Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Trời về khuya, mọi người trong nhà đã say giấc, tôi không ngủ được nên xuống nhà pha tách cà phê sữa, một ấm trà Thiết Quan Âm rồi lại đem lên phòng nhâm nhi. Phòng vợ chồng tôi có ban công nhìn ra vườn, Chính Quân biết tôi thích ngồi ở đây buổi tối nên anh ta cho người đem ghế tổ chim cùng vài chậu hoa cảnh cho đẹp mắt. Nhớ lúc mới về đây, căn phòng này chỉ có mỗi hai màu đen trắng lạnh lẽo, ban công cũng đóng suốt chứ chẳng thấy mở bao giờ. Đến bây giờ, mọi thứ trong phòng này đều theo như ý tôi, Chính Quân cũng không có ý ngăn cản.
Ngồi nhâm nhi tách cà phê sữa giữa trời khuya sương lạnh, trong lòng tôi chất chứa quá nhiều nỗi muộn phiền. Tôi đi đến bước đường ngày hôm nay, mọi thứ đều không phải là thứ mà tôi mong muốn. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ gả vào nhà giàu có, cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ phải lấy người mình không yêu. Nhưng đến bây giờ, tôi lại bắt đầu thấy chùn bước nếu phải buộc rời xa nơi này. Tôi biết, tôi biết nếu tôi cứu chị Như thì chắc chắn tôi sẽ phải đánh đổi một điều gì đó, có thể là bị đuổi đi hoặc cũng có thể sẽ mãi mãi không được bước chân vào nhà họ Dương này nữa. Tôi thì chẳng tiếc nuối gì nhà họ Dương này đâu nhưng thứ tôi cảm thấy không nỡ rời xa nhất… là con người ở căn nhà này. Chắc có lẽ đúng như ông nội từng nói, phải có duyên nợ làm sao đó thì kiếp này mới nên duyên vợ chồng với nhau được…
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, tôi đặt tách cà phê xuống rồi nhanh chân bước vào trong phòng tìm điện thoại. Lạ nhỉ, giờ này mà ai còn gọi, đã khuya lắm rồi ấy chứ. Cầm điện thoại trên tay, nhìn vào màn hình, hai chữ “Chính Quân” hiện rõ mồn một, bất giác, trong lòng tôi có chút cảm giác hồi hộp, cũng không chần chừ mà liền bắt máy nghe.
– Alo, tôi nghe…
Đầu dây bên kia phát ra giọng trầm khàn mệt mỏi:
– Ừ, giờ này em còn chưa ngủ?
– Tôi… đang làm chút việc ấy mà, mà anh gọi giờ này có việc gì không?
– Cu Gin ngủ chưa?
– Đã ngủ lâu rồi… anh… sao chưa ngủ?
– Tôi đang ở công ty, khi nào xong việc tôi sẽ ngủ.
Cả hai đồng loạt im lặng, trong điện thoại chỉ còn lại âm thanh của tiếng thở đều. Im lặng vài giây, tôi lại nhẹ nhàng cất giọng, hỏi:
– Ừ… anh… đã ăn gì chưa?
Giọng Chính Quân trong điện thoại trầm trầm:
– Chưa… nếu giờ mà có cơm của nhà mình nấu… chắc là ngon lắm.
– Vậy… tôi đem cơm lên cho anh… được không?
– Có phiền em không?
– Tôi nghĩ là không phiền, dù gì thì bây giờ tôi cũng chưa ngủ được mà.
– Vậy… phiền em một chút.
– Không sao.
– Đến công ty thì gọi cho tôi, tôi xuống đón em.
– Vâng.
Tắt máy, tôi vội vàng đi xuống nhà bếp, thấy mọi người đã ngủ hết tôi mới tự mình vào bếp nấu nướng. Tầm 15 phút sau là có ngay một món xào và một món canh, giờ chỉ chờ cơm chín là có thể đem cơm đến cho Chính Quân. Trong lúc đợi cơm chín, tôi lên thay bộ quần áo khác rồi mới cho cơm và thức ăn vào khay đựng để đem đến công ty. Xe chạy chừng hơn 20 phút mới đến công ty, lúc tôi đến nơi đã thấy Chính Quân đứng đợi sẵn. Thấy tôi bước xuống xe, anh ta đi tới, tay xách giúp tôi khay đựng cơm, môi khẽ cười:
– Tôi không nghĩ là em tới nhanh vậy.
Tôi nhìn gương mặt mệt mỏi kia, trong lòng có chút xót xót, tôi nói:
– Anh đói đến mức phải gọi cầu cứu, tôi không nhanh chắc anh chết đói mất. Trong này có cơm, có canh, có đồ xào, giờ này cũng khuya rồi mà tôi thì không biết nấu mấy món bổ dưỡng khác, anh dùng tạm vậy.
Anh ta cười nói:
– Được như vậy là tốt rồi, không đòi hỏi nhiều.
Tôi nhìn xung quanh, thấy đèn cũng đã tắt, tôi mới nói:
– Vậy… anh ăn nhiều vào, làm xong việc nhớ ngủ sớm…
Chính Quân nhìn tôi, lời nói có chút mập mờ:
– Giờ này về nhà cũng không an toàn, hay là… em lên phòng làm việc của tôi ngủ tạm… sáng tôi đưa em về.
Tôi không dám nhìn thẳng vào anh ta, lại tránh ánh mắt sang hướng khác mà hỏi:
– Như vậy… có được không?
– Chỉ sợ em không chịu.
Tim đập có chút nhanh hơn một vài nhịp, tôi im lặng một lát mới gật đầu trả lời:
– Vậy… cũng được, để tôi ra nói với anh tài xế.
Chính Quân ngăn tôi lại:
– Để tôi nói với cậu ta, em ở đây chờ tôi một lát.
Tôi đứng giữa sảnh rộng lớn, mắt nhìn dáo dác xung quanh, trong lòng nửa hồi hộp nửa hoang mang. Cái này, sao giống với nɠɵạı ŧìиɦ giữa đêm khuya quá vậy nè?
Sau khi dặn dò tài xế, Chính Quân liền đưa tôi lên phòng làm việc. Quả thật là anh ấy đang tăng ca, đã vậy còn có thêm chục người cùng tăng ca cùng. Lúc nhìn thấy tôi, bọn họ có hơi sững sốt, chỉ đến khi trợ lý Minh nhìn thấy tôi, anh ta gọi tôi hai tiếng “phu nhân” thì mọi người trong phòng mới đồng loạt đứng dậy chào theo. Phòng làm việc của Chính Quân nằm riêng biệt, phía trước cửa đề ba chữ “tổng giám đốc”, chức vụ này cũng không phải là thấp đâu, là dưới một người mà trên vạn người đó. Chà, tôi không nghĩ là chồng tôi lại giữ được chức vụ này, tôi trước giờ cứ tưởng chức tổng tài này là của anh Cả không ấy chứ. Mở cửa bước vào trong, không gian phía trong vừa rộng, vừa ngăn nắp sang trọng lại vừa đậm nét Chính Quân. Thấy tôi cứ nhìn xung quanh, anh ta mới khẽ lên tiếng:
– Em tới đây ngồi đi, tôi đói rồi.
Tôi bước tới ngồi xuống, dọn cơm sẵn ra bàn, tôi nói:
– Anh ăn đi.
Chính Quân gật gù, chắc là anh ta đói bụng lắm rồi nên mới ăn vội vàng đến như vậy. Trong lúc đợi anh ta ăn cơm, tôi buồn chán đi xung quanh, xem hết một vòng rồi lại dừng chân ở bàn làm việc. Trên bàn có rất nhiều loại giấy tờ đang làm dở, tôi nhìn đến hoa mắt cũng không biết là loại giấy tờ gì. Lại nhìn sang bên trái, Chính Quân có để mấy khung ảnh trên bàn, một trong những khung ảnh kia là hình cưới của tôi và anh ta. Bất giác, tôi nâng khung ảnh lên xem, trong ảnh là hai nụ cười rực rỡ nhưng hết sức miễn cưỡng. Nhớ lại lúc đi chụp ảnh cưới, bọn tôi nói với nhau không tới được năm câu, thợ chụp ảnh hối thúc dữ lắm thì anh ta mới chịu nở nụ cười giọng gạo. Chụp ảnh xong anh ta đưa tôi về, suốt quãng đường về nhà lại không nói với nhau quá ba câu, lúc đó tôi nghĩ, chắc bọn tôi sẽ chia tay sớm thôi, chứ mối quan hệ gượng gạo thế này thì làm sao mà bền được. Ấy vậy mà bây giờ lại đi được đến bước này, ngẫm nghĩ lại, đúng là không thể ngờ được mọi chuyện mà.
Đặt khung ảnh trên tay xuống, trên môi vẫn là nụ cười dịu dàng, tôi lại khẽ nâng tay cầm khung ảnh kế bên lên xem. Trong ảnh là hình của Chính Quân lúc còn trẻ, anh ta chụp cùng với một chú chó nhỏ rất đáng yêu, phía sau có khá là nhiều người, giống như là đang ăn tiệc. Tôi nhìn vào bức ảnh, vô thức hỏi:
– Lúc này anh bao nhiêu tuổi?
Chính Quân ngước mắt lên nhìn tôi, anh ta khựng lại vài giây rồi mới trả lời:
– Không nhớ nữa, chắc 18,19 gì đó.
Tôi gật gật:
– Chú chó này thấy cưng vậy, tên nó là gì?
– Milu.
– Lúc này là đang ăn tiệc à?
Anh ta gật gật:
– Ừ, sinh nhật Chính Vũ.
– Hèn gì tôi thấy phía sau đông quá trời, nhìn ai cũng rạng rỡ hết. Mà trông anh lúc này buồn cười nhỉ, đúng phong cách ăn mặc của thời đó luôn, cũng “rich” đấy.
Chính Quân đứng dậy, anh ta đi tới chỗ tôi, đưa tay đặt khung ảnh lại vị trí cũ, giọng anh ta nhàn nhạt:
– Tôi không giàu thì ai giàu, thời nào thì tôi cũng giàu cả, em nên tập quen với chuyện đó đi.
Tôi nhìn anh ta, cười khì:
– Không phủ nhận, chồng tôi giàu là sự thật.
Lại nhìn sang phía kia vẫn còn một khung ảnh nho nhỏ, tôi lúc này mới phát hiện ra là ảnh của Thuỳ Trâm và Chính Quân. Ảnh này chắc là đã lâu rồi, hai người trông hơi khác so với bây giờ. Thấy tôi nhìn, Chính Quân liền xoay người tôi lại, anh ta nhìn thẳng vào tôi, giọng trầm trầm:
– Là ảnh cũ, tôi đặt cho có thôi.
Tôi khẽ gật, dịu giọng trả lời:
– Tôi biết…
Chính Quân lại khẽ xoa xoa tóc tôi, giọng anh ta dịu xuống:
– Ảnh cưới với em tôi để ngay kia, đừng nghĩ nhiều…
Tôi im lặng không nói gì, thi thoảng lại ngửi được mùi gỗ dịu nhẹ từ cơ thể Chính Quân phả ra. Cả hai gần nhau trong gang tấc, Chính Quân chợt ôm nhẹ eo tôi, hai mắt dịu xuống đầy thâm tình:
– Mở lòng hơn với tôi một chút đi, được không?
Tim tôi đập càng lúc càng mạnh, giọng cũng run run:
– Thì tôi… tôi vẫn…
Chính Quân ép tôi nhìn thẳng vào anh ta, giọng thâm trầm giữa màn đêm tĩnh lặng:
– Tôi không phải người dẻo miệng, tôi cũng không biết nói mấy lời dễ nghe… mà thôi đi, để tôi nói thẳng với em thế này cho em dễ hiểu. Tôi thích em, tôi rất muốn được ở bên cạnh em, tôi biết thời gian này khó khăn cho em nhưng tôi rất mong em có thể nhẫn nhịn bỏ qua cho chuyện riêng của tôi lần này. Còn nữa, mở lòng ra với tôi đi… có được không, vì chuyện tôi thích em là thật mà?
Tay tôi thoáng run run, nhất thời chỉ biết im lặng chứ không nói được câu gì. Trong lòng tôi lúc này chia ra làm hai nửa, một nửa muốn đồng ý, nửa lại lo lắng phân vân. Tôi biết Chính Quân là đang nói lời thật lòng, chỉ là tôi… tôi vẫn còn sợ…
Thấy tôi im lặng, anh ta lại gằn lấy tôi, giọng đanh lại:
– Giờ thế này đi, nếu em không đồng ý… tôi giữ em ở lại đây luôn, đợi khi nào em đồng ý, tôi mới thả em về. Thế nào?
Tôi nghe anh ta uy hiếp mà thấy buồn cười, giọng phấn chấn hơn hẳn:
– Cái này là đang uy hiếp… em đấy à?
Chính Quân nhìn tôi, hai mắt anh ấy rực lên:
– Cái này… không tính là uy hiếp, anh là đang tỏ tình.
Tôi phì cười:
– Có ai tỏ tình mà như anh không? Người ta chưa kịp trả lời thì đã dọa bắt cóc? Anh là giang hồ đấy à?
Chính Quân ôm chặt lấy tôi, nụ cười dịu dàng nhất mà tôi từng thấy:
– Vậy… là em đồng ý rồi đúng không?
Tôi chớp chớp mắt, nâng cao giọng:
– Hên xui, để xem thành ý của anh thế nào đã…
Nói chưa hết câu, Chính Quân đã hôn lên môi tôi, nụ hôn bất ngờ đến mức khiến tôi cứng đờ cả người. Anh ấy một tay siết eo, một tay giữ chặt đầu tôi lại, đôi môi nóng ấm dần phủ chặt lên môi tôi. Bốn mắt nhìn nhau, trong đáy mắt chỉ toàn là hình ảnh của đối phương, tôi lúc này chỉ biết dựa vào người anh, để cho anh câu dẫn đi đâu đó thì đi. Cuộc đời tôi sống hơn 20 năm, đến lúc này mới cảm nhận rõ ràng mùi vị của “hôn môi”, ôi giời ơi, thời tới rồi, cản không kịp.
Nụ hôn không sâu, Chính Quân lại buông môi tôi ra, anh ấy khẽ nhìn tôi, đôi môi kia vì nụ hôn vừa nãy mà ửng đỏ, giọng anh khàn đi, nụ cười lại rạng rỡ đến lạ:
– Xin chào em đến với thế giới của anh, An Lâm!
Ngồi nhâm nhi tách cà phê sữa giữa trời khuya sương lạnh, trong lòng tôi chất chứa quá nhiều nỗi muộn phiền. Tôi đi đến bước đường ngày hôm nay, mọi thứ đều không phải là thứ mà tôi mong muốn. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ gả vào nhà giàu có, cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ phải lấy người mình không yêu. Nhưng đến bây giờ, tôi lại bắt đầu thấy chùn bước nếu phải buộc rời xa nơi này. Tôi biết, tôi biết nếu tôi cứu chị Như thì chắc chắn tôi sẽ phải đánh đổi một điều gì đó, có thể là bị đuổi đi hoặc cũng có thể sẽ mãi mãi không được bước chân vào nhà họ Dương này nữa. Tôi thì chẳng tiếc nuối gì nhà họ Dương này đâu nhưng thứ tôi cảm thấy không nỡ rời xa nhất… là con người ở căn nhà này. Chắc có lẽ đúng như ông nội từng nói, phải có duyên nợ làm sao đó thì kiếp này mới nên duyên vợ chồng với nhau được…
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, tôi đặt tách cà phê xuống rồi nhanh chân bước vào trong phòng tìm điện thoại. Lạ nhỉ, giờ này mà ai còn gọi, đã khuya lắm rồi ấy chứ. Cầm điện thoại trên tay, nhìn vào màn hình, hai chữ “Chính Quân” hiện rõ mồn một, bất giác, trong lòng tôi có chút cảm giác hồi hộp, cũng không chần chừ mà liền bắt máy nghe.
– Alo, tôi nghe…
Đầu dây bên kia phát ra giọng trầm khàn mệt mỏi:
– Ừ, giờ này em còn chưa ngủ?
– Tôi… đang làm chút việc ấy mà, mà anh gọi giờ này có việc gì không?
– Cu Gin ngủ chưa?
– Đã ngủ lâu rồi… anh… sao chưa ngủ?
– Tôi đang ở công ty, khi nào xong việc tôi sẽ ngủ.
Cả hai đồng loạt im lặng, trong điện thoại chỉ còn lại âm thanh của tiếng thở đều. Im lặng vài giây, tôi lại nhẹ nhàng cất giọng, hỏi:
– Ừ… anh… đã ăn gì chưa?
Giọng Chính Quân trong điện thoại trầm trầm:
– Chưa… nếu giờ mà có cơm của nhà mình nấu… chắc là ngon lắm.
– Vậy… tôi đem cơm lên cho anh… được không?
– Có phiền em không?
– Tôi nghĩ là không phiền, dù gì thì bây giờ tôi cũng chưa ngủ được mà.
– Vậy… phiền em một chút.
– Không sao.
– Đến công ty thì gọi cho tôi, tôi xuống đón em.
– Vâng.
Tắt máy, tôi vội vàng đi xuống nhà bếp, thấy mọi người đã ngủ hết tôi mới tự mình vào bếp nấu nướng. Tầm 15 phút sau là có ngay một món xào và một món canh, giờ chỉ chờ cơm chín là có thể đem cơm đến cho Chính Quân. Trong lúc đợi cơm chín, tôi lên thay bộ quần áo khác rồi mới cho cơm và thức ăn vào khay đựng để đem đến công ty. Xe chạy chừng hơn 20 phút mới đến công ty, lúc tôi đến nơi đã thấy Chính Quân đứng đợi sẵn. Thấy tôi bước xuống xe, anh ta đi tới, tay xách giúp tôi khay đựng cơm, môi khẽ cười:
– Tôi không nghĩ là em tới nhanh vậy.
Tôi nhìn gương mặt mệt mỏi kia, trong lòng có chút xót xót, tôi nói:
– Anh đói đến mức phải gọi cầu cứu, tôi không nhanh chắc anh chết đói mất. Trong này có cơm, có canh, có đồ xào, giờ này cũng khuya rồi mà tôi thì không biết nấu mấy món bổ dưỡng khác, anh dùng tạm vậy.
Anh ta cười nói:
– Được như vậy là tốt rồi, không đòi hỏi nhiều.
Tôi nhìn xung quanh, thấy đèn cũng đã tắt, tôi mới nói:
– Vậy… anh ăn nhiều vào, làm xong việc nhớ ngủ sớm…
Chính Quân nhìn tôi, lời nói có chút mập mờ:
– Giờ này về nhà cũng không an toàn, hay là… em lên phòng làm việc của tôi ngủ tạm… sáng tôi đưa em về.
Tôi không dám nhìn thẳng vào anh ta, lại tránh ánh mắt sang hướng khác mà hỏi:
– Như vậy… có được không?
– Chỉ sợ em không chịu.
Tim đập có chút nhanh hơn một vài nhịp, tôi im lặng một lát mới gật đầu trả lời:
– Vậy… cũng được, để tôi ra nói với anh tài xế.
Chính Quân ngăn tôi lại:
– Để tôi nói với cậu ta, em ở đây chờ tôi một lát.
Tôi đứng giữa sảnh rộng lớn, mắt nhìn dáo dác xung quanh, trong lòng nửa hồi hộp nửa hoang mang. Cái này, sao giống với nɠɵạı ŧìиɦ giữa đêm khuya quá vậy nè?
Sau khi dặn dò tài xế, Chính Quân liền đưa tôi lên phòng làm việc. Quả thật là anh ấy đang tăng ca, đã vậy còn có thêm chục người cùng tăng ca cùng. Lúc nhìn thấy tôi, bọn họ có hơi sững sốt, chỉ đến khi trợ lý Minh nhìn thấy tôi, anh ta gọi tôi hai tiếng “phu nhân” thì mọi người trong phòng mới đồng loạt đứng dậy chào theo. Phòng làm việc của Chính Quân nằm riêng biệt, phía trước cửa đề ba chữ “tổng giám đốc”, chức vụ này cũng không phải là thấp đâu, là dưới một người mà trên vạn người đó. Chà, tôi không nghĩ là chồng tôi lại giữ được chức vụ này, tôi trước giờ cứ tưởng chức tổng tài này là của anh Cả không ấy chứ. Mở cửa bước vào trong, không gian phía trong vừa rộng, vừa ngăn nắp sang trọng lại vừa đậm nét Chính Quân. Thấy tôi cứ nhìn xung quanh, anh ta mới khẽ lên tiếng:
– Em tới đây ngồi đi, tôi đói rồi.
Tôi bước tới ngồi xuống, dọn cơm sẵn ra bàn, tôi nói:
– Anh ăn đi.
Chính Quân gật gù, chắc là anh ta đói bụng lắm rồi nên mới ăn vội vàng đến như vậy. Trong lúc đợi anh ta ăn cơm, tôi buồn chán đi xung quanh, xem hết một vòng rồi lại dừng chân ở bàn làm việc. Trên bàn có rất nhiều loại giấy tờ đang làm dở, tôi nhìn đến hoa mắt cũng không biết là loại giấy tờ gì. Lại nhìn sang bên trái, Chính Quân có để mấy khung ảnh trên bàn, một trong những khung ảnh kia là hình cưới của tôi và anh ta. Bất giác, tôi nâng khung ảnh lên xem, trong ảnh là hai nụ cười rực rỡ nhưng hết sức miễn cưỡng. Nhớ lại lúc đi chụp ảnh cưới, bọn tôi nói với nhau không tới được năm câu, thợ chụp ảnh hối thúc dữ lắm thì anh ta mới chịu nở nụ cười giọng gạo. Chụp ảnh xong anh ta đưa tôi về, suốt quãng đường về nhà lại không nói với nhau quá ba câu, lúc đó tôi nghĩ, chắc bọn tôi sẽ chia tay sớm thôi, chứ mối quan hệ gượng gạo thế này thì làm sao mà bền được. Ấy vậy mà bây giờ lại đi được đến bước này, ngẫm nghĩ lại, đúng là không thể ngờ được mọi chuyện mà.
Đặt khung ảnh trên tay xuống, trên môi vẫn là nụ cười dịu dàng, tôi lại khẽ nâng tay cầm khung ảnh kế bên lên xem. Trong ảnh là hình của Chính Quân lúc còn trẻ, anh ta chụp cùng với một chú chó nhỏ rất đáng yêu, phía sau có khá là nhiều người, giống như là đang ăn tiệc. Tôi nhìn vào bức ảnh, vô thức hỏi:
– Lúc này anh bao nhiêu tuổi?
Chính Quân ngước mắt lên nhìn tôi, anh ta khựng lại vài giây rồi mới trả lời:
– Không nhớ nữa, chắc 18,19 gì đó.
Tôi gật gật:
– Chú chó này thấy cưng vậy, tên nó là gì?
– Milu.
– Lúc này là đang ăn tiệc à?
Anh ta gật gật:
– Ừ, sinh nhật Chính Vũ.
– Hèn gì tôi thấy phía sau đông quá trời, nhìn ai cũng rạng rỡ hết. Mà trông anh lúc này buồn cười nhỉ, đúng phong cách ăn mặc của thời đó luôn, cũng “rich” đấy.
Chính Quân đứng dậy, anh ta đi tới chỗ tôi, đưa tay đặt khung ảnh lại vị trí cũ, giọng anh ta nhàn nhạt:
– Tôi không giàu thì ai giàu, thời nào thì tôi cũng giàu cả, em nên tập quen với chuyện đó đi.
Tôi nhìn anh ta, cười khì:
– Không phủ nhận, chồng tôi giàu là sự thật.
Lại nhìn sang phía kia vẫn còn một khung ảnh nho nhỏ, tôi lúc này mới phát hiện ra là ảnh của Thuỳ Trâm và Chính Quân. Ảnh này chắc là đã lâu rồi, hai người trông hơi khác so với bây giờ. Thấy tôi nhìn, Chính Quân liền xoay người tôi lại, anh ta nhìn thẳng vào tôi, giọng trầm trầm:
– Là ảnh cũ, tôi đặt cho có thôi.
Tôi khẽ gật, dịu giọng trả lời:
– Tôi biết…
Chính Quân lại khẽ xoa xoa tóc tôi, giọng anh ta dịu xuống:
– Ảnh cưới với em tôi để ngay kia, đừng nghĩ nhiều…
Tôi im lặng không nói gì, thi thoảng lại ngửi được mùi gỗ dịu nhẹ từ cơ thể Chính Quân phả ra. Cả hai gần nhau trong gang tấc, Chính Quân chợt ôm nhẹ eo tôi, hai mắt dịu xuống đầy thâm tình:
– Mở lòng hơn với tôi một chút đi, được không?
Tim tôi đập càng lúc càng mạnh, giọng cũng run run:
– Thì tôi… tôi vẫn…
Chính Quân ép tôi nhìn thẳng vào anh ta, giọng thâm trầm giữa màn đêm tĩnh lặng:
– Tôi không phải người dẻo miệng, tôi cũng không biết nói mấy lời dễ nghe… mà thôi đi, để tôi nói thẳng với em thế này cho em dễ hiểu. Tôi thích em, tôi rất muốn được ở bên cạnh em, tôi biết thời gian này khó khăn cho em nhưng tôi rất mong em có thể nhẫn nhịn bỏ qua cho chuyện riêng của tôi lần này. Còn nữa, mở lòng ra với tôi đi… có được không, vì chuyện tôi thích em là thật mà?
Tay tôi thoáng run run, nhất thời chỉ biết im lặng chứ không nói được câu gì. Trong lòng tôi lúc này chia ra làm hai nửa, một nửa muốn đồng ý, nửa lại lo lắng phân vân. Tôi biết Chính Quân là đang nói lời thật lòng, chỉ là tôi… tôi vẫn còn sợ…
Thấy tôi im lặng, anh ta lại gằn lấy tôi, giọng đanh lại:
– Giờ thế này đi, nếu em không đồng ý… tôi giữ em ở lại đây luôn, đợi khi nào em đồng ý, tôi mới thả em về. Thế nào?
Tôi nghe anh ta uy hiếp mà thấy buồn cười, giọng phấn chấn hơn hẳn:
– Cái này là đang uy hiếp… em đấy à?
Chính Quân nhìn tôi, hai mắt anh ấy rực lên:
– Cái này… không tính là uy hiếp, anh là đang tỏ tình.
Tôi phì cười:
– Có ai tỏ tình mà như anh không? Người ta chưa kịp trả lời thì đã dọa bắt cóc? Anh là giang hồ đấy à?
Chính Quân ôm chặt lấy tôi, nụ cười dịu dàng nhất mà tôi từng thấy:
– Vậy… là em đồng ý rồi đúng không?
Tôi chớp chớp mắt, nâng cao giọng:
– Hên xui, để xem thành ý của anh thế nào đã…
Nói chưa hết câu, Chính Quân đã hôn lên môi tôi, nụ hôn bất ngờ đến mức khiến tôi cứng đờ cả người. Anh ấy một tay siết eo, một tay giữ chặt đầu tôi lại, đôi môi nóng ấm dần phủ chặt lên môi tôi. Bốn mắt nhìn nhau, trong đáy mắt chỉ toàn là hình ảnh của đối phương, tôi lúc này chỉ biết dựa vào người anh, để cho anh câu dẫn đi đâu đó thì đi. Cuộc đời tôi sống hơn 20 năm, đến lúc này mới cảm nhận rõ ràng mùi vị của “hôn môi”, ôi giời ơi, thời tới rồi, cản không kịp.
Nụ hôn không sâu, Chính Quân lại buông môi tôi ra, anh ấy khẽ nhìn tôi, đôi môi kia vì nụ hôn vừa nãy mà ửng đỏ, giọng anh khàn đi, nụ cười lại rạng rỡ đến lạ:
– Xin chào em đến với thế giới của anh, An Lâm!
Bình luận facebook