Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-180
Chương 180: Ném Chuột Sợ Vỡ Bình
Chương 180 : Ném chuột sợ vỡ bình
"Trong phường quạt có người dùng chất dễ cháy gây hỏa hoạn sao?” Hà Lịch đột ngột biến sắc mặt, trong lòng hắn vốn cũng không tin hỏa hoạn là do thiên tai giống Lâm Nhữ, chỉ không ngờ đến là người trong nội bộ phường quạt giở trò.
“Chắc chắn mà, người bên ngoài không thể vào được.” Lâm Nhữ đau đớn khó kiềm chế, căn hận không ngừng.
Vẫn luôn hoài nghi Quách Thành An, nhưng chưa từng hoài nghi người của mình.
Hà Lịch nắm chặt vạc giường, đôi mắt như muốn nhỏ máu.
Đáng lẽ đó phải là một đêm trung thu vui vẻ tốt đẹp, nào ngờ lại thành địa ngục trần gian, đốt chết nhiều người như vậy, người ngoài ra tay đã đành, ai ngờ lại là người trong nội bộ. Mọi người ngày ngày sống chung với nhau, cười đùa vui vẻ, sao lại có thể xuống tay chứ!
Nhà họ Phương không hề bạc đãi với kẻ dưới, ngoại trừ tiền công, lễ tết đều có tiền thưởng riêng, thêm cả vải vóc lụa là. Nếu có bất mãn gì với nhà họ Phương đáng lý nên nói thẳng với Lâm Nhữ, sao có thể ra tay tàn độc sau lưng đến vậy.
“Xem thử Phương Thành có gắng gượng được không. Nếu hắn gượng được thì lập tức đưa huynh cùng hắn đến phường quạt, triệu tập mọi người lại tra hỏi.”
“Nếu làm như vậy liệu có bứt dây động rừng hay không, khiến ai ai cũng cảm thấy bất an?” Lâm Nhữ do dự.
Hà Lịch hít một hơi sâu, mãi mới nén được lửa giận. Hắn nói: “Nếu vậy đừng hỏi lần lượt từng người một, hỏi quản sự trước đi. Kẻ đó trăm phương nghìn kế gây họa cho nhà họ Phương, nhất định sẽ lộ ra dấu vết lẩn trốn của gã. Hỏi thử trước khi xảy ra hỏa hoạn có người nào khác thường hay không.”
Dưới Phương Thành có tám nhị quản sự. Trong hỏa hoạn lần này ba người bị chết cháy, bốn người bị thương nặng, chỉ riêng Thư Vĩnh Căn không sao cả.
Bốn người bị thương nặng đang dưỡng thương trong Phương phủ. Phương Thành đã tỉnh lại. Lâm Nhữ hỏi lần lượt từng người, lòng nặng nề như rơi xuống vực sâu không đáy.
Phương Thành nói, hôm trung thu đám thợ trong phường quạt nghỉ cả, chỉ có mấy vị quản sự kiểm kê lại tài sản. Hôm đó có nhập một lượng lớn tơ lụa làm mặt quạt. Thư Vĩnh Căn lái xe ngựa đến cửa hàng vải mang hàng về phường quạt. Mọi người muốn hỗ trợ nhưng Thư Vĩnh Căn ngăn lại bảo không cần. Phương Thành nghĩ rằng số tơ lụa không nhiều nên cũng để yên mình ông lo liệu.
Đêm đó lúc kết thúc công việc, hắn cùng Hà Lịch chia nhau ra dò xét các viện, từng thấy ở sân giữa trước phòng kho tơ lụa đặt một thùng gỗ ngay hàng cột. Hắn cho rằng sau khi Thư Vĩnh Căn dỡ hàng nóng quá đi vốc nước rửa mặt rồi nên không để ý mấy.
Trong phường quạt có năm cái giếng bao gồm trong gian khu một và gian khu hai, trong xưởng rọc tơ cùng xưởng căng mặt quạt, ở bên phòng kho tơ lụa không có, muốn rửa mặt cũng phải đến chỗ giếng nước.
Vậy sự xuất hiện kì lạ của thùng gỗ kia có vấn đề!
Chuyện hỏa hoạn có liên quan đến Thư Vĩnh Căn?
Sao có thể chứ!
Dù Phương Vị không phải con cháu của nhà họ Phương, nhưng cũng không hề thua kém con cháu nhà họ Phương. Thư cửu nương là con gái độc nhất của Thư Vĩnh Căn, nhà ông với nhà họ Phương xem như sui gia. Nhà họ Phương vinh hiển thì cuộc sống của con gái và con rể của ông sung sướng theo. Nhà họ Phương lụn bại thì cuộc sống của con gái và con rể ông khổ sở theo.
Lâm Nhữ không thể nghĩ ra được lí do, nếu người đó thật sự là Thư Vĩnh Căn, vậy thì tại sao?
“Muội dẫn theo hai người đi tìm ông ta, hoặc kêu người gọi ông ta đến hỏi chuyện.” Hà Lịch nói, hắn vẫn không thể cử động, chỉ ngồi trên chiếc giường nhỏ Tạ Nghi Ninh làm cho. Hắn nhúc nhích nửa người trên ngồi dậy, nhìn Lâm Nhữ sải bước vội ra ngoài mà gấp đến mức nói lớn.
“Không sao hết.” Lâm Nhữ không hề sợ hãi, đến kẻ ác độc cùng cực nàng còn không sợ, nói chi đến Thư Vĩnh Căn.
“Không được, huynh không yên tâm.” Hà Lịch mím môi, quyết không nhường nửa bước.
“Biểu ca à.” Lâm Nhữ quay lại, quỳ xuống trước giường, khẽ nâng tay Hà Lịch lên, nhỏ giọng nói: “Đập chuột sợ vỡ bình. Muội không thể dẫn theo một ai, cũng không thể sai người gọi Thư Vĩnh Căn đến hỏi chuyện.”
“Muội…” Hà Lịch ngạc nhiên: “Nếu chứng thực được Thư Vĩnh Căn là kẻ ra tay. Muội muốn gạt hết tất cả mọi người, bao gồm cả Vị lang cùng Cửu nương sao?”
“Muội cũng chẳng rõ, muội chỉ biết không nỡ tổn thương trái tim Vị lang.” Lâm Nhữ mù mờ.
Một chàng trai sáng rỡ như ánh mặt trời, khi cười lộ hai cái răng hổ đáng yêu dễ mến như vậy, nếu biết đầu sỏ dồn nhà họ Phương vào tuyệt địa, khiến gã bị đứt một cánh tay chính là nhạc phụ của mình, gã biết phải giải quyết như thế nào?
Gã với Thư cửu nương có thể không nảy sinh khúc mắc, vẫn mặn nồng như thuở ban đầu được sao?
Hà Lịch thoáng yên lặng, hắn nói: “Muội dẫn theo Sùng Huy đi.”
So với lần gặp trước, Thư Vĩnh Căn càng thêm tiều tụy, da thịt quắt queo gầy trơ xương. Khe cửa từ từ mở ra, ban ngày ban mặt, ông lại chạy ra như một cô hồn dã quỷ. Thư Vĩnh Căn nhìn thấy Lâm Nhữ, thoáng giật mình, ánh mắt lóe lên, không dám đối mặt với nàng.
Lòng Lâm Nhữ chùng xuống.
Không cần phải hỏi, nhìn tình cảnh của ông liền biết rõ, ông chính là đầu sỏ chuyện này.
Cố giấu nỗi niềm thương xót, tức giận, lẫn tuyệt vọng, Lâm Nhữ nói chậm rãi: “Ta đã tìm ra nơi bốc cháy của phường quạt, là sân giữa trước phòng kho tơ lụa.”
Cơ thể Thư Vĩnh Căn run rẩy, ánh mắt đục ngầu như tro tàn, rơi nước mắt. Ông ngã quỳ xuống, yếu ớt không còn chút sức lực, nhỏ giọng nói: “Là tôi. Là tôi bị ma quỷ ám ảnh. Chuyện này không liên quan đến Cửu nương, cầu xin nhị lang đừng giận cá chém thớt.”
Ông run rẩy mò một tờ giấy ra từ trong túi, nét bút thô lộn xộn, có dấu vết nước đọng vài chỗ, viết lúc tâm tình khổ sở tự trách bản thân mình.
Trên giấy ghi lại những việc ông đã làm, ấn dấu vân tay và kí tên.
Lâm Nhữ nhìn chằm chằm, càng xem lòng càng nặng nề.
Thư Vĩnh Căn bị người ta lợi dụng.
Ngày mười bốn tháng tám, sau khi kết thúc công việc, trên đường về nhà, có người ngăn Thư Vĩnh Căn lại hứa cho ông hai trăm lượng vàng để ông mang thạch chi vào phường quạt. Ông cự tuyệt không chút do dự. Ngờ đâu đến giờ Tuất, có người gõ cửa, ông mở cửa nhìn thử, bên ngoài chẳng một ai, trên đất đặt một lọn tóc cùng một chiếc thoa vàng, còn có một thùng gỗ to cỡ giếng nước, bên trong là thạch chi.
Dưới đáy thùng nhét một bức thư, trong thư viết, nếu muốn Linh Lung bình an thì phải làm như lời dặn.
Sau khi Thư Vĩnh Căn đến lầu Ấp Thúy hỏi qua không nhìn thấy Linh Lung, ông đau khổ rối bời, cuối cùng đã bị khuất phục.
Ông yêu Linh Lung, không muốn Linh Lung gặp chuyện gì.
Mượn cơ hội chở tơ lụa về phường quạt, ông vác thùng gỗ chất vào thùng xe ngựa.
Chiếc thùng gỗ được đặc chế, dưới đáy thùng có các nút gỗ. Ông làm theo yêu cầu viết trên giấy, lúc rời khỏi phường quạt rút hết nút gỗ dưới đáy thùng.
Vì thạch chi chảy rất chậm, trong hoàng hôn lờ mờ, Phương Thành cũng không phát giác ra.
Đêm đó lửa bùng lên, ông trốn trong nhà không dám đến phường quạt nhìn thử. Sau chuyện này nghe nói toàn bộ phường quạt nhà họ Phương bị đốt trụi thành phế tích, thiêu chết và làm phỏng bao nhiêu người, Phương Vị gãy mất một cánh tay, ông hối hận không thôi. Mấy ngày nay không hề ghé qua lầu Ấp Thúy hỏi thử Linh Lung đã về chưa, chỉ một lòng muốn chết.
“Những người đến tìm thúc có bộ dạng thế nào?” Lâm Nhữ gằn giọng hỏi.
“Người đó đội nón, vành nón kéo xuống rất thấp nên không thấy rõ, chỉ biết vóc dáng bình thường khoảng ba mươi tuổi.” Thư Vĩnh Căn nói.
Đặc điểm như vậy tìm được cả đống trong thành Nhuận Châu. Lâm Nhữ híp mắt: “Thúc nghĩ kĩ một chút, có điểm nào khác biệt hay không?”
Thư Vĩnh Căn cau mày suy nghĩ hồi lâu, kêu lên: “Tôi nhớ rồi, cổ tay phải người đó hình như có một vết sẹo màu đỏ nhạt.”
Có đặc điểm nhận dạng thì dễ tìm hơn. Lâm Nhữ ra khỏi cửa, đi mấy bước thì quay đầu, nhìn Thư Vĩnh Căn chằm chằm, chậm rãi nói: “Chuyện này đừng nói cho ai biết, bao gồm cả Cửu nương và Vị lang. Việc xử lý thúc thế nào chờ ta tìm ra người giật dây phía sau hẵng quyết định.”
“Nhị lang… ngài… ý ngài là không để liên lụy đến Cửu nương đúng không!” Ánh mắt Thư Vĩnh Căn sáng lên, ông dập đầu liên tục: “Đa tạ nhị lang!”
Lâm Nhữ khẽ than, ngoắc Sùng Huy theo mình.
“Người trong thành nhiều như vậy, biết đi đâu tìm?” Sùng Huy lo lắng.
“Trước tiên ghé lầu Ấp Thúy xem thử Linh Lung đã về chưa.” Lâm Nhữ nói, nàng liếc nhìn Sùng Huy. Mặt mày hắn thế này, mang hắn đến chỗ son phấn chẳng biết có thể hoàn toàn cắt hết được đuôi bám để thoát thân hay không, thoáng chần chừ.
“Lầu Ấp Thúy? Là chỗ lần trước Hà đại lang bị kéo đến sao?” Sùng Huy hỏi. Lâm Nhữ vừa gật đầu, hắn dù có thể đối mặt với dã thú mãnh hổ cũng lui lại vài bước, thảm thiết hỏi: “Nếu ta đi lỡ trở về khiến phu nhân tức giận thì sao? Ta không đi có được không?”
Lâm Nhữ không nhịn được mà cười một tiếng, cảm giác khổ sở điên cuồng tiêu tan, phất tay rộng lượng nói: “Được, huynh không cần phải đến đó.”
Lầu Ấp Thúy là chốn phong trần nổi danh nhất thành Nhuận Châu, vung tiền để đắm mình trong phong lưu. Bên ngoài gió rét căm căm, bên trong dạt dào ý xuân. Các cô nàng lộ nửa bầu ngực, áo đỏ lượn áo xanh rủ, hương thơm nức mũi. Lâm Nhữ vào cửa, bà chủ đứng ở sảnh lớn, ánh mắt mau chóng quét nàng một lượt, sau đó mặt mày tươi cười tiến đến. Bà nghe Lâm Nhữ nói muốn tìm Linh Lung liền đến trước cửa sổ chỉ về một người: “Là cô ấy.”
Người đó đứng quay quay lưng lại, chỉ thấy mái tóc đen như mực dài đến eo. Linh Lung xoay người, da mặt trắng nõn mềm mượt, đường nét thanh tú, như đóa hoa thủy tiên vừa hé nở mềm mại yêu kiều, làn hương thầm đánh úp đối phương. Tuy không phải mỹ nhân tuyệt sắc rực rỡ nghiêng thành, nhưng hẳn cũng có vị thế cao trong chốn phong trần này, tuổi tầm khoảng hai mươi.
Mỹ nhân như vậy sao lại vừa ý Thư Vĩnh Căn?
Trong lòng Lâm Nhữ thoáng kinh ngạc, đổi ý thử nghĩ, Linh Lung ở chốn phong trần nếm hết tình đời ấm lạnh, Thư Vĩnh Căn thực thà trung hậu nên nàng ưng ông ấy cũng chẳng có gì lạ.
Linh Lung nói, đêm mười bốn tháng tám nàng đi tìm Thư Vĩnh Căn, ở ngõ rẽ cách nhà ông không xa bị người đánh bất tỉnh. Sau khi nàng tỉnh lại đã là sáng mười sáu tháng tám, trở lại lầu Ấp Thúy rồi. Các tỷ muội trong lầu nói, sáng sớm mở cửa phát hiện nàng hôn mê ngay cửa nên mang nàng vào trong phòng, còn chuyện ai trói nàng thì không biết gì cả.
Nói thế thì đầu mối đã đứt ở chỗ nàng.
Lâm Nhữ đứng dậy muốn rời đi, nghĩ đến một chuyện nên thuận miệng hỏi thử: “Cô có biết ai có vết sẹo màu đỏ nhạt ở cổ tay không?”
Ánh mắt Linh Lung nhanh chóng lóe lên một cái, nàng lắc đầu: “Không biết.”
Vẻ mặt không hẳn là không biết. Lâm Nhữ lại ngồi xuống, mặt mày sa sầm, con ngươi lạnh lẽo nhìn Linh Lung chằm chằm.
Linh Lung rủ mi không dám đối mặt với Lâm Nhữ, ngón tay trắng nõn quấn khăn tay, quấn vòng này đến vòng khác, vừa quấn vừa thả, khăn tay màu hồng mềm mịn nhanh chóng bị vò nát.
“Thư Vĩnh Căn rất nặng tình với cô, thúc ấy sống hay chết được quyết định bởi việc có tìm ra được người này hay không.” Lâm Nhữ nói từng chữ thật chậm rãi.
Linh Lung rụt vai, hé nửa mí mắt, đáng thương nhìn Lâm Nhữ: “Thiếp thật sự không biết.”
Bà chủ lầu đi lại khắp nơi, sờ chỗ này lại vỗ chỗ kia, cách một bàn nghe cuộc đối thoại bên này, mắt bà híp lại, gò má dặm lớp phấn dày bong ra, thét lên:”Thúy nhi, mặt bàn này lau chưa sạch, lau lại đi!”
Bà vừa nói vừa cong eo đi ra. Bà lướt qua bình phong, từ cửa sau ra ngoài, vào hậu viện, gọi phu xe đến đánh xe ra khỏi lầu Ấp Thúy từ cửa hông, đi lòng vòng trên đường rồi đến phố Kim Sơn. Bà đến nhà, kéo động dây thừng, Yên La mau chóng chạy đến đưa bà đến gặp Tạ phu nhân.
“Nhanh như vậy Phương Lâm Nhữ đã tra được Linh Lung rồi, xem ra Thư Vĩnh Căn đã khai nhận. Không tồi.” Tạ phu nhân cười khẽ, an nhàn nhấp một ngụm trà, lại hỏi: “Ngươi đã gặp qua người có sẹo ở cổ tay chưa? Biết ai không?”
“Dạ biết, là con trai Hồ Dũng của nhà họ Hồ mở quán rượu, dòng lưu manh sa cơ thất thế. Sau khi phụ mẫu chết, gã không mở quán rượu, cứ ăn dằm nằm dề trong lầu chẳng biết ngày đêm, thèm thuồng Linh Lung lâu nay rồi. Gã chỉ thích uống rượu đè gái. Trong mắt trong lòng Quách Thành An chỉ có tiền hay nghiệp lớn làm quạt nhà họ Quách. Thường ngày Quách Thành An dẫn khách buôn đến lầu Ấp Thúy, tuy có gọi gái góp vui nhưng không qua đêm bao giờ. Quách Thành An với Hồ Dũng vốn không chung đường. Người trói Linh Lung hẳn là người của Quách Thành An, sao có thể là Hồ Dũng cho được.” Bà chủ nghi ngờ không hiểu nổi.
“Không phải gã trói Linh Lung đâu, vết sẹo màu đỏ trên cổ tay của kẻ đi tìm Thư Vĩnh Căn chắc chắn là giả, dùng để giá họa mà thôi.” Tạ phu nhân nâng mái tóc, cười sung sướng: “Quách Thành An và Phòng thị quả nhiên không phụ sự mong đợi của ta, tìm người chịu oan ức không thể bới móc được. Ngươi về đi, ám chỉ cho Linh Lung dụ Hồ Dũng ra ngoài. Ta đoán, giờ Hồ Dũng đã chết rồi. Chết không đối chứng. Dù Phương Lâm Nhữ tra được Hồ Dũng cũng chẳng làm được gì.”
Chương 180 : Ném chuột sợ vỡ bình
"Trong phường quạt có người dùng chất dễ cháy gây hỏa hoạn sao?” Hà Lịch đột ngột biến sắc mặt, trong lòng hắn vốn cũng không tin hỏa hoạn là do thiên tai giống Lâm Nhữ, chỉ không ngờ đến là người trong nội bộ phường quạt giở trò.
“Chắc chắn mà, người bên ngoài không thể vào được.” Lâm Nhữ đau đớn khó kiềm chế, căn hận không ngừng.
Vẫn luôn hoài nghi Quách Thành An, nhưng chưa từng hoài nghi người của mình.
Hà Lịch nắm chặt vạc giường, đôi mắt như muốn nhỏ máu.
Đáng lẽ đó phải là một đêm trung thu vui vẻ tốt đẹp, nào ngờ lại thành địa ngục trần gian, đốt chết nhiều người như vậy, người ngoài ra tay đã đành, ai ngờ lại là người trong nội bộ. Mọi người ngày ngày sống chung với nhau, cười đùa vui vẻ, sao lại có thể xuống tay chứ!
Nhà họ Phương không hề bạc đãi với kẻ dưới, ngoại trừ tiền công, lễ tết đều có tiền thưởng riêng, thêm cả vải vóc lụa là. Nếu có bất mãn gì với nhà họ Phương đáng lý nên nói thẳng với Lâm Nhữ, sao có thể ra tay tàn độc sau lưng đến vậy.
“Xem thử Phương Thành có gắng gượng được không. Nếu hắn gượng được thì lập tức đưa huynh cùng hắn đến phường quạt, triệu tập mọi người lại tra hỏi.”
“Nếu làm như vậy liệu có bứt dây động rừng hay không, khiến ai ai cũng cảm thấy bất an?” Lâm Nhữ do dự.
Hà Lịch hít một hơi sâu, mãi mới nén được lửa giận. Hắn nói: “Nếu vậy đừng hỏi lần lượt từng người một, hỏi quản sự trước đi. Kẻ đó trăm phương nghìn kế gây họa cho nhà họ Phương, nhất định sẽ lộ ra dấu vết lẩn trốn của gã. Hỏi thử trước khi xảy ra hỏa hoạn có người nào khác thường hay không.”
Dưới Phương Thành có tám nhị quản sự. Trong hỏa hoạn lần này ba người bị chết cháy, bốn người bị thương nặng, chỉ riêng Thư Vĩnh Căn không sao cả.
Bốn người bị thương nặng đang dưỡng thương trong Phương phủ. Phương Thành đã tỉnh lại. Lâm Nhữ hỏi lần lượt từng người, lòng nặng nề như rơi xuống vực sâu không đáy.
Phương Thành nói, hôm trung thu đám thợ trong phường quạt nghỉ cả, chỉ có mấy vị quản sự kiểm kê lại tài sản. Hôm đó có nhập một lượng lớn tơ lụa làm mặt quạt. Thư Vĩnh Căn lái xe ngựa đến cửa hàng vải mang hàng về phường quạt. Mọi người muốn hỗ trợ nhưng Thư Vĩnh Căn ngăn lại bảo không cần. Phương Thành nghĩ rằng số tơ lụa không nhiều nên cũng để yên mình ông lo liệu.
Đêm đó lúc kết thúc công việc, hắn cùng Hà Lịch chia nhau ra dò xét các viện, từng thấy ở sân giữa trước phòng kho tơ lụa đặt một thùng gỗ ngay hàng cột. Hắn cho rằng sau khi Thư Vĩnh Căn dỡ hàng nóng quá đi vốc nước rửa mặt rồi nên không để ý mấy.
Trong phường quạt có năm cái giếng bao gồm trong gian khu một và gian khu hai, trong xưởng rọc tơ cùng xưởng căng mặt quạt, ở bên phòng kho tơ lụa không có, muốn rửa mặt cũng phải đến chỗ giếng nước.
Vậy sự xuất hiện kì lạ của thùng gỗ kia có vấn đề!
Chuyện hỏa hoạn có liên quan đến Thư Vĩnh Căn?
Sao có thể chứ!
Dù Phương Vị không phải con cháu của nhà họ Phương, nhưng cũng không hề thua kém con cháu nhà họ Phương. Thư cửu nương là con gái độc nhất của Thư Vĩnh Căn, nhà ông với nhà họ Phương xem như sui gia. Nhà họ Phương vinh hiển thì cuộc sống của con gái và con rể của ông sung sướng theo. Nhà họ Phương lụn bại thì cuộc sống của con gái và con rể ông khổ sở theo.
Lâm Nhữ không thể nghĩ ra được lí do, nếu người đó thật sự là Thư Vĩnh Căn, vậy thì tại sao?
“Muội dẫn theo hai người đi tìm ông ta, hoặc kêu người gọi ông ta đến hỏi chuyện.” Hà Lịch nói, hắn vẫn không thể cử động, chỉ ngồi trên chiếc giường nhỏ Tạ Nghi Ninh làm cho. Hắn nhúc nhích nửa người trên ngồi dậy, nhìn Lâm Nhữ sải bước vội ra ngoài mà gấp đến mức nói lớn.
“Không sao hết.” Lâm Nhữ không hề sợ hãi, đến kẻ ác độc cùng cực nàng còn không sợ, nói chi đến Thư Vĩnh Căn.
“Không được, huynh không yên tâm.” Hà Lịch mím môi, quyết không nhường nửa bước.
“Biểu ca à.” Lâm Nhữ quay lại, quỳ xuống trước giường, khẽ nâng tay Hà Lịch lên, nhỏ giọng nói: “Đập chuột sợ vỡ bình. Muội không thể dẫn theo một ai, cũng không thể sai người gọi Thư Vĩnh Căn đến hỏi chuyện.”
“Muội…” Hà Lịch ngạc nhiên: “Nếu chứng thực được Thư Vĩnh Căn là kẻ ra tay. Muội muốn gạt hết tất cả mọi người, bao gồm cả Vị lang cùng Cửu nương sao?”
“Muội cũng chẳng rõ, muội chỉ biết không nỡ tổn thương trái tim Vị lang.” Lâm Nhữ mù mờ.
Một chàng trai sáng rỡ như ánh mặt trời, khi cười lộ hai cái răng hổ đáng yêu dễ mến như vậy, nếu biết đầu sỏ dồn nhà họ Phương vào tuyệt địa, khiến gã bị đứt một cánh tay chính là nhạc phụ của mình, gã biết phải giải quyết như thế nào?
Gã với Thư cửu nương có thể không nảy sinh khúc mắc, vẫn mặn nồng như thuở ban đầu được sao?
Hà Lịch thoáng yên lặng, hắn nói: “Muội dẫn theo Sùng Huy đi.”
So với lần gặp trước, Thư Vĩnh Căn càng thêm tiều tụy, da thịt quắt queo gầy trơ xương. Khe cửa từ từ mở ra, ban ngày ban mặt, ông lại chạy ra như một cô hồn dã quỷ. Thư Vĩnh Căn nhìn thấy Lâm Nhữ, thoáng giật mình, ánh mắt lóe lên, không dám đối mặt với nàng.
Lòng Lâm Nhữ chùng xuống.
Không cần phải hỏi, nhìn tình cảnh của ông liền biết rõ, ông chính là đầu sỏ chuyện này.
Cố giấu nỗi niềm thương xót, tức giận, lẫn tuyệt vọng, Lâm Nhữ nói chậm rãi: “Ta đã tìm ra nơi bốc cháy của phường quạt, là sân giữa trước phòng kho tơ lụa.”
Cơ thể Thư Vĩnh Căn run rẩy, ánh mắt đục ngầu như tro tàn, rơi nước mắt. Ông ngã quỳ xuống, yếu ớt không còn chút sức lực, nhỏ giọng nói: “Là tôi. Là tôi bị ma quỷ ám ảnh. Chuyện này không liên quan đến Cửu nương, cầu xin nhị lang đừng giận cá chém thớt.”
Ông run rẩy mò một tờ giấy ra từ trong túi, nét bút thô lộn xộn, có dấu vết nước đọng vài chỗ, viết lúc tâm tình khổ sở tự trách bản thân mình.
Trên giấy ghi lại những việc ông đã làm, ấn dấu vân tay và kí tên.
Lâm Nhữ nhìn chằm chằm, càng xem lòng càng nặng nề.
Thư Vĩnh Căn bị người ta lợi dụng.
Ngày mười bốn tháng tám, sau khi kết thúc công việc, trên đường về nhà, có người ngăn Thư Vĩnh Căn lại hứa cho ông hai trăm lượng vàng để ông mang thạch chi vào phường quạt. Ông cự tuyệt không chút do dự. Ngờ đâu đến giờ Tuất, có người gõ cửa, ông mở cửa nhìn thử, bên ngoài chẳng một ai, trên đất đặt một lọn tóc cùng một chiếc thoa vàng, còn có một thùng gỗ to cỡ giếng nước, bên trong là thạch chi.
Dưới đáy thùng nhét một bức thư, trong thư viết, nếu muốn Linh Lung bình an thì phải làm như lời dặn.
Sau khi Thư Vĩnh Căn đến lầu Ấp Thúy hỏi qua không nhìn thấy Linh Lung, ông đau khổ rối bời, cuối cùng đã bị khuất phục.
Ông yêu Linh Lung, không muốn Linh Lung gặp chuyện gì.
Mượn cơ hội chở tơ lụa về phường quạt, ông vác thùng gỗ chất vào thùng xe ngựa.
Chiếc thùng gỗ được đặc chế, dưới đáy thùng có các nút gỗ. Ông làm theo yêu cầu viết trên giấy, lúc rời khỏi phường quạt rút hết nút gỗ dưới đáy thùng.
Vì thạch chi chảy rất chậm, trong hoàng hôn lờ mờ, Phương Thành cũng không phát giác ra.
Đêm đó lửa bùng lên, ông trốn trong nhà không dám đến phường quạt nhìn thử. Sau chuyện này nghe nói toàn bộ phường quạt nhà họ Phương bị đốt trụi thành phế tích, thiêu chết và làm phỏng bao nhiêu người, Phương Vị gãy mất một cánh tay, ông hối hận không thôi. Mấy ngày nay không hề ghé qua lầu Ấp Thúy hỏi thử Linh Lung đã về chưa, chỉ một lòng muốn chết.
“Những người đến tìm thúc có bộ dạng thế nào?” Lâm Nhữ gằn giọng hỏi.
“Người đó đội nón, vành nón kéo xuống rất thấp nên không thấy rõ, chỉ biết vóc dáng bình thường khoảng ba mươi tuổi.” Thư Vĩnh Căn nói.
Đặc điểm như vậy tìm được cả đống trong thành Nhuận Châu. Lâm Nhữ híp mắt: “Thúc nghĩ kĩ một chút, có điểm nào khác biệt hay không?”
Thư Vĩnh Căn cau mày suy nghĩ hồi lâu, kêu lên: “Tôi nhớ rồi, cổ tay phải người đó hình như có một vết sẹo màu đỏ nhạt.”
Có đặc điểm nhận dạng thì dễ tìm hơn. Lâm Nhữ ra khỏi cửa, đi mấy bước thì quay đầu, nhìn Thư Vĩnh Căn chằm chằm, chậm rãi nói: “Chuyện này đừng nói cho ai biết, bao gồm cả Cửu nương và Vị lang. Việc xử lý thúc thế nào chờ ta tìm ra người giật dây phía sau hẵng quyết định.”
“Nhị lang… ngài… ý ngài là không để liên lụy đến Cửu nương đúng không!” Ánh mắt Thư Vĩnh Căn sáng lên, ông dập đầu liên tục: “Đa tạ nhị lang!”
Lâm Nhữ khẽ than, ngoắc Sùng Huy theo mình.
“Người trong thành nhiều như vậy, biết đi đâu tìm?” Sùng Huy lo lắng.
“Trước tiên ghé lầu Ấp Thúy xem thử Linh Lung đã về chưa.” Lâm Nhữ nói, nàng liếc nhìn Sùng Huy. Mặt mày hắn thế này, mang hắn đến chỗ son phấn chẳng biết có thể hoàn toàn cắt hết được đuôi bám để thoát thân hay không, thoáng chần chừ.
“Lầu Ấp Thúy? Là chỗ lần trước Hà đại lang bị kéo đến sao?” Sùng Huy hỏi. Lâm Nhữ vừa gật đầu, hắn dù có thể đối mặt với dã thú mãnh hổ cũng lui lại vài bước, thảm thiết hỏi: “Nếu ta đi lỡ trở về khiến phu nhân tức giận thì sao? Ta không đi có được không?”
Lâm Nhữ không nhịn được mà cười một tiếng, cảm giác khổ sở điên cuồng tiêu tan, phất tay rộng lượng nói: “Được, huynh không cần phải đến đó.”
Lầu Ấp Thúy là chốn phong trần nổi danh nhất thành Nhuận Châu, vung tiền để đắm mình trong phong lưu. Bên ngoài gió rét căm căm, bên trong dạt dào ý xuân. Các cô nàng lộ nửa bầu ngực, áo đỏ lượn áo xanh rủ, hương thơm nức mũi. Lâm Nhữ vào cửa, bà chủ đứng ở sảnh lớn, ánh mắt mau chóng quét nàng một lượt, sau đó mặt mày tươi cười tiến đến. Bà nghe Lâm Nhữ nói muốn tìm Linh Lung liền đến trước cửa sổ chỉ về một người: “Là cô ấy.”
Người đó đứng quay quay lưng lại, chỉ thấy mái tóc đen như mực dài đến eo. Linh Lung xoay người, da mặt trắng nõn mềm mượt, đường nét thanh tú, như đóa hoa thủy tiên vừa hé nở mềm mại yêu kiều, làn hương thầm đánh úp đối phương. Tuy không phải mỹ nhân tuyệt sắc rực rỡ nghiêng thành, nhưng hẳn cũng có vị thế cao trong chốn phong trần này, tuổi tầm khoảng hai mươi.
Mỹ nhân như vậy sao lại vừa ý Thư Vĩnh Căn?
Trong lòng Lâm Nhữ thoáng kinh ngạc, đổi ý thử nghĩ, Linh Lung ở chốn phong trần nếm hết tình đời ấm lạnh, Thư Vĩnh Căn thực thà trung hậu nên nàng ưng ông ấy cũng chẳng có gì lạ.
Linh Lung nói, đêm mười bốn tháng tám nàng đi tìm Thư Vĩnh Căn, ở ngõ rẽ cách nhà ông không xa bị người đánh bất tỉnh. Sau khi nàng tỉnh lại đã là sáng mười sáu tháng tám, trở lại lầu Ấp Thúy rồi. Các tỷ muội trong lầu nói, sáng sớm mở cửa phát hiện nàng hôn mê ngay cửa nên mang nàng vào trong phòng, còn chuyện ai trói nàng thì không biết gì cả.
Nói thế thì đầu mối đã đứt ở chỗ nàng.
Lâm Nhữ đứng dậy muốn rời đi, nghĩ đến một chuyện nên thuận miệng hỏi thử: “Cô có biết ai có vết sẹo màu đỏ nhạt ở cổ tay không?”
Ánh mắt Linh Lung nhanh chóng lóe lên một cái, nàng lắc đầu: “Không biết.”
Vẻ mặt không hẳn là không biết. Lâm Nhữ lại ngồi xuống, mặt mày sa sầm, con ngươi lạnh lẽo nhìn Linh Lung chằm chằm.
Linh Lung rủ mi không dám đối mặt với Lâm Nhữ, ngón tay trắng nõn quấn khăn tay, quấn vòng này đến vòng khác, vừa quấn vừa thả, khăn tay màu hồng mềm mịn nhanh chóng bị vò nát.
“Thư Vĩnh Căn rất nặng tình với cô, thúc ấy sống hay chết được quyết định bởi việc có tìm ra được người này hay không.” Lâm Nhữ nói từng chữ thật chậm rãi.
Linh Lung rụt vai, hé nửa mí mắt, đáng thương nhìn Lâm Nhữ: “Thiếp thật sự không biết.”
Bà chủ lầu đi lại khắp nơi, sờ chỗ này lại vỗ chỗ kia, cách một bàn nghe cuộc đối thoại bên này, mắt bà híp lại, gò má dặm lớp phấn dày bong ra, thét lên:”Thúy nhi, mặt bàn này lau chưa sạch, lau lại đi!”
Bà vừa nói vừa cong eo đi ra. Bà lướt qua bình phong, từ cửa sau ra ngoài, vào hậu viện, gọi phu xe đến đánh xe ra khỏi lầu Ấp Thúy từ cửa hông, đi lòng vòng trên đường rồi đến phố Kim Sơn. Bà đến nhà, kéo động dây thừng, Yên La mau chóng chạy đến đưa bà đến gặp Tạ phu nhân.
“Nhanh như vậy Phương Lâm Nhữ đã tra được Linh Lung rồi, xem ra Thư Vĩnh Căn đã khai nhận. Không tồi.” Tạ phu nhân cười khẽ, an nhàn nhấp một ngụm trà, lại hỏi: “Ngươi đã gặp qua người có sẹo ở cổ tay chưa? Biết ai không?”
“Dạ biết, là con trai Hồ Dũng của nhà họ Hồ mở quán rượu, dòng lưu manh sa cơ thất thế. Sau khi phụ mẫu chết, gã không mở quán rượu, cứ ăn dằm nằm dề trong lầu chẳng biết ngày đêm, thèm thuồng Linh Lung lâu nay rồi. Gã chỉ thích uống rượu đè gái. Trong mắt trong lòng Quách Thành An chỉ có tiền hay nghiệp lớn làm quạt nhà họ Quách. Thường ngày Quách Thành An dẫn khách buôn đến lầu Ấp Thúy, tuy có gọi gái góp vui nhưng không qua đêm bao giờ. Quách Thành An với Hồ Dũng vốn không chung đường. Người trói Linh Lung hẳn là người của Quách Thành An, sao có thể là Hồ Dũng cho được.” Bà chủ nghi ngờ không hiểu nổi.
“Không phải gã trói Linh Lung đâu, vết sẹo màu đỏ trên cổ tay của kẻ đi tìm Thư Vĩnh Căn chắc chắn là giả, dùng để giá họa mà thôi.” Tạ phu nhân nâng mái tóc, cười sung sướng: “Quách Thành An và Phòng thị quả nhiên không phụ sự mong đợi của ta, tìm người chịu oan ức không thể bới móc được. Ngươi về đi, ám chỉ cho Linh Lung dụ Hồ Dũng ra ngoài. Ta đoán, giờ Hồ Dũng đã chết rồi. Chết không đối chứng. Dù Phương Lâm Nhữ tra được Hồ Dũng cũng chẳng làm được gì.”
Bình luận facebook