• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Long tế Full dịch (9 Viewers)

  • Chương 883-888

“Mau đi đi!”.

Trần Phong nói xong, thế là không thể kiểm soát được bản thân nữa, rồi lao về phía Phượng Thê.

Phượng Thê sợ hãi hét lên, cô thậm chí còn nhắm mắt lại một cách tuyệt vọng.

Nhưng có một lưỡi kiếm ngăn trước mặt Trần Phong, một chưởng đập luôn vào thanh kiếm khiến người đang cầm thanh kiếm bị lùi về phía sau vài bước, và lúc này Trần Phong cũng bị chặn lại.

Còn chưa chờ cho Trần Phong một lần nữa xông lên, năm, sáu mũi kiếm lần lượt chĩa tới, chặn luôn đường đi của Trần Phong.

Có mục tiêu mới, Trần Phong cũng mất đi suy nghĩ đối phó Phượng Thê.

Anh giao đấu với năm, sáu người này.

Cho dù đã đảo ngược công pháp nhưng Trần Phong lúc này cũng chỉ có một mình, anh có dũng mãnh không sợ chết thế nào thì cuối cùng vẫn bị khống chế.

Giống như một con thú dữ bị nhốt trong lồng sắt, không ngừng gầm rú la hét nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát ra khỏi chiếc lồng được đúc bằng sắt đó.

Chưa đầy nửa tiếng, chủ nhân của năm, sáu thanh kiếm đều là người của nhà họ Thiên, nhưng nhìn Trần Phong bất chấp như vậy, bọn họ cho dù không muốn làm Trần Phong bị thương cũng khó.

Sau khi Phượng Thê thoát khỏi nguy hiểm, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô ấy cũng sợ người nhà họ Thiên sẽ làm Trần Phong bị thương, liền đến hét với bọn họ: “Giờ anh ấy đang trong trạng thái thần trí không tỉnh táo, chỉ cần nửa tiếng nữa thôi anh ấy sẽ có thể trở về trạng thái bình thường”.

Người nhà họ Thiên tuy không biết có phải thật hay không, chỉ là vừa giao đấu với Trần Phong, vừa thảo luận với nhau.

May mà giờ đây Trần Phong đang bị năm, sáu người bao vây, không có sức mà đánh trả nữa, cho nên mấy người này chỉ cần chờ qua nửa tiếng nữa sẽ biết là thật hay giả ngay.

Nếu Trần Phong vẫn như vậy, thì lúc đó bọn họ muốn xử lý Trần Phong cũng không phải là không thể.

Phượng Thê nói xong, liền mặc kệ Trần Phong, Long Lăng giờ đây không biết còn sống hay đã chết, cô ấy vẫn đang lo lắng cho tính mạng của chị mình hơn.

Có lẽ là do Phượng Thê đến kịp thời, Long Lăng chỉ là bị ngất thôi, vết thương đang chảy máu nhưng không hề nguy hiểm đến tính mạng, Phượng Thê vội vàng trị liệu băng bó cho Long Lăng, có thể một lúc nữa Long Lăng sẽ tỉnh lại ngay.

Còn về Trần Phong, anh cũng bị khống chế trong nửa tiếng trời, và chờ đến khi thời gian của công pháp kết thúc, thần trí của anh đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng sự đau đớn trong cơ thể thì vẫn còn tiếp tục.

Anh không biết triệu chứng của anh có phải đã nhẹ hơn trước đây nhiều không, nhưng anh chỉ biết cơn đau của anh lúc này vẫn không thể nào có thể chịu đựng nổi, các cơn đau nhói từ khắp các kinh mạch trong cơ thể, giống như bị cắt da rút gân vậy.

Khi toàn bộ người nhà họ Thiên đã buông kiếm xuống, chưa đầy một giây anh liền đau đớn mà ngất đi.

Chỉ trong một đêm nhà họ Thiên gặp phải chuyện như vậy, Thiên Tầm Nghệ đương nhiên cảm thấy vô cùng buồn bực, ông cụ đang có dấu hiệu hồi phục thì không ngờ lại có người đến ám sát hai chị em nhà họ Thường.

Nếu nói không thành công thì đã đành, giờ đây trong khu nhà của nhà họ Thiên lại vẫn để cho người khác làm Long Lăng bị thương, anh ta làm sao mà không tức giận cho được.

Nhìn các cao thủ nhà họ Thiên trước mặt đây, thế mà lại không ai phát hiện ra đối phương đột nhập.

Sự tức giận trong lòng đã được giải tỏa, nhưng suy cho cùng cũng không chỉ là lỗi của bọn họ, nên khi cần động viên thì vẫn phải động viên,

“Bọn chúng giờ coi nhà họ Thiên chúng ta như cái chợ, muốn đến thì đến muốn đi thì đi. Đây là một thách thức lớn với nhà họ Thiên chúng ta, tôi biết trong lòng các vị cũng rất tức giận, nhưng giờ đây đã như vậy rồi, bọn chúng đã nhảy lên đầu chúng ta, lẽ nào còn để bọn chúng tiếp tục sao?”, anh ta nói xong những người còn lại cũng rất tức giận.

Chỉ là bọn họ hình như cũng không có cách nào.

Thiên Tầm Nghệ liền nói: “Mấy ngày nay hãy canh giữ khu nhà đó thật tốt, các vị tự sắp xếp thời gian, chờ ông cụ tỉnh lại chúng ta lại lên kế hoạch, nếu có thể hoàn toàn biết đám người kia là ai, thì chúng ta có thể ra tay rửa mối nhục này luôn”.

Sau khi dặn dò người nhà họ Thiên xong, khu nhà mà Trần Phong ở trở thành nơi an toàn nhất trong toàn bộ khu nhà họ Thiên.

Ngày hôm sau Trần Phong tỉnh lại, anh nằm trong phòng của mình, khi tỉnh lại bên cạnh anh cũng không có ai cả.

Giống như được tỉnh lại trong khu nhà Lam Chi của hai chị em nhà họ Thường vậy, Trần Phong dường như không cảm nhận thấy sự đau đớn trong cơ thể.

Xem ra Phượng Thê nói không sai, giờ anh quả thực đã giảm đi rất nhiều gánh nặng, vốn dĩ phải chịu đựng đau đớn trong bảy ngày, thì giờ chỉ cần đúng một ngày, nếu được điều dưỡng tiếp, có thể thời gian sẽ còn rút ngắn thêm.

Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ của anh thôi.

Sau khi ngồi dậy, anh nhớ đến hôm đó khi nhìn thấy Long Lăng là lúc đó cô ấy đang bị thương, nên anh mặc quần áo rồi chạy về phía khu nhà của Long Lăng.

Trên đường đi anh gặp Phượng Thê.

“Chị cô giờ thế nào rồi?”, Trần Phong hỏi.

Phượng Thê hình như trông rất bơ phờ, tuy cô ấy không bị thương gì cả, nhưng cảnh hãi hùng đó đối với cô ấy mà nói thì là lần đầu tiên gặp phải, đến giờ ánh mắt nhìn Trần Phong cũng có hơi e dè.

Nhưng cô ấy vẫn trả lời: “Chị tôi không bị nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là vì sợ hãi quá mức, nên nghỉ ngơi một thời gian mới tỉnh lại”.

Trần Phong nghe thấy không bị nguy hiểm mới cảm thấy yên tâm, và anh lại chú ý đến Phượng Thê rồi quan tâm hỏi: “Vậy cô thì sao, chuyện tối qua tuy tôi còn nhớ nhưng đó thực sự không phải tôi muốn như vậy”.

Trần Phong cũng xin lỗi về hành vi cuối cùng lại lao về phía Phượng Thê khi đó.

Phượng Thê lắc đầu nói: “Tôi biết mà, anh không cần xin lỗi, nếu không có anh thì tôi có khi đã chết cùng với chị tôi rồi”.

Cô ấy bi quan thất vọng đến nhường nào, vốn dĩ trong đầu cô ấy chỉ hi vọng luôn được ở cùng chị cô trong căn nhà đó, không phải quan tâm tới những chuyện khó hiểu thế này.

Nhưng bây giờ cô ấy lại không có bất kỳ cách nào cả.

Thần thái sa sút, không thể nhìn thấy bộ dạng trước đây của cô ấy nữa, sức sống tiềm ẩn phía sau biểu cảm hiền hòa kia dường như đã bị mọi thứ làm cho tan biến.

Trong lòng Trần Phong cũng cảm thấy đau lòng, anh nói: “Là lỗi của tôi, tôi đã hứa bảo vệ cô và chị cô mà lại để cô ấy bị thương, tôi đúng là quá thể vô dụng”. Anh tự trách mình.

Phượng Thê lại một lần nữa lắc đầu: “Anh đã làm rất tốt rồi, tôi biết anh thật lòng muốn bảo vệ chúng tôi. Khi thấy anh phát điên là tôi đã biết rồi, đây vốn chỉ là lựa chọn khi bản thân anh rơi vào tình thế nguy nan nhất, nhưng lần này anh lại làm như vậy là vì tôi và chị tôi”.

Giống như Phượng Thê nói vậy, Trần Phong biết sự đau đớn đó, cho nên anh cố gắng không phải dùng đến sức mạnh của việc đảo ngược công pháp, nhưng tối qua anh gần như chỉ lưỡng lự trong giây lát rồi vẫn quyết định lựa chọn.

“Tôi...”, Trần Phong không biết nói gì cả.

“Đi xem chị tôi thế nào đi”, Phượng Thê gợi ý nói.

Hai người sánh vai nhau đi về phía phòng của Long Lăng.

Vào đến phòng liền ngửi thấy mùi thơm của thuốc, giống như mùi trên người của Long Lăng vậy, chỉ cần đứng gần Long Lăng một chút thì luôn ngửi thấy mùi thơm thảo dược này.

Nhưng cô ấy lúc này vẫn đang nằm trên giường, và vẫn chìm trong hôn mê.

Vì cô ấy được đắp chăn nên Trần Phong không biết cô ấy bị thương ở đâu, Phượng Thê nói: “Chị ấy chỉ bị thương một chút phía dưới tim, coi như giữ được tính mạng. Nếu chậm chút nữa, người đó chỉ cần đâm một nhát kiếm thì có lẽ thực sự không thể cứu được nữa”.

Trần Phong cũng vô cùng kinh ngạc.


Chương 883: Sóng gió qua đi

Anh nói: “Có lẽ chúng ta vẫn nên về sớm thì hơn, nơi này thực sự không phải nơi mà chị em cô nên ở lâu”.

Trần Phong không phải muốn chùn bước, không phải anh sợ bản thân mình, chỉ là lo cho hai chị em nhà này, hai người như là đóa sen trắng trong núi sâu chưa từng bị vấy bẩn, có thế nào cũng không nên để chuyện này bôi nhọ bọn họ.

Nhưng không ngờ lần này Phượng Thê lại từ chối: “Tôi nghĩ chị có tỉnh lại, cũng không đồng ý rời đi đâu, tính cách của chị rất bướng bỉnh, có người không cho chị ấy đi cứu người, thì chị ấy cho dù có chết, cũng phải dốc hết sức cứu người ta”.

Trần Phong biết Phượng Thê hiểu Long Lăng nhất, nếu cô ấy đã nói như vậy, thì đích thị là như vậy.

Phượng Thê đứng bên cạnh Trần Phong, sắc mặt tái nhợt, Trần Phong vừa cảm thấy có gì không đúng, Phượng Thê đã ngất sang một bên.

Trần Phong vội vàng kéo cô ấy về đằng trước, để ít nhất cô ấy cũng không ngã xuống đất.

Dìu Phượng Thê trong tay, Trần Phong bé tiếng gọi tên Phượng Thê.

“Phượng Thê, tỉnh lại đi. Cô làm sao thế?”.

Một thoáng sau, Phượng Thê từ từ mở mắt, nhìn thấy Trần Phong ở trước mặt, cô cũng không lập tức đẩy anh ra, hình như là cơ thể không trụ được, cô cũng biết điều đó.

“Tôi không sao, chỉ là hơi bí bách, đỡ tôi sang bên kia ngồi đi”.

Trần Phong không nói gì mà làm theo, dìu Phượng Thê đi đến bên một chiếc ghế trong phòng Long Lăng ngồi xuống.

Cơ thể của Phượng Thê rất mềm mại, trên người cũng tỏa ra một mùi thảo dược nhè nhẹ, không nồng đậm như Long Lăng, phần nhiều xen lẫn mùi cơ thể của phụ nữ.

Khi ngọc quý rời khỏi vòng tay, Trần Phong có phần không nỡ, nhưng giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này, sau khi anh đặt Phượng Thê ngồi vững, bản thân cũng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, vội hỏi: “Giờ thấy thế nào rồi? Đã đỡ hơn chút nào chưa?”.

Phượng Thê gục đầu xuống bàn, nhỏ nhẹ nói: “Không sao rồi, anh không cần quá lo lắng”.

Cô cố gắng nở một nụ cười, nói với Trần Phong: “Anh làm như thế, sẽ khiến người ta động lòng đấy, phụ nữ thích nhất là điều này”.

Trần Phong thấy cô ấy vẫn có thể nói đùa, trong lòng mới thầm yên tâm, chắc chỉ là do quá suy nhược, anh trêu lại Phượng Thê: “Động lòng càng tốt, ít nhất tôi biết mình vẫn còn sức hấp dẫn”.

Phượng Thê ngán ngẩm nói: “Chính cái kiểu không đứng đắn này, chị mà biết, nhất định sẽ mắng anh là đồ khốn”.

Trần Phong vốn muốn dìu Phượng Thê về phòng, nhưng cô ấy từ chối, cô ấy tính một lát nữa Long Lăng sẽ tỉnh lại, cảm giác nếu như lúc tỉnh lại, chị không nhìn thấy mình ở bên cạnh, nhất định sẽ lo lắng.

Trần Phong cũng không kiềm được mà cảm động trước tỉnh cảm chị em của bọn họ.

Quả nhiên đúng như những gì Phượng Thê nói, bên giường Long Lăng có động tĩnh, hình như Long Lăng đã tỉnh lại.

“Anh mau ra xem đi”, Phượng Thê vội vàng nói với Trần Phong.

Mà Long Lăng vừa mở mắt ra nhìn thấy Trần Phong, giống như Phượng Thê đoán, câu đầu tiên cô ấy đã hỏi: “Phượng Thê sao rồi?”.

“Cô ấy không sao, đang ở kia”.

Trần Phong chỉ vị trí của Phượng Thê cho cô ấy, Long Lăng nghiêng đầu ra nhìn, quả nhiên thấy Phượng Thê đang ngồi ở đó, mặc dù sắc mặt không tốt, nhưng vừa nhìn cô ấy đã nhận ra, Phượng Thê chỉ hơi suy nhược một chút thôi, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều.

Sau đó mới nói với Trần Phong: “Anh có thể rót cho tôi cốc nước không?”.

Cô ấy rất khách sáo, Trần Phong vội vàng đi ra bàn, rót một cốc nước lọc, sau đó đưa đến trước mặt Long Lăng, nằm ở trên giường không tiện lắm, nhưng vì vết thương, cô ấy cũng không cách nào tự ngồi dậy được, chỉ đành nói với Trần Phong: “Đỡ tôi ngồi dậy”.

Trần Phong liền ngồi xuống bên cạnh giường của Long Lăng, đưa tay đỡ lấy lưng của Long Lăng, cơ thể mảnh mai ấy vậy mà chỉ hết có nửa vòng tay của Trần Phong.

Trần Phong từ từ đỡ cô ấy dậy, anh có thể nhìn thấy làn da trắng nõn và nhẵn nhụi trên phần gáy của cô ấy, những sợi lông mao nhàn nhạt dường như cũng cử động theo làn da.

Trần Phong vội nhìn đi chỗ khác, mà Long Lăng vừa ngồi dậy lại không hề hay biết, vẫn uống cốc nước trong tay Trần Phong.

Nhưng vì không khống chế được cơ thể, nên không thể dùng miệng để uống nước, chỉ đành không ngừng ngửa cổ lên.

Trần Phong cũng để ý thấy, nên từ từ nâng cao cốc nước, để Long Lăng có thể uống hết.

Đợi Long Lăng uống hết cốc nước, Trần Phong thu cái cốc về, Long Lăng hình như vẫn chưa hết khát. Nhưng cô ấy cũng không yêu cầu thêm nữa, chỉ nhìn Trần Phong ở bên cạnh, bởi vì bây giờ Trần Phong đang đỡ cô ấy dậy, cho nên hai người tựa rất sát vào nhau.

Thậm chí mùi đặc trưng của đàn ông còn không ngừng phả vào mũi cô ấy, mà loại mùi hương này bất giác khiến cô ấy nhớ lại sự việc xảy ra tối hôm đó, nhất thời ngượng ngùng đỏ ửng mặt lên.

Chỉ có thể thỏ thẻ nói với Trần Phong: “Được rồi, để tôi nằm xuống đi”.

Mặc dù Trần Phong cảm thấy cơ thể mềm mại của cô ấy đặt trong lòng rất thoải mái, nhưng cũng không muốn khiến Long Lăng hiểu nhầm mình, vốn dĩ giữa hai người có khúc mắc rồi, nên cô ấy vừa nói xong anh liền đặt cô ấy xuống luôn.

Thấy chị đã không sao, Phượng Thê lòng vốn nặng trĩu giờ mới từ từ dễ chịu hơn, cô ấy cũng không làm phiền Long Lăng nghỉ ngơi, nói vài câu với Long Lăng xong liền cùng Trần Phong rời đi.

Vừa hay sau khi ra khỏi cửa, thì nhìn thấy Thiên Tầm Nghệ đi vào.

Vì xảy ra chuyện như thế ở nhà họ Thiên, anh ta đương nhiên rất áy náy, thật ra đêm hôm qua vẫn liên tục xin lỗi, có điều Long Lăng lúc đó vẫn chưa tỉnh lại, mà Phượng Thê thì lo lắng cho Long Lăng, đương nhiên không có tâm trạng nói nhiều với Thiên Tầm Nghệ.

Giờ anh ta lại đến đây, đương nhiên vẫn là để xin lỗi, tuy đây là gia tộc có thực lực lớn mạnh nhất hoang mạc, nhưng gặp phải chuyện này, Trần Phong sao có thể không tức giận chứ.

Cho nên câu đầu tiên anh đã mắng Thiên Tầm Nghệ: “Nhà họ Thiên mệnh danh là thế gia lâu đời, đế vương của hoang mạc, nhưng lại để cho người ta tìm đến cửa, hơn nữa còn làm người khác bị thương. Tôi thấy các anh cũng chỉ hữu danh vô thực thôi”.

Châm chọc khiêu khích, Thiên Tầm Nghệ vừa nghe đã biết Trần Phong cố tình che giấu sự tức giận, nhưng lỗi là của nhà anh ta, anh ta thật sự không thể phản bác, chỉ đành để mặc cho Trần Phong nói.

“Đúng là lỗi của chúng tôi, mấy vị đến nhà họ Thiên chúng tôi, chữa bệnh cho bố tôi, lại rơi vào tình cảnh này, thật là do nhà họ Thiên chúng tôi chăm sóc không chu đáo, cái này tôi xin nhận lỗi”.

Trần Phong nói rất nhiều câu chối tai, nhưng Thiên Tầm Nghệ đều im lặng nghe, không dám phản bác gì, đến cả Phượng Thê cũng không nhìn được nữa.

“Được rồi, đây cũng không phải lỗi của nhà họ Thiên, bọn họ cũng không hi vọng chúng ta bị thương thật mà”.

Thiên Tầm Nghệ vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn cô đây thông cảm, nhưng thực sự là vấn đề của nhà họ Thiên chúng tôi, chúng tôi đã điều động người của nhà họ Thiên bảo vệ thật tốt khu này, sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa đâu ạ, xin các vị yên tâm”.

Trần Phong nhìn anh ta không hề giả tạo, nhưng vì trong lòng vẫn còn tức giận, nên không đáp trả gì hết.

Vẫn là Phượng Thê nói lời cảm ơn.
Chương 884: Chị em thâm tình

Qua buổi trưa, hai người mới lại đi thăm Long Lăng, nhưng vì Long Lăng bị thương, cho nên hai người đều không nán lại quá lâu, chỉ nói với cô ấy vài câu rồi rời đi.

Còn về chuyện ám sát, vốn dĩ nếu như có nhân chứng sống, có lẽ chuyện sẽ đơn giản hơn, nhưng đáng tiếc là, do công pháp của Trần Phong, mà cả hai tên đó đều bị giết chết, hơn nữa còn chết rất thê thảm.

Nhà họ Thiên kiểm tra thi thể, cũng không điều tra ra được gì, hai người này không giống người có tiếng trong giới võ thuật, càng không giống người có thù với nhà họ Thiên.

Có điều, nhà họ Thiên cũng không thể cứ thế dừng việc tiến hành điều tra hai người đó làm sao vào được nhà họ Thiên, rồi làm sao mò vào được khu nhà này.

Cuối cùng cũng chỉ có thể đưa ra kết luận là bảo vệ sơ suất, dù sao thì việc canh gác của bọn họ cũng chú trọng ở chỗ ông cụ nhà họ Thiên, đương nhiên không thể chăm lo chu đáo cho bên này được.

Đến buổi chiều, Thiên Tầm Nghệ lại đến.

Trần Phong vẫn cùng Phượng Thê gặp Thiên Tầm Nghệ, chỉ là hình như sắc mặt của Thiên Tầm Nghệ có phần khó xử.

Phượng Thê dịu dàng hỏi: “Anh Thiên, không biết là có chuyện gì, anh cứ nói đi, nếu không cứ để chúng tôi lo lắng như thế này, cũng không biết phải làm thế nào”.

Phượng Thê đương nhiên vẫn cho rằng liên quan đến vụ ám sát.

Nhưng Thiên Tầm Nghệ vội vàng xua tay: “Cô Thường, không phải là chuyện đó, chỉ là lúc trước nghe cô Long Lăng nói, bệnh của bố tôi cần mỗi ngày tiến hành châm cứu hai lần, duy trì trong vòng bảy ngày, mới có thể khỏi hẳn, buổi sáng nay đã không…”.

Lời này thật sự khó nói ra, Thiên Tầm Nghệ nhìn sắc mặt hai người Phượng Thê không tốt, vội nói: “Đương nhiên tôi biết sau khi hai chị em cô trải qua chuyện như thế do sai sót của nhà tôi, còn đến thỉnh cầu như vậy thật là trở trẽn, nhưng tôi cũng không có cách nào khác, nếu như cô Phượng Thê có thể tiếp tục châm cứu một hai hôm, đương nhiên tôi sẽ không đến làm phiền hai cô nữa”.

Anh ta nói năng rất khéo léo, khách sáo, nhưng Trần Phong nghe xong vẫn thấy tức giận, đang định đuổi anh ta đi, nhưng lại bị Phượng Thê ngăn cản, nói: “Anh Thiên, đúng là như vậy, cần phải châm cứu bảy ngày liên tục, nếu như bỏ dở thì coi như trước đó công cốc hết, chị tôi bị thương, tôi nhất thời loạn hết cả lên, nếu không sáng nay nhất định sẽ qua, may mà hôm nay vẫn chưa hết ngày, giờ làm bù vẫn còn kịp, xin anh chờ một chút, tôi chuẩn bị xong sẽ đi cùng anh qua đó”.

Thiên Tầm Nghệ cũng khom người hành lễ, nói: “Không dám, là nhà họ Thiên chúng tôi tiếp đãi không chu đáo, mà còn thỉnh cầu hai vị như vậy, đợi xong việc, nhà họ Thiên tôi nhất định sẽ cảm tạ hai vị”.

Trần Phong còn định nói vài lời, tình trạng của Phượng Thê bây giờ thực sự không tốt lắm, nếu như cố châm cứu, cũng không biết cô ấy có trụ được không, nhưng Trần Phong cũng biết tính cách của hai chị em họ, lời ra đến miệng rồi lại đành nuốt xuống.

Một lúc sau, Trần Phong đeo hòm thuốc đi sau Phượng Thê, lại đến phòng bệnh của ông cụ Thiên.

Trong phòng chỉ còn hai người, Trần Phong mới hỏi: “Không có Long Lăng, cô có làm được không?”.

Phượng Thê giơ tay lên tát cho Trần Phong một cái, tức giận nói: “Có phải anh xem thường tôi đúng không, có phải anh cho rằng tôi kém xa chị tôi đúng không?”.

Mặc dù cái tát không có cảm giác gì, Trần Phong vẫn động đậy theo phản xạ, biết là câu này đã khiến Phượng Thê không vui, vội vàng xin tha: “Không, tuyệt đối không, tôi chỉ là thấy sức khỏe cô không tốt lắm, sợ cô mệt thôi”.

Phượng Thê vẫn lườm Trần Phong, nói: “Trong lòng anh nghĩ gì đều hiện hết trên mặt ấy, anh chính là thấy tôi thua xa chị tôi”.

Trần Phong lắc đầu, giống một đứa trẻ phạm lỗi, Phượng Thê thấy buồn cười, phá lên cười, rồi lại nói: “Thật ra lúc nhỏ, tôi không hề kém chị tôi chút nào, sư phụ quản rất nghiêm, người suốt ngày bị để mắt như tôi còn làm tốt hơn cả chị tôi, đến sư phụ cũng khen tôi”.

Trần Phong tò mò hỏi: “Vậy sao trông cô lại không giỏi bằng chị cô?”.

Phượng Thê cười nói: “Sau đó tôi thấy chị tôi cố gắng như vậy, mà có lúc lại không bằng tôi, sư phụ thì không khen chị ấy, chị ấy lén trốn vào một góc ngồi khóc, tôi liền nghĩ nếu như tôi lười biếng, để chị được sư phụ khen ngợi, vậy thì tốt rồi, sau đó quen thói lười biếng không muốn cố gắng nữa, rồi sau nữa thì anh biết rồi đấy”.

Trần Phong bị lí do này chọc cho cười, nói: “Cô đang biện minh cho sự lười biếng của mình thì có”.

Nói đùa thì nói đùa, nhưng vẫn phải châm cứu xong cho ông cụ Thiên đã.

Trần Phong vẫn làm những việc như lần trước, giúp ông cụ Thiên ngồi dậy, sau đó để Phượng Thê châm cứu.

So với tác phong nhanh, chuẩn, chắc của Long Lăng, Phượng Thê chậm rãi hơn, vốn dĩ Long Lăng chỉ cần đến một tiếng, ấy vậy mà Phượng Thê làm chưa được nửa tiếng, trán đã đầm đìa mồ hôi.

Trần Phong thấy thế có hơi lo lắng, bước lên hỏi nhỏ: “Cô vẫn ổn chứ?”.

Phượng Thê không đáp lời, chỉ im lặng tìm kiếm huyệt vị.

Trần Phong lấy từ bên cạnh ra một tờ khăn giấy, đưa tay lên lau sạch những giọt mồ hôi dày đặc trên mặt Phượng Thê.

Cứ thế qua hai tiếng đồng hồ, Phượng Thê vẫn còn một chút nữa mới xong, bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân đi đến, bọn họ nhất định cũng cảm thấy không giống bình thường, không biết có xảy ra sự cố gì không, dù gì người nằm trên giường bệnh cũng là ông cụ nhà họ.

Trần Phong nhìn Phượng Thê có vẻ khó chịu, mặc dù liên tục giúp cô ấy lau mồ hôi, nhưng chảy mồ hôi lâu, mất nhiều nước như vậy, Trần Phong thật sự lo Phượng Thê sẽ ngất đi, trong lòng vô cùng sốt ruột.

Nhưng Trần Phong biết lúc này không thể bảo cô dừng lại, châm cứu đến thời khắc quan trọng, việc thiếu đi vài cây kim cũng có thể làm công sức trước đấy đi tong hết, nếu như bây giờ thất bại thật, Trần Phong sợ Phượng Thê không ngất vì mất nước, mà là lao lực quá độ, tâm thần suy kiệt.

Thậm chí anh còn có lòng muốn đuổi những người ở ngoài cửa đi, không để bọn họ vào làm phiền Phượng Thê, nhưng lại không dám lên tiếng, sợ ảnh hưởng đến sự tập trung của Phượng Thê.

Đúng lúc Trần Phong đang lo lắng, thì Phượng Thê run lẩy bẩy hét lên: “Trần Phong!”.

Trần Phong vội vàng đáp: “Tôi đây!”.

“Chắc tôi không chịu được nữa rồi, quá lâu rồi tôi không luyện về loại bệnh này, tay nghề cũng không thạo”.

Trần Phong lo lắng nói: “Vậy phải làm sao, nếu như được, thì để tôi hoàn thành nốt mấy kim cuối cho”.

Phượng Thê lắc đầu: “Anh không hiểu nguyên lý, sức mạnh, huyệt vị của nó, anh không sờ thấy được đâu, châm kim linh tinh còn chỉ làm tệ hơn thôi”.

Trần Phong nhìn Phượng Thê, cô ấy đã nói như thế, chắc chắn là đã có cách.

Phượng Thê lại nói: “Anh hãy nghĩ cách giữ tôi tỉnh táo. Tôi cố châm nốt ba kim cuối”.

Mặc dù cô ấy nói như vậy, nhưng Trần Phong nhất thời không biết làm sao để cô ấy tỉnh táo, tát cô ấy một cái, hay là dội nước lạnh? Làm gì có cách nào được.
Chương 885: Tiếp tục châm cứu



Nếu chỉ có vậy thôi, Trần Phong sợ là cứ thế này, Phượng Thê sẽ ngất xỉu mất.

Anh thực sự không nghĩ được cách nào để Phượng Thê tỉnh táo, mà Phượng Thê lúc này đang từ từ chăm chú cắm cây kim vàng vào huyệt đạo, đôi mắt như muốn nhắm lại, cô ấy đã rất rất mệt rồi, dù gì cũng là hai tiếng đồng hồ tập trung cao độ.

Trần Phong thấy một cái kéo ở góc bàn, nghĩ ra một cách ngớ ngẩn.

Lấy kéo rạch một đường trên lòng bàn tay của mình, tạo ra một vết thương, máu tươi từ vết thương chảy ra, trông khá là sâu.

Anh nếm thử, vị hơi ngọt tanh, nhưng có thể kích thích con người, khiến người ta tỉnh táo.

Trần Phong không do dự nữa, đưa lòng bàn tay lên miệng Phượng Thê, nói: “Cô nếm thử đi, chắc cái này có thể khiến cô tỉnh táo hơn đấy”.

Nghe Trần Phong nói thế, Phượng Thê có vẻ rất tin tưởng anh, nhìn cũng không nhìn mà trực tiếp nếm luôn, có thể là vì mất nước, mà vừa nếm máu tươi của Trần Phong, cô ấy vừa hít vào, vị ngọt tanh đó quả nhiên khiến cô ấy thấy tỉnh táo hơn.

Trần Phong chỉ cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngứa, cộng với vết thương vừa bị rách ra, tạo nên một cảm giác rất kỳ lạ.

Ngậm như vậy khoảng một phút, Phượng Thê mới dừng lại, vết thương không hề dễ khép lại, đến lúc Trần Phong bỏ tay ra, thì máu đang không ngừng chảy.

Máu nhỏ xuống đất, đương nhiên không có ai để ý, Trần Phong cũng chỉ tùy tiện lấy một miếng vải bên cạnh quấn vào coi như cầm máu.

Tinh thần của Phượng Thê tốt hơn một chút, thậm chí cả vệt màu đỏ đang dính ở khóe miệng là gì cũng không kịp nhìn, tiếp tục châm cứu, liên tiếp hai kim, cuối cùng tiêu hao toàn bộ tinh lực của mình, mê man ngất đi trong vòng tay của Trần Phong.

Trần Phong ôm lấy cô ấy, đưa cô ấy đến chiếc ghế gần đó ngồi xuống, anh nhìn cô ấy, trông cô ấy có vẻ quá mệt mỏi rồi, vừa đặt đầu xuống là thiếp đi luôn.

Còn về mấy cây kim cắm trên người ông cụ Thiên, đương nhiên là do anh thu lại, mấy công việc thể lực không cần kỹ thuật này, đều là do Trần Phong làm.

Nhân thời gian đó, Trần Phong đi đến cửa, một mình bước ra ngoài.

Lúc này ngoài cửa có hai người đang đứng, chính là Thiên Thu và một người con cháu khác nhà họ Thiên.

Trần Phong nói giọng lạnh lùng: “Ai bảo các cậu đứng đây thế?”.

Hai người ngây ra, bọn họ cũng là vì cảm thấy khác với ngày thường, mới vội vàng đợi ở ngoài cửa, nhưng được dặn là nếu không có tiếng gọi thì tuyệt đối không được vào, bọn họ chỉ đành sốt ruột đứng ở đây.

Giờ thấy giọng lạnh lùng của Trần Phong, người thanh niên nhà họ Thiên kia có vẻ không vui lắm.

“Hai người lâu như vậy không đi ra, cũng không có tin tức, nếu như hai người ở trong đó xảy ra chuyện gì, cũng đừng liên lụy đến ông cụ nhà chúng tôi, đến lúc đó xảy ra chuyện, hai người có chịu trách nhiệm được không?”.

Trần Phong vốn đã rất tức giận chuyện của Phượng Thê, bây giờ càng bị tên này làm cho sôi máu, mất kiên nhẫn, anh bước lên túm chặt lấy cổ áo của đối phương.

Thiên Thu thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, đến khi thấy Trần Phong ra tay, cậu ta đã cản không kịp nữa rồi, chỉ có thể túm lấy người anh em cùng tộc đó rồi xin tha: “Anh Trần, anh hà tất phải như thế. Thả anh em của tôi ra đi”.

Trần Phong cũng tức giận nhìn cậu ta nói: “Tránh ra, nếu không tôi dạy dỗ luôn cả cậu đấy”.

Dường như bên kia nghe thấy động tĩnh bên này, lập tức có người chạy tới, Thiên Tầm Nghệ đi đầu tiên.

Nhìn thấy Trần Phong động tay, liền lên trước ngăn cản, so với Thiên Thu, Thiên Tầm Nghệ đương nhiên có thể phân cao thấp với Trần Phong hơn.

Mà có người ra tay, Trần Phong cũng thả người con cháu nhà họ Thiên đó ra, quay sang đánh nhau với Thiên Tầm Nghệ.

Thiên Tầm Nghệ không biết xảy ra chuyện gì, tự nhiên hỏi: “Anh Trần, anh đang làm gì thế?”.

Trần Phong hừ một tiếng nói: “Ông đây khó chịu”.

Anh cũng không giải thích, mà liên tục giơ nắm đấm tấn công Thiên Tầm Nghệ.

Thiên Tầm Nghệ ái ngại thân phận của Trần Phong, nên chỉ phòng thủ, cảnh giới của hai người cách nhau không lớn, cứ phòng thủ thế này đương nhiên dễ bị thiệt, nhất thời bị đánh hai chưởng vào lưng.

Không hỏi được gì từ Trần Phong, Thiên Tầm Nghệ đành quay sang Thiên Thu ở bên cạnh, Thiên Thu không dám giấu diếm, thuật lại toàn bộ câu chuyện.

Nghe Thiên Thu nói xong, Thiên Tầm Nghệ ngay tức khắc quát thanh niên nhà họ Thiên đang đứng một bên kinh hồn bạt vía: “Thiên Tinh, còn không mau xin lỗi anh Trần đi”.

Nói rồi, anh ta lại xin lỗi Trần Phong: “Anh Trần, nhà họ Thiên quản giáo không nghiêm, không biết dạy bảo, kính mong anh rộng lượng, tôi nhất định sẽ xử lý thích đáng, đòi lại công bằng cho anh”.

Trần Phong phát tiết cơn thịnh nộ trong lòng, sau khi đánh thêm hai chưởng vào người của Thiên Tầm Nghệ, anh cũng dần bình tĩnh trở lại.

Đẩy Thiên Tầm Nghệ ra, anh vẫn giữ bộ mặt lạnh băng, nói: “Lần này bỏ đi, đừng để có lần sau nữa”.

Thiên Tầm Nghệ gật đầu lia lịa.

Trần Phong cũng không thèm để ý đến tên họ Thiên đang đứng đó không ngừng xin lỗi, quay người trở vào trong phòng bệnh.

Sắp đến thời gian có thể thu kim, anh cũng lo cho tình hình của Phượng Thê, may mà cô ấy vẫn đang ngủ rất say.

Mấy người nhà họ Thiên đứng ở ngoài cửa, đợi đến khi Trần Phong đi ra lần nữa, sau lưng cõng Phượng Thê đang ngủ say, bọn họ vẫn im lặng đứng chờ.

Về khu nhà ở, đồ lót của Phượng Thê đều đã ướt sũng rồi, anh lau người cho Phượng Thê, cố ép cho cô ấy uống một chút nước, sau đó mới đặt cô ấy lên giường ngủ.

Đợi mọi việc xong xuôi, anh ngồi trông bên cạnh.

Đến giờ ăn tối, Thiên Tầm Nghệ lại đến, anh ta dẫn theo tên họ Thiên đã hỗn láo với Trần Phong.

“Còn không mau xin lỗi anh Trần đi”.

Vừa đến nơi, anh ta đã bắt tên đó xin lỗi Trần Phong, tên đó cũng đã bị trừng phạt thỏa đáng, bước lên cung kính nhận sai.

Trần Phong chỉ nhìn cậu ta, cũng không nói tha thứ, cứ như vậy để cậu ta cúi người một cách ngại ngùng.

Thiên Tầm Nghệ cũng không nói được gì, chỉ im lặng đứng bên cạnh.

Một lúc sau, Trần Phong mới nói: “Cút đi, đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa”.

Nhưng tên đó không hề động đậy, mãi đến khi Thiên Tầm Nghệ mắng cậu ta một câu, cậu ta mới đứng thẳng người lên rồi rời đi.

Thiên Tâm Nghệ cười trừ nói: “Thật là xin lỗi, nhà họ Thiên chúng tôi gần đây xảy ra quá nhiều chuyện lớn nhỏ, thật sự khiến người ta phiền lòng”.

Anh ta nói rất nhiều, nhưng Trần Phong nào có để vào tai, thấy Trần Phong cũng có vẻ khó chịu, Thiên Tầm Nghệ biết điều rời đi.

Đến khi mặt trời ló rạng, Phượng Thê tỉnh lại rất sớm, cổ họng khô rát, chỉ muốn uống nước.

Vừa có động tĩnh, Trần Phong ngồi bên cạnh cả đêm cũng tỉnh lại.

Anh thấy Phượng Thê đã dậy, cũng vội vàng nhao tới hỏi: “Cô thấy thế nào rồi?”.

“Khát”.

Tinh thần của Phượng Thê lúc này khá hơn rất nhiều, nhưng đôi môi vốn hồng hào lại vì mất nước mà trắng bệch ra, đến cả làn da cũng có phần thất sắc.

Khuôn mặt trắng nõn nà vốn trông như có thể vắt ra nước, giờ đã không còn hồng hào nữa, nhìn thôi Trần Phong cũng thấy đau lòng, nghe thấy Phượng Thê kêu khát, anh liên vội vàng chạy ra bàn rót rất nhiều nước mang đến.
Chương 886: Sự kích thích của máu tươi

Phượng Thê uống nước xong, tuy không trả lời nhanh như vậy, nhưng đôi môi đúng là đã mềm mại hơn, còn vương vài giọt nước nhỏ trên khóe miệng, giống như những giọt nước mưa rơi từ lá hoa sen xuống.

“Nhìn gì thế hả?”.

Trần Phong vội vàng lắc đầu.

Nhưng đột nhiên Phượng Thê như thể nhận ra điều gì, mặt cô ấy đột nhiên đỏ ửng, rồi hoảng hốt nhìn về phía Trần Phong.

Trần Phong cũng ngây người ra, không biết đã xảy ra chuyện gì, đang định hỏi thì phát hiện ra Phượng Thê đang trừng mắt tức giận nói: “Là anh làm đúng không?”.

Trần Phong không hiểu chuyện gì, nhìn Phượng Thê thắc mắc hỏi: “Gì cơ?”.

“Quần áo của tôi!”, Phượng Thê quát lên.

Trần Phong biết cô ấy chắc chắn là hiểu nhầm rồi, liền vội vàng giải thích: “Quần áo của cô đều ướt hết rồi, nếu để cô cứ thế mà ngủ thì chắc chắn sẽ bị cảm, cho nên...”.

“Anh đi ra cho tôi!”.

Chưa chờ cho Trần Phong giải thích xong, Phượng Thê trừng mắt lên quát Trần Phong.

Trần Phong cũng đành hậm hực đi ra, sợ Phượng Thê càng hiểu nhầm thêm, nên anh vẫn muốn giải thích, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Phượng Thê, nếu ở đây tiếp chỉ sợ cô ấy nổi khùng lên.

Chờ sau khi ra khỏi phòng, anh liền đi thăm Long Lăng, giờ cô ấy đã khỏe lên nhiều rồi, chỉ là vẫn chưa thể xuống giường được, vốn dĩ là thầy thuốc nên họ rất hiểu về tình trạng của bản thân.

Nhìn thấy một mình Trần Phong bước vào, cô tò mò hỏi: “Phượng Thê đâu rồi?”.

“Tối qua một mình cô ấy châm cứu cho ông cụ nhà họ Thiên, mệt đến mức ngất luôn tại chỗ”, Trần Phong giải thích.

Trần Phong vốn tưởng Long Lăng ít nhất sẽ lo lắng mà hỏi han thêm vài câu, nhưng không ngờ cô ấy không nói gì chỉ gật đầu.

Trần Phong thì lại tò mò hỏi: “Sao cô không hỏi thêm về cô ấy?”.

Long Lăng bình thản giải thích: “Phượng Thê biết nó có thể làm được đến mức ấy, cho nên chuyện ngất đi có lẽ nó cũng đã nghĩ tới, vậy thì chuyện này đương nhiên không có gì phải lo lắng cả”.

Trần Phong đáp: “Cô rất tin tưởng cô ấy nhỉ?”.

Long Lăng gật đầu nói: “Tôi luôn như vậy mà”.

Hai người bề ngoài trông giống hệt nhau như vậy, tính cách lại có khác biệt lớn, nhưng tình cảm của hai người dành cho đối phương lại là tin tưởng, quan tâm lẫn nhau như vậy, khiến Trần Phong không khỏi cảm động.

“Chị, chị đỡ hơn chưa?”.

Đang nói chuyện thì giọng nói của Phượng Thê vọng tới.

Hai người đều nhìn ra phía cửa, Phượng Thê thay một chiếc áo màu vàng nhạt và chiếc quần váy, trông năng động hơn trước rất nhiều.

“Cô không sao rồi à?”, Trần Phong quan tâm hỏi.

Nhưng đổi lại là ánh mắt tức giận nghiến răng nghiến lợi của Phượng Thê, Trần Phong liền vội vàng im bặt lại.

Long Lăng nói: “Sao em lại mặc bộ này thế, chẳng phải em không thích bộ này lắm sao?”.

Phượng Thê cười nói: “Quần áo tối qua bị ướt hết rồi, với lại nhân dịp này cũng muốn thay đổi tâm trạng nên lấy nó ra mặc, chị cảm thấy thế nào, nếu thấy đẹp thì chị cũng mặc thử đi”.

Trần Phong ngồi bên cạnh nghe, lại cũng tưởng tượng ra nếu Long Lăng mặc bộ này thật thì khi đứng cạnh Phượng Thê không biết sẽ trông như thế nào.

Nhưng Long Lăng lắc đầu nói: “Kiểu này không hợp với chị lắm, nên chị không cần thử đâu”.

Khuôn mặt Trần Phong thoáng lộ ra một vẻ âm thầm thất vọng, nhưng hình như lại bị Phượng Thê bắt được, cô ấy lườm Trần Phong một cái.

Sau đó hai chị em họ liền nói với nhau về chuyện châm cứu hôm qua.

“Nếu em mà chăm học hơn thì cũng không đến mức khó khăn như vậy”.

Phượng Thê chỉ gật đầu cười, chứ cũng không nói sau này có cố gắng hay không, đây đều là những chuyện của sau này.

Hai ngày sau, Long Lăng nghỉ ngơi thêm một ngày, cơ thể hơi khỏe hơn liền giúp Phượng Thê cùng đi châm cứu, Phượng Thê không còn bị ngất nữa, nhưng cũng vẫn rất mệt, mỗi lần đều là Trần Phong dìu đi.

Tuy Phượng Thê không hề muốn vậy nhưng cô ấy cũng không có cách nào, không thể để Long Lăng hoặc người nhà họ Thiên đến dìu cô ấy đi được.

Hình như vì chuyện này mà Phượng Thê gần như cố tình né tránh Trần Phong, cũng không nói chuyện với anh, Trần Phong chủ động tìm cô ấy, cô ấy cũng đều là tức giận nhìn Trần Phong, khiến mỗi lần đều không biết nên ăn nói thế nào.

Thời gian bảy ngày đã nhanh chóng trôi qua, Long Lăng từng nói bảy ngày sau nếu ông cụ vẫn không thể tỉnh lại thì cơ hội sẽ vô cùng nhỏ, nhưng nếu tỉnh lại, thì cơ bản là không có vấn đề gì nghiêm trọng nữa.

Cho nên khi đến ngày thứ bảy, người nhà họ Thiên đều vô cùng căng thẳng, chỉ sợ ông cụ nhà họ Thiên không tỉnh lại.

Ngày này vẫn cần phải châm cứu, bên ngoài phòng bệnh đã tụ tập đông đủ người nhà họ Thiên từ già đến trẻ, nhưng vì biết quy tắc lại sợ làm phiền hai chị em nhà họ Thường, nên bọn họ đều đứng cách phòng bệnh một đoạn xa, Thiên Tầm Nghệ đứng phía trước cũng với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Gia chủ, nếu ông cụ thật sự không thể tỉnh lại...”, có người đột nhiên lo lắng nói.

Thiên Tầm Nghệ lạnh lùng đáp: “Đừng nghĩ nhiều, chờ kết quả đã rồi tính, hai chị em nhà họ Thường cũng không phải người bình thường, những người là học trò của ông Đồ thì đều là những cao thủ về nghề y, chúng ta cần tin tưởng họ”.

Người đó đành gật đầu: “Được!”.

Tuy nói vậy nhưng trong lòng Thiên Tầm Nghệ làm sao mà không lo lắng chứ.

Dạo gần đây nhà họ Thiên xảy ra nhiều chuyện như vậy đã khiến cho nội bộ nhà họ Thiên xuất hiện rạn nứt, tuy chưa lớn lắm nhưng nếu ông cụ nhà họ Thiên chết thật thì chắc chắn vết nứt sẽ càng lớn hơn.

Mà dạo này vì buồn phiền nhiều chuyện khiến anh ta cũng chưa có thời gian giải quyết, cho nên tốt nhất là chờ ông cụ nhà họ Thiên tỉnh lại, để anh ta có thể chống chọi qua thời gian này.

Anh ta thậm chí còn mong ông cụ tỉnh lại hơn bất kỳ thành viên nào trong nhà họ Thiên.

Và đúng lúc anh ta đang nghĩ như vậy, thì cánh cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.

Thiên Tầm Nghệ lập tức chạy đến: “Vất vả cho các vị quá, bố tôi hiện giờ sao rồi vậy?’.

Long Lăng đáp: “Đã tỉnh lại rồi”.

Trên khuôn mặt Thiên Tầm Nghệ lập tức nở nụ cười, đây có lẽ là tin vui nhất mà dạo này anh ta nhận được.

“Cảm ơn bàn tay thần diệu của các vị, nhà họ Thiên chúng tôi nhất định sẽ hậu tạ lớn”.

Long Lăng lại chê tiếng ồn ào bên ngoài, cô nói: “Mọi người cũng không cần ở đây với chúng tôi đâu, đi vào thăm ông cụ đi”.

Nghe thấy Long Lăng nói, anh ta cũng không khách sáo nữa, lập tức đưa người nhà họ Thiên đi vào trong phòng bệnh, ngay lập tức trong phòng chật kín người.

Còn về bọn họ nói những chuyện gì thì đều không phải là chuyện mà mấy người Trần Phong cần quan tâm.

Và dường như chuyện ông cụ nhà họ Thiên tỉnh lại đã khiến nhà họ Thiên càng thêm bận rộn hơn, chờ sau khi ăn tối xong, không thấy người nào nhà họ Thiên đến nữa, đừng nói là hậu tạ lớn, ngay đến câu cảm ơn cũng không thấy.

Ngồi trên ghế đá trong vườn, Phượng Thê trông có vẻ không vui, Trần Phong tưởng cô ấy cũng buồn vì chuyện này, nên liền ra ngồi cùng.
Đọc nhanh tại Vietwriter
“Người nhà họ Thiên đúng là chẳng ra gì”, Trần Phong chửi lên một câu.

Phượng Thê như thể không chú ý, nên lúc này cô giật cả mình.

Thấy Trần Phong ngồi bên cạnh, Phượng Thê bực bội nói: “Anh đến đây làm gì, cái đồ lưu manh”.

Trần Phong bị mắng một câu, nhưng cảm thấy hơi vô cớ, liền hỏi: “Sao cô vẫn giận tôi thế, tôi đã nói rồi chuyện hôm đó không phải tôi cố ý đâu”.

Hình như Trần Phong càng nói như vậy, Phượng Thê lại càng không vui.

“Anh nói không phải anh cố ý, ai mà biết chứ, đồ hạ lưu, đồ dê xồm”, cô ấy lại mắng tiếp.


Chương 887: Sự hóm hỉnh khó chịu

Trần Phong cũng bực mình, nói với giọng to hơn: “Vậy cô muốn tôi phải làm sao, tôi đâu thể không quan tâm cô được. Đâu thể cứ thế để cô ngủ dưới đất cả đêm được”.

Bị Trần Phong nói vậy, Phượng Thê lại không biết nên phản bác thế nào, nhưng rõ ràng là cô đã bị lợi dụng, thế mà anh còn tỏ ra ấm ức, khiến Phượng Thê càng nghĩ càng tức giận.

“Anh đúng là đồ khốn”, cô ấy mắng xong liền quay đầu đi không đoái hoài đến Trần Phong nữa.

Trần Phong cũng biết việc mà anh làm có hơi quá đáng, vội vàng dịu giọng lại nói: “Tôi xin lỗi cô được chưa, tôi sai rồi. Cô nói xem tôi phải làm sao thì cô mới chịu tha lỗi cho tôi đây, không phải cô định đối xử với tôi thế này mãi chứ?”.

Hai hôm nay tuy vẫn rất mệt nhưng so với hôm mà Phượng Thê bị ngất thì nay đã khỏe hơn nhiều, da dẻ cũng hồng hào hơn, đôi môi mỏng đỏ mọng vô cùng thu hút, thêm đôi má mỏng manh căng mọng đầy sức sống.

Khi nghe thấy lời xin lỗi của Trần Phong, Phượng Thê mấp máy môi, nhưng vẫn không vui lắm, nhưng cũng quay đầu lại.

“Anh biết sai rồi sao?”.

Trần Phong gật đầu: “Ừm! Tôi sai rồi”.

“Thôi được, nể tình anh thành khẩn như vậy, tôi tha lỗi cho anh đó”, Phượng Thê nói với vẻ vô cùng độ lượng.

Nhưng điều này khiến Trần Phong còn chưa phản ứng kịp: “Cô nói gì cơ?”.

Phượng Thê lại trề môi ra nói: “Anh sao thế, không muốn à?”.

Trần Phong vội vàng xua tay: “Không, không phải”.

Và Phượng Thê nhìn tay Trần Phong thấy vết thương mới đóng vảy, lập tức khuôn mặt tỏ vẻ xót thương, cô vội vàng cầm lấy tay Trần Phong, nhìn vào vết thương rồi dùng tay nhẹ nhàng sờ lên, cô hỏi: “Còn đau không?”.

Một tay được Phượng Thê nắm lấy, cảm giác hơi man mát, mềm mại mượt mà, khá là thoải mái, Trần Phong lại nhìn vào biểu cảm lo lắng của Phượng Thê, nhất thời con tim anh trở nên ngây ngất.

Chú ý thấy Trần Phong đang nhìn cô ngây dại, Phượng Thê liền dùng tay vỗ nhẹ lên mặt anh: “Đồ xấu xa, anh lại ức hiếp tôi đấy”.

Trần Phong sực tỉnh rồi vội vàng nói: “Tôi sẽ không ức hiếp cô đâu, tôi đã hứa với các cô rồi, tôi phải bảo vệ các cô mà”.

Phượng Thê mềm lòng, cũng không chấp nhặt chuyện Trần Phong đã nhìn cô nữa.

Nhưng đang định nói gì đó thì phía ngoài vườn lại vọng đến tiếng bước chân, Phượng Thê vội vàng ngồi tránh xa Trần Phong ra.

Còn Trần Phong cũng không tiện giữ Phượng Thê lại, chỉ là đang tiếc nuối trở nên tức giận, định xả giận lên người đang đến đây.

Ngay lập tức, Thiên Tầm Nghệ đưa mấy người nhà họ Thiên đến nơi, anh ta mỉm cười vui mừng, ông cụ nhà họ Thiên tỉnh lại rồi, anh ta đương nhiên là có thể vui mừng như vậy.

Anh ta đưa bốn người đi cùng, mỗi người đều xách một hòm màu bạc, cả đám người trông như thể đang đi giao dịch làm ăn vậy.

Long Lăng ở trong phòng hình như cũng nhìn thấy đám người này đến, cô liền chậm rãi bước ra.

Thiên Tầm Nghệ đến trước mặt mọi người, mỉm cười nói: “Y thuật của hai vị quả nhiên cao siêu, không ngờ đã chữa được cho bố tôi chỉ trong thời gian bảy ngày, bàn tay thần diệu này e rằng còn thần kỳ hơn cả những gì mọi người đồn bên ngoài, và nhà họ Thiên chúng tôi cũng không thể bạc đãi các vị được”.

Nói xong, anh ta bảo bốn người phía sau xách hòm đến trước mặt bọn Trần Phong.

Long Lăng hỏi: “Ý anh là sao cơ?”.

Thiên Tầm Nghệ trả lời: “Đương nhiên là quà cảm ơn các vị rồi, tuy không phải là những thứ quý trọng gì, nhưng cũng là tấm lòng thành của nhà họ Thiên chúng tôi”.

Long Lăng xua tay nói: “Chúng tôi cứu chữa cho ông cụ là vì ông cụ với sư phụ tôi là chỗ thân thiết, hơn nữa có cả tín vật nên chúng tôi mới ra tay, chứ tuyệt đối không phải vì những thứ này”.

Thiên Tầm Nghệ chỉ mỉm cười, nhưng đã bảo mấy người kia mở hòm ra.

Trong bốn chiếc hòm, có một chiếc mở ra đều là tiền mặt, những hòm khác đều trông giống như đựng những văn kiện tài liệu gì đó.

“Ngoài mười triệu tiền mặt này, đây là căn biệt thự hình vòm”, anh ta chỉ vào một chiếc hòm trong số đó nói: “Tuy không phải là căn nhà sang trọng nhất trong nước, nhưng có thể nói là sang trọng nhất vùng Mạc Bắc này, nếu các vị không muốn ở thì cũng có thể bán đi”.

Anh ta nói thì rất đơn giản, nhưng Trần Phong biết căn biệt thự hình vòm này, nói là top năm kiểu nhà ở cao cấp nhất trong nước thì tuyệt đối không ngoa, còn có tin đồn là kiểu nhà ở chỉ dành cho người giàu, có tiền cũng không mua nổi.

Dường như chỉ căn biệt thự này thôi cũng đủ đáng giá hơn cả số tiền mặt mười triệu tệ kia rồi.

Nhưng không chỉ có vậy, Thiên Tầm Nghệ lại nhìn về những chiếc hòm phía sau để giới thiệu: “Đây là một số đồ châu báu mà nhà họ Thiên để trong két của ngân hàng tại Thụy Sỹ, tuy có đã có hơi cũ kỹ, trông cũng không còn phù hợp với thẩm mỹ ngày nay, nhưng dù sao cũng có chút giá trị, đó là những đồ vật mà những vị hoàng đế vô cùng yêu thích, trên thị trường ngày nay có lẽ khó mà thấy được”.

Hai chị em nhà họ Thường không có khái niệm gì với những thứ đồ này, còn Trần Phong thì vô cùng thán phục, tuy anh không biết những châu báu này rốt cuộc là gì, nhưng những thứ có thể được giữ trong két của ngân hàng Thụy Sỹ thì chỉ riêng tiền bảo quản thôi cũng là một khoản chi phí không hề nhỏ rồi, cho nên nếu không phải là châu báu quý giá thì tuyệt đối sẽ không cất giữ ở đó.

Nhưng còn chưa chờ cho Trần Phong kinh ngạc xong, Thiên Tầm Nghệ lại chỉ vào chiếc hòm cuối cùng.

“Đây cũng là thứ mà tôi cảm thấy đáng được coi là quà cảm ơn nhất, đó là 10% cổ phần của tập đoàn nhà họ Thiên chúng tôi”.

Món quà cảm ơn này có thể nói là khó định giá nhất trong số những món quà ở đây.

Nếu nhà họ Thiên có thể luôn giữ được địa vị như ngày hôm nay, vậy thì nó chính là một thứ có giá trị hơn bất cứ món đồ nào, nhưng nếu suy tàn, thì nó có thể chỉ là một trang giấy trắng mà thôi, không đáng một đồng nào cả.

Nhưng có thể liền một lúc đưa ra 10% cổ phần đã có thể nhìn ra được sự quyết đoán của Thiên Tầm Nghệ, nếu không có dũng khí dám phân chia, người bình thường khó mà đưa ra quyết định này được.

Đợi cho Thiên Tầm Nghệ nói xong, Long Lăng mới lên tiếng: “Những thứ đồ này chúng tôi đều không nhận được”.

Đến Trần Phong cũng phải kinh ngạc. Tính mạng của ông cụ nhà họ Thiên đổi lấy những thứ này, tuyệt đối xứng đáng, thậm chí cũng là chuyện khá công bằng.

Nhưng không chỉ Trần Phong, đến Thiên Tầm Nghệ cũng không ngờ, anh ta hỏi: “Lẽ nào là cô Long Lăng lại chê những thứ này sao, nếu cô cảm thấy ít thì tôi có thể thêm nữa, ơn lớn như vậy, lại khiến các vị gặp phải nguy hiểm ở nhà họ Thiên, chúng tôi đều nên đem đến một phần quà cảm ơn khiến các cô hài lòng”.

Nhưng Long Lăng vẫn xua tay nói: “Tôi đã nói rồi, chúng tôi cứu ông cụ không phải vì những thứ này”.

Trần Phong còn nghĩ đến việc nhận giúp hai chị em nhà họ Thường, chỉ riêng chuyện bọn họ suýt nữa mất mạng cũng đủ để bọn họ nên nhận rồi.

Nhưng anh lại không phải bọn họ.

“Những thứ này đối với chị em tôi mà nói cũng chẳng có tác dụng gì. Ngược lại có thể còn khiến chúng tôi phân tâm, không thể chuyên tâm nghiên cứu y đạo được, cho nên mong anh hãy cất những thứ này đi”.

Thiên Tầm Nghệ thực sự không biết nên ứng phó như thế nào, anh ta thực sự chưa bao giờ gặp được người nào không động lòng trước món tài sản lớn như vậy.

Nhưng cứ thế mà cất về thì cũng thực sự không được hay lắm, anh ta đành cố gắng khuyên nhủ: “Cô Long Lăng à, nếu cô không dùng đến cũng có thể tạm thời để ở chỗ chúng tôi, coi như nhà họ Thiên chúng tôi giữ giúp cô”.


Chương 888: Quà cảm ơn của nhà họ Thiên
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom