-
Chương 16-20
Chương 16 Hắn đến rồi
Người kia vội nói: “Đại ca, việc chỗ Bao Tiểu Dũng có cần dừng lại không? Bây giờ người của chúng ta không đủ!”
“Việc của Bao Tiểu Dũng thì cứ làm theo trình tự, cặp trai gái trẻ tuổi kia thì cứ tạm thời để đó đã, cậu bảo Lão Tứ gọi thêm mấy người đánh tàn phế con mụ tên là Liễu Ngọc Phân kia đi!”
…
Hiện giờ tâm trạng Liễu Ngọc Phân đang rất vui vẻ.
Hiện tại công việc của con gái đã tiến triển rất thuận lợi.
Đứa con trai ngày thường hay chơi game của bà tuy không chăm chỉ học hành đi thi đại học như con nhà người ta, nhưng ít ra không kết bè kết đảng với lũ bạn đầu trâu mặt ngựa như xưa nữa.
Tuy bây giờ con trai đang tự nhốt mình trong phòng, không biết là nghiên cứu cái gì nữa.
Nhưng mà tóm lại, tất cả đều là khởi đầu tốt đẹp.
Mà nhà bọn họ có thể thay đổi như thế đều là vì có Lý Hùng xuất hiện.
Không biết thế nào nhưng mà bây giờ Liễu Ngọc Phân lại càng ngày càng thích Lý Hùng.
Có lúc bà còn có ý định đẻ thêm đứa con nữa luôn.
Nếu như Lý Hùng mà là con trai mình thì tốt biết mấy!
Bây giờ Liễu Ngọc Phân phải đi chợ mua ít xương heo, bà định tối nay sẽ làm nón sườn xào chua ngọt cho Lý Hùng.
Chợ ở rất gần nhà họ, đi xe điện thì chỉ mười phút là tới.
Liễu Ngọc Phân mượn xe điện hàng xóm, đi trên con đường quen thuộc.
Lúc này bỗng nhiên đằng trước có một chiếc xe van từ trong ngõ lao ra, chặn đường của Liễu Ngọc Phân!
Bảy tám tên côn đồ mặt mày hung hãn, tay cầm gậy nhảy xuống xe.
Liễu Ngọc Phân giật mình, vội vàng vít ga xe điện đi thẳng không quay đầu lại.
“Bà già kia. Đứng lại!”
Đám côn đồ lập tức nhảy lên xe van, sau đó đuổi theo!
Lúc này tại văn phòng của Lưu Đức Luân.
Lý Hùng đang ngồi sô pha lúc này đã đứng lên.
Ra ngoài một lúc rồi, anh định là đến công trường chỗ Hứa Mộc Tình làm việc.
Bỗng nhiên điện thoại trong túi anh đổ chuông.
Là Hứa Mộc Tình gọi.
Lý Hùng vừa mới ấn nút nghe thì trong điện thoại đã vang lên giọng hoảng loạn thất thanh của Hứa Mộc Tình.
“Mẹ bị một đám côn đồ đuổi theo rồi, phải làm sao đây?”
“Đám người đó rất hung hãn! Bọn chúng đòi đánh gãy chân mẹ!”
Ngay lúc này trên người Lý Hùng toát lên một khí thế vô cùng mạnh mẽ.
“Choang!”
Sợ hãi! Hoảng hốt!
Lưu Đức Luân giật mình, tay run lẩy bẩy, ly nước trong tay rơi xuống đất vỡ vụn!
Lý Nhị Ngưu đứng đằng sau Lý Hùng thì run lập cập!
Cảm giác có một tảng đá khổng lồ đang đè nặng trên đầu!
Trong lúc Lý Nhị Ngưu đang run rẩy, Lưu Đức Luân đã bị khí thế của Lý Hùng làm cho khiếp sợ, ngã vật xuống ghế sô pha.
Cả người anh ta ướt đẫm mồ hôi vì sợ.
Không dám động đậy một ngón tay.
Đáng sợ quá!
Lý Hùng lúc này trong mắt hai người vô cùng khủng khiếp, cứ như một con khủng long bạo chúa!
Lý Hùng quay đầu nhìn Lý Nhị Ngưu, túm lấy cổ áo anh ta, lôi xềnh xệch xuống tầng.
Đang chuẩn bị lên xe thì điện thoại trong túi quần Lý Hùng lại đổ chuông!
Vẫn là Hứa Mộc Tình gọi tới!
Tiếp đó, trong điện thoại vang lên tiếng sợ hãi của Hứa Mộc Tình, cùng với đó là tiếng ồn ào của rất nhiều đàn ông.
Trong điện thoại, Lý Hùng cũng đủ nghe được tiếng của đám đàn ông kia.
“Con đàn bà chết tiệt, mày mà không tránh ra thì tao lột hết quần áo của mày!”
“Đại ca, con này trông cũng ngon đấy, điện nước đầy đủ”.
“Ngọt nước thế kia, tí mà chơi có mà thích phải biết!”
Tiếp đó trong điện thoại vang lên tiếng của một người phụ nữ khác.
Lý Hùng vừa nghe đã nhận ra ngay, đấy là trợ lý của Hứa Mộc Tình, tên là Trương Hiểu Bình.
“Anh rể, anh mau tới đây đi!”
Trương Hiểu Bình kêu cứu!
Giọng cô ấy vô cùng run rẩy!
“Ở đây có rất nhiều, rất nhiều côn đồ!”
“Bọn chúng không cho bọn em thi công, còn định phá hỏng máy móc của bọn em nữa!”
“Chị Mộc Tình đang dẫn người giằng co với bọn chúng, nhưng bọn em quá ít người, sẽ bị đánh chết mất!”
“Bọn chúng, bọn chúng đều rất xấu xa. Anh, anh mau đến đây đi. Em sợ, em sợ là chị Tình sẽ bị…”
“Tôi sẽ đến trong vòng năm phút nữa”.
Trương Hiểu Bình đang cầu cứu thì bị giọng nói của Lý Hùng cắt ngang.
Cúp điện thoại, Trương Hiểu Bình vội vàng chạy đến chỗ Hứa Mộc Tình, chỉ tay vào đám côn đồ.
“Các người đừng hống hách, anh rể tôi đến ngay đấy!”
Tất cả bỗng chốc yên lặng.
Một lúc sau thì tiếng cười ồ vang lên.
“Anh rể mày là cái thá gì! Có biết đại ca của bọn tao là ai không?”
“Đại ca của bọn tao có biệt danh là Lưỡi Liềm! Kẻ nào động vào thì cũng chỉ có chết!”
Người đàn ông mặt sẹo biệt danh là Lưỡi Liềm bước lên, gã cười khẩy đắc ý.
“Mày bảo anh rể mày đến, bảo bọn tao đợi nó à?”
“Anh em ơi, thế có đợi không?”
Một đám người đồng thanh: “Đại ca, quần tụt một nửa rồi thì ai mà đợi được nữa?”
Lại một tràng cười vang lên!
Đám đàn ông xấu xa cười khà khà.
Mắt chúng lóe lên như một con súc vật tham lam!
Cầm thú!
Người đàn ông mặt sẹo đứng trước mặt Hứa Mộc Tình.
Gã càng tới gần thì càng nhận ra Hứa Mộc Tình thật sự xinh đẹp.
Gương mặt không trang điểm đậm, ăn mặc không có gì là gợi cảm, nhưng lại toát lên một vẻ thu hút khó mà cưỡng lại được.
Càng nhìn càng sướng.
Càng nhìn lại càng muốn có được!
Tên đàn ông mặt sẹo kia vô thức giơ tay ra, muốn chạm vào gương mặt trắng nõn mịn màng của Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình vội lùi lại, tránh đi.
“Anh muốn làm gì?”
Hứa Mộc Tình vừa nói xong, vết sẹo trên mặt gã giật giật, cứ như là con rết đang bò.
“Tao muốn làm gì à?”
“Khà khà”
Ánh mắt dâm tà, tràn đầy dục vọng và đê tiện!
Gã từng bước ép sát!
Hứa Mộc Tình lùi dần.
Hai tay gã giơ ra, tóm phải không khí.
“Khà khà, tao muốn, tao muốn…”
“Chị, chạy đi nhanh lên!”
Bỗng nhiên Trương Hiểu Bình kéo Hứa Mộc Tình ra, chạy vòng ra sau văn phòng.
Tên đàn ông mặt sẹo kia lập tức đuổi theo.
Mà bao nhiên công nhân nam của tập đoàn Thái An lúc này lại không có một ai đứng ra, ai nấy đều co rúm hết lại.
Trong không khí vang lên tiếng cười của tên mặt sẹo: “Khà khà, vào trong phòng làm việc cũng hay, đóng cửa vào. Hai bọn mày gào to đến đâu thì ở ngoài cũng không ai nghe thấy”.
…
Lúc này trong một con ngõ nhỏ ở một khu phố cổ.
Bốn tên du côn đứng chặn ngay đầu ngõ, Liễu Ngọc Phân co rúm người, gương mặt hoảng hốt!
Đây là ngõ cụt, không còn chỗ nào để chạy được nữa!
“Chạy đi!”
“Chạy nữa đi!”
Hai tên côn đồ cầm thanh gậy, gõ “boong boong” vào tường.
Bọn chúng mỉa mai, cười khẩy.
Ánh mắt bỡn cợt, không coi ai ra gì!
“Mụ già, cho dù mụ có mọc cánh thì cũng không bay được đâu!”
“Đại ca, trông mụ già này chẳng chịu nổi đòn đâu, cho mấy gậy là xong. Hay là chúng ta đập đồ, thi xem ai đập chuẩn nhất?”
Vừa nói, một tên vừa vớ ngay viên gạch lên ném tới.
“Bụp!”
Một viên gạch sượt qua vai Liễu Ngọc Phân, đạp vào bức tường đằng sau.
“Lại nhá”.
“Bụp!”
“Mẹ nó, vẫn trượt, lại!”
“Bụp!”
“Nhìn tao đây này!”
“Bụp!”
Liễu Ngọc Phân sợ hãi vô cùng, núp đằng sau cái rổ trúc, run lẩy bẩy!
“Há há, mụ già này sợ vãi ra quần rồi!”
“Thôi, không đùa nữa, lên!”
Bốn tên cầm gậy lên.
Đột nhiên!
Bốn anh shipper đi xe điện lao tới.
Bốn người cầm một chiếc dây thừng to đùng, đầu dây còn có cả một đinh móc.
“Cạch! Cạch! Cạch!”
Đám côn đồ còn chưa kịp phản ứng lại thì anh shipper kia đã dùng móc câu móc quần áo và thắt lưng của chúng!
“Mẹ nó!”
“Bọn mày muốn làm gì?!”
Bốn tên côn đồ quay người, bỗng nhiên một tên lên tiếng.
“Ô, bọn mày không nghe thấy tiếng gì lạ à?”
Bỗng nhiên!
Sợi dây thừng đang cong bỗng nhiên thẳng đuột!
Bọn họ bị kéo lên không trung!
Hai chân rời khỏi đất, cả người ngày càng lên cao!
“Á!”
“Cứu với!!”
Bốn tên côn đồ khua tay loạn xạ, gào thét thảm thiết trên cao.
Những người đang đứng lại vì tắc đường cũng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một cái trực thăng bay vụt qua!
Dưới trực thăng có treo thêm bốn người nữa!
Lúc này, Lý Hùng đang ngồi bên buồng ghế phụ trong trực thăng.
Anh nói với phi công: “Bay lên cao nữa đi, lượn góc 70 độ, sau đó bổ thẳng xuống”.
Phi công kinh ngạc nhìn Lý Hùng.
“Ờm, ờm, với kỹ thuật lái của tôi e rằng không thực hiện được động tác này!”
“Để tôi”.
Nói rồi, Lý Hùng cầm lấy cán điều khiển.
Trực thăng đang bay thẳng bỗng nhiên bay vút lên cao!
Trên bầu trời thành phố, tiếng gào thảm thiết của bốn tên côn đồ vẫn mãi không dứt!
…
“Rầm!”
Tên đàn ông mặt sẹo đạp đổ cánh cửa văn phòng vốn đã lỏng lẻo sẵn rồi.
Gã chỉ cần tác động thêm là cánh cửa sẽ bị đạp bung hẳn!
Hai cô gái xinh đẹp, tuổi xuân dạt dào phơi phới đang đợi gã.
Nào, đến bắt, sờ mó, nếm thử nào… khà khà!
“Rầm!”
Cửa bị đạp đổ!
“Hà hà, cô em, tôi tới rồi đây!”
Lúc này Hứa Mộc Tình đang trèo lên cửa sổ.
“Chị, chạy mau! Em sẽ ngăn hắn lại!”, Trương Hiểu Bình gào to.
“Hừ, có chạy được không? Mày muốn bị tao làm nhục bên ngoài chứ gì, tao cho mày toại nguyện!”
Tên đàn ông mặt sẹo đuổi theo.
Hứa Mộc Tình chạy mãi, bỗng nhiên chân vấp phải hòn đá!
Cả người cô đổ rạp xuống đất.
“Hà hà, chạy đi người đẹp, chạy đi chứ!”
Đôi chân dài, trắng nõn, thẳng tắp của Hứa Mộc Tình lộ ra, tất cũng bị rách.
Tên đàn ông mặt sẹo chảy nước miếng, như hổ vồ lao đến!
Vù vù!
Một cơn gió mạnh thổi qua!
Tên đàn ông mặt sẹo bị quật ngã!
Gã ngẩng đầu lên, đồng tử giãn ra!
Máy bay trực thăng!
Một chiếc máy bay trực thăng như một con thú khổng lồ trên không trung lao vun vút tới!
Trực thăng ngắm thẳng vào tên đàn ông mặt sẹo!
Giống như chim ưng săn mồi!
Như mũi tên nhọn cắm trúng hồng tâm!
Dưới chiếc trực thăng còn đang treo lủng lẳng bốn tên đàn ông nữa!
Bốn tên đàn ông bị treo kia đã không còn sức giãy giụa nữa.
Bọn chúng kêu gào khản cổ, đũng quần cũng ướt sũng.
Cả bốn tên đều tè cả ra quần!
Khi trực thay lướt qua con sông nhỏ gần công trường, bỗng nhiên bốn chiếc dây được tháo ra.
Bỗng chốc, tiếng hét thất thanh của bốn tên du côn chìm vào lòng sông.
Ngay sau đó, trực thăng hạ thấp với tốc độ cực nhanh.
Ù ù!
Cánh quạt máy bay vù vù khiến người ta phải nheo mắt lại.
Cửa máy bay mở ra.
Trong đám khói bụi mịt mù, một dáng người xuất hiện.
Người đó vững chãi như núi cao!
Ánh mắt lạnh lùng vô cùng!
Anh giống như một thanh gươm đã rút ra khỏi vỏ!
Anh…
“Choang!”
Bỗng nhiên!
Hộp sô cô la bằng sắt trong túi Lý Hùng rơi xuống đất!
Chương 17: Hung ác
Lý Hùng ngay lập tức nhét hộp sắt vào trong ngực. Anh liếc nhìn Hứa Mộc Tình ở phía xa, cũng không biết là cô ấy có nhìn thấy không.
Lý Hùng sải bước đi về phía trước mặt người đàn ông mặt sẹo.
Người đàn ông mặt sẹo cười lạnh một tiếng, nói: “Nhìn thấy máy bay trực thăng, tao lại còn tưởng người đến là nhân vật lớn nào”.
“Hóa ra là tên thần kinh này! Mày nghĩ là một mình mày có thể đấu đơn với cả nhóm chúng tao sao?”
“Giờ ông đây sẽ chém chết mày”, một chiếc đao chém được rút ra từ hông, sau đó chỉ nghe thấy tiếng kêu lớn. Người đàn ông mặt sẹo vung đao lên.
Thuộc hạ của Báo Đen, ngoài nhị đại ca thì chỉ có tên này là có năng lực nhất thôi.
Người đàn ông mặt sẹo có biệt hiệu là “Lưỡi Liềm”, bởi vì gã đã từng đoạt mạng của rất nhiều người. Gã cười lạnh lùng mà nham hiểm và tràn đầy tự tin, dường như đã nhìn thấy đao trong tay mình sắp chém đứt cổ họng của Lý Hùng rồi và màu máu đỏ tươi, máu bắn tứ tung.
Gần rồi, gần đến rồi. Lý Hùng đang ở ngay trước mặt. Đao sáng lóe lên, mũi đao chém xuống. Một cánh tay đột nhiên giơ ra nắm chặt lấy cánh tay cầm đao của người đàn ông mặt sẹo. Ngay lập tức khẽ vặn và rồi tiếng kêu oai oái vang lên.
Người đàn ông mặt sẹo vừa ngã xuống đất thì Lý Hùng đã nhấc chân lên rồi giẫm mạnh một cái.
“Rắc rắc”, âm thanh xương cốt gãy vụn. Chân phải của người đàn ông mặt sẹo bị giẫm gãy, tiếng kêu thảm như lợn bị cắt tiết.
Người đàn ông mặt sẹo vừa kêu gào vừa hét rống lên với thuộc hạ của mình: “Lên hết cho tao, thịt nó đi, giết chết nó đi”.
Ngay lập tức, một nhóm người vung đao và gậy sắt trong tay lên rồi bổ nhào về phía Lý Hùng.
Nhóm người này thì đã làm sao? Trong mắt Lý Hùng thì đây chỉ như đám gà con mà thôi. Lý Hùng đã ra tay, anh như con sư tử hung dữ lao về phía đám gà con kia.
“Bụp, bụp, bụp”, trong nháy mắt Lý Hùng xông vào nhóm người này như xông vào nơi không người. Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, còn nhóm người thì tán loạn.
Gậy gộc đập đến liền bị bẻ cong, nắm đấm vung lại bị bẻ gãy. Nhóm người bắt đầu tháo chạy và cầu xin tha mạng nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể kêu thảm, những tiếng kêu gào không ngừng.
Lúc này, trên mặt đất chỉ còn đúng một người, đó là Lý Hùng đứng sừng sững ở đó. Tất cả mọi người ở tập đoàn Thái An như sắp rơi cằm xuống đất, con ngươi thì như muốn nhảy ra khỏi khóe mắt.
Đáng sợ thật, đây còn là người không?
Khủng long! Đây rõ ràng là khủng long hình người mà!
Tiếp đó, Lý Hùng lại làm một việc khiến đám côn đồ này sợ đến nỗi đái ra quần. Anh bảo nhân viên dùng máy xúc rồi đào một cái hố thật sâu, sau đó ném hết đám người này vào đó.
Đám côn đồ không ngừng kêu gào trong hố đó. Nhưng Lý Hùng không để ý đến bọn họ, một mình anh trói người đàn ông mặt sẹo vào một cây cột ở bên cạnh.
Lý Hùng đứng trước mặt người đàn ông mặt sẹo.
“Thằng nhóc, mày đừng có ngông cuồng”.
“Mày có biết đại ca của tao là ai không?”
“Nói ra thì chỉ sợ sẽ làm mày chết khiếp thôi, đại ca của tao là Báo Đen đấy”.
“Kẻ nào ở thành phố Đông Hải dám chọc vào đại ca của tao thì đều không có kết cục tốt đâu”.
“Đợi đại ca của bọn tao đến thì mày chết…”.
“Bốp”, một tiếng bạt tai giòn tan vang lên. Người đàn ông mặt sẹo bị Lý Hùng tát đến nỗi rơi mất hai cái răng.
“Nhiều lời thật”.
Lúc này, xe của Lưu Đức Luân từ xa lái lại. Phía sau xe anh ta còn có một chiếc xe buýt. Trên xe buýt chở bảo vệ của tập đoàn bọn họ. Đợi Lưu Đức Luân dẫn nhóm bảo vệ này đến thì kinh hãi phát hiện đám côn đồ đến đây gây chuyện đã nằm lộn xộn trong hố rồi.
Tình huống gì đây? Là ai đánh vậy? Như này… Như này thì hung dữ quá! Đợi lúc biết những người này đều bị một mình Lý Hùng đánh bại thì ánh mắt Lưu Đức Luân nhìn Lý Hùng tràn đầy vẻ ngưỡng mộ.
Lý Hùng gọi Lưu Đức Luân lại bên cạnh mình rồi nói: “Đánh gãy chân tay của tên bị trói kia, sau đó vứt cho Báo Đen”.
“Đây cũng coi như cảnh cáo hắn”.
“Ngoài ra, những người còn lại bắt hắn phải chuộc tiền, mỗi người một trăm nghìn tệ”.
“Vâng”, Lưu Đức Luân cung kính nhận nhiệm vụ mà Lý Hùng giao cho, sau đó đưa người đàn ông mặt sẹo đã bị đánh tàn phế đi.
Lúc Lý Hùng tìm thấy Hứa Mộc Tình thì cô đang tìm đồ ở trên bãi cỏ.
“Em đang tìm cái gì vậy?”, Lý Hùng hỏi.
Hứa Mộc Tình cứ nhìn trên đất rồi nói: “Ban nãy lúc anh xuống máy bay, hình như anh đánh rơi thứ gì đó”.
Lúc này Lý Hùng liền cảm thấy trong lòng căng thẳng, nói: “Đâu có, chắc là em nhìn nhầm rồi”.
“Không đâu! Thị lực của em tốt lắm. Rõ ràng là em nhìn thấy trong túi anh có vật gì đó vuông vuông rơi xuống mà”.
“Giống như cái hộp vậy”.
Lý Hùng vội chuyển chủ đề, anh xông về phía Hứa Mộc Tình.
“Ôi! Tất của em rách rồi kìa”, Lý Hùng bổ nhào về phía chân Hứa Mộc Tình, giơ tay lên định sờ lên chân thon dài của cô.
Hứa Mộc Tình vội lùi về sau, nói: “Anh làm gì vậy?”
“Tất rách rồi kìa, anh che đi cho em mà”.
Hứa Mộc Tình vội tránh sang một bên, sắc mặt xấu hổ đỏ ửng lên. Hừm! Thế mà còn nói sẽ không động vào người mình. Đáng ghét!
Lúc này sự chú ý của Hứa Mộc Tình đã tập trung vào cái khác thật rồi. Cô nói với Lý Hùng: “Chúng ta báo cảnh sát đi”.
Lý Hùng cười nhạt một cái, nói: “Chuyện nhỏ như này không cần phiền đến người khác đâu”.
Chuyện này mà còn nhỏ sao? Hứa Mộc Tình thật sự không hiểu, trong mắt Lý Hùng thì chuyện như nào mới là chuyện lớn?
Rõ ràng, nhìn Lý Hùng không khác gì với những bình thường khác nhưng ban nãy lúc anh ra tay đánh với hơn trăm người, ánh mắt đáng sợ đó khiến người khác nhìn mà kinh hãi không thôi.
Hứa Mộc Tình vẫn có chút lo lắng, nói: “Nhưng ban nãy em nghe công nhân ở bên này nói, Báo Đen là một tên rất lợi hại, em lo là…”.
“Đừng lo lắng, có anh rồi”, nói xong Lý Hùng nắm chặt lấy tay của Hứa Mộc Tình. Anh dùng bàn tay ấm áp của mình khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Hứa Mộc Tình.
Có những lúc, Hứa Mộc Tình còn cảm thấy toàn thân mình như bị hơi ấm đặc biệt bao trùm nữa.
Lý Hùng nói với vẻ nghiêm túc: “Em cứ yên tâm làm công việc của mình đi, những việc khác cứ giao cho anh”.
“Không ai có thể làm ảnh hưởng đến công việc của vợ anh. Anh sẽ dọn sạch toàn bộ những trở ngại trước mặt em”.
Ánh mắt Lý Hùng rừng rực nhìn về phía Hứa Mộc Tình. Hứa Mộc Tình nhất thời không dám nhìn thẳng vào Lý Hùng, khẽ cúi đầu xuống, sắc mặt đỏ ửng.
“Chị Mộc Tình…”, lúc này ở phía xa truyền lại giọng nói của Trương Hiểu Bình. Tiếng hô lên của cô ấy khiến Hứa Mộc Tình vội thu tay lại. Cô xoay người rồi chạy đi.
Cô vừa chạy vừa đỏ mặt. Đáng ghét chết đi được, sao mình lại đưa tay cho anh ấy nắm cơ chứ?
…………………..
“Đại ca, đại ca không xong rồi”, tâm phúc của Báo Đen vội chạy vào trong nhà kho rồi hét lớn lên.
Báo Đen đang thoải mái nằm trên ghế sô pha vội ngồi dậy, quát lên: “Chuyện gì?”
“Lão Tam bị người ta đánh tàn phế rồi. Hơn một trăm người dẫn theo đều bị đánh bại hết rồi. Hiện giờ mọi người bị ném hết xuống hố đất chờ chết”.
Trong phòng vang lên tiếng quát phẫn nộ của Báo Đen: “Là kẻ nào?”
“Là kẻ nào lại dám đối đầu với tao?”, Báo Đen nắm chặt lấy cái cốc rồi hung hăng đập trên đất.
“Chính là thằng có tên là Lý Hùng ạ”.
“Lý Hùng?”, trong đầu Báo Đen xuất hiện ra người đàn ông mà trước đó dùng một con cá trắm cỏ mà thắng được mấy triệu tệ của hắn đồng thời còn đưa Hứa Hạo Nhiên đi.
Thì ra là nó à?
“Đại ca! Thằng Lý Hùng đó còn nói, bắt chúng ta phải chuộc các anh em về, mỗi người một trăm nghìn tệ”.
Biểu cảm của Báo Đen càng lúc càng khó coi. Hắn đạp một chân lên chiếc cốc, quát lên: “Thằng chó đó! Bây giờ ông đây sẽ dẫn người đi giết chết nó”.
Đàn em ở bên cạnh vội nói: “Đại ca! Mối quan hệ của Lý Hùng và Lưu Đức Luân không tồi, có lẽ nó là thuộc hạ của Lưu Đức Luân”.
Vừa nghe thấy Lưu Đức Luân, sắc mặt Báo Đen hung tợn hơn: “Lưu Đức Luân thì đã làm sao? Ông đây là Báo Đen, ở Đông Hải, tao muốn giết đứa nào thì tao sẽ giết đứa đó”.
“Mấy ngày nữa đại ca của tao quay về Đông Hải rồi, đến lúc đó hai anh em chúng tao phối hợp thì cũng có thể giết Lưu Đức Luân được”.
Đại ca của đại ca là Hắc Long sắp về rồi? Vừa nghe đến đây thì mọi người đều cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Hắc Long là tên dùng đao nhanh số một và cũng là ‘đại tướng’ dưới trướng của Trương Toàn Vũ- một trong Tứ đại thiên vương của tỉnh. Có hắn ở đây thì thế giới ngầm ở Đông Hải sẽ là của bọn hắn rồi. Tiền bạc, gái đẹp, hưởng mãi không hết.
“Còn về tên Lý Hùng thì ông đây sẽ vừa giết chết hắn vừa ‘vui đùa’ với vợ của hắn”.
Đàn em hỏi: “Đại ca, thế còn các anh em…”.
“Mày phái người đến đó bắt bọn nó mau thả người ra”.
Trên mặt Báo Đen lộ ra vẻ huênh hoang điên cuồng: “Nói cho bọn nó, đây là Báo Đen tao nói thế. Nếu như không thả người thì tao sẽ dẫn anh em đến giết cả nhà nó”.
Sau khi đàn em rời đi, Báo Đen gọi một món gà đang định ngồi ăn trên ghế sô pha thì bên ngoài cửa có người hét lớn: "Đại ca, đại ca, không xong rồi, không xong rồi”.
“Sao?”, Báo Đen vừa có hứng thú thì giờ liền bị dập tắt.
Ngay lập tức hắn lớn tiếng mắng: “Mẹ kiếp, lại làm sao vậy?”
Một người đàn ông hấp tấp chạy vào, trán thì đầy mồ hôi lạnh.
“Đại ca! Lão Tứ dẫn mấy anh em đến đến nhưng chân tay đều bị đánh tàn phế và bị ném về rồi”.
Trấn tĩnh!
Đè nén!
Bùng nổ!
Hắn đá chân về con gà trước mặt rồi hét lớn: “Các anh em, đi theo tao”.
Chương 18: Báo Đen đánh đến cửa rồi
Lúc này, trong văn phòng của công trường, Hứa Mộc Tình và mấy nhân viên quản lý cấp cao đang đau đầu về chuyện của công nhân. Bởi vì khu vực này khá xa xôi, cộng với việc có người cố ý cản đường nên hiện giờ căn bản không tuyển được công nhân.
Lý Hùng ngồi ở bên cạnh cắn hạt dưa từ nãy đến giờ, lúc này đi ra khỏi văn phòng.
Lý Nhị Ngưu bước lại, cung kính nói với Lý Hùng: “Ông chủ! Đám người này đã phơi nắng mấy tiếng đồng hồ rồi, tiếp theo phải xử lý thế nào ạ”.
Lý Hùng đến bên cạnh cái hố rồi chỉ tay, nói: “Lấp đầy hố”.
Ngay lập tức, gầu đào của máy xúc đổ đầy cát vào bên trong hố. Đám côn đồ trong hố đó vội kêu gào thê lương. Tất cả mọi người đều cầu xin Lý Hùng tha mạng.
“Dừng lại”, máy xúc lập tức dừng lại. Lý Hùng từ trên cao nhìn xuống đám người này, nói: “Ban nãy tôi nhận được tin là Báo Đen đã vứt bỏ các người rồi. Tôi bảo Báo Đen bỏ tiền ra chuộc các người về nhưng hắn đã từ chối”.
Lời nói vừa dứt thì đám côn đồ lưu manh ở bên dưới hố đều hét lớn: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào”.
“Tôi đi theo anh Báo nhiều năm vậy, anh ấy không thể nào vứt bỏ tôi được”.
“Anh nói dối, đây chắc chắn là giả”.
Sắc mặt Lý Hùng vẫn rất bình thản, nói: “Các người chẳng qua cũng chỉ là công cụ kiếm tiền của Báo Đen mà thôi”.
“Đối với hắn mà nói, chỉ cần có tiền là có thể tùy ý tuyển một đống người giống như các người thôi mà”.
“Chỉ có những người cùng nhau vượt qua hoạn nạn thì mới dám gọi là anh em, còn những lời nói ngày thường trên bàn rượu thì có được tính là anh em không?”, lời nói này của Lý Hùng như nói trúng tim đen của từng người.
Thời gian đi theo Báo Đen càng lâu thì họ càng hiểu rõ tính cách của hắn. Rất nhiều người đã đau khổ giơ tay ra ôm lấy mặt của mình.
“Nếu đã là công cụ vô dụng, vậy thì chôn sống cho rảnh việc”, nói xong Lý Hùng lại nhấc tay lên. Trước khi Lý Hùng giơ ký hiệu tay lên thì đám côn đồ lưu manh trong hố đều gân cổ lên hét lớn.
“Đại ca đừng mà, có gì thì từ từ nói”, trong nhóm người có một tên côn đồ đầu óc khá lanh lợi hét lớn.
“Đại ca, chúng tôi tự chuộc mình có được không?”
Lý Hùng khẽ gật đầu, nói: “Được thôi”.
“Các người hãy ở lại đây làm việc đi”.
“Khi nào công xưởng xây dựng xong, vợ tôi cho các người đi thì các người mới được rời đi”.
“Nếu có kẻ nào dám lén lút làm chuyện gì xấu xa, phá ngầm chuyện ở đây thì…”, Lý Hùng không nói ra lời sau đó nhưng chỉ một ánh mắt thôi thì tất cả những người bị anh nhìn đến đều thấy lạnh toát sống lưng.
Sát ý lạnh lùng từ gót chân truyền đến đỉnh đầu, bởi sự lợi hại của Lý Hùng thì tất cả mọi người ở đây đều nếm thử rồi. Không có ai dám nhìn thẳng vào Lý Hùng, vì vậy không thể cảm nhận được sự đáng sợ của anh.
Bọn họ biết rằng, Lý Hùng nói được thì nhất định sẽ làm được. Hiện giờ những côn đồ ở trong hố này đều có cảm giác như vừa thoát khỏi cõi chết vậy. Đối với họ mà nói, chỉ cần có thể sống sót thì làm gì cũng được. Đám người này vội gật đầu với ý mình nhất định sẽ nghe lời và dốc sức làm việc.
Lúc Hứa Mộc Tình và mấy chủ quản từ văn phòng đi ra thì bị giật mình bởi cảnh tượng trước mắt. Đám người ban nãy còn hò hét đòi giết bây giờ ai nấy đều vô cùng nghe lời làm việc ở trong công trường.
Hứa Mộc Tình vội đi đến bên cạnh Lý Hùng, nói: “Bọn họ làm sao vậy?”
Lý Hùng đứng ở bên cạnh Hứa Mộc Tình khẽ ngửi mùi hương nhẹ phảng phất từ trên người Hứa Mộc Tình.
“À! Ban nãy anh nói chút đạo lý với họ ý mà”.
“Cuối cùng cũng nói được họ rồi, sau khi họ cảm thấy vô cùng hối hận thì đều tình nguyện cống hiến vô điều kiện”.
“Trước khi công trình hoàn thành thì họ sẽ làm việc ở đây không công”.
Hứa Mộc Tình giận dỗi quét nhìn Lý Hùng một cái.
“Có quỷ mới tin lời anh nói”, mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng Hứa Mộc Tình vẫn cảm thấy rất vui.
Vốn đang đau đầu về vấn đề công nhân nhưng thoáng cái mà Lý Hùng đã giải quyết giúp cô rồi, tốc độ này cũng nhanh quá đi! Anh ấy là thiên sứ mà thượng đế phái tới cứu giúp cô sao?
Hứa Mộc Tình vốn đang lo lắng là đám côn đồ này sẽ lười biếng hoặc là thầm phá phách. Nhưng kết quả là cô phát hiện ra đám người này làm việc rất chăm chỉ.
Cô không kìm nổi mà tự nhủ: “Nếu ngày nào đám người này cũng làm việc như hôm nay thì mình sẽ trả lương cho họ”.
Đúng là cô gái lương thiện quá đi!
Lý Hùng và Hứa Mộc Tình vừa đi vào văn phòng thì bên ngoài công trường đột nhiên khói bụi bay mù mịt. Mười mấy chiếc xe lao vào, có xe ô tô con, xe van, thậm chí còn có cả xe tải. Bọn họ cứ như đàn kiến, à không, giống đàn cào cào hơn, từng đàn từng đàn lao tới. Ánh mắt họ sắc bén, ai nấy đều vô cùng hung dữ. Nếu so với đám người trước đó đến đây gây chuyện thì đám người này mới là bọn ác bá thật sự.
Cửa xe của chiếc xe Mercedes-Benz màu đen đi đầu được một tên đàn em mở ra, tiếp đó là Báo Đen bước ra.
“Báo Đen đến rồi!”, có không ít đàn em đang làm việc khi nhìn thấy Báo Đen thì lớn tiếng hô lên.
Lập tức có người phấn khởi xông lên trước nói: “Đại ca! Cuối cùng đại ca cũng đến rồi”.
Nhưng người này vừa mới tiến lại gần đã bị Báo Đen đá một cái bay ra ngoài. Báo Đen đi đến trước mặt người đàn ông bị đá đó, nhấc chân lên rồi hung hăng giẫm lên cánh tay đối phương.
“Ai ya, đại ca, đại ca ơi, là em đây, em Lão Tứ đây mà”, lão Tứ kêu lên thảm thiết. Tiếng cầu cứu tha mạng liên tục vang lên, nhưng rồi đổi lại là sự hống hách và máu lạnh. Trong ánh mắt Báo Đen mang theo vẻ lạnh lùng nham hiểm.
“Bố mày vừa đến đã nhìn thấy chúng mày đang làm việc, làm chó cho người khác thích lắm hả, vậy thì tiếp tục làm đi”, Báo Đen dùng giày giẫm lên cánh tay của Lão Tứ.
“Dừng tay”, một tiếng quát vang lên, Lý Nhị Ngưu bước ra từ trong đám người và đứng trước mặt Báo Đen.
“Nói gì thì nói anh ta cũng là đàn em của mày, mày làm như vậy chẳng phải là quá đáng lắm sao?”
“Hừm! Chẳng qua cũng chỉ là đàn chó tao nuôi mà thôi, loại chó không nghe lời thì giữ lại làm gì?”, nói xong Báo Đen nhấc chân lên giẫm xuống đầu của Lão Tứ.
Lý Nhị Ngưu lúc này liền ra tay, lực chân của anh ta không hề yếu, tung ra mấy đòn tấn công liên tiếp về Báo Đen.
Báo Đen cười lạnh một cái rồi lui về sau, đám đàn em bên cạnh nhanh chóng bao vây Lý Nhị Ngưu lại. Thoáng chốc, ánh sáng đao chém lóe lên rồi chân tay bay loạn.
Rất nhanh, một đám đàn em bị đánh bại hết nhưng toàn thân Lý Nhị Ngưu cũng đầy vết thương. Ở không xa, Báo Đen đã lấy một chiếc ghế ra ngồi xuống, phía sau hắn có một đám người. Đám này đều với khí thế hung bạo, rõ ràng là khác hẳn với đám côn đồ bình thường kìa.
Báo Đen vỗ tay một cái rồi nói với Lý Nhị Ngưu: “Không tồi, không tồi”.
“Thật không ngờ thằng nhóc này cũng có chút tài đấy”.
“Này nhóc, anh đây coi trọng mày, bây giờ cho mày cơ hội làm việc bên cạnh tao, mày thấy sao?”
“Mày đi theo tao, tao chắc chắn mày sẽ được ăn ngon mặc đẹp”.
“Bố mày nhổ vào ý”, Lý Nhị Ngưu nhổ ra một bãi nước bọt. Mặc dù trên người đầy vết thương nhưng Lý Nhị Ngưu vẫn đối mặt với Báo Đen với vẻ không khuất phục.
Anh ta giơ tay ra chỉ về phía Báo Đen nói: “Mày có bản lĩnh thì đấu đơn với tao”.
Báo Đen khinh bỉ thốt ra câu: “Dựa vào mày thì không có tư cách đó”.
Báo Đen vừa nói dứt lời thì trong văn phòng truyền ra giọng nói của Lý Hùng: “Không biết tao có tư cách đó không?”
Lập tức, Báo Đen ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lý Hùng chậm rãi đi ra. Báo Đen liếc mắt ra hiệu với hai tên đàn em bên cạnh mình. Hai tên đó lập tức xoay người xông về phía Lý Hùng.
“Bụp, bụp”, hai tiếng rơi mạnh vang lên. Hai tên đó vẫn chưa đến gần thì đã bị đánh bay ra ngoài. Không ai nhìn rõ Lý Hùng đã ra tay như nào.
“Thình thịch, thình thịch”, trong lúc nhìn thẳng vào mắt Lý Hùng, Báo Đen đột nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn rất nhiều.
Ánh mắt đó thật đáng sợ. Điều kinh dị nhất chính là, Lý Hùng đi bộ dường như mang theo một nhịp điệu vô cùng đặc biệt khiến nhịp đập của tim Báo Đen cũng khớp với tốc độ bước chân của Lý Hùng.
Mỗi lần chân Lý Hùng chạm đất thì đều khiến Báo Đen có cảm giác vô cùng sợ hãi.
Lý Hùng thản nhiên nói: “Thật đáng tiếc! Mày đã dùng hết cơ hội mà tao cho mày rồi”.
“Cơ hội gì?”, Báo Đen hỏi.
“Cơ hội được sống”.
Ngây người ra một lúc, Báo Đen đột nhiên cười lớn, nói: “Cả Đông Hải này, mày là người đầu tiên dám nói câu này với tao đấy”.
Lúc này, Lý Hùng đứng ở trước mặt Báo Đen, nói: “Mày cũng là người đầu tiên dám hống hách ở trước mặt tao như vậy”.
Ánh mắt Lý Hùng lạnh lùng, nói: “Thông thường, loại người này đều chết cả rồi”.
Chương 19: Báo Đen bị đánh tàn phế
“Mẹ mày chứ, muốn chết à”, Báo Đen hung hăng đứng dậy, khoát tay với đám đàn em ở bên cạnh.
Ngay lập tức, đám đàn em được Báo Đen chuyên tâm đào tạo lúc này trong tay cầm vũ khí rồi lao về phía Lý Hùng. Nhưng trong mắt Lý Hùng chỉ có Báo Đen.
Xoẹt! Lý Hùng xuất hiện trong tầm mắt của Báo Đen rồi lóe lên một cái. Chỉ trong nháy mắt mà Lý Hùng đã ra tay, anh ra tay rất nhanh, nhanh như tia chớp vậy.
Lý Hùng nắm chặt lấy tay phải của Báo Đen rồi vặn mạnh một cái. Tay phải của Báo Đen như xoắn quẩy, tiếp đó là bị Lý Hùng bẻ gãy.
Sự cố đột ngột này khiến đám đàn em xông lên kia đều sợ hãi. Bọn họ đi theo Báo Đen nhiều năm nên cũng biết được thân thủ của Báo Đen. Ngày thường, mười mấy người bọn họ đồng thời bao vây tấn công Báo Đen, Báo Đen ít nhất cũng ứng phó được mười mấy chiêu. Nhưng lần này chỉ với chút sức lực mà người kia đã đánh bại Báo Đen rồi.
Không! Nói một cách chính xác thì Báo Đen đã bị đánh bại hoàn toàn.
Báo Đen cố chịu đau rồi hét lớn về phía đàn em: “Mẹ kiếp chúng mày, còn đứng ngây người ra đó làm gì, xông lên cho tao”.
Nhưng Lý Hùng đột nhiên trợn trừng mắt, vẻ uy lực khủng khiếp đó như sóng biển, khí thế vô cùng đáng sợ. Đám côn đồ hung hãn kia đều sợ đến nỗi đứng ở đó bất động. Mọi người chỉ nhìn thấy Báo Đen đang từng bước lùi về sau còn Lý Hùng thì bình tĩnh áp sát lại.
“Tao đã cho mày hai cơ hội rồi, sẽ không có lần thứ ba đâu”, vừa dứt lời thì bóng hình của Lý Hùng biến mất trong tầm mắt Báo Đen. Một làn gió lạnh buốt xương thổi qua, Lý Hùng đột nhiên đứng ở phía sau Báo Đen. Anh giơ năm ngón tay nắm chặt đầu của Báo Đen, sau đó nhấc bổng người Báo Đen từ dưới đất lên.
Ngay lập tức, Báo Đen nắm chặt tay của Lý Hùng, không ngừng giãy dụa và hét lớn kêu đau: “Đồ chó chết này, tao sẽ không tha cho mày đâu! Tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày”.
“Mày với con đàn bà của mày, còn cả người nhà của mày tao sẽ ra tay hết”, trong quá trình Báo Đen hống hách kêu gào thì Lý Hùng đột nhiên ném hắn lên.
Tiếp đó tay phải của Lý Hùng xoay tròn trên không trung như một đám mây. Trong lúc bàn tay xoay tròn thì một luồng khí vô cùng đặc biệt ngưng tụ lại.
“Bốp”, Lý Hùng dùng lòng bàn tay vỗ mạnh vào sống lưng của Báo Đen.
“Rắc rắc”, tiếng xương gãy vụn vang giòn trong tai mọi người.
Báo Đen lập tức phun ra ngụm máu tươi, tiếp đó người hắn như diều đứt dây bay ra ngoài. Sau khi rơi xuống đất, Báo Đen giống như một đống thịt nhũn. Ngoài việc miệng hắn phát ra tiếng kêu khó nghe thì giờ đây hắn còn không có sức động đậy một ngón tay nữa.
Lúc này không khí tại nơi này vô cùng yên tĩnh! Sự việc xảy ra quá nhanh khiến cho những thuộc hạ của Báo Đen nhất thời đều không kịp phản ứng.
Đây là Báo Đen, là nhân vật số một của Đông Hải, người như này lại dễ dàng bị người ta đánh tàn phế sao? Như này đúng là hung dữ quá đi.
Lý Hùng với sắc mặt bình thản nhìn xung quanh. Anh nói ra từng chữ đều vô cùng rõ ràng lọt vào tai từng người xung quanh: “Tôi chỉ cảnh cáo một lần thôi”.
“Từ nay về sau, kẻ nào dám đến địa bàn của vợ tôi làm loạn thì Báo Đen chính là ‘tấm gương’ nhé”, lời nói vừa dứt thì những thuộc hạ của Báo Đen đều rụt cổ lại, luống cuống chân tay chạy đi.
“Này!”, giọng nói của Lý Hùng vừa thốt ra thì tất cả những người chạy ra ngoài lúc này đều cùng động tác, đó là dừng bước chân. Bọn họ ai nấy đều run rẩy quay đầu lại nhìn Lý Hùng.
“Bố mẹ các người không nói cho các người là lúc đi phải mang theo cả ‘rác’ đi à?”, nghe thấy câu này, hai thuộc hạ ở cự ly gần Báo Đen nhất lúc này vội nhấc Báo Đen lên rồi chạy đi như điên.
Lúc này, đám người ở phía sau Lý Hùng phát ra tiếng hô hào, bọn họ biết rằng lần này mình đã theo đúng người rồi.
Đợi lúc Hứa Mộc Tình từ văn phòng bước ra thì vụ hỗn loạn bên ngoài đã được dừng lại. Do tốc độ nhanh quá nên cô và người trong văn phòng không cảm nhận được gì cả.
Lúc này, Lý Hùng kéo tay Hứa Mộc Tình lên xe.
“Anh làm gì vậy?”
“Tan làm rồi mà”, Lý Hùng lẩm bẩm nói.
“Trời vẫn chưa tối mà”.
Lúc này Lý Hùng giơ tay ra gõ nhẹ một cái lên mũi thanh tú của Hứa Mộc Tình, nói: “Em từng thấy bà chủ nào trời tối mới tan làm không?”
Hứa Mộc Tình khẽ mấp máy bờ môi mỏng quyến rũ của mình, nói: “Em đâu có phải là bà chủ gì chứ”.
Lý Hùng nói một cách chắc chắn: “Anh bảo em là bà chủ thì chính là như vậy”, tiếp đó Lý Hùng lập tức khởi động xe rồi đi về phía thành phố. Mười phút sau, Hứa Mộc Tình ngây người ra nhìn Lý Hùng rồi lại thấy Lý Hùng lái xe vào trong đại lý xe Mercedes 4s.
“Sao chúng ta lại đến đây?”, Hứa Mộc Tình hỏi Lý Hùng với vẻ mặt kinh ngạc.
“Chiếc xe này đã bị đâm đến mức biến dạng rồi, căn bản không xứng với em”.
“Vợ của anh xinh đẹp thế này, chắc chắn phải lái chiếc xe hợp với khí chất của em chứ”.
Phùng Thúy Lan đứng ở cửa phòng khách của đại lý xe. Cô ta muốn học hỏi cô gái bên bộ phận kinh doanh mới đến kia, xem có được vận may như cô gái ấy là ‘vơ’ được đại gia không. Lúc này, cô ta nhìn thấy một chiếc xe Mercedes đầu bị đâm nát đang lái lại. Cô ta với vẻ mặt tươi cười bước lại.
Cô ta đang định mở miệng nói gì đó, kết quả phát hiện có hai người quen thuộc từ trên xe xuống.
“Sao lại là bọn họ?”, Phùng Thúy Lan vừa nhìn thấy Lý Hùng thì sợ đến nỗi nấp sang bên cạnh.
Lý Hùng dắt tay Hứa Mộc Tình rồi đi thẳng vào phòng khách của đại lý xe. Lý Hùng nhìn từ xa đã thấy cô gái phòng kinh doanh kia đang rót nước vào trà nên anh liền vẫy tay với cô.
Cô gái đó vội chạy lại, nói: “Xin chào Lý tiên sinh, Lý phu nhân”, cô gái đó vừa lại gần liền khom người 90 độ với hai người.
Hứa Mộc Tình không ngờ đối phương lại gọi mình là Lý phu nhân nên cô ấp úng nói: “Cô ơi, cô đừng nói vậy, chúng tôi không phải là…”.
“Ôi, thật sự xin lỗi cô”.
“Hóa ra hai người vẫn chưa kết hôn ạ”.
“Tại nhìn hai người rất có tướng phu thê đấy ạ”.
Cô gái này đúng là biết lấy lòng người quá đi! Lý Hùng đang định đợi lát nữa gọi điện thoại cho giám đốc của họ để tặng thêm cho cô ấy hai mươi nghìn tệ nữa.
Lúc này cô gái ấy mới phát hiện ra đầu xe của chiếc xe ở cổng bị đâm biến dạng nên vội giơ tay che miệng mình, thốt lên: “Ôi trời ơi, sao xe lại bị đâm ra bộ dạng như này?”
Lý Hùng thản nhiên nói: “Không có gì đâu, chúng tôi thay cái mới là được”.
“Á?”, không chỉ có cô gái đó mà ngay cả Hứa Mộc Tình cũng nhìn Lý Hùng với vẻ mặt kinh ngạc. Cô còn tưởng rằng hôm nay họ đến đây sửa xe.
Hứa Mộc Tình vội khoát tay, nói: “Không được không được, chúng ta có một chiếc rồi, giờ còn mua cái nữa thì sao được”.
“Em cũng phải lái xe mà, đầu chiếc xe này bị đâm ra bộ dạng này, nếu để cảnh sát giao thông nhìn thấy thì sẽ bị bắt lại đấy”.
“Vậy thì cứ để ở đây sửa cũng được mà”.
Lý Hùng sớm đã đoán ra Hứa Mộc Tình sẽ nói như vậy nên anh quay đầu lại hỏi cô gái kia: “Sửa thì mất bao nhiêu thời gian?”
“Ít thì cũng phải hai tuần ạ”.
Lý Hùng cười nhìn Hứa Mộc Tình, nói: “Hiện giờ nơi em làm xa như vậy, không có xe thì em đi về kiểu gì?”, nói xong Lý Hùng chỉ tay nói với cô gái kia: “Lấy cho tôi chiếc ở cổng kia, lấy cho tôi cái y như cái này, màu sắc cũng không đổi”.
“Á? À vâng ạ…”, cô gái ở phòng kinh doanh nhận lấy thẻ đen mà Lý Hùng tiện tay ném lại, sau đó xoay người chạy về phía quầy.
Nhóm nhân viên kinh doanh ở bên cạnh thấy thế thì ngưỡng mộ không ngớt, cách có một ngày mà người ta đã đến mua chiếc xe thứ hai rồi. Đâu có ai mua xe như vậy chứ? Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của đôi vợ chồng trẻ này thì rõ ràng người vợ cảm thấy rất lãng phí nhưng người chồng lại hì hì cười, nhất định muốn mua xe cho vợ mình.
Hiện giờ, trong đầu mọi người chỉ có một suy nghĩ: “Có được người chồng như này thật là tốt”. Đặc biệt là Phùng Thúy Lan đứng ở cửa, lúc này cô còn muốn đập đầu vào tường nữa.
Dưới những cái nhìn chăm chú của tất cả nhân viên kinh doanh, Lý Hùng lại một lần nữa tùy hứng thay cho Hứa Mộc Tình một chiếc xe mới hoàn toàn.
Ngồi trong chiếc xe mới, Hứa Mộc Tình chỉ vào chiếc xe bị đâm nát kia, hỏi: “Vậy chiếc xe này phải làm sao?”
“Chẳng phải em nói là để ở đây sửa sao? Sau khi sửa xong rồi thì để mẹ của chúng ta lái”.
Những người xung quanh vì câu nói này nên lại đánh giá Lý Hùng cao hơn nữa. Đúng là con rể quốc dân đây rồi!
Lý Hùng lái xe đi, đưa Hứa Mộc Tình rời khỏi đại lý xe ô tô.
Lúc này, có một người đàn ông mặc đồ âu ngồi trong góc ở bên cạnh. Người này tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình mua xe ban nãy của Lý Hùng.
Gã vội lấy điện thoại ra nhấc gọi số của Hứa Thiên Tứ.
“Cậu Thiên! Có một chuyện phải báo cáo với cậu…”.
“Cái gì?”, lúc Hứa Thiên Tứ nghe thấy Hứa Mộc Tình mua hai chiếc xe Mercedes-Benz thì như nhảy dựng lên.
“Hứa Mộc Tình đâu ra mà lắm tiền như vậy?”
Chương 20: Quỳ xuống
Người đàn ông ở đầu dây bên kia không biết nên trả lời thế nào.
Hứa Thiên Tứ đi vài bước tại chỗ, đột nhiên anh ta nhớ đến một điều. Thời gian trước, anh ta và một cô người mẫu vui đùa rất vui vẻ, không chỉ tặng cô ta một chiếc xe thể thao, còn mua cho cô ta mấy túi xách hàng hiệu phiên bản giới hạn. Những số tiền này đều là anh ta dùng tiền biển thủ công quỹ.
Nếu đổ lên đầu Hứa Mộc Tình cái tiếng biển thủ công quỹ này thì sao nhỉ? Hì hì!
“Con ranh! Lần này xem mày ở lại tập đoàn kiểu gì?”
………………
Lý Hùng và Hứa Mộc Tình lái xe mới về nhà, lúc mở cửa xe ra thì không ngửi thấy mùi thức ăn trong nhà.
Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương ngồi trên ghế sô pha nói với nhau câu được câu chăng. Sắc mặt của Liễu Ngọc Phân rõ ràng có chút tái nhợt.
Cảnh tượng bị bọn côn đồ truy đuổi ban nãy đến giờ vẫn còn in đậm trong đầu bà. Còn Hứa Hạo Nhiên ở bên cạnh chốc chốc lại vung nắm đấm lên với kiểu muốn tìm đám côn đồ kia đấu đơn với chúng.
Nhìn thấy Lý Hùng vào, Hứa Hạo Nhiên vội đứng lên rồi hỏi Lý Hùng: “Anh rể à! Máy bay trực thăng đó là anh kêu đến à?”
“Ừm”, Lý Hùng không hề chối quanh mà trực tiếp gật đầu luôn.
Liễu Ngọc Phân vừa nghe thấy máy bay trực thăng là Lý Hùng gọi đến thì trên mặt không khỏi thể hiện ra vẻ mặt xót tiền: "Thuê chiếc máy bay đó mất bao nhiêu tiền à?”
“Mẹ à! Máy bay trực thăng là mượn của bạn con đó, không mất tiền”.
Nghe câu trả lời của Lý Hùng, Liễu Ngọc Phân, Hứa Hiếu Dương và Hứa Hạo Nhiên nhìn Lý Hùng với vẻ mặt kinh ngạc. Còn Hứa Mộc Tình, trên đường đi cô hỏi mấy lần liền nhưng Lý Hùng vẫn trả lời như thế.
“Anh làm gì có bạn có máy bay trực thăng?”
Lúc này, khóe miệng Lý Hùng hơi nhếch lên. Hứa Mộc Tình vừa nhìn thấy động tác này của Lý Hùng thì biết rằng anh lại sắp bịa chuyện rồi.
“À, là như này! Năm đó khi anh làm ăn mày thì có một người bạn cũng làm ăn mày như anh”.
“Anh ta đi nhặt rác rồi nhặt được chiếc máy bay trực thăng, sau đó anh dùng keo 502 dính lại…”.
Hứa Mộc Tình đứng ở bên cạnh dùng tay che lên trán nhẵn bóng của mình, tiếp đó cô nhìn Lý Hùng với vẻ cạn lời: “Nói dối không chớp mắt”.
…………..
Để giảm áp lực cho bà Liễu Ngọc Phân, Lý Hùng đề xuất là tối nay sẽ đi ăn nhà hàng. Bà Liễu Ngọc Phân vốn định đến quán ăn nhanh ở gần để ăn chút gì đó nhưng Lý Hùng lại lái con xe mới đưa cả nhà đến một nhà hàng vô cùng sang trọng.
Chỗ ngồi của nhà hàng này đều rất căng, đặc biệt là đến giờ ăn, căn bản là đều kín chỗ ngồi rồi.
Bà Liễu Ngọc Phân lớn lên ở nông thôn, mặc dù được gả cho phú nhị đại là ông Hứa Hiếu Dương nhưng bà chưa bao giờ được đến nhà hàng cao cấp như này. Hơn nữa, ngay từ lúc ban đầu Lý Hùng không hề nói với họ là sẽ đến đây. Vì thế mà vừa vào quán ăn, bà liền cảm thấy quần áo mà bà mặc trên người rõ ràng khác với những người ở lại.
Những người bước vào trong này không ai là không đeo vàng bạc và mặc hàng hiệu cả.
Nhân viên phục vụ đứng ở cổng nhìn thấy cả nhà Lý Hùng đến thì lập tức chau mày lại.
Lý Hùng nói ra số điện thoại của mình. Trước khi đến đây anh đã gọi điện thoại đặt bàn trước.
Nhân viên phục vụ thì lạnh lùng nói một câu: “Ở chỗ chúng tôi hết bàn rồi, các người đi đến nơi khác đi”.
“Nửa tiếng trước đã đặt xong bàn rồi, sao bây giờ lại hết được?”, cảm nhận được uy lực phát ra từ trên người Lý Hùng nên lúc này nhân viên đều sợ đến nỗi liên tục lùi về sau. Người của nhân viên phục vụ chạm phải bình hoa khiến cho bình hoa rơi trên đất phát ra tiếng kêu ‘cheng’ một cái.
Nghe thấy âm thanh của bình hoa rơi vỡ thì trong nhà hàng lập tức có ba người đàn ông đi ra. Trong đó có một người đàn ông trên cổ có đeo một chiếc vòng cổ vàng lớn, gã vặn đầu một cái rồi trợn trừng mắt lên, thoạt nhìn rất hung dữ.
“Có chuyện gì vậy?”
Nhân viên phục vụ bị ngã vội đứng dậy, nói: “Anh Sơn Miêu! Mấy người này đến đây làm loạn”.
Sơn Miêu trừng mắt nói: “Mẹ kiếp! Các người có biết ở đây là địa bàn của ai không? Sao dám đến đây làm loạn hả?”
“Nửa tiếng trước chúng tôi đã đặt xong bàn rồi, trên điện thoại cũng có tin nhắn báo rồi, tại sao giờ lại nói là hết chỗ?”
Sơn Miêu giơ tay ra chỉ về phía nhà của Lý Hùng, nói: “Kể cả anh đặt bàn rồi thì đã sao, anh không biết là nhà hàng chỗ chúng tôi là nhà hàng cao cấp à?”
“Đám người hạ đẳng như các người vào đây sẽ làm giảm phong cách của nhà hàng chúng tôi đấy”.
Xung quanh có rất nhiều khách đến dùng bữa. Đám người này mặc đồ hàng hiệu, đeo trang sức hàng hiệu đều nhìn năm người nhà Lý Hùng với ánh mắt khinh bỉ.
Sơn Miêu cười lạnh nói; “Đã nhìn thấy chưa?”
“Không phải là tôi không để các người vào mà là các người không xứng được ăn cơm ở đây”.
Lúc Sơn Miêu nói xong câu này thì Lý Hùng tiến về phía gã một bước. Chỉ là một bước thôi nhưng trong thoáng chốc khiến Sơn Miêu cảm thấy như núi đè lấy người mình.
Ngay lập tức, hai chân gã như mềm nhũn ra, gã còn không được bằng nhân viên phục vụ ban nãy mà trực tiếp ngồi bệt xuống đất.
“Mày… Mày muốn làm gì hả? Ở đây là địa bàn của Hổ Gia đấy, mày muốn chết hả?”
Ở Đông Hải có lẽ có người không biết Báo Đen, có người không biết Lưu Đức Luân nhưng không ai chưa từng nghe đến danh của Hổ Gia.
Hổ Gia đã nổi tiếng từ hai mươi năm trước rồi. Ở Đông Hải ông ta là bậc kiêu hùng.
Lúc Hứa Hiếu Dương vừa nghe thấy đây là địa bàn của Hổ Gia thì ông ấy sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt.
Ông vội kéo tay Lý Hùng, nói: “Lý Hùng! Hổ Gia tuyệt đối không phải là người mà chúng ta có thể động vào đâu, mau đi thôi”.
Bà Liễu Ngọc Phân cũng gật đầu lia lịa, nói: “Thật sự không được, chúng ta về nhà nấu ăn đi”.
Lúc này Lý Hùng thu lại khí thế trên người, còn Sơn Miêu vốn toàn thân toát mồ hôi lạnh giờ đây lập tức thở phào một cái. Ban nãy gã còn cảm thấy mình hít thở cũng khó khăn nữa.
Lúc này, Lý Hùng lấy điện thoại ra gọi cho Hổ Gia: “Này! Có người nói tôi không có tư cách đến ăn ở nhà hàng của ông”.
Hổ Gia ở đầu dây bên kia lúc này cũng đang mát xa ở khách sạn năm sao ở đối diện với nhà hàng này. Ông ta vốn đang hưởng thụ nằm trên ghế mát xa nhưng lúc nhận được cuộc gọi của Lý Hùng thì giống như con tôm bật nhảy tanh tách.
Hổ Gia vội nói: “Xin anh đợi một lát, tôi lập tức đến ngay”.
Lý Hùng vừa cúp điện thoại thì lúc này Sơn Miêu đột nhiên cười, nói: “Này nhóc, có biết là cái trò này bao nhiêu người đã dùng trước mặt tao không?”
“Tao nói cho mày biết, trước đây những kẻ mà dùng trò này thì đều bị tao đánh gãy chân, có người thì bị tao ném vào thùng rác nữa đấy”.
“Nhìn mày cũng biết đánh đấm đấy nhưng vậy thì đã sao?”
“Ở đây là địa bàn của Hổ Gia, Hổ Gia chỉ cần giậm chân một cái thì cả Đông Hải sẽ phải run rẩy vài cái”, Sơn Miêu vừa nói lời này thì cửa khách sạn năm sao ở đối diện đột nhiên mở ra, một nhóm người vội vã chạy lại.
Bình thường thì Sơn Miêu không có tư cách gặp Hổ Gia, mỗi lần nhìn thấy Hổ Gia đều là nhìn từ xa. Nhưng giờ đây gã lại được tận mắt nhìn thấy Hổ Gia dẫn theo nhóm người xông lại với khí thế hùng hồn.
Trong lúc nhìn thấy Hổ Gia thì Sơn Miêu lập tức thể hiện vẻ cung kính. Gã vội khom người, trên mặt đều là nụ cười rồi gã đi lên trước nghênh đón.
“Xin chào Hổ Gia! Hổ Gia! Tôi tên là…”.
Sơn Miêu vẫn chưa nói xong thì Hổ Gia đã nhấc chân lên đá Sơn Miêu bắn sang vườn hoa bên cạnh.
Hổ Gia ngày thường vốn là người địa vị cao nhưng lúc này lại nở nụ cười hiền hòa rồi đi đến trước mặt Lý Hùng.
Nếu như nhìn kỹ thì mọi người còn có thể nhìn ra vẻ khiêm nhường từ nụ cười đó của Hổ Gia.
“Lý…”, đến giờ Hổ Gia vẫn chưa thế điều tra ra thân phận thật sự của Lý Hùng. Điều duy nhất mà ông ta biết rõ là, đại ca Cao Kiếm khuấy động cả thủ đô lên nhưng cũng phải cúi đầu cung kính với Lý Hùng. Vì vậy khi mở miệng nói nhưng ông ta cũng không biết nên xưng hô với Lý Hùng như nào.
“Cứ gọi tôi là Lý Hùng đi”.
“Ồ không không, tôi cứ gọi anh là Lý tiên sinh vậy”.
“Tùy ông”, Lý Hùng khi đứng trước Hổ Gia kiêu hùng của Đông Hải nhưng vẫn với tư thế thản nhiên. Ánh mắt như thống nhất thiên hạ kia khiến Hứa Hạo Nhiên ở bên cạnh nhìn thấy mà kích động như muốn nhảy dựng lên.
Hổ Gia là nhân vật trong truyền thuyết của Đông Hải đó, một nhân vật tầm cỡ như vậy nhưng lại bày ra bộ dạng này trước mặt anh rể mình.
Có anh rể như này, bản thân cậu ấy là em vợ cũng cảm thấy oai hơn nhiều.
Lúc này, Hổ Gia quay đầu nhìn Sơn Miêu đang thò đầu ra từ vườn hoa.
Ánh sáng trong mắt ông ta lóe lên, nếu như muốn giết người thì giờ Sơn Miêu đã thịt nát xương tan rồi.
“Cậu tên là gì?”
“Thưa Hổ Gia! Tôi tên là Sơn Miêu”.
“Cậu lại đây”.
Sơn Miêu run rẩy đi đến bên cạnh Hổ Gia.
Hổ Gia sắc mặt không đổi, lạnh lùng nói: “Quỳ xuống”.
Người kia vội nói: “Đại ca, việc chỗ Bao Tiểu Dũng có cần dừng lại không? Bây giờ người của chúng ta không đủ!”
“Việc của Bao Tiểu Dũng thì cứ làm theo trình tự, cặp trai gái trẻ tuổi kia thì cứ tạm thời để đó đã, cậu bảo Lão Tứ gọi thêm mấy người đánh tàn phế con mụ tên là Liễu Ngọc Phân kia đi!”
…
Hiện giờ tâm trạng Liễu Ngọc Phân đang rất vui vẻ.
Hiện tại công việc của con gái đã tiến triển rất thuận lợi.
Đứa con trai ngày thường hay chơi game của bà tuy không chăm chỉ học hành đi thi đại học như con nhà người ta, nhưng ít ra không kết bè kết đảng với lũ bạn đầu trâu mặt ngựa như xưa nữa.
Tuy bây giờ con trai đang tự nhốt mình trong phòng, không biết là nghiên cứu cái gì nữa.
Nhưng mà tóm lại, tất cả đều là khởi đầu tốt đẹp.
Mà nhà bọn họ có thể thay đổi như thế đều là vì có Lý Hùng xuất hiện.
Không biết thế nào nhưng mà bây giờ Liễu Ngọc Phân lại càng ngày càng thích Lý Hùng.
Có lúc bà còn có ý định đẻ thêm đứa con nữa luôn.
Nếu như Lý Hùng mà là con trai mình thì tốt biết mấy!
Bây giờ Liễu Ngọc Phân phải đi chợ mua ít xương heo, bà định tối nay sẽ làm nón sườn xào chua ngọt cho Lý Hùng.
Chợ ở rất gần nhà họ, đi xe điện thì chỉ mười phút là tới.
Liễu Ngọc Phân mượn xe điện hàng xóm, đi trên con đường quen thuộc.
Lúc này bỗng nhiên đằng trước có một chiếc xe van từ trong ngõ lao ra, chặn đường của Liễu Ngọc Phân!
Bảy tám tên côn đồ mặt mày hung hãn, tay cầm gậy nhảy xuống xe.
Liễu Ngọc Phân giật mình, vội vàng vít ga xe điện đi thẳng không quay đầu lại.
“Bà già kia. Đứng lại!”
Đám côn đồ lập tức nhảy lên xe van, sau đó đuổi theo!
Lúc này tại văn phòng của Lưu Đức Luân.
Lý Hùng đang ngồi sô pha lúc này đã đứng lên.
Ra ngoài một lúc rồi, anh định là đến công trường chỗ Hứa Mộc Tình làm việc.
Bỗng nhiên điện thoại trong túi anh đổ chuông.
Là Hứa Mộc Tình gọi.
Lý Hùng vừa mới ấn nút nghe thì trong điện thoại đã vang lên giọng hoảng loạn thất thanh của Hứa Mộc Tình.
“Mẹ bị một đám côn đồ đuổi theo rồi, phải làm sao đây?”
“Đám người đó rất hung hãn! Bọn chúng đòi đánh gãy chân mẹ!”
Ngay lúc này trên người Lý Hùng toát lên một khí thế vô cùng mạnh mẽ.
“Choang!”
Sợ hãi! Hoảng hốt!
Lưu Đức Luân giật mình, tay run lẩy bẩy, ly nước trong tay rơi xuống đất vỡ vụn!
Lý Nhị Ngưu đứng đằng sau Lý Hùng thì run lập cập!
Cảm giác có một tảng đá khổng lồ đang đè nặng trên đầu!
Trong lúc Lý Nhị Ngưu đang run rẩy, Lưu Đức Luân đã bị khí thế của Lý Hùng làm cho khiếp sợ, ngã vật xuống ghế sô pha.
Cả người anh ta ướt đẫm mồ hôi vì sợ.
Không dám động đậy một ngón tay.
Đáng sợ quá!
Lý Hùng lúc này trong mắt hai người vô cùng khủng khiếp, cứ như một con khủng long bạo chúa!
Lý Hùng quay đầu nhìn Lý Nhị Ngưu, túm lấy cổ áo anh ta, lôi xềnh xệch xuống tầng.
Đang chuẩn bị lên xe thì điện thoại trong túi quần Lý Hùng lại đổ chuông!
Vẫn là Hứa Mộc Tình gọi tới!
Tiếp đó, trong điện thoại vang lên tiếng sợ hãi của Hứa Mộc Tình, cùng với đó là tiếng ồn ào của rất nhiều đàn ông.
Trong điện thoại, Lý Hùng cũng đủ nghe được tiếng của đám đàn ông kia.
“Con đàn bà chết tiệt, mày mà không tránh ra thì tao lột hết quần áo của mày!”
“Đại ca, con này trông cũng ngon đấy, điện nước đầy đủ”.
“Ngọt nước thế kia, tí mà chơi có mà thích phải biết!”
Tiếp đó trong điện thoại vang lên tiếng của một người phụ nữ khác.
Lý Hùng vừa nghe đã nhận ra ngay, đấy là trợ lý của Hứa Mộc Tình, tên là Trương Hiểu Bình.
“Anh rể, anh mau tới đây đi!”
Trương Hiểu Bình kêu cứu!
Giọng cô ấy vô cùng run rẩy!
“Ở đây có rất nhiều, rất nhiều côn đồ!”
“Bọn chúng không cho bọn em thi công, còn định phá hỏng máy móc của bọn em nữa!”
“Chị Mộc Tình đang dẫn người giằng co với bọn chúng, nhưng bọn em quá ít người, sẽ bị đánh chết mất!”
“Bọn chúng, bọn chúng đều rất xấu xa. Anh, anh mau đến đây đi. Em sợ, em sợ là chị Tình sẽ bị…”
“Tôi sẽ đến trong vòng năm phút nữa”.
Trương Hiểu Bình đang cầu cứu thì bị giọng nói của Lý Hùng cắt ngang.
Cúp điện thoại, Trương Hiểu Bình vội vàng chạy đến chỗ Hứa Mộc Tình, chỉ tay vào đám côn đồ.
“Các người đừng hống hách, anh rể tôi đến ngay đấy!”
Tất cả bỗng chốc yên lặng.
Một lúc sau thì tiếng cười ồ vang lên.
“Anh rể mày là cái thá gì! Có biết đại ca của bọn tao là ai không?”
“Đại ca của bọn tao có biệt danh là Lưỡi Liềm! Kẻ nào động vào thì cũng chỉ có chết!”
Người đàn ông mặt sẹo biệt danh là Lưỡi Liềm bước lên, gã cười khẩy đắc ý.
“Mày bảo anh rể mày đến, bảo bọn tao đợi nó à?”
“Anh em ơi, thế có đợi không?”
Một đám người đồng thanh: “Đại ca, quần tụt một nửa rồi thì ai mà đợi được nữa?”
Lại một tràng cười vang lên!
Đám đàn ông xấu xa cười khà khà.
Mắt chúng lóe lên như một con súc vật tham lam!
Cầm thú!
Người đàn ông mặt sẹo đứng trước mặt Hứa Mộc Tình.
Gã càng tới gần thì càng nhận ra Hứa Mộc Tình thật sự xinh đẹp.
Gương mặt không trang điểm đậm, ăn mặc không có gì là gợi cảm, nhưng lại toát lên một vẻ thu hút khó mà cưỡng lại được.
Càng nhìn càng sướng.
Càng nhìn lại càng muốn có được!
Tên đàn ông mặt sẹo kia vô thức giơ tay ra, muốn chạm vào gương mặt trắng nõn mịn màng của Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình vội lùi lại, tránh đi.
“Anh muốn làm gì?”
Hứa Mộc Tình vừa nói xong, vết sẹo trên mặt gã giật giật, cứ như là con rết đang bò.
“Tao muốn làm gì à?”
“Khà khà”
Ánh mắt dâm tà, tràn đầy dục vọng và đê tiện!
Gã từng bước ép sát!
Hứa Mộc Tình lùi dần.
Hai tay gã giơ ra, tóm phải không khí.
“Khà khà, tao muốn, tao muốn…”
“Chị, chạy đi nhanh lên!”
Bỗng nhiên Trương Hiểu Bình kéo Hứa Mộc Tình ra, chạy vòng ra sau văn phòng.
Tên đàn ông mặt sẹo kia lập tức đuổi theo.
Mà bao nhiên công nhân nam của tập đoàn Thái An lúc này lại không có một ai đứng ra, ai nấy đều co rúm hết lại.
Trong không khí vang lên tiếng cười của tên mặt sẹo: “Khà khà, vào trong phòng làm việc cũng hay, đóng cửa vào. Hai bọn mày gào to đến đâu thì ở ngoài cũng không ai nghe thấy”.
…
Lúc này trong một con ngõ nhỏ ở một khu phố cổ.
Bốn tên du côn đứng chặn ngay đầu ngõ, Liễu Ngọc Phân co rúm người, gương mặt hoảng hốt!
Đây là ngõ cụt, không còn chỗ nào để chạy được nữa!
“Chạy đi!”
“Chạy nữa đi!”
Hai tên côn đồ cầm thanh gậy, gõ “boong boong” vào tường.
Bọn chúng mỉa mai, cười khẩy.
Ánh mắt bỡn cợt, không coi ai ra gì!
“Mụ già, cho dù mụ có mọc cánh thì cũng không bay được đâu!”
“Đại ca, trông mụ già này chẳng chịu nổi đòn đâu, cho mấy gậy là xong. Hay là chúng ta đập đồ, thi xem ai đập chuẩn nhất?”
Vừa nói, một tên vừa vớ ngay viên gạch lên ném tới.
“Bụp!”
Một viên gạch sượt qua vai Liễu Ngọc Phân, đạp vào bức tường đằng sau.
“Lại nhá”.
“Bụp!”
“Mẹ nó, vẫn trượt, lại!”
“Bụp!”
“Nhìn tao đây này!”
“Bụp!”
Liễu Ngọc Phân sợ hãi vô cùng, núp đằng sau cái rổ trúc, run lẩy bẩy!
“Há há, mụ già này sợ vãi ra quần rồi!”
“Thôi, không đùa nữa, lên!”
Bốn tên cầm gậy lên.
Đột nhiên!
Bốn anh shipper đi xe điện lao tới.
Bốn người cầm một chiếc dây thừng to đùng, đầu dây còn có cả một đinh móc.
“Cạch! Cạch! Cạch!”
Đám côn đồ còn chưa kịp phản ứng lại thì anh shipper kia đã dùng móc câu móc quần áo và thắt lưng của chúng!
“Mẹ nó!”
“Bọn mày muốn làm gì?!”
Bốn tên côn đồ quay người, bỗng nhiên một tên lên tiếng.
“Ô, bọn mày không nghe thấy tiếng gì lạ à?”
Bỗng nhiên!
Sợi dây thừng đang cong bỗng nhiên thẳng đuột!
Bọn họ bị kéo lên không trung!
Hai chân rời khỏi đất, cả người ngày càng lên cao!
“Á!”
“Cứu với!!”
Bốn tên côn đồ khua tay loạn xạ, gào thét thảm thiết trên cao.
Những người đang đứng lại vì tắc đường cũng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một cái trực thăng bay vụt qua!
Dưới trực thăng có treo thêm bốn người nữa!
Lúc này, Lý Hùng đang ngồi bên buồng ghế phụ trong trực thăng.
Anh nói với phi công: “Bay lên cao nữa đi, lượn góc 70 độ, sau đó bổ thẳng xuống”.
Phi công kinh ngạc nhìn Lý Hùng.
“Ờm, ờm, với kỹ thuật lái của tôi e rằng không thực hiện được động tác này!”
“Để tôi”.
Nói rồi, Lý Hùng cầm lấy cán điều khiển.
Trực thăng đang bay thẳng bỗng nhiên bay vút lên cao!
Trên bầu trời thành phố, tiếng gào thảm thiết của bốn tên côn đồ vẫn mãi không dứt!
…
“Rầm!”
Tên đàn ông mặt sẹo đạp đổ cánh cửa văn phòng vốn đã lỏng lẻo sẵn rồi.
Gã chỉ cần tác động thêm là cánh cửa sẽ bị đạp bung hẳn!
Hai cô gái xinh đẹp, tuổi xuân dạt dào phơi phới đang đợi gã.
Nào, đến bắt, sờ mó, nếm thử nào… khà khà!
“Rầm!”
Cửa bị đạp đổ!
“Hà hà, cô em, tôi tới rồi đây!”
Lúc này Hứa Mộc Tình đang trèo lên cửa sổ.
“Chị, chạy mau! Em sẽ ngăn hắn lại!”, Trương Hiểu Bình gào to.
“Hừ, có chạy được không? Mày muốn bị tao làm nhục bên ngoài chứ gì, tao cho mày toại nguyện!”
Tên đàn ông mặt sẹo đuổi theo.
Hứa Mộc Tình chạy mãi, bỗng nhiên chân vấp phải hòn đá!
Cả người cô đổ rạp xuống đất.
“Hà hà, chạy đi người đẹp, chạy đi chứ!”
Đôi chân dài, trắng nõn, thẳng tắp của Hứa Mộc Tình lộ ra, tất cũng bị rách.
Tên đàn ông mặt sẹo chảy nước miếng, như hổ vồ lao đến!
Vù vù!
Một cơn gió mạnh thổi qua!
Tên đàn ông mặt sẹo bị quật ngã!
Gã ngẩng đầu lên, đồng tử giãn ra!
Máy bay trực thăng!
Một chiếc máy bay trực thăng như một con thú khổng lồ trên không trung lao vun vút tới!
Trực thăng ngắm thẳng vào tên đàn ông mặt sẹo!
Giống như chim ưng săn mồi!
Như mũi tên nhọn cắm trúng hồng tâm!
Dưới chiếc trực thăng còn đang treo lủng lẳng bốn tên đàn ông nữa!
Bốn tên đàn ông bị treo kia đã không còn sức giãy giụa nữa.
Bọn chúng kêu gào khản cổ, đũng quần cũng ướt sũng.
Cả bốn tên đều tè cả ra quần!
Khi trực thay lướt qua con sông nhỏ gần công trường, bỗng nhiên bốn chiếc dây được tháo ra.
Bỗng chốc, tiếng hét thất thanh của bốn tên du côn chìm vào lòng sông.
Ngay sau đó, trực thăng hạ thấp với tốc độ cực nhanh.
Ù ù!
Cánh quạt máy bay vù vù khiến người ta phải nheo mắt lại.
Cửa máy bay mở ra.
Trong đám khói bụi mịt mù, một dáng người xuất hiện.
Người đó vững chãi như núi cao!
Ánh mắt lạnh lùng vô cùng!
Anh giống như một thanh gươm đã rút ra khỏi vỏ!
Anh…
“Choang!”
Bỗng nhiên!
Hộp sô cô la bằng sắt trong túi Lý Hùng rơi xuống đất!
Chương 17: Hung ác
Lý Hùng ngay lập tức nhét hộp sắt vào trong ngực. Anh liếc nhìn Hứa Mộc Tình ở phía xa, cũng không biết là cô ấy có nhìn thấy không.
Lý Hùng sải bước đi về phía trước mặt người đàn ông mặt sẹo.
Người đàn ông mặt sẹo cười lạnh một tiếng, nói: “Nhìn thấy máy bay trực thăng, tao lại còn tưởng người đến là nhân vật lớn nào”.
“Hóa ra là tên thần kinh này! Mày nghĩ là một mình mày có thể đấu đơn với cả nhóm chúng tao sao?”
“Giờ ông đây sẽ chém chết mày”, một chiếc đao chém được rút ra từ hông, sau đó chỉ nghe thấy tiếng kêu lớn. Người đàn ông mặt sẹo vung đao lên.
Thuộc hạ của Báo Đen, ngoài nhị đại ca thì chỉ có tên này là có năng lực nhất thôi.
Người đàn ông mặt sẹo có biệt hiệu là “Lưỡi Liềm”, bởi vì gã đã từng đoạt mạng của rất nhiều người. Gã cười lạnh lùng mà nham hiểm và tràn đầy tự tin, dường như đã nhìn thấy đao trong tay mình sắp chém đứt cổ họng của Lý Hùng rồi và màu máu đỏ tươi, máu bắn tứ tung.
Gần rồi, gần đến rồi. Lý Hùng đang ở ngay trước mặt. Đao sáng lóe lên, mũi đao chém xuống. Một cánh tay đột nhiên giơ ra nắm chặt lấy cánh tay cầm đao của người đàn ông mặt sẹo. Ngay lập tức khẽ vặn và rồi tiếng kêu oai oái vang lên.
Người đàn ông mặt sẹo vừa ngã xuống đất thì Lý Hùng đã nhấc chân lên rồi giẫm mạnh một cái.
“Rắc rắc”, âm thanh xương cốt gãy vụn. Chân phải của người đàn ông mặt sẹo bị giẫm gãy, tiếng kêu thảm như lợn bị cắt tiết.
Người đàn ông mặt sẹo vừa kêu gào vừa hét rống lên với thuộc hạ của mình: “Lên hết cho tao, thịt nó đi, giết chết nó đi”.
Ngay lập tức, một nhóm người vung đao và gậy sắt trong tay lên rồi bổ nhào về phía Lý Hùng.
Nhóm người này thì đã làm sao? Trong mắt Lý Hùng thì đây chỉ như đám gà con mà thôi. Lý Hùng đã ra tay, anh như con sư tử hung dữ lao về phía đám gà con kia.
“Bụp, bụp, bụp”, trong nháy mắt Lý Hùng xông vào nhóm người này như xông vào nơi không người. Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, còn nhóm người thì tán loạn.
Gậy gộc đập đến liền bị bẻ cong, nắm đấm vung lại bị bẻ gãy. Nhóm người bắt đầu tháo chạy và cầu xin tha mạng nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể kêu thảm, những tiếng kêu gào không ngừng.
Lúc này, trên mặt đất chỉ còn đúng một người, đó là Lý Hùng đứng sừng sững ở đó. Tất cả mọi người ở tập đoàn Thái An như sắp rơi cằm xuống đất, con ngươi thì như muốn nhảy ra khỏi khóe mắt.
Đáng sợ thật, đây còn là người không?
Khủng long! Đây rõ ràng là khủng long hình người mà!
Tiếp đó, Lý Hùng lại làm một việc khiến đám côn đồ này sợ đến nỗi đái ra quần. Anh bảo nhân viên dùng máy xúc rồi đào một cái hố thật sâu, sau đó ném hết đám người này vào đó.
Đám côn đồ không ngừng kêu gào trong hố đó. Nhưng Lý Hùng không để ý đến bọn họ, một mình anh trói người đàn ông mặt sẹo vào một cây cột ở bên cạnh.
Lý Hùng đứng trước mặt người đàn ông mặt sẹo.
“Thằng nhóc, mày đừng có ngông cuồng”.
“Mày có biết đại ca của tao là ai không?”
“Nói ra thì chỉ sợ sẽ làm mày chết khiếp thôi, đại ca của tao là Báo Đen đấy”.
“Kẻ nào ở thành phố Đông Hải dám chọc vào đại ca của tao thì đều không có kết cục tốt đâu”.
“Đợi đại ca của bọn tao đến thì mày chết…”.
“Bốp”, một tiếng bạt tai giòn tan vang lên. Người đàn ông mặt sẹo bị Lý Hùng tát đến nỗi rơi mất hai cái răng.
“Nhiều lời thật”.
Lúc này, xe của Lưu Đức Luân từ xa lái lại. Phía sau xe anh ta còn có một chiếc xe buýt. Trên xe buýt chở bảo vệ của tập đoàn bọn họ. Đợi Lưu Đức Luân dẫn nhóm bảo vệ này đến thì kinh hãi phát hiện đám côn đồ đến đây gây chuyện đã nằm lộn xộn trong hố rồi.
Tình huống gì đây? Là ai đánh vậy? Như này… Như này thì hung dữ quá! Đợi lúc biết những người này đều bị một mình Lý Hùng đánh bại thì ánh mắt Lưu Đức Luân nhìn Lý Hùng tràn đầy vẻ ngưỡng mộ.
Lý Hùng gọi Lưu Đức Luân lại bên cạnh mình rồi nói: “Đánh gãy chân tay của tên bị trói kia, sau đó vứt cho Báo Đen”.
“Đây cũng coi như cảnh cáo hắn”.
“Ngoài ra, những người còn lại bắt hắn phải chuộc tiền, mỗi người một trăm nghìn tệ”.
“Vâng”, Lưu Đức Luân cung kính nhận nhiệm vụ mà Lý Hùng giao cho, sau đó đưa người đàn ông mặt sẹo đã bị đánh tàn phế đi.
Lúc Lý Hùng tìm thấy Hứa Mộc Tình thì cô đang tìm đồ ở trên bãi cỏ.
“Em đang tìm cái gì vậy?”, Lý Hùng hỏi.
Hứa Mộc Tình cứ nhìn trên đất rồi nói: “Ban nãy lúc anh xuống máy bay, hình như anh đánh rơi thứ gì đó”.
Lúc này Lý Hùng liền cảm thấy trong lòng căng thẳng, nói: “Đâu có, chắc là em nhìn nhầm rồi”.
“Không đâu! Thị lực của em tốt lắm. Rõ ràng là em nhìn thấy trong túi anh có vật gì đó vuông vuông rơi xuống mà”.
“Giống như cái hộp vậy”.
Lý Hùng vội chuyển chủ đề, anh xông về phía Hứa Mộc Tình.
“Ôi! Tất của em rách rồi kìa”, Lý Hùng bổ nhào về phía chân Hứa Mộc Tình, giơ tay lên định sờ lên chân thon dài của cô.
Hứa Mộc Tình vội lùi về sau, nói: “Anh làm gì vậy?”
“Tất rách rồi kìa, anh che đi cho em mà”.
Hứa Mộc Tình vội tránh sang một bên, sắc mặt xấu hổ đỏ ửng lên. Hừm! Thế mà còn nói sẽ không động vào người mình. Đáng ghét!
Lúc này sự chú ý của Hứa Mộc Tình đã tập trung vào cái khác thật rồi. Cô nói với Lý Hùng: “Chúng ta báo cảnh sát đi”.
Lý Hùng cười nhạt một cái, nói: “Chuyện nhỏ như này không cần phiền đến người khác đâu”.
Chuyện này mà còn nhỏ sao? Hứa Mộc Tình thật sự không hiểu, trong mắt Lý Hùng thì chuyện như nào mới là chuyện lớn?
Rõ ràng, nhìn Lý Hùng không khác gì với những bình thường khác nhưng ban nãy lúc anh ra tay đánh với hơn trăm người, ánh mắt đáng sợ đó khiến người khác nhìn mà kinh hãi không thôi.
Hứa Mộc Tình vẫn có chút lo lắng, nói: “Nhưng ban nãy em nghe công nhân ở bên này nói, Báo Đen là một tên rất lợi hại, em lo là…”.
“Đừng lo lắng, có anh rồi”, nói xong Lý Hùng nắm chặt lấy tay của Hứa Mộc Tình. Anh dùng bàn tay ấm áp của mình khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Hứa Mộc Tình.
Có những lúc, Hứa Mộc Tình còn cảm thấy toàn thân mình như bị hơi ấm đặc biệt bao trùm nữa.
Lý Hùng nói với vẻ nghiêm túc: “Em cứ yên tâm làm công việc của mình đi, những việc khác cứ giao cho anh”.
“Không ai có thể làm ảnh hưởng đến công việc của vợ anh. Anh sẽ dọn sạch toàn bộ những trở ngại trước mặt em”.
Ánh mắt Lý Hùng rừng rực nhìn về phía Hứa Mộc Tình. Hứa Mộc Tình nhất thời không dám nhìn thẳng vào Lý Hùng, khẽ cúi đầu xuống, sắc mặt đỏ ửng.
“Chị Mộc Tình…”, lúc này ở phía xa truyền lại giọng nói của Trương Hiểu Bình. Tiếng hô lên của cô ấy khiến Hứa Mộc Tình vội thu tay lại. Cô xoay người rồi chạy đi.
Cô vừa chạy vừa đỏ mặt. Đáng ghét chết đi được, sao mình lại đưa tay cho anh ấy nắm cơ chứ?
…………………..
“Đại ca, đại ca không xong rồi”, tâm phúc của Báo Đen vội chạy vào trong nhà kho rồi hét lớn lên.
Báo Đen đang thoải mái nằm trên ghế sô pha vội ngồi dậy, quát lên: “Chuyện gì?”
“Lão Tam bị người ta đánh tàn phế rồi. Hơn một trăm người dẫn theo đều bị đánh bại hết rồi. Hiện giờ mọi người bị ném hết xuống hố đất chờ chết”.
Trong phòng vang lên tiếng quát phẫn nộ của Báo Đen: “Là kẻ nào?”
“Là kẻ nào lại dám đối đầu với tao?”, Báo Đen nắm chặt lấy cái cốc rồi hung hăng đập trên đất.
“Chính là thằng có tên là Lý Hùng ạ”.
“Lý Hùng?”, trong đầu Báo Đen xuất hiện ra người đàn ông mà trước đó dùng một con cá trắm cỏ mà thắng được mấy triệu tệ của hắn đồng thời còn đưa Hứa Hạo Nhiên đi.
Thì ra là nó à?
“Đại ca! Thằng Lý Hùng đó còn nói, bắt chúng ta phải chuộc các anh em về, mỗi người một trăm nghìn tệ”.
Biểu cảm của Báo Đen càng lúc càng khó coi. Hắn đạp một chân lên chiếc cốc, quát lên: “Thằng chó đó! Bây giờ ông đây sẽ dẫn người đi giết chết nó”.
Đàn em ở bên cạnh vội nói: “Đại ca! Mối quan hệ của Lý Hùng và Lưu Đức Luân không tồi, có lẽ nó là thuộc hạ của Lưu Đức Luân”.
Vừa nghe thấy Lưu Đức Luân, sắc mặt Báo Đen hung tợn hơn: “Lưu Đức Luân thì đã làm sao? Ông đây là Báo Đen, ở Đông Hải, tao muốn giết đứa nào thì tao sẽ giết đứa đó”.
“Mấy ngày nữa đại ca của tao quay về Đông Hải rồi, đến lúc đó hai anh em chúng tao phối hợp thì cũng có thể giết Lưu Đức Luân được”.
Đại ca của đại ca là Hắc Long sắp về rồi? Vừa nghe đến đây thì mọi người đều cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Hắc Long là tên dùng đao nhanh số một và cũng là ‘đại tướng’ dưới trướng của Trương Toàn Vũ- một trong Tứ đại thiên vương của tỉnh. Có hắn ở đây thì thế giới ngầm ở Đông Hải sẽ là của bọn hắn rồi. Tiền bạc, gái đẹp, hưởng mãi không hết.
“Còn về tên Lý Hùng thì ông đây sẽ vừa giết chết hắn vừa ‘vui đùa’ với vợ của hắn”.
Đàn em hỏi: “Đại ca, thế còn các anh em…”.
“Mày phái người đến đó bắt bọn nó mau thả người ra”.
Trên mặt Báo Đen lộ ra vẻ huênh hoang điên cuồng: “Nói cho bọn nó, đây là Báo Đen tao nói thế. Nếu như không thả người thì tao sẽ dẫn anh em đến giết cả nhà nó”.
Sau khi đàn em rời đi, Báo Đen gọi một món gà đang định ngồi ăn trên ghế sô pha thì bên ngoài cửa có người hét lớn: "Đại ca, đại ca, không xong rồi, không xong rồi”.
“Sao?”, Báo Đen vừa có hứng thú thì giờ liền bị dập tắt.
Ngay lập tức hắn lớn tiếng mắng: “Mẹ kiếp, lại làm sao vậy?”
Một người đàn ông hấp tấp chạy vào, trán thì đầy mồ hôi lạnh.
“Đại ca! Lão Tứ dẫn mấy anh em đến đến nhưng chân tay đều bị đánh tàn phế và bị ném về rồi”.
Trấn tĩnh!
Đè nén!
Bùng nổ!
Hắn đá chân về con gà trước mặt rồi hét lớn: “Các anh em, đi theo tao”.
Chương 18: Báo Đen đánh đến cửa rồi
Lúc này, trong văn phòng của công trường, Hứa Mộc Tình và mấy nhân viên quản lý cấp cao đang đau đầu về chuyện của công nhân. Bởi vì khu vực này khá xa xôi, cộng với việc có người cố ý cản đường nên hiện giờ căn bản không tuyển được công nhân.
Lý Hùng ngồi ở bên cạnh cắn hạt dưa từ nãy đến giờ, lúc này đi ra khỏi văn phòng.
Lý Nhị Ngưu bước lại, cung kính nói với Lý Hùng: “Ông chủ! Đám người này đã phơi nắng mấy tiếng đồng hồ rồi, tiếp theo phải xử lý thế nào ạ”.
Lý Hùng đến bên cạnh cái hố rồi chỉ tay, nói: “Lấp đầy hố”.
Ngay lập tức, gầu đào của máy xúc đổ đầy cát vào bên trong hố. Đám côn đồ trong hố đó vội kêu gào thê lương. Tất cả mọi người đều cầu xin Lý Hùng tha mạng.
“Dừng lại”, máy xúc lập tức dừng lại. Lý Hùng từ trên cao nhìn xuống đám người này, nói: “Ban nãy tôi nhận được tin là Báo Đen đã vứt bỏ các người rồi. Tôi bảo Báo Đen bỏ tiền ra chuộc các người về nhưng hắn đã từ chối”.
Lời nói vừa dứt thì đám côn đồ lưu manh ở bên dưới hố đều hét lớn: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào”.
“Tôi đi theo anh Báo nhiều năm vậy, anh ấy không thể nào vứt bỏ tôi được”.
“Anh nói dối, đây chắc chắn là giả”.
Sắc mặt Lý Hùng vẫn rất bình thản, nói: “Các người chẳng qua cũng chỉ là công cụ kiếm tiền của Báo Đen mà thôi”.
“Đối với hắn mà nói, chỉ cần có tiền là có thể tùy ý tuyển một đống người giống như các người thôi mà”.
“Chỉ có những người cùng nhau vượt qua hoạn nạn thì mới dám gọi là anh em, còn những lời nói ngày thường trên bàn rượu thì có được tính là anh em không?”, lời nói này của Lý Hùng như nói trúng tim đen của từng người.
Thời gian đi theo Báo Đen càng lâu thì họ càng hiểu rõ tính cách của hắn. Rất nhiều người đã đau khổ giơ tay ra ôm lấy mặt của mình.
“Nếu đã là công cụ vô dụng, vậy thì chôn sống cho rảnh việc”, nói xong Lý Hùng lại nhấc tay lên. Trước khi Lý Hùng giơ ký hiệu tay lên thì đám côn đồ lưu manh trong hố đều gân cổ lên hét lớn.
“Đại ca đừng mà, có gì thì từ từ nói”, trong nhóm người có một tên côn đồ đầu óc khá lanh lợi hét lớn.
“Đại ca, chúng tôi tự chuộc mình có được không?”
Lý Hùng khẽ gật đầu, nói: “Được thôi”.
“Các người hãy ở lại đây làm việc đi”.
“Khi nào công xưởng xây dựng xong, vợ tôi cho các người đi thì các người mới được rời đi”.
“Nếu có kẻ nào dám lén lút làm chuyện gì xấu xa, phá ngầm chuyện ở đây thì…”, Lý Hùng không nói ra lời sau đó nhưng chỉ một ánh mắt thôi thì tất cả những người bị anh nhìn đến đều thấy lạnh toát sống lưng.
Sát ý lạnh lùng từ gót chân truyền đến đỉnh đầu, bởi sự lợi hại của Lý Hùng thì tất cả mọi người ở đây đều nếm thử rồi. Không có ai dám nhìn thẳng vào Lý Hùng, vì vậy không thể cảm nhận được sự đáng sợ của anh.
Bọn họ biết rằng, Lý Hùng nói được thì nhất định sẽ làm được. Hiện giờ những côn đồ ở trong hố này đều có cảm giác như vừa thoát khỏi cõi chết vậy. Đối với họ mà nói, chỉ cần có thể sống sót thì làm gì cũng được. Đám người này vội gật đầu với ý mình nhất định sẽ nghe lời và dốc sức làm việc.
Lúc Hứa Mộc Tình và mấy chủ quản từ văn phòng đi ra thì bị giật mình bởi cảnh tượng trước mắt. Đám người ban nãy còn hò hét đòi giết bây giờ ai nấy đều vô cùng nghe lời làm việc ở trong công trường.
Hứa Mộc Tình vội đi đến bên cạnh Lý Hùng, nói: “Bọn họ làm sao vậy?”
Lý Hùng đứng ở bên cạnh Hứa Mộc Tình khẽ ngửi mùi hương nhẹ phảng phất từ trên người Hứa Mộc Tình.
“À! Ban nãy anh nói chút đạo lý với họ ý mà”.
“Cuối cùng cũng nói được họ rồi, sau khi họ cảm thấy vô cùng hối hận thì đều tình nguyện cống hiến vô điều kiện”.
“Trước khi công trình hoàn thành thì họ sẽ làm việc ở đây không công”.
Hứa Mộc Tình giận dỗi quét nhìn Lý Hùng một cái.
“Có quỷ mới tin lời anh nói”, mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng Hứa Mộc Tình vẫn cảm thấy rất vui.
Vốn đang đau đầu về vấn đề công nhân nhưng thoáng cái mà Lý Hùng đã giải quyết giúp cô rồi, tốc độ này cũng nhanh quá đi! Anh ấy là thiên sứ mà thượng đế phái tới cứu giúp cô sao?
Hứa Mộc Tình vốn đang lo lắng là đám côn đồ này sẽ lười biếng hoặc là thầm phá phách. Nhưng kết quả là cô phát hiện ra đám người này làm việc rất chăm chỉ.
Cô không kìm nổi mà tự nhủ: “Nếu ngày nào đám người này cũng làm việc như hôm nay thì mình sẽ trả lương cho họ”.
Đúng là cô gái lương thiện quá đi!
Lý Hùng và Hứa Mộc Tình vừa đi vào văn phòng thì bên ngoài công trường đột nhiên khói bụi bay mù mịt. Mười mấy chiếc xe lao vào, có xe ô tô con, xe van, thậm chí còn có cả xe tải. Bọn họ cứ như đàn kiến, à không, giống đàn cào cào hơn, từng đàn từng đàn lao tới. Ánh mắt họ sắc bén, ai nấy đều vô cùng hung dữ. Nếu so với đám người trước đó đến đây gây chuyện thì đám người này mới là bọn ác bá thật sự.
Cửa xe của chiếc xe Mercedes-Benz màu đen đi đầu được một tên đàn em mở ra, tiếp đó là Báo Đen bước ra.
“Báo Đen đến rồi!”, có không ít đàn em đang làm việc khi nhìn thấy Báo Đen thì lớn tiếng hô lên.
Lập tức có người phấn khởi xông lên trước nói: “Đại ca! Cuối cùng đại ca cũng đến rồi”.
Nhưng người này vừa mới tiến lại gần đã bị Báo Đen đá một cái bay ra ngoài. Báo Đen đi đến trước mặt người đàn ông bị đá đó, nhấc chân lên rồi hung hăng giẫm lên cánh tay đối phương.
“Ai ya, đại ca, đại ca ơi, là em đây, em Lão Tứ đây mà”, lão Tứ kêu lên thảm thiết. Tiếng cầu cứu tha mạng liên tục vang lên, nhưng rồi đổi lại là sự hống hách và máu lạnh. Trong ánh mắt Báo Đen mang theo vẻ lạnh lùng nham hiểm.
“Bố mày vừa đến đã nhìn thấy chúng mày đang làm việc, làm chó cho người khác thích lắm hả, vậy thì tiếp tục làm đi”, Báo Đen dùng giày giẫm lên cánh tay của Lão Tứ.
“Dừng tay”, một tiếng quát vang lên, Lý Nhị Ngưu bước ra từ trong đám người và đứng trước mặt Báo Đen.
“Nói gì thì nói anh ta cũng là đàn em của mày, mày làm như vậy chẳng phải là quá đáng lắm sao?”
“Hừm! Chẳng qua cũng chỉ là đàn chó tao nuôi mà thôi, loại chó không nghe lời thì giữ lại làm gì?”, nói xong Báo Đen nhấc chân lên giẫm xuống đầu của Lão Tứ.
Lý Nhị Ngưu lúc này liền ra tay, lực chân của anh ta không hề yếu, tung ra mấy đòn tấn công liên tiếp về Báo Đen.
Báo Đen cười lạnh một cái rồi lui về sau, đám đàn em bên cạnh nhanh chóng bao vây Lý Nhị Ngưu lại. Thoáng chốc, ánh sáng đao chém lóe lên rồi chân tay bay loạn.
Rất nhanh, một đám đàn em bị đánh bại hết nhưng toàn thân Lý Nhị Ngưu cũng đầy vết thương. Ở không xa, Báo Đen đã lấy một chiếc ghế ra ngồi xuống, phía sau hắn có một đám người. Đám này đều với khí thế hung bạo, rõ ràng là khác hẳn với đám côn đồ bình thường kìa.
Báo Đen vỗ tay một cái rồi nói với Lý Nhị Ngưu: “Không tồi, không tồi”.
“Thật không ngờ thằng nhóc này cũng có chút tài đấy”.
“Này nhóc, anh đây coi trọng mày, bây giờ cho mày cơ hội làm việc bên cạnh tao, mày thấy sao?”
“Mày đi theo tao, tao chắc chắn mày sẽ được ăn ngon mặc đẹp”.
“Bố mày nhổ vào ý”, Lý Nhị Ngưu nhổ ra một bãi nước bọt. Mặc dù trên người đầy vết thương nhưng Lý Nhị Ngưu vẫn đối mặt với Báo Đen với vẻ không khuất phục.
Anh ta giơ tay ra chỉ về phía Báo Đen nói: “Mày có bản lĩnh thì đấu đơn với tao”.
Báo Đen khinh bỉ thốt ra câu: “Dựa vào mày thì không có tư cách đó”.
Báo Đen vừa nói dứt lời thì trong văn phòng truyền ra giọng nói của Lý Hùng: “Không biết tao có tư cách đó không?”
Lập tức, Báo Đen ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lý Hùng chậm rãi đi ra. Báo Đen liếc mắt ra hiệu với hai tên đàn em bên cạnh mình. Hai tên đó lập tức xoay người xông về phía Lý Hùng.
“Bụp, bụp”, hai tiếng rơi mạnh vang lên. Hai tên đó vẫn chưa đến gần thì đã bị đánh bay ra ngoài. Không ai nhìn rõ Lý Hùng đã ra tay như nào.
“Thình thịch, thình thịch”, trong lúc nhìn thẳng vào mắt Lý Hùng, Báo Đen đột nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn rất nhiều.
Ánh mắt đó thật đáng sợ. Điều kinh dị nhất chính là, Lý Hùng đi bộ dường như mang theo một nhịp điệu vô cùng đặc biệt khiến nhịp đập của tim Báo Đen cũng khớp với tốc độ bước chân của Lý Hùng.
Mỗi lần chân Lý Hùng chạm đất thì đều khiến Báo Đen có cảm giác vô cùng sợ hãi.
Lý Hùng thản nhiên nói: “Thật đáng tiếc! Mày đã dùng hết cơ hội mà tao cho mày rồi”.
“Cơ hội gì?”, Báo Đen hỏi.
“Cơ hội được sống”.
Ngây người ra một lúc, Báo Đen đột nhiên cười lớn, nói: “Cả Đông Hải này, mày là người đầu tiên dám nói câu này với tao đấy”.
Lúc này, Lý Hùng đứng ở trước mặt Báo Đen, nói: “Mày cũng là người đầu tiên dám hống hách ở trước mặt tao như vậy”.
Ánh mắt Lý Hùng lạnh lùng, nói: “Thông thường, loại người này đều chết cả rồi”.
Chương 19: Báo Đen bị đánh tàn phế
“Mẹ mày chứ, muốn chết à”, Báo Đen hung hăng đứng dậy, khoát tay với đám đàn em ở bên cạnh.
Ngay lập tức, đám đàn em được Báo Đen chuyên tâm đào tạo lúc này trong tay cầm vũ khí rồi lao về phía Lý Hùng. Nhưng trong mắt Lý Hùng chỉ có Báo Đen.
Xoẹt! Lý Hùng xuất hiện trong tầm mắt của Báo Đen rồi lóe lên một cái. Chỉ trong nháy mắt mà Lý Hùng đã ra tay, anh ra tay rất nhanh, nhanh như tia chớp vậy.
Lý Hùng nắm chặt lấy tay phải của Báo Đen rồi vặn mạnh một cái. Tay phải của Báo Đen như xoắn quẩy, tiếp đó là bị Lý Hùng bẻ gãy.
Sự cố đột ngột này khiến đám đàn em xông lên kia đều sợ hãi. Bọn họ đi theo Báo Đen nhiều năm nên cũng biết được thân thủ của Báo Đen. Ngày thường, mười mấy người bọn họ đồng thời bao vây tấn công Báo Đen, Báo Đen ít nhất cũng ứng phó được mười mấy chiêu. Nhưng lần này chỉ với chút sức lực mà người kia đã đánh bại Báo Đen rồi.
Không! Nói một cách chính xác thì Báo Đen đã bị đánh bại hoàn toàn.
Báo Đen cố chịu đau rồi hét lớn về phía đàn em: “Mẹ kiếp chúng mày, còn đứng ngây người ra đó làm gì, xông lên cho tao”.
Nhưng Lý Hùng đột nhiên trợn trừng mắt, vẻ uy lực khủng khiếp đó như sóng biển, khí thế vô cùng đáng sợ. Đám côn đồ hung hãn kia đều sợ đến nỗi đứng ở đó bất động. Mọi người chỉ nhìn thấy Báo Đen đang từng bước lùi về sau còn Lý Hùng thì bình tĩnh áp sát lại.
“Tao đã cho mày hai cơ hội rồi, sẽ không có lần thứ ba đâu”, vừa dứt lời thì bóng hình của Lý Hùng biến mất trong tầm mắt Báo Đen. Một làn gió lạnh buốt xương thổi qua, Lý Hùng đột nhiên đứng ở phía sau Báo Đen. Anh giơ năm ngón tay nắm chặt đầu của Báo Đen, sau đó nhấc bổng người Báo Đen từ dưới đất lên.
Ngay lập tức, Báo Đen nắm chặt tay của Lý Hùng, không ngừng giãy dụa và hét lớn kêu đau: “Đồ chó chết này, tao sẽ không tha cho mày đâu! Tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày”.
“Mày với con đàn bà của mày, còn cả người nhà của mày tao sẽ ra tay hết”, trong quá trình Báo Đen hống hách kêu gào thì Lý Hùng đột nhiên ném hắn lên.
Tiếp đó tay phải của Lý Hùng xoay tròn trên không trung như một đám mây. Trong lúc bàn tay xoay tròn thì một luồng khí vô cùng đặc biệt ngưng tụ lại.
“Bốp”, Lý Hùng dùng lòng bàn tay vỗ mạnh vào sống lưng của Báo Đen.
“Rắc rắc”, tiếng xương gãy vụn vang giòn trong tai mọi người.
Báo Đen lập tức phun ra ngụm máu tươi, tiếp đó người hắn như diều đứt dây bay ra ngoài. Sau khi rơi xuống đất, Báo Đen giống như một đống thịt nhũn. Ngoài việc miệng hắn phát ra tiếng kêu khó nghe thì giờ đây hắn còn không có sức động đậy một ngón tay nữa.
Lúc này không khí tại nơi này vô cùng yên tĩnh! Sự việc xảy ra quá nhanh khiến cho những thuộc hạ của Báo Đen nhất thời đều không kịp phản ứng.
Đây là Báo Đen, là nhân vật số một của Đông Hải, người như này lại dễ dàng bị người ta đánh tàn phế sao? Như này đúng là hung dữ quá đi.
Lý Hùng với sắc mặt bình thản nhìn xung quanh. Anh nói ra từng chữ đều vô cùng rõ ràng lọt vào tai từng người xung quanh: “Tôi chỉ cảnh cáo một lần thôi”.
“Từ nay về sau, kẻ nào dám đến địa bàn của vợ tôi làm loạn thì Báo Đen chính là ‘tấm gương’ nhé”, lời nói vừa dứt thì những thuộc hạ của Báo Đen đều rụt cổ lại, luống cuống chân tay chạy đi.
“Này!”, giọng nói của Lý Hùng vừa thốt ra thì tất cả những người chạy ra ngoài lúc này đều cùng động tác, đó là dừng bước chân. Bọn họ ai nấy đều run rẩy quay đầu lại nhìn Lý Hùng.
“Bố mẹ các người không nói cho các người là lúc đi phải mang theo cả ‘rác’ đi à?”, nghe thấy câu này, hai thuộc hạ ở cự ly gần Báo Đen nhất lúc này vội nhấc Báo Đen lên rồi chạy đi như điên.
Lúc này, đám người ở phía sau Lý Hùng phát ra tiếng hô hào, bọn họ biết rằng lần này mình đã theo đúng người rồi.
Đợi lúc Hứa Mộc Tình từ văn phòng bước ra thì vụ hỗn loạn bên ngoài đã được dừng lại. Do tốc độ nhanh quá nên cô và người trong văn phòng không cảm nhận được gì cả.
Lúc này, Lý Hùng kéo tay Hứa Mộc Tình lên xe.
“Anh làm gì vậy?”
“Tan làm rồi mà”, Lý Hùng lẩm bẩm nói.
“Trời vẫn chưa tối mà”.
Lúc này Lý Hùng giơ tay ra gõ nhẹ một cái lên mũi thanh tú của Hứa Mộc Tình, nói: “Em từng thấy bà chủ nào trời tối mới tan làm không?”
Hứa Mộc Tình khẽ mấp máy bờ môi mỏng quyến rũ của mình, nói: “Em đâu có phải là bà chủ gì chứ”.
Lý Hùng nói một cách chắc chắn: “Anh bảo em là bà chủ thì chính là như vậy”, tiếp đó Lý Hùng lập tức khởi động xe rồi đi về phía thành phố. Mười phút sau, Hứa Mộc Tình ngây người ra nhìn Lý Hùng rồi lại thấy Lý Hùng lái xe vào trong đại lý xe Mercedes 4s.
“Sao chúng ta lại đến đây?”, Hứa Mộc Tình hỏi Lý Hùng với vẻ mặt kinh ngạc.
“Chiếc xe này đã bị đâm đến mức biến dạng rồi, căn bản không xứng với em”.
“Vợ của anh xinh đẹp thế này, chắc chắn phải lái chiếc xe hợp với khí chất của em chứ”.
Phùng Thúy Lan đứng ở cửa phòng khách của đại lý xe. Cô ta muốn học hỏi cô gái bên bộ phận kinh doanh mới đến kia, xem có được vận may như cô gái ấy là ‘vơ’ được đại gia không. Lúc này, cô ta nhìn thấy một chiếc xe Mercedes đầu bị đâm nát đang lái lại. Cô ta với vẻ mặt tươi cười bước lại.
Cô ta đang định mở miệng nói gì đó, kết quả phát hiện có hai người quen thuộc từ trên xe xuống.
“Sao lại là bọn họ?”, Phùng Thúy Lan vừa nhìn thấy Lý Hùng thì sợ đến nỗi nấp sang bên cạnh.
Lý Hùng dắt tay Hứa Mộc Tình rồi đi thẳng vào phòng khách của đại lý xe. Lý Hùng nhìn từ xa đã thấy cô gái phòng kinh doanh kia đang rót nước vào trà nên anh liền vẫy tay với cô.
Cô gái đó vội chạy lại, nói: “Xin chào Lý tiên sinh, Lý phu nhân”, cô gái đó vừa lại gần liền khom người 90 độ với hai người.
Hứa Mộc Tình không ngờ đối phương lại gọi mình là Lý phu nhân nên cô ấp úng nói: “Cô ơi, cô đừng nói vậy, chúng tôi không phải là…”.
“Ôi, thật sự xin lỗi cô”.
“Hóa ra hai người vẫn chưa kết hôn ạ”.
“Tại nhìn hai người rất có tướng phu thê đấy ạ”.
Cô gái này đúng là biết lấy lòng người quá đi! Lý Hùng đang định đợi lát nữa gọi điện thoại cho giám đốc của họ để tặng thêm cho cô ấy hai mươi nghìn tệ nữa.
Lúc này cô gái ấy mới phát hiện ra đầu xe của chiếc xe ở cổng bị đâm biến dạng nên vội giơ tay che miệng mình, thốt lên: “Ôi trời ơi, sao xe lại bị đâm ra bộ dạng như này?”
Lý Hùng thản nhiên nói: “Không có gì đâu, chúng tôi thay cái mới là được”.
“Á?”, không chỉ có cô gái đó mà ngay cả Hứa Mộc Tình cũng nhìn Lý Hùng với vẻ mặt kinh ngạc. Cô còn tưởng rằng hôm nay họ đến đây sửa xe.
Hứa Mộc Tình vội khoát tay, nói: “Không được không được, chúng ta có một chiếc rồi, giờ còn mua cái nữa thì sao được”.
“Em cũng phải lái xe mà, đầu chiếc xe này bị đâm ra bộ dạng này, nếu để cảnh sát giao thông nhìn thấy thì sẽ bị bắt lại đấy”.
“Vậy thì cứ để ở đây sửa cũng được mà”.
Lý Hùng sớm đã đoán ra Hứa Mộc Tình sẽ nói như vậy nên anh quay đầu lại hỏi cô gái kia: “Sửa thì mất bao nhiêu thời gian?”
“Ít thì cũng phải hai tuần ạ”.
Lý Hùng cười nhìn Hứa Mộc Tình, nói: “Hiện giờ nơi em làm xa như vậy, không có xe thì em đi về kiểu gì?”, nói xong Lý Hùng chỉ tay nói với cô gái kia: “Lấy cho tôi chiếc ở cổng kia, lấy cho tôi cái y như cái này, màu sắc cũng không đổi”.
“Á? À vâng ạ…”, cô gái ở phòng kinh doanh nhận lấy thẻ đen mà Lý Hùng tiện tay ném lại, sau đó xoay người chạy về phía quầy.
Nhóm nhân viên kinh doanh ở bên cạnh thấy thế thì ngưỡng mộ không ngớt, cách có một ngày mà người ta đã đến mua chiếc xe thứ hai rồi. Đâu có ai mua xe như vậy chứ? Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của đôi vợ chồng trẻ này thì rõ ràng người vợ cảm thấy rất lãng phí nhưng người chồng lại hì hì cười, nhất định muốn mua xe cho vợ mình.
Hiện giờ, trong đầu mọi người chỉ có một suy nghĩ: “Có được người chồng như này thật là tốt”. Đặc biệt là Phùng Thúy Lan đứng ở cửa, lúc này cô còn muốn đập đầu vào tường nữa.
Dưới những cái nhìn chăm chú của tất cả nhân viên kinh doanh, Lý Hùng lại một lần nữa tùy hứng thay cho Hứa Mộc Tình một chiếc xe mới hoàn toàn.
Ngồi trong chiếc xe mới, Hứa Mộc Tình chỉ vào chiếc xe bị đâm nát kia, hỏi: “Vậy chiếc xe này phải làm sao?”
“Chẳng phải em nói là để ở đây sửa sao? Sau khi sửa xong rồi thì để mẹ của chúng ta lái”.
Những người xung quanh vì câu nói này nên lại đánh giá Lý Hùng cao hơn nữa. Đúng là con rể quốc dân đây rồi!
Lý Hùng lái xe đi, đưa Hứa Mộc Tình rời khỏi đại lý xe ô tô.
Lúc này, có một người đàn ông mặc đồ âu ngồi trong góc ở bên cạnh. Người này tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình mua xe ban nãy của Lý Hùng.
Gã vội lấy điện thoại ra nhấc gọi số của Hứa Thiên Tứ.
“Cậu Thiên! Có một chuyện phải báo cáo với cậu…”.
“Cái gì?”, lúc Hứa Thiên Tứ nghe thấy Hứa Mộc Tình mua hai chiếc xe Mercedes-Benz thì như nhảy dựng lên.
“Hứa Mộc Tình đâu ra mà lắm tiền như vậy?”
Chương 20: Quỳ xuống
Người đàn ông ở đầu dây bên kia không biết nên trả lời thế nào.
Hứa Thiên Tứ đi vài bước tại chỗ, đột nhiên anh ta nhớ đến một điều. Thời gian trước, anh ta và một cô người mẫu vui đùa rất vui vẻ, không chỉ tặng cô ta một chiếc xe thể thao, còn mua cho cô ta mấy túi xách hàng hiệu phiên bản giới hạn. Những số tiền này đều là anh ta dùng tiền biển thủ công quỹ.
Nếu đổ lên đầu Hứa Mộc Tình cái tiếng biển thủ công quỹ này thì sao nhỉ? Hì hì!
“Con ranh! Lần này xem mày ở lại tập đoàn kiểu gì?”
………………
Lý Hùng và Hứa Mộc Tình lái xe mới về nhà, lúc mở cửa xe ra thì không ngửi thấy mùi thức ăn trong nhà.
Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương ngồi trên ghế sô pha nói với nhau câu được câu chăng. Sắc mặt của Liễu Ngọc Phân rõ ràng có chút tái nhợt.
Cảnh tượng bị bọn côn đồ truy đuổi ban nãy đến giờ vẫn còn in đậm trong đầu bà. Còn Hứa Hạo Nhiên ở bên cạnh chốc chốc lại vung nắm đấm lên với kiểu muốn tìm đám côn đồ kia đấu đơn với chúng.
Nhìn thấy Lý Hùng vào, Hứa Hạo Nhiên vội đứng lên rồi hỏi Lý Hùng: “Anh rể à! Máy bay trực thăng đó là anh kêu đến à?”
“Ừm”, Lý Hùng không hề chối quanh mà trực tiếp gật đầu luôn.
Liễu Ngọc Phân vừa nghe thấy máy bay trực thăng là Lý Hùng gọi đến thì trên mặt không khỏi thể hiện ra vẻ mặt xót tiền: "Thuê chiếc máy bay đó mất bao nhiêu tiền à?”
“Mẹ à! Máy bay trực thăng là mượn của bạn con đó, không mất tiền”.
Nghe câu trả lời của Lý Hùng, Liễu Ngọc Phân, Hứa Hiếu Dương và Hứa Hạo Nhiên nhìn Lý Hùng với vẻ mặt kinh ngạc. Còn Hứa Mộc Tình, trên đường đi cô hỏi mấy lần liền nhưng Lý Hùng vẫn trả lời như thế.
“Anh làm gì có bạn có máy bay trực thăng?”
Lúc này, khóe miệng Lý Hùng hơi nhếch lên. Hứa Mộc Tình vừa nhìn thấy động tác này của Lý Hùng thì biết rằng anh lại sắp bịa chuyện rồi.
“À, là như này! Năm đó khi anh làm ăn mày thì có một người bạn cũng làm ăn mày như anh”.
“Anh ta đi nhặt rác rồi nhặt được chiếc máy bay trực thăng, sau đó anh dùng keo 502 dính lại…”.
Hứa Mộc Tình đứng ở bên cạnh dùng tay che lên trán nhẵn bóng của mình, tiếp đó cô nhìn Lý Hùng với vẻ cạn lời: “Nói dối không chớp mắt”.
…………..
Để giảm áp lực cho bà Liễu Ngọc Phân, Lý Hùng đề xuất là tối nay sẽ đi ăn nhà hàng. Bà Liễu Ngọc Phân vốn định đến quán ăn nhanh ở gần để ăn chút gì đó nhưng Lý Hùng lại lái con xe mới đưa cả nhà đến một nhà hàng vô cùng sang trọng.
Chỗ ngồi của nhà hàng này đều rất căng, đặc biệt là đến giờ ăn, căn bản là đều kín chỗ ngồi rồi.
Bà Liễu Ngọc Phân lớn lên ở nông thôn, mặc dù được gả cho phú nhị đại là ông Hứa Hiếu Dương nhưng bà chưa bao giờ được đến nhà hàng cao cấp như này. Hơn nữa, ngay từ lúc ban đầu Lý Hùng không hề nói với họ là sẽ đến đây. Vì thế mà vừa vào quán ăn, bà liền cảm thấy quần áo mà bà mặc trên người rõ ràng khác với những người ở lại.
Những người bước vào trong này không ai là không đeo vàng bạc và mặc hàng hiệu cả.
Nhân viên phục vụ đứng ở cổng nhìn thấy cả nhà Lý Hùng đến thì lập tức chau mày lại.
Lý Hùng nói ra số điện thoại của mình. Trước khi đến đây anh đã gọi điện thoại đặt bàn trước.
Nhân viên phục vụ thì lạnh lùng nói một câu: “Ở chỗ chúng tôi hết bàn rồi, các người đi đến nơi khác đi”.
“Nửa tiếng trước đã đặt xong bàn rồi, sao bây giờ lại hết được?”, cảm nhận được uy lực phát ra từ trên người Lý Hùng nên lúc này nhân viên đều sợ đến nỗi liên tục lùi về sau. Người của nhân viên phục vụ chạm phải bình hoa khiến cho bình hoa rơi trên đất phát ra tiếng kêu ‘cheng’ một cái.
Nghe thấy âm thanh của bình hoa rơi vỡ thì trong nhà hàng lập tức có ba người đàn ông đi ra. Trong đó có một người đàn ông trên cổ có đeo một chiếc vòng cổ vàng lớn, gã vặn đầu một cái rồi trợn trừng mắt lên, thoạt nhìn rất hung dữ.
“Có chuyện gì vậy?”
Nhân viên phục vụ bị ngã vội đứng dậy, nói: “Anh Sơn Miêu! Mấy người này đến đây làm loạn”.
Sơn Miêu trừng mắt nói: “Mẹ kiếp! Các người có biết ở đây là địa bàn của ai không? Sao dám đến đây làm loạn hả?”
“Nửa tiếng trước chúng tôi đã đặt xong bàn rồi, trên điện thoại cũng có tin nhắn báo rồi, tại sao giờ lại nói là hết chỗ?”
Sơn Miêu giơ tay ra chỉ về phía nhà của Lý Hùng, nói: “Kể cả anh đặt bàn rồi thì đã sao, anh không biết là nhà hàng chỗ chúng tôi là nhà hàng cao cấp à?”
“Đám người hạ đẳng như các người vào đây sẽ làm giảm phong cách của nhà hàng chúng tôi đấy”.
Xung quanh có rất nhiều khách đến dùng bữa. Đám người này mặc đồ hàng hiệu, đeo trang sức hàng hiệu đều nhìn năm người nhà Lý Hùng với ánh mắt khinh bỉ.
Sơn Miêu cười lạnh nói; “Đã nhìn thấy chưa?”
“Không phải là tôi không để các người vào mà là các người không xứng được ăn cơm ở đây”.
Lúc Sơn Miêu nói xong câu này thì Lý Hùng tiến về phía gã một bước. Chỉ là một bước thôi nhưng trong thoáng chốc khiến Sơn Miêu cảm thấy như núi đè lấy người mình.
Ngay lập tức, hai chân gã như mềm nhũn ra, gã còn không được bằng nhân viên phục vụ ban nãy mà trực tiếp ngồi bệt xuống đất.
“Mày… Mày muốn làm gì hả? Ở đây là địa bàn của Hổ Gia đấy, mày muốn chết hả?”
Ở Đông Hải có lẽ có người không biết Báo Đen, có người không biết Lưu Đức Luân nhưng không ai chưa từng nghe đến danh của Hổ Gia.
Hổ Gia đã nổi tiếng từ hai mươi năm trước rồi. Ở Đông Hải ông ta là bậc kiêu hùng.
Lúc Hứa Hiếu Dương vừa nghe thấy đây là địa bàn của Hổ Gia thì ông ấy sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt.
Ông vội kéo tay Lý Hùng, nói: “Lý Hùng! Hổ Gia tuyệt đối không phải là người mà chúng ta có thể động vào đâu, mau đi thôi”.
Bà Liễu Ngọc Phân cũng gật đầu lia lịa, nói: “Thật sự không được, chúng ta về nhà nấu ăn đi”.
Lúc này Lý Hùng thu lại khí thế trên người, còn Sơn Miêu vốn toàn thân toát mồ hôi lạnh giờ đây lập tức thở phào một cái. Ban nãy gã còn cảm thấy mình hít thở cũng khó khăn nữa.
Lúc này, Lý Hùng lấy điện thoại ra gọi cho Hổ Gia: “Này! Có người nói tôi không có tư cách đến ăn ở nhà hàng của ông”.
Hổ Gia ở đầu dây bên kia lúc này cũng đang mát xa ở khách sạn năm sao ở đối diện với nhà hàng này. Ông ta vốn đang hưởng thụ nằm trên ghế mát xa nhưng lúc nhận được cuộc gọi của Lý Hùng thì giống như con tôm bật nhảy tanh tách.
Hổ Gia vội nói: “Xin anh đợi một lát, tôi lập tức đến ngay”.
Lý Hùng vừa cúp điện thoại thì lúc này Sơn Miêu đột nhiên cười, nói: “Này nhóc, có biết là cái trò này bao nhiêu người đã dùng trước mặt tao không?”
“Tao nói cho mày biết, trước đây những kẻ mà dùng trò này thì đều bị tao đánh gãy chân, có người thì bị tao ném vào thùng rác nữa đấy”.
“Nhìn mày cũng biết đánh đấm đấy nhưng vậy thì đã sao?”
“Ở đây là địa bàn của Hổ Gia, Hổ Gia chỉ cần giậm chân một cái thì cả Đông Hải sẽ phải run rẩy vài cái”, Sơn Miêu vừa nói lời này thì cửa khách sạn năm sao ở đối diện đột nhiên mở ra, một nhóm người vội vã chạy lại.
Bình thường thì Sơn Miêu không có tư cách gặp Hổ Gia, mỗi lần nhìn thấy Hổ Gia đều là nhìn từ xa. Nhưng giờ đây gã lại được tận mắt nhìn thấy Hổ Gia dẫn theo nhóm người xông lại với khí thế hùng hồn.
Trong lúc nhìn thấy Hổ Gia thì Sơn Miêu lập tức thể hiện vẻ cung kính. Gã vội khom người, trên mặt đều là nụ cười rồi gã đi lên trước nghênh đón.
“Xin chào Hổ Gia! Hổ Gia! Tôi tên là…”.
Sơn Miêu vẫn chưa nói xong thì Hổ Gia đã nhấc chân lên đá Sơn Miêu bắn sang vườn hoa bên cạnh.
Hổ Gia ngày thường vốn là người địa vị cao nhưng lúc này lại nở nụ cười hiền hòa rồi đi đến trước mặt Lý Hùng.
Nếu như nhìn kỹ thì mọi người còn có thể nhìn ra vẻ khiêm nhường từ nụ cười đó của Hổ Gia.
“Lý…”, đến giờ Hổ Gia vẫn chưa thế điều tra ra thân phận thật sự của Lý Hùng. Điều duy nhất mà ông ta biết rõ là, đại ca Cao Kiếm khuấy động cả thủ đô lên nhưng cũng phải cúi đầu cung kính với Lý Hùng. Vì vậy khi mở miệng nói nhưng ông ta cũng không biết nên xưng hô với Lý Hùng như nào.
“Cứ gọi tôi là Lý Hùng đi”.
“Ồ không không, tôi cứ gọi anh là Lý tiên sinh vậy”.
“Tùy ông”, Lý Hùng khi đứng trước Hổ Gia kiêu hùng của Đông Hải nhưng vẫn với tư thế thản nhiên. Ánh mắt như thống nhất thiên hạ kia khiến Hứa Hạo Nhiên ở bên cạnh nhìn thấy mà kích động như muốn nhảy dựng lên.
Hổ Gia là nhân vật trong truyền thuyết của Đông Hải đó, một nhân vật tầm cỡ như vậy nhưng lại bày ra bộ dạng này trước mặt anh rể mình.
Có anh rể như này, bản thân cậu ấy là em vợ cũng cảm thấy oai hơn nhiều.
Lúc này, Hổ Gia quay đầu nhìn Sơn Miêu đang thò đầu ra từ vườn hoa.
Ánh sáng trong mắt ông ta lóe lên, nếu như muốn giết người thì giờ Sơn Miêu đã thịt nát xương tan rồi.
“Cậu tên là gì?”
“Thưa Hổ Gia! Tôi tên là Sơn Miêu”.
“Cậu lại đây”.
Sơn Miêu run rẩy đi đến bên cạnh Hổ Gia.
Hổ Gia sắc mặt không đổi, lạnh lùng nói: “Quỳ xuống”.
Bình luận facebook