Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Chính Quân bỏ đi, Thuỳ Trâm lại ngập ngừng thưa chuyện với ba chồng tôi:
– Ba… anh Quân… đúng là bữa đó anh ấy có hẹn với anh trai của con để bàn về chuyện công ty. Anh ấy là nói thật… ba… ba bớt giận.
Dứt câu, cô ấy khẽ cúi đầu chào rồi chạy nhanh theo sau Chính Quân, bọn họ rời đi trước mặt mọi người, đến cả tôi cũng chỉ biết dõi mắt nhìn theo. Tôi nhìn về phía ba chồng mình, lại thấy biểu cảm của ông ấy trông căng thẳng khó coi vô cùng. Má Nhỏ ở bên nỉ non khuyên nhủ, ông ấy mới từ từ giãn cơ mặt ra được chút. Ngồi thêm lát nữa, ba chồng tôi cũng bực dọc rời đi, đi theo sau ông là anh Cả rồi mọi người cũng rời đi hết thảy. Tôi ngồi trên ghế chỉ biết lặng im thở dài, sự tình này biết đến bao giờ mới giải quyết được đây?
Cả ngày hôm đó, tôi cũng không gặp lại Chính Quân, tôi có nhắn tin hỏi thăm thì anh ta bảo là ở lại công ty làm việc không về nhà. Mà đúng thật là Chính Quân ở lại công ty vì tôi nghe vú Hiền nói, Thuỳ Trâm đêm nay ngủ một mình bên phòng.
– Mợ Hai, khuya rồi mợ ngủ đi, bữa nay cậu Hai chắc không về đâu.
Tôi nhìn vú Hiền, tay khuấy khuấy ly sữa còn ấm, trả lời:
– Dạ đâu có đâu vú, con đang làm chút việc ấy mà. Mà với lại, bữa nay anh ấy có về cũng không ngủ ở phòng con, con chờ chi cho mắc công.
Nghe tôi nói vậy, vú Hiền khẽ thở dài, giọng bà ấy cũng trầm xuống:
– Mợ Hai, mợ buồn cậu Hai lắm phải không mợ?
Tôi cười nhẹ, khẽ lắc đầu:
– Cũng không có buồn gì đâu vú, anh ấy có nói qua với con rồi, con hiểu mà.
Vú Hiền nhìn tôi vài giây rồi bà mới khẽ lên tiếng:
– Tôi nhìn là biết mợ buồn cậu, nếu tôi là mợ thì tôi cũng buồn… mợ giấu người ngoài được chứ sao giấu được tôi, tôi sống hơn nửa đời người ở đây rồi, dù là người giỏi che đậy như bà lớn cũng có lúc lộ ra biểu cảm thật trước mặt tôi mà. Nhưng mà mợ cũng đừng có lo, tôi ở bên cạnh cậu Hai từ lúc cậu còn nằm trong nôi tới giờ, tính tình cậu sao tôi hiểu rõ, biết cậu thương mợ nên tôi mới đồng ý về lại nhà họ Dương này đó chứ.
Tôi nhìn bà ấy, có hơi ngạc nhiên, ngập ngừng hỏi:
– Vú… vú nói vậy…
Vú Hiền gật đầu, giọng từ từ trước sau như một:
– Phải đó mợ Hai, tôi về lại đây là theo ý của cậu, cậu muốn tôi ở bên cạnh mợ… dù sao thì tôi cũng sống ở đây rất lâu rồi, có những chuyện chưa chắc người ở đây lâu năm đã hiểu biết bằng tôi. Cậu Hai… cậu ấy cũng vì muốn bảo vệ cho mợ mà thôi.
Hóa ra việc vú Hiền quay trở lại đây ở đều là do Chính Quân sắp xếp. Hèn chi lúc trước Má Lớn có nói qua với tôi, không hiểu lý do gì mà vú Hiền lại quay trở về vì nghe nói bà ấy đã nghỉ hưu lâu lắm rồi. Tự nhiên nghe những lời này, trong lòng tôi lại sinh ra chút cảm giác thoải mái… thật lạ.
Thấy tôi im lặng, vú Hiền lại tiếp tục:
– Tôi thật ra cũng không biết cậu Hai đang làm những gì, chuyện của cậu tôi không dám hỏi mà cậu cũng không có kể cho tôi nghe. Tôi nhớ lúc cậu tới tìm tôi, là đích thân cậu đưa tôi về đây, cậu dặn tôi, phải ở cạnh canh chừng bảo vệ cho mợ. Từ lúc nghỉ hưu đến giờ, tôi cứ lo lắng không biết khi nào cậu mới chịu cưới vợ, mà thiệt là do tôi lo nghĩ không đâu, tôi còn chưa kịp hối thúc thì cậu đã cưới vợ rồi, nghĩ tới lại thấy mừng. Cứ tưởng suốt đời này cậu không chịu lấy vợ như lời cậu từng nói luôn chứ.
Tôi nhìn bà ấy, lại hỏi:
– Sao Chính Quân anh ấy lại nói không chịu cưới vợ hả vú?
– Cũng không phải là không cưới mà là để làm xong mọi chuyện mới tính đến chuyện vợ con. Cậu Hai, cậu ấy khổ tâm lắm mợ à, không có suиɠ sướиɠ như người ngoài đang thấy đâu. Mà thôi, giờ cậu có mợ là tôi cũng vui rồi, coi như đỡ lo được phần nào.
Tôi biết, tôi thừa biết là anh ta có nhiều nổi khổ tâm nhưng bây giờ anh ta không nói thì tôi cũng không biết thông cảm như thế nào. Biết là tôi với anh ta vẫn chưa có gì rõ ràng, biết là tình cảm của bọn tôi cũng chưa đi tới đâu nhưng nếu cứ để mọi chuyện như thế này, tôi thật sự phân vân không biết có nên giữ lại chút tình cảm mơ hồ này với Chính Quân hay không. Nếu được, tôi vẫn muốn tìm hiểu về Chính Quân, tôi muốn biết mọi chuyện về anh ấy, dù không giúp được gì nhưng ít nhất, tôi có thể ở sau lưng cảm thông cho những nổi khổ tâm kia. Chứ cứ như bây giờ, tôi thật sự cảm thấy rất khó chịu.
Ngước mắt lên nhìn vú, tôi có chút e dè nhưng vẫn quyết định hỏi:
– Chuyện là… con vẫn còn thắc mắc về chuyện của Chính Quân với Chính Thành. Biết là trước kia có chuyện gì đó nhưng con không dám hỏi, ở nhà họ Dương này con cũng không quen thân với ai…
Vú Hiền nhìn tôi, trong mắt bà ấy có vài tia do dự:
– Chuyện này cũng không phải là chuyện tốt gì, cậu Hai lại không muốn nghe ai nhắc đến chuyện của cậu Thành…
– Vú nói cho con biết để con hiểu thêm về con người anh ấy thôi chứ những việc mà Chính Quân đã không thích… con cũng không dám nhắc đến trước mặt anh ấy.
Vú Hiền ngập ngừng vài giây, chắc đã suy nghĩ kỹ càng, bà ấy mới khẽ gật đầu, giọng cũng dịu xuống hẳn:
– Chuyện của cậu Thành, thật ra cũng không liên quan gì tới cậu Hai hết, tất cả đều do hiểu lầm mà ra thôi…
Nói tới đây, vú Hiền im lặng thở dài một hơi, lát sau bà ấy mới bắt đầu vào câu chuyện:
– Sau khi mợ Diễm bị đuổi đi, cậu Hai giao lại cho bà lớn nuôi dưỡng nhưng may là bà ấy vẫn để cho tôi làm vú nuôi của cậu, hàng ngày chỉ hỏi tôi về sinh hoạt của cậu mà thôi. Lúc mợ Diễm bị ông đuổi đi, lúc đó cậu Hai chừng ba tuổi, đến năm năm tuổi, bà lớn đón về một cô gia sư, cô gái đó chính là mợ Phương, là mẹ của cậu Thành. Mợ Phương thời gian đó dạy học cho cậu Cả đang vào cấp 1, sẵn tiện dạy cho cậu Hai học vỡ lòng để chuẩn bị đến trường luôn. Biết cậu Hai không có mẹ, lại thấy tư chất cậu thông minh, mợ Phương rất thương cậu. Gia sư lúc đó được bà chủ cho ở lại nhà nên mỗi khi rảnh rỗi, mợ Phương lại tìm cậu Hai, lúc thì đưa cậu đi chơi, lúc thì ngồi chơi cùng với cậu trong vườn. Sau này, không biết vì lý do gì, bà chủ cho mợ Phương thôi việc, cậu Hai khi biết tin, cậu ấy buồn bã bỏ học rồi ra vườn ngồi. Tôi biết cậu Hai rất quý mợ Phương, từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm nên ai tốt với cậu, cậu rất quý mến người đó. Mợ Phương biết cậu buồn, bà ấy mới ra vườn tìm cậu an ủi thì may mắn lại cứu được cậu Hai bị rắn cắn. Rắn không phải rắn quá độc nhưng nếu không sơ cứu kịp thời thì cũng khó giữ được tính mạng…
– Sau đó, mợ Phương tri hô để người làm đưa cậu Hai đi bệnh viện, còn mợ vì hút máu độc cho cậu mà bị ngất đi rồi được ông chủ đưa tới bệnh viện sau. Sau lần cứu cậu Hai đó, ông chủ nảy sinh tình cảm với mợ Phương, một thời gian sau, ông chủ cưới bà ấy về làm mợ năm trong nhà. Về ở được một thời gian, mợ Phương có thai rồi sinh ra cậu cậu Tư, cũng chính là cậu Chính Thành.
Tôi nghe đến đây, liền hỏi:
– Vậy… lúc mợ Phương về ở với ba, bà ấy có còn thương Chính Quân nữa không hả vú?
Vú Hiền khẽ gật:
– Mợ Phương cũng còn thương cậu Hai nhưng đợt bà ấy có thai cậu Thành sắp sinh, suýt chút nữa thì phải sinh non nên mợ ấy cũng hạn chế không tiếp xúc với cậu Hai nhiều nữa.
– Sao vậy hả vú? Bộ có chuyện gì phải không?
– Phải mợ Hai, cậu Hai lúc nhỏ cũng hiếu động, không biết đạp xe thế nào mà va vào mợ Phương, cũng may là bà ấy không sao, chỉ bị động thai chứ không đến mức nguy hiểm. Kể từ đó về sau, mợ Phương cũng không còn thân thiết với cậu Hai như trước nữa. Sau này khi sinh cậu Thành ra, bà ấy tập trung vào chăm sóc cho cậu Thành, mối quan hệ của bà ấy với cậu Hai ngày càng nhạt đi. Đỉnh điểm là lúc cậu Hai đút bánh cho cậu Thành bị ngạt, mợ Phương mới ra lệnh cấm tuyệt đối cậu Hai không được tới gần cậu Thành nữa.
Tôi có chút hoang mang, tôi hỏi:
– Sao lại như vậy hả vú? Anh Quân… anh ấy đút bánh gì mà để cho Chính Thành bị ngạt?
Vú Hiền chau mày, bà ấy kể:
– Cậu Hai còn con nít mà, thấy em nhỏ thì thương, cậu cũng đâu biết là cậu Thành vẫn chưa ăn sành được bánh quy cứng nên mới đút cho cậu Thành vài miếng. Mấy miếng trước thì to, cậu Thành bập bẹ ăn vẫn được, đến miếng nhỏ thì xui xẻo sao lại bị mắc nghẹn ở cổ. May là vú nuôi của cậu Thành phát hiện kịp thời nên chuyện xấu nhất mới không xảy ra. Sau chuyện lần đó, mợ Phương giận dữ không cho cậu Hai tới gần cậu Thành nữa, kể từ đó về sau, cậu Hai dù có thương cũng không dám tới gần em trai mình.
Sao tội nghiệp vậy? Chính Quân anh ấy, vẫn còn là một đứa trẻ mà…
– Vậy còn cái chết của Chính Thành… là thế nào hả vú?
Vú Hiền mặt sa sầm lại, giọng cao hơn thể hiện rõ sự khó chịu:
– Bọn họ cho rằng cậu Hai gϊếŧ cậu Thành nhưng gϊếŧ là gϊếŧ thế nào, là do số của cậu Thành đã tận, trách làm sao cậu Hai được mà trách…
Thấy tôi nhìn chăm chú, vú Hiền mới dằn cảm xúc giận dữ trong lòng mình xuống, bà ấy gằn giọng, kể lại:
– Cậu Thành hàng ngày được vú nuôi chăm sóc chăm bẫm, mợ Phương thì suốt ngày lại lo đi đấu đá với mợ Nhàn, giao hết mọi chuyện lại cho vú nuôi. Lúc phát hiện vú nuôi bị đau tim chết ở vườn, người làm mới tá hỏa chạy đi tìm cậu Thành thì phát hiện ra… cậu Thành đã rơi xuống hồ cá mà chết…
Tôi nghe đến đây mà thấy hoảng loạn trong lòng, tôi vội hỏi:
– Hồ cá? Nhà mình có hồ cá hả vú?
Vú Hiền gật gật:
– Trước kia thì có nhưng sau cái chết của cậu Thành thì bị bà nội cho người lấp lại luôn cho tới bây giờ.
– Thì ra là bị lấp… nhưng rõ ràng chuyện Chính Thành chết là do xui rủi, có liên quan gì tới Chính Quân đâu hả vú?
Vú Hiền lúc này mới thở dài, giọng bà buồn hiu:
– Thì bởi vậy, tôi mới nói là cậu Hai rất đáng thương, vốn dĩ chuyện sẽ chẳng có gì để nói, nếu lúc đó… người ta không phát hiện ra cậu Hai cả người ướt sũng đứng run run, trên tay cầm chiếc dép của cậu Thành…
Tôi ngớ người, miệng không tự chủ được mà nói ra:
– Chính Quân… anh ấy… muốn cứu Chính Thành… chắc chắn là muốn cứu Chính Thành rồi…
Vú Hiền thay đổi ánh mắt khi nghe tôi nói ra câu đó, bà ấy đột nhiên trở nên phấn khích, giọng cũng đầy sự vui mừng:
– Đúng, mợ nói đúng, cậu Hai là muốn cứu cậu Thành, cậu ấy chính xác là muốn cứu cậu Thành…
Vui mừng chưa được bao lâu, vú Hiền lại đột nhiên sụ mặt, giọng bà ấy run rẩy:
– Nhưng mà… mợ Phương bà ấy không nghĩ vậy, bà ấy cho rằng… cậu Hai là cố ý thấy chết mà không cứu. Tệ hại hơn, bà ấy còn nghĩ đến chuyện, là do cậu Hai… đẩy cậu Thành ngã xuống hồ cá.
Tôi phẫn nộ, nói lớn tiếng:
– Sao lại nghĩ như vậy được? Chính Quân lúc đó chỉ mới là một đứa trẻ… anh ấy đã biết gì đâu, sao có thể đổ oan cho anh ấy như vậy được? Rồi chẳng lẽ chỉ vì vài lời nói như vậy mà mọi người cũng tin? Vô lý quá!
Vú Hiền thở dài:
– Đúng là vô lý nhưng mà… bọn họ cũng có cái lý đúng của họ.
Tôi đưa mắt nhìn vú Hiền, tôi khó hiểu hỏi:
– Sao vú lại nói vậy?
– Sau khi làm đám tang cho cậu Thành xong, mợ Phương khóc lóc bắt ông chủ phải điều tra lại chuyện này. Lúc điều tra người làm trong nhà, có người khai rằng… đã nhìn thấy cậu Hai đi theo sau lưng cậu Thành ra hồ cá…
Tôi hơi hoảng, lại hỏi tới:
– Vậy… người đó có thấy lúc sau không?
Vú Hiền lắc đầu:
– Không thấy, chỉ thấy mỗi lúc đó thôi… nhưng cậu Hai chắc chắn là cậu ấy không hề đi theo cậu Thành. Lúc cậu ấy phát hiện ra cậu Thành, cậu Thành đã rơi xuống nước rồi, cậu Hai muốn cứu nhưng cứu không kịp, mà cậu Hai cậu ấy cũng không biết bơi. Nhưng mợ Phương bà ấy không tin lời cậu Hai, mà những người ở nhà họ Dương này, dù có tin cũng nói là không tin.
Tôi khừ người, đến bây giờ, tôi mới thấm được hai chữ “hào môn” là như thế nào. Đừng nói là người lớn, đến trẻ con, bọn họ cũng không muốn tha. Tôi nghe vú kể mà bàng hoàng trong lòng vô cùng, tôi chưa từng nghĩ, Chính Quân lại có tuổi thơ bất hạnh đến như thế này. Mẹ bỏ đi, bản thân bị hiểu lầm lại còn bị bạo hành đến thừa sống thiếu chết. Nếu đổi lại là tôi chắc tôi đã sống không nổi nữa rồi.
Vú Hiền đôi mắt ửng đỏ, giọng bà ấy nghẹn lại:
– Về sau vì may là không có bằng chứng, cậu Hai lại được ông bà nội che chở… cho nên mợ Phương mới nhịn xuống mà bỏ qua. Tôi cứ tưởng là xong chuyện cho đến khi mợ Phương bà ấy bắt cóc cậu Hai rồi hành hạ thân xác cậu ấy. Mợ Hai… là chính mắt tôi nhìn thấy cậu bị trói ở gốc cây, cả người cậu xụi lơ, gương mặt đầy máu… tôi… tôi cứ tưởng cậu sống không nổi nữa… sống không nổi nữa…
Tim tôi đập thình thịch, tay cũng bất giác run rẩy theo, tôi không dám tưởng tượng, thật sự không dám tưởng tượng ra cảnh tượng kinh hoàng đó. Sao bà Phương lại làm như vậy, bà ấy cũng đã từng yêu thương Chính Quân cơ mà, sao có thể nhẫn tâm ra tay tàn độc như vậy? Tại sao có thể làm vậy?
Vú Hiền vừa khóc, vừa nói bằng giọng phẫn hận:
– Mà mợ biết không, cậu Hai bị như vậy cũng là do đám đàn bà nhà này… là họ biết mợ Phương bắt cậu Hai nhưng họ không nói… vì nếu cậu Hai bị mợ Phương gϊếŧ chết thì họ chỉ có lợi chứ không có hại. Cùng lúc mất đi cả cậu Hai, cả mợ Phương… bọn họ sướng đến ngủ cũng còn cười. Quá tàn ác, đám người ở nhà họ Dương này quá mức tàn ác. Mợ Diễm mẹ của cậu Hai, bà ấy cũng chưa chắc đã nɠɵạı ŧìиɦ thật đâu, vì có chuyện bí mật này chỉ có tôi mới biết được… là trước lúc bị ông chủ phát hiện nɠɵạı ŧìиɦ… mợ Diễm… mợ ấy có thai… trong bụng mợ ấy còn có cả em của cậu Hai. Mợ Diễm… mợ ấy… mợ ấy thật lòng có tình cảm với ông chủ mà mợ Hai!
– Ba… anh Quân… đúng là bữa đó anh ấy có hẹn với anh trai của con để bàn về chuyện công ty. Anh ấy là nói thật… ba… ba bớt giận.
Dứt câu, cô ấy khẽ cúi đầu chào rồi chạy nhanh theo sau Chính Quân, bọn họ rời đi trước mặt mọi người, đến cả tôi cũng chỉ biết dõi mắt nhìn theo. Tôi nhìn về phía ba chồng mình, lại thấy biểu cảm của ông ấy trông căng thẳng khó coi vô cùng. Má Nhỏ ở bên nỉ non khuyên nhủ, ông ấy mới từ từ giãn cơ mặt ra được chút. Ngồi thêm lát nữa, ba chồng tôi cũng bực dọc rời đi, đi theo sau ông là anh Cả rồi mọi người cũng rời đi hết thảy. Tôi ngồi trên ghế chỉ biết lặng im thở dài, sự tình này biết đến bao giờ mới giải quyết được đây?
Cả ngày hôm đó, tôi cũng không gặp lại Chính Quân, tôi có nhắn tin hỏi thăm thì anh ta bảo là ở lại công ty làm việc không về nhà. Mà đúng thật là Chính Quân ở lại công ty vì tôi nghe vú Hiền nói, Thuỳ Trâm đêm nay ngủ một mình bên phòng.
– Mợ Hai, khuya rồi mợ ngủ đi, bữa nay cậu Hai chắc không về đâu.
Tôi nhìn vú Hiền, tay khuấy khuấy ly sữa còn ấm, trả lời:
– Dạ đâu có đâu vú, con đang làm chút việc ấy mà. Mà với lại, bữa nay anh ấy có về cũng không ngủ ở phòng con, con chờ chi cho mắc công.
Nghe tôi nói vậy, vú Hiền khẽ thở dài, giọng bà ấy cũng trầm xuống:
– Mợ Hai, mợ buồn cậu Hai lắm phải không mợ?
Tôi cười nhẹ, khẽ lắc đầu:
– Cũng không có buồn gì đâu vú, anh ấy có nói qua với con rồi, con hiểu mà.
Vú Hiền nhìn tôi vài giây rồi bà mới khẽ lên tiếng:
– Tôi nhìn là biết mợ buồn cậu, nếu tôi là mợ thì tôi cũng buồn… mợ giấu người ngoài được chứ sao giấu được tôi, tôi sống hơn nửa đời người ở đây rồi, dù là người giỏi che đậy như bà lớn cũng có lúc lộ ra biểu cảm thật trước mặt tôi mà. Nhưng mà mợ cũng đừng có lo, tôi ở bên cạnh cậu Hai từ lúc cậu còn nằm trong nôi tới giờ, tính tình cậu sao tôi hiểu rõ, biết cậu thương mợ nên tôi mới đồng ý về lại nhà họ Dương này đó chứ.
Tôi nhìn bà ấy, có hơi ngạc nhiên, ngập ngừng hỏi:
– Vú… vú nói vậy…
Vú Hiền gật đầu, giọng từ từ trước sau như một:
– Phải đó mợ Hai, tôi về lại đây là theo ý của cậu, cậu muốn tôi ở bên cạnh mợ… dù sao thì tôi cũng sống ở đây rất lâu rồi, có những chuyện chưa chắc người ở đây lâu năm đã hiểu biết bằng tôi. Cậu Hai… cậu ấy cũng vì muốn bảo vệ cho mợ mà thôi.
Hóa ra việc vú Hiền quay trở lại đây ở đều là do Chính Quân sắp xếp. Hèn chi lúc trước Má Lớn có nói qua với tôi, không hiểu lý do gì mà vú Hiền lại quay trở về vì nghe nói bà ấy đã nghỉ hưu lâu lắm rồi. Tự nhiên nghe những lời này, trong lòng tôi lại sinh ra chút cảm giác thoải mái… thật lạ.
Thấy tôi im lặng, vú Hiền lại tiếp tục:
– Tôi thật ra cũng không biết cậu Hai đang làm những gì, chuyện của cậu tôi không dám hỏi mà cậu cũng không có kể cho tôi nghe. Tôi nhớ lúc cậu tới tìm tôi, là đích thân cậu đưa tôi về đây, cậu dặn tôi, phải ở cạnh canh chừng bảo vệ cho mợ. Từ lúc nghỉ hưu đến giờ, tôi cứ lo lắng không biết khi nào cậu mới chịu cưới vợ, mà thiệt là do tôi lo nghĩ không đâu, tôi còn chưa kịp hối thúc thì cậu đã cưới vợ rồi, nghĩ tới lại thấy mừng. Cứ tưởng suốt đời này cậu không chịu lấy vợ như lời cậu từng nói luôn chứ.
Tôi nhìn bà ấy, lại hỏi:
– Sao Chính Quân anh ấy lại nói không chịu cưới vợ hả vú?
– Cũng không phải là không cưới mà là để làm xong mọi chuyện mới tính đến chuyện vợ con. Cậu Hai, cậu ấy khổ tâm lắm mợ à, không có suиɠ sướиɠ như người ngoài đang thấy đâu. Mà thôi, giờ cậu có mợ là tôi cũng vui rồi, coi như đỡ lo được phần nào.
Tôi biết, tôi thừa biết là anh ta có nhiều nổi khổ tâm nhưng bây giờ anh ta không nói thì tôi cũng không biết thông cảm như thế nào. Biết là tôi với anh ta vẫn chưa có gì rõ ràng, biết là tình cảm của bọn tôi cũng chưa đi tới đâu nhưng nếu cứ để mọi chuyện như thế này, tôi thật sự phân vân không biết có nên giữ lại chút tình cảm mơ hồ này với Chính Quân hay không. Nếu được, tôi vẫn muốn tìm hiểu về Chính Quân, tôi muốn biết mọi chuyện về anh ấy, dù không giúp được gì nhưng ít nhất, tôi có thể ở sau lưng cảm thông cho những nổi khổ tâm kia. Chứ cứ như bây giờ, tôi thật sự cảm thấy rất khó chịu.
Ngước mắt lên nhìn vú, tôi có chút e dè nhưng vẫn quyết định hỏi:
– Chuyện là… con vẫn còn thắc mắc về chuyện của Chính Quân với Chính Thành. Biết là trước kia có chuyện gì đó nhưng con không dám hỏi, ở nhà họ Dương này con cũng không quen thân với ai…
Vú Hiền nhìn tôi, trong mắt bà ấy có vài tia do dự:
– Chuyện này cũng không phải là chuyện tốt gì, cậu Hai lại không muốn nghe ai nhắc đến chuyện của cậu Thành…
– Vú nói cho con biết để con hiểu thêm về con người anh ấy thôi chứ những việc mà Chính Quân đã không thích… con cũng không dám nhắc đến trước mặt anh ấy.
Vú Hiền ngập ngừng vài giây, chắc đã suy nghĩ kỹ càng, bà ấy mới khẽ gật đầu, giọng cũng dịu xuống hẳn:
– Chuyện của cậu Thành, thật ra cũng không liên quan gì tới cậu Hai hết, tất cả đều do hiểu lầm mà ra thôi…
Nói tới đây, vú Hiền im lặng thở dài một hơi, lát sau bà ấy mới bắt đầu vào câu chuyện:
– Sau khi mợ Diễm bị đuổi đi, cậu Hai giao lại cho bà lớn nuôi dưỡng nhưng may là bà ấy vẫn để cho tôi làm vú nuôi của cậu, hàng ngày chỉ hỏi tôi về sinh hoạt của cậu mà thôi. Lúc mợ Diễm bị ông đuổi đi, lúc đó cậu Hai chừng ba tuổi, đến năm năm tuổi, bà lớn đón về một cô gia sư, cô gái đó chính là mợ Phương, là mẹ của cậu Thành. Mợ Phương thời gian đó dạy học cho cậu Cả đang vào cấp 1, sẵn tiện dạy cho cậu Hai học vỡ lòng để chuẩn bị đến trường luôn. Biết cậu Hai không có mẹ, lại thấy tư chất cậu thông minh, mợ Phương rất thương cậu. Gia sư lúc đó được bà chủ cho ở lại nhà nên mỗi khi rảnh rỗi, mợ Phương lại tìm cậu Hai, lúc thì đưa cậu đi chơi, lúc thì ngồi chơi cùng với cậu trong vườn. Sau này, không biết vì lý do gì, bà chủ cho mợ Phương thôi việc, cậu Hai khi biết tin, cậu ấy buồn bã bỏ học rồi ra vườn ngồi. Tôi biết cậu Hai rất quý mợ Phương, từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm nên ai tốt với cậu, cậu rất quý mến người đó. Mợ Phương biết cậu buồn, bà ấy mới ra vườn tìm cậu an ủi thì may mắn lại cứu được cậu Hai bị rắn cắn. Rắn không phải rắn quá độc nhưng nếu không sơ cứu kịp thời thì cũng khó giữ được tính mạng…
– Sau đó, mợ Phương tri hô để người làm đưa cậu Hai đi bệnh viện, còn mợ vì hút máu độc cho cậu mà bị ngất đi rồi được ông chủ đưa tới bệnh viện sau. Sau lần cứu cậu Hai đó, ông chủ nảy sinh tình cảm với mợ Phương, một thời gian sau, ông chủ cưới bà ấy về làm mợ năm trong nhà. Về ở được một thời gian, mợ Phương có thai rồi sinh ra cậu cậu Tư, cũng chính là cậu Chính Thành.
Tôi nghe đến đây, liền hỏi:
– Vậy… lúc mợ Phương về ở với ba, bà ấy có còn thương Chính Quân nữa không hả vú?
Vú Hiền khẽ gật:
– Mợ Phương cũng còn thương cậu Hai nhưng đợt bà ấy có thai cậu Thành sắp sinh, suýt chút nữa thì phải sinh non nên mợ ấy cũng hạn chế không tiếp xúc với cậu Hai nhiều nữa.
– Sao vậy hả vú? Bộ có chuyện gì phải không?
– Phải mợ Hai, cậu Hai lúc nhỏ cũng hiếu động, không biết đạp xe thế nào mà va vào mợ Phương, cũng may là bà ấy không sao, chỉ bị động thai chứ không đến mức nguy hiểm. Kể từ đó về sau, mợ Phương cũng không còn thân thiết với cậu Hai như trước nữa. Sau này khi sinh cậu Thành ra, bà ấy tập trung vào chăm sóc cho cậu Thành, mối quan hệ của bà ấy với cậu Hai ngày càng nhạt đi. Đỉnh điểm là lúc cậu Hai đút bánh cho cậu Thành bị ngạt, mợ Phương mới ra lệnh cấm tuyệt đối cậu Hai không được tới gần cậu Thành nữa.
Tôi có chút hoang mang, tôi hỏi:
– Sao lại như vậy hả vú? Anh Quân… anh ấy đút bánh gì mà để cho Chính Thành bị ngạt?
Vú Hiền chau mày, bà ấy kể:
– Cậu Hai còn con nít mà, thấy em nhỏ thì thương, cậu cũng đâu biết là cậu Thành vẫn chưa ăn sành được bánh quy cứng nên mới đút cho cậu Thành vài miếng. Mấy miếng trước thì to, cậu Thành bập bẹ ăn vẫn được, đến miếng nhỏ thì xui xẻo sao lại bị mắc nghẹn ở cổ. May là vú nuôi của cậu Thành phát hiện kịp thời nên chuyện xấu nhất mới không xảy ra. Sau chuyện lần đó, mợ Phương giận dữ không cho cậu Hai tới gần cậu Thành nữa, kể từ đó về sau, cậu Hai dù có thương cũng không dám tới gần em trai mình.
Sao tội nghiệp vậy? Chính Quân anh ấy, vẫn còn là một đứa trẻ mà…
– Vậy còn cái chết của Chính Thành… là thế nào hả vú?
Vú Hiền mặt sa sầm lại, giọng cao hơn thể hiện rõ sự khó chịu:
– Bọn họ cho rằng cậu Hai gϊếŧ cậu Thành nhưng gϊếŧ là gϊếŧ thế nào, là do số của cậu Thành đã tận, trách làm sao cậu Hai được mà trách…
Thấy tôi nhìn chăm chú, vú Hiền mới dằn cảm xúc giận dữ trong lòng mình xuống, bà ấy gằn giọng, kể lại:
– Cậu Thành hàng ngày được vú nuôi chăm sóc chăm bẫm, mợ Phương thì suốt ngày lại lo đi đấu đá với mợ Nhàn, giao hết mọi chuyện lại cho vú nuôi. Lúc phát hiện vú nuôi bị đau tim chết ở vườn, người làm mới tá hỏa chạy đi tìm cậu Thành thì phát hiện ra… cậu Thành đã rơi xuống hồ cá mà chết…
Tôi nghe đến đây mà thấy hoảng loạn trong lòng, tôi vội hỏi:
– Hồ cá? Nhà mình có hồ cá hả vú?
Vú Hiền gật gật:
– Trước kia thì có nhưng sau cái chết của cậu Thành thì bị bà nội cho người lấp lại luôn cho tới bây giờ.
– Thì ra là bị lấp… nhưng rõ ràng chuyện Chính Thành chết là do xui rủi, có liên quan gì tới Chính Quân đâu hả vú?
Vú Hiền lúc này mới thở dài, giọng bà buồn hiu:
– Thì bởi vậy, tôi mới nói là cậu Hai rất đáng thương, vốn dĩ chuyện sẽ chẳng có gì để nói, nếu lúc đó… người ta không phát hiện ra cậu Hai cả người ướt sũng đứng run run, trên tay cầm chiếc dép của cậu Thành…
Tôi ngớ người, miệng không tự chủ được mà nói ra:
– Chính Quân… anh ấy… muốn cứu Chính Thành… chắc chắn là muốn cứu Chính Thành rồi…
Vú Hiền thay đổi ánh mắt khi nghe tôi nói ra câu đó, bà ấy đột nhiên trở nên phấn khích, giọng cũng đầy sự vui mừng:
– Đúng, mợ nói đúng, cậu Hai là muốn cứu cậu Thành, cậu ấy chính xác là muốn cứu cậu Thành…
Vui mừng chưa được bao lâu, vú Hiền lại đột nhiên sụ mặt, giọng bà ấy run rẩy:
– Nhưng mà… mợ Phương bà ấy không nghĩ vậy, bà ấy cho rằng… cậu Hai là cố ý thấy chết mà không cứu. Tệ hại hơn, bà ấy còn nghĩ đến chuyện, là do cậu Hai… đẩy cậu Thành ngã xuống hồ cá.
Tôi phẫn nộ, nói lớn tiếng:
– Sao lại nghĩ như vậy được? Chính Quân lúc đó chỉ mới là một đứa trẻ… anh ấy đã biết gì đâu, sao có thể đổ oan cho anh ấy như vậy được? Rồi chẳng lẽ chỉ vì vài lời nói như vậy mà mọi người cũng tin? Vô lý quá!
Vú Hiền thở dài:
– Đúng là vô lý nhưng mà… bọn họ cũng có cái lý đúng của họ.
Tôi đưa mắt nhìn vú Hiền, tôi khó hiểu hỏi:
– Sao vú lại nói vậy?
– Sau khi làm đám tang cho cậu Thành xong, mợ Phương khóc lóc bắt ông chủ phải điều tra lại chuyện này. Lúc điều tra người làm trong nhà, có người khai rằng… đã nhìn thấy cậu Hai đi theo sau lưng cậu Thành ra hồ cá…
Tôi hơi hoảng, lại hỏi tới:
– Vậy… người đó có thấy lúc sau không?
Vú Hiền lắc đầu:
– Không thấy, chỉ thấy mỗi lúc đó thôi… nhưng cậu Hai chắc chắn là cậu ấy không hề đi theo cậu Thành. Lúc cậu ấy phát hiện ra cậu Thành, cậu Thành đã rơi xuống nước rồi, cậu Hai muốn cứu nhưng cứu không kịp, mà cậu Hai cậu ấy cũng không biết bơi. Nhưng mợ Phương bà ấy không tin lời cậu Hai, mà những người ở nhà họ Dương này, dù có tin cũng nói là không tin.
Tôi khừ người, đến bây giờ, tôi mới thấm được hai chữ “hào môn” là như thế nào. Đừng nói là người lớn, đến trẻ con, bọn họ cũng không muốn tha. Tôi nghe vú kể mà bàng hoàng trong lòng vô cùng, tôi chưa từng nghĩ, Chính Quân lại có tuổi thơ bất hạnh đến như thế này. Mẹ bỏ đi, bản thân bị hiểu lầm lại còn bị bạo hành đến thừa sống thiếu chết. Nếu đổi lại là tôi chắc tôi đã sống không nổi nữa rồi.
Vú Hiền đôi mắt ửng đỏ, giọng bà ấy nghẹn lại:
– Về sau vì may là không có bằng chứng, cậu Hai lại được ông bà nội che chở… cho nên mợ Phương mới nhịn xuống mà bỏ qua. Tôi cứ tưởng là xong chuyện cho đến khi mợ Phương bà ấy bắt cóc cậu Hai rồi hành hạ thân xác cậu ấy. Mợ Hai… là chính mắt tôi nhìn thấy cậu bị trói ở gốc cây, cả người cậu xụi lơ, gương mặt đầy máu… tôi… tôi cứ tưởng cậu sống không nổi nữa… sống không nổi nữa…
Tim tôi đập thình thịch, tay cũng bất giác run rẩy theo, tôi không dám tưởng tượng, thật sự không dám tưởng tượng ra cảnh tượng kinh hoàng đó. Sao bà Phương lại làm như vậy, bà ấy cũng đã từng yêu thương Chính Quân cơ mà, sao có thể nhẫn tâm ra tay tàn độc như vậy? Tại sao có thể làm vậy?
Vú Hiền vừa khóc, vừa nói bằng giọng phẫn hận:
– Mà mợ biết không, cậu Hai bị như vậy cũng là do đám đàn bà nhà này… là họ biết mợ Phương bắt cậu Hai nhưng họ không nói… vì nếu cậu Hai bị mợ Phương gϊếŧ chết thì họ chỉ có lợi chứ không có hại. Cùng lúc mất đi cả cậu Hai, cả mợ Phương… bọn họ sướng đến ngủ cũng còn cười. Quá tàn ác, đám người ở nhà họ Dương này quá mức tàn ác. Mợ Diễm mẹ của cậu Hai, bà ấy cũng chưa chắc đã nɠɵạı ŧìиɦ thật đâu, vì có chuyện bí mật này chỉ có tôi mới biết được… là trước lúc bị ông chủ phát hiện nɠɵạı ŧìиɦ… mợ Diễm… mợ ấy có thai… trong bụng mợ ấy còn có cả em của cậu Hai. Mợ Diễm… mợ ấy… mợ ấy thật lòng có tình cảm với ông chủ mà mợ Hai!
Bình luận facebook