Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-178
Chương 178: Dạy Theo Trình Độ
Chương 178 : Dạy theo trình độ
Mấy hôm nay, tình hình vết thương sau lưng lành miệng rất khả quan. Hà Lịch không cần phải nằm sấp nữa, có thể nằm ngửa lót tấm đệm vải thật dày phía dưới, mền và đệm giường bằng gấm màu xanh đậm. Gương mặt trắng bệch như tờ giấy vì bị bệnh lâu nay, dưới làn da trắng nhợt đó là xương gò má đỏ tươi do bệnh trạng. Hà Lịch nhìn thấy Sùng Huy, ánh mắt loé lóe, không giống như bình thường dịu dàng mỉm cười chào hỏi Sùng Huy mà ngoảnh đầu sang hướng khác.
Sùng Huy thoáng kinh ngạc, thừ cả người, chau mày suy nghĩ mãi mới thông suốt được.
Hà Lịch ngượng ngùng.
Sùng Huy đã biết được sức mạnh của Tạ Nghi Ninh, không cần đoán cũng biết, Tạ Nghi Ninh dời cả Hà Lịch cùng giường của hắn ra ngoài.
“Sùng Huy, tỷ đến phân xử công bằng đi!” Tạ Nghi Ninh lôi Sùng Huy đến trước món đồ kỳ quái, vừa lắc vừa ấn vừa ngồi lên làm mẫu.
Món đồ kỳ quái vốn là cái giường hai khúc sáu chân, để nằm ngang là một cái giường hơi hẹp, lắc một cái, một trong hai khúc dựng lên, người ngồi lên có thể dựa vào, chân giường tạm làm bánh xe lăn bằng gỗ, có thể di chuyển.
“Thật thần kỳ.” Sùng Huy thán phục.
“Đúng thế, món đồ này tốt vậy mà, có thể khiến phường sở khanh không phải cứ nằm rũ rượi như thế, nhưng họ lại không chịu sử dụng.” Tạ Nghi Ninh chán nản nói, giơ hai tay cho Sùng Huy xem: “Ta vì cố ý làm ra nên hai tay còn bị thương thành ra thế này.”
Tay thon thả như củ hành bóc chi chít vết thương, gan bàn tay phải có một vệt máu lộ thịt ra ngoài khiến người ta cảm thấy rất xấu xí.
“Sao không băng bó sơ qua.” Sùng Huy nóng nảy, xoay người chạy ra ngoài, ra khỏi cửa sảnh lại chạy về, nắm tay áo Uyển Sơ hỏi vội: “Ở đây có vải trắng không?”
“Chuyện vặt vãnh thôi, không cần băng bó.” Tạ Nghi Ninh phất tay hào sảng, lớn tiếng nói: “Tỷ thuyết phục phường sở khanh nằm lên chiếc giường này là được.”
“Nhích tới nhích lui như vậy, thương tích của Hà đại lang vừa có chuyển biến tốt lại bị va chạm thì biết làm sao?” Uyển Sơ cắn răng. Mộc Vũ với Thanh Tuyền chín chắn đáng tin cậy, thường ngày theo Hà Lịch làm việc, mấy hôm nay do thiếu người nên họ nhận ủy thác trách nhiệm nặng nề, chỉ ở đây vào buổi tối, không có ai giúp Uyển Sơ. Uyển Sơ mệt mỏi ứng phó với một người như Tạ Nghi Ninh, ánh mắt nhìn Sùng Huy xin trợ giúp.
Sùng Huy cảm thấy chiếc giường gỗ kia có cơ chế hoạt động không tồi, hắn nhìn Hà Lịch, chần chừ hỏi: “Hà đại lang, huynh thấy sao?”
“Không thấy sao hết.” Hà Lịch nhàn nhạt nói, không thèm nhìn Tạ Nghi Ninh: “Huynh xem thử hợp sức với Uyển Sơ có khiêng nổi không, nổi thì khiêng ta vào phòng.”
“Không được!” Tạ Nghi Ninh quát lớn, chống nạnh hai tay, xiêm áo mỏng màu hồng đào căng chặt hiện đường cong yêu kiều trước ngực. Một chân nàng đạp lên vạc giường, váy tơ màu trắng bị vén lên lộ ra quần ôm chân tối màu dệt ngang. Hà Lịch ngượng ngùng vội dời ánh mắt. Tạ Nghi Ninh chẳng biết cú đạp này nặng nghìn cân, cả Sùng Huy và Uyển Sơ hợp sức cũng không khiêng nổi, giọng nói trong trẻo kêu la: “Ai dám khiêng đi! Nếu dám khiêng thì ta sẽ ôm phường sở khanh đổi giường cho huynh ấy. Ta không thèm để ý chuyện nhị lang bảo ta không được phép ôm phường sở khanh đâu.”
Bàn tay Sùng Huy cùng Uyển Sơ vừa đưa ra vội rụt về.
Hà Lịch ho khan kịch liệt, động phải vết thương sau lưng, đau đến mức cau mày lại.
Mỗi ngày Lâm Nhữ từ ngoài trở về đều ghé quán Khúc Khê nói chuyện với Hà Lịch, hỏi thăm tình hình vết thương của hắn hoặc bàn bạc chuyện bên ngoài cùng hắn. Tối qua về trễ, sau đó cứ ở chỗ của Phương Thành rồi ghé thăm Sùng Huy, hồn vía lên mây cả. Sáng sớm ra ngoài, nhớ đến tối qua không ghé hỏi thăm Hà Lịch. Hà Lịch cẩn trọng lại đang mang bệnh trong người, sợ hắn suy nghĩ nhiều, bèn ghé qua trước khi ra ngoài. Từ xa xa đã nghe tiếng kêu gào, nàng không ngừng lắc đầu.
Lâm Nhữ bước vào, không nghe ba bên biện bạch, nhàn nhạt nói: “Tạ Nghi Ninh, muội khiêng biểu ca ra ngoài thì phải đích thân khiêng huynh ấy về.”
“Huynh thiên vị! Huynh vô lí!” Tạ Nghi Ninh mếu máo, nước mắt rơi lã chã.
Lâm Nhữ nhướng mày cười, trên bệ đặt mấy bộ xiêm y mới cùng một đôi giày gấm vểnh đầu là phần cho mùa đông Uyển Sơ mới nhận. Lâm Nhữ đi đến, lấy giày gấm vểnh đầu đưa cho Tạ Nghi Ninh, nói lời không để phân trần: “Thay đi.”
“Sao phải thay? Ta mang ủng rất ổn mà. Ta không thèm thay cái thứ mất tự nhiên vậy đâu, đi bộ chẳng thoải mái gì cả.” Tạ Nghi Ninh bĩu môi, nước mắt đọng ở quai hàm.
“Muội là con gái phải có bộ dạng con gái chứ. Thỉnh thoảng mang ủng cũng được, nhưng phải thường xuyên mang giày gấm mới ổn.” Lâm Nhữ ép buộc.
Tạ Nghi Ninh để tay sau lưng, không nhận.
Lâm Nhữ hăm dọa Tạ Nghi Ninh, bộ dạng tận tình khuyên bảo chỉ vì muốn tốt cho Tạ Nghi Ninh, ép Tạ Nghi Ninh phải thay ra.
Giằng co hồi lâu, Lâm Nhữ thu tay về, buông giày gấm xuống, cười mỉm nói: “Giờ muội đã hiểu được tâm trạng bị ai khác ép buộc làm chuyện mình không muốn rồi chứ?”
Tạ Nghi Ninh “ồ” lên, vừa bất ngờ vừa phiền muộn. Tạ Nghi Ninh gãi đầu, thoáng nhìn Hà Lịch, làu bàu nói: “Cũng đâu có giống, muội bỏ nhiều thời gian làm cái giường đó như vậy.” Vừa nói, Tạ Nghi Ninh vừa duỗi tay ra cho Lâm Nhữ xem.
Lâm Nhữ liếc nhìn, thầm hít một hơi khí lạnh, đôi tay nắm nhẹ thoáng buông ra: “Trước khi muội làm, có nói qua muốn làm một chiếc giường như vậy cho biểu ca nghe không?”
“Không có.” Tạ Nghi Ninh lắc đầu.
“Vậy muội khiến người khác khó chịu, giống hành động vừa rồi của ta thôi.” Lâm Nhữ cười nói.
Tạ Nghi Ninh vò đầu bứt tai, mếu máo: “Hình như thế thật.”
“Muội khiến người khác khó chịu, còn không được sự đồng ý của biểu ca đã khiêng huynh ấy ra ngoài, ức hiếp người quá đáng, mau xin lỗi biểu ca của ta.” Lâm Nhữ nghiêm túc nói.
Tạ Nghi Ninh dẩu môi nhìn Hà Lịch, sau đó chắp tay hành lễ: “Vừa rồi đã xúc phạm, xin huynh thứ tội.”
“Tốt lắm, biểu ca sẽ không chấp nhặt muội đâu.” Lâm Nhữ cười nói, cầm tay Tạ Nghi Ninh xem xét kĩ lưỡng, nói vọng ra cần thuốc trị thương, tự mình rắc thuốc bột băng bó cho Tạ Nghi Ninh, sau đó nói: “Chiếc giường này là tấm lòng của muội, cứ giữ lại, để ta hỏi đại phu xem, nếu tốt cho vết thương của biểu ca, không gây trở ngại gì sẽ sử dụng nó.”
“Hay quá!” Tạ Nghi Ninh vỗ tay kêu lớn, đôi tay bị bó lại mũm mũm khiến tiếng vỗ nghe yếu ớt, bản thân cũng hơi ngượng. Tạ Nghi Ninh liếc nhìn Hà Lịch, bẽn lẽn nói: “Huynh dưỡng thương cho tốt, ta đi đây.”
“Cuối cùng cũng đi.” Uyển Sơ vỗ ngực, giọng nàng như tiễn được ôn thần rời khỏi vậy.
“Thật ra muội ấy không phải người xấu, thẳng thắn vô tư, đối đãi nhiệt tình, chỉ vì Tạ phu nhân không dạy bảo đàng hoàng nên dưỡng thành tính tình tự do phóng khoáng ngang tàng bạo ngược, hành động theo vui buồn bản thân, chú tâm chỉ dạy muội ấy là được.” Lâm Nhữ cười nói.
Uyển Sơ mím môi, ánh mắt không đồng tình.
Uyển Sơ là người thấu tình đạt lí, nhưng lại không sao thuận mắt với Tạ Nghi Ninh. Lâm Nhữ vô cùng bất đắc dĩ, thầm than tình cảm khiến người khác u mê, cũng không tiện nhiều lời, kêu Uyển Sơ mời Vương đại phu đến.
“Việc nàng nói để đại phu xem thử chiếc giường này có thể để Hà đại lang sử dụng được hay không chẳng phải lấy lệ Ninh nương thôi à?” Sùng Huy kinh ngạc đến gần, ánh mắt lấp lánh nhìn Lâm Nhữ.
Khoảng cách rất gần, cái trán khỏe mạnh sung mãn, sáng bóng căng da thịt, đôi môi mềm mượt đỏ tươi, âm thầm nhắc nhở nàng một màn tối hôm qua. Lâm Nhữ lui ra sau một bước, không biết tai đã đỏ ửng, phong tình khó lòng miêu tả khó lòng vẽ nên, hít một hơi sâu, giả bộ ung dung bình tĩnh nói: “Vừa rồi nếu không phải vì muốn giảm bớt sự kiêu căng của Ninh nương, ta đã lập tức kêu biểu ca đổi sang chiếc giường này rồi. Chiếc giường này được thiết kế tinh xảo, nằm lên trên có thể thường xuyên cử động thân mình mà không động đến gân cốt, cực kì tốt, mời Vương đại phu xem thử chỉ muốn an tâm hơn mà thôi.”
“Huynh không cần chiếc giường đó.” Hà Lịch nhắm chặt đôi mắt, gương mặt không lộ cảm xúc gì, không nhìn ra được suy nghĩ trong lòng hắn.
“Biểu ca không chấp nhận muội ấy thì cũng không nên cứ tránh mặt ngó lơ muội ấy mãi. Tạ Nghi Ninh không phải người mặt dày mày dạn, u mê với suy nghĩ trong lòng, phải có lòng dẫn dắt để dời ánh mắt của muội ấy đi mới ổn.” Lâm Nhữ khẽ thở dài nói.
“Hai người lộ vẻ bí hiểm gì vậy, sao ta nghe không hiểu?” Sùng Huy chẳng lí giải nổi, con ngươi đen tuyền chuyển động, nhìn Lâm Nhữ lại nhìn Hà Lịch.
“Không hiểu thì không hiểu.” Lâm Nhữ nói, trong lòng nén rất nhiều lời muốn nói với Hà Lịch, nhưng không tiện nói nhiều, dặn dò Sùng Huy bầu bạn với Hà Lịch, bản thân ghé phường quạt.
Chương 178 : Dạy theo trình độ
Mấy hôm nay, tình hình vết thương sau lưng lành miệng rất khả quan. Hà Lịch không cần phải nằm sấp nữa, có thể nằm ngửa lót tấm đệm vải thật dày phía dưới, mền và đệm giường bằng gấm màu xanh đậm. Gương mặt trắng bệch như tờ giấy vì bị bệnh lâu nay, dưới làn da trắng nhợt đó là xương gò má đỏ tươi do bệnh trạng. Hà Lịch nhìn thấy Sùng Huy, ánh mắt loé lóe, không giống như bình thường dịu dàng mỉm cười chào hỏi Sùng Huy mà ngoảnh đầu sang hướng khác.
Sùng Huy thoáng kinh ngạc, thừ cả người, chau mày suy nghĩ mãi mới thông suốt được.
Hà Lịch ngượng ngùng.
Sùng Huy đã biết được sức mạnh của Tạ Nghi Ninh, không cần đoán cũng biết, Tạ Nghi Ninh dời cả Hà Lịch cùng giường của hắn ra ngoài.
“Sùng Huy, tỷ đến phân xử công bằng đi!” Tạ Nghi Ninh lôi Sùng Huy đến trước món đồ kỳ quái, vừa lắc vừa ấn vừa ngồi lên làm mẫu.
Món đồ kỳ quái vốn là cái giường hai khúc sáu chân, để nằm ngang là một cái giường hơi hẹp, lắc một cái, một trong hai khúc dựng lên, người ngồi lên có thể dựa vào, chân giường tạm làm bánh xe lăn bằng gỗ, có thể di chuyển.
“Thật thần kỳ.” Sùng Huy thán phục.
“Đúng thế, món đồ này tốt vậy mà, có thể khiến phường sở khanh không phải cứ nằm rũ rượi như thế, nhưng họ lại không chịu sử dụng.” Tạ Nghi Ninh chán nản nói, giơ hai tay cho Sùng Huy xem: “Ta vì cố ý làm ra nên hai tay còn bị thương thành ra thế này.”
Tay thon thả như củ hành bóc chi chít vết thương, gan bàn tay phải có một vệt máu lộ thịt ra ngoài khiến người ta cảm thấy rất xấu xí.
“Sao không băng bó sơ qua.” Sùng Huy nóng nảy, xoay người chạy ra ngoài, ra khỏi cửa sảnh lại chạy về, nắm tay áo Uyển Sơ hỏi vội: “Ở đây có vải trắng không?”
“Chuyện vặt vãnh thôi, không cần băng bó.” Tạ Nghi Ninh phất tay hào sảng, lớn tiếng nói: “Tỷ thuyết phục phường sở khanh nằm lên chiếc giường này là được.”
“Nhích tới nhích lui như vậy, thương tích của Hà đại lang vừa có chuyển biến tốt lại bị va chạm thì biết làm sao?” Uyển Sơ cắn răng. Mộc Vũ với Thanh Tuyền chín chắn đáng tin cậy, thường ngày theo Hà Lịch làm việc, mấy hôm nay do thiếu người nên họ nhận ủy thác trách nhiệm nặng nề, chỉ ở đây vào buổi tối, không có ai giúp Uyển Sơ. Uyển Sơ mệt mỏi ứng phó với một người như Tạ Nghi Ninh, ánh mắt nhìn Sùng Huy xin trợ giúp.
Sùng Huy cảm thấy chiếc giường gỗ kia có cơ chế hoạt động không tồi, hắn nhìn Hà Lịch, chần chừ hỏi: “Hà đại lang, huynh thấy sao?”
“Không thấy sao hết.” Hà Lịch nhàn nhạt nói, không thèm nhìn Tạ Nghi Ninh: “Huynh xem thử hợp sức với Uyển Sơ có khiêng nổi không, nổi thì khiêng ta vào phòng.”
“Không được!” Tạ Nghi Ninh quát lớn, chống nạnh hai tay, xiêm áo mỏng màu hồng đào căng chặt hiện đường cong yêu kiều trước ngực. Một chân nàng đạp lên vạc giường, váy tơ màu trắng bị vén lên lộ ra quần ôm chân tối màu dệt ngang. Hà Lịch ngượng ngùng vội dời ánh mắt. Tạ Nghi Ninh chẳng biết cú đạp này nặng nghìn cân, cả Sùng Huy và Uyển Sơ hợp sức cũng không khiêng nổi, giọng nói trong trẻo kêu la: “Ai dám khiêng đi! Nếu dám khiêng thì ta sẽ ôm phường sở khanh đổi giường cho huynh ấy. Ta không thèm để ý chuyện nhị lang bảo ta không được phép ôm phường sở khanh đâu.”
Bàn tay Sùng Huy cùng Uyển Sơ vừa đưa ra vội rụt về.
Hà Lịch ho khan kịch liệt, động phải vết thương sau lưng, đau đến mức cau mày lại.
Mỗi ngày Lâm Nhữ từ ngoài trở về đều ghé quán Khúc Khê nói chuyện với Hà Lịch, hỏi thăm tình hình vết thương của hắn hoặc bàn bạc chuyện bên ngoài cùng hắn. Tối qua về trễ, sau đó cứ ở chỗ của Phương Thành rồi ghé thăm Sùng Huy, hồn vía lên mây cả. Sáng sớm ra ngoài, nhớ đến tối qua không ghé hỏi thăm Hà Lịch. Hà Lịch cẩn trọng lại đang mang bệnh trong người, sợ hắn suy nghĩ nhiều, bèn ghé qua trước khi ra ngoài. Từ xa xa đã nghe tiếng kêu gào, nàng không ngừng lắc đầu.
Lâm Nhữ bước vào, không nghe ba bên biện bạch, nhàn nhạt nói: “Tạ Nghi Ninh, muội khiêng biểu ca ra ngoài thì phải đích thân khiêng huynh ấy về.”
“Huynh thiên vị! Huynh vô lí!” Tạ Nghi Ninh mếu máo, nước mắt rơi lã chã.
Lâm Nhữ nhướng mày cười, trên bệ đặt mấy bộ xiêm y mới cùng một đôi giày gấm vểnh đầu là phần cho mùa đông Uyển Sơ mới nhận. Lâm Nhữ đi đến, lấy giày gấm vểnh đầu đưa cho Tạ Nghi Ninh, nói lời không để phân trần: “Thay đi.”
“Sao phải thay? Ta mang ủng rất ổn mà. Ta không thèm thay cái thứ mất tự nhiên vậy đâu, đi bộ chẳng thoải mái gì cả.” Tạ Nghi Ninh bĩu môi, nước mắt đọng ở quai hàm.
“Muội là con gái phải có bộ dạng con gái chứ. Thỉnh thoảng mang ủng cũng được, nhưng phải thường xuyên mang giày gấm mới ổn.” Lâm Nhữ ép buộc.
Tạ Nghi Ninh để tay sau lưng, không nhận.
Lâm Nhữ hăm dọa Tạ Nghi Ninh, bộ dạng tận tình khuyên bảo chỉ vì muốn tốt cho Tạ Nghi Ninh, ép Tạ Nghi Ninh phải thay ra.
Giằng co hồi lâu, Lâm Nhữ thu tay về, buông giày gấm xuống, cười mỉm nói: “Giờ muội đã hiểu được tâm trạng bị ai khác ép buộc làm chuyện mình không muốn rồi chứ?”
Tạ Nghi Ninh “ồ” lên, vừa bất ngờ vừa phiền muộn. Tạ Nghi Ninh gãi đầu, thoáng nhìn Hà Lịch, làu bàu nói: “Cũng đâu có giống, muội bỏ nhiều thời gian làm cái giường đó như vậy.” Vừa nói, Tạ Nghi Ninh vừa duỗi tay ra cho Lâm Nhữ xem.
Lâm Nhữ liếc nhìn, thầm hít một hơi khí lạnh, đôi tay nắm nhẹ thoáng buông ra: “Trước khi muội làm, có nói qua muốn làm một chiếc giường như vậy cho biểu ca nghe không?”
“Không có.” Tạ Nghi Ninh lắc đầu.
“Vậy muội khiến người khác khó chịu, giống hành động vừa rồi của ta thôi.” Lâm Nhữ cười nói.
Tạ Nghi Ninh vò đầu bứt tai, mếu máo: “Hình như thế thật.”
“Muội khiến người khác khó chịu, còn không được sự đồng ý của biểu ca đã khiêng huynh ấy ra ngoài, ức hiếp người quá đáng, mau xin lỗi biểu ca của ta.” Lâm Nhữ nghiêm túc nói.
Tạ Nghi Ninh dẩu môi nhìn Hà Lịch, sau đó chắp tay hành lễ: “Vừa rồi đã xúc phạm, xin huynh thứ tội.”
“Tốt lắm, biểu ca sẽ không chấp nhặt muội đâu.” Lâm Nhữ cười nói, cầm tay Tạ Nghi Ninh xem xét kĩ lưỡng, nói vọng ra cần thuốc trị thương, tự mình rắc thuốc bột băng bó cho Tạ Nghi Ninh, sau đó nói: “Chiếc giường này là tấm lòng của muội, cứ giữ lại, để ta hỏi đại phu xem, nếu tốt cho vết thương của biểu ca, không gây trở ngại gì sẽ sử dụng nó.”
“Hay quá!” Tạ Nghi Ninh vỗ tay kêu lớn, đôi tay bị bó lại mũm mũm khiến tiếng vỗ nghe yếu ớt, bản thân cũng hơi ngượng. Tạ Nghi Ninh liếc nhìn Hà Lịch, bẽn lẽn nói: “Huynh dưỡng thương cho tốt, ta đi đây.”
“Cuối cùng cũng đi.” Uyển Sơ vỗ ngực, giọng nàng như tiễn được ôn thần rời khỏi vậy.
“Thật ra muội ấy không phải người xấu, thẳng thắn vô tư, đối đãi nhiệt tình, chỉ vì Tạ phu nhân không dạy bảo đàng hoàng nên dưỡng thành tính tình tự do phóng khoáng ngang tàng bạo ngược, hành động theo vui buồn bản thân, chú tâm chỉ dạy muội ấy là được.” Lâm Nhữ cười nói.
Uyển Sơ mím môi, ánh mắt không đồng tình.
Uyển Sơ là người thấu tình đạt lí, nhưng lại không sao thuận mắt với Tạ Nghi Ninh. Lâm Nhữ vô cùng bất đắc dĩ, thầm than tình cảm khiến người khác u mê, cũng không tiện nhiều lời, kêu Uyển Sơ mời Vương đại phu đến.
“Việc nàng nói để đại phu xem thử chiếc giường này có thể để Hà đại lang sử dụng được hay không chẳng phải lấy lệ Ninh nương thôi à?” Sùng Huy kinh ngạc đến gần, ánh mắt lấp lánh nhìn Lâm Nhữ.
Khoảng cách rất gần, cái trán khỏe mạnh sung mãn, sáng bóng căng da thịt, đôi môi mềm mượt đỏ tươi, âm thầm nhắc nhở nàng một màn tối hôm qua. Lâm Nhữ lui ra sau một bước, không biết tai đã đỏ ửng, phong tình khó lòng miêu tả khó lòng vẽ nên, hít một hơi sâu, giả bộ ung dung bình tĩnh nói: “Vừa rồi nếu không phải vì muốn giảm bớt sự kiêu căng của Ninh nương, ta đã lập tức kêu biểu ca đổi sang chiếc giường này rồi. Chiếc giường này được thiết kế tinh xảo, nằm lên trên có thể thường xuyên cử động thân mình mà không động đến gân cốt, cực kì tốt, mời Vương đại phu xem thử chỉ muốn an tâm hơn mà thôi.”
“Huynh không cần chiếc giường đó.” Hà Lịch nhắm chặt đôi mắt, gương mặt không lộ cảm xúc gì, không nhìn ra được suy nghĩ trong lòng hắn.
“Biểu ca không chấp nhận muội ấy thì cũng không nên cứ tránh mặt ngó lơ muội ấy mãi. Tạ Nghi Ninh không phải người mặt dày mày dạn, u mê với suy nghĩ trong lòng, phải có lòng dẫn dắt để dời ánh mắt của muội ấy đi mới ổn.” Lâm Nhữ khẽ thở dài nói.
“Hai người lộ vẻ bí hiểm gì vậy, sao ta nghe không hiểu?” Sùng Huy chẳng lí giải nổi, con ngươi đen tuyền chuyển động, nhìn Lâm Nhữ lại nhìn Hà Lịch.
“Không hiểu thì không hiểu.” Lâm Nhữ nói, trong lòng nén rất nhiều lời muốn nói với Hà Lịch, nhưng không tiện nói nhiều, dặn dò Sùng Huy bầu bạn với Hà Lịch, bản thân ghé phường quạt.
Bình luận facebook