Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Tối hôm đó tôi ngủ lại công ty, đến sáng hôm sau mới về lại nhà. Đáng lý là tôi sẽ về trước khi trời sáng nhưng Chính Quân thấy tôi ngủ ngon quá nên không muốn kêu tôi dậy, thành ra đến sau bữa sáng tôi mới về đến nhà. Chân vừa bước vào cửa đã thấy Má Nhỏ, Châu Nhi với Thuỳ Trâm ngồi nhìn tôi, thấy tôi đi vào, Má Nhỏ liền cất giọng cười nói:
– An Lâm… má nghe nói con đến công ty của Chính Quân giờ mới về à?
Tôi khựng người lại, gật đầu trả lời:
– Dạ má.
Má Nhỏ cười cười, vừa nói vừa nhìn nhìn Thuỳ Trâm:
– Dạo này An Lâm cũng bắt chước Thuỳ Trâm đến công ty tìm chồng ha, mà má thấy vậy là tốt đó hai đứa. Chính Quân đi làm cực khổ, hai đứa ở nhà rãnh rỗi thì nên đến công ty chăm sóc cho chồng…
Nói đến đây, bà ấy lại quay sang Thuỳ Trâm, nói tiếp:
– Thấy má nói đúng chưa, chị con tới công ty với Chính Quân mà, con bé đi từ tối hôm qua tới sáng nay mới về… coi bộ tình cảm càng ngày càng đi lên á chứ, phải không Trâm?
Thuỳ Trâm mặt mũi có phần khó coi, cô ấy nhìn nhìn tôi, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu:
– Dạ má…
Châu Nhi ngồi kế bên cũng lên tiếng góp vui:
– Như vậy càng tốt mà mẹ, con thấy hai chị ấy sống hòa thuận cùng chăm sóc anh Hai là con thấy vui rồi, hiếm ai được như hai chị lắm.
Lời nghe thì có vẻ là khen ngợi nhưng biểu cảm thì trông chẳng khác gì là châm biếm. Tôi vốn dĩ chẳng muốn đôi co với phụ nữ nhà này, bọn họ rảnh rỗi suốt ngày không có gì làm, canh ai sơ hở là nhảy vào sân si cà khịa. Ban đầu cứ nghĩ Châu Nhi cũng là cô gái thông minh biết điều, ai dè lại là cá mè một lứa với mẹ chồng, càng nhìn càng thấy y như mẹ con nhà Cám.
Tôi nhìn ba bông hoa đầy gai trước mặt mà thấy chán chường, biết đến khi nào thì phụ nữ mới thôi hành hạ lẫn nhau đây nhỉ? Người thì xinh đẹp quý phái, đáng lẽ phải làm những chuyện có ích cho đời chứ sao lại sống kiểu vô bổ như thế này… đúng là phí của trời quá mà.
Thở ra một hơi, tôi khẽ nói:
– Cảm ơn em và má đã quan tâm, con thấy hơi mệt, con lên phòng nghỉ trước.
Thấy tôi rời đi, hai mẹ con họ như kiểu mất đi niềm vui, môi cứ xệ ra trông như hai con cá chùi kiếng. Nếu tôi mà có thời gian rảnh thì tôi lên phòng ngủ cho khỏe chứ không muốn phí thời gian với mẹ con nhà này chút nào.
Lên đến phòng, tôi tắm rửa thay quần áo xong thì có điện thoại của Chính Quân gọi đến, ở đầu dây bên kia, giọng anh trầm dịu:
– Em đang làm gì vậy? Đã ăn uống gì chưa?
Tôi nhìn ra cửa sổ, vừa lau tóc vừa nói:
– Em vừa tắm xong, anh đã ăn chưa?
– Anh ăn rồi.
Lại chợt nhớ đến Thuỳ Trâm, tôi khẽ hỏi:
– Mà chuyện hôm qua, anh định nói sao với Trâm?
Chính Quân cười nhẹ:
– Có sao thì nói vậy, sao phải giấu giếm.
– Anh không sợ ảnh hưởng đến việc của anh à?
– Không sao, anh sắp xếp được. Em cứ như trước đây, đừng vì anh mà thay đổi thái độ với cô ấy, Trâm cũng không phải người ngu ngốc.
Tôi lại nhìn ra vườn, trong bụng định hỏi chuyện của Trâm thì đột nhiên nhìn thấy có người đang đứng ở trong vườn nhìn lên. Mà người này lạ lắm, tôi hình như chưa gặp bao giờ…
– Ai vậy nhỉ?
– Ai? Em nói gì vậy An Lâm?
Tôi lại đưa mắt nhìn về phía dưới, mà người dưới kia dường như cũng phát hiện ra tôi đang nhìn, người đó liền kéo sụp nón xuống rồi lầm lũi đi thẳng vào phía trong. Vì bị tàng cây che mất nên tôi không nhìn được người vừa nãy đi đâu, được vài giây sau thì người kia cũng biến mất.
– An Lâm… ai vậy? Có ai đang ở gần em hả?
Nghe tiếng gọi của Chính Quân, tôi môi vội vàng trả lời anh ấy:
– À không có gì… em chỉ là thấy có người trong vườn thôi…
– Người trong vườn? Đàn ông hay đàn bà?
Tôi nghĩ nghĩ:
– Hình như là đàn ông, mà chắc là người làm vườn, em thấy có mấy người đang làm cỏ.
– Ừ, đang nói chuyện với anh mà em hỏi đi đâu làm anh không biết là có chuyện gì. Ăn gì đó rồi ngủ đi, anh đến giờ họp rồi.
– Vâng.
Tắt máy, tôi lại nhìn xuống vườn một lần nữa, lần này chỉ còn thấy người làm đang làm cỏ với cắt tỉa hoa lá ở phía dưới, người đàn ông khi nãy cũng không thấy đâu. Cũng không phải tự nhiên mà tôi lại đặc biệt chú ý đến người kia, nếu ông ấy cũng giống những người làm cỏ thì tôi đã không nói tới, chỉ là… người này có dáng vẻ khá kì lạ, ăn mặc cũng quái quái nữa. Để lát nữa tôi xuống hỏi vú Hiền xem sao, bây giờ người xấu trà trộn nhiều lắm, phòng vẫn hơn.
………………….
Sáng ngày hôm sau là ngày giỗ của Chính Thành, Má Lớn thay mặt mọi người chuẩn bị làm giỗ. Tôi với vú Hiền phụ chuẩn bị lặt vặt vài thứ, Chính Quân thì đi từ sớm, anh ấy nói trưa nay đi công việc không về, ba chồng tôi cũng không có ý kiến thêm. Lúc ngồi đợi đến giờ cúng, Má Nhỏ tụm lại chỗ Thuỳ Trâm đang ngồi, bà ấy xuýt xoa nói nho nhỏ:
– Ái chà, nhìn mặt con sáng nay hồng hào phơi phới, tối hôm qua… Chính Quân về rồi đúng không?
Thuỳ Trâm đỏ bừng mặt, miệng lí nhí trả lời:
– Má này… chuyện đó đừng có nói lớn.
Má Nhỏ cười ha hả:
– Má biết ngay mà, có gì mà đỏ mặt hả con, có chồng rồi mà cứ giống như con gái mới lớn, hễ nhắc tới là ngại, nhắc tới là ngại à. Mà Chính Quân… thằng nhóc ấy được đúng không, trông tướng tá phong độ thế kia mà?
Tôi không nhìn bọn họ nhưng vẫn lắng tai nghe thử xem Thuỳ Trâm trả lời thế nào.
– Má… chuyện tế nhị mà, má hỏi vậy sao con trả lời được?
– Thì con chỉ cần nói được hay không được là má hiểu rồi mà.
Thuỳ Trâm im lặng vài giây, tôi mới nghe cô ấy lí nhí, nói:
– Dạ… được má.
Má Nhỏ lúc này cười phá lên, bà ấy khen nức nở Chính Quân nhà tôi uy phong mãnh liệt giống với chồng bà thời trai trẻ. Tôi với mọi người nghe bà nói mà ngượng dùm bà, công nhận Má Nhỏ bạo dạng thiệt, cái gì bà ta nói cũng được. Mà nghe hai người họ nói chuyện, tôi mới bắt đầu để ý đến chuyện này, hình như Chính Quân anh ấy… cũng làm chuyện đó với Trâm hay sao vậy nhỉ?
Thôi thôi, nhìn biểu cảm ngượng ngùng của cô ấy là biết rồi, tránh làm sao được. Nếu đã như vậy, tôi tốt nhất đừng suy nghĩ đến làm gì cho nặng đầu. Chung quy là Chính Quân mà thôi, nếu anh ấy để ý đến cảm nhận của tôi, anh ấy tự có cách, vấn đề này không phải thứ mà tôi có thể giải quyết được.
Vú Hiền cúi thấp người, bà ấy khẽ nói:
– Mợ đừng để ý, mợ cứ tin ở cậu.
Tôi nhìn bà ấy, đầu cũng khẽ gật, tin thì tôi có tin rồi đó, không biết chỗ “cậu Hai” giải quyết vấn đề như thế nào mà thôi.
Ngồi thêm lát nữa Ông Nội, Má Lớn với Ba Chồng tôi cũng tới, theo sau là vợ chồng anh Cả, chú Ba Vũ với cả trợ lý Minh cũng thay mặt Chính Quân đến thắp nhang. Sau khi bày mâm cúng ra, ông nội là người chủ trì cúng kiếng, đợi ông cúng xong, từng người trong nhà mới bước lên thắp nhang cho Chính Thành. Đi đầu tiên là ba chồng tôi, tiếp theo sau là Má Lớn, Má Nhỏ, vợ chồng anh Cả với Chính Vũ, còn tôi, Thuỳ Trâm với trợ lý Minh là sau cùng.
Mọi chuyện diễn ra khá là tốt đẹp thì đột nhiên lồng đèn ở trần nhà đột nhiên rớt xuống ngay bàn cúng của Chính Thành, tôi lúc này còn chưa kịp tiến tới thắp nhang, trên tay vẫn còn cầm ba nén nhang đang cháy. Chiếc lồng đèn đỏ rơi thẳng xuống bàn cúng rồi cháy phừng lên, cộng thêm lư hương đang chứa đầy nhang, chưa tới ba giây, từ chỗ lồng đèn đỏ bắt đầu bốc cháy dữ dội. Chỗ bày bàn cúng là phòng cúng của nhà họ Dương, nội thất ở đây đa số được làm bằng gỗ, xung quanh là nhang đèn giấy tiền vàng bạc, lại có cả dầu lửa châm đèn, toàn là vật liệu dễ cháy. Mà đám lửa ở bàn cúng cháy lan ra rất nhanh, mới vừa nãy còn ở trên bàn, giờ đã cháy hết khăn trải bàn, rồi cháy cả sấp giấy tiền vàng bạc, nhà cửa, đồ đạc bằng giấy. Lửa bốc lên ngày càng cao, mà cửa phòng thì nhỏ, có gọi người ở ngoài đem nước chạy vào dập lửa cũng khó khăn. Ba chồng tôi thấy tình hình không ổn, ông liền quát lớn cho mọi người chạy thoát thân trước, chuyện dập lửa để sau. Vì tôi đứng gần bàn thờ nên lúc muốn chạy thoát thân cũng phải đợi người đứng gần cửa ra trước mới tới lượt mình. Mà xui xẻo làm sao, gần đến lượt tôi chạy ra ngoài thì lửa lại phừng cháy lên, ngọn lửa cháy xém lồng đèn treo trên nóc nhà tạo nên một vòng tròn lửa thật lớn. Lồng đèn treo trên mái bị cháy, từng cái từng cái một bắt đầu cháy rực rồi đổ xuống sàn nhà. Thấy tình hình hết sức nguy hiểm, tôi với chị Loan sợ hãi lấy tay che đầu. Trong nhà lúc này chỉ còn lại tôi với chị Loan, Thuỳ Trâm thì bám víu theo ba chồng tôi mà chạy thoát được ra bên ngoài.
Lửa cháy càng lúc càng lớn, khói tỏa mù mịt, tôi vừa lấy tay che đầu vừa lấy tay che mũi, nhất thời mắt hoa cả đi, tứ phía vừa lửa vừa khói làm tôi không còn định hướng được đường ra nữa. Bên ngoài hỗn loạn thành một mớ, tiếng người gào người khét, tiếng nước chảy ào ào lại thêm cả tiếng đồ vật đổ vỡ vì bị cháy, tôi sợ tới mức hai chân run rẩy lên, miệng muốn kêu cứu cũng không nói được thành lời vì bị ngạt.
– An Lâm… Kim Loan… hai đứa ở đâu?
– Mợ Hai… mợ Hai ơi… mợ Hai!
– Mợ Cả… mợ đâu rồi?
Khói càng lúc càng mù mịt, không gian trước mặt như bao bọc bởi khói và lửa, tôi lúc này cũng không còn thấy được chị Loan đang đứng đâu, trong lòng thầm nghĩ… phen này thì cháy thành tro rồi, Chính Quân mà về tới thì tôi chỉ còn lại mớ xương trắng mà thôi, oan nghiệt thật.
Hai tai bắt đầu ù lên, tôi né bên này, tránh bên kia, may là lồng đèn trên đầu không rơi trúng người, chứ nếu không tôi cũng thành vịt nướng mọi rồi. Lửa cháy như có người châm, cháy lớn đến mức không tưởng tượng được, lúc tôi ngã xuống sàn, miệng ho khạc ra đầy khói, tôi mới biết là mình gần như không chịu được nữa rồi. Trong cơn hoảng loạn, tôi lấy tay che mũi, hai mắt cay xè đi, trong lòng thầm khấn xin có người đến cứu. Vài giây sau, khi nghe tiếng đổ vỡ ầm đùng ở phía sau cùng với tiếng hét thất thanh của người bên ngoài, tôi mới chấp nhận buông xui mà ngã xuống sàn. Trước mắt tôi giờ đây chỉ toàn khói và lửa, cánh cửa ra ngoài như biến mất khỏi tầm mắt tôi. Tôi thật không nghĩ được, chả nhẽ tôi lại chết kiểu này… chết vì đi đám giỗ em trai chồng hay sao?
– An Lâm… An Lâm…
– Chị Hai… chị Hai…
Trong lúc đầu óc còn xót lại chút tỉnh táo, tôi chợt nghe thấy có tiếng bước chân chạy vào, cùng với đó là tiếng gọi thất thanh tên mình thật to. Tôi lúc này rất muốn mở miệng hét lên là tôi ở đây nhưng dù có cố bao nhiêu thì cổ họng vẫn không phát ra được hơi nào. Tôi nhướn mắt nhìn lên, cố nhướn để không ngất đi vì ngạt thì từ xa, một thân to cao trùm khăn ướt chạy ào đến. Người đó xốc tôi dậy rồi ôm chặt tôi vào lòng, giọng đầy lo lắng:
– An Lâm… đừng ngủ em… dậy đi… anh đưa em ra ngoài…
Hai mí mắt tôi lúc này dính chặt vào nhau nhưng tiềm thức vẫn còn rõ ràng lắm. Người kia ôm tôi vào lòng, giọng vừa khàn vừa nhỏ:
– Đợi anh chút… anh đưa em ra ngoài… đợi anh chút… cố lên.
Nói rồi, người kia bồng tôi chạy đi nhưng có vẻ chạy không được nhanh, cứ đi được vài bước rồi ngã xuống, đi được vài bước rồi lại ngã, lập đi lập lại đến mấy lần. Vài giây sau như thêm người vào ứng cứu, tôi lại nghe hỗn loạn đủ loại âm thanh:
– Cậu Cả… để tôi đưa mợ Hai ra ngoài cho… cậu chạy đi trước đi.
– Nhưng mà…
– Đi đi cậu, tôi đưa cậu ra ngoài để thằng Đệ nó đưa mợ Hai ra sau. Trong đây cháy lớn lắm rồi, dùng dằn một chút là chết hết, chân cậu yếu nữa, không bồng mợ Hai được đâu.
– Vậy được… đi nhanh!
Hai mắt tôi dính chặt, cơ thể xốc lên theo từng bước chạy của mọi người, mãi đến khi cảm nhận được ánh sáng chíu rọi vào mắt, tôi mới nhận định được một điều… hình như là tôi đã được cứu.
Đặt tôi xuống đất liền có người đem máy thở đến cấp cứu cho tôi, lại nghe tiếng vú Hiền với bé Thà khóc nháo ở bên tai. Vài giây sau, tôi lại cảm nhận được bọn họ đang đo huyết áp, nghe nhịp tim, nghe phổi đủ các thứ. Mặc dù mắt tôi nhắm nhưng ý thức tôi vẫn hiện hữu rõ ràng, có lẽ là vì khói ngạt làm tê liệt cục bộ chứ thật ra tôi vẫn minh mẫn lắm, chỉ là nói không được mà thôi.
Xung quanh vẫn ồn ào như ong vỡ tổ, tiếng người hét người thét người khóc lóc nỉ non vẫn rõ rệt như ban ngày. Tôi cảm nhận được phải rất lâu sau mắt tôi mới có thể từ từ mở ra được, lúc thấy tôi mở mắt, vú Hiền nhảy cẫng lên vì vui mừng, trợ lý Minh cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi rồi sau đó bắt máy nghe điện thoại của ai đó…
Ông nội, ba chồng rồi Má Lớn, chú Ba,… chạy ào đến hỏi thăm tình hình của tôi, người cấp cứu cho tôi nói, tạm thời tôi chưa nói chuyện lại được nên bọn họ mới thôi không hỏi nữa. Lúc này được vú Hiền đỡ ngồi dậy, tôi mới nhìn được khung cảnh hoang tàn trước mặt. Căn nhà gỗ uy nghiêm kia… giờ chỉ còn lại đám lửa dữ tợn đang cháy rực. Nhìn sang kế bên, anh Cả đang ôm chị Loan vào lòng, hai mắt chị Loan cũng nhắm lại giống như tôi mà hình như, ở chân chị còn có vết thương đang được băng bó. Phút chốc, tôi chợt nhớ lại đoạn đối thoại ban nãy, trong lòng hết sức mơ hồ vì không biết là tôi có nghe nhầm hay không. Anh Cả… chẳng lẽ anh Cả chạy vào cứu tôi?
Anh Cả lúc này cũng đang nhìn về phía tôi, trong đôi mắt kia chất chứa quá nhiều sự lo lắng. Anh ấy ngồi bệt dưới đất, tay ôm chị Loan nhưng mắt vẫn cứ hướng về tôi mà nhìn đến chăm chăm. Chú Ba Vũ ngồi ở bên cạnh, chú ấy khẽ kề sát tai tôi mà nói nhỏ:
– Anh Cả… cứu chị, anh ấy bỏ cả chị Loan ở trong đấy mà cứu chị.
Tôi lúc này mở mắt thật to nhìn Chính Vũ, trước biểu cảm chân thật của chú ấy, tôi dù có muốn không tin cũng buộc lòng phải tin. Lại đưa mắt nhìn anh Cả, hóa ra là tôi không nghe nhầm, người xông vào cứu tôi khỏi biển lửa chết chóc kia là anh Cả… là anh ấy…
Tình hình vốn dĩ đã rối rắm thành một nùi thì bỗng dưng thằng bé con trai của chú làm vườn đột nhiên trợn tròn mắt lên, ở giữa sân rực lửa, thằng bé méo mồm méo miệng trợn mắt chỉ còn tròng trắng, tay nó chỉ về phía bọn tôi rồi nó nói bằng giọng rờn rợn kỳ dị:
– Ai hại tao… cái này chỉ là bắt đầu… ha ha ha… ha ha ha!
– An Lâm… má nghe nói con đến công ty của Chính Quân giờ mới về à?
Tôi khựng người lại, gật đầu trả lời:
– Dạ má.
Má Nhỏ cười cười, vừa nói vừa nhìn nhìn Thuỳ Trâm:
– Dạo này An Lâm cũng bắt chước Thuỳ Trâm đến công ty tìm chồng ha, mà má thấy vậy là tốt đó hai đứa. Chính Quân đi làm cực khổ, hai đứa ở nhà rãnh rỗi thì nên đến công ty chăm sóc cho chồng…
Nói đến đây, bà ấy lại quay sang Thuỳ Trâm, nói tiếp:
– Thấy má nói đúng chưa, chị con tới công ty với Chính Quân mà, con bé đi từ tối hôm qua tới sáng nay mới về… coi bộ tình cảm càng ngày càng đi lên á chứ, phải không Trâm?
Thuỳ Trâm mặt mũi có phần khó coi, cô ấy nhìn nhìn tôi, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu:
– Dạ má…
Châu Nhi ngồi kế bên cũng lên tiếng góp vui:
– Như vậy càng tốt mà mẹ, con thấy hai chị ấy sống hòa thuận cùng chăm sóc anh Hai là con thấy vui rồi, hiếm ai được như hai chị lắm.
Lời nghe thì có vẻ là khen ngợi nhưng biểu cảm thì trông chẳng khác gì là châm biếm. Tôi vốn dĩ chẳng muốn đôi co với phụ nữ nhà này, bọn họ rảnh rỗi suốt ngày không có gì làm, canh ai sơ hở là nhảy vào sân si cà khịa. Ban đầu cứ nghĩ Châu Nhi cũng là cô gái thông minh biết điều, ai dè lại là cá mè một lứa với mẹ chồng, càng nhìn càng thấy y như mẹ con nhà Cám.
Tôi nhìn ba bông hoa đầy gai trước mặt mà thấy chán chường, biết đến khi nào thì phụ nữ mới thôi hành hạ lẫn nhau đây nhỉ? Người thì xinh đẹp quý phái, đáng lẽ phải làm những chuyện có ích cho đời chứ sao lại sống kiểu vô bổ như thế này… đúng là phí của trời quá mà.
Thở ra một hơi, tôi khẽ nói:
– Cảm ơn em và má đã quan tâm, con thấy hơi mệt, con lên phòng nghỉ trước.
Thấy tôi rời đi, hai mẹ con họ như kiểu mất đi niềm vui, môi cứ xệ ra trông như hai con cá chùi kiếng. Nếu tôi mà có thời gian rảnh thì tôi lên phòng ngủ cho khỏe chứ không muốn phí thời gian với mẹ con nhà này chút nào.
Lên đến phòng, tôi tắm rửa thay quần áo xong thì có điện thoại của Chính Quân gọi đến, ở đầu dây bên kia, giọng anh trầm dịu:
– Em đang làm gì vậy? Đã ăn uống gì chưa?
Tôi nhìn ra cửa sổ, vừa lau tóc vừa nói:
– Em vừa tắm xong, anh đã ăn chưa?
– Anh ăn rồi.
Lại chợt nhớ đến Thuỳ Trâm, tôi khẽ hỏi:
– Mà chuyện hôm qua, anh định nói sao với Trâm?
Chính Quân cười nhẹ:
– Có sao thì nói vậy, sao phải giấu giếm.
– Anh không sợ ảnh hưởng đến việc của anh à?
– Không sao, anh sắp xếp được. Em cứ như trước đây, đừng vì anh mà thay đổi thái độ với cô ấy, Trâm cũng không phải người ngu ngốc.
Tôi lại nhìn ra vườn, trong bụng định hỏi chuyện của Trâm thì đột nhiên nhìn thấy có người đang đứng ở trong vườn nhìn lên. Mà người này lạ lắm, tôi hình như chưa gặp bao giờ…
– Ai vậy nhỉ?
– Ai? Em nói gì vậy An Lâm?
Tôi lại đưa mắt nhìn về phía dưới, mà người dưới kia dường như cũng phát hiện ra tôi đang nhìn, người đó liền kéo sụp nón xuống rồi lầm lũi đi thẳng vào phía trong. Vì bị tàng cây che mất nên tôi không nhìn được người vừa nãy đi đâu, được vài giây sau thì người kia cũng biến mất.
– An Lâm… ai vậy? Có ai đang ở gần em hả?
Nghe tiếng gọi của Chính Quân, tôi môi vội vàng trả lời anh ấy:
– À không có gì… em chỉ là thấy có người trong vườn thôi…
– Người trong vườn? Đàn ông hay đàn bà?
Tôi nghĩ nghĩ:
– Hình như là đàn ông, mà chắc là người làm vườn, em thấy có mấy người đang làm cỏ.
– Ừ, đang nói chuyện với anh mà em hỏi đi đâu làm anh không biết là có chuyện gì. Ăn gì đó rồi ngủ đi, anh đến giờ họp rồi.
– Vâng.
Tắt máy, tôi lại nhìn xuống vườn một lần nữa, lần này chỉ còn thấy người làm đang làm cỏ với cắt tỉa hoa lá ở phía dưới, người đàn ông khi nãy cũng không thấy đâu. Cũng không phải tự nhiên mà tôi lại đặc biệt chú ý đến người kia, nếu ông ấy cũng giống những người làm cỏ thì tôi đã không nói tới, chỉ là… người này có dáng vẻ khá kì lạ, ăn mặc cũng quái quái nữa. Để lát nữa tôi xuống hỏi vú Hiền xem sao, bây giờ người xấu trà trộn nhiều lắm, phòng vẫn hơn.
………………….
Sáng ngày hôm sau là ngày giỗ của Chính Thành, Má Lớn thay mặt mọi người chuẩn bị làm giỗ. Tôi với vú Hiền phụ chuẩn bị lặt vặt vài thứ, Chính Quân thì đi từ sớm, anh ấy nói trưa nay đi công việc không về, ba chồng tôi cũng không có ý kiến thêm. Lúc ngồi đợi đến giờ cúng, Má Nhỏ tụm lại chỗ Thuỳ Trâm đang ngồi, bà ấy xuýt xoa nói nho nhỏ:
– Ái chà, nhìn mặt con sáng nay hồng hào phơi phới, tối hôm qua… Chính Quân về rồi đúng không?
Thuỳ Trâm đỏ bừng mặt, miệng lí nhí trả lời:
– Má này… chuyện đó đừng có nói lớn.
Má Nhỏ cười ha hả:
– Má biết ngay mà, có gì mà đỏ mặt hả con, có chồng rồi mà cứ giống như con gái mới lớn, hễ nhắc tới là ngại, nhắc tới là ngại à. Mà Chính Quân… thằng nhóc ấy được đúng không, trông tướng tá phong độ thế kia mà?
Tôi không nhìn bọn họ nhưng vẫn lắng tai nghe thử xem Thuỳ Trâm trả lời thế nào.
– Má… chuyện tế nhị mà, má hỏi vậy sao con trả lời được?
– Thì con chỉ cần nói được hay không được là má hiểu rồi mà.
Thuỳ Trâm im lặng vài giây, tôi mới nghe cô ấy lí nhí, nói:
– Dạ… được má.
Má Nhỏ lúc này cười phá lên, bà ấy khen nức nở Chính Quân nhà tôi uy phong mãnh liệt giống với chồng bà thời trai trẻ. Tôi với mọi người nghe bà nói mà ngượng dùm bà, công nhận Má Nhỏ bạo dạng thiệt, cái gì bà ta nói cũng được. Mà nghe hai người họ nói chuyện, tôi mới bắt đầu để ý đến chuyện này, hình như Chính Quân anh ấy… cũng làm chuyện đó với Trâm hay sao vậy nhỉ?
Thôi thôi, nhìn biểu cảm ngượng ngùng của cô ấy là biết rồi, tránh làm sao được. Nếu đã như vậy, tôi tốt nhất đừng suy nghĩ đến làm gì cho nặng đầu. Chung quy là Chính Quân mà thôi, nếu anh ấy để ý đến cảm nhận của tôi, anh ấy tự có cách, vấn đề này không phải thứ mà tôi có thể giải quyết được.
Vú Hiền cúi thấp người, bà ấy khẽ nói:
– Mợ đừng để ý, mợ cứ tin ở cậu.
Tôi nhìn bà ấy, đầu cũng khẽ gật, tin thì tôi có tin rồi đó, không biết chỗ “cậu Hai” giải quyết vấn đề như thế nào mà thôi.
Ngồi thêm lát nữa Ông Nội, Má Lớn với Ba Chồng tôi cũng tới, theo sau là vợ chồng anh Cả, chú Ba Vũ với cả trợ lý Minh cũng thay mặt Chính Quân đến thắp nhang. Sau khi bày mâm cúng ra, ông nội là người chủ trì cúng kiếng, đợi ông cúng xong, từng người trong nhà mới bước lên thắp nhang cho Chính Thành. Đi đầu tiên là ba chồng tôi, tiếp theo sau là Má Lớn, Má Nhỏ, vợ chồng anh Cả với Chính Vũ, còn tôi, Thuỳ Trâm với trợ lý Minh là sau cùng.
Mọi chuyện diễn ra khá là tốt đẹp thì đột nhiên lồng đèn ở trần nhà đột nhiên rớt xuống ngay bàn cúng của Chính Thành, tôi lúc này còn chưa kịp tiến tới thắp nhang, trên tay vẫn còn cầm ba nén nhang đang cháy. Chiếc lồng đèn đỏ rơi thẳng xuống bàn cúng rồi cháy phừng lên, cộng thêm lư hương đang chứa đầy nhang, chưa tới ba giây, từ chỗ lồng đèn đỏ bắt đầu bốc cháy dữ dội. Chỗ bày bàn cúng là phòng cúng của nhà họ Dương, nội thất ở đây đa số được làm bằng gỗ, xung quanh là nhang đèn giấy tiền vàng bạc, lại có cả dầu lửa châm đèn, toàn là vật liệu dễ cháy. Mà đám lửa ở bàn cúng cháy lan ra rất nhanh, mới vừa nãy còn ở trên bàn, giờ đã cháy hết khăn trải bàn, rồi cháy cả sấp giấy tiền vàng bạc, nhà cửa, đồ đạc bằng giấy. Lửa bốc lên ngày càng cao, mà cửa phòng thì nhỏ, có gọi người ở ngoài đem nước chạy vào dập lửa cũng khó khăn. Ba chồng tôi thấy tình hình không ổn, ông liền quát lớn cho mọi người chạy thoát thân trước, chuyện dập lửa để sau. Vì tôi đứng gần bàn thờ nên lúc muốn chạy thoát thân cũng phải đợi người đứng gần cửa ra trước mới tới lượt mình. Mà xui xẻo làm sao, gần đến lượt tôi chạy ra ngoài thì lửa lại phừng cháy lên, ngọn lửa cháy xém lồng đèn treo trên nóc nhà tạo nên một vòng tròn lửa thật lớn. Lồng đèn treo trên mái bị cháy, từng cái từng cái một bắt đầu cháy rực rồi đổ xuống sàn nhà. Thấy tình hình hết sức nguy hiểm, tôi với chị Loan sợ hãi lấy tay che đầu. Trong nhà lúc này chỉ còn lại tôi với chị Loan, Thuỳ Trâm thì bám víu theo ba chồng tôi mà chạy thoát được ra bên ngoài.
Lửa cháy càng lúc càng lớn, khói tỏa mù mịt, tôi vừa lấy tay che đầu vừa lấy tay che mũi, nhất thời mắt hoa cả đi, tứ phía vừa lửa vừa khói làm tôi không còn định hướng được đường ra nữa. Bên ngoài hỗn loạn thành một mớ, tiếng người gào người khét, tiếng nước chảy ào ào lại thêm cả tiếng đồ vật đổ vỡ vì bị cháy, tôi sợ tới mức hai chân run rẩy lên, miệng muốn kêu cứu cũng không nói được thành lời vì bị ngạt.
– An Lâm… Kim Loan… hai đứa ở đâu?
– Mợ Hai… mợ Hai ơi… mợ Hai!
– Mợ Cả… mợ đâu rồi?
Khói càng lúc càng mù mịt, không gian trước mặt như bao bọc bởi khói và lửa, tôi lúc này cũng không còn thấy được chị Loan đang đứng đâu, trong lòng thầm nghĩ… phen này thì cháy thành tro rồi, Chính Quân mà về tới thì tôi chỉ còn lại mớ xương trắng mà thôi, oan nghiệt thật.
Hai tai bắt đầu ù lên, tôi né bên này, tránh bên kia, may là lồng đèn trên đầu không rơi trúng người, chứ nếu không tôi cũng thành vịt nướng mọi rồi. Lửa cháy như có người châm, cháy lớn đến mức không tưởng tượng được, lúc tôi ngã xuống sàn, miệng ho khạc ra đầy khói, tôi mới biết là mình gần như không chịu được nữa rồi. Trong cơn hoảng loạn, tôi lấy tay che mũi, hai mắt cay xè đi, trong lòng thầm khấn xin có người đến cứu. Vài giây sau, khi nghe tiếng đổ vỡ ầm đùng ở phía sau cùng với tiếng hét thất thanh của người bên ngoài, tôi mới chấp nhận buông xui mà ngã xuống sàn. Trước mắt tôi giờ đây chỉ toàn khói và lửa, cánh cửa ra ngoài như biến mất khỏi tầm mắt tôi. Tôi thật không nghĩ được, chả nhẽ tôi lại chết kiểu này… chết vì đi đám giỗ em trai chồng hay sao?
– An Lâm… An Lâm…
– Chị Hai… chị Hai…
Trong lúc đầu óc còn xót lại chút tỉnh táo, tôi chợt nghe thấy có tiếng bước chân chạy vào, cùng với đó là tiếng gọi thất thanh tên mình thật to. Tôi lúc này rất muốn mở miệng hét lên là tôi ở đây nhưng dù có cố bao nhiêu thì cổ họng vẫn không phát ra được hơi nào. Tôi nhướn mắt nhìn lên, cố nhướn để không ngất đi vì ngạt thì từ xa, một thân to cao trùm khăn ướt chạy ào đến. Người đó xốc tôi dậy rồi ôm chặt tôi vào lòng, giọng đầy lo lắng:
– An Lâm… đừng ngủ em… dậy đi… anh đưa em ra ngoài…
Hai mí mắt tôi lúc này dính chặt vào nhau nhưng tiềm thức vẫn còn rõ ràng lắm. Người kia ôm tôi vào lòng, giọng vừa khàn vừa nhỏ:
– Đợi anh chút… anh đưa em ra ngoài… đợi anh chút… cố lên.
Nói rồi, người kia bồng tôi chạy đi nhưng có vẻ chạy không được nhanh, cứ đi được vài bước rồi ngã xuống, đi được vài bước rồi lại ngã, lập đi lập lại đến mấy lần. Vài giây sau như thêm người vào ứng cứu, tôi lại nghe hỗn loạn đủ loại âm thanh:
– Cậu Cả… để tôi đưa mợ Hai ra ngoài cho… cậu chạy đi trước đi.
– Nhưng mà…
– Đi đi cậu, tôi đưa cậu ra ngoài để thằng Đệ nó đưa mợ Hai ra sau. Trong đây cháy lớn lắm rồi, dùng dằn một chút là chết hết, chân cậu yếu nữa, không bồng mợ Hai được đâu.
– Vậy được… đi nhanh!
Hai mắt tôi dính chặt, cơ thể xốc lên theo từng bước chạy của mọi người, mãi đến khi cảm nhận được ánh sáng chíu rọi vào mắt, tôi mới nhận định được một điều… hình như là tôi đã được cứu.
Đặt tôi xuống đất liền có người đem máy thở đến cấp cứu cho tôi, lại nghe tiếng vú Hiền với bé Thà khóc nháo ở bên tai. Vài giây sau, tôi lại cảm nhận được bọn họ đang đo huyết áp, nghe nhịp tim, nghe phổi đủ các thứ. Mặc dù mắt tôi nhắm nhưng ý thức tôi vẫn hiện hữu rõ ràng, có lẽ là vì khói ngạt làm tê liệt cục bộ chứ thật ra tôi vẫn minh mẫn lắm, chỉ là nói không được mà thôi.
Xung quanh vẫn ồn ào như ong vỡ tổ, tiếng người hét người thét người khóc lóc nỉ non vẫn rõ rệt như ban ngày. Tôi cảm nhận được phải rất lâu sau mắt tôi mới có thể từ từ mở ra được, lúc thấy tôi mở mắt, vú Hiền nhảy cẫng lên vì vui mừng, trợ lý Minh cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi rồi sau đó bắt máy nghe điện thoại của ai đó…
Ông nội, ba chồng rồi Má Lớn, chú Ba,… chạy ào đến hỏi thăm tình hình của tôi, người cấp cứu cho tôi nói, tạm thời tôi chưa nói chuyện lại được nên bọn họ mới thôi không hỏi nữa. Lúc này được vú Hiền đỡ ngồi dậy, tôi mới nhìn được khung cảnh hoang tàn trước mặt. Căn nhà gỗ uy nghiêm kia… giờ chỉ còn lại đám lửa dữ tợn đang cháy rực. Nhìn sang kế bên, anh Cả đang ôm chị Loan vào lòng, hai mắt chị Loan cũng nhắm lại giống như tôi mà hình như, ở chân chị còn có vết thương đang được băng bó. Phút chốc, tôi chợt nhớ lại đoạn đối thoại ban nãy, trong lòng hết sức mơ hồ vì không biết là tôi có nghe nhầm hay không. Anh Cả… chẳng lẽ anh Cả chạy vào cứu tôi?
Anh Cả lúc này cũng đang nhìn về phía tôi, trong đôi mắt kia chất chứa quá nhiều sự lo lắng. Anh ấy ngồi bệt dưới đất, tay ôm chị Loan nhưng mắt vẫn cứ hướng về tôi mà nhìn đến chăm chăm. Chú Ba Vũ ngồi ở bên cạnh, chú ấy khẽ kề sát tai tôi mà nói nhỏ:
– Anh Cả… cứu chị, anh ấy bỏ cả chị Loan ở trong đấy mà cứu chị.
Tôi lúc này mở mắt thật to nhìn Chính Vũ, trước biểu cảm chân thật của chú ấy, tôi dù có muốn không tin cũng buộc lòng phải tin. Lại đưa mắt nhìn anh Cả, hóa ra là tôi không nghe nhầm, người xông vào cứu tôi khỏi biển lửa chết chóc kia là anh Cả… là anh ấy…
Tình hình vốn dĩ đã rối rắm thành một nùi thì bỗng dưng thằng bé con trai của chú làm vườn đột nhiên trợn tròn mắt lên, ở giữa sân rực lửa, thằng bé méo mồm méo miệng trợn mắt chỉ còn tròng trắng, tay nó chỉ về phía bọn tôi rồi nó nói bằng giọng rờn rợn kỳ dị:
– Ai hại tao… cái này chỉ là bắt đầu… ha ha ha… ha ha ha!
Bình luận facebook