Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 907: Cô gái lẳng lơ
Đương nhiên Trần Phong cũng coi như không nghe thấy câu đó, và nhìn sang Sosko hỏi: “Ông còn chưa giới thiệu với chúng tôi nữa, nếu sợ như vậy thì đừng đưa cô ấy theo mới phải!”.
Sosko vẫn bực mình nói: “Đây là cháu gái tôi, lần này con bé muốn đến Hoa Hạ thăm thú, nên tôi đưa nó đến đây, tôi đã hứa với người anh em của tôi rồi, sẽ đưa con bé về nước trong tình trạng nguyên vẹn đó”.
Trần Phong ngạc nhiên nói: “Cháu gái của ông, là người châu Á?”.
Sosko thản nhiên nói: “Thì sao chứ, mẹ con bé là người Hoa Hạ, cho nên con bé là con lai mà”.
Lúc này Trần Phong mới nhìn kỹ Leona hơn, tuy làn da và khuôn mặt đều không khác gì người Hoa Hạ, nhưng nếu nhìn kỹ thì đôi mắt cô ta lại là màu xanh như ngọc bích.
Trần Phong lại một lần nữa mỉm ucời với Leona.
Sosko vẫn cảnh giác Trần Phong, luôn nhìn chằm chằm vào Trần Phong.
Trần Phong cũng không phải luôn mắt nhìn về phía Leona, hôm nay anh đến đây còn là vì chuyện của Bạch Tinh.
Khi đồ ăn được đưa lên, bốn cô gái xinh đẹp kia lần lượt bưng đồ ăn đến, mỗi bước đi đều vô cùng chuyên nghiệp, như thể người mẫu đang đi catwalk vậy, thể hiện được hết đường nét trên cơ thể.
Nhưng đó cũng chỉ là tiết mục nho nhỏ trước khi vào vấn đề chính.
Ăn được một lúc, rượu cũng đã uống được kha khá, Trần Phong mới nói với Sosko: “Thực ra lần này tôi đưa Bạch Tinh đến đây không phải chỉ đơn thuần là ăn cơm đâu, ông cũng biết dự án gì đó của ông chính là nhà họ Bạch làm, và anh ta cũng là người của nhà họ Bạch”.
Trần Phong không nói hẳn ra, nhưng cũng gần như nói rất dễ hiểu.
Bạch Tinh cũng đặt đũa trong tay xuống, nhìn sang Sosko.
“Tôi không hiểu lắm về sự tranh giành giữa hai người, nhưng tôi đang hợp tác với cậu Bạch Tô kia rất tốt, và tôi cũng không có bất kỳ suy nghĩ muốn thay đổi trạng thái bây giờ cả”.
Sosko cũng nói rất thẳng thắn, điều này coi như là từ chối Bạch Tinh.
Nhưng Bạch Tinh vẫn muốn thử, anh ta nói: “Tôi biết tình cảm mà ông Sosko dành cho em trai tôi, nó cũng là một người rất có năng lực, nhưng dự án lần này lại không hề đơn giản như ông Sosko nghĩ đâu”.
Sosko tò mò nhìn sang Bạch Tinh hỏi: “Ý cậu là gì?”.
Bạch Tinh nói: “Dự án mà ông Sosko đầu tư, vậy đương nhiên cũng giống như đầu tư dự án Microtip ở Đông Nam lần đó, đều là những sản nghiệp hàng đầu thế giới, thậm chí là đứng số một thế giới trong tương lai, nhưng nếu chỉ để cho em trai tôi, thì cùng lắm nó chỉ có thể làm đến mức độ suất xắc trong phạm vi Hoa Hạ, chứ không thể vươn đến cấp độ thế giới được”.
Sosko nói: “Ý của cậu là cậu làm được sao? Nhưng tôi lại không nghĩ rằng chuyện này lại làm được chỉ dựa vào mỗi niềm tin, tất cả mọi thứ đều có quỹ đạo của nó, giống như tôi không thể chắc chắn lần đầu tư này của mình nhất định sẽ thành công, thậm chí là nó sẽ có thể thất bại ở một chỗ nào đó, cậu hiểu ý tôi chứ?”.
Trần Phong cười nói: “Ông khiêm tốn rồi đó, ông đầu tư nhiều lần như vậy, có lần nào không chuẩn bị kỹ càng trước rồi mới hành động đâu, chỉ nhìn vào toàn bộ quá trình trước đây của ông, thì đúng là chưa bao giờ thất bại thật”.
Sosko nói với Trần Phong: “Đó chỉ là vì khi tôi còn trẻ tôi đã nếm đủ mùi thất bại rồi, cho nên giờ tôi rất thận trọng mà thôi, nhưng tôi vẫn không thể chắc chắn bản thân nhất định sẽ thành công. Trần Phong, điều này thì cậu biết mà”.
Trần Phong mỉm cười, anh đương nhiên là biết trên thế giới này không có ai thành công 100% cả.
Nhưng Bạch Tinh nói: “Ông Sosko, tôi biết suy nghĩ của ông, nhưng so với em trai tôi thì tôi lại càng có ưu thế hơn, nếu việc gì cũng không dám nghĩ đến, chỉ biết nhìn vào trước mắt hoặc tính toán sự thành bại nhất thời, thì khả năng vươn ra thế giới cũng không có nhiều, tôi nghĩ đây chính là đáp án của tôi”.
Sosko càng thêm tò mò về Bạch Tinh.
Ông ấy nói: “Bây giờ tôi nghĩ tôi có thể nghe ý kiến của cậu, nếu cậu thật sự có thể làm tôi lay động, tôi đồng ý thay đổi người phụ trách ở Hoa Hạ của tôi”.
Trần Phong liền xin phép đứng lên đi ra nhà vệ sinh, anh vốn muốn giao tất cả lại cho Bạch Tinh, thành hay bại cũng do Bạch Tinh quyết định, Trần Phong ngồi đó ngược lại còn khiến Sosko cho rằng anh đang miễn cưỡng ông ấy, điều này đương nhiên sẽ không khiến Sosko có cảm giác Trần Phong xấu xa hay gì cả, nhưng dù sao cũng vẫn không được thoải mái.
Cho nên Trần Phong cũng chủ động lánh mặt.
Nhưng không ngờ vừa đi từ nhà vệ sinh ra, thì cũng có một cô gái bước ra từ nhà vệ sinh nữ bên cạnh.
Thế mà lại là Leona, Trần Phong mỉm cười nói: “Cô đúng là một cô gái xinh đẹp, vẻ đẹp của cô giống như món quà mà ông trời ban tặng, khiến ai cũng muốn chạm vào, nhưng lại không dám có bất kỳ ý nghĩ dơ bẩn nào, chỉ dám dùng thái độ thiêng liêng để tiếp cận”.
Leona hình như cũng không ngờ Trần Phong lại nói ra những lời như vậy, nhưng cô ta trông vẫn không có chút xúc động gì, chắc là vì được nghe quá nhiều những lời khen ngợi như vậy.
“Trần Phong, cảm ơn anh”, giọng phổ thông của Leona rất chuẩn, hoàn toàn không nghĩ cô ta lại là người sống ở nước ngoài.
Trần Phong khen ngợi: “Tiếng phổ thông của cô tốt thật đấy”.
Leona cười nói: “Mẹ tôi luôn dạy tôi nói tiếng phổ thông, nên từ nhỏ tôi đã biết nói rồi, giao tiếp giống như tiếng anh thôi”.
Đọc nhanh tại Vietwriter
Trần Phong nói: “Vậy không biết cô Leona đến Hoa Hạ là muốn đi xem cái gì, và không biết tôi có vinh hạnh để được đi xem cùng cô không?”.
Nhưng vừa nói xong thì Leona lại từ từ tiến về phía Trần Phong.
Đôi mắt màu xanh ngọc bích của cô ta chớp một cái, rồi nở nụ cười quyến rũ: “Anh Trần là muốn hẹn hò với tôi sao?”.
“Nếu là đúng thì sao?”, Trần Phong bị thu hút bởi thần thái của cô ta.
“Nếu là anh Trần Phong, tôi nghĩ tôi sẽ đồng ý đó”, Leona càng lúc càng lại gần hơn, khuôn mặt thanh tú kia đã kề gần sát mặt Trần Phong.
Khoảng cách gần như vậy, Trần Phong có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên cơ thể Leona.
“Mùi hoa Đinh Hương thanh khiết làm sao”.
Leona hơi kinh ngạc thốt lên: “Không ngờ anh Trần Phong lại có thể ngửi được ra mùi này, lẽ nào anh Trần Phong rất hiểu về mùi nước hoa của phụ nữ sao?”.
Trần Phong cười nói: “Lẽ nào cô không thích sao? Tôi lại rất thích mùi hương của cô”.
Tuyệt đối không được nhắc đến bất kỳ người phụ nữ nào khác trước mặt một người phụ nữ, đây là quy tắc, Trần Phong sao có thể vi phạm được.
Leona thổi nhẹ một hơi lên mặt Trần Phong, nở nụ cười quyến rũ: “Tôi có thích hay không thì chưa thể biết được, đây là số phòng của tôi, tôi nghĩ anh Trần Phong sẽ rất muốn nói chuyện với tôi về nước hoa đấy”.
Trần Phong nhận tờ giấy mà cô ta đưa cho anh, đó đương nhiên không phải là giờ mới viết.
Nhìn bóng lưng rời đi của Leona, cơ thể bên trong bộ đồ sườn xám mềm mại, thướt tha uyển chuyển, mỗi bước đi giống như cuốn theo cả con tim của Trần Phong.
Cô ta không hề đơn thuần như vẻ bề ngoài, bên trong con người cô ta lại là một cô nàng lẳng lơ chính hiệu.
Sosko vẫn bực mình nói: “Đây là cháu gái tôi, lần này con bé muốn đến Hoa Hạ thăm thú, nên tôi đưa nó đến đây, tôi đã hứa với người anh em của tôi rồi, sẽ đưa con bé về nước trong tình trạng nguyên vẹn đó”.
Trần Phong ngạc nhiên nói: “Cháu gái của ông, là người châu Á?”.
Sosko thản nhiên nói: “Thì sao chứ, mẹ con bé là người Hoa Hạ, cho nên con bé là con lai mà”.
Lúc này Trần Phong mới nhìn kỹ Leona hơn, tuy làn da và khuôn mặt đều không khác gì người Hoa Hạ, nhưng nếu nhìn kỹ thì đôi mắt cô ta lại là màu xanh như ngọc bích.
Trần Phong lại một lần nữa mỉm ucời với Leona.
Sosko vẫn cảnh giác Trần Phong, luôn nhìn chằm chằm vào Trần Phong.
Trần Phong cũng không phải luôn mắt nhìn về phía Leona, hôm nay anh đến đây còn là vì chuyện của Bạch Tinh.
Khi đồ ăn được đưa lên, bốn cô gái xinh đẹp kia lần lượt bưng đồ ăn đến, mỗi bước đi đều vô cùng chuyên nghiệp, như thể người mẫu đang đi catwalk vậy, thể hiện được hết đường nét trên cơ thể.
Nhưng đó cũng chỉ là tiết mục nho nhỏ trước khi vào vấn đề chính.
Ăn được một lúc, rượu cũng đã uống được kha khá, Trần Phong mới nói với Sosko: “Thực ra lần này tôi đưa Bạch Tinh đến đây không phải chỉ đơn thuần là ăn cơm đâu, ông cũng biết dự án gì đó của ông chính là nhà họ Bạch làm, và anh ta cũng là người của nhà họ Bạch”.
Trần Phong không nói hẳn ra, nhưng cũng gần như nói rất dễ hiểu.
Bạch Tinh cũng đặt đũa trong tay xuống, nhìn sang Sosko.
“Tôi không hiểu lắm về sự tranh giành giữa hai người, nhưng tôi đang hợp tác với cậu Bạch Tô kia rất tốt, và tôi cũng không có bất kỳ suy nghĩ muốn thay đổi trạng thái bây giờ cả”.
Sosko cũng nói rất thẳng thắn, điều này coi như là từ chối Bạch Tinh.
Nhưng Bạch Tinh vẫn muốn thử, anh ta nói: “Tôi biết tình cảm mà ông Sosko dành cho em trai tôi, nó cũng là một người rất có năng lực, nhưng dự án lần này lại không hề đơn giản như ông Sosko nghĩ đâu”.
Sosko tò mò nhìn sang Bạch Tinh hỏi: “Ý cậu là gì?”.
Bạch Tinh nói: “Dự án mà ông Sosko đầu tư, vậy đương nhiên cũng giống như đầu tư dự án Microtip ở Đông Nam lần đó, đều là những sản nghiệp hàng đầu thế giới, thậm chí là đứng số một thế giới trong tương lai, nhưng nếu chỉ để cho em trai tôi, thì cùng lắm nó chỉ có thể làm đến mức độ suất xắc trong phạm vi Hoa Hạ, chứ không thể vươn đến cấp độ thế giới được”.
Sosko nói: “Ý của cậu là cậu làm được sao? Nhưng tôi lại không nghĩ rằng chuyện này lại làm được chỉ dựa vào mỗi niềm tin, tất cả mọi thứ đều có quỹ đạo của nó, giống như tôi không thể chắc chắn lần đầu tư này của mình nhất định sẽ thành công, thậm chí là nó sẽ có thể thất bại ở một chỗ nào đó, cậu hiểu ý tôi chứ?”.
Trần Phong cười nói: “Ông khiêm tốn rồi đó, ông đầu tư nhiều lần như vậy, có lần nào không chuẩn bị kỹ càng trước rồi mới hành động đâu, chỉ nhìn vào toàn bộ quá trình trước đây của ông, thì đúng là chưa bao giờ thất bại thật”.
Sosko nói với Trần Phong: “Đó chỉ là vì khi tôi còn trẻ tôi đã nếm đủ mùi thất bại rồi, cho nên giờ tôi rất thận trọng mà thôi, nhưng tôi vẫn không thể chắc chắn bản thân nhất định sẽ thành công. Trần Phong, điều này thì cậu biết mà”.
Trần Phong mỉm cười, anh đương nhiên là biết trên thế giới này không có ai thành công 100% cả.
Nhưng Bạch Tinh nói: “Ông Sosko, tôi biết suy nghĩ của ông, nhưng so với em trai tôi thì tôi lại càng có ưu thế hơn, nếu việc gì cũng không dám nghĩ đến, chỉ biết nhìn vào trước mắt hoặc tính toán sự thành bại nhất thời, thì khả năng vươn ra thế giới cũng không có nhiều, tôi nghĩ đây chính là đáp án của tôi”.
Sosko càng thêm tò mò về Bạch Tinh.
Ông ấy nói: “Bây giờ tôi nghĩ tôi có thể nghe ý kiến của cậu, nếu cậu thật sự có thể làm tôi lay động, tôi đồng ý thay đổi người phụ trách ở Hoa Hạ của tôi”.
Trần Phong liền xin phép đứng lên đi ra nhà vệ sinh, anh vốn muốn giao tất cả lại cho Bạch Tinh, thành hay bại cũng do Bạch Tinh quyết định, Trần Phong ngồi đó ngược lại còn khiến Sosko cho rằng anh đang miễn cưỡng ông ấy, điều này đương nhiên sẽ không khiến Sosko có cảm giác Trần Phong xấu xa hay gì cả, nhưng dù sao cũng vẫn không được thoải mái.
Cho nên Trần Phong cũng chủ động lánh mặt.
Nhưng không ngờ vừa đi từ nhà vệ sinh ra, thì cũng có một cô gái bước ra từ nhà vệ sinh nữ bên cạnh.
Thế mà lại là Leona, Trần Phong mỉm cười nói: “Cô đúng là một cô gái xinh đẹp, vẻ đẹp của cô giống như món quà mà ông trời ban tặng, khiến ai cũng muốn chạm vào, nhưng lại không dám có bất kỳ ý nghĩ dơ bẩn nào, chỉ dám dùng thái độ thiêng liêng để tiếp cận”.
Leona hình như cũng không ngờ Trần Phong lại nói ra những lời như vậy, nhưng cô ta trông vẫn không có chút xúc động gì, chắc là vì được nghe quá nhiều những lời khen ngợi như vậy.
“Trần Phong, cảm ơn anh”, giọng phổ thông của Leona rất chuẩn, hoàn toàn không nghĩ cô ta lại là người sống ở nước ngoài.
Trần Phong khen ngợi: “Tiếng phổ thông của cô tốt thật đấy”.
Leona cười nói: “Mẹ tôi luôn dạy tôi nói tiếng phổ thông, nên từ nhỏ tôi đã biết nói rồi, giao tiếp giống như tiếng anh thôi”.
Đọc nhanh tại Vietwriter
Trần Phong nói: “Vậy không biết cô Leona đến Hoa Hạ là muốn đi xem cái gì, và không biết tôi có vinh hạnh để được đi xem cùng cô không?”.
Nhưng vừa nói xong thì Leona lại từ từ tiến về phía Trần Phong.
Đôi mắt màu xanh ngọc bích của cô ta chớp một cái, rồi nở nụ cười quyến rũ: “Anh Trần là muốn hẹn hò với tôi sao?”.
“Nếu là đúng thì sao?”, Trần Phong bị thu hút bởi thần thái của cô ta.
“Nếu là anh Trần Phong, tôi nghĩ tôi sẽ đồng ý đó”, Leona càng lúc càng lại gần hơn, khuôn mặt thanh tú kia đã kề gần sát mặt Trần Phong.
Khoảng cách gần như vậy, Trần Phong có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên cơ thể Leona.
“Mùi hoa Đinh Hương thanh khiết làm sao”.
Leona hơi kinh ngạc thốt lên: “Không ngờ anh Trần Phong lại có thể ngửi được ra mùi này, lẽ nào anh Trần Phong rất hiểu về mùi nước hoa của phụ nữ sao?”.
Trần Phong cười nói: “Lẽ nào cô không thích sao? Tôi lại rất thích mùi hương của cô”.
Tuyệt đối không được nhắc đến bất kỳ người phụ nữ nào khác trước mặt một người phụ nữ, đây là quy tắc, Trần Phong sao có thể vi phạm được.
Leona thổi nhẹ một hơi lên mặt Trần Phong, nở nụ cười quyến rũ: “Tôi có thích hay không thì chưa thể biết được, đây là số phòng của tôi, tôi nghĩ anh Trần Phong sẽ rất muốn nói chuyện với tôi về nước hoa đấy”.
Trần Phong nhận tờ giấy mà cô ta đưa cho anh, đó đương nhiên không phải là giờ mới viết.
Nhìn bóng lưng rời đi của Leona, cơ thể bên trong bộ đồ sườn xám mềm mại, thướt tha uyển chuyển, mỗi bước đi giống như cuốn theo cả con tim của Trần Phong.
Cô ta không hề đơn thuần như vẻ bề ngoài, bên trong con người cô ta lại là một cô nàng lẳng lơ chính hiệu.
Bình luận facebook