Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-179
Chương 179: Miêu Tả Sinh Động
Chương 179 : Miêu tả sinh động
Bóng lưng Lâm Nhữ khuất khỏi cửa viện, Sùng Huy ngồi xuống trước giường Hà Lịch, đầu ngón tay chọt qua chọt lại ở mép giường muốn tróc một mảng da, nhỏ giọng nói: “Hà đại lang, ta có chuyện muốn xin huynh chỉ bảo.”
Có chuyện gì mà Sùng Huy muốn tránh mặt Lâm Nhữ?
Hà Lịch mở mắt, nhìn hắn lộ vẻ hoài nghi.
“Hình như ta… bị bệnh…” Sùng Huy áp sát tai Hà Lịch, lắp ba lắp bắp.
Hà Lịch cứng đờ.
Tuy không nói rõ, nhưng cả Phương phủ không ai không xem hắn là con rể, mặc dù trong mắt những người không biết đều cho rằng đối tượng là Cẩm Phong, nhưng Sùng Huy biết Lâm Nhữ là con gái, đã ở Phương phủ nửa năm rồi, chẳng lẽ Sùng Huy lại không biết bản thân là… tình địch của hắn.
Lại kêu hắn dạy Sùng Huy chuyện này.
Không biết Sùng Huy vô tình hay cố ý. Nếu Sùng Huy cố ý, rốt cuộc tâm tư của đối phương sâu cỡ nào.
Còn nếu là vô tình, khả năng siêu quần này của Sùng Huy thật khiến cho người ta nuốt phải Hoàng Liên nhưng không ói ra được.
Trong lòng dấy lên nghi ngờ, cũng có sự không cam lòng, một người chín chắn như Hà Lịch cũng bật thốt hỏi: “Huynh hỏi ta chuyện này không sợ ta gạt huynh sao?”
“Sao có thể, huynh đáng tin giống nhị lang vậy.” Sùng Huy nói năng thản nhiên chẳng cần đắn đo.
Ngoại trừ giọng điệu có hơi mất tự nhiên, Hà Lịch không có ý tưởng gì khác, ngoắc Sùng Huy đến gần, kể hết những điều mình hiểu cho Sùng Huy nghe.
Lúc trước Sùng Huy uống thuốc ức chế phát dục, dù tuổi không còn nhỏ nhưng chưa thể xem là trưởng thành. Nay ngưng thuốc, hầu kết đã nhô ra, đổi giọng, cơ thể cũng trổ mã làm con trai trưởng thành, đã có đủ khả năng cưới thê tử sinh con, hưởng cái thú vui rèm trướng.
Sùng Huy trợn tròn mắt, con ngươi muốn rơi xuống. Kế đến, hắn đỏ mặt, gò má ửng hồng rồi giống như ráng chiều thắm sắc. Sau đó, đôi tai hắn cũng đỏ, tay đang chọt mép giường lại nhúc nhích, đầu móng tay gãy cũng không biết. Sùng Huy đứng dậy, lầm bầm như tiếng muỗi vo ve: “Đa tạ huynh, Hà đại lang.”
Sùng Huy chạy mất dạng, trong thời tiết mờ mờ phủ một màng sương mù mỏng manh, bóng dáng trắng trẻo phóng khoáng thắp sáng cả đất trời.
Hà Lịch yên lặng dõi theo, bỗng che mặt lại.
Không có nước mắt trào ra, vì nước mắt ở trong lòng hắn, nỗi đau khó lòng kiềm nén.
Tạ Nghi Ninh dồi dào sức sống chạy về Tạ phủ. Tạ phu nhân đang ngồi đối diện nói chuyện với Yên La trong sảnh. Trên bàn đặt lê ông Trương (1) trong một mâm đế mỏng bằng sứ trắng. Mâm ngọc trắng, hoa linh lung năm màu khảm viền phấn vàng (2) dọc theo, ở giữa là lê tươi màu vàng kim. Tạ Nghi Ninh bốc một trái lê gặm miếng lớn, nước lê tràn ra khóe môi, hoàn toàn không hài hòa với mặt mày thanh tú và xiêm áo lộng lẫy.
(1) Trong truyền thuyết, vùng núi Bắc Mang ở Lạc Dương có lê do ông Trương trồng trong Đại Cốc mang đặc tính nổi trội, là một loại hoa quả danh phẩm thời cổ đại, về sau được xem như điển cố dùng để vịnh lê.
(2) Ngũ thải thương kim: một cách chế tác dùng năm màu đỏ, tím, vàng, xanh lam, xanh lá, trắng cho hoa văn viền thêm một lớp phấn vàng.
Yên La dời tầm mắt, không nỡ nhìn.
Tạ phu nhân không cảm giác cử chỉ con gái mình dã man thô lỗ, chỉ vui mừng vì nàng có thể sung sướng tự tại tùy theo ý thích. Bà biết sáng sớm hôm nay nàng mang chiếc giường gỗ đã bỏ công nhiều ngày ra làm đến Phương phủ, cười nói: “Sao con về nhanh vậy? Hà đại lang dùng chiếc giường kia có vừa ý hay không?”
“Không biết. Lúc con ở đó Hà đại lang vẫn chưa nằm lên, chẳng biết sau đó có dùng hay không.” Tạ Nghi Ninh vừa ăn vừa nói, gặm mấy cái đã xong trái lê, vứt hạt đi, nâng tay áo lau miệng, nàng nói: “Mẫu thân, con đi chơi đây.” Vừa nói vừa ra ngoài.
Chiếc giường mà Tạ Nghi Ninh dốc hết công sức ra làm sao có thể không bức ép Hà Lịch sử dụng?
Tạ phu nhân kinh ngạc, gọi Tạ Nghi Ninh lại, ngoắc nàng ngồi bên cạnh mình, bà hỏi: “Hà đại lang không nằm trên chiếc giường con làm sao?”
“Huynh ấy không muốn, Nhữ lang nói, trước đó con không hỏi huynh ấy trước, là lỗi của con.” Tạ Nghi Ninh cất tiếng giòn giã kể hết chuyện xảy ra, giơ tay lên khoe, hớn hở vui mừng nói: “Nhữ lang tự tay băng cho con đấy.”
“Chẳng phải mẫu thân muốn băng giùm nhưng con không chịu sao?” Tạ phu nhân nhỏ giọng hỏi.
Tạ Nghi Ninh “ờ ha” một tiếng, nhíu đôi mày thanh tú nói: “Đúng thật, tay được băng lại làm việc chẳng dễ chịu gì cả, chút thương tích như vậy chẳng cần băng làm gì, sao con lại để Nhữ lang băng giúp mình vậy ta?”
Hơn nữa còn rất vui mừng cơ!
Mấy lời này không nói ra miệng, Tạ phu nhân đã nhìn thấu, đôi mắt càng tối tăm.
Tạ Nghi Ninh tung tăng chạy đi, Tạ phu nhân thâm trầm nhìn cửa sảnh trống trải đến xuất thần.
“Hình như Ninh nương cũng rất thích Phương Lâm Nhữ.” Yên La nhỏ giọng nói.
Tạ phu nhân khẽ thở dài, giữa chân mày hiện lên vẻ chán ngán: “Tỷ không muốn ép buộc nó, rốt cuộc lại chiều thành một hỗn thế ma vương. Nhưng hỗn thế ma vương này nhìn thấy Phương Lâm Nhữ liền èo uột như vắt mì. Phương Lâm Nhữ nói gì nó cũng nghe, hơn nữa còn tâm phục khẩu phục.”
“Gương mặt Phương Lâm Nhữ xinh đẹp tuyệt trần, phong thái anh tuấn, khí chất bất phàm, làm việc đúng lý hợp tình khiến người khác nể phục, không thể trách Ninh nương thích Phương Lâm Nhữ nên nghe theo lời Phương Lâm Nhữ.” Yên La nhỏ giọng nói.
Tạ phu nhân thoáng yên lặng rồi nói: “Đúng thế, nếu Phương Lâm Nhữ không phải con gái nhà họ Phương, đã có thể trở thành mối lương duyên với Khanh nhi rồi.”
Môi Yên La giần giật, lời khuyên không thể thốt ra miệng.
Trong tiếng gió rít gào, lạnh lẽo rùng mình, hai người đối mặt nhau chẳng nói gì. Tạ phu nhân chỉnh lại vải choàng vai, hỏi Yên La: “Thư Vĩnh Căn làm ổ trong nhà sống hồ đồ qua ngày, không tìm Linh Lung cũng chẳng ghé phường quạt sao?”
“Phải, lúc đầu ra tay ông ta không ngờ đến hậu quả nghiêm trọng như vậy. Phường quạt nhà họ Phương hóa thành tro bụi, con rể thì gãy một tay. Mà ông ta cũng là người sống tình nghĩa, tay sai của Quách Thành An dùng rất nhiều lợi ích dụ dỗ ông ta đều không đồng ý, mãi cho đến khi Linh Lung bị trói uy hiếp ông ta. Giờ ông ta đang hối hận tự trách chỉ muốn chết quách cho xong, e mạng không còn dài nữa.”
“Người của nhà họ Phương có ai không sống tình nghĩa.” Tạ phu nhân hừ nhẹ, vừa căm hận vừa đố kị: “Phương Thành mạo hiểm tính mạng dẫn người lao vào biển lửa vì muốn cứu vãn một ít tài sản cho nhà họ Phương. Phương Vị biết rõ nguy hiểm còn xông vào dỡ xà nhà lên để cứu Hà Lịch, còn có những người bị đốt chết hay phỏng nặng, người người tình nguyện bán mạng vì nhà họ Phương.”
Yên La rủ mi: “Dùng sự thật lòng đổi lấy sự thật lòng. Nhà họ Phương đối tốt với bọn họ, tất nhiên bọn họ cũng một lòng vì nhà họ Phương.”
Tạ phu nhân vò chặt vải choàng vai dệt thành tơ mỏng, hình hoa mẫu đơn thêu bằng chỉ vàng biến dạng dưới đầu ngón tay trắng nõn, một lúc sau bà cắn răng nghiến lợi nói: “Thế không được, nếu Thư Vĩnh Căn chết âm thầm, Phương Vị và Thư cửu nương vẫn được Phương Lâm Nhữ trọng dụng. Phải khiến chuyện Thư Vĩnh Căn là đầu sỏ gây nên hỏa hoạn phường quạt lộ ra. Phương Tú Khởi quản lý việc trong phủ chỉ là tạm thời thôi, nàng ta sớm muộn cũng phải xuất giá. Phương Khương thị ôn hòa hiền lành khoan dung lại không có chủ kiến sẽ không thể gánh vác được nhà họ Phương. Phương Lâm Nhữ vẫn phải nhờ cậy Phương Vị cùng Thư cửu nương. Tỷ muốn Phương Lâm Nhữ phải khốn đốn cả trong lẫn ngoài, không còn một ai tin dùng được.”
Cơ thể Yên La run lên, nhỏ giọng nói: “Thư Vĩnh Căn đóng cửa không ra ngoài, thật không nghĩ ra cách nào cả.”
“Mỗi ngày Phương Lâm Nhữ đều dành ra chút thời gian tra xét từng tấc đất phường quạt bị thiêu rụi đúng không?” Tạ phu nhân hỏi.
Yên La gật đầu: “Có lẽ Phương Lâm Nhữ muốn tìm ra đầu mối, nhưng bản thiết kế dựng lại đã xong rồi, vật liệu gỗ lục tục chuyên chở về, nghe nói đã gần đủ, chẳng mấy ngày nữa phải lôi hết gỗ cháy ra ngoài để xây mới.”
“Thạch chi tiếp xúc với đốm lửa lập tức bén, nhất định ở hiện trường chẳng còn đầu mối nào. Có điều nơi có thạch chi sau khi bị lửa thiêu sẽ để lại dấu vết khác biệt những chỗ còn lại. Một phường quạt lớn như vậy, không có chút đầu mối rất khó tra ra, nếu được chỉ hướng cụ thể sẽ dễ dàng hơn nhiều. Hỏi thử người của chúng ta quan sát bên cạnh đó xem lửa bộc phát từ sân nào, lập tức sắp xếp người tạo ra chút dấu vết ở đó để Phương Lâm Nhữ phát hiện.”
Yên La xoa tay, chần chừ nói: “Chân tướng rõ ràng rồi Phương Lâm Nhữ sẽ tìm nhà họ Quách bồi thường, chẳng phải nhà họ Phương sẽ yên ổn trở lại sao?”
“Quách Thành An với Phòng thị đâu có ngốc thế.” Tạ phu nhân cười lớn: “Trước khi ra tay, chắc chắn họ đã nghĩ ra cách đối phó khi chuyện lộ ra, sắp xếp người thế mạng rồi.”
Yên La băng qua hòn giả sơn đến đầu nhà kia, nhiều người đã chờ sẵn ở đó, ngay lập tức có người nhận lệnh làm theo căn dặn.
Trừ chuyện này ra, còn những chuyện khác đang chờ bẩm lên, cấp dưới có bao chuyện lớn bé cần phải báo lại. Yên La hỏi xong, chuyện không gấp cứ để bản thân xử lý, còn chuyện gấp gáp thì dẫn người đích thân bẩm lại Tạ phu nhân.
Hôm nay chỉ có chuyện nhỏ, Yên La tự xử lý, làm xong chuyện mới về Tạ phủ, một người mang vẻ hoảng hốt đi vào.
Chuyện là người được phái đi tạo đầu mối trong phường quạt họ Phương để Phương Lâm Nhữ phát hiện, xui xẻo sao đang ra tay trong đống phế tích đúng lúc Lâm Nhữ đến. Người đó sợ phải chạm trán Lâm Nhữ nên vội chạy trốn. Lâm Nhữ đuổi theo ráo riết. Tuy sau đó chạy thoát được nhưng sợ xảy ra rắc rối nên vội trốn đi, nhờ người khác đến báo tin.
Đây không phải chuyện đùa, Yên La vội báo lại cho Tạ phu nhân.
Tạ phu nhân hỏi ra người đó đang đào khoét ở chỗ bốc cháy ban đầu thì gặp phải Lâm Nhữ liền cười to bảo: “Tốt lắm, tỷ còn lo lắng Phương Lâm Nhữ còn lâu mới phát hiện được manh mối, nếu va phải thì nó nhất định sẽ tra xét kĩ nơi đó, chắc chắn nhanh chóng phát hiện ra nguyên nhân bốc cháy. Trời xui đất khiến, sai có cái lợi của sai.”
Tạ phu nhân không hề trách người đó hành sự sơ xuất, dặn dò người đó đến chỗ huynh trưởng của bà giúp việc, sau này đừng quay lại Nhuận Châu nữa.
Sau khi ra khỏi phủ, Lâm Nhữ đến phường quạt, dò xét một phen chẳng thấy chuyện gì cần làm gấp, nên lại ghé phường quạt nhà họ Phương đã thành đống phế tích kia.
Qua hai tháng, trong thời gian đó còn có đợt mưa như thác đổ, phế tích đầy bùn nhơ chảy xuôi ướt nhẹp trông càng thêm khó coi. Gió bắc thổi qua, nghe như tiếng khóc đau thương của người vùi mình trong biển lửa.
Bên trong viện lại có viện nhỏ hơn, gần trăm gian phòng. Lâm Nhữ đang tra dở phòng khách gian khu ba, hai bên trái phải có nhà kề (3), nay muốn tra tiếp. Chợt thấy trong đống phế tích có cái gì đó ngọ nguậy, nhìn chăm chăm một lúc nhận ra đó là một bóng người. Lâm Nhữ cho rằng thợ quạt nào đó đến vì thương nhớ người đã mất nên cất giọng gọi. Người đó như bị sét đánh, không dám quay đầu nhìn nàng, đứng bật dậy chạy đi. Lâm Nhữ thoáng ngẩn người, vội vàng đuổi theo, không cưỡi ngựa nên đuổi được chừng năm con phố thì người đó mất dạng.
(3) Kiểu kiến trúc hộ thố (dịch tạm: nhà kề) là kiểu kiến trúc ba gian, ở giữa là sảnh chính để xử lý việc lớn hay tiếp đãi khách và sân nhà, hai bên là nhà kề để bố trí hành lang, phòng ngủ, phòng vệ sinh, phòng bếp… cho sinh hoạt hằng ngày.
Chắc chắn người đó có liên quan đến chuyện phường quạt bốc cháy. Lâm Nhữ thở dốc chạy về, nhằm vị trí người đó vừa đứng để tra xét.
Vách tường đổ sụp, mặt đất bị cháy sém, đồ gỗ bị đốt trụi chỉ có mấy khúc.
Nơi này là khoảng sân giữa lộ thiên, không phải trong phòng.
Mấy ngày nay Lâm Nhữ đã tra xét hơn nửa, mau chóng đưa ra kết luận.
Trước khi bốc cháy, nơi này là sân viện trống trải lộ thiên, người đó ở đây tìm thứ gì?
Lâm Nhữ quan sát một lúc lâu, con ngươi nàng co rút, cơ thể chấn động, đến đó nhấc lên mấy mẩu gỗ trên nền đất cháy sém xem thử, lại vội đào mấy chỗ xung quanh, cắn mạnh môi dưới.
Tình hình bị đốt trụi của nền gạch xanh chỗ này nghiêm trọng hơn hẳn những chỗ khác, lấy giữa sân làm mốc, nhà xung quanh cháy trụi lủi hơn những chỗ khác.
Đây là nơi bộc phát đám cháy.
Giữa sân trống trải, không có gỗ, không có vật liệu làm quạt hợp hoan nhưng lại có lửa, chắc chắn khi ấy trong sân phải có vật dẫn cháy.
Trong phường quạt có hung thủ hoặc tay trong gây nên hỏa hoạn lần này.
Chìa khóa cửa hông của phường quạt chỉ có nàng, Phương Thành và Hà Lịch cầm. Lâm Nhữ tin tưởng, Phương Thành với Hà Lịch chắc chắn không phải người làm tay trong mang vật dẫn cháy vào trong sân, cũng không thể là người phóng hỏa.
Lâm Nhữ nghiến răng, chạy vội đến phường quạt nhà họ Tạ, giục ngựa như bay về phủ.
Chương 179 : Miêu tả sinh động
Bóng lưng Lâm Nhữ khuất khỏi cửa viện, Sùng Huy ngồi xuống trước giường Hà Lịch, đầu ngón tay chọt qua chọt lại ở mép giường muốn tróc một mảng da, nhỏ giọng nói: “Hà đại lang, ta có chuyện muốn xin huynh chỉ bảo.”
Có chuyện gì mà Sùng Huy muốn tránh mặt Lâm Nhữ?
Hà Lịch mở mắt, nhìn hắn lộ vẻ hoài nghi.
“Hình như ta… bị bệnh…” Sùng Huy áp sát tai Hà Lịch, lắp ba lắp bắp.
Hà Lịch cứng đờ.
Tuy không nói rõ, nhưng cả Phương phủ không ai không xem hắn là con rể, mặc dù trong mắt những người không biết đều cho rằng đối tượng là Cẩm Phong, nhưng Sùng Huy biết Lâm Nhữ là con gái, đã ở Phương phủ nửa năm rồi, chẳng lẽ Sùng Huy lại không biết bản thân là… tình địch của hắn.
Lại kêu hắn dạy Sùng Huy chuyện này.
Không biết Sùng Huy vô tình hay cố ý. Nếu Sùng Huy cố ý, rốt cuộc tâm tư của đối phương sâu cỡ nào.
Còn nếu là vô tình, khả năng siêu quần này của Sùng Huy thật khiến cho người ta nuốt phải Hoàng Liên nhưng không ói ra được.
Trong lòng dấy lên nghi ngờ, cũng có sự không cam lòng, một người chín chắn như Hà Lịch cũng bật thốt hỏi: “Huynh hỏi ta chuyện này không sợ ta gạt huynh sao?”
“Sao có thể, huynh đáng tin giống nhị lang vậy.” Sùng Huy nói năng thản nhiên chẳng cần đắn đo.
Ngoại trừ giọng điệu có hơi mất tự nhiên, Hà Lịch không có ý tưởng gì khác, ngoắc Sùng Huy đến gần, kể hết những điều mình hiểu cho Sùng Huy nghe.
Lúc trước Sùng Huy uống thuốc ức chế phát dục, dù tuổi không còn nhỏ nhưng chưa thể xem là trưởng thành. Nay ngưng thuốc, hầu kết đã nhô ra, đổi giọng, cơ thể cũng trổ mã làm con trai trưởng thành, đã có đủ khả năng cưới thê tử sinh con, hưởng cái thú vui rèm trướng.
Sùng Huy trợn tròn mắt, con ngươi muốn rơi xuống. Kế đến, hắn đỏ mặt, gò má ửng hồng rồi giống như ráng chiều thắm sắc. Sau đó, đôi tai hắn cũng đỏ, tay đang chọt mép giường lại nhúc nhích, đầu móng tay gãy cũng không biết. Sùng Huy đứng dậy, lầm bầm như tiếng muỗi vo ve: “Đa tạ huynh, Hà đại lang.”
Sùng Huy chạy mất dạng, trong thời tiết mờ mờ phủ một màng sương mù mỏng manh, bóng dáng trắng trẻo phóng khoáng thắp sáng cả đất trời.
Hà Lịch yên lặng dõi theo, bỗng che mặt lại.
Không có nước mắt trào ra, vì nước mắt ở trong lòng hắn, nỗi đau khó lòng kiềm nén.
Tạ Nghi Ninh dồi dào sức sống chạy về Tạ phủ. Tạ phu nhân đang ngồi đối diện nói chuyện với Yên La trong sảnh. Trên bàn đặt lê ông Trương (1) trong một mâm đế mỏng bằng sứ trắng. Mâm ngọc trắng, hoa linh lung năm màu khảm viền phấn vàng (2) dọc theo, ở giữa là lê tươi màu vàng kim. Tạ Nghi Ninh bốc một trái lê gặm miếng lớn, nước lê tràn ra khóe môi, hoàn toàn không hài hòa với mặt mày thanh tú và xiêm áo lộng lẫy.
(1) Trong truyền thuyết, vùng núi Bắc Mang ở Lạc Dương có lê do ông Trương trồng trong Đại Cốc mang đặc tính nổi trội, là một loại hoa quả danh phẩm thời cổ đại, về sau được xem như điển cố dùng để vịnh lê.
(2) Ngũ thải thương kim: một cách chế tác dùng năm màu đỏ, tím, vàng, xanh lam, xanh lá, trắng cho hoa văn viền thêm một lớp phấn vàng.
Yên La dời tầm mắt, không nỡ nhìn.
Tạ phu nhân không cảm giác cử chỉ con gái mình dã man thô lỗ, chỉ vui mừng vì nàng có thể sung sướng tự tại tùy theo ý thích. Bà biết sáng sớm hôm nay nàng mang chiếc giường gỗ đã bỏ công nhiều ngày ra làm đến Phương phủ, cười nói: “Sao con về nhanh vậy? Hà đại lang dùng chiếc giường kia có vừa ý hay không?”
“Không biết. Lúc con ở đó Hà đại lang vẫn chưa nằm lên, chẳng biết sau đó có dùng hay không.” Tạ Nghi Ninh vừa ăn vừa nói, gặm mấy cái đã xong trái lê, vứt hạt đi, nâng tay áo lau miệng, nàng nói: “Mẫu thân, con đi chơi đây.” Vừa nói vừa ra ngoài.
Chiếc giường mà Tạ Nghi Ninh dốc hết công sức ra làm sao có thể không bức ép Hà Lịch sử dụng?
Tạ phu nhân kinh ngạc, gọi Tạ Nghi Ninh lại, ngoắc nàng ngồi bên cạnh mình, bà hỏi: “Hà đại lang không nằm trên chiếc giường con làm sao?”
“Huynh ấy không muốn, Nhữ lang nói, trước đó con không hỏi huynh ấy trước, là lỗi của con.” Tạ Nghi Ninh cất tiếng giòn giã kể hết chuyện xảy ra, giơ tay lên khoe, hớn hở vui mừng nói: “Nhữ lang tự tay băng cho con đấy.”
“Chẳng phải mẫu thân muốn băng giùm nhưng con không chịu sao?” Tạ phu nhân nhỏ giọng hỏi.
Tạ Nghi Ninh “ờ ha” một tiếng, nhíu đôi mày thanh tú nói: “Đúng thật, tay được băng lại làm việc chẳng dễ chịu gì cả, chút thương tích như vậy chẳng cần băng làm gì, sao con lại để Nhữ lang băng giúp mình vậy ta?”
Hơn nữa còn rất vui mừng cơ!
Mấy lời này không nói ra miệng, Tạ phu nhân đã nhìn thấu, đôi mắt càng tối tăm.
Tạ Nghi Ninh tung tăng chạy đi, Tạ phu nhân thâm trầm nhìn cửa sảnh trống trải đến xuất thần.
“Hình như Ninh nương cũng rất thích Phương Lâm Nhữ.” Yên La nhỏ giọng nói.
Tạ phu nhân khẽ thở dài, giữa chân mày hiện lên vẻ chán ngán: “Tỷ không muốn ép buộc nó, rốt cuộc lại chiều thành một hỗn thế ma vương. Nhưng hỗn thế ma vương này nhìn thấy Phương Lâm Nhữ liền èo uột như vắt mì. Phương Lâm Nhữ nói gì nó cũng nghe, hơn nữa còn tâm phục khẩu phục.”
“Gương mặt Phương Lâm Nhữ xinh đẹp tuyệt trần, phong thái anh tuấn, khí chất bất phàm, làm việc đúng lý hợp tình khiến người khác nể phục, không thể trách Ninh nương thích Phương Lâm Nhữ nên nghe theo lời Phương Lâm Nhữ.” Yên La nhỏ giọng nói.
Tạ phu nhân thoáng yên lặng rồi nói: “Đúng thế, nếu Phương Lâm Nhữ không phải con gái nhà họ Phương, đã có thể trở thành mối lương duyên với Khanh nhi rồi.”
Môi Yên La giần giật, lời khuyên không thể thốt ra miệng.
Trong tiếng gió rít gào, lạnh lẽo rùng mình, hai người đối mặt nhau chẳng nói gì. Tạ phu nhân chỉnh lại vải choàng vai, hỏi Yên La: “Thư Vĩnh Căn làm ổ trong nhà sống hồ đồ qua ngày, không tìm Linh Lung cũng chẳng ghé phường quạt sao?”
“Phải, lúc đầu ra tay ông ta không ngờ đến hậu quả nghiêm trọng như vậy. Phường quạt nhà họ Phương hóa thành tro bụi, con rể thì gãy một tay. Mà ông ta cũng là người sống tình nghĩa, tay sai của Quách Thành An dùng rất nhiều lợi ích dụ dỗ ông ta đều không đồng ý, mãi cho đến khi Linh Lung bị trói uy hiếp ông ta. Giờ ông ta đang hối hận tự trách chỉ muốn chết quách cho xong, e mạng không còn dài nữa.”
“Người của nhà họ Phương có ai không sống tình nghĩa.” Tạ phu nhân hừ nhẹ, vừa căm hận vừa đố kị: “Phương Thành mạo hiểm tính mạng dẫn người lao vào biển lửa vì muốn cứu vãn một ít tài sản cho nhà họ Phương. Phương Vị biết rõ nguy hiểm còn xông vào dỡ xà nhà lên để cứu Hà Lịch, còn có những người bị đốt chết hay phỏng nặng, người người tình nguyện bán mạng vì nhà họ Phương.”
Yên La rủ mi: “Dùng sự thật lòng đổi lấy sự thật lòng. Nhà họ Phương đối tốt với bọn họ, tất nhiên bọn họ cũng một lòng vì nhà họ Phương.”
Tạ phu nhân vò chặt vải choàng vai dệt thành tơ mỏng, hình hoa mẫu đơn thêu bằng chỉ vàng biến dạng dưới đầu ngón tay trắng nõn, một lúc sau bà cắn răng nghiến lợi nói: “Thế không được, nếu Thư Vĩnh Căn chết âm thầm, Phương Vị và Thư cửu nương vẫn được Phương Lâm Nhữ trọng dụng. Phải khiến chuyện Thư Vĩnh Căn là đầu sỏ gây nên hỏa hoạn phường quạt lộ ra. Phương Tú Khởi quản lý việc trong phủ chỉ là tạm thời thôi, nàng ta sớm muộn cũng phải xuất giá. Phương Khương thị ôn hòa hiền lành khoan dung lại không có chủ kiến sẽ không thể gánh vác được nhà họ Phương. Phương Lâm Nhữ vẫn phải nhờ cậy Phương Vị cùng Thư cửu nương. Tỷ muốn Phương Lâm Nhữ phải khốn đốn cả trong lẫn ngoài, không còn một ai tin dùng được.”
Cơ thể Yên La run lên, nhỏ giọng nói: “Thư Vĩnh Căn đóng cửa không ra ngoài, thật không nghĩ ra cách nào cả.”
“Mỗi ngày Phương Lâm Nhữ đều dành ra chút thời gian tra xét từng tấc đất phường quạt bị thiêu rụi đúng không?” Tạ phu nhân hỏi.
Yên La gật đầu: “Có lẽ Phương Lâm Nhữ muốn tìm ra đầu mối, nhưng bản thiết kế dựng lại đã xong rồi, vật liệu gỗ lục tục chuyên chở về, nghe nói đã gần đủ, chẳng mấy ngày nữa phải lôi hết gỗ cháy ra ngoài để xây mới.”
“Thạch chi tiếp xúc với đốm lửa lập tức bén, nhất định ở hiện trường chẳng còn đầu mối nào. Có điều nơi có thạch chi sau khi bị lửa thiêu sẽ để lại dấu vết khác biệt những chỗ còn lại. Một phường quạt lớn như vậy, không có chút đầu mối rất khó tra ra, nếu được chỉ hướng cụ thể sẽ dễ dàng hơn nhiều. Hỏi thử người của chúng ta quan sát bên cạnh đó xem lửa bộc phát từ sân nào, lập tức sắp xếp người tạo ra chút dấu vết ở đó để Phương Lâm Nhữ phát hiện.”
Yên La xoa tay, chần chừ nói: “Chân tướng rõ ràng rồi Phương Lâm Nhữ sẽ tìm nhà họ Quách bồi thường, chẳng phải nhà họ Phương sẽ yên ổn trở lại sao?”
“Quách Thành An với Phòng thị đâu có ngốc thế.” Tạ phu nhân cười lớn: “Trước khi ra tay, chắc chắn họ đã nghĩ ra cách đối phó khi chuyện lộ ra, sắp xếp người thế mạng rồi.”
Yên La băng qua hòn giả sơn đến đầu nhà kia, nhiều người đã chờ sẵn ở đó, ngay lập tức có người nhận lệnh làm theo căn dặn.
Trừ chuyện này ra, còn những chuyện khác đang chờ bẩm lên, cấp dưới có bao chuyện lớn bé cần phải báo lại. Yên La hỏi xong, chuyện không gấp cứ để bản thân xử lý, còn chuyện gấp gáp thì dẫn người đích thân bẩm lại Tạ phu nhân.
Hôm nay chỉ có chuyện nhỏ, Yên La tự xử lý, làm xong chuyện mới về Tạ phủ, một người mang vẻ hoảng hốt đi vào.
Chuyện là người được phái đi tạo đầu mối trong phường quạt họ Phương để Phương Lâm Nhữ phát hiện, xui xẻo sao đang ra tay trong đống phế tích đúng lúc Lâm Nhữ đến. Người đó sợ phải chạm trán Lâm Nhữ nên vội chạy trốn. Lâm Nhữ đuổi theo ráo riết. Tuy sau đó chạy thoát được nhưng sợ xảy ra rắc rối nên vội trốn đi, nhờ người khác đến báo tin.
Đây không phải chuyện đùa, Yên La vội báo lại cho Tạ phu nhân.
Tạ phu nhân hỏi ra người đó đang đào khoét ở chỗ bốc cháy ban đầu thì gặp phải Lâm Nhữ liền cười to bảo: “Tốt lắm, tỷ còn lo lắng Phương Lâm Nhữ còn lâu mới phát hiện được manh mối, nếu va phải thì nó nhất định sẽ tra xét kĩ nơi đó, chắc chắn nhanh chóng phát hiện ra nguyên nhân bốc cháy. Trời xui đất khiến, sai có cái lợi của sai.”
Tạ phu nhân không hề trách người đó hành sự sơ xuất, dặn dò người đó đến chỗ huynh trưởng của bà giúp việc, sau này đừng quay lại Nhuận Châu nữa.
Sau khi ra khỏi phủ, Lâm Nhữ đến phường quạt, dò xét một phen chẳng thấy chuyện gì cần làm gấp, nên lại ghé phường quạt nhà họ Phương đã thành đống phế tích kia.
Qua hai tháng, trong thời gian đó còn có đợt mưa như thác đổ, phế tích đầy bùn nhơ chảy xuôi ướt nhẹp trông càng thêm khó coi. Gió bắc thổi qua, nghe như tiếng khóc đau thương của người vùi mình trong biển lửa.
Bên trong viện lại có viện nhỏ hơn, gần trăm gian phòng. Lâm Nhữ đang tra dở phòng khách gian khu ba, hai bên trái phải có nhà kề (3), nay muốn tra tiếp. Chợt thấy trong đống phế tích có cái gì đó ngọ nguậy, nhìn chăm chăm một lúc nhận ra đó là một bóng người. Lâm Nhữ cho rằng thợ quạt nào đó đến vì thương nhớ người đã mất nên cất giọng gọi. Người đó như bị sét đánh, không dám quay đầu nhìn nàng, đứng bật dậy chạy đi. Lâm Nhữ thoáng ngẩn người, vội vàng đuổi theo, không cưỡi ngựa nên đuổi được chừng năm con phố thì người đó mất dạng.
(3) Kiểu kiến trúc hộ thố (dịch tạm: nhà kề) là kiểu kiến trúc ba gian, ở giữa là sảnh chính để xử lý việc lớn hay tiếp đãi khách và sân nhà, hai bên là nhà kề để bố trí hành lang, phòng ngủ, phòng vệ sinh, phòng bếp… cho sinh hoạt hằng ngày.
Chắc chắn người đó có liên quan đến chuyện phường quạt bốc cháy. Lâm Nhữ thở dốc chạy về, nhằm vị trí người đó vừa đứng để tra xét.
Vách tường đổ sụp, mặt đất bị cháy sém, đồ gỗ bị đốt trụi chỉ có mấy khúc.
Nơi này là khoảng sân giữa lộ thiên, không phải trong phòng.
Mấy ngày nay Lâm Nhữ đã tra xét hơn nửa, mau chóng đưa ra kết luận.
Trước khi bốc cháy, nơi này là sân viện trống trải lộ thiên, người đó ở đây tìm thứ gì?
Lâm Nhữ quan sát một lúc lâu, con ngươi nàng co rút, cơ thể chấn động, đến đó nhấc lên mấy mẩu gỗ trên nền đất cháy sém xem thử, lại vội đào mấy chỗ xung quanh, cắn mạnh môi dưới.
Tình hình bị đốt trụi của nền gạch xanh chỗ này nghiêm trọng hơn hẳn những chỗ khác, lấy giữa sân làm mốc, nhà xung quanh cháy trụi lủi hơn những chỗ khác.
Đây là nơi bộc phát đám cháy.
Giữa sân trống trải, không có gỗ, không có vật liệu làm quạt hợp hoan nhưng lại có lửa, chắc chắn khi ấy trong sân phải có vật dẫn cháy.
Trong phường quạt có hung thủ hoặc tay trong gây nên hỏa hoạn lần này.
Chìa khóa cửa hông của phường quạt chỉ có nàng, Phương Thành và Hà Lịch cầm. Lâm Nhữ tin tưởng, Phương Thành với Hà Lịch chắc chắn không phải người làm tay trong mang vật dẫn cháy vào trong sân, cũng không thể là người phóng hỏa.
Lâm Nhữ nghiến răng, chạy vội đến phường quạt nhà họ Tạ, giục ngựa như bay về phủ.
Bình luận facebook