• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Long tế Full dịch (185 Viewers)

  • Chương 889-901

Gương mặt Trần Phong lộ ra biểu cảm đau đớn, nhưng Bạch Tô không có ý định dừng lại.

“Thực ra tôi không có ý gì, chỉ là muốn kết bạn với hai chị em họ thôi, nhưng tiếc là họ lại quen anh trước, điều này khiến tôi rất không vui, cho nên...”.

Cậu ta còn chưa nói xong, Trần Phong đã lên tiếng: “Mày muốn tao rời xa bọn họ sao?”.

Bạch Tô cười phá lên: “Quả nhiên là một người thông minh, nếu anh đồng ý, tôi có thể lập tức cứu anh ra khỏi đây”.

Trần Phong lạnh lùng nhìn cậu ta nhưng không nói một lời, ý của anh đã bộc lộ hết trong biểu cảm đó.

Nụ cười của Bạch Tô lập tức tắt lịm, cậu ta tát cho Trần Phong một cái, rồi tức giận hét lên: “Đồ rác rưởi, anh đúng là nên sống trong đống rác suốt đời đi”.

Như thể không nhận được thứ mà cậu ta muốn nhận được từ Trần Phong, Bạch Tô không muốn ở lại đó nữa, nói với A Tam một câu rồi hai người đóng cửa lại và ra khỏi đó.

Căn mật thất đen tối lại chỉ còn mỗi một mình Trần Phong.

Bên trong phòng của Long Lăng, Phượng Thê và Long Lăng đang ngồi trên giường với nhau, trông có vẻ khá mệt mỏi.

Mặt Phượng Thê áp sát vào cổ Long Lăng, nhẹ nhàng ngửi mùi hương trên người Long Lăng, một mùi hoa lan nhẹ, khiến Phượng Thê cảm thấy tâm trạng rất yên bình.

Cho dù là dạo này có xảy ra một số chuyện, nhưng cô ấy có thể quên đi và ngủ một cách bình thản.

Long Lăng như thể cũng cảm nhận được sự yên bình trong lòng Phượng Thê, cô đưa tay ôm nhẹ cô ấy vào lòng, cúi đầu xuống, cằm cô chạm vào mái tóc mềm mượt của Phượng Thê, hình như đã lâu lắm rồi chưa ôm Phượng Thê một cách thân mật như vậy.

Long Lăng nhỏ nhẹ nói: “Phượng Thê, hình như chúng ta đã lâu lắm không ôm thế này rồi”.

Phượng Thê nhẹ nhàng đáp: “Vâng, đúng là lâu lắm rồi, nhưng mỗi lần chỉ cần được nằm bên cạnh chị, em liền cảm thấy rất yên tâm”.

Long Lăng đáp: “Có em bên cạnh chị, chị cũng cảm thấy yên tâm nhiều, sau khi sư phụ mất đi, cũng chỉ có hai chị em mình dựa dẫm vào nhau thôi”.

Phượng Thê ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt của Long Lăng, hai người như thể đang tự soi gương vậy, chỉ là nhìn thấy khuôn mặt giống nhau nhưng lại là hai thần sắc khác nhau.

Khuôn mặt của Long Lăng luôn mang vẻ lạnh lùng, nhưng trong mắt cô lúc này lại tràn đầy sự dịu dàng.

Phượng Thê thì vẫn như trước đây, mang nhiều vẻ ngây thơ, cô ấy thò một tay ra vòng qua ôm eo Long Lăng, nhẹ nhàng nói: “Em cũng nhớ sư phụ lắm, nhưng em biết chị sẽ luôn ở bên cạnh em nên em cảm thấy không còn buồn nhiều nữa”.

Long Lăng gật đầu, nhẹ nhàng thơm lên trán Phượng Thê.

Hai chị em cùng an ủi nhau, và cũng biết chuyện liên quan đến Trần Phong mới là chuyện mà họ lo lắng nhất bây giờ.

Vẫn là Phượng Thê hỏi: “Cái cậu Bạch Tô kia rốt cuộc có định giúp chúng ta cứu Trần Phong ra thật không nhỉ?”.

Long Lăng cũng nói với giọng không dám khẳng định: “Cái cậu Bạch Tô đó trông thì có vẻ là người rất ôn hòa, nhưng lại luôn khiến cho người ta có cảm giác trong lòng cậu ta đang che giấu điều gì đó, khiến người khác không thể hiệu được cậu ta. Chị nghĩ cậu ta tuyệt đối không phải người đơn giản, cũng tuyệt đối không phải người mà như chúng ta đã nhìn thấy đâu”.

Phượng Thê cũng công nhận: “Mỗi lần cậu ta nói chuyện với em, đôi mắt cậu ta trông có vẻ rất trong sáng, nhưng không biết vì sao em luôn cảm thấy cậu ta muốn làm gì đó, tuy không nói được ra cụ thể là gì, nhưng lại khiến em cảm thấy khó chịu”.

Long Lăng cười nhẹ nói: “Vậy thì không quan tâm cậu ta nữa, tránh xa cậu ta chút”.

Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa.

“Hai chị ngủ chưa thế?”, bên ngoài là tiếng của Bạch Tô.

Vừa nhắc đến cậu ta không ngờ đã thấy cậu ta đến gõ cửa, hai người đều nghi ngờ liệu có phải cậu ta đã nghe lén được gì không.

Hai chị em họ đều hơi hoảng loạn, vẫn là Long Lăng trả lời: “Cậu Bạch có chuyện gì không? Chúng tôi ngủ rồi, có việc gì chờ mai hẵng nói”.

“Nếu vậy thì tôi không làm phiền hai chị nữa, vốn định nói với hai chị về chuyện của Trần Phong, tôi vừa đi gặp anh ta về”, Bạch Tô ở bên ngoài nói.

Và nghe thấy nhắc đến Trần Phong, hai chị em liền đồng thanh lên tiếng: “Cậu Bạch chờ chút”.

Hai chị em vội vàng sửa soạn lại một hồi rồi Phượng Thê ra mở cửa cho Bạch Tô.

Hai người mặc quần áo mà biệt thự chuẩn bị sẵn, chỉ là những bộ quần áo rất đơn giản, áo phông trắng cùng chiếc quần màu đen, nhưng hai chị em họ mặc lên lại trông giống như hai búp bê giống hệt nhau, khiến người khác nhìn đã thích rồi.

Phượng Thê dẫn Bạch Tô vào trong, để cậu ta ngồi ở ghế phòng khách xong, cô liền đi đến bên cạnh Long Lăng.

Long Lăng cũng không khách sáo với Bạch Tô, cô hỏi thẳng: “Cậu nói đã gặp Trần Phong, không biết bây giờ anh ấy sao rồi? Cậu có thể đưa chúng tôi đi gặp anh ấy không?”.

Cùng lúc hỏi hai câu liền, vẻ mặt của Long Lăng tràn đầy lo lắng.

Bạch Tô cười nói: “Chị Long Lăng đúng là rất quan tâm đến người đàn ông tên là Trần Phong kia nhỉ! Nhưng chị cũng biết rốt cuộc anh ta đã làm những gì mà cho dù thế nào đi nữa ông Tiền cũng sẽ không dễ dàng tha cho anh ta”.

Trong lòng Long Lăng đương nhiên là biết, nhưng ít nhất cũng muốn biết Trần Phong hiện đang sống chết thế nào.

Bạch Tô cũng nhìn ra được vẻ lo lắng trên khuôn mặt của hai chị em họ, lập tức an ủi: “Tuy Trần Phong giờ đúng là đã bị thương, nhưng tóm lại vẫn chưa ảnh hưởng đến tính mạng, hai chị không cần lo lắng. Tôi và ông Tiền đã nói rồi, chờ sau khi thả Trần Phong ra, với y thuật của hai chị chắc chắn có thể chữa khỏi được cho anh ta thôi”.

Phượng Thê có hơi bồn chồn, nhìn Bạch Tô với vẻ mong chờ nói: “Lẽ nào cậu không thể đưa chúng tôi đi gặp anh ấy sao? Tôi muốn biết giờ anh ấy đang thế nào?”.

Nhưng Bạch Tô lại lộ ra vẻ khó xử: “Thực sự không phải là tôi không muốn đưa các chị đi, cho dù tôi có thể bảo ông Tiền thả anh ta ra, nhưng ít nhất trước khi ông Tiền còn chưa thả anh ta thì tôi cũng không thể lạm quyền thái quá”.

Phượng Thê vẫn còn định nói gì đó, nhưng lại bị Long Lăng chặn lại, Phượng Thê nghĩ cũng thấy yêu cầu này đúng là quá khó khăn.

Cô sững sờ ngồi xuống, còn Long Lăng lúc này nhìn Bạch Tô hỏi: “Cậu Bạch đến muộn thế này chắc không phải chỉ định nói với chúng tôi chuyện này đấy chứ?”.

Bạch Tô dùng ánh mắt tán thưởng nhìn sang Long Lăng, rồi mỉm cười nói: “Đúng là còn có một số chuyện khác muốn nói với hai chị”.

Long Lăng nói: “Vậy cậu Bạch cứ nói thẳng đi”.

Bạch Tô nói: “Nếu chị Long Lăng đã thẳng thắn như vậy, thì tôi cũng không vòng vo nữa, chỉ là tôi giúp hai chị như vậy thực ra cũng là có chút mục đích”.

Long Lăng đương nhiên đã nghĩ từ đầu Bạch Tô chắc chắn có mục đích gì đó, nên cô cũng bình tĩnh hỏi: “Cậu Bạch muốn gì, tiền sao? Hai chị em chúng tôi ngoài y thuật ra thì gần như cũng không có gì có thể giúp được cậu Bạch cả”.

Bạch Tô lắc đầu nói: “Các chị cảm thấy tôi thiếu tiền sao? Tuy tôi cũng có nghe đến khả năng y thuật của hai chị, nhưng thực sự cũng không cần đến mấy”.


Chương 898: Hai chị em tâm sự
Phượng Thê vội vàng hỏi: “Vậy rốt cuộc cậu muốn gì mới có thể giúp chúng tôi cứu Trần Phong đây?”.

Trong lòng Phượng Thê đã nghĩ đến một số khả năng, nhưng cô không hề nói ra.

Bạch Tô cười nói: “Lúc đầu khi gặp hai chị, tôi liền có cảm giác hai chị vô cùng xinh đẹp, trong lòng rất muốn tiếp cận hai chị. Nhưng cũng không biết vì sao hai chị hình như rất có thành kiến với tôi, luôn đối xử với tôi bằng một thái độ lạnh nhạt, điều này kiến tôi cảm thấy bị tổn thương, tự bản thân tôi thấy tôi cũng là một người không đến nỗi nào, nhưng lại không được trở thành bạn của hai chị”.

Long Lăng chỉ lạnh lùng nhìn Bạch Tô, Phượng Thê lại cảm thấy hơi ngại về thái độ của bản thân.

Còn Bạch Tô lại nói tiếp: “Tôi muốn giúp hai chị, chỉ là vì trong lòng tôi muốn tiếp cận với hai chị, thực ra yêu cầu của tôi rất đơn giản, hai chị có thể đối xử với tôi như đối xử với một người bạn là được”.

Bạch Tô nói xong, lại khiến Long Lăng cũng sững sờ, cô vốn tưởng Bạch Tô sẽ nói ra yêu cầu gì quá đáng lắm, thậm chí là bảo hai chị em họ đều phải cùng lúc phục vụ Bạch Tô.

Nhưng không ngờ lại chỉ là một yêu cầu đơn giản như vậy.

Phượng Thê há hốc miệng ngạc nhiên, hình như bắt đầu hối hận vì những hành vi đối xử với Bạch Tô gần đây.

Bạch Tô nhìn thấy biểu cảm của hai chị em họ cũng không nói gì nhiều, cậu ta đứng lên nói: “Vậy tôi không làm phiền hai chị nghỉ ngơi nữa, nếu hai chị đồng ý thì ngày mai có thể trả lời tôi”.

Nói xong liền quay người đi, để lại hai chị em vẫn còn hơi ngây người tại đó.

Chờ sau khi Phượng Thê đóng chặt cửa lại, cô ấy mới chạy đến bên cạnh Long Lăng rồi tò mò hỏi: “Chị, chị nói xem lời cậu ta nói có phải thật không?”.

Long Lăng nhất thời cũng không chú ý, cô đang nghĩ lẽ nào Bạch Tô còn có chiêu trò gì đó phía sau sao, chờ sau khi hai chị em họ mất cảnh giác rồi mới thực sự nói suy nghĩ đó ra.

Nhưng giờ nhìn thái độ chân thành của Bạch Tô, Long Lăng cũng nghi ngờ có phải cô đã thực sự hơi quá đáng rồi không.

Nghe thấy Phượng Thê hỏi cô, cô cũng nói với giọng không chắc chắn: “Chắc là thật, nhưng cũng có thể là giờ cậu ta cố tình tiếp cận chúng ta, sau này dần dần sẽ làm những chuyện mà cậu ta thực sự muốn, nếu là như thế thật, chúng ta chắc chắn sẽ rơi vào cạm bẫy của cậu ta và không thể nào thoát ra được”.

Trên khuôn mặt Long Lăng đầy lo lắng, cô ấy lại hỏi: “Nhưng giờ chúng ta cũng chỉ có thể dựa vào cậu ta thôi”.

Chờ đến sáng hôm sau, hai chị em vì có tâm sự trong lòng nên không ai ngủ ngon cả, và đến nhà ăn lại gặp nụ cười tươi rói của Bạch Tô và sắc mặt u buồn của ông Tiền.

Hai chị em họ cũng chỉ nhìn bọn họ một cái rồi ngồi vào bàn ăn, lập tức có người đem đồ ăn sáng đến, và rất nhiều món.

Ăn được một lúc, trong nhà ăn không còn ai nói chuyện nữa, cảm giác yên tĩnh đến lạ lùng.

Hai chị em họ vốn định cứ yên lặng ăn sáng xong rồi về phòng, nhưng đột nhiên Bạch Tô lên tiếng: “Ông ơi, không biết chuyện cháu nói hôm qua ông nghĩ xong chưa ạ?”.

Ông lão nhìn Bạch Tô bằng vẻ mặt u sầu, ánh mặt lạnh lùng, nhưng Bạch Tô không hề quan tâm, chỉ mỉm cười chờ đợi ông lão trả lời.

“Lẽ nào cả đêm mà ông vẫn chưa nghĩ xong vấn đề này sao? Thế thì làm cho người khác phải sốt ruột đấy ạ”.

Bạch Tô làm cho bầu không khí trở nên càng căng thẳng hơn, hai chị em họ không thể ăn sáng một cách bình thường được nữa, hai người họ đều nhìn Bạch Tô với con mắt kỳ lạ.

Nhưng Bạch Tô chỉ mỉm cười lại với hai người họ, thêm vào khuôn mặt đẹp trai sáng sủa của cậu ta, thực sự khiến người khác có cảm giác rất an tâm.

Ông lão đặt mạnh đũa xuống, “bụp” một tiếng khiến hai chị em họ giật mình.

“Cậu Bạch, cậu có biết là cậu đang ở đâu không?”.

Bạch Tô thản nhiên đáp: “Biệt thự nhà họ Tiền, chuyện này thì có sao không ạ? Nếu ông cảm thấy cháu không xứng đáng để ở lại đây, vậy thì để cháu gọi điện cho người nhà, bảo họ biến chỗ này thành của nhà họ Bạch”.

Bạch Tô nói xong, sắc mặt ông lão trở nên vô cùng khó coi.

Không thể ăn tiếp nữa, ông ta đứng dậy đi ra khỏi nhà ăn luôn.

Sau khi ông lão đi khỏi, Long Lăng mới quay sang hỏi Bạch Tô: “Cậu lại đối xử với ông ấy như vậy, lẽ nào cậu không sợ ông ấy sẽ làm ra những chuyện bất lợi cho cậu sao?”.

Chắc vì Long Lăng chủ động nói chuyện với Bạch Tô, nên khuôn mặt Bạch Tô lộ ra biểu cảm rất vui mừng: “Chị Long Lăng ám chỉ điều gì, ông ấy sẽ giết tôi à? Tôi tin ông Tiền không có cái gan đó đâu, ông ấy là một người rất thông minh, rất biết tính toán thiệt hơn đó”.

Long Lăng đương nhiên không hiểu được vụ tráo đổi giữa hai người họ, đành im lặng không nói gì nữa.

Còn Bạch Tô lại nhiệt tình hỏi: “Hai chị nếu rảnh thì tôi có thể đưa hai chị đi tham quan, gần đây có chỗ có quang cảnh rất đẹp, tôi nghĩ như vậy sẽ có thể làm vơi bớt nỗi buồn trong lòng của hai chị”.

Phượng Thê nhìn sang Long Lăng, bản thân cô không tự quyết định được.

Long Lăng nghĩ một lúc, nếu chỉ là làm bạn, thì không cần phải quá giữ khoảng cách làm gì, thế là cô liền gật đầu đồng ý.

Ăn sáng xong, hai chị em họ nhìn chiếc Mercedes mui trần trước mặt, cảm thấy hơi ái ngại.

Bạch Tô ngồi trong xe nói to: “Ở đây thực sự không có xe nào được cả, đành khiến hai chị tủi thân rồi. Tuy tôi cũng không thích lắm, vì nhiều lúc muốn đi nhanh không được. Nhưng chúng ta chỉ là dùng để làm phương tiện đi lại thì cũng không có ảnh hưởng gì”.

Tuy biết Bạch Tô là một công tử nhà giàu, nhưng giờ nhìn nhìn thấy chiếc xe siêu sang trước mặt, nếu bảo họ ngồi lên đó thì vẫn có hơi không được thoải mái.

Bạch Tô tò mò hỏi: “Sao thế? Hai chị không thích à? Hay tôi đổi chiếc xe khác nhé, trong gara còn một chiếc Bentley màu đen nữa”.

Long Lăng vội vàng xua tay nói: “Không phải, cậu không cần đổi xe khác đâu”.

Bạch Tô lại mỉm cười với hai người họ.

Long Lăng cũng biết Phượng Thê đang nghĩ gì, liền quay sang nói với cô ấy: “Đi thôi, chỉ là ngồi xe một lần thôi mà, coi như trải nghiệm đi”.

Phượng Thê cũng đành ngồi lên xe theo Long Lăng.

Sự hấp dẫn của xe mui trần chính là cảm giác được hòa mình trong gió, khiến người ta có ảo giác như đang được bay, Bạch Tô lái xe rất nhanh, với tốc độ đó, khi được gió phả vào mặt, cảm giác mát lạnh, ẩm ướt, và cả cảm giác tự do như được phá bỏ mọi giới hạn.

Những tia nắng chiếu lên người, cảm giác ấm áp nhẹ nhõm, thì ra vẫn là thiên nhiên mới có thể đem đến những điều tuyệt vời nhất.

Trên cả quãng đường không ngừng vượt lên trên hết xe này đến xe khác, chiếc xe đã đi đến một nơi khá xa.

Cuối cùng, bọn họ dừng lại trước một hồ nước rộng lớn đến mức không nhìn thấy điểm cuối.

Bạch Tô dựa vào xe, hai chân bắt chéo, nói một cách mãn nguyện: “Những lúc có chuyện gì buồn tôi sẽ đến chỗ này, nhìn mặt hồ bao la, cảm giác như toàn bộ buồn phiền đều được mặt hồ này đem đi hết, tâm trạng sẽ vô cùng thoải mái”.

Phượng Thê tò mò nhìn qua, những cánh bèo dập dờn trên mặt nước, chim chóc tự do bay lượn, mọi thứ đều vô cùng yên bình.


Chương 899: Đi chơi

Ba người đi bộ trên một con đường nhỏ yên tĩnh ven hồ, gió thổi từ mặt hồ, đem theo mùi thanh mát, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng chim hót đâu đó, cảm giác rất vui tai.

Xung quanh thỉnh thoảng cũng có người qua lại, ở nơi yên tĩnh như thế này, bọn họ cũng đang âm thầm hưởng thụ một nửa ngày nghỉ của mình.

Trên đường đi, Bạch Tô thỉnh thoảng lại giới thiệu gì đó, kể những câu chuyện mà cậu ta từng được nghe, có lúc cũng trêu ghẹo vài câu, nhưng hai chị em họ chỉ là cười cho có, hình như họ vẫn có cảm giác thận trọng nào đó chứ không hoàn toàn thoải mái được.

Mấy người họ đi men theo đường ven hồ một lúc lâu thì cũng hơi mệt, Bạch Tô gợi ý vào ngôi đình nghỉ chân bên cạnh ngồi nghỉ ngơi một lát.

Hai chị em liền đi theo cậu ta đến đó.

Lúc này bên trong ngôi đình cũng có ba, bốn người ngồi sẵn, họ nhìn thấy bọn Bạch Tô đi đến, nhất là nhìn thấy hai chị em Long Lăng, ánh mắt của mấy người kia đều không dứt ra được.

Tuy bị nhìn như vậy, khiến hai chị em Long Lăng cảm thấy rất khó chịu, nhưng vẫn ngồi sang một góc của đình.

Vốn nghĩ ngồi nghỉ một lúc rồi đi tiếp, không ngờ ba, bốn người kia lại đi tới, một tên tóc dài ngang vai, bộ dạng trông rất hung dữ.

Bọn họ coi Bạch Tô như người vô hình, cứ thế đi thẳng đến chỗ hai chị em.

“Cô em đến đây chơi à? Có muốn đi chơi với anh không?”.

Chưa chờ cho hai chị em Long Lăng lên tiếng, Bạch Tô liền lạnh lùng lườm người đàn ông tóc dài nói: “Cút đi chỗ khác!”.

Người đàn ông tóc dài đưa mắt nhìn sang Bạch Tô, dữ dằn chỉ vào Bạch Tô nói: “Thằng ranh, biết điều thì cút cho khuất mắt tao”.

Bạch Tô cũng không nhiều lời, giơ tay tóm lấy ngón tay của hắn rồi vặn ra phía sau, người đó đau đớn hét lên.

Người đàn ông tóc dài dùng tay còn lại nắm vào ngón tay bị thương, hắn nói với Bạch Tô: “Bố mày phải đánh chết mày”.

Mấy người kia chắc là cùng đi với hắn, khi nhìn thấy Bạch Tô ra tay, liền lập tức lao đến.

Trong đó có một tên hỏi người đàn ông tóc dài bị thương: “Sao thế?”.

“Thẳng cha này bẻ gãy tay tao rồi, xử nó cho tao”, người đàn ông tóc dài hét lên.

Long Lăng và Phượng Thê sợ hãi khi thấy tình huống đột ngột xảy ra, còn Bạch Tô đã đứng trước mặt để bảo vệ cho hai người họ.

Ba người của đối phương lần lượt chĩa nắm đấm đánh thẳng vào Bạch Tô, nhưng cơ thể Bạch Tô nhanh nhẹn, mấy người kia hoàn toàn không chạm được vào người Bạch Tô, chưa đến ba cú đấm đã bị Bạch Tô đánh cho gục xuống đất.

Chỉ còn lại người đàn ông đang ôm ngón tay kia kinh ngạc hét lên: “Mẹ kiếp mày cứ chờ đấy để bố mày gọi người đến”.

Nói xong, hắn mặc kệ mấy người nằm dưới đất đang lồm cồm bò dậy, một mình hắn chạy một mạch khỏi đó.

Mấy tên đồng bọn của hắn cũng chạy theo hắn ra khỏi đình nghỉ chân.

Lúc này Bạch Tô quay người lại nhìn hai chị em họ, rồi quan tâm hỏi: “Có làm hai chị sợ không?”.

Long Lăng và Phượng Thê đều lắc đầu, tuy mấy người kia đã đi khỏi, nhưng Long Lăng vẫn lo lắng câu nói vừa rồi của người đàn ông tóc dài, nên e dè hỏi: “Bọn họ liệu có đến đây tiếp nữa không?”.

Bạch Tô cười nói: “Bọn lưu manh ấy vốn cũng chỉ là hạng chơi bời, chỉ to mồm vài câu được thôi chứ chị không cần phải sợ”.

Thấy bộ dạng không hề quan tâm của Bạch Tô, Long Lăng và Phượng Thê cũng hơi cảm thấy yên tâm hơn.

Ba người ngồi trong ngôi đình nghỉ chân nghỉ ngơi thêm một lát, rồi Long Lăng gợi ý đi về.

Tuy Bạch Tô vẫn muốn ở lại thêm một lúc, nhưng lại không phản đối lời nói của Long Lăng.

Ba người quay lại theo đường cũ, nhưng không ngờ lại gặp mấy người vừa rồi thật.

Người đàn ông tóc dài đã băng bó xong ngón tay bị gãy, phía sau hắn là hơn mười người khác, nhìn thôi cũng đủ biết là người mà hắn tìm đến để đối phó với Bạch Tô.

“Thằng khốn, mày có giỏi thì mày chạy đi”, người đàn ông tóc dài nói với vẻ hống hách.

Bạch Tô lại một lần nữa kéo hai chị em ra phía sau, đặt chìa khóa xe vào trong tay Long Lăng rồi nói nhỏ: “Nếu lát nữa đánh nhau thật thì hai chị chạy vào bên trong xe, tôi sợ bọn chúng sẽ bắt hai người để uy hiếp tôi”.

Long Lăng và Phượng Thê cùng gật đầu.

Và lúc này đám người kia đã lao đến, bảy tám người trong tay đều cầm vũ khí.

Bạch Tô hét lên: “Chạy đi!”.

Hai chị em Long Lăng liền vội vàng chạy về phía chiếc xe, nhưng ngoài bảy, tám người đang đối phó Bạch Tô ra, thì còn vài người nữa đang nhắm thẳng vào hai chị em Long Lăng.

Thấy hai chị em Long Lăng chạy, bọn họ liền đuổi theo sau.

Tuy hai chị em họ đã cố gắng chạy rất nhanh, nhưng cuối cùng vẫn không lại được sức của mấy tên lưu manh kia, một tên giơ tay ra túm được tóc của Phượng Thê.

Phượng Thê hét lên vì đau, đành quay người lại giằng co, Long Lăng thấy Phượng Thê bị bắt, cũng không chạy nữa mà giúp đỡ Phượng Thê.

Và sau đó hai người khác chạy đến tóm lấy cổ tay của Long Lăng, sức bọn họ rất khỏe, cho dù Long Lăng có giằng co thế nào cũng không thoát ra nổi.

Hai người vừa giãy giụa vừa hét lên cuối cùng cũng khiến Bạch Tô nghe tiếng.

“Buông họ ra!”, cậu ta nhìn về phía đám người kia rồi hét lên.

Nhưng đám người đó lại không dừng lại, người đàn ông tóc dài càng quát lớn: “Dừng lại cho bố mày, mày còn dám ra tay thì bố mày sẽ rạch mặt cô ta”.

Con dao trong tay hắn đã chĩa về phía Phượng Thê, khiến Phượng Thê lại hét lên không ngừng.

Bạch Tô trừng mắt nhìn đám người kia, cuối cùng đành bất lực dừng động tác của cậu ta lại.

Sau đó có người lao đến đấm một phát vào mặt Bạch Tô, đánh trúng miệng khiến Bạch Tô hộc máu mồm.

“Mẹ kiếp, thằng khốn nhà mày chẳng phải đánh nhau giỏi lắm sao?”.

Sau đó lại là cú đấm nữa, cú đấm này đánh thẳng vào bụng Bạch Tô.

Bạch Tô đau đớn khom người lại.

Long Lăng nhìn vào đám người kia hét lên: “Đừng có đánh cậu ta nữa”.

Người đàn ông tóc dài đứng bên cạnh cô cười nói: “Sao, cô em thương nó à. Nếu thương thì anh đây không đánh nữa, giờ làm bạn với anh được chưa cô em?”.

Long Lăng trừng mắt nhìn hắn, còn hắn lại không quan tâm, chỉ cười rồi sờ lên lên mặt Long Lăng, Long Lăng muốn quay mặt đi, nhưng cơ thể đã bị người khác giữ lại, cô không thể tránh đi đâu được.

Một bàn tay dấp dính sờ lên mặt cô, khiến cô đau khổ nhíu mày lại.

Nhưng người đàn ông tóc dài hình như rất vui vì biểu cảm đau khổ đó của Long Lăng.

Xung quanh còn có vài người khác đang đi về phía bọn họ, một tên đứng bên cạnh người đàn ông tóc dài nói: “Bọn kia có thể sẽ báo cảnh sát, chúng ta đưa bọn này đi đi”.

Người đàn ông tóc dài nhìn xung quanh cảm thấy không thể tiếp tục ở đây được, liền hét lên: “Trói thằng kia lại cho tao, rồi đưa chúng đi”.

Thế là Bạch Tô và hai chị em Long Lăng bị đưa vào trong khoang xe, cơ thể bị trói, miệng bị bịt giẻ, không thể làm được gì hết.

Trong căn biệt thự nhà họ Tiền lúc này, trong căn mật thất dưới lòng đất mà Trần Phong đang ở, có một người đàn ông gầy đang đứng trước mặt anh.


Chương 900: Bị bắt

Người đàn ông này mặc áo da màu đen, mái tóc được tạo kiểu vào nếp, hàm ria mép được cắt tỉa gọn gàng, khiến người ta có cảm giác tương đối chững trạc.

Trần Phong đột nhiên mở mắt ra thì nhìn thấy người này trước mặt anh.

Nhưng người này không làm gì anh giống như mấy người trước, Trần Phong tò mò hỏi: “Anh lại là ai nữa đây?”.

Người đó nhẹ nhàng đáp: “Tôi là người đến cứu anh, anh có thể gọi tôi là Bạch Tinh”.

Trần Phong đương nhiên chưa từng nghe thấy cái tên này bao giờ, nhưng anh không quan tâm, chỉ hỏi: “Anh định cứu tôi kiểu gì?”.

Bạch Tinh đáp: “Cứ thế này đưa anh ra ngoài thôi”.

Trần Phong tò mò nói: “Lẽ nào không có ai ngăn anh lại sao, tôi đã giết cháu nội của nhà này, bọn họ sẽ không để tôi đi dễ dàng đâu”.

Bạch Tinh gật đầu nói: “Tôi biết, nhưng anh đi ra cùng tôi thì bọn họ sẽ không chặn lại”.

Trần Phong chỉ nhìn anh ta, giống như muốn anh ta kiểm chứng lời nói của anh ta liệu có phải thật không.

Bạch Tinh cũng không nói nhiều, lôi một chiếc chìa khóa từ trong túi ra, đi đến bên cạnh Trần Phong, lần lượt mở toàn bộ khóa xích ở chân và tay anh.

Cơ thể Trần Phong lúc này vô cùng yếu ớt, không có dây xích giữ anh nữa, cơ thể anh liền đổ xuống nền nhà.

“Giờ thì tin tôi rồi chứ?”, Bạch Tinh nhìn xuống Trần Phong hỏi.

Sau đó anh ta ngồi thụp xuống bên cạnh Trần Phong, lại lôi trong túi ra một viên thuốc rồi nói với anh: “Viên thuốc này có thể kích thích sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể anh, để anh có thể hoạt động được ít nhất là trong hai tiếng”.

Anh ta đưa thuốc đến trước mặt Trần Phong, Trần Phong nói: “Chắc nó không chỉ đơn giản như vậy đâu nhỉ?”.

“Còn về tác dụng phụ kia đối với anh mà nói có quan trọng không, chỉ cần không chết đi, thì vẫn tốt hơn là bây giờ đúng không?”, Bạch Tinh nói rất bình thản.

Trần Phong như thể bị anh ta thuyết phục, nuốt chửng luôn viên thuốc trước mặt anh.

Sức mạnh quả nhiên bắt đầu từ từ lan tỏa khắp người anh, cơ thể bắt đầu trở nên nóng bừng, giống như hồi quang phản chiếu của người sắp chết vậy.

Một lúc sau, Trần Phong cuối cùng cũng có thể đứng thẳng người, anh lạnh lùng nói với Bạch Tinh đứng bên cạnh: “Anh không sợ giờ tôi giết anh luôn à?”.

Bạch Tinh không có chút sợ hãi nào: “Anh nghĩ anh cần phải làm thế sao, cho dù bây giờ anh có giết tôi thì anh cũng không ra nổi đây”.

Khi hai người nói chuyện, có hai người khác chạy đến phòng giam Trần Phong, bọn họ hình như là người của nhà họ Tiền.

Trong đó có một người hét lên với Bạch Tinh: “Bạch thiếu gia, sao anh lại làm như vậy. Tuy ông chủ đồng ý với anh nhưng cũng chưa từng nói sẽ để anh đưa người này đi”.

Bạch Tinh bình thản trả lời: “Kể cả tôi muốn đối phó với tên đó, thì đấy cũng là chuyện của nhà họ Bạch, còn chưa đến lượt mấy người nhúng tay, tránh ra cho tôi”.

Nói xong, anh ta liền đi lên phía trước, Trần Phong đi theo phía sau.

Và khi đi qua hai người kia, bọn họ không hề ra tay, thậm chí còn định nói gì đó, nhưng sau khi bị Bạch Tinh trừng mắt nhìn một cái thì bọn họ lại im bặt.

Chờ đến khi đi đến lối ra, ông lão lưng còng quả nhiên đã đợi ở đây, ông ta thấy Bạch Tinh liền hỏi: “Cậu muốn đối phó với em trai cậu, tôi có thể giúp cậu, nhưng cậu phải để người này ở lại”.

Bạch Tinh lại nhìn ông ta với vẻ khinh thường: “Ông Tiền, ông tưởng tôi không biết ông đang nghĩ gì sao, tên đó muốn hai người phụ nữ kia, tôi sẽ không để cho nó được toại nguyện. Nếu ông muốn đối phó với nó, vậy thì hãy làm cho tốt, những gì ông xứng đáng nhận được, tôi sẽ không thiếu của ông một xu”.

Sau đó không quan tâm đến ông ta nữa mà đi thẳng ra bên ngoài.

Trần Phong cũng nhìn ông lão một cái, và cứ thế Trần Phong rời khỏi đó trong ánh mắt căm phẫn tột độ của đối phương.

Bên ngoài cổng đã có xe chờ sẵn bọn họ, Bạch Tinh bảo Trần Phong lên xe, nhưng cũng không biết lái xe đi đâu, Bạch Tinh luôn im lặng, nên Trần Phong cũng không hỏi.

Cuối cùng cũng đến trước một nhà máy bỏ hoang, Bạch Tinh mới chậm rãi lên tiếng: “Hai người phụ nữ đi cùng anh đang ở bên trong, giờ anh có đủ khả năng để đưa họ ra, nhưng tên họ Bạch kia thì anh không được động vào”.

Tuy Trần Phong không hiểu ý của anh ta nói cho lắm, nhưng biết hai người phụ nữ mà anh ta nói chính là hai chị em Long Lăng.

Cho nên anh hỏi với vẻ kỳ lạ: “Sao hai bọn họ lại ở trong này?”.

“Anh không cần biết, chỉ cần đưa hai người họ ra là được. Nhớ kỹ, không được động đến Bạch Tô”.

Mấy tên ở bên trong nhà máy đều là một đám lởm khởm, sau khi đi vào Trần Phong liền tóm lấy một tên hỏi: “Hai người phụ nữ kia ở đâu?”.

Tên đó sợ hãi chỉ đường cho Trần Phong, nhưng Trần Phong vẫn đánh ngất hắn.

Trên đường đi vào trong anh vừa đi vừa đánh từng tên một, không ai có thể ngăn anh được.

Khi hai chị em Long Lăng nhìn thấy Trần Phong đứng trước cửa, cũng vô cùng kinh ngạc.

Trần Phong lao đến bỏ giẻ khỏi miệng Long Lăng, Long Lăng liền thốt lên: “Trần Phong, sao lại là anh?”.

Trần Phong vừa cởi trói cho Phượng Thê vừa nói: “Có người cứu tôi ra”.

“Nhưng sao anh lại biết chúng tôi ở đây?”.

“Cũng là người đó nói cho tôi biết”.

Nói xong, anh đã cởi trói xong xuôi cho hai người.

Phượng Thê liền xúc động ôm chầm lấy Trần Phong, rồi cứ thế khóc nức nở.

Trần Phong vỗ nhẹ lưng cô ấy an ủi: “Được rồi, đừng khóc nữa, chẳng phải tôi đã về rồi sao?”.

Nhưng ngược lại Phượng Thê càng ôm chặt anh hơn.

“Mau đi đi, không có nhiều thời gian đâu”, vì lí do sức khỏe của anh, Trần Phong cũng không dám ở lại đây lâu.

Nhưng Long Lăng chặn anh lại nói: “Chúng ta còn phải cứu Bạch Tô, cậu ta cũng bị bắt rồi”.

Trần Phong lại lắc đầu: “Không cần cứu cậu ta, tất cả đều là hắn tự biên tự diễn thôi”.

Long Lăng ngạc nhiên nhìn Trần Phong nói: “Sao có thể được, chính mắt tôi nhìn thấy cậu ta bị đánh đến mức bị thương mà”.

Trần Phong đáp: “Đó chắc chắn cũng là giả, chúng ta mau đi đi, sắp không kịp nữa rồi”.

Nhưng Long Lăng lại do dự, cô ấy dường như không muốn tin tất cả đều chỉ là giả.

Nghĩ một lúc, vẫn nói: “Tôi nghĩ chúng ta vẫn nên cứu cậu ta, cho dù có thể là giả, nhưng cũng có thể là thật, cậu ta vì cứu chúng tôi nên mới bị bắt đến đây”.

Phượng Thê dường như cũng đồng ý với suy nghĩ của Trần Phong.
Đọc nhanh tại Vietwriter
Cô ấy cũng nhìn Trần Phong với ánh mắt mong chờ, Trần Phong có thể cảm nhận cơ thể anh càng lúc càng đến cực hạn, nhưng hai chị em Long Lăng lại yêu cầu như vậy, anh cũng đành bất lực gật đầu: “Vậy được”.

Ba người liền đi đến nơi nhốt Bạch Tô, nhưng còn chưa vào đến bên trong thì đã nghe thấy giọng nói vọng ra.

“Cậu Bạch, tôi thấy thời gian cũng đến rồi đấy, hay là cậu ra tay đi”.

Sau đó là một giọng nói nho nhã hơn lên tiếng: “Không cần vội, chờ đến khi bọn họ cảm thấy tuyệt vọng, nhất là khi vừa đói vừa khát, sự xuất hiện của tôi mới có thể đổi lấy được sự ngưỡng mộ trong lòng bọn họ”.

Nhưng cậu ta có lẽ không bao giờ có thể ngờ khi cậu ta nói những lời này, hai người vốn cần cậu ta cứu, lúc này đang đứng bên ngoài nghe rõ mồn một.


Chương 901: Thoát ra
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom