Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 844-847
Vừa nói xong, người đàn ông này vô tình nhìn thấy Thanh Chi ngồi bên trong xe, anh ta liền hỏi Trần Phong: “Cô gái kia là bạn của anh, hay là?”.
Trần Phong nhìn theo hướng anh ta chỉ, thấy đó là Thanh Chi, còn Duyệt Nhi ngồi phía sau thì anh ta vẫn chưa nhìn thấy.
Trần Phong hỏi: “Anh định làm gì?”.
Người đó mỉm cười: “Cô gái đó trông được đấy, nếu anh đồng ý để cô ấy ngủ với La thiếu gia một đêm, biết đâu La thiếu gia thấy vui lại tha cho anh đó”.
Trần Phong nghĩ bụng: “Người này đúng là gan to tày trời, lại dám lôi Thanh Chi ra”.
Trần Phong không nói gì, tên La thiếu gia kia hình như đã gọi điện cho ai đó, nhìn biểu cảm của hắn có vẻ như sự việc đã sắp xếp xong xuôi, chắc không bao lâu nữa sẽ có người đến bắt Trần Phong.
Người giải hòa kia cũng giục giã nói: “Nếu anh còn không đồng ý, đến lúc đám người kia đến rồi thì anh không còn cơ hội lên tiếng nữa đâu”.
Trần Phong cảm thấy chuyện này cũng nên kết thúc ở đây thôi, anh định gọi điện cho người quen của anh, nếu không đến lúc đó bị người ta bắt ở đây thì cũng rắc rối.
Nhưng đang định gọi điện thoại thì tên La thiếu gia kia hình như đã chú ý đến người ở trong xe Trần Phong, hắn nhìn với vẻ mặt sợ hãi, Trần Phong cũng tò mò dừng lại ý nghĩ của mình.
La thiếu gia e dè đi về phía xe của Trần Phong, cô gái xinh đẹp bên cạnh hắn định hỏi hắn làm gì đấy, thì lại bị hắn đẩy ra, lập tức lại đứng đó kêu khóc, nhưng La thiếu gia cũng mặc kệ, chỉ đi thẳng đến bên cạnh chiếc xe.
Đứng phía trước xe nhìn kỹ, hắn kinh ngạc kêu lên: “Sao lại là cô ấy?”.
La thiếu gia nhìn Trần Phong với vẻ thắc mắc, hắn nỏi: “Lý Tử Duyệt sao lại ở đây? Sao lại ở trên xe mày, có phải mày bắt cóc cô ấy không?”.
Trần Phong cũng ngạc nhiên, anh nghĩ một lúc mới hiểu ra Lý Tử Duyệt chắc là Duyệt Nhi, nhưng vì sao khi tên La thiếu gia này nhìn thấy lại sợ hãi như vậy.
Chưa chờ cho Trần Phong trả lời, La thiếu gia liền lao đến bên cạnh cửa sau của xe, hắn đứng thẳng trước xe, nhìn lại bộ dạng của bản thân, sau khi hắn chỉnh đốn lại quần áo xong, mới cẩn thận mở cửa xe ra.
Vì tâm trạng của Lý Tử Duyệt rất rối bời, nên cô ấy chỉ nhìn ra bên ngoài một cái rồi không để ý nữa.
Nhưng giờ có người đột nhiên mở cửa xe bên cạnh cô ấy ra, khiến cô ấy giật mình.
“Lý tiểu thư, chào cô, rất vui được gặp cô”, La thiếu gia mỉm cười nói với Lý Tử Duyệt.
Nhìn thấy một người đàn ông lạ, Lý Tử Duyệt liền lùi lại theo bản năng, rồi hỏi: “Anh là ai? Tôi có quen anh không?”.
“Lý tiểu thư có lẽ không biết tôi, nhưng tôi từng được chiêm ngưỡng dung nhan của cô trong bữa tiệc sinh nhật cô, cho nên đến giờ tôi còn nhớ. Nay nhìn thấy cô nên qua đây chào hỏi cô một tiếng”.
Lời hắn nói rất khách sáo, thái độ khác hẳn so với khi nói chuyện với Trần Phong.
Nhưng Lý Tử Duyệt không có tâm trạng nói chuyện với hắn, chỉ lịch sự nói: “Xin lỗi anh nhé, anh đóng cửa giúp tôi được không, tôi không muốn để người khác nhìn thấy tôi ở đây”.
La thiếu gia lập tức gật đầu xu nịnh: “Được, thưa Lý tiểu thư”.
Trần Phong và người đàn ông đứng bên cạnh anh thấy cảnh tượng đó đều không khỏi ngạc nhiên.
“Cô gái kia là ai vậy?”.
“Anh không nhìn ra à? Tên La thiếu gia đó chẳng phải đã nói rồi sao?”, Trần Phong cười nói.
“Tôi đương nhiên là thấy La thiếu gia nói rồi, nhưng ...”.
Sau khi La thiếu gia đóng cửa lại, liền đi đến trước mặt Trần Phong, hắn nhìn Trần Phong nói: “Anh có quan hệ như thế nào với Lý tiểu thư?”.
Trần Phong thấy hắn đột nhiên thay đổi thái độ, cũng trả lời qua loa: “Chẳng có quan hệ gì lớn cả, chỉ là bạn bè thôi”.
“Anh mà cũng đòi là bạn của Lý tiểu thư?”.
“Sao, hay là để tao gọi cô ấy xuống nói với mày nhé”, Trần Phong gợi ý.
La thiếu gia liền vội vàng xua tay: “Không cần, không cần đâu, tôi tin”.
Trần Phong lại nói: “Vậy chúng tao đi được chưa? Chắc là sẽ không có ai đến bắt chúng tao đấy chứ?”.
La thiếu gia cung kính nói: “Đúng, đúng vậy, xe mà Lý tiểu thư ngồi đương nhiên là không sao rồi, vửa rồi đều là đùa thôi, chứ làm gì có người nào đến bắt mấy người được, ha ha”.
“Vậy cái tát lúc trước tao đánh mày thì sao, có cần tao bồi thường không, tao không có bao nhiêu tiền cả, chắc cũng phải khuynh gia bại sản rồi”.
La thiếu gia lại nghiêm túc nói: “Cái tát đó là do tôi sai, nên cũng đáng đời, sao có thể bắt anh bồi thường được, là tôi phải chi tiền ra mời anh đi ăn để xin lỗi mới đúng”.
Trần Phong xua tay, nói với vẻ rộng lượng: “Mời ăn cơm thì thôi, lần sau cho dù có xảy ra chuyện gì cũng đừng có làm như vậy trên đường, nguy hiểm lắm đấy”.
La thiếu gia gật đầu lia lịa.
Nói xong, Trần Phong quay người rời đi.
Chỉ còn lại người đàn ông hơi mập và La thiếu gia ở đó, người đàn ông tò mò hỏi La thiếu gia “La thiếu gia, cô gái kia là ai vậy?”.
Nhưng vừa hỏi dứt, La thiếu gia liền giáng thẳng cho anh ta một cái bạt tai, anh ta đau đớn ôm mặt nhìn La thiếu gia, còn La thiếu gia thì lạnh lùng nói: “Chuyện gì không nên biết thì đừng có hỏi”.
Và lúc này Trần Phong đang ngồi trong xe nhìn hắn, La thiếu gia lập tức đổi sang mặt cười nhìn Trần Phong.
Chờ sau khi bọn Trần Phong đi khỏi, hắn mới lạnh mặt trở lại.
Mặt trời sắp lặn, nhưng xung quanh đều hoang vu, thậm chí nhìn về phía trước không có chút bóng dáng làng mạc nào cả, chứ đừng nói đến là thành phố.
Đỗ xe tại một bãi đất trống bên đường, Lý Tử Duyệt liền kéo Thanh Chi chạy đến một chỗ kín đáo, Trần Phong cũng xuống xe, đi về phía hai người họ.
Chờ sau khi ‘thoải mái’ xong, anh mới đi ra khỏi phía sau đống đá.
Lý Tử Duyệt và Thanh Chi vẫn chưa quay lại, bốn phía yên tĩnh đến lạ lùng, hàng nghìn ngôi sao lấp lánh phủ kín bầu trời đêm.
Ngồi lên tảng đá ven đường, Trần Phong nghĩ có nên hỏi xem truyền thuyết liên quan đến tông sư hôm đó có phải thật không, Thanh Khâu có thể chỉ là nghe nói, nhưng nếu Thanh Chi đã là tông sư rồi thì chắc chắn sẽ biết.
Nhưng khi nhìn thấy Lý Tử Duyệt kéo Thanh Chi trở lại, anh chỉ nhìn thấy biểu cảm khó gần của Thanh Chi thôi liền cảm thấy không nên hỏi rồi.
“Tối nay ngủ ở đây đi vậy, chứ đi tiếp nữa cũng không đến thành phố đâu”, chờ sau khi hai người họ đi đến, Trần Phong liền nói.
Thanh Chi không có ý kiến gì, còn Lý Tử Duyệt lại có hơi sợ sệt: “Ngủ ngoài trời thế này sao? Lẽ nào không sợ nguy hiểm à?”.
Trần Phong nhìn thấy bộ dạng dè dặt của cô ấy liền trêu đùa: “Nếu cô sợ thì cô thử đi tiếp về phía trước xem, nếu thấy có làng mạc thì biết đâu cô không phải ngủ lại đây nữa”.
Lý Tử Duyệt nghe thấy bản thân phải đi một mình trong đêm tối, khiến cô ấy sợ đến mức hét lên: “Không đâu”.
Trần Phong liền cười hi hi.
Chỉ là anh không chú ý đến biểu cảm của Thanh Chi hình như có hơi nghiêm nghị.
Ăn xong những thứ này, uống chút nước, cũng đành phải chờ đến sáng ngày hôm sau thôi, chẳng còn cách nào cả, ngủ tạm trong xe một hôm thôi mà.
Nhưng khi Trần Phong vừa nằm ngủ, đang lơ mơ thì nghe thấy giọng nói của Thanh Chi: “Tỉnh dậy đi!”.
Lúc này Trần Phong mới mở mắt ra.
Chương 844: Sự uy hiếp của Lý Tử Duyệt
Nhờ có ánh sao, Trần Phong chỉ nhìn thấy bóng dáng lờ mờ của Thanh Chi, cô ấy suỵt một tiếng ra hiệu bảo Trần Phong đừng nói gì.
Trần Phong đang định lên tiếng cũng đành ngậm miệng lại.
Nhưng anh nhanh chóng ý thức được sự việc đang xảy ra bên ngoài xe, ở đó tuy cũng là một màn đêm tối, nhưng có ánh sao chiếu xuống cũng có thể nhìn thấy những bóng người đang chuyển động ở đó.
Nhìn qua một lượt thấy xung quanh có khoảng bảy, tám người, ai nấy đều đang thận trọng dịch chuyển về phía chiếc xe.
Và đến vào lúc này chắc chắn không có ý tốt gì cả.
Nhưng nếu đã phát hiện ra rồi thì không cần thiết phải giả vờ tiếp nữa, mấy người kia cũng chưa chắc đã đánh lại được Thanh Chi.
Trần Phong giơ tay ra hiệu để nói với Thanh Chi về suy nghĩ của mình, Thanh Chi nghĩ một lúc liền đồng ý.
Hai người họ ra khỏi xe, rõ ràng đối phương cũng không nhận ra bọn chúng đã bị phát hiện.
Khi bọn Trần Phong xuống xe, lập tức khiến đám người kia lo lắng, cuối cùng có một người trong số đó quát lên: “Bình tĩnh đi!”.
Lúc này bảy người còn lại mới trấn tĩnh lại.
“Chào mấy người nhé!”, Trần Phong xuống xe liền nói với bọn họ.
Người vừa nãy lên tiếng liền đứng lên phía trước, nhìn bọn Trần Phong không có ý lập tức ra tay, hắn cũng dừng lại, nhưng vẫn cảnh giác nhìn bọn Trần Phong.
“Lẽ nào không nói mục đích của mấy người sao? Hay là muốn ra tay luôn?”, Trần Phong lại hỏi.
“Chẳng có gì để nói cả, nếu chúng mày đã biết, vậy chỉ có thể ra tay luôn thôi”.
Người đó cố tình gằn giọng xuống, nghe có vẻ không phải giọng nói thật sự của hắn, nhưng Trần Phong liền ngăn lại: “Không cần vội, dù sao bọn tao cũng không thoát được, chỉ là cảm thấy hơi lạ, sao chúng mày lại tìm được bọn tao thế?”.
“Cái này mày không cần biết, chúng tao chỉ làm việc theo mệnh lệnh, nếu trách chỉ có thể trách chúng mày đã đắc tội nhầm người thôi”.
Trần Phong liền hỏi: “Chúng tao đắc tội với quá nhiều người rồi, nên thực sự không biết người mà mày định nói là ai?”.
Người đó lạnh lùng nói: “Sắp chết đến nơi còn già mồm”.
Nói xong, đám người này liền xông lên.
Trần Phong cũng lao đến, rồi nói lớn: “Nếu chúng mày không nói, vậy thì đánh cho đến khi nào chúng mày nói thì thôi”.
Một cú đấm đã bị đối phương đỡ được, nhưng Thanh Chi ở bên cạnh lại lập tức ra tay, đá luôn đối phương ra xa.
Lần đầu tiên Trần Phong hợp tác với Thanh Chi, nhưng kiểu hợp tác này giống như Thanh Chi đang giúp đỡ anh làm quen với tốc độ và kỹ năng của cảnh giới tông sư hơn.
Tuy không biết có trở thành tông sư được không, nhưng lại cảm giác nếu cứ đánh tiếp, anh có thể quen hơn, thậm chí tìm ra được cách đối phó với tông sư.
Nhưng suy nghĩ này đã lập tức tiêu tan, đúng lúc Trần Phong đang thể hiểu nổi, thì Thanh Chi lại giơ chân ra đá cho người kia văng ra xa.
Đó là tốc độ tuyệt đối, là tốc độ có dựa vào bất kỳ kỹ năng nào cũng không thể phá vỡ nổi.
Một lát sau, mấy người kia đều nằm gục dưới đất hết.
Người lên tiếng vừa rồi lúc này cũng đã dừng tay lại.
“Sao, giờ có thể nói được rồi chứ?”, Trần Phong hỏi người đó.
Nhưng người đó lại quả quyết: “Đừng mơ, mày đừng hòng muốn biết, chúng tao đã nhận nhiệm vụ rồi thì tuyệt đối sẽ không bán đứng chủ thuê”.
Trần Phong cười nhạt nói: “Không ngờ chúng mày có có tinh thần nghề nghiệp như vậy, chỉ là chúng mày có chết ở đây không cũng là vấn đề đấy. Thậm chí có chết ở đây thì cũng không ai biết”.
Nhưng sau đó anh lại đổi giọng: “Nhưng nếu trong số chúng mày người nào có thể nói cho chúng tao biết kẻ đứng sau là ai, thì có thể rời khỏi đây, chúng tao không bao giờ truy cứu”.
Nói xong, anh lại nói thêm một câu: “Nhưng chỉ được một người nói thôi nhé”.
Tên cầm đầu cười với vẻ khinh bỉ nói: “Mấy anh em chúng tao tuyệt đối sẽ không làm những chuyện thất tín như vậy”.
Nhưng Trần Phong còn chưa kịp nói tiếp, hắn liền ộc máu mồm, hai mắt trợn ngược, quay lại nhìn phía sau với biểu cảm không dám tin, người đứng phía sau hắn đang đâm thẳng con dao vào giữa tim hắn.
Hắn thậm chí còn không nói nổi lời nào, cứ thế gục xuống một cách không cam tâm.
Trần Phong cười lên: “Mấy người còn chờ gì nữa, đã có người bắt đầu ra tay rồi”.
Nhưng chưa chờ anh nói hết, ba người còn lại đã đánh nhau rồi.
“Anh đúng là đồ bỉ ổi”, Thanh Chi cũng dừng tay lại, nhìn đám người đang đánh nhau rồi lạnh lùng nói với Trần Phong.
Trần Phong lại nói với vẻ không quan tâm: “Bọn họ cũng chẳng phải là người tốt gì, chết rồi thì thôi chứ sao”.
Ba người còn lại đã nhanh chóng phân chia thắng bại, trong đó có một người đi đến trước mặt bọn Trần Phong, dường như có bị thương, nhưng không phải vết thương chí mạng, hắn nói: “Lời mày nói có thật không?”.
Trần Phong gật đầu nói: “Đương nhiên, chúng tao không cần thiết phải vì một tính mạng, vì một tính mạng rẻ tiền mà hủy hoại cả chữ tín của chúng tao được”.
Cho dù Trần Phong đang khinh bỉ hắn, nhưng hắn lại cười, ít nhất chỉ cần hắn nói ra thì hắn có thể sống tiếp.
Thế là hắn liền bán đứng chủ thuê một cách không hề do dự.
Sau khi nghe xong lại có điểm khác so với suy nghĩ của Trần Phong.
Anh vốn cho rằng là lão già kia, hoặc có thể là tên nhà giàu mà anh gặp trên đường, nhưng không ngờ lại là một cái tên mà anh không hề quen.
Trần Phong định hỏi tiếp mục đích của đối phương, nhưng hình như hắn cũng không biết, thậm chí đến cái tên mà anh không quen này rốt cuộc là thật hay giả, anh cũng không rõ nữa.
Cuối cùng không còn cách nào khác, Trần Phong vẫn thả hắn đi, dù sao anh cũng là một người giữ chữ tín.
Nhưng chờ sau khi người kia rời khỏi, mặt Thanh Chi lại tỏ ra nghiêm nghị, dường như đang nghĩ gì đó.
Trần Phong hỏi: “Lẽ nào cô biết người này là ai?”.
Thanh Chi lắc đầu, và không giải thích gì.
Trần Phong thấy cô ấy không có ý nói tiếp, anh cũng không hỏi nữa, hai người quay lại xe, cả đêm hai người cũng không nói gì với nhau.
Lý Tử Duyệt ngủ trong xe không hề bị đánh thức bởi những tiếng đánh đấm bên ngoài, ngày hôm sau tỉnh lại, cô ấy thậm chí còn cho rằng mình đã ngủ một giấc rất ngon.
Xe vẫn đang đi trên đường, mặt trời mọc lên từ phía Đông rồi lại lặn ở phía Tây, gió thổi bên ngoài, mọi thứ đều đơn điệu và tẻ nhạt như vậy.
Lái xe qua thị trấn nhỏ, họ tìm được một nhà nghỉ tàm tạm, chuẩn bị nghỉ qua đêm ở đây.
Rõ ràng là không cần ba người phải chen chúc trong một chiếc xe nữa, Lý Tử Duyệt cảm thấy vô cùng vui sướng, như thể đã quên hết đi những nỗi đau buồn khi rời khỏi nhà vậy.
Cả một ngày trời đã khiến mấy người họ mệt lả, nên ai nấy đều về phòng của mình để nghỉ ngơi.
Trần Phong cũng ngâm mình trong làn nước nóng, cảm nhận luồng hơi nóng xua tan đi mệt mỏi, khiến anh cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Quấn chiếc khăn tắm ra khỏi phòng tắm, không ngờ trong phòng anh lại có người, Thanh Chi đang ngồi trên giường của anh.
Trần Phong đương nhiên sẽ không có phản ứng quá khích khi bị người khác nhìn thấy anh không mặc gì phía trên, anh chỉ tò mò vì sao Thanh Chi lại ở đây thôi.
“Cô có chuyện gì cần nói với tôi à?”, anh đi đến bên cạnh bàn, mở chai nước suối trên bàn rồi uống
vài ngụm.
Thanh Chi nhìn anh nói: “Quãng đường còn lại chúng ta phải tách nhau ra”.
Chương 845: Đánh úp
Trần Phong nhìn cô ấy với vẻ khó hiểu, anh hỏi: “Vì sao? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi à?”.
Thanh Chi chỉ nói: “Đúng là có chút chuyện”.
Cô ấy chỉ nói đúng một câu như vậy và không giải thích thêm.
Trần Phong lại hỏi thêm: “Chẳng nhẽ cô không muốn giải thích với tôi sao, biết đâu tôi lại giúp được cô”.
Có lẽ vì cảm thấy lời nói của Trần Phong không thực tế, Thanh Chi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Trần Phong rồi nói: “Không cần đâu, anh cũng không có cái khả năng đó để giúp tôi. Đến tòa Hải Sư đợi tôi, tôi sẽ đến đó tìm anh”.
Trần Phong định nói gì đó, chỉ là Thanh Chi đã đứng lên và đi ra khỏi phòng.
Có lẽ Trần Phong cũng không nghĩ anh có thể giải quyết được chuyện mà đến Thanh Chi còn cảm thấy khó nhằn.
Chờ sau khi Thanh Chi về đến phòng, Trần Phong cũng chuẩn bị đi ngủ, vốn tưởng tối nay sẽ là một đêm yên tĩnh, ít nhất có thể ngủ một giấc yên ổn.
Nhưng không ngờ đến nửa đêm, Trần Phong lại nghe thấy tiếng gì đó vọng đến từ phía ngoài cửa.
Anh lồm cồm bò dậy, rón rén đi đến cửa, áp tai vào cửa để nghe động tĩnh bên ngoài.
Giống như những âm thanh đang đánh đấm nhau, Trần Phong liền nghĩ đến Thanh Chi.
Anh không nghĩ nhiều nữa, mở cửa ra rồi định đi giúp Thanh Chi.
Quả nhiên tất cả âm thanh đều là vọng ra từ phòng Thanh Chi, Trần Phong đi đến trước cửa, cửa mở sẵn, anh đi thẳng vào bên trong.
Nhưng khi vừa bước vào anh liền phát hiện những người bên trong đều đã gục hết.
Anh nhìn thấy Thanh Chi đang đứng bên cạnh cửa sổ và nhìn ra ngoài, giống như chuyện vừa xảy ra trong phòng không hề liên quan đến cô ấy vậy, dáng vẻ điềm tĩnh đó hơi mang theo một vẻ u sầu, chỉ là thiếu một điếu thuốc thôi.
Cứ hờ hững như vậy, Trần Phong thậm chí còn không hề muốn phá vỡ khoảnh khắc yên tĩnh này, nhưng anh vẫn hỏi: “Ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?”.
Thanh Chi lúc này mới quay người lại nhìn Trần Phong rồi nói: “Chuyện dường như đúng như tôi nghĩ, anh đưa Duyệt Nhi đến tòa Hải Sư chờ tôi là được, nếu anh không muốn thì tôi cũng không ép”.
Đến cuối cùng, Trần Phong cũng không hỏi cô ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có lẽ Trần Phong biết câu trả lời của Thanh Chi chính là không có câu trả lời.
Sáng sớm ngày hôm sau Thanh Chi đã rời khỏi đó, Lý Tử Duyệt đến gõ cửa phòng Thanh Chi thì đã không thấy ai trả lời rồi.
Trần Phong cũng đến bên cạnh Lý Tử Duyệt. Thấy cô ấy đang đứng đó gõ cửa liền nói: “Cô ấy đã đi rồi”.
Lý Tử Duyệt nhìn Trần Phong với con mắt hơi có phần ngạc nhiên, cô hỏi: “Chị Thanh Chi đi rồi à? Chị ấy đi đâu vậy?”.
Trần Phong trả lời: “Tôi không biết, cô ấy cũng không nói”.
Trần Phong nói xong, Lý Tử Duyệt có hơi thất thần, dường như không nghĩ chuyện này lại xảy ra.
Trần Phong lại hỏi: “Cô phải đi cùng tôi rồi, nếu cô không muốn tôi có thể đưa cô trở lại”.
Ngay từ đầu anh đã không có ý định đưa Lý Tử Duyệt theo cùng, cho nên lúc này Trần Phong hỏi với vẻ rất hiển nhiên.
Chỉ là Lý Tử Duyệt nhìn chằm chằm vào Trần Phong, như thể cũng đang suy nghĩ vấn đề này.
Trần Phong nói với cô ấy: “Cô cũng không cần trả lời ngay, ít nhất thì chúng ta sẽ không đi vào sáng nay. Cô đi ăn chút gì đi”.
Nói xong, anh liền quay người đi thẳng xuống dưới tầng, cũng không cần biết Lý Tử Duyệt có đi theo anh hay không.
Sau khi đi được vài bước, Lý Tử Duyệt chạy theo phía sau, cô lí nhí nói: “Không phải là anh sẽ bỏ rơi em chứ?”.
Trần Phong nhìn một cái, cô ấy hình như rất lo lắng vấn đề này, nên đang chờ đợi câu trả lời của Trần Phong với vẻ rất đỗi lo âu.
Trần Phong nghĩ một lúc nói: “Cô yên tâm đi, tôi đã hứa với Thanh Chi sẽ bảo vệ cô an toàn. Nhưng tôi cảm thấy tốt nhất cô vẫn nên quay về, ở đó sẽ an toàn hơn nhiều”.
Nhưng Lý Tử Duyệt lại không nói gì, chỉ đi theo phía sau Trần Phong xuống dưới tầng.
Quán ăn sáng ở bên ngoài nhà nghỉ lúc này đang rất đông người, mọi người đều đang xếp hàng dài.
Trần Phong nói với Lý Tử Duyệt: “Cô ra đó xếp hàng đi, mua hộ tôi hai cái bánh bao nhé”.
Lý Tử Duyệt thắc mắc nhìn Trần Phong, như thể cô ấy đang nghĩ rằng cô ấy vừa nghe nhầm.
“Sao thế, cô không muốn đi à. Vậy thôi, tôi tự đi cũng được”, Trần Phong nói.
Nhưng Lý Tử Duyệt hình như nghĩ đến điều gì đó, lập tức đứng chặn trước mặt Trần Phong, nói với vẻ hơi trách cứ: “Để em đi”.
Trần Phong mỉm cười.
Còn anh đi đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh, định mua chút đồ ăn và nước, đề phòng trường hợp phải ở ngoài trời.
Khi anh mua đồ xong, Lý Tử Duyệt vẫn còn đang xếp hàng chưa đến lượt, cô ấy đứng đó đá những viên sỏi dưới chân, trông có vẻ rất nhàm chán.
Trần Phong đi tới hỏi: “Phải rồi, cô có tiền không?”.
Cô ấy bực dọc nói: “Đương nhiên là có rồi, nếu không em đứng đây làm gì?”.
Nếu cô ấy đã có tiền thì Trần Phong cũng không cần quan tâm nữa, anh trở về nhà nghỉ, vì Thanh Chi cũng cho anh nhiều thời gian, anh không cần phải vội xuất phát ngay lập tức.
Một lúc sau thì Lý Tử Duyệt về đến nhà nghỉ.
Cô ấy gõ cửa phòng Trần Phong, Trần Phong ra ngoài nhìn thấy trên tay cô ấy đang cầm một túi bánh bao.
Lý Tử Duyệt đưa bánh bao cho anh nói: “Của anh nè”.
Trần Phong nhận lấy bánh bao rồi hỏi: “Không phải là cô đang giận tôi đấy chứ?”.
Lý Tử Duyệt nói: “Đâu có, chỉ là mua bánh bao thôi mà”.
Trần Phong lại hỏi: “Chuyện hỏi cô lúc trước thì cô đã nghĩ kỹ chưa? Cô muốn cùng tôi đi gặp Thanh Chi, hay là muốn tôi đưa cô quay về?”.
Lý Tử Duyệt lúng túng nói: “Em đi theo anh được không, anh có bắt nạt em không?”
Hình như cô ấy đã nhìn thấy chân tướng gì đó, nhưng Trần Phong lại cười nói: “Cô nghĩ nhiều rồi đó, làm sao mà tôi bắt nạt cô được. Nếu cô đã quyết định rồi thì sau này đi theo tôi đi tìm Thanh Chi nhé”.
Lý Tử Duyệt gật đầu.
“Anh ăn bánh bao đi cho nóng”, nói xong, cô ấy liền quay về phòng của mình.
Trần Phong nhìn túi bánh bao trong tay, đúng là vẫn còn rất nóng, bên trong chiếc túi còn có một lớp hơi nước.
Anh ngồi trong phòng ăn bánh bao, vừa ăn xong được một lúc thì Lý Tử Duyệt lại đến tìm anh.
“Lại có chuyện gì thế?”, Trần Phong hỏi.
Lý Tử Duyệt ngại ngùng nói: “Anh có thể đi mua cùng em chút đồ không?”.
Trần Phong nhìn biểu cảm của cô ấy, đương nhiên cũng hiểu ra ngay là cô ấy muốn đi mua gì.
Anh nghĩ một lúc thấy Lý Tử Duyệt ở nơi đất khách quê người, lạ nước lạ cái, nếu gặp phải chuyện gì thì với sự hiểu biết của cô gái này chắc chắn sẽ bị ức hiếp thôi.
Thế là anh nói: “Được thôi, nhưng cô phải nghe lời tôi nhé”.
Lý Tử Duyệt vội vàng gật đầu.
Thị trấn nhỏ ở đây khá là náo nhiệt, người đi trên đường rất nhiều, hai người đi cùng nhau, chiều cao ngang nhau, tuổi tác cũng tương đương, nhìn rất giống như một đôi yêu nhau.
Dường như đến một nơi náo nhiệt như vậy, đến tâm trạng của Lý Tử Duyệt cũng trở nên cởi mở hơn nhiều.
Cô ấy luôn tò mò cái gì cũng muốn xem, chỉ cho Trần Phong hết cái nọ đến cái kia, như thể lần đầu tiên nhìn thấy những thứ này vậy.
Trần Phong cũng đã lâu rồi chưa có một buổi chiều bình yên đến vậy, mọi thứ đều rất đỗi giản dị và không màu mè.
Khi đi đến trung tâm thương mại có lẽ là cái duy nhất trong thị trấn này, Lý Tử Duyệt liền vội vàng lao vào bên trong.
Trần Phong vốn định trách mắng vài câu, nhưng nghĩ lại thôi, dù sao cô ấy cũng là một người năng động, cho nên để mặc cô ấy chạy nhảy như vậy.
Chương 846: Thanh Chi rời đi
Lý Tử Duyệt mặc một chiếc váy liền thân dài đến trước mặt Trần Phong hồ hởi nói: “Anh thấy chiếc váy này có đẹp không?”.
Đó là chiếc váy liền thân dài có hoa nhỏ màu đỏ, mà dáng người Lý Tử Duyệt vốn đẹp sẵn, một chiếc váy có thể bộc lộ ra các đường cong trên cơ thể cô ấy thì làm sao mà không đẹp được.
Chỉ là cô ấy còn chưa chờ Trần Phong lên tiếng, đã vội vàng chạy vào phòng thay đồ.
Lần này lại là một chiếc áo phông hở vai màu đỏ, trông còn gợi cảm hơn cả chiếc váy vừa rồi.
Cô ấy lại hỏi câu giống vừa nãy, nhưng hình như không hề mong chờ Trần Phong trả lời.
Ngồi ở đó nhìn Lý Tử Duyệt đi đi lại lại mấy lần liền, cuối cùng Trần Phong mới hỏi: “Cô muốn xem đến lúc nào đây?”.
Sau đó Lý Tử Duyệt mới tem tém lại, cô chọn vài bộ mà cô cảm thấy đẹp nhất, rồi đi đến quầy thanh toán.
Một cô gái ăn mặc diêm dúa đứng bên cạnh lanh lảnh nói: “Tiểu yêu tinh bây giờ càng ngày càng biết dụ dỗ đàn ông, đến những nơi như thế này mà cũng dám chi, không sợ tháng sau không có cơm mà ăn hay sao”.
Trần Phong còn chưa để ý, nhưng Lý Tử Duyệt lại chất vấn hỏi: “Cô nói ai đấy?”.
Cô gái ăn mặc diêm dúa kia không thèm trả lời, như thể sợ mất giá, chỉ đi thẳng đến quầy rồi đặt quần áo mình đã chọn lên.
Cô ta nói với nhân viên: “Mấy mẫu mới của tháng này đúng là chẳng ra sao, tôi chẳng có hứng mua gì luôn”.
Cô nhân viên mỉm cười nói với cô ta: “Chị Mai, thực sự xin lỗi chị, tháng sau có mẫu mới em đảm bảo sẽ thông báo cho chị đầu tiên”.
Cô gái kia nói với vẻ có hơi cụt hứng: “Được rồi được rồi, tôi đâu có nói các cô, chỉ là bị một số người làm mất hứng thôi”.
Lý Tử Duyệt vốn không muốn cãi nhau với cô ta, nhưng nghe thấy câu nói này, liền bực mình lao tới.
“Cô đang nói ai đấy? Cô mới là yêu tinh, cả nhà cô đều là yêu tinh hết”.
Trần Phong lúc này mới hiểu cô gái kia đang nói anh và Lý Tử Duyệt, nên anh cũng bực mình đi tới.
Còn cô gái kia nhìn Lý Tử Duyệt với vẻ coi thường, chế nhạo nói: “Không có học đúng là không có học, cho rằng mình xinh đẹp thì không cần thể diện nữa rồi, kéo đàn ông đi mua hết cái này đến cái kia, cũng không biết là tiêu tiền của ai nữa”.
Nói xong, cô ta liền xách đồ đi ra.
Lý Tử Duyệt đương nhiên không thể để cô ta cứ thế mà đi được, lập tức đứng chặn trước mặt cô ta tức tối nói: “Tôi tiêu tiền của tôi, đều là tiền của tôi hết, tôi đâu phải loại phụ nữ đó, cô đừng có ăn nói linh tinh”.
“Tránh ra, đừng để tôi phải đánh cô”, sau khi bị chặn lại, cô gái ăn mặc diêm dúa kia bực mình kéo Lý Tử Duyệt sang một bên bảo cô tránh ra.
Nhưng Lý Tử Duyệt cứ cứng đầu đứng chặn ở đó.
“Tôi không tránh đấy, trừ khi cô xin lỗi tôi, nếu không tôi sẽ không để cô đi”.
Vừa nói xong, cô gái ăn mặc diêm dúa kia liền giơ tay lên, trông như thể chuẩn bị đánh Lý Tử Duyệt.
Lý Tử Duyệt sợ hãi nhắm mắt lại né, một lúc sau vẫn chưa thấy gì, cô mới mở mắt ra thì nhìn thấy Trần Phong đang tóm lấy cổ tay của đối phương.
“Chưa đến lượt cô phải dạy cô ấy”.
Trần Phong lạnh lùng nói với cô gái kia.
Cô gái ăn mặc diêm dúa giãy giụa một lúc, Trần Phong mới buông tay cô ta ra.
Thoát khỏi tay Trần Phong xong, cô ta nhìn Trần Phong với vẻ mặt hung dữ rồi tức tối nói: “Loại nghèo kiết xác như anh mà cũng đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân à, cũng không nhìn gương soi lại mình đi xem mình là thể loại người nào?”.
Trần Phong không giận ngược lại còn cười: “Cô nhiều tiền lắm à? Hay là chúng ta cá cược đi, nếu tiền của tôi nhiều hơn của cô, thì cô phải cởi hết quần áo rồi đi ra khỏi đây”.
Cô gái kia ngạc nhiên nhìn Trần Phong, dường như không ngờ Trần Phong lại nói như vậy, cô ta ngập ngừng vài giây mới nói tiếp: “Đồ thần kinh, hai người đều là đồ thần kinh”.
Nói xong liền xách đồ đi ra.
Trần Phong không muốn cứ thế mà để cô ta đi, anh cũng đứng chặn trước mặt cô ta cười nói: “Sao? Không dám à? Chẳng phải cô nghĩ tôi là tên nghèo kiết xác sao, lẽ nào cô còn không bằng cả một tên nghèo kiết xác à?”.
“Tránh ra đi!”, cô gái kia quát lên.
Trần Phong bị cô ta đẩy một cái, rồi cô nhân viên ở quầy cuối cùng cũng đến giảng hòa.
“Anh ơi ở đây là nơi công cộng, mong anh đừng gây chuyện ở đây nữa”.
Lý Tử Duyệt thấy cô nhân viên nói vậy, cũng bực mình nói: “Vừa nãy lúc cô ta nói chúng tôi thì sao cô không nói gì, giờ lại ra nói đỡ cô ta là sao?”.
Cô nhân viên vội vàng nói: “Anh à, anh có thể đừng so đo với chị ấy không? Như vậy trông không có phong độ chút nào”.
Trần Phong cười nói: “Phong độ? Tôi không cần, tôi chỉ muốn biết cô ta rốt cuộc có nhiều tiền hơn tôi hay không thôi”.
Cô nhân viên liền cao giọng nói: “Anh ạ, anh còn như vậy chúng tôi sẽ gọi bảo vệ đấy”.
Cô nhân viên này rõ ràng là không dám đắc tội với vị khách quen mà cô ta gọi là chị Mai kia, đương nhiên sẽ đứng về phía cô ta để đối phó với Trần Phong.
Trần Phong nhìn qua một lượt tất cả quần áo ở đây, anh cười nói: “Chẳng phải là tiền thôi sao, tôi mua hết toàn bộ quần áo của cô ở đây, cô đừng có nói nhiều được không?”.
Cô nhân viên cũng không ngờ Trần Phong lại nói những lời như vậy, nhưng cô ta không nghĩ rốt cuộc lời Trần Phong nói có thật không, mà cô ta đang nghĩ nếu Trần Phong thật sự mua hết chỗ này, vậy thì cô ta có thể nhận được bao nhiêu tiền hoa hồng.
Trong mắt cô ta lúc này chỉ toàn là tiền.
Cô gái ăn mặc diêm dúa kia hét lên với Trần Phong: “Đồ điên, mẹ kiếp, đúng là điên thật sự rồi”.
Trần Phong hoàn toàn không muốn chửi nhau với cô ta, anh không có chút hứng thú nào.
Nhưng thấy sự việc có vẻ hơi căng, đến Lý Tử Duyệt cũng không muốn dây dưa thêm nữa, cô đi đến bên cạnh Trần Phong nói nhỏ: “Hay là chúng ta bỏ qua đi, dù sao chúng ta cũng không bị tổn thất gì”.
Trần Phong nhìn bộ dạng e dè của cô ấy, liền nói: “Chẳng phải cô đã hứa khi đi ra ngoài sẽ nghe lời tôi mà, sao giờ lại nuốt lời vậy?”.
Lý Tử Duyệt lắc đầu, nhưng cảm thấy không muốn tiếp tục tranh cãi nữa, cô do dự không biết nên nói thế nào.
Chờ thấy Lý Tử Duyệt không nói gì nữa, Trần Phong lại nói với cô gái ăn mặc diêm dúa kia: “Nếu cô không muốn cá cược thì xin lỗi cô ấy đi, nói rằng cô đã ăn nói linh tinh, nếu không tôi dám tự tay lột sạch đồ của cô ra đấy”.
Nói đến đoạn cuối, giọng nói của Trần Phong trở lên lạnh lùng, như thể anh dám làm như vậy thật.
Cô gái ăn mặc diêm dúa kia nắm chặt túi xách trong tay, như thể đang suy nghĩ lời nói của Trần Phong, chỉ là chuyện này đối với cô ta mà nói thực sự vô cùng mất mặt.
Nhưng vẻ mặt hung dữ của Trần Phong vẫn ở đó, cô ta có hơi e dè.
Trần Phong sờ lên sống mũi của mình, như thể cảm thấy hơi mệt mỏi, anh lại nói tiếp: “Sao, tôi không có nhiều thời gian đâu”.
Cô gái kia cuối cùng cũng không còn phản kháng nữa, cảm thấy hơi suy sụp rồi bật khóc, cô ta nhìn Trần Phong nghẹn ngào nói: “Tôi... xin lỗi”.
Trần Phong lại lạnh lùng nói: “Gì cơ, tôi không nghe rõ”.
Cô gái ăn mặc diêm dúa kia cảm thấy mất mặt muốn chết, cô ta lại cố cao giọng hơn: “Tôi xin lỗi”.
“Tôi đang bảo cô xin lỗi cô ấy cơ mà, cô đang làm gì thế?”.
Chương 847: Bị bắt nạt
Trần Phong nhìn theo hướng anh ta chỉ, thấy đó là Thanh Chi, còn Duyệt Nhi ngồi phía sau thì anh ta vẫn chưa nhìn thấy.
Trần Phong hỏi: “Anh định làm gì?”.
Người đó mỉm cười: “Cô gái đó trông được đấy, nếu anh đồng ý để cô ấy ngủ với La thiếu gia một đêm, biết đâu La thiếu gia thấy vui lại tha cho anh đó”.
Trần Phong nghĩ bụng: “Người này đúng là gan to tày trời, lại dám lôi Thanh Chi ra”.
Trần Phong không nói gì, tên La thiếu gia kia hình như đã gọi điện cho ai đó, nhìn biểu cảm của hắn có vẻ như sự việc đã sắp xếp xong xuôi, chắc không bao lâu nữa sẽ có người đến bắt Trần Phong.
Người giải hòa kia cũng giục giã nói: “Nếu anh còn không đồng ý, đến lúc đám người kia đến rồi thì anh không còn cơ hội lên tiếng nữa đâu”.
Trần Phong cảm thấy chuyện này cũng nên kết thúc ở đây thôi, anh định gọi điện cho người quen của anh, nếu không đến lúc đó bị người ta bắt ở đây thì cũng rắc rối.
Nhưng đang định gọi điện thoại thì tên La thiếu gia kia hình như đã chú ý đến người ở trong xe Trần Phong, hắn nhìn với vẻ mặt sợ hãi, Trần Phong cũng tò mò dừng lại ý nghĩ của mình.
La thiếu gia e dè đi về phía xe của Trần Phong, cô gái xinh đẹp bên cạnh hắn định hỏi hắn làm gì đấy, thì lại bị hắn đẩy ra, lập tức lại đứng đó kêu khóc, nhưng La thiếu gia cũng mặc kệ, chỉ đi thẳng đến bên cạnh chiếc xe.
Đứng phía trước xe nhìn kỹ, hắn kinh ngạc kêu lên: “Sao lại là cô ấy?”.
La thiếu gia nhìn Trần Phong với vẻ thắc mắc, hắn nỏi: “Lý Tử Duyệt sao lại ở đây? Sao lại ở trên xe mày, có phải mày bắt cóc cô ấy không?”.
Trần Phong cũng ngạc nhiên, anh nghĩ một lúc mới hiểu ra Lý Tử Duyệt chắc là Duyệt Nhi, nhưng vì sao khi tên La thiếu gia này nhìn thấy lại sợ hãi như vậy.
Chưa chờ cho Trần Phong trả lời, La thiếu gia liền lao đến bên cạnh cửa sau của xe, hắn đứng thẳng trước xe, nhìn lại bộ dạng của bản thân, sau khi hắn chỉnh đốn lại quần áo xong, mới cẩn thận mở cửa xe ra.
Vì tâm trạng của Lý Tử Duyệt rất rối bời, nên cô ấy chỉ nhìn ra bên ngoài một cái rồi không để ý nữa.
Nhưng giờ có người đột nhiên mở cửa xe bên cạnh cô ấy ra, khiến cô ấy giật mình.
“Lý tiểu thư, chào cô, rất vui được gặp cô”, La thiếu gia mỉm cười nói với Lý Tử Duyệt.
Nhìn thấy một người đàn ông lạ, Lý Tử Duyệt liền lùi lại theo bản năng, rồi hỏi: “Anh là ai? Tôi có quen anh không?”.
“Lý tiểu thư có lẽ không biết tôi, nhưng tôi từng được chiêm ngưỡng dung nhan của cô trong bữa tiệc sinh nhật cô, cho nên đến giờ tôi còn nhớ. Nay nhìn thấy cô nên qua đây chào hỏi cô một tiếng”.
Lời hắn nói rất khách sáo, thái độ khác hẳn so với khi nói chuyện với Trần Phong.
Nhưng Lý Tử Duyệt không có tâm trạng nói chuyện với hắn, chỉ lịch sự nói: “Xin lỗi anh nhé, anh đóng cửa giúp tôi được không, tôi không muốn để người khác nhìn thấy tôi ở đây”.
La thiếu gia lập tức gật đầu xu nịnh: “Được, thưa Lý tiểu thư”.
Trần Phong và người đàn ông đứng bên cạnh anh thấy cảnh tượng đó đều không khỏi ngạc nhiên.
“Cô gái kia là ai vậy?”.
“Anh không nhìn ra à? Tên La thiếu gia đó chẳng phải đã nói rồi sao?”, Trần Phong cười nói.
“Tôi đương nhiên là thấy La thiếu gia nói rồi, nhưng ...”.
Sau khi La thiếu gia đóng cửa lại, liền đi đến trước mặt Trần Phong, hắn nhìn Trần Phong nói: “Anh có quan hệ như thế nào với Lý tiểu thư?”.
Trần Phong thấy hắn đột nhiên thay đổi thái độ, cũng trả lời qua loa: “Chẳng có quan hệ gì lớn cả, chỉ là bạn bè thôi”.
“Anh mà cũng đòi là bạn của Lý tiểu thư?”.
“Sao, hay là để tao gọi cô ấy xuống nói với mày nhé”, Trần Phong gợi ý.
La thiếu gia liền vội vàng xua tay: “Không cần, không cần đâu, tôi tin”.
Trần Phong lại nói: “Vậy chúng tao đi được chưa? Chắc là sẽ không có ai đến bắt chúng tao đấy chứ?”.
La thiếu gia cung kính nói: “Đúng, đúng vậy, xe mà Lý tiểu thư ngồi đương nhiên là không sao rồi, vửa rồi đều là đùa thôi, chứ làm gì có người nào đến bắt mấy người được, ha ha”.
“Vậy cái tát lúc trước tao đánh mày thì sao, có cần tao bồi thường không, tao không có bao nhiêu tiền cả, chắc cũng phải khuynh gia bại sản rồi”.
La thiếu gia lại nghiêm túc nói: “Cái tát đó là do tôi sai, nên cũng đáng đời, sao có thể bắt anh bồi thường được, là tôi phải chi tiền ra mời anh đi ăn để xin lỗi mới đúng”.
Trần Phong xua tay, nói với vẻ rộng lượng: “Mời ăn cơm thì thôi, lần sau cho dù có xảy ra chuyện gì cũng đừng có làm như vậy trên đường, nguy hiểm lắm đấy”.
La thiếu gia gật đầu lia lịa.
Nói xong, Trần Phong quay người rời đi.
Chỉ còn lại người đàn ông hơi mập và La thiếu gia ở đó, người đàn ông tò mò hỏi La thiếu gia “La thiếu gia, cô gái kia là ai vậy?”.
Nhưng vừa hỏi dứt, La thiếu gia liền giáng thẳng cho anh ta một cái bạt tai, anh ta đau đớn ôm mặt nhìn La thiếu gia, còn La thiếu gia thì lạnh lùng nói: “Chuyện gì không nên biết thì đừng có hỏi”.
Và lúc này Trần Phong đang ngồi trong xe nhìn hắn, La thiếu gia lập tức đổi sang mặt cười nhìn Trần Phong.
Chờ sau khi bọn Trần Phong đi khỏi, hắn mới lạnh mặt trở lại.
Mặt trời sắp lặn, nhưng xung quanh đều hoang vu, thậm chí nhìn về phía trước không có chút bóng dáng làng mạc nào cả, chứ đừng nói đến là thành phố.
Đỗ xe tại một bãi đất trống bên đường, Lý Tử Duyệt liền kéo Thanh Chi chạy đến một chỗ kín đáo, Trần Phong cũng xuống xe, đi về phía hai người họ.
Chờ sau khi ‘thoải mái’ xong, anh mới đi ra khỏi phía sau đống đá.
Lý Tử Duyệt và Thanh Chi vẫn chưa quay lại, bốn phía yên tĩnh đến lạ lùng, hàng nghìn ngôi sao lấp lánh phủ kín bầu trời đêm.
Ngồi lên tảng đá ven đường, Trần Phong nghĩ có nên hỏi xem truyền thuyết liên quan đến tông sư hôm đó có phải thật không, Thanh Khâu có thể chỉ là nghe nói, nhưng nếu Thanh Chi đã là tông sư rồi thì chắc chắn sẽ biết.
Nhưng khi nhìn thấy Lý Tử Duyệt kéo Thanh Chi trở lại, anh chỉ nhìn thấy biểu cảm khó gần của Thanh Chi thôi liền cảm thấy không nên hỏi rồi.
“Tối nay ngủ ở đây đi vậy, chứ đi tiếp nữa cũng không đến thành phố đâu”, chờ sau khi hai người họ đi đến, Trần Phong liền nói.
Thanh Chi không có ý kiến gì, còn Lý Tử Duyệt lại có hơi sợ sệt: “Ngủ ngoài trời thế này sao? Lẽ nào không sợ nguy hiểm à?”.
Trần Phong nhìn thấy bộ dạng dè dặt của cô ấy liền trêu đùa: “Nếu cô sợ thì cô thử đi tiếp về phía trước xem, nếu thấy có làng mạc thì biết đâu cô không phải ngủ lại đây nữa”.
Lý Tử Duyệt nghe thấy bản thân phải đi một mình trong đêm tối, khiến cô ấy sợ đến mức hét lên: “Không đâu”.
Trần Phong liền cười hi hi.
Chỉ là anh không chú ý đến biểu cảm của Thanh Chi hình như có hơi nghiêm nghị.
Ăn xong những thứ này, uống chút nước, cũng đành phải chờ đến sáng ngày hôm sau thôi, chẳng còn cách nào cả, ngủ tạm trong xe một hôm thôi mà.
Nhưng khi Trần Phong vừa nằm ngủ, đang lơ mơ thì nghe thấy giọng nói của Thanh Chi: “Tỉnh dậy đi!”.
Lúc này Trần Phong mới mở mắt ra.
Chương 844: Sự uy hiếp của Lý Tử Duyệt
Nhờ có ánh sao, Trần Phong chỉ nhìn thấy bóng dáng lờ mờ của Thanh Chi, cô ấy suỵt một tiếng ra hiệu bảo Trần Phong đừng nói gì.
Trần Phong đang định lên tiếng cũng đành ngậm miệng lại.
Nhưng anh nhanh chóng ý thức được sự việc đang xảy ra bên ngoài xe, ở đó tuy cũng là một màn đêm tối, nhưng có ánh sao chiếu xuống cũng có thể nhìn thấy những bóng người đang chuyển động ở đó.
Nhìn qua một lượt thấy xung quanh có khoảng bảy, tám người, ai nấy đều đang thận trọng dịch chuyển về phía chiếc xe.
Và đến vào lúc này chắc chắn không có ý tốt gì cả.
Nhưng nếu đã phát hiện ra rồi thì không cần thiết phải giả vờ tiếp nữa, mấy người kia cũng chưa chắc đã đánh lại được Thanh Chi.
Trần Phong giơ tay ra hiệu để nói với Thanh Chi về suy nghĩ của mình, Thanh Chi nghĩ một lúc liền đồng ý.
Hai người họ ra khỏi xe, rõ ràng đối phương cũng không nhận ra bọn chúng đã bị phát hiện.
Khi bọn Trần Phong xuống xe, lập tức khiến đám người kia lo lắng, cuối cùng có một người trong số đó quát lên: “Bình tĩnh đi!”.
Lúc này bảy người còn lại mới trấn tĩnh lại.
“Chào mấy người nhé!”, Trần Phong xuống xe liền nói với bọn họ.
Người vừa nãy lên tiếng liền đứng lên phía trước, nhìn bọn Trần Phong không có ý lập tức ra tay, hắn cũng dừng lại, nhưng vẫn cảnh giác nhìn bọn Trần Phong.
“Lẽ nào không nói mục đích của mấy người sao? Hay là muốn ra tay luôn?”, Trần Phong lại hỏi.
“Chẳng có gì để nói cả, nếu chúng mày đã biết, vậy chỉ có thể ra tay luôn thôi”.
Người đó cố tình gằn giọng xuống, nghe có vẻ không phải giọng nói thật sự của hắn, nhưng Trần Phong liền ngăn lại: “Không cần vội, dù sao bọn tao cũng không thoát được, chỉ là cảm thấy hơi lạ, sao chúng mày lại tìm được bọn tao thế?”.
“Cái này mày không cần biết, chúng tao chỉ làm việc theo mệnh lệnh, nếu trách chỉ có thể trách chúng mày đã đắc tội nhầm người thôi”.
Trần Phong liền hỏi: “Chúng tao đắc tội với quá nhiều người rồi, nên thực sự không biết người mà mày định nói là ai?”.
Người đó lạnh lùng nói: “Sắp chết đến nơi còn già mồm”.
Nói xong, đám người này liền xông lên.
Trần Phong cũng lao đến, rồi nói lớn: “Nếu chúng mày không nói, vậy thì đánh cho đến khi nào chúng mày nói thì thôi”.
Một cú đấm đã bị đối phương đỡ được, nhưng Thanh Chi ở bên cạnh lại lập tức ra tay, đá luôn đối phương ra xa.
Lần đầu tiên Trần Phong hợp tác với Thanh Chi, nhưng kiểu hợp tác này giống như Thanh Chi đang giúp đỡ anh làm quen với tốc độ và kỹ năng của cảnh giới tông sư hơn.
Tuy không biết có trở thành tông sư được không, nhưng lại cảm giác nếu cứ đánh tiếp, anh có thể quen hơn, thậm chí tìm ra được cách đối phó với tông sư.
Nhưng suy nghĩ này đã lập tức tiêu tan, đúng lúc Trần Phong đang thể hiểu nổi, thì Thanh Chi lại giơ chân ra đá cho người kia văng ra xa.
Đó là tốc độ tuyệt đối, là tốc độ có dựa vào bất kỳ kỹ năng nào cũng không thể phá vỡ nổi.
Một lát sau, mấy người kia đều nằm gục dưới đất hết.
Người lên tiếng vừa rồi lúc này cũng đã dừng tay lại.
“Sao, giờ có thể nói được rồi chứ?”, Trần Phong hỏi người đó.
Nhưng người đó lại quả quyết: “Đừng mơ, mày đừng hòng muốn biết, chúng tao đã nhận nhiệm vụ rồi thì tuyệt đối sẽ không bán đứng chủ thuê”.
Trần Phong cười nhạt nói: “Không ngờ chúng mày có có tinh thần nghề nghiệp như vậy, chỉ là chúng mày có chết ở đây không cũng là vấn đề đấy. Thậm chí có chết ở đây thì cũng không ai biết”.
Nhưng sau đó anh lại đổi giọng: “Nhưng nếu trong số chúng mày người nào có thể nói cho chúng tao biết kẻ đứng sau là ai, thì có thể rời khỏi đây, chúng tao không bao giờ truy cứu”.
Nói xong, anh lại nói thêm một câu: “Nhưng chỉ được một người nói thôi nhé”.
Tên cầm đầu cười với vẻ khinh bỉ nói: “Mấy anh em chúng tao tuyệt đối sẽ không làm những chuyện thất tín như vậy”.
Nhưng Trần Phong còn chưa kịp nói tiếp, hắn liền ộc máu mồm, hai mắt trợn ngược, quay lại nhìn phía sau với biểu cảm không dám tin, người đứng phía sau hắn đang đâm thẳng con dao vào giữa tim hắn.
Hắn thậm chí còn không nói nổi lời nào, cứ thế gục xuống một cách không cam tâm.
Trần Phong cười lên: “Mấy người còn chờ gì nữa, đã có người bắt đầu ra tay rồi”.
Nhưng chưa chờ anh nói hết, ba người còn lại đã đánh nhau rồi.
“Anh đúng là đồ bỉ ổi”, Thanh Chi cũng dừng tay lại, nhìn đám người đang đánh nhau rồi lạnh lùng nói với Trần Phong.
Trần Phong lại nói với vẻ không quan tâm: “Bọn họ cũng chẳng phải là người tốt gì, chết rồi thì thôi chứ sao”.
Ba người còn lại đã nhanh chóng phân chia thắng bại, trong đó có một người đi đến trước mặt bọn Trần Phong, dường như có bị thương, nhưng không phải vết thương chí mạng, hắn nói: “Lời mày nói có thật không?”.
Trần Phong gật đầu nói: “Đương nhiên, chúng tao không cần thiết phải vì một tính mạng, vì một tính mạng rẻ tiền mà hủy hoại cả chữ tín của chúng tao được”.
Cho dù Trần Phong đang khinh bỉ hắn, nhưng hắn lại cười, ít nhất chỉ cần hắn nói ra thì hắn có thể sống tiếp.
Thế là hắn liền bán đứng chủ thuê một cách không hề do dự.
Sau khi nghe xong lại có điểm khác so với suy nghĩ của Trần Phong.
Anh vốn cho rằng là lão già kia, hoặc có thể là tên nhà giàu mà anh gặp trên đường, nhưng không ngờ lại là một cái tên mà anh không hề quen.
Trần Phong định hỏi tiếp mục đích của đối phương, nhưng hình như hắn cũng không biết, thậm chí đến cái tên mà anh không quen này rốt cuộc là thật hay giả, anh cũng không rõ nữa.
Cuối cùng không còn cách nào khác, Trần Phong vẫn thả hắn đi, dù sao anh cũng là một người giữ chữ tín.
Nhưng chờ sau khi người kia rời khỏi, mặt Thanh Chi lại tỏ ra nghiêm nghị, dường như đang nghĩ gì đó.
Trần Phong hỏi: “Lẽ nào cô biết người này là ai?”.
Thanh Chi lắc đầu, và không giải thích gì.
Trần Phong thấy cô ấy không có ý nói tiếp, anh cũng không hỏi nữa, hai người quay lại xe, cả đêm hai người cũng không nói gì với nhau.
Lý Tử Duyệt ngủ trong xe không hề bị đánh thức bởi những tiếng đánh đấm bên ngoài, ngày hôm sau tỉnh lại, cô ấy thậm chí còn cho rằng mình đã ngủ một giấc rất ngon.
Xe vẫn đang đi trên đường, mặt trời mọc lên từ phía Đông rồi lại lặn ở phía Tây, gió thổi bên ngoài, mọi thứ đều đơn điệu và tẻ nhạt như vậy.
Lái xe qua thị trấn nhỏ, họ tìm được một nhà nghỉ tàm tạm, chuẩn bị nghỉ qua đêm ở đây.
Rõ ràng là không cần ba người phải chen chúc trong một chiếc xe nữa, Lý Tử Duyệt cảm thấy vô cùng vui sướng, như thể đã quên hết đi những nỗi đau buồn khi rời khỏi nhà vậy.
Cả một ngày trời đã khiến mấy người họ mệt lả, nên ai nấy đều về phòng của mình để nghỉ ngơi.
Trần Phong cũng ngâm mình trong làn nước nóng, cảm nhận luồng hơi nóng xua tan đi mệt mỏi, khiến anh cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Quấn chiếc khăn tắm ra khỏi phòng tắm, không ngờ trong phòng anh lại có người, Thanh Chi đang ngồi trên giường của anh.
Trần Phong đương nhiên sẽ không có phản ứng quá khích khi bị người khác nhìn thấy anh không mặc gì phía trên, anh chỉ tò mò vì sao Thanh Chi lại ở đây thôi.
“Cô có chuyện gì cần nói với tôi à?”, anh đi đến bên cạnh bàn, mở chai nước suối trên bàn rồi uống
vài ngụm.
Thanh Chi nhìn anh nói: “Quãng đường còn lại chúng ta phải tách nhau ra”.
Chương 845: Đánh úp
Trần Phong nhìn cô ấy với vẻ khó hiểu, anh hỏi: “Vì sao? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi à?”.
Thanh Chi chỉ nói: “Đúng là có chút chuyện”.
Cô ấy chỉ nói đúng một câu như vậy và không giải thích thêm.
Trần Phong lại hỏi thêm: “Chẳng nhẽ cô không muốn giải thích với tôi sao, biết đâu tôi lại giúp được cô”.
Có lẽ vì cảm thấy lời nói của Trần Phong không thực tế, Thanh Chi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Trần Phong rồi nói: “Không cần đâu, anh cũng không có cái khả năng đó để giúp tôi. Đến tòa Hải Sư đợi tôi, tôi sẽ đến đó tìm anh”.
Trần Phong định nói gì đó, chỉ là Thanh Chi đã đứng lên và đi ra khỏi phòng.
Có lẽ Trần Phong cũng không nghĩ anh có thể giải quyết được chuyện mà đến Thanh Chi còn cảm thấy khó nhằn.
Chờ sau khi Thanh Chi về đến phòng, Trần Phong cũng chuẩn bị đi ngủ, vốn tưởng tối nay sẽ là một đêm yên tĩnh, ít nhất có thể ngủ một giấc yên ổn.
Nhưng không ngờ đến nửa đêm, Trần Phong lại nghe thấy tiếng gì đó vọng đến từ phía ngoài cửa.
Anh lồm cồm bò dậy, rón rén đi đến cửa, áp tai vào cửa để nghe động tĩnh bên ngoài.
Giống như những âm thanh đang đánh đấm nhau, Trần Phong liền nghĩ đến Thanh Chi.
Anh không nghĩ nhiều nữa, mở cửa ra rồi định đi giúp Thanh Chi.
Quả nhiên tất cả âm thanh đều là vọng ra từ phòng Thanh Chi, Trần Phong đi đến trước cửa, cửa mở sẵn, anh đi thẳng vào bên trong.
Nhưng khi vừa bước vào anh liền phát hiện những người bên trong đều đã gục hết.
Anh nhìn thấy Thanh Chi đang đứng bên cạnh cửa sổ và nhìn ra ngoài, giống như chuyện vừa xảy ra trong phòng không hề liên quan đến cô ấy vậy, dáng vẻ điềm tĩnh đó hơi mang theo một vẻ u sầu, chỉ là thiếu một điếu thuốc thôi.
Cứ hờ hững như vậy, Trần Phong thậm chí còn không hề muốn phá vỡ khoảnh khắc yên tĩnh này, nhưng anh vẫn hỏi: “Ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?”.
Thanh Chi lúc này mới quay người lại nhìn Trần Phong rồi nói: “Chuyện dường như đúng như tôi nghĩ, anh đưa Duyệt Nhi đến tòa Hải Sư chờ tôi là được, nếu anh không muốn thì tôi cũng không ép”.
Đến cuối cùng, Trần Phong cũng không hỏi cô ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có lẽ Trần Phong biết câu trả lời của Thanh Chi chính là không có câu trả lời.
Sáng sớm ngày hôm sau Thanh Chi đã rời khỏi đó, Lý Tử Duyệt đến gõ cửa phòng Thanh Chi thì đã không thấy ai trả lời rồi.
Trần Phong cũng đến bên cạnh Lý Tử Duyệt. Thấy cô ấy đang đứng đó gõ cửa liền nói: “Cô ấy đã đi rồi”.
Lý Tử Duyệt nhìn Trần Phong với con mắt hơi có phần ngạc nhiên, cô hỏi: “Chị Thanh Chi đi rồi à? Chị ấy đi đâu vậy?”.
Trần Phong trả lời: “Tôi không biết, cô ấy cũng không nói”.
Trần Phong nói xong, Lý Tử Duyệt có hơi thất thần, dường như không nghĩ chuyện này lại xảy ra.
Trần Phong lại hỏi: “Cô phải đi cùng tôi rồi, nếu cô không muốn tôi có thể đưa cô trở lại”.
Ngay từ đầu anh đã không có ý định đưa Lý Tử Duyệt theo cùng, cho nên lúc này Trần Phong hỏi với vẻ rất hiển nhiên.
Chỉ là Lý Tử Duyệt nhìn chằm chằm vào Trần Phong, như thể cũng đang suy nghĩ vấn đề này.
Trần Phong nói với cô ấy: “Cô cũng không cần trả lời ngay, ít nhất thì chúng ta sẽ không đi vào sáng nay. Cô đi ăn chút gì đi”.
Nói xong, anh liền quay người đi thẳng xuống dưới tầng, cũng không cần biết Lý Tử Duyệt có đi theo anh hay không.
Sau khi đi được vài bước, Lý Tử Duyệt chạy theo phía sau, cô lí nhí nói: “Không phải là anh sẽ bỏ rơi em chứ?”.
Trần Phong nhìn một cái, cô ấy hình như rất lo lắng vấn đề này, nên đang chờ đợi câu trả lời của Trần Phong với vẻ rất đỗi lo âu.
Trần Phong nghĩ một lúc nói: “Cô yên tâm đi, tôi đã hứa với Thanh Chi sẽ bảo vệ cô an toàn. Nhưng tôi cảm thấy tốt nhất cô vẫn nên quay về, ở đó sẽ an toàn hơn nhiều”.
Nhưng Lý Tử Duyệt lại không nói gì, chỉ đi theo phía sau Trần Phong xuống dưới tầng.
Quán ăn sáng ở bên ngoài nhà nghỉ lúc này đang rất đông người, mọi người đều đang xếp hàng dài.
Trần Phong nói với Lý Tử Duyệt: “Cô ra đó xếp hàng đi, mua hộ tôi hai cái bánh bao nhé”.
Lý Tử Duyệt thắc mắc nhìn Trần Phong, như thể cô ấy đang nghĩ rằng cô ấy vừa nghe nhầm.
“Sao thế, cô không muốn đi à. Vậy thôi, tôi tự đi cũng được”, Trần Phong nói.
Nhưng Lý Tử Duyệt hình như nghĩ đến điều gì đó, lập tức đứng chặn trước mặt Trần Phong, nói với vẻ hơi trách cứ: “Để em đi”.
Trần Phong mỉm cười.
Còn anh đi đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh, định mua chút đồ ăn và nước, đề phòng trường hợp phải ở ngoài trời.
Khi anh mua đồ xong, Lý Tử Duyệt vẫn còn đang xếp hàng chưa đến lượt, cô ấy đứng đó đá những viên sỏi dưới chân, trông có vẻ rất nhàm chán.
Trần Phong đi tới hỏi: “Phải rồi, cô có tiền không?”.
Cô ấy bực dọc nói: “Đương nhiên là có rồi, nếu không em đứng đây làm gì?”.
Nếu cô ấy đã có tiền thì Trần Phong cũng không cần quan tâm nữa, anh trở về nhà nghỉ, vì Thanh Chi cũng cho anh nhiều thời gian, anh không cần phải vội xuất phát ngay lập tức.
Một lúc sau thì Lý Tử Duyệt về đến nhà nghỉ.
Cô ấy gõ cửa phòng Trần Phong, Trần Phong ra ngoài nhìn thấy trên tay cô ấy đang cầm một túi bánh bao.
Lý Tử Duyệt đưa bánh bao cho anh nói: “Của anh nè”.
Trần Phong nhận lấy bánh bao rồi hỏi: “Không phải là cô đang giận tôi đấy chứ?”.
Lý Tử Duyệt nói: “Đâu có, chỉ là mua bánh bao thôi mà”.
Trần Phong lại hỏi: “Chuyện hỏi cô lúc trước thì cô đã nghĩ kỹ chưa? Cô muốn cùng tôi đi gặp Thanh Chi, hay là muốn tôi đưa cô quay về?”.
Lý Tử Duyệt lúng túng nói: “Em đi theo anh được không, anh có bắt nạt em không?”
Hình như cô ấy đã nhìn thấy chân tướng gì đó, nhưng Trần Phong lại cười nói: “Cô nghĩ nhiều rồi đó, làm sao mà tôi bắt nạt cô được. Nếu cô đã quyết định rồi thì sau này đi theo tôi đi tìm Thanh Chi nhé”.
Lý Tử Duyệt gật đầu.
“Anh ăn bánh bao đi cho nóng”, nói xong, cô ấy liền quay về phòng của mình.
Trần Phong nhìn túi bánh bao trong tay, đúng là vẫn còn rất nóng, bên trong chiếc túi còn có một lớp hơi nước.
Anh ngồi trong phòng ăn bánh bao, vừa ăn xong được một lúc thì Lý Tử Duyệt lại đến tìm anh.
“Lại có chuyện gì thế?”, Trần Phong hỏi.
Lý Tử Duyệt ngại ngùng nói: “Anh có thể đi mua cùng em chút đồ không?”.
Trần Phong nhìn biểu cảm của cô ấy, đương nhiên cũng hiểu ra ngay là cô ấy muốn đi mua gì.
Anh nghĩ một lúc thấy Lý Tử Duyệt ở nơi đất khách quê người, lạ nước lạ cái, nếu gặp phải chuyện gì thì với sự hiểu biết của cô gái này chắc chắn sẽ bị ức hiếp thôi.
Thế là anh nói: “Được thôi, nhưng cô phải nghe lời tôi nhé”.
Lý Tử Duyệt vội vàng gật đầu.
Thị trấn nhỏ ở đây khá là náo nhiệt, người đi trên đường rất nhiều, hai người đi cùng nhau, chiều cao ngang nhau, tuổi tác cũng tương đương, nhìn rất giống như một đôi yêu nhau.
Dường như đến một nơi náo nhiệt như vậy, đến tâm trạng của Lý Tử Duyệt cũng trở nên cởi mở hơn nhiều.
Cô ấy luôn tò mò cái gì cũng muốn xem, chỉ cho Trần Phong hết cái nọ đến cái kia, như thể lần đầu tiên nhìn thấy những thứ này vậy.
Trần Phong cũng đã lâu rồi chưa có một buổi chiều bình yên đến vậy, mọi thứ đều rất đỗi giản dị và không màu mè.
Khi đi đến trung tâm thương mại có lẽ là cái duy nhất trong thị trấn này, Lý Tử Duyệt liền vội vàng lao vào bên trong.
Trần Phong vốn định trách mắng vài câu, nhưng nghĩ lại thôi, dù sao cô ấy cũng là một người năng động, cho nên để mặc cô ấy chạy nhảy như vậy.
Chương 846: Thanh Chi rời đi
Lý Tử Duyệt mặc một chiếc váy liền thân dài đến trước mặt Trần Phong hồ hởi nói: “Anh thấy chiếc váy này có đẹp không?”.
Đó là chiếc váy liền thân dài có hoa nhỏ màu đỏ, mà dáng người Lý Tử Duyệt vốn đẹp sẵn, một chiếc váy có thể bộc lộ ra các đường cong trên cơ thể cô ấy thì làm sao mà không đẹp được.
Chỉ là cô ấy còn chưa chờ Trần Phong lên tiếng, đã vội vàng chạy vào phòng thay đồ.
Lần này lại là một chiếc áo phông hở vai màu đỏ, trông còn gợi cảm hơn cả chiếc váy vừa rồi.
Cô ấy lại hỏi câu giống vừa nãy, nhưng hình như không hề mong chờ Trần Phong trả lời.
Ngồi ở đó nhìn Lý Tử Duyệt đi đi lại lại mấy lần liền, cuối cùng Trần Phong mới hỏi: “Cô muốn xem đến lúc nào đây?”.
Sau đó Lý Tử Duyệt mới tem tém lại, cô chọn vài bộ mà cô cảm thấy đẹp nhất, rồi đi đến quầy thanh toán.
Một cô gái ăn mặc diêm dúa đứng bên cạnh lanh lảnh nói: “Tiểu yêu tinh bây giờ càng ngày càng biết dụ dỗ đàn ông, đến những nơi như thế này mà cũng dám chi, không sợ tháng sau không có cơm mà ăn hay sao”.
Trần Phong còn chưa để ý, nhưng Lý Tử Duyệt lại chất vấn hỏi: “Cô nói ai đấy?”.
Cô gái ăn mặc diêm dúa kia không thèm trả lời, như thể sợ mất giá, chỉ đi thẳng đến quầy rồi đặt quần áo mình đã chọn lên.
Cô ta nói với nhân viên: “Mấy mẫu mới của tháng này đúng là chẳng ra sao, tôi chẳng có hứng mua gì luôn”.
Cô nhân viên mỉm cười nói với cô ta: “Chị Mai, thực sự xin lỗi chị, tháng sau có mẫu mới em đảm bảo sẽ thông báo cho chị đầu tiên”.
Cô gái kia nói với vẻ có hơi cụt hứng: “Được rồi được rồi, tôi đâu có nói các cô, chỉ là bị một số người làm mất hứng thôi”.
Lý Tử Duyệt vốn không muốn cãi nhau với cô ta, nhưng nghe thấy câu nói này, liền bực mình lao tới.
“Cô đang nói ai đấy? Cô mới là yêu tinh, cả nhà cô đều là yêu tinh hết”.
Trần Phong lúc này mới hiểu cô gái kia đang nói anh và Lý Tử Duyệt, nên anh cũng bực mình đi tới.
Còn cô gái kia nhìn Lý Tử Duyệt với vẻ coi thường, chế nhạo nói: “Không có học đúng là không có học, cho rằng mình xinh đẹp thì không cần thể diện nữa rồi, kéo đàn ông đi mua hết cái này đến cái kia, cũng không biết là tiêu tiền của ai nữa”.
Nói xong, cô ta liền xách đồ đi ra.
Lý Tử Duyệt đương nhiên không thể để cô ta cứ thế mà đi được, lập tức đứng chặn trước mặt cô ta tức tối nói: “Tôi tiêu tiền của tôi, đều là tiền của tôi hết, tôi đâu phải loại phụ nữ đó, cô đừng có ăn nói linh tinh”.
“Tránh ra, đừng để tôi phải đánh cô”, sau khi bị chặn lại, cô gái ăn mặc diêm dúa kia bực mình kéo Lý Tử Duyệt sang một bên bảo cô tránh ra.
Nhưng Lý Tử Duyệt cứ cứng đầu đứng chặn ở đó.
“Tôi không tránh đấy, trừ khi cô xin lỗi tôi, nếu không tôi sẽ không để cô đi”.
Vừa nói xong, cô gái ăn mặc diêm dúa kia liền giơ tay lên, trông như thể chuẩn bị đánh Lý Tử Duyệt.
Lý Tử Duyệt sợ hãi nhắm mắt lại né, một lúc sau vẫn chưa thấy gì, cô mới mở mắt ra thì nhìn thấy Trần Phong đang tóm lấy cổ tay của đối phương.
“Chưa đến lượt cô phải dạy cô ấy”.
Trần Phong lạnh lùng nói với cô gái kia.
Cô gái ăn mặc diêm dúa giãy giụa một lúc, Trần Phong mới buông tay cô ta ra.
Thoát khỏi tay Trần Phong xong, cô ta nhìn Trần Phong với vẻ mặt hung dữ rồi tức tối nói: “Loại nghèo kiết xác như anh mà cũng đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân à, cũng không nhìn gương soi lại mình đi xem mình là thể loại người nào?”.
Trần Phong không giận ngược lại còn cười: “Cô nhiều tiền lắm à? Hay là chúng ta cá cược đi, nếu tiền của tôi nhiều hơn của cô, thì cô phải cởi hết quần áo rồi đi ra khỏi đây”.
Cô gái kia ngạc nhiên nhìn Trần Phong, dường như không ngờ Trần Phong lại nói như vậy, cô ta ngập ngừng vài giây mới nói tiếp: “Đồ thần kinh, hai người đều là đồ thần kinh”.
Nói xong liền xách đồ đi ra.
Trần Phong không muốn cứ thế mà để cô ta đi, anh cũng đứng chặn trước mặt cô ta cười nói: “Sao? Không dám à? Chẳng phải cô nghĩ tôi là tên nghèo kiết xác sao, lẽ nào cô còn không bằng cả một tên nghèo kiết xác à?”.
“Tránh ra đi!”, cô gái kia quát lên.
Trần Phong bị cô ta đẩy một cái, rồi cô nhân viên ở quầy cuối cùng cũng đến giảng hòa.
“Anh ơi ở đây là nơi công cộng, mong anh đừng gây chuyện ở đây nữa”.
Lý Tử Duyệt thấy cô nhân viên nói vậy, cũng bực mình nói: “Vừa nãy lúc cô ta nói chúng tôi thì sao cô không nói gì, giờ lại ra nói đỡ cô ta là sao?”.
Cô nhân viên vội vàng nói: “Anh à, anh có thể đừng so đo với chị ấy không? Như vậy trông không có phong độ chút nào”.
Trần Phong cười nói: “Phong độ? Tôi không cần, tôi chỉ muốn biết cô ta rốt cuộc có nhiều tiền hơn tôi hay không thôi”.
Cô nhân viên liền cao giọng nói: “Anh ạ, anh còn như vậy chúng tôi sẽ gọi bảo vệ đấy”.
Cô nhân viên này rõ ràng là không dám đắc tội với vị khách quen mà cô ta gọi là chị Mai kia, đương nhiên sẽ đứng về phía cô ta để đối phó với Trần Phong.
Trần Phong nhìn qua một lượt tất cả quần áo ở đây, anh cười nói: “Chẳng phải là tiền thôi sao, tôi mua hết toàn bộ quần áo của cô ở đây, cô đừng có nói nhiều được không?”.
Cô nhân viên cũng không ngờ Trần Phong lại nói những lời như vậy, nhưng cô ta không nghĩ rốt cuộc lời Trần Phong nói có thật không, mà cô ta đang nghĩ nếu Trần Phong thật sự mua hết chỗ này, vậy thì cô ta có thể nhận được bao nhiêu tiền hoa hồng.
Trong mắt cô ta lúc này chỉ toàn là tiền.
Cô gái ăn mặc diêm dúa kia hét lên với Trần Phong: “Đồ điên, mẹ kiếp, đúng là điên thật sự rồi”.
Trần Phong hoàn toàn không muốn chửi nhau với cô ta, anh không có chút hứng thú nào.
Nhưng thấy sự việc có vẻ hơi căng, đến Lý Tử Duyệt cũng không muốn dây dưa thêm nữa, cô đi đến bên cạnh Trần Phong nói nhỏ: “Hay là chúng ta bỏ qua đi, dù sao chúng ta cũng không bị tổn thất gì”.
Trần Phong nhìn bộ dạng e dè của cô ấy, liền nói: “Chẳng phải cô đã hứa khi đi ra ngoài sẽ nghe lời tôi mà, sao giờ lại nuốt lời vậy?”.
Lý Tử Duyệt lắc đầu, nhưng cảm thấy không muốn tiếp tục tranh cãi nữa, cô do dự không biết nên nói thế nào.
Chờ thấy Lý Tử Duyệt không nói gì nữa, Trần Phong lại nói với cô gái ăn mặc diêm dúa kia: “Nếu cô không muốn cá cược thì xin lỗi cô ấy đi, nói rằng cô đã ăn nói linh tinh, nếu không tôi dám tự tay lột sạch đồ của cô ra đấy”.
Nói đến đoạn cuối, giọng nói của Trần Phong trở lên lạnh lùng, như thể anh dám làm như vậy thật.
Cô gái ăn mặc diêm dúa kia nắm chặt túi xách trong tay, như thể đang suy nghĩ lời nói của Trần Phong, chỉ là chuyện này đối với cô ta mà nói thực sự vô cùng mất mặt.
Nhưng vẻ mặt hung dữ của Trần Phong vẫn ở đó, cô ta có hơi e dè.
Trần Phong sờ lên sống mũi của mình, như thể cảm thấy hơi mệt mỏi, anh lại nói tiếp: “Sao, tôi không có nhiều thời gian đâu”.
Cô gái kia cuối cùng cũng không còn phản kháng nữa, cảm thấy hơi suy sụp rồi bật khóc, cô ta nhìn Trần Phong nghẹn ngào nói: “Tôi... xin lỗi”.
Trần Phong lại lạnh lùng nói: “Gì cơ, tôi không nghe rõ”.
Cô gái ăn mặc diêm dúa kia cảm thấy mất mặt muốn chết, cô ta lại cố cao giọng hơn: “Tôi xin lỗi”.
“Tôi đang bảo cô xin lỗi cô ấy cơ mà, cô đang làm gì thế?”.
Chương 847: Bị bắt nạt
Bình luận facebook