh Chi mang theo vẻ thoát tục rung động lòng người, chỉ là vẻ lạnh lùng lãnh đạm khiến người ta bị đẩy ra xa cả ngàn dặm, nhưng cô gái ngây thơ này lại rất tin tưởng Thanh Chi.
Trần Phong vẫn lắc đầu nói: “Chúng tôi không thể đưa cô đi, nơi chúng tôi cần đến rất nguy hiểm”.
Nghe Trần Phong nói thế, Duyệt Nhi lập tức ủ rũ, toàn thân gục xuống.
Không ngờ Thanh Chi lại lên tiếng: “Tôi đồng ý”.
Trần Phong bất ngờ nhìn Thanh Chi nói: “Cô đồng ý? Tại sao? Dẫn theo cô gái này phiền phức lắm đấy”.
Thanh Chi cũng không giải thích gì, mà Duyệt Nhi đang ngồi trên giường đã vui vẻ đứng dậy, dường như cô ấy muốn chạy tới ôm lấy hai người Trần Phong, nhưng để ý đến Trần Phong là đàn ông, với vẻ lạnh lùng của Thanh Chi, cô ấy chỉ đành buồn bã từ bỏ ý định.
Nếu Thanh Chi đã đồng ý, thì Trần Phong cũng chẳng còn cách nào, có điều cứ thế đưa cháu gái người ta ra khỏi nhà người ta, hình như là một ý nghĩ hoàn toàn viển vông.
“Mặc dù cô ấy đã đồng ý, nhưng đưa cô đi theo rất phiền phức, người nhà cô tuyệt đối sẽ không đồng ý”.
Duyệt Nhi không hề bận tâm nói: “Anh yên tâm, em đã chuẩn bị xong rồi”.
Nói rồi, cô ấy lấy một cái ba lô từ trong tủ ra, cái túi phình to, đeo lên lưng nói: “Anh chị đi theo em”.
Chắc chắn là cô ấy đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, còn hai người Trần Phong chỉ là một trong nhiều sự lựa chọn thôi, nếu như không phải là Trần Phong, thì có thể sẽ là người khác.
Trần Phong chỉ có thể lại nhìn sang Thanh Chi, đây là việc mà chính cô ấy đồng ý.
Nhưng Thanh Chi lại thực sự đi theo Duyệt Nhi, chuẩn bị rời đi.
Trần Phong đỗ xe ở bên đường, chờ đợi hai người kia tới.
Sau khi Duyệt Nhi lên kế hoạch rời khỏi, liền nói với anh địa điểm gặp mặt, bảo anh ở đây đợi.
Không lâu sau, hai bóng người ở trong rừng đi ra, chính là Duyệt Nhi và Thanh Chi, Duyệt Nhi đeo ba lô, nhẹ nhàng chạy ra, Thanh Chi đi đằng sau, giống như một người mẹ đang đưa con đi chơi vậy.
Đến khi bọn họ đi đến bên xe của Trần Phong, cuộc bỏ trốn này mới thực sự kết thúc một cách viên mãn, có điều nhìn thấy “hàng đính kèm” từ trên trời rơi xuống này, Trần Phong có phần không quen.
Lên xe, khởi động xe, trên vùng đất rộng mênh mông, một chiếc xe đơn độc lao nhanh về hướng chân trời.
Trên trời mây trắng lững lời trôi, bầu trời xanh bao la, những áng mây hư ảo muôn hình vạn trạng.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người, Trần Phong lái chiếc xe, Thanh Chi ngồi bên cạnh, Duyệt Nhi đặt chiếc ba lô của mình lên đùi, trông có vẻ buồn ngủ.
Chiếc xe đi vào một cây xăng, Trần Phong xuống xe để nhân viên đổ xăng cho bọn họ, còn anh đi vào trong cửa hàng tiện lợi bên cạnh, mua ít nước và đồ ăn.
Đến khi anh đi ra, có ba, bốn chiếc SUV màu đen lái vào cây xăng, vây lấy chiếc xe của mấy người Trần Phong.
Duyệt nhi ngồi đằng sau nhìn thấy sự tình một phen kinh hãi, Trần Phong cũng đoán ra đối phương là ai.
Anh chầm chậm đi tới.
Người từ trên xe bước xuống đích thị là ông lão đang chống gậy, chiếc gậy sắt đập xuống đất, vang lên tiếng leng keng chói tai.
Ông ta lạnh lùng nhìn về phía Trần Phong đang đứng ở cửa hàng tiện lợi.
Giọng âm trầm nói: “Cho dù cậu chủ Trần không tin tôi, cũng không thể làm ra chuyện như vậy chứ”.
Trần Phong cười khổ trong lòng, đây thực sự đâu phải việc anh muốn làm.
Nhưng anh vốn không muốn gặp người này lắm, nên cũng nói đại: “Ông đưa nhiều người đến như vậy, xem ra là muốn cướp người về. Chỉ là không biết, ông có cái bản lĩnh đấy không”.
Ông lão hắng giọng một tiếng: “Tôi biết cảnh giới của cậu rất cao, trên đời này không có mấy ai đánh lại được cậu, nhưng nếu cậu xem thường anh hùng trong thiên hạ, thì ngày chết của cậu cũng không còn xa nữa đâu”.
Trần Phong cũng cười, nói: “Tôi không hề xem thường anh hùng trong thiên hạ, tôi chỉ xem thường ông mà thôi”.
Mặt ông lão lập tức biến sắc đến rợn người, sau đó một người khác bước từ trên xe xuống, khóe miệng có bộ râu lưa thưa, hắn ta lấy tay vuốt, cảm giác rất mệt mỏi nhìn Trần Phong.
“Cậu chính là Trần Phong? Nếu như có thể thoát khỏi tay phái Thiên Sơn, thiết nghĩ cậu chắc cũng có chút bản lĩnh đấy”.
Trần Phong khẽ cảnh giác đối phương, trước giờ anh chưa từng gặp người này, nhưng đã biết anh rồi mà vẫn dám nói những lời đó, chắc cũng không phải người không có danh tiếng.
“Không biết anh là ai, lẽ nào chỉ một người vô danh tiểu tốt, e là tôi cũng chẳng buồn ra tay”.
Người đàn ông có râu cười nhạt một tiếng nói: “Để cậu biết rốt cuộc cậu chết dưới tay ai. Tôi chính là Độc Cô Vân đơn thương độc mã hành tẩu giang hồ đây”.
Trần Phong nói: “Hóa ra là anh!”.
Cái tên này Trần Phong đã từng nghe qua, một vị võ sĩ nổi tiếng nhất Mạc Bắc, nhưng tính cách cô độc, rất ít khi nghe thấy chuyện về hắn ta.
Câu chuyện nổi nhất chẳng qua cũng chỉ là trận quyết đấu với một vị tông sư ba năm trước, cứng rắn chống đỡ được mười tám chiêu mới miễn cưỡng thua cuộc, chắc cũng là một kẻ mạnh trong giới đỉnh cao hóa kình.
Trần Phong tự nhận thấy mình không thể đỡ nổi ba chiêu của Thanh Chi, vậy xem ra đối phương lợi hại hơn anh nhiều.
Nhưng chưa đánh bao giờ, Trần Phong không có thói quen cứ thế nhận thua, trường hợp xấu nhất, vẫn còn một người nữa ngồi trong xe cơ mà.
Ông lão đứng bên cạnh lúc này nói: “Cậu chủ Trần, lúc trước nể tình cảm giữa chúng ta, cho nên mới không ra tay với cậu, thậm chí đến phái Thiên Sơn chúng tôi cũng không tiết lộ gì, thật không ngờ cậu lại làm chuyện bỉ ổi như thế này, chúng tôi không thể tha cho cậu được”.
Trần Phong nói: “Nói ít thôi, muốn đánh thì đánh, tôi chiều”.
Vừa nói xong, Độc Cô Vân đã bước lên, sức mạnh cơ thể vô cùng hùng hậu, chỉ một chưởng nhẹ thôi cũng mang theo kình phong ầm ầm.
Trần Phong cẩn thận né tránh, nhưng đối phương lại đánh một chưởng nữa, lực rất dày, nếu như trúng phải, e là sẽ bị thương nặng, thương đến cả lục phủ ngũ tạng.
Trần Phong nhanh chóng lùi về sau, đụng vào kính thủy tinh ở đằng sau, thân thủ khéo léo, tấm thủy tinh đương nhiên không bị hư hại gì, nhưng sau đó Độc Cô Vân lại một đạp phi tới, quét qua một cái, thủy tinh liền vỡ tan.
Các nhân viên của hàng ban nãy còn đứng xung quanh hóng hớt, giờ đều chạy tán loạn, có người lấy điện thoại ra chuẩn bị kêu cứu, có người thì trốn vào hốc bàn không dám chui ra.
Trần Phong lại né được cú đạp của Độc Cô Vân, thứ bị vỡ lần này là tấm biển cạnh cửa, âm thanh vang rền, tốc độ rất nhanh, khiến người ta không kịp tiếp ứng.
Thấy tình cảnh đó, Trần Phong chỉ có thể không ngừng né tránh, mà trong lòng anh cũng đang âm thầm than khổ, tên này quả thật lợi hại, tấn công liên tiếp khiến Trần Phong thậm chí tkhông có cơ hội để đánh trả.
Nhưng đương nhiên anh cũng không thể bỏ cuộc.
Trần Phong cuối cùng cũng tìm được cơ hội lúc đối phương dừng lấy hơi, một loạt chiêu thức liên hoàn được đánh ra, đối phương đương nhiên không thể không quay người lại đỡ.
Trong lúc bọn họ đang giao đấu, ông lão chống gậy đi đến bên cạnh xe của Trần Phong, mở cửa xe ra, Duyệt Nhi ngồi bên trong, bất lực nhìn ông ta.
“Còn không đi ra, thật là càng ngày càng không hiểu chuyện”.
Nhưng Duyệt Nhi sợ hãi lùi lại, ông lão thấy thế, liền tiến lên tóm lại.
Thanh Chi túm lấy cổ tay ông lão, nhẹ nhàng nói: “Cô ấy là do tôi đưa đi, có đi hay không cũng là do tôi quyết định”.
Ông lão kinh ngạc nhìn Thanh Chi, ông ta đương nhiên không ngờ Thanh Chi lại cản đường.
Nhưng đáng tiếc là ông ta không biết Thanh Chi, liền lớn tiếng nói: “Cô gái, tôi khuyên cô tốt nhất không nên nhúng tay vào”.
Thanh Chi không quan tâm, trực tiếp đẩy ông ta ra.
Ông lão bị hất ra sau, đến cây gậy cũng không chống được, may mà đằng sau có người đỡ, ông ta mới không bị ngã.
Mà ở bên kia, hai người Trần Phong và Độc Cô Vân cũng khó phân thắng bại, Trần Phong dần dần bị yếu thế.
“Hay lắm!”, ông lão hắng giọng nói.
“Nếu đã như vậy, thì đừng trách tôi không khách khí”.
Nói xong, chỉ đạo cho người bên cạnh ra tay, rất nhanh có một đám người từ trên xe đi xuống, tay cầm rất nhiều vũ khí.
Đáng tiếc, người bọn chúng gặp lại là Thanh Chi.
Thanh Chỉ đẩy cửa xe ra, cũng từ từ đi xuống, ra tay với bọn chúng đúng là không phù hợp với thân phận của Thanh Chi.
Cho nên cô ấy quyết định đánh nhanh thắng nhanh.
Đợi Độc Cô Vân đạp Trần Phong lùi về sau hai bước, dưới chân Thanh Chi người đã nằm la liệt rồi.
Ông lão dựa vào thân xe, đến cây gậy cũng không thể giúp ông ta đứng vững nữa, kinh sợ nhìn Thanh Chi.
“Rốt cuộc cô là ai?”.
Cùng lúc đó, Độc Cô Vân đang đấu với Trần Phong cũng để ý thấy tình hình bên này.
Lúc hắn ta nhìn thấy mặt của Thanh Chi, nhất thời bị dọa sợ, Trần Phong nhân cơ hội đánh một chưởng vào người hắn ta.
Hắn ta lẩm bẩm trong miệng: “Sao cô ta lại ở đây?”.
Nhưng Trần Phong đâu có quan tâm hắn đang sợ cái gì, anh tung ta một đạp, nhắm thẳng vào mặt hắn.
May mà Độc Cô Vân đã hoàn hồn, hai tay ra sức bảo vệ mặt, chỉ bị đạp lùi mấy bước, không bị thương.
Hắn ta nhìn Trần Phong, giọng cao ngạo nói: “Không ngờ cô ta lại đi cùng cậu, nếu đã như thế, hôm nay tôi sẽ tha cho cậu một mạng, lần sau gặp mặt, tôi sẽ không nương tay với cậu nữa đâu”.
Nói rồi, hắn ta quay người chạy mất, Trần Phong định lập tức đuổi theo, nhưng nhìn về phía Thanh Chi, anh lại không đuổi nữa.
Trở về bên cạnh chiếc xe, Trần Phong nhìn vào thùng xăng còn chưa đổ đầy, anh liền cầm cò bơm xăng đặt lên xe, rồi nói với Thanh Chi: “Đem cô ấy theo, chắc chắn sẽ gặp kiểu rắc rối này thôi”.
Thanh Chi mở cửa xe ra nói: “Tôi biết”.
Nếu cô ấy đã không quan tâm thì Trần Phong cũng đành không nói gì nữa.
Chiếc xe rời khỏi cây xăng, để lại một đống hỗn độn, Duyệt Nhi hơi sợ hãi nấp ở phía sau, nhìn biểu cảm của cô ấy, hình như cô ấy vẫn cảm thấy sợ chuyện vừa rồi.
Chính là lần đầu tiên của cô gái này, nên cô vẫn đang do dự.
Trần Phong chỉ nhìn cô ấy một cái, và không hề quan tâm cô ấy sẽ đưa ra quyết định như thế nào.
Cứ thế lái xe một lúc lâu, cuối cùng mới nghe thấy Duyệt Nhi lên tiếng.
“Có phải em đã làm sai chuyện gì không, em không nên làm như vậy đúng không?”.
Không biết cô ấy đang hỏi ai, Thanh Chi chỉ nhìn ra phía ngoài cửa đáp: “Không có gì là đúng hay sai cả, cô đã lớn rồi, có chủ kiến riêng của mình, không phải tất cả mọi chuyện đều có thể ràng buộc cô được”.
Trần Phong tò mò nhìn Thanh Chi một cái, nói ra những câu như vậy hình như không đúng với tính cách của cô ấy lắm.
“Nhưng thực ra ông nội đối xử với em rất tốt...”.
“Cô muốn quay về không?”, Thanh Chi lạnh lùng ngắt lời cô ấy.
Duyệt Nhi bị hỏi một câu, liền không nói gì nữa, có lẽ trong lòng vẫn đang do dự.
Đang lái xe, đột nhiên có một tờ giấy bay đến dính vào tấm kính chắn gió trước xe, Trần Phong nhìn kỹ thì thấy đó là một tờ tiền một trăm tệ, đang cảm thấy kỳ lạ thì lại thấy một tờ nữa, sau đó thấy phía bên ngoài cửa xe là một cơn mưa tiền.
Có rất nhiều tờ tiền đỏ bay về phía sau, nhìn theo hướng bay đến của những tờ tiền đó, thấy có một người đang ngồi trong chiếc xe Maserati màu vàng tung tiền ra bên ngoài.
“Mình có tiền còn không dám chơi kiểu này, con người bây giờ đúng là một chút lòng công đức cũng không có”, Trần Phong trách một câu.
Nhưng ngay sau đó, chiếc xe đấy liền đi lạng lách trên đường, liệng ngang liệng dọc cứ như uống rượu say vậy.
Trần Phong đi theo phía sau, không dám vượt lên trước bọn họ, chỉ sợ bị đối phương đâm vào.
Một lúc sau, xe của bọn họ dừng ở lề đường, Trần Phong đang định vượt lên, thì có một nam một nữ chui ra, khiến Trần Phong phải phanh gấp không thì đâm dính hai người đó luôn.
Tuy xe đã dừng lại, nhưng Trần Phong lại vô cùng tức giận, nếu là bất kỳ ai gặp phải tình huống này đều sẽ không thể vui được.
Anh dừng xe hẳn luôn, đôi nam nữ đó thế mà lại đi về phía anh.
Trần Phong nói với hai cô gái bên cạnh: “Để tôi đi xem thế nào”.
Nói xong thì anh cũng đã ra khỏi xe.
Sau khi ra khỏi xe, đối phương là một đôi nam nữ rất trẻ, người thanh niên ăn mặc thời thượng, mặc bộ comple hàng hiệu, đeo một chiếc đồng hồ đắt tiền, và chiếc thắt lưng nạm vàng.
Cô gái đi cùng hắn cũng vô cùng xinh đẹp, cách ăn mặc của cô ta khiến ba vòng cơ thể lộ ra rõ rệt, trên người có đeo dây chuyền và vòng tay, có cầm theo chiếc túi xách bằng da nhìn cũng biết là hàng chính hãng.
Nhưng Trần Phong không để tâm đến những điều này, chỉ là đi đến trước mặt bọn họ rồi hét vào mặt người thanh niên kia: “Muốn chết à? Mày cũng không nhìn xem đây là đâu?”.
Nghe thấy có người đang nói chuyện với hai bọn họ, người thanh niên liền nhìn Trần Phong với dáng vẻ không có chút áy náy nào về chuyện mình vừa làm, thậm chí còn quát vào mặt Trần Phong: “Mẹ mày chứ đồ lắm chuyện, đây là nhà của mày à? Bố mày thích làm gì thì làm đấy, cút đi”.
Trần Phong cũng không để cho hắn ra oai nữa, vừa đi lên liền tát cho hắn một phát, người thanh niên bị tát cho đơ luôn, cô gái kia thấy bạn trai mình bị đánh, cũng lập tức nổi giận.
Cô ta nói với Trần Phong: “Sao anh lại đánh người chứ, anh bị điên à?”.
Vừa nói, cô ta liền lao đến đỡ lấy người thanh niên vừa bị Trần Phong tát, dường như đã hoàn toàn quên mất vừa rồi ai đã đẩy cô ta xuống.
Trần Phong cũng không thèm để ý bọn họ nữa, anh chuẩn bị quay lại xe.
Nhưng cô gái kia đột nhiên chạy đến tóm lấy Trần Phong rồi hét: “Anh không được đi”.
Trần Phong đẩy nhẹ một cái, lại một lần nữa đẩy cô ra xuống đường.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !
Đám người này chặn cả một đoạn đường, và dần dần xuất hiện thêm vài chiếc xe khác đến, cho nên cô gái này sau khi bị đẩy ngã liền hét lên như điên.
Người thanh niên cuối cùng cũng đứng dậy, hắn nhìn Trần Phong, tức tối nói: “Mày dám đánh tao, mày có biết tao là ai không, bố mày nói cho mày biết, mày chết chắc rồi”.
Cho dù hắn nói như vậy nhưng cũng là đứng ở khoảng cách rất ra để nói, chắc là vẫn bị cái tát vừa rồi của Trần Phong làm cho sợ.
Trần Phong hứng khởi liền nhìn hắn hỏi: “Vậy thì tao lại rất tò mò muốn biết mày là ai đấy?”.
“Hừ, mày có biết kia là xe gì không?”, đối phương lại không dám trả lời thẳng, mà chỉ vào chiếc Maserati rồi nhìn Trần Phong hỏi.
Trần Phong lắc đầu nói: “Không biết”.
Người kia lạnh lùng nói: “Đồ nhà quê, mày có biết bộ comple Armani này của tao bao nhiêu tiền không? Chỉ riêng chiếc đồng hồ này thôi mày cũng chưa từng nhìn thấy, riêng cái tát vừa rồi thôi tao sẽ bắt mày đền cho khuynh gia bại sản”.
Đám người bên đường đã bắt đầu thì thầm to nhỏ, trong số bọn họ hình như có người biết công tử nhà giàu này, nên người đó định đến giải hòa.
Người đàn ông hơi mập liền gọi vị công tử đứng bên cạnh Trần Phong với giọng nịnh hót: “La thiếu gia, anh có chuyện gì vậy?”.
La thiếu gia nhìn anh ta, bực mình nói: “Không biết thằng nhà quê này từ đâu đến, lại dám lo chuyện bao đồng, còn dám đánh tôi”.
Người đó nghe thấy La thiếu gia bị đánh, lập tức mặt biến sắc, vội vàng quan tâm hỏi: “La thiếu gia, anh có bị thương ở đâu không, có nghiêm trọng không, có cần tôi đưa anh đến bệnh viện không?”.
La thiếu gia dửng dưng nói: “Không sao, nhưng tôi nhất định phải cho thằng cha này vào tù, chẳng phải anh quen với ai đấy sao, gọi điện cho anh ta hộ tôi đi”.
Cô gái đứng bên cạnh cũng nói to: “Đúng, tuyệt đối không thể tha cho hắn, nhất định phải để hắn nếm mùi ngồi tù là như thế nào”.
Trần Phong chỉ cười khẩy nhìn bọn họ, còn người đàn ông rõ ràng là đến để giúp hai người kia, lúc này lại như tốt bụng đi đến trước mặt Trần Phong, nói với Trần Phong bằng vẻ rất ôn hòa: “Anh có biết anh vừa đắc tội với ai không?”.
Trần Phong ngây người ra, tò mò đáp: “Vừa rồi tôi cũng hỏi hắn rồi, nhưng hắn không nói”.
Nghe thấy câu trả lời của Trần Phong, anh ta liền nói với vẻ như thể rất đau lòng: “Anh đã đắc tội với người không nên đắc tội, anh chết chắc rồi”.
La thiếu gia đó lại nhìn về phía Trần Phong quát lên: “Anh nói nhiều với hắn làm gì, gọi người cho tôi, tôi muốn giết chết hắn, tôi muốn bắt hắn đền cho khuynh gia bại sản nhà hắn luôn”.
Còn Thanh Chi đã tiếp tục giải thích: “Nhưng cùng với việc võ thuật cổ lụi tàn, bước chân của những người theo đuổi bắt đầu dần dần chậm lại, dần dần dừng lại không tiến tới. Mà khoảng thời gian đó được những người học võ gọi là thời kỳ võ học cổ để phân biệt với võ học hiện tại. Ngược với giai đoạn võ học cổ chính là hệ thống hiện tại, thực ra có một giai đoạn mang tính cột mốc để phân tách giữa hai giai đoạn, Phật pháp độ phương Đông”.
Trần Phong biết giai đoạn lịch sử này, các chiêu thức từ Ba Tư, Ấn Quốc, các nước phương Tây du nhập ảnh hưởng võ thuật Trung nguyên rất nhanh, quan trọng hơn cả vẫn là truyền bá Phật pháp, giống như Nam Bắc Thiếu Lâm nhanh chóng đứng vào hàng đại sư võ lâm, thậm chí được người trong võ lâm xưng là thái đẩu võ học.
Nhưng những thứ này lúc mới đầu không phải bắt nguồn từ Trung nguyên, cho nên sau khi bóp chết địa vị võ học ban đầu, trải qua quá trình dung hợp, tiếp thu, đánh giá thì mới dần có sự kế thế và phát huy của võ học ngày nay.
Thanh Chi gật đầu nói: “Đúng là như vậy, cái gọi là Phật Liên Thập Nhị Tử (Đài sen Phạt 12 hạt) liên quan đến bí mật quan trọng nhất trong võ học ngày nay”.
“Liên quan đến Đại Đồng?”, Trần Phong lại hỏi.
“Không biết, nhưng nghe đồn đạt được Phật Liên Thập Nhị Tử thì sẽ biết Đại Đồng, thì có thể đạt đến cảnh giới trời và người hợp nhất. Đây chính là bí mật mà tất cả tông sư bọn tôi cùng bảo vệ”.
“Đã có Phật Liên Thập Nhị Tử rồi, tại sao không các cô đi lấy bí mật bên ẩn giấu trong nó, mà là mỗi người tự bảo vệ một hạt trong đó bằng mọi cách thế này, thế chẳng phải biết phía trước là đồ quý, nhưng cứ cố nhịn không động vào sao?”, Trần Phong tò mò hỏi.
Nhưng Thanh Chi không trả lời, có vẻ như cô nói đến đây cũng coi như là giải đáp câu hỏi của Trần Phong rồi, giờ cô mong biết hạt sen của ông Dương kia ở chỗ nào hơn.
Trần Phong cũng không giấu giếm, chuyển lại tám chữ mà Dương Hình Ý nói với mình cho Thanh Chi.
“Không ngờ Đạo Huyền Cư chưa chết, Hải Sư Lâu cũng ăn gan hùm mật báo nên mới dám sưu tập của Đạo Huyền”.
Thanh Chi đương nhiên hiểu ẩn ý, Trần Phong cũng muốn hỏi rõ, nhưng Thanh Chi có vẻ không muốn để ý anh nữa rồi.
Còn về Hải Sư Lâu và Đạo Huyền gì đó, Trần Phong cảm thấy thực ra không cần vội biết, Thanh Chi đương nhiên địa điểm tiếp theo của Thanh Chi sẽ là tòa Hải Sư gì đó.
Cho đến đến khi xe lao lên đường lớn, Trần Phong hỏi: “Chúng ta định đi tòa Hải Sư sao?”.
Nhưng Thanh Chi lại lần nữa nói một nơi mà Trần Phong chưa từng nghe: “Lầu các Thiên Hạ”.
Trần Phong nhìn Thanh Chi đầy khó hiểu, muốn đợi cô ấy giải thích, nhưng người phụ nữ này nếu có thể nói ít đi thì chắc chắn sẽ không nói.
Trần Phong chỉ đành hỏi: “Lầu các Thiên Hạ ở đâu?”.
Nhưng Trần Phong chưa đợi được đáp án thì một chiếc siêu xe màu đỏ đã đuổi tới từ phía sau, nghênh ngang ở phía trước Trần Phong, ép anh dừng lại.
Lúc nãy chỉ mất tập trung, nhìn Thanh Chi một cái, đến khi ngoảnh đầu lại, ở phía trước xe thế mà đã có một chiếc siêu xe đỗ, anh vội vàng đánh vô lăng sang hướng khác, chân cũng giẫm kịch phanh.
Nhưng như vậy, anh vẫn không thể tránh được việc va vào lan can phòng hộ.
Đến khi mọi thứ kết thúc, Trần Phong chỉ cảm thấy cổ tay đau nhức, những chỗ khác thì không có vấn đề gì, anh bèn đi xem Thanh Chi thế nào.
Thanh Chi nhìn qua với ánh mắt hằn học, cứ như đang trách anh lái xe không cẩn thận.
Trần Phong cũng bất đắc dĩ, nhưng nhìn Thanh Chi chắc không có vấn đề gì, nên anh cũng yên tâm
Nhưng mà dù thế nào Trần Phong cũng không thể bỏ qua cho chiếc siêu xe màu đỏ đỗ ở đầu xe họ.
Anh bước xuống xe, chuẩn bị đi tới nói lý.
Mà hình như nhìn thấy Trần Phong xuống xe nên đối phương cũng mới bước xuống khỏi xe.
Một người đàn ông rất nhã nhặn đi tới, nhưng nghĩ đến việc anh ta làm ra việc như vậy, Trần Phong cũng không cảm thấy nhã nhặn gì nữa hết.
Đi tới trước mặt người đó, Trần Phong còn chưa nói gì, người đó đã hỏi trước: “Anh chính là Trần Phong?”.
Trần Phong đáp lại không hề khách sao: “Tìm bố mày làm gì?”.
Bị chửi người đó cũng không bực bội, chỉ cười khẽ nói: “Vậy đúng rồi, đi với tôi đi”.
Trần Phong nói: “Đi với mày? Tao không quen mày, tao cũng không muốn đi với mày, giờ tao chỉ muốn đánh mày một trận”.
Nói rồi, anh xông lên cho đối phương ăn một cú đấm, có lẽ không đánh chết anh ta, nhưng sẽ khiến anh ta ăn đủ.
Nhưng khi cú đấm đánh tới, đối phương bèn tránh đi.
“Tôi biết anh rất giỏi, tôi chưa chắc có thể đánh được anh, nhưng tôi nghĩ nếu anh không đi cùng tôi thì có lẽ anh sẽ hối hận”.
Trần Phong không đợi anh ta nói hết đã tung một cú đấm nữa, lần này biết anh ta có từng luyện võ, nên cũng không kiêng kị quá nhiều.
Vung nắm đấm sượt qua cằm anh ta, Trần Phong nhanh chóng đổi chiêu, từ lúc đầu anh đã chưa từng nghĩ có thể đánh trúng ngay, cho nên nắm đấm đã đến ngực, thúc mạnh một cú.
Người đó cong mình tránh nắm đấm của Trần Phong rồi ngã luôn ra đất.
Trần Phong đứng trước mặt anh ta rồi nói: “Giờ tao mới hơi bớt giận, còn về việc mày nói, mày có thể nói lại một lần”.
Còn về việc anh ta rốt cuộc có nói lại hay không, Trần Phong không muốn biết.
Nhưng có lẽ vẫn cảm thấy sự việc rất quan trọng nên người đàn ông nhã nhặn vẫn vừa ôm ngực vừa nói thật.
“Có người muốn gặp cậu, hơn nữa nếu cậu không đi, thì hành tung của cậu sẽ được gửi tới phái Thiên Sơn với tốc độ nhanh nhất”.
Trần Phong lạnh lùng nói: “Mày đang uy hiếp tao?”.
Đối phương ôm ngực, không dám nói chuyện.
Trần Phong nói: “Mày cũng chỉ là chân sai vặt thôi, tao không chấp nhất với mày, dẫn tao đi tìm người đó, tao muốn xem rốt cuộc là ai”.
Sau đó anh quay lại xe, Thanh Chi không hỏi gì hết, Trần Phong chủ động nói: “Không biết ai tìm tôi, có lẽ phải đi giải quyết một lát, nếu cô không muốn đi thì tôi có thể đưa cô đến thành phố lân cận”.
Thanh Chi hỏi: “Anh cần bao lâu?”.
“Không biết nữa, tôi còn chẳng biết đối phương là ai, chỉ có thể đi trước đã”.
“Tôi không muốn phiền phức nữa, đợi anh xong việc thì chúng ta xuất phát luôn”.
Người nằm dưới đất bò dậy hơi vất vả. Dù bị Trần Phong đấm một cú, anh ta vẫn phải dẫn đường cho Trần Phong, người đứng sau anh ta biết cách dạy đàn em lắm.
Siêu xe khởi động lại, anh ta lái không nhanh vì nghĩ đến tốc độ của Trần Phong.
Đi theo anh ta, quay đầu xe, đi qua ngôi làng vừa đi ra ban nãy, rồi tiếp tục đi một đoạn nữa thì vào một con đường nhỏ.
Chương 839: Lời mời bất ngờ
Ông lão chỉ cười rồi đi tới.
Ông ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Trần Phong, sau khi yên vị với mói: “Trần Phong, cậu chủ Trần?”.
Trần Phong nhìn ông ta, mặc dù tuổi đã cao, trên mặt có vài nếp nhăn, nhưng vẫn rất có phong thái, sắc mặt hồng hào, dồi dào sinh lực.
“Phải, nhưng ông gọi như vậy tôi không dám nhận”.
“Cậu chủ Trần đùa rồi, đừng nói đến địa vị của cậu trên thương trường, chỉ nói đến thực lực đỉnh cao hóa kình của cậu thôi, tôi nghĩ không có ai dám nói là cậu không dám nhận cả”.
Trần Phong cười lạnh một tiếng: “Nhưng ông vẫn cho người mời tôi đến, còn bảo người ta nói với tôi, nếu như tôi không đến, ông sẽ nói tung tích của tôi cho phái Thiên Sơn. Cái này chắc là chính miệng ông nói đúng không?”.
Thấy Trần Phong chất vấn, ông lão không hề có ý hối lỗi, chỉ bình thản nói: “Nếu như tôi không nói như vậy, có lẽ sẽ rất khó mời được cậu chủ Trần, nhưng tôi có thể bảo đảm, nếu như cậu chủ Trần thực sự không muốn đến, tôi cũng sẽ không làm chuyện đó đâu, tôi trước giờ vẫn luôn ngưỡng mộ cậu chủ Trần mà”.
Trần Phong ngây người một lúc, kinh ngạc lên tiếng: “Ông ngưỡng mộ tôi? Ông đùa đấy à?”.
Ông lão vẫn không có phản ứng gì, nói: “Cậu chủ Trần, chúng ta nói vào việc chính đi. Tôi nghĩ cậu cũng không muốn đã đến đây rồi mà lại phải lãng phí thời gian vào những chuyện vặt vãnh”.
Ông lão muốn chống chế cho qua, thực sự là Trần Phong cũng không nên chất vấn thêm nữa, chỉ là anh thấy đối phương chướng mắt thôi.
“Nếu như ông đồng ý vào việc chính, vậy thì nói việc chính đi, những việc khác cũng không gấp, đợi việc chính của ông kết thúc chúng ta nói sau”.
Ông lão cười gượng rồi nói: “Nếu như không phải do 300 nghìn mà cậu chủ Trần tùy tiện vung tay, tôi cũng không biết cậu chủ Trần đến hoang mạc này. Mặc dù 300 nghìn đó đã khiến tôi phải làm thêm rất nhiều việc, nhưng nếu như cậu chủ Trần đã ra tay, tôi cũng không oán thán gì cả”.
Ông ta vừa cười vừa nói, Trần Phong cũng vậy: “Tôi nói với tóc đỏ, bảo cậu ta chuyển lời cho ông, việc không thành, chứng tỏ là tiền vẫn ít, việc này thật sự không thể trách tôi, tôi cũng không ngờ 300 nghìn tệ đã có thể mua được bọn họ, nếu đòi nhiều hơn chút nữa, thì tôi lại không mang theo. Lẽ nào bọn họ không nói với ông?”.
Ông lão bị Trần Phong nói như vậy, gương mặt hình như có vẻ không nhịn nổi, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, chỉ là giọng nói không còn ôn hòa được như vừa nãy nữa.
“Có nói, nhưng chúng tôi không có nhiều tiền như cậu chủ Trần, đối với cậu mà nói, 300 nghìn chỉ là con số nhỏ, nhưng với chúng tôi mà nói, đó đều là tiền mồ hôi nước mắt”.
“Đừng, đều là tiền mồ hôi nước mắt cả”, Trần Phong lập tức ngắt lời ông ta.
Có thể là không cãi được, cũng không nói khác được, ông lão cũng không tiếp tục lan man chủ đề này nữa, ông ta nói tiếp: “Lão già tôi không muốn tranh cãi với cậu chủ Trần vấn đề này, nói vào việc chính thôi. Tôi biết cậu chủ Trần đến đây, lại càng rõ thực lực mạnh mẽ của cậu chủ Trần, liền nghĩ đến một việc, có thể cậu chủ Trần sẽ có hứng thú”.
Trần Phong hiếu kỳ nói: “Hử?”.
Ông lão ra hiệu cho cô gái đứng bên cạnh đặt đồ xuống bàn trà trước mặt Trần Phong.
Cô gái từ từ giở tấm vải ra, bên trong là một chiếc hộp không to lắm, bên ngoài khảm tơ vàng, hoa văn mẫu đơn nhìn rất tráng lệ.
“Mở ra”.
Nghe ông lão sai bảo, cô gái lại cắm một chiếc chìa khóa xinh xắn vào ổ khóa của chiếc hộp, vặn nhẹ nhàng, chìa và ổ khóa ăn khớp, chiếc hộp lập tức được mở ra.
Trần Phong tò mò rướn đầu lên xem, nhưng lại không nhìn thấy món đồ, bên trong thế mà lại vẫn còn một chiếc hộp bằng vàng ròng rất tinh xảo.
Không chỉ riêng Trần Phong, đến Thanh Chi cũng phải nhìn vào trong.
Thấy lòng hiếu kỳ của hai người, ông lão bảo cô gái đặt chiếc hộp làm bằng vàng ra trước mặt Trần Phong.
“Bên trong này là cái gì?”, Trần Phong hỏi.
Ông lão nói: “Chỉ là một thứ không đáng giá. Nhưng trước khi mở ra, tôi muốn hỏi một câu”.
“Ông muốn hỏi cái gì? Nói nhiều như vậy, tôi sẽ mất kiên nhẫn đấy”.
“Cũng không phải việc gì quan trọng, nhưng nếu như không hỏi, tôi cũng không thể nói tiếp được, cho nên lão già tôi vẫn bắt buộc phải hỏi”.
“Được rồi, được rồi, ông hỏi đi, tôi rất ghét nói chuyện với những người lằng nhằng như ông”.
Trần Phong nói giọng có vẻ bất mãn.
Ông lão cũng không tức giận, tiếp tục nói: “Tôi biết cậu chủ Trần thật ra không như những gì bên ngoài đồn đại, tham lam, xảo quyệt, không có nhân tính, thậm chí có thể bán đứng cả anh em tốt của mình”.
“Dừng, dừng, dừng”, Trần Phong vội vàng xua tay ngắt lời ông lão, nghi hoặc hỏi: “Tin đồn gì cơ? Sao tôi lại không biết mình kinh khủng như vậy. Tham lam, xảo quyệt, không có nhân tính, rốt cuộc là ai đã nói vậy?”.
Ông lão cũng chỉ cười nhẹ.
“Dù sao cũng không phải tôi nói, chỉ là bắt đầu từ nhà họ Trần, đến Yên Kinh, Thương Châu, tin tức nghe ngóng được về cậu chủ Trần gần như đều như vậy, nhưng lão già này vẫn nhìn thoáng lắm, một người nếu như vậy thật, sao có thể đi xa thế được?”.
Mặc dù ông lão đứng về phía Trần Phong, nhưng Trần Phong cũng không hề cảm kích cách nghĩ của ông ta.
Chỉ là anh không biết mình lại có danh tiếng bê bối như thế.
Thanh Chi đứng bên cạnh cũng nhìn thấy anh cười lạnh một tiếng.
Trần Phong cảm thán nói: “Thôi bỏ đi, bọn họ thích nói gì thì nói, nếu như xử lý bọn họ, bọn họ sẽ chỉ càng nói thậm tệ hơn”.
Ông lão vẫn cười, đợi đến khi Trần Phong dừng lại, ông ta mới nói tiếp: “Nói nhiều như vậy, tôi chỉ là muốn hỏi cậu chủ Trần có đồng ý bỏ ra một số tiền không? Nếu như có số tiền đó, thì tôi mới có thể tiếp tục, còn nếu không, thì cũng không cần thiết nữa”.
Trần Phong nghi ngờ nhìn ông lão hỏi: “Bao nhiêu tiền?”.
“Không nhiều, hai tỷ”. Ông lão từ từ giơ lên hai ngón tay, dấu vết của tuổi tác cũng đã in hằn lên đôi tay của ông lão.
Mặc dù con số rất lớn, thậm chí mua cả một thôn trang vẫn còn dư, nhưng sắc mặt Trần Phong vẫn bình thường nói: “Hai tỷ, đây không phải là một con số nhỏ, nếu như là 300 nghìn tệ, tôi còn có thể tùy tiện cho ông, nhưng là hai tỷ, tôi nhất định phải biết rốt cuộc ông muốn số tiền đó làm gì?”.
Ông lão bình thản cười đáp: “Tôi biết cậu chủ Trần tuyệt đối sẽ không vì hai tỷ mà lập tức từ chối, chỉ cần cậu có hứng thú, thì lão già tôi vẫn tin là cậu chủ Trần sẽ chi ra hai tỷ”.
Trần Phong thích thú hỏi: “Tôi rất tò mò xem rốt cuộc ông định làm thế nào để tôi ngoan ngoãn bỏ ra hai tỷ đấy”.
Ông lão chỉ vào chiếc hộp bằng vàng ở trước mặt nói: “Đáp án nằm ở bên trong”.
Nói xong, ông ta liền bảo một cô gái đứng bên cách bắt đầu làm việc.
Chiếc hộp làm bằng vàng này còn lộng lẫy hơn chiếc hộp gỗ vừa nãy, mặc dù thể tích nhỏ hơn rất nhiều, nhưng họa tiết chạm khắc bên trên thì lại vô cùng tinh xảo, nhìn những đường gân mờ trên chiếc lá, trông chẳng khác nào một chiếc lá thật sự.
Một người đã quen nhìn đồ cổ, đồ thủ công tinh xảo như Trần Phong cũng phải cảm thán đây tuyệt đối không phải là món đồ tầm thường.
Cô gái hành động rất nhẹ nhàng, từng bước gần như đều nín thở, tinh thần tập trung cao độ, không dám có nửa phần buông lỏng.
Vỏn vẹn hết hai mươi phút đồng hồ mới có thể dần dần mở hết được bảy chiếc khóa của chiếc hộp vàng.
Đến khi cô gái đặt nhưng bộ phận rời ra xuống một bên, rồi xoay mặt chính của chiếc hộp ra, một viên đá quý lấp lánh như vì sao cuối cùng cũng hiện ra trước mắt hai người Trần Phong.
Nếu nói chiếc hộp là một cực phẩm tuyệt thế, thì viên đá quý này là một kiệt tác của thiên nhiên.
Nếu như còn thắc mắc rốt cuộc một báu vật như thế nào mới có thể được đựng trong một chiếc hộp tinh xảo đến vậy, thì chắc hẳn phải là một viên đá quý lộng lẫy như này rồi.
Sự kết hợp của hai món đồ rất hợp tình hợp lý, không còn gì để thắc mắc nữa.
Đến cả một người dường như vốn chẳng có hứng thú với bất cứ thứ gì như Thanh Chi cũng phải chăm chú ngắm nhìn, rất lâu không nỡ rời mắt.
“Một viên đá quý như thế này mà trước giờ không ai biết đến, thật là đáng tiếc!”, Trần Phong cảm thán nói.
Nhưng ông lão lại không hề phản bác.
“Một thứ đẹp đẽ như thế này đương nhiên chỉ nên một mình thưởng thức, nhiều người biết sẽ không hay”.
Trần Phong nghĩ một lúc, cũng cảm thấy rất đúng.
“Nhưng nếu đã như vậy, sao giờ ông còn lấy ra cho tôi xem, không phải là bảo tôi mua lại chứ? Nhưng nếu thực sự là một viên đá quý như thế này, hai tỷ không nhiều chút nào”.
Ông lão xua tay nói: “Tôi chỉ muốn chia sẻ, chứ sẽ không thực sự bán nó đi đâu, thứ lão già này thích không nhiều, mà món đồ này là thứ tôi yêu thích nhất, cho dù có ra giá cao hơn, lão già này cũng sẽ không cân nhắc đâu”.
Trần Phong nghi hoặc nói: “Nói như vậy, thì tôi không cần phải chi hai tỷ ra rồi”.
Ông lão nói: “Cậu chủ Trần đừng gấp, đợi tôi nói xong đã”.
Ông ta đã nói vậy, Trần Phong cũng dừng lại nghe không nói gì nữa.
“Mặc dù tôi không thể nào bán viên đá này cho cậu chủ Trần, nhưng có thể có được hai tỷ này không thì chưa biết được”.
Trần Phong hỏi: “Nói vậy là sao? Chẳng phải ông không muốn bán nó sao, sao còn nói như vậy?”.
“Nếu như tôi nói với cậu chủ Trần rằng trên thế giới không chỉ có một viên đá quý như này, không biết cậu chủ Trần có tin không?”.
Trần Phong không hề do dự mà phủ nhận: “Không thể nào”.
Ông lão cười nói: “Thế giới rộng lớn, không gì là không có, cậu chủ Trần không thể khẳng định như vậy được, mà tôi muốn cậu chủ Trần bỏ ra hai tỷ chính là để tìm kiếm một viên đá quý giống như thế này”.
Trần Phong nhìn ông lão nói: “Sao tôi cứ có cảm giác ông đang lừa tôi nhỉ? Dùng một viên đá quý để kích thích dục vọng của tôi, sau đó dần dần khiến tôi phải móc tiền ra, cuối cùng có thể tôi sẽ chẳng có được gì cả, nhưng ông thì lại lấy không được tiền của tôi”.
Ông lão ngây người, dường như ông ta không ngờ Trần Phong lại nghĩ như vậy, ông ta nói: “Như vậy là nghi oan cho lão già này rồi”.
Trần Phong lại nói: “Tôi không quan tâm những điều đấy, tôi chỉ biết là tiền của tôi, tôi không muốn tiêu một cách không rõ ràng, cho dù chỉ là đôi ba tỷ”.
Sắc mặt của ông lão lãnh đạm hơn, đối với lời từ chối lạnh lùng của Trần Phong, ông ta cũng không còn mong muốn thuyết phục gì nữa.
Nhưng đúng lúc ông lão định nói gì đó, thì cánh cửa căn phòng mà bọn họ đang ngồi bị người ta mở ra.
Người có thể làm phiền ông lão tiếp khách, chắc chắn không phải là một người tầm thường.
Cho nên khi nghe thấy động tĩnh, mấy người đều không hẹn mà cùng quay ra nhìn.
Tiếng bước chân nhịp nhàng vang lên, một màu đỏ bồng bềnh hiện ra, chiếc quần tây đen dài càng làm cho chiếc áo sơ mi ngắn màu đỏ nhỏ bé lạ thường.
Đó là một cô gái rất trẻ, cô ấy cười rất rạng rỡ, nhưng khi thấy có người, thì lập tức ngượng ngùng thu lại biểu cảm của mình, thẫn thờ nhìn.
Trần Phong vốn đang tò mò, thì nghe thấy ông lão trách móc nói: “Duyệt Nhi! Đi ra ngoài, ông nội đang bàn việc với người ta, đây không phải là chỗ cháu nên tới”.
Cô gái tên Duyệt Nhi đấy vốn có vẻ hơi lúng túng không biết làm thế nào, lại nghe ông lão trách mắng, cô ấy không nói câu nào định quay người rời đi.
Nhưng hình như nhìn thấy viên đá quý bày trên bàn, cô ấy cố ý quay đầu lại nhìn.
“Đừng gây chuyện nữa, ra ngoài”.
Ông lão lại ra lệnh nói.
Duyệt Nhi lúc này mới không nhìn nữa, đi từng bước nhỏ ra ngoài.
Nhưng Trần Phong lại cười nói: “Đây là cháu ông à?”.
“Từ nhỏ đã quen nghịch ngợm, để cậu chủ Trần chê cười rồi”.
“Tôi thì lại thấy cô ấy rất đáng yêu, nếu như ông không ngại, hay là giới thiệu cô ấy cho tôi, tôi sẽ chi ra hai tỷ, cho dù là ông đang lừa tôi, thì tôi cũng bằng lòng bỏ hai tỷ ra để đánh cược”.
Trần Phong nói xong, mặt ông lão liền biến sắc.
“Vậy cuộc giao dịch này chúng ta không làm cũng được, tôi chưa dến mức phải đi khắp nơi bán cháu gái”.
Trần Phong cười lạnh nói: “Phần mộ tổ tiên của người khác ông có thể không quan tâm gì, mà sao giờ đây lại trở nên hùng hồn khí thế vậy?”.
Ông lão đứng phắt dậy nói: “Nếu cậu đã nói thế, thì tôi không tiếp nữa, mời hai vị về cho”.
Nói rồi, ông ta quay người rời đi dưới sự giúp đỡ của cô gái đứng bên cạnh.
“Vậy chúng ta cũng đi thôi!”, Trần Phong đứng dậy nói với Thanh Chi.
Thanh Chi không quan tâm lắm, cô ấy chỉ nghi ngờ hỏi: “Sao đột nhiên anh lại thay đổi tính nết vậy?”.
Trần Phong nhún vai, cười nói: “Lão già này rất lợi hại, viên đá quý là thật, thậm chí đến chiếc hộp đựng đá quý cũng bỏ ra rất nhiều tâm sức, chỉ dựa vào nhiêu đó thôi, nếu như là người tham lam thực sự, chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng có một số người thì sẽ suy nghĩ”.
“Giống như anh?”.
“Chắc tôi cũng là một trong số đó, nhưng thủ đoạn của ông ta không chỉ có vậy đâu, tôi nói bỏ ra hai tỷ để mua viên đá đó ông ta không đồng ý, nhưng tôi nghĩ nếu như tôi kiên trì muốn mua, có thể ông ta sẽ nhượng bộ, dần dần khiến tôi tin viên đá này có thể lại được khai thác ra. Mà chỉ cần tôi tin, thì sau này có thêm bao nhiêu tiền tôi cũng bỏ ra”.
Thanh Chi nhìn Trần Phong, chỉ nói ra hai chữ: “Rồi sao?”.
Trần Phong hơi bất lực nói: “Chính là cô gái kia đã cho tôi biết đây là một màn lừa bịp”.
Thanh Chi thấy kỳ lạ, nhưng không nói gì, chỉ nhìn Trần Phong, dùng ánh mắt để khiến Trần Phong tiếp tục nói.
Trần Phong cũng nhìn ra ánh mắt của Thanh Chi, anh chỉ đành nói tiếp: “Việc cô gái đó có thể đi vào đã là một việc rất kỳ lạ rồi, cho dù đó là cháu gái của ông ta, nhưng đang trong lúc bàn chuyện này với tôi, bên ngoài tuyệt đối không thể không có bảo vệ”.
Thanh Chi gật đầu đồng tình.
Trần Phong lại nói: “Cho dù nếu như cô gái đó là cố ý cho vào, việc cô ấy có biết bí mật của viên đá quý không thì không thể biết được, nhưng khi cô ấy bị trách mắng đuổi ra ngoài, lại kỳ lạ cố tình nhìn một cái, chính là nhìn viên đá đó, từ đó cho thấy chắc cô ấy không biết. Nhưng việc cô ta không nhận ra lại làm tôi cảm thấy kỳ lạ, lão già kia đã nói đấy là viên đá quý mà ông ta thích nhất, thì thời gian ông ta thưởng thức nó phải nhiều, tuyệt đối không thể nào có chuyện món đồ mình thích luôn cất giấu trong hòm được, thế thì còn gọi gì là thích nữa”.
Chương 841: Bắt cóc
Thanh Chi nghe xong, cũng không có phản ứng gì nhiều.
“Anh định làm thế nào?”, Thanh Chi hỏi.
Mặc dù Thanh Chi nói đơn giản, nhưng Trần Phong biết cô ấy đang hỏi anh định đối phó với ông lão kia như thế nào.
Trần Phong cười nói: “Tạm thời án binh bất động, dù sao nơi đây cũng không phải nhà của mình, hơn nữa ông ta cũng chưa đạt được mục đích, tôi không nhất thiết phải lãng phí thời gian ở đây”.
Thanh Chi gật đầu, không nói gì nữa.
Hai người rời khỏi biệt thự, vừa ra khỏi cửa thì đằng sau có người đuổi đến.
Chính là cô gái tên Duyệt Nhi ban nãy xông vào phòng chạy tới.
Trần Phong tò mò dừng bước nhìn cô ấy.
Quả nhiên cô ấy đúng là đuổi theo hai người Trần Phong ra đây.
“Anh chị là khách của ông nội à, bây giờ định đi về sao?”.
Trần Phong lịch sự gật đầu.
“Anh chị có thể giúp em một việc không?”, Duyệt Nhi hỏi như vậy, nhờ vả một người xa lạ cô cũng thấy hơi ái ngại.
Trần Phong nhìn cô ấy một cái, rồi lại nhìn sang Thanh Chi, định hỏi ý kiến của cô ấy, có điều Thanh Chi chỉ nhìn Trần Phong với gương mặt lạnh lùng.
Trần Phong chỉ đành tự nói với Duyệt Nhi: “Chưa chắc chúng tôi đã giúp được cô, nhưng cô có thể nói với chúng tôi, nếu có thể chúng tôi ắt sẽ giúp”.
Mặc dù không có được đáp án chắc chắn, nhưng gương mặt Duyệt Nhi vẫn lộ ra nụ cười.
Sau đó, cô ấy lại dẫn hai người Trần Phong quay trở lại biệt thự, chỉ có điều không phải là phòng khách ban nãy, mà là một căn phòng ngủ.
Vừa bước vào đã ngửi thấy một mùi hương mát ruột mát gan, là mùi thơm của phụ nữ, nơi đây chắc là phòng của phụ nữ.
Trần Phong không ngờ Duyệt Nhi sẽ dẫn bọn họ tới đây, cho nên sau khi biết, cũng không dám xem xét xung quanh, mà chỉ ngồi vào chỗ mà Duyệt Nhi chỉ.
Căn phòng chỉ có một chiếc ghế, đợi đến khi Trần Phong ngồi xuống mới phát hiện ra, anh vốn định nhường cho Thanh Chi, nhưng Thanh Chi cứ đứng ở đó, hoàn toàn không có ý định ngồi xuống.
Trần Phong đành thôi, đưa mắt nhìn sang Duyệt Nhi đang ngồi trên giường hỏi: “Nói đi, cô tìm tôi có việc gì?”.
Duyệt Nhi rõ ràng là chưa chuẩn bị xong, cho nên lúc mở miệng có hơi ngập ngừng, Trần Phong cũng không vội, kiên nhẫn chờ đợi.
Trên chiếc bàn làm việc bên cạnh Trần Phong có đặt mấy cuốn tiểu thuyết, là văn học cổ điển Âu Mỹ, còn có một quyển sổ có gài bút, chắc là quyển sổ ghi chép cô gái dùng lúc đọc sách.
Trần Phong đoán chắc cô gái này thích văn học nghệ thuật.
Lúc này Duyệt Nhi đã lên tiếng nói: “Thật ra việc này có liên quan đến ông nội em, chỉ là em không biết có nên nói không”.
“Cô phải nói chi tiết một chút, không thì tôi không giúp được cô đâu”, Trần Phong nói.
Duyệt Nhi hình như đã hạ quyết tâm, nói: “Em phát hiện ra hình như ông nội làm chuyện xấu, nhưng em lại không dám gặp ông để nói, em sợ ông ấy sẽ mắng em, không cần em nữa”.
Trần Phong kinh ngạc, anh không ngờ cô gái lại không hề biết chuyện ông mình làm, hoặc là cô gái này cũng đang lừa gạt anh.
Trong lòng có phần cảnh giác, liền cẩn thận để ý đến biểu cảm của cô gái.
Cô ấy nói ra những lời này, biểu cảm gần như không hề do dự, tình cảnh giống như phản bội vậy.
“Nhưng tại sao cô ấy lại nói ra việc này?”, Trần Phong nghĩ.
Mà Duyệt Nhi rất nhanh chóng giải thích nghi vấn trong đầu anh.
“Em không biết anh chị có tin không, nhưng em thấy hình như đây là lần đầu anh chị bàn việc với ông nội em, cho nên có một số chuyện anh chị đừng tin”.
Trần Phong chỉ bình tĩnh nhìn cô gái, anh hiểu ý của cô ấy, nhưng không tiện nói rõ ra, thậm chí còn không biết phải giúp cô ấy như thế nào.
“Cảm ơn lời nhắc nhở của cô, chúng tôi biết phải làm thế nào. Nhưng có vài chuyện đối với cô mà nói, nếu như không có sự lựa chọn, thì trốn chạy cũng là một cách. Rời khỏi đây là được”.
Cô ấy có vẻ là người có tính cách hướng nội, mặc dù trông thì hoạt bát, nhưng lại không dám đấu tranh gì, mà lựa chọn như vậy, thì người đau khổ chỉ có cô ấy mà thôi.
Trần Phong nói xong, Duyệt Nhi lập tức hiểu ý của anh.
Dương như cô ấy vẫn đang ngập ngừng suy nghĩ, Trần Phong liền đứng dậy, nếu đã biết ý của cô gái rồi, bọn họ cũng không còn cần thiết phải ở lại nữa.
Lúc định quay người rời đi, Duyệt Nhi lên tiếng nói với Trần Phong: “Có thể giúp em không?”.
Trần Phong ngây người ra, anh quay đầu lại nhìn Duyệt Nhi.
“Cô muốn làm gì?”, anh hỏi.
Duyệt Nhi mím môi, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, cô ấy nói: “Có thể đưa em rời khỏi đây không?”.
Trần Phong hơi đau đầu, anh không ngờ một cô gái mới gặp lần đầu tiên lại liều lĩnh muốn đi theo hai người xa lạ.
“Cô không sợ chúng tôi là người xấu à?”, Trần Phong hỏi.
Không ngờ cô gái lại trả lời rất ngây thơ: “Em tin anh chị chắc chắn không phải người xấu, hơn nữa chị này rất xinh đẹp, chị ấy nhất định là một người lương thiện”.
Trần Phong cũng nhìn sang Thanh Chi ở bên cạnh, nét đẹp của Thanh Chi mang theo vẻ thoát tục rung động lòng người, chỉ là vẻ lạnh lùng lãnh đạm khiến người ta bị đẩy ra xa cả ngàn dặm, nhưng cô gái ngây thơ này lại rất tin tưởng Thanh Chi.
Trần Phong vẫn lắc đầu nói: “Chúng tôi không thể đưa cô đi, nơi chúng tôi cần đến rất nguy hiểm”.
Nghe Trần Phong nói thế, Duyệt Nhi lập tức ủ rũ, toàn thân gục xuống.
Không ngờ Thanh Chi lại lên tiếng: “Tôi đồng ý”.
Trần Phong bất ngờ nhìn Thanh Chi nói: “Cô đồng ý? Tại sao? Dẫn theo cô gái này phiền phức lắm đấy”.
Thanh Chi cũng không giải thích gì, mà Duyệt Nhi đang ngồi trên giường đã vui vẻ đứng dậy, dường như cô ấy muốn chạy tới ôm lấy hai người Trần Phong, nhưng để ý đến Trần Phong là đàn ông, với vẻ lạnh lùng của Thanh Chi, cô ấy chỉ đành buồn bã từ bỏ ý định.
Nếu Thanh Chi đã đồng ý, thì Trần Phong cũng chẳng còn cách nào, có điều cứ thế đưa cháu gái người ta ra khỏi nhà người ta, hình như là một ý nghĩ hoàn toàn viển vông.
“Mặc dù cô ấy đã đồng ý, nhưng đưa cô đi theo rất phiền phức, người nhà cô tuyệt đối sẽ không đồng ý”.
Duyệt Nhi không hề bận tâm nói: “Anh yên tâm, em đã chuẩn bị xong rồi”.
Nói rồi, cô ấy lấy một cái ba lô từ trong tủ ra, cái túi phình to, đeo lên lưng nói: “Anh chị đi theo em”.
Chắc chắn là cô ấy đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, còn hai người Trần Phong chỉ là một trong nhiều sự lựa chọn thôi, nếu như không phải là Trần Phong, thì có thể sẽ là người khác.
Trần Phong chỉ có thể lại nhìn sang Thanh Chi, đây là việc mà chính cô ấy đồng ý.
Nhưng Thanh Chi lại thực sự đi theo Duyệt Nhi, chuẩn bị rời đi.
Trần Phong đỗ xe ở bên đường, chờ đợi hai người kia tới.
Sau khi Duyệt Nhi lên kế hoạch rời khỏi, liền nói với anh địa điểm gặp mặt, bảo anh ở đây đợi.
Không lâu sau, hai bóng người ở trong rừng đi ra, chính là Duyệt Nhi và Thanh Chi, Duyệt Nhi đeo ba lô, nhẹ nhàng chạy ra, Thanh Chi đi đằng sau, giống như một người mẹ đang đưa con đi chơi vậy.
Đến khi bọn họ đi đến bên xe của Trần Phong, cuộc bỏ trốn này mới thực sự kết thúc một cách viên mãn, có điều nhìn thấy “hàng đính kèm” từ trên trời rơi xuống này, Trần Phong có phần không quen.
Lên xe, khởi động xe, trên vùng đất rộng mênh mông, một chiếc xe đơn độc lao nhanh về hướng chân trời.
Trên trời mây trắng lững lời trôi, bầu trời xanh bao la, những áng mây hư ảo muôn hình vạn trạng.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người, Trần Phong lái chiếc xe, Thanh Chi ngồi bên cạnh, Duyệt Nhi đặt chiếc ba lô của mình lên đùi, trông có vẻ buồn ngủ.
Chiếc xe đi vào một cây xăng, Trần Phong xuống xe để nhân viên đổ xăng cho bọn họ, còn anh đi vào trong cửa hàng tiện lợi bên cạnh, mua ít nước và đồ ăn.
Đến khi anh đi ra, có ba, bốn chiếc SUV màu đen lái vào cây xăng, vây lấy chiếc xe của mấy người Trần Phong.
Duyệt nhi ngồi đằng sau nhìn thấy sự tình một phen kinh hãi, Trần Phong cũng đoán ra đối phương là ai.
Anh chầm chậm đi tới.
Người từ trên xe bước xuống đích thị là ông lão đang chống gậy, chiếc gậy sắt đập xuống đất, vang lên tiếng leng keng chói tai.
Ông ta lạnh lùng nhìn về phía Trần Phong đang đứng ở cửa hàng tiện lợi.
Giọng âm trầm nói: “Cho dù cậu chủ Trần không tin tôi, cũng không thể làm ra chuyện như vậy chứ”.
Trần Phong cười khổ trong lòng, đây thực sự đâu phải việc anh muốn làm.
Nhưng anh vốn không muốn gặp người này lắm, nên cũng nói đại: “Ông đưa nhiều người đến như vậy, xem ra là muốn cướp người về. Chỉ là không biết, ông có cái bản lĩnh đấy không”.
Ông lão hắng giọng một tiếng: “Tôi biết cảnh giới của cậu rất cao, trên đời này không có mấy ai đánh lại được cậu, nhưng nếu cậu xem thường anh hùng trong thiên hạ, thì ngày chết của cậu cũng không còn xa nữa đâu”.
Trần Phong cũng cười, nói: “Tôi không hề xem thường anh hùng trong thiên hạ, tôi chỉ xem thường ông mà thôi”.
Mặt ông lão lập tức biến sắc đến rợn người, sau đó một người khác bước từ trên xe xuống, khóe miệng có bộ râu lưa thưa, hắn ta lấy tay vuốt, cảm giác rất mệt mỏi nhìn Trần Phong.
“Cậu chính là Trần Phong? Nếu như có thể thoát khỏi tay phái Thiên Sơn, thiết nghĩ cậu chắc cũng có chút bản lĩnh đấy”.
Trần Phong khẽ cảnh giác đối phương, trước giờ anh chưa từng gặp người này, nhưng đã biết anh rồi mà vẫn dám nói những lời đó, chắc cũng không phải người không có danh tiếng.
“Không biết anh là ai, lẽ nào chỉ một người vô danh tiểu tốt, e là tôi cũng chẳng buồn ra tay”.
Người đàn ông có râu cười nhạt một tiếng nói: “Để cậu biết rốt cuộc cậu chết dưới tay ai. Tôi chính là Độc Cô Vân đơn thương độc mã hành tẩu giang hồ đây”.
Trần Phong nói: “Hóa ra là anh!”.
Cái tên này Trần Phong đã từng nghe qua, một vị võ sĩ nổi tiếng nhất Mạc Bắc, nhưng tính cách cô độc, rất ít khi nghe thấy chuyện về hắn ta.
Câu chuyện nổi nhất chẳng qua cũng chỉ là trận quyết đấu với một vị tông sư ba năm trước, cứng rắn chống đỡ được mười tám chiêu mới miễn cưỡng thua cuộc, chắc cũng là một kẻ mạnh trong giới đỉnh cao hóa kình.
Trần Phong tự nhận thấy mình không thể đỡ nổi ba chiêu của Thanh Chi, vậy xem ra đối phương lợi hại hơn anh nhiều.
Nhưng chưa đánh bao giờ, Trần Phong không có thói quen cứ thế nhận thua, trường hợp xấu nhất, vẫn còn một người nữa ngồi trong xe cơ mà.
Ông lão đứng bên cạnh lúc này nói: “Cậu chủ Trần, lúc trước nể tình cảm giữa chúng ta, cho nên mới không ra tay với cậu, thậm chí đến phái Thiên Sơn chúng tôi cũng không tiết lộ gì, thật không ngờ cậu lại làm chuyện bỉ ổi như thế này, chúng tôi không thể tha cho cậu được”.
Trần Phong nói: “Nói ít thôi, muốn đánh thì đánh, tôi chiều”.
Vừa nói xong, Độc Cô Vân đã bước lên, sức mạnh cơ thể vô cùng hùng hậu, chỉ một chưởng nhẹ thôi cũng mang theo kình phong ầm ầm.
Trần Phong cẩn thận né tránh, nhưng đối phương lại đánh một chưởng nữa, lực rất dày, nếu như trúng phải, e là sẽ bị thương nặng, thương đến cả lục phủ ngũ tạng.
Trần Phong nhanh chóng lùi về sau, đụng vào kính thủy tinh ở đằng sau, thân thủ khéo léo, tấm thủy tinh đương nhiên không bị hư hại gì, nhưng sau đó Độc Cô Vân lại một đạp phi tới, quét qua một cái, thủy tinh liền vỡ tan.
Các nhân viên của hàng ban nãy còn đứng xung quanh hóng hớt, giờ đều chạy tán loạn, có người lấy điện thoại ra chuẩn bị kêu cứu, có người thì trốn vào hốc bàn không dám chui ra.
Trần Phong lại né được cú đạp của Độc Cô Vân, thứ bị vỡ lần này là tấm biển cạnh cửa, âm thanh vang rền, tốc độ rất nhanh, khiến người ta không kịp tiếp ứng.
Thấy tình cảnh đó, Trần Phong chỉ có thể không ngừng né tránh, mà trong lòng anh cũng đang âm thầm than khổ, tên này quả thật lợi hại, tấn công liên tiếp khiến Trần Phong thậm chí tkhông có cơ hội để đánh trả.
Nhưng đương nhiên anh cũng không thể bỏ cuộc.
Trần Phong cuối cùng cũng tìm được cơ hội lúc đối phương dừng lấy hơi, một loạt chiêu thức liên hoàn được đánh ra, đối phương đương nhiên không thể không quay người lại đỡ.
Trong lúc bọn họ đang giao đấu, ông lão chống gậy đi đến bên cạnh xe của Trần Phong, mở cửa xe ra, Duyệt Nhi ngồi bên trong, bất lực nhìn ông ta.
“Còn không đi ra, thật là càng ngày càng không hiểu chuyện”.
Nhưng Duyệt Nhi sợ hãi lùi lại, ông lão thấy thế, liền tiến lên tóm lại.
Thanh Chi túm lấy cổ tay ông lão, nhẹ nhàng nói: “Cô ấy là do tôi đưa đi, có đi hay không cũng là do tôi quyết định”.
Ông lão kinh ngạc nhìn Thanh Chi, ông ta đương nhiên không ngờ Thanh Chi lại cản đường.
Nhưng đáng tiếc là ông ta không biết Thanh Chi, liền lớn tiếng nói: “Cô gái, tôi khuyên cô tốt nhất không nên nhúng tay vào”.
Thanh Chi không quan tâm, trực tiếp đẩy ông ta ra.
Ông lão bị hất ra sau, đến cây gậy cũng không chống được, may mà đằng sau có người đỡ, ông ta mới không bị ngã.
Mà ở bên kia, hai người Trần Phong và Độc Cô Vân cũng khó phân thắng bại, Trần Phong dần dần bị yếu thế.
“Hay lắm!”, ông lão hắng giọng nói.
“Nếu đã như vậy, thì đừng trách tôi không khách khí”.
Nói xong, chỉ đạo cho người bên cạnh ra tay, rất nhanh có một đám người từ trên xe đi xuống, tay cầm rất nhiều vũ khí.
Đáng tiếc, người bọn chúng gặp lại là Thanh Chi.
Thanh Chỉ đẩy cửa xe ra, cũng từ từ đi xuống, ra tay với bọn chúng đúng là không phù hợp với thân phận của Thanh Chi.
Cho nên cô ấy quyết định đánh nhanh thắng nhanh.
Đợi Độc Cô Vân đạp Trần Phong lùi về sau hai bước, dưới chân Thanh Chi người đã nằm la liệt rồi.
Ông lão dựa vào thân xe, đến cây gậy cũng không thể giúp ông ta đứng vững nữa, kinh sợ nhìn Thanh Chi.
“Rốt cuộc cô là ai?”.
Cùng lúc đó, Độc Cô Vân đang đấu với Trần Phong cũng để ý thấy tình hình bên này.
Lúc hắn ta nhìn thấy mặt của Thanh Chi, nhất thời bị dọa sợ, Trần Phong nhân cơ hội đánh một chưởng vào người hắn ta.
Hắn ta lẩm bẩm trong miệng: “Sao cô ta lại ở đây?”.
Nhưng Trần Phong đâu có quan tâm hắn đang sợ cái gì, anh tung ta một đạp, nhắm thẳng vào mặt hắn.
May mà Độc Cô Vân đã hoàn hồn, hai tay ra sức bảo vệ mặt, chỉ bị đạp lùi mấy bước, không bị thương.
Hắn ta nhìn Trần Phong, giọng cao ngạo nói: “Không ngờ cô ta lại đi cùng cậu, nếu đã như thế, hôm nay tôi sẽ tha cho cậu một mạng, lần sau gặp mặt, tôi sẽ không nương tay với cậu nữa đâu”.
Nói rồi, hắn ta quay người chạy mất, Trần Phong định lập tức đuổi theo, nhưng nhìn về phía Thanh Chi, anh lại không đuổi nữa.
Trở về bên cạnh chiếc xe, Trần Phong nhìn vào thùng xăng còn chưa đổ đầy, anh liền cầm cò bơm xăng đặt lên xe, rồi nói với Thanh Chi: “Đem cô ấy theo, chắc chắn sẽ gặp kiểu rắc rối này thôi”.
Thanh Chi mở cửa xe ra nói: “Tôi biết”.
Nếu cô ấy đã không quan tâm thì Trần Phong cũng đành không nói gì nữa.
Chiếc xe rời khỏi cây xăng, để lại một đống hỗn độn, Duyệt Nhi hơi sợ hãi nấp ở phía sau, nhìn biểu cảm của cô ấy, hình như cô ấy vẫn cảm thấy sợ chuyện vừa rồi.
Chính là lần đầu tiên của cô gái này, nên cô vẫn đang do dự.
Trần Phong chỉ nhìn cô ấy một cái, và không hề quan tâm cô ấy sẽ đưa ra quyết định như thế nào.
Cứ thế lái xe một lúc lâu, cuối cùng mới nghe thấy Duyệt Nhi lên tiếng.
“Có phải em đã làm sai chuyện gì không, em không nên làm như vậy đúng không?”.
Không biết cô ấy đang hỏi ai, Thanh Chi chỉ nhìn ra phía ngoài cửa đáp: “Không có gì là đúng hay sai cả, cô đã lớn rồi, có chủ kiến riêng của mình, không phải tất cả mọi chuyện đều có thể ràng buộc cô được”.
Trần Phong tò mò nhìn Thanh Chi một cái, nói ra những câu như vậy hình như không đúng với tính cách của cô ấy lắm.
“Nhưng thực ra ông nội đối xử với em rất tốt...”.
“Cô muốn quay về không?”, Thanh Chi lạnh lùng ngắt lời cô ấy.
Duyệt Nhi bị hỏi một câu, liền không nói gì nữa, có lẽ trong lòng vẫn đang do dự.
Đang lái xe, đột nhiên có một tờ giấy bay đến dính vào tấm kính chắn gió trước xe, Trần Phong nhìn kỹ thì thấy đó là một tờ tiền một trăm tệ, đang cảm thấy kỳ lạ thì lại thấy một tờ nữa, sau đó thấy phía bên ngoài cửa xe là một cơn mưa tiền.
Có rất nhiều tờ tiền đỏ bay về phía sau, nhìn theo hướng bay đến của những tờ tiền đó, thấy có một người đang ngồi trong chiếc xe Maserati màu vàng tung tiền ra bên ngoài.
“Mình có tiền còn không dám chơi kiểu này, con người bây giờ đúng là một chút lòng công đức cũng không có”, Trần Phong trách một câu.
Nhưng ngay sau đó, chiếc xe đấy liền đi lạng lách trên đường, liệng ngang liệng dọc cứ như uống rượu say vậy.
Trần Phong đi theo phía sau, không dám vượt lên trước bọn họ, chỉ sợ bị đối phương đâm vào.
Một lúc sau, xe của bọn họ dừng ở lề đường, Trần Phong đang định vượt lên, thì có một nam một nữ chui ra, khiến Trần Phong phải phanh gấp không thì đâm dính hai người đó luôn.
Tuy xe đã dừng lại, nhưng Trần Phong lại vô cùng tức giận, nếu là bất kỳ ai gặp phải tình huống này đều sẽ không thể vui được.
Anh dừng xe hẳn luôn, đôi nam nữ đó thế mà lại đi về phía anh.
Trần Phong nói với hai cô gái bên cạnh: “Để tôi đi xem thế nào”.
Nói xong thì anh cũng đã ra khỏi xe.
Sau khi ra khỏi xe, đối phương là một đôi nam nữ rất trẻ, người thanh niên ăn mặc thời thượng, mặc bộ comple hàng hiệu, đeo một chiếc đồng hồ đắt tiền, và chiếc thắt lưng nạm vàng.
Cô gái đi cùng hắn cũng vô cùng xinh đẹp, cách ăn mặc của cô ta khiến ba vòng cơ thể lộ ra rõ rệt, trên người có đeo dây chuyền và vòng tay, có cầm theo chiếc túi xách bằng da nhìn cũng biết là hàng chính hãng.
Nhưng Trần Phong không để tâm đến những điều này, chỉ là đi đến trước mặt bọn họ rồi hét vào mặt người thanh niên kia: “Muốn chết à? Mày cũng không nhìn xem đây là đâu?”.
Nghe thấy có người đang nói chuyện với hai bọn họ, người thanh niên liền nhìn Trần Phong với dáng vẻ không có chút áy náy nào về chuyện mình vừa làm, thậm chí còn quát vào mặt Trần Phong: “Mẹ mày chứ đồ lắm chuyện, đây là nhà của mày à? Bố mày thích làm gì thì làm đấy, cút đi”.
Trần Phong cũng không để cho hắn ra oai nữa, vừa đi lên liền tát cho hắn một phát, người thanh niên bị tát cho đơ luôn, cô gái kia thấy bạn trai mình bị đánh, cũng lập tức nổi giận.
Cô ta nói với Trần Phong: “Sao anh lại đánh người chứ, anh bị điên à?”.
Vừa nói, cô ta liền lao đến đỡ lấy người thanh niên vừa bị Trần Phong tát, dường như đã hoàn toàn quên mất vừa rồi ai đã đẩy cô ta xuống.
Trần Phong cũng không thèm để ý bọn họ nữa, anh chuẩn bị quay lại xe.
Nhưng cô gái kia đột nhiên chạy đến tóm lấy Trần Phong rồi hét: “Anh không được đi”.
Trần Phong đẩy nhẹ một cái, lại một lần nữa đẩy cô ra xuống đường.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !
Đám người này chặn cả một đoạn đường, và dần dần xuất hiện thêm vài chiếc xe khác đến, cho nên cô gái này sau khi bị đẩy ngã liền hét lên như điên.
Người thanh niên cuối cùng cũng đứng dậy, hắn nhìn Trần Phong, tức tối nói: “Mày dám đánh tao, mày có biết tao là ai không, bố mày nói cho mày biết, mày chết chắc rồi”.
Cho dù hắn nói như vậy nhưng cũng là đứng ở khoảng cách rất ra để nói, chắc là vẫn bị cái tát vừa rồi của Trần Phong làm cho sợ.
Trần Phong hứng khởi liền nhìn hắn hỏi: “Vậy thì tao lại rất tò mò muốn biết mày là ai đấy?”.
“Hừ, mày có biết kia là xe gì không?”, đối phương lại không dám trả lời thẳng, mà chỉ vào chiếc Maserati rồi nhìn Trần Phong hỏi.
Trần Phong lắc đầu nói: “Không biết”.
Người kia lạnh lùng nói: “Đồ nhà quê, mày có biết bộ comple Armani này của tao bao nhiêu tiền không? Chỉ riêng chiếc đồng hồ này thôi mày cũng chưa từng nhìn thấy, riêng cái tát vừa rồi thôi tao sẽ bắt mày đền cho khuynh gia bại sản”.
Đám người bên đường đã bắt đầu thì thầm to nhỏ, trong số bọn họ hình như có người biết công tử nhà giàu này, nên người đó định đến giải hòa.
Người đàn ông hơi mập liền gọi vị công tử đứng bên cạnh Trần Phong với giọng nịnh hót: “La thiếu gia, anh có chuyện gì vậy?”.
La thiếu gia nhìn anh ta, bực mình nói: “Không biết thằng nhà quê này từ đâu đến, lại dám lo chuyện bao đồng, còn dám đánh tôi”.
Người đó nghe thấy La thiếu gia bị đánh, lập tức mặt biến sắc, vội vàng quan tâm hỏi: “La thiếu gia, anh có bị thương ở đâu không, có nghiêm trọng không, có cần tôi đưa anh đến bệnh viện không?”.
La thiếu gia dửng dưng nói: “Không sao, nhưng tôi nhất định phải cho thằng cha này vào tù, chẳng phải anh quen với ai đấy sao, gọi điện cho anh ta hộ tôi đi”.
Cô gái đứng bên cạnh cũng nói to: “Đúng, tuyệt đối không thể tha cho hắn, nhất định phải để hắn nếm mùi ngồi tù là như thế nào”.
Trần Phong chỉ cười khẩy nhìn bọn họ, còn người đàn ông rõ ràng là đến để giúp hai người kia, lúc này lại như tốt bụng đi đến trước mặt Trần Phong, nói với Trần Phong bằng vẻ rất ôn hòa: “Anh có biết anh vừa đắc tội với ai không?”.
Trần Phong ngây người ra, tò mò đáp: “Vừa rồi tôi cũng hỏi hắn rồi, nhưng hắn không nói”.
Nghe thấy câu trả lời của Trần Phong, anh ta liền nói với vẻ như thể rất đau lòng: “Anh đã đắc tội với người không nên đắc tội, anh chết chắc rồi”.
La thiếu gia đó lại nhìn về phía Trần Phong quát lên: “Anh nói nhiều với hắn làm gì, gọi người cho tôi, tôi muốn giết chết hắn, tôi muốn bắt hắn đền cho khuynh gia bại sản nhà hắn luôn”.
Bình luận facebook