Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-182
Chương 182: Kế Hay Hiếm Thấy
Chương 182 : Kế hay hiếm thấy
Hà Lịch ngồi trên chiếc giường có thể di chuyển và điều chỉnh cao thấp được do Tạ Nghi Ninh làm, đắp chăn màu xanh lam đậm đến trước ngực, mặc áo tay rộng bằng vải Lĩnh màu xanh lá, bả vai mảnh như miếng trúc, gương mặt dịu dàng vì gầy gò mà lộ ra góc cạnh rõ ràng, cằm nhọn hơn cả lưỡi dao, mặt mày tái nhợt xanh mét, hàng mi đen tuyền rủ xuống che đi ánh mắt. Hắn chau mày khiến giữa trán tạo thành nếp gấp.
Lâm Nhữ thầm hối hận, đáng lẽ không nên cùng Sùng Huy nán lại lâu bên ngoài để Hà Lịch lo lắng.
Hà Lịch ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Nhữ, ánh mắt tối tăm chợt bừng sáng, mau chóng quan sát Lâm Nhữ một lượt, hắn thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “Hỏi ra rồi?”
“Hỏi ra, nhưng…” Lâm Nhữ than thở.
“Hồ Dũng ép Thư Vĩnh Căn làm nội ứng đốt phường quạt nhà chúng ta?” Hà Lịch nói như tự hỏi, khẽ gật đầu: “Khả năng này không cao.”
“Muội cũng thấy lạ, thạch chi khá hiếm gặp, có lẽ có thể tra từ nguồn cung cấp thạch chi.” Lâm Nhữ nói xong thì im lặng, đầu ngón tay vẽ loạn trên mép giường không ngừng.
Hà Lịch biết nàng đang suy nghĩ điều gì. Về việc xử lí Thư Vĩnh Căn, hắn cũng thấy khó.
Nếu tha cho Thư Vĩnh Căn, người chết không nhắm mắt, người bị thương khó dịu được nỗi căm phẫn.
Nếu không tha, ông mất thê tử lúc còn trẻ, ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng Thư cửu nương trưởng thành, tình phụ tử sâu nặng, dù ông đáng chết, nhưng Thư cửu nương sẽ không nỡ để ông chết, chắc chắn sẽ bất hòa với Lâm Nhữ và nhà họ Phương.
Nếu Phương Vị kiên quyết đứng về phía Lâm Nhữ cũng như nhà họ Phương thì phu thê chia lìa, cửa nát nhà tan. Phụ thân Phương Vị vừa mất, còn gãy một tay, sao có thể nhẫn tâm nhìn đôi phu thê mặn nồng hóa thành người xa lạ.
Nếu Phương Vị đồng lòng với Thư cửu nương, từ nay về sau sẽ hận Lâm Nhữ cùng nhà họ Phương. Dù sớm hay muội Phương Tú Khởi cũng phải lập gia đình, không có Phương Vị hỗ trợ xử lý việc trong nhà, chắc chắn Lâm Nhữ chẳng những phải lo cho phường quạt còn phải lo cho cái nhà này, không tránh sứt đầu mẻ trán vì được cái này mất cái kia.
Trong lúc Lâm Nhữ chưa ra được quyết định xử lý Thư Vĩnh Căn thì đã truyền đến tin ông tự tử.
Ông nhờ hàng xóm trao lại di thư cho Thư cửu nương. Trong thư viết, mấy ngày nay ông liên tục mơ thấy thê tử đã mất, con gái giờ trưởng thành gả cho con rể quý, ông không còn ràng buộc nữa, nên xuống đất bầu bạn với thê tử. Lúc Thư cửu nương chạy về, ông đã treo cổ chết trên xà nhà.
Thư cửu nương khóc như đứt từng khúc ruột.
Lâm Nhữ thở dài, người chết như ngọn đèn cạn dầu. Thư Vĩnh Căn đã lấy mạng chuộc tội, không nên liên lụy thêm Thư cửu nương. Lâm Nhữ che giấu mọi chuyện, xem như chưa xảy ra chuyện gì, sắp xếp người làm hậu sự thỏa đáng cho Thư Vĩnh Căn.
Truy xét nguồn cung cấp thạch chi chẳng ra đầu mối hữu dụng nào.
Trong thành Nhuận Châu không có cửa hiệu nào bán thạch chi, muốn tra vùng khác thì thiên hạ rộng lớn, nói thì dễ làm thì khó, Lâm Nhữ đành tạm thời cho qua.
Sau khi tỉnh lại, Phương Thành bình phục rất nhanh, chẳng mấy ngày đã có thể xuống giường, tuy đôi lúc tinh thần vẫn chưa ổn, nhưng đã có thể đến phường quạt trông coi công việc. Sùng Huy chợt thoải mái hơn nhiều.
Đám thợ quạt cảm động vì ân nghĩa của Lâm Nhữ nên bỏ rất nhiều công sức ra làm việc, gần nửa tháng mượn phường quạt nhà họ Tạ để dùng, trong phòng kho đã cất hơn ba trăm nghìn chiếc quạt hợp hoan.
Hôm nay Lâm Nhữ tra xét các khoản mục, xem qua sổ sách quạt hợp hoan thành phẩm nhập và xuất kho, chợt cau mày.
Hơn một tháng chẳng có người buôn nào đặt hàng cả.
Mùa đông không phải lúc bán chạy quạt, thời điểm này năm ngoái cũng không bán được nhiều, nhưng cũng đâu đến nỗi lâu như vậy lại chẳng có một cửa hàng nào đặt quạt cả.
Phương Kính đã trở về sau khi ghé nhiều nơi nhưng không tìm được danh y. Lâm Nhữ vừa muốn phái gã đến các chỗ tìm gặp người buôn quạt để tìm hiểu tình hình, lại nhận được thư do Giang Sở Trạch nhờ gác Thiên Cơ gửi đến: Nhà họ Quách bán quạt với giá rất thấp.
Ngay từ đầu giá quạt nhà họ Phương đã cao hơn nhà họ Quách rồi, giờ thì đắt gần gấp đôi.
Một chiếc quạt hợp hoan bình thường không phối thêm chuôi ngọc thì nhà họ Phương đã bán cho người buôn quạt giá năm mươi văn, lúc trước nhà họ Quách bán bốn mươi lăm văn, giờ giảm mạnh xuống còn hai mươi tám văn.
Giá này còn thấp hơn giá vốn làm quạt nữa.
Lâm Nhữ nghi mình hoa mắt, nàng nhìn lại thấy không hề nhầm, lại đưa qua cho Sùng Huy xem để hắn đọc lên nghe thử. Hắn đọc ra cái giá giống như nàng đã thấy.
Động thái này của Quách Thành An cho thấy, nếu không bóp nát được phường quạt nhà họ Phương thì quyết không bỏ qua đây mà.
Minh Châu như vậy, chắc những nơi khác cũng tương tự. Lâm Nhữ sai Phương Kính thám thính ở khắp nơi, hỏi thăm được tình huống gì cứ vung tiền nhờ gác Thiên Cơ gửi tin về.
Tin tức lục tục gửi về, tình hình nghiêm trọng hơn cả dự đoán của Lâm Nhữ.
Quạt nhà họ Quách giảm giá khắp các nơi trong Đại Đường. Có lẽ Quách Thành An từ chuyện quạt hợp hoan bị mốc lần trước đã nhìn ra quan hệ của Giang thị với nhà họ Phương không tệ. Lần này gã cho giảm giá toàn diện nhưng Minh Châu là nơi cuối cùng giảm giá.
Các người buôn quạt khắp nơi có làm ăn với nhà họ Phương, trừ Triệu thị ở Hàng Châu và Giang thị ở Minh Châu không đặt quạt nhà họ Quách, những người buôn ở chỗ khác ít hay nhiều đều có đặt quạt nhà họ Quách. Có cửa hàng trong tay còn quạt nhà họ Phương, vẫn bán đồng thời quạt của hai nhà. Có cửa hàng bán hết quạt nhà họ Phương, trong hàng không còn quạt nhà họ Phương nữa chỉ còn quạt nhà họ Quách.
Sau khi Triệu Ngô Hàng biết quạt nhà họ Quách giảm giá thì không xem đó là chuyện gì to tát, y tin rằng Lâm Nhữ có thể ứng phó được.
Nếu không phải Giang Sở Trạch đưa tin, e là phải thêm bao nhiêu ngày nữa mới biết.
Lâm Nhữ cười khổ không thôi.
Nàng thật sự không nghĩ ra phải hóa giải thế nào nguy cơ ngay trước mắt.
Nếu phường quạt không bị đốt, nhà họ Phương còn có thể liều mạng với nhà họ Quách, đấu một trận chiến giá cả, nhưng giờ nhà họ Phương yếu ớt như đứa bé sơ sinh, không thể chịu nổi một chút sóng gió ngăn trở, không có đủ số vốn để đổ máu cùng nhà họ Quách.
Hôm nay sau khi từ phường quạt về phủ, Lâm Nhữ không về nhà đài Sấu Thạch mà ghé thẳng qua quán Khúc Khê bàn bạc với Hà Lịch.
Hai người trao đổi hồi lâu nhưng không nghĩ ra cách hóa giải.
Gió bắc thổi vừa nhiều vừa nhanh. Bầu trời lúc nào cũng mờ mờ, dù không có tuyết rơi nhưng cũng chẳng thể quan sát được rõ. Nhà cửa đầu cành mới vào đêm đã phủ một tầng sương mỏng. Con đường lát gạch xanh trong sân mang màu đen, hoa đã sớm tàn hết, trên cành lá cây lác đác héo khô.
Cửa lớn ở sảnh treo rèm nỉ. Mộc Vũ vén rèm nỉ bước vào, mang theo cả gió bắc quét qua như đao băng khiến gò má của mọi người bị đau.
“Gác Thiên Cơ mới gửi thư về.” Mộc Vũ lấy thư ra, ngón tay đo đỏ nhìn như mấy củ cà rốt.
“Tới hơ tay đi.” Lâm Nhữ cười nói lấy kìm gắp gạt tro than, vang tiếng lách tách, lửa đỏ hừng lên.
Mộc Vũ gập tay lại hà hơi, gã nói: “Tam nương nói những đêm rét thế này càng không thể sơ sót được, nên đi tuần thêm mấy lần, phân mấy người chia ca tuần đêm. Giờ Cảnh Sơ đang dẫn người đi tra xét. Trời có vẻ sắp đổ tuyết, tôi phải mau mang nón nỉ cho cô ấy.”
Gã xoay người nôn nóng ra khỏi cửa.
Cả phủ đều biết xảy ra chuyện lớn, nhà họ Phương lảo đảo chực ngã, mọi người đều rất cẩn thận.
Lâm Nhữ cười khổ.
Gia chủ như nàng thật không xứng chức, khiến cho người trong cả phủ đều buồn rầu ưu phiền, lo lắng sợ hãi.
“Bán càng nhiều quạt lỗ càng nhiều. Chúng ta cứ mặc kệ để nhà họ Quách thâm hụt vốn không được à?” Sùng Huy nói.
Lâm Nhữ lắc đầu, nàng xoa trán, trầm giọng nói: “Không thể ngồi yên mặc kệ được, cứ tiếp tục như vậy, không đến nửa năm, quạt hợp hoan nhà họ Phương sẽ mai danh ẩn tích trong nghề quạt luôn.”
“Tại sao?” Sùng Huy cau mày, hắn nhập thế vẫn chưa lâu nên không có kinh nghiệm để hiểu ra.
Lâm Nhữ mệt mỏi, im lặng không đáp.
Hà Lịch thoáng nhìn nàng, ho khan thật khẽ, hỏi Sùng Huy: “Đợt này ra ngoài dùng bữa, huynh hay đến tửu lầu nào?”
“Lầu Nghênh Tân ấy, cứ đến thẳng đó thôi, quen với ông chủ với tiểu nhị cả nên họ ân cần lắm. Thành thói quen rồi.” Sùng Huy không hiểu sao Hà Lịch lại hỏi một câu chẳng liên quan gì.
“Tương tự như vậy, các người buôn bán quạt nhà họ Quách lâu dần sẽ khó mà đổi lại bán quạt nhà họ Phương. Hơn nữa, quạt nhà họ Quách bán được số lượng lớn, nhà nhà đều biết đến quạt nhà họ Quách. Một bên lên sẽ có một bên xuống. Danh tiếng quạt nhà họ Phương sẽ theo đó bị hạ thấp. Một khi mất đi thị trường, sau đó có nỗ lực gấp mười gấp trăm lần cũng không đoạt về được nữa.” Hà Lịch nói.
Hà Lịch còn có điều không nói ra. Nếu nhà họ Phương dùng quạt hợp hoan mỹ nhân làm chiêu trò, ảnh hưởng của việc quạt nhà họ Quách giảm giá tuy lớn nhưng không đến nỗi không thể ứng phó được. Nhưng Lâm Nhữ lại không muốn dùng đến quạt hợp hoan mỹ nhân. Như vậy hai phía đều chịu tổn hại, phiền toái hơn nữa.
“Vậy biết làm thế nào? Chúng ta lại không thể giảm giá, chỉ có thể ngồi yên không phản kích sao?” Sùng Huy buông tay, hắn tiến tới trước mặt Lâm Nhữ, ánh mắt như phủ một lớp sương mù nhìn nàng. Hắn mặc một bộ áo tay rộng bằng vải bông mỏng màu xanh nhạt, cổ khoác một bâu áo bằng lông cáo đỏ mềm mại bóng mượt, phản chiếu lửa than đỏ rực, hiện lên sắc đẹp dạt dào.
Ánh mắt Lâm Nhữ lóe lóe, kín đáo đưa lại kìm gắp trong tay cho hắn, bình tĩnh lùi lại, tỏ vẻ an nhàn, cười nói: “Tất nhiên là không rồi, chuyện do con người mà ra, thế gian không có chuyện gì không thể hóa giải, cũng không có con đường không đi thông được, vấn đề nằm ở đầu óc chúng ta có nhạy bén hay không.”
“Ta ngốc lắm, chỉ có thể dựa vào nàng với Hà đại lang thôi.” Sùng Huy ra vẻ cụ non mà than thở, chọc chọc lửa than.
“Nói bậy, huynh thông minh lắm. Huynh mới nhập thế khoảng nửa năm đã có những kiến giải không kém gì với ta và biểu ca. Chúng ta nhập thế ngay từ khi sinh ra rồi.” Lâm Nhữ cười nói.
“Thật sao?” Ánh mắt Sùng Huy sáng ngời, con ngươi đen bóng lấp lánh rực rỡ, nhìn Lâm Nhữ như tên dại gái.
Lại muốn cắn môi rồi, đáng lý ra không nên khen hắn.
Lâm Nhữ vô cùng bất đắc dĩ, nghiêng đầu không nhìn bộ dạng đói khát gào khóc đòi ăn của Sùng Huy.
Hà Lịch rủ mi, chăn để dưới cằm nên không thể kéo lên được nữa đành phải đẩy xuống. Sau lưng bị thương nên mặc quần áo bất tiện, vạt áo chéo không buộc chặt lộ ra xương quai xanh gầy nhom cùng hơn nửa khuôn ngực, hắn chợt kéo lên che kín lại.
Sùng Huy bĩu môi uất ức vô cùng, làu bàu mấy câu không kiên trì đòi cắn môi Lâm Nhữ nữa, quay lại đề tài ban đầu: “Nếu chúng ta không thể xuôi theo, vậy ngược đường mà đi, tăng giá quạt lên, thấy thế nào?”
“Tăng giá?” Lâm Nhữ và Hà Lịch nhìn nhau, chợt ngồi thẳng lưng lại.
“Đúng vậy!” Sùng Huy vốn thuận miệng mà thôi, chẳng ngờ sau khi nói ra, trong đầu lại thông suốt, chớp mắt nghĩ ra ý tưởng hoàn chỉnh: “Chẳng phải nàng nói các thợ quạt sau khi có ta hướng dẫn thì đã làm ra những chiếc quạt đẹp đẽ hơn trước rồi sao? Quạt nhà họ Phương vốn xếp trên quạt nhà họ Quách. Nếu quạt nhà họ Quách không cùng đẳng cấp với chúng ta thì không cần so giá bên nào thấp hơn, chỉ cần để quạt nhà họ Phương càng cao giá, so với quạt nhà họ Quách khác biệt như mây trắng trên trời cùng bùn nhơ dưới đất vậy.”
Lâm Nhữ rủ mi, suy nghĩ một lát rồi nói: “Quạt giá cao sẽ không có mấy người mua, nhưng giờ là mùa đông không phải thời điểm bán quạt nhiều nhất. Chúng ta chỉ cần ổn định thị trường, giữ được danh tiếng cùng địa vị quạt nhà họ Phương là được.”
Hà Lịch cũng gật đầu khen ngợi: “Có lý.” Ngón tay hắn vẽ loạn suy nghĩ kế sách.
“Biểu ca nghĩ đến gì vậy? Để muội ghi lại.” Lâm Nhữ vội vã vào phòng sách lấy giấy mực. Lúc nàng trở ra, Sùng Huy đã nhấc bàn lùn đến trước chậu lửa, bưng nước sạch đến.
“Tác dụng của quạt hợp hoan trong mùa đông không phải làm mát mà là trang sức. Mỹ nhân dùng quạt hợp hoan để che đi nửa gương mặt, vẻ ngượng ngùng mang theo muôn kiểu phong tình. Trong những buổi xã giao, mang theo một chuôi quạt hợp hoan tạo vẻ thướt tha càng thêm phong nhã. Chúng ta đổi hộp đựng quạt hợp hoan thành lễ vật, thứ bán ra không phải quạt, mà là một kiểu tôn lên thân phận, một kiểu thanh lịch hợp thời.” Hà Lịch trầm ngâm nói.
“Mỗi chuôi quạt hợp hoan phối với chiếc hộp cực đẹp, về tua rua và chuôi ngọc thì theo yêu cầu của khách hàng mà thêm bớt.” Lâm Nhữ bổ sung, lại lắc đầu rồi nói: “Chỉ như vậy thôi thì hình như vẫn chưa đủ.”
“Chúng ta có thể dày công vẽ hình trên mặt quạt. Mọi người trong vườn trúc tía đều có tay nghề phối vẽ đan thanh, những con người chim hoa non nước dưới bút mực của họ đẹp hơn thợ vẽ trong phường quạt bao nhiêu lần. Để họ vẽ mặt quạt đi.” Sùng Huy nói, gật gù đắc ý, thở ngắn than dài: “Hình của đám thợ vẽ xấu chết đi được, rốt cuộc mắt cũng bị đầu độc luôn rồi.”
“Nói gì thế.” Lâm Nhữ quở mắng nhưng mặt mày lại cực kì vui mừng. Hà Lịch cũng vỗ tay, lớn tiếng khen ngợi.
Chương 182 : Kế hay hiếm thấy
Hà Lịch ngồi trên chiếc giường có thể di chuyển và điều chỉnh cao thấp được do Tạ Nghi Ninh làm, đắp chăn màu xanh lam đậm đến trước ngực, mặc áo tay rộng bằng vải Lĩnh màu xanh lá, bả vai mảnh như miếng trúc, gương mặt dịu dàng vì gầy gò mà lộ ra góc cạnh rõ ràng, cằm nhọn hơn cả lưỡi dao, mặt mày tái nhợt xanh mét, hàng mi đen tuyền rủ xuống che đi ánh mắt. Hắn chau mày khiến giữa trán tạo thành nếp gấp.
Lâm Nhữ thầm hối hận, đáng lẽ không nên cùng Sùng Huy nán lại lâu bên ngoài để Hà Lịch lo lắng.
Hà Lịch ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Nhữ, ánh mắt tối tăm chợt bừng sáng, mau chóng quan sát Lâm Nhữ một lượt, hắn thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “Hỏi ra rồi?”
“Hỏi ra, nhưng…” Lâm Nhữ than thở.
“Hồ Dũng ép Thư Vĩnh Căn làm nội ứng đốt phường quạt nhà chúng ta?” Hà Lịch nói như tự hỏi, khẽ gật đầu: “Khả năng này không cao.”
“Muội cũng thấy lạ, thạch chi khá hiếm gặp, có lẽ có thể tra từ nguồn cung cấp thạch chi.” Lâm Nhữ nói xong thì im lặng, đầu ngón tay vẽ loạn trên mép giường không ngừng.
Hà Lịch biết nàng đang suy nghĩ điều gì. Về việc xử lí Thư Vĩnh Căn, hắn cũng thấy khó.
Nếu tha cho Thư Vĩnh Căn, người chết không nhắm mắt, người bị thương khó dịu được nỗi căm phẫn.
Nếu không tha, ông mất thê tử lúc còn trẻ, ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng Thư cửu nương trưởng thành, tình phụ tử sâu nặng, dù ông đáng chết, nhưng Thư cửu nương sẽ không nỡ để ông chết, chắc chắn sẽ bất hòa với Lâm Nhữ và nhà họ Phương.
Nếu Phương Vị kiên quyết đứng về phía Lâm Nhữ cũng như nhà họ Phương thì phu thê chia lìa, cửa nát nhà tan. Phụ thân Phương Vị vừa mất, còn gãy một tay, sao có thể nhẫn tâm nhìn đôi phu thê mặn nồng hóa thành người xa lạ.
Nếu Phương Vị đồng lòng với Thư cửu nương, từ nay về sau sẽ hận Lâm Nhữ cùng nhà họ Phương. Dù sớm hay muội Phương Tú Khởi cũng phải lập gia đình, không có Phương Vị hỗ trợ xử lý việc trong nhà, chắc chắn Lâm Nhữ chẳng những phải lo cho phường quạt còn phải lo cho cái nhà này, không tránh sứt đầu mẻ trán vì được cái này mất cái kia.
Trong lúc Lâm Nhữ chưa ra được quyết định xử lý Thư Vĩnh Căn thì đã truyền đến tin ông tự tử.
Ông nhờ hàng xóm trao lại di thư cho Thư cửu nương. Trong thư viết, mấy ngày nay ông liên tục mơ thấy thê tử đã mất, con gái giờ trưởng thành gả cho con rể quý, ông không còn ràng buộc nữa, nên xuống đất bầu bạn với thê tử. Lúc Thư cửu nương chạy về, ông đã treo cổ chết trên xà nhà.
Thư cửu nương khóc như đứt từng khúc ruột.
Lâm Nhữ thở dài, người chết như ngọn đèn cạn dầu. Thư Vĩnh Căn đã lấy mạng chuộc tội, không nên liên lụy thêm Thư cửu nương. Lâm Nhữ che giấu mọi chuyện, xem như chưa xảy ra chuyện gì, sắp xếp người làm hậu sự thỏa đáng cho Thư Vĩnh Căn.
Truy xét nguồn cung cấp thạch chi chẳng ra đầu mối hữu dụng nào.
Trong thành Nhuận Châu không có cửa hiệu nào bán thạch chi, muốn tra vùng khác thì thiên hạ rộng lớn, nói thì dễ làm thì khó, Lâm Nhữ đành tạm thời cho qua.
Sau khi tỉnh lại, Phương Thành bình phục rất nhanh, chẳng mấy ngày đã có thể xuống giường, tuy đôi lúc tinh thần vẫn chưa ổn, nhưng đã có thể đến phường quạt trông coi công việc. Sùng Huy chợt thoải mái hơn nhiều.
Đám thợ quạt cảm động vì ân nghĩa của Lâm Nhữ nên bỏ rất nhiều công sức ra làm việc, gần nửa tháng mượn phường quạt nhà họ Tạ để dùng, trong phòng kho đã cất hơn ba trăm nghìn chiếc quạt hợp hoan.
Hôm nay Lâm Nhữ tra xét các khoản mục, xem qua sổ sách quạt hợp hoan thành phẩm nhập và xuất kho, chợt cau mày.
Hơn một tháng chẳng có người buôn nào đặt hàng cả.
Mùa đông không phải lúc bán chạy quạt, thời điểm này năm ngoái cũng không bán được nhiều, nhưng cũng đâu đến nỗi lâu như vậy lại chẳng có một cửa hàng nào đặt quạt cả.
Phương Kính đã trở về sau khi ghé nhiều nơi nhưng không tìm được danh y. Lâm Nhữ vừa muốn phái gã đến các chỗ tìm gặp người buôn quạt để tìm hiểu tình hình, lại nhận được thư do Giang Sở Trạch nhờ gác Thiên Cơ gửi đến: Nhà họ Quách bán quạt với giá rất thấp.
Ngay từ đầu giá quạt nhà họ Phương đã cao hơn nhà họ Quách rồi, giờ thì đắt gần gấp đôi.
Một chiếc quạt hợp hoan bình thường không phối thêm chuôi ngọc thì nhà họ Phương đã bán cho người buôn quạt giá năm mươi văn, lúc trước nhà họ Quách bán bốn mươi lăm văn, giờ giảm mạnh xuống còn hai mươi tám văn.
Giá này còn thấp hơn giá vốn làm quạt nữa.
Lâm Nhữ nghi mình hoa mắt, nàng nhìn lại thấy không hề nhầm, lại đưa qua cho Sùng Huy xem để hắn đọc lên nghe thử. Hắn đọc ra cái giá giống như nàng đã thấy.
Động thái này của Quách Thành An cho thấy, nếu không bóp nát được phường quạt nhà họ Phương thì quyết không bỏ qua đây mà.
Minh Châu như vậy, chắc những nơi khác cũng tương tự. Lâm Nhữ sai Phương Kính thám thính ở khắp nơi, hỏi thăm được tình huống gì cứ vung tiền nhờ gác Thiên Cơ gửi tin về.
Tin tức lục tục gửi về, tình hình nghiêm trọng hơn cả dự đoán của Lâm Nhữ.
Quạt nhà họ Quách giảm giá khắp các nơi trong Đại Đường. Có lẽ Quách Thành An từ chuyện quạt hợp hoan bị mốc lần trước đã nhìn ra quan hệ của Giang thị với nhà họ Phương không tệ. Lần này gã cho giảm giá toàn diện nhưng Minh Châu là nơi cuối cùng giảm giá.
Các người buôn quạt khắp nơi có làm ăn với nhà họ Phương, trừ Triệu thị ở Hàng Châu và Giang thị ở Minh Châu không đặt quạt nhà họ Quách, những người buôn ở chỗ khác ít hay nhiều đều có đặt quạt nhà họ Quách. Có cửa hàng trong tay còn quạt nhà họ Phương, vẫn bán đồng thời quạt của hai nhà. Có cửa hàng bán hết quạt nhà họ Phương, trong hàng không còn quạt nhà họ Phương nữa chỉ còn quạt nhà họ Quách.
Sau khi Triệu Ngô Hàng biết quạt nhà họ Quách giảm giá thì không xem đó là chuyện gì to tát, y tin rằng Lâm Nhữ có thể ứng phó được.
Nếu không phải Giang Sở Trạch đưa tin, e là phải thêm bao nhiêu ngày nữa mới biết.
Lâm Nhữ cười khổ không thôi.
Nàng thật sự không nghĩ ra phải hóa giải thế nào nguy cơ ngay trước mắt.
Nếu phường quạt không bị đốt, nhà họ Phương còn có thể liều mạng với nhà họ Quách, đấu một trận chiến giá cả, nhưng giờ nhà họ Phương yếu ớt như đứa bé sơ sinh, không thể chịu nổi một chút sóng gió ngăn trở, không có đủ số vốn để đổ máu cùng nhà họ Quách.
Hôm nay sau khi từ phường quạt về phủ, Lâm Nhữ không về nhà đài Sấu Thạch mà ghé thẳng qua quán Khúc Khê bàn bạc với Hà Lịch.
Hai người trao đổi hồi lâu nhưng không nghĩ ra cách hóa giải.
Gió bắc thổi vừa nhiều vừa nhanh. Bầu trời lúc nào cũng mờ mờ, dù không có tuyết rơi nhưng cũng chẳng thể quan sát được rõ. Nhà cửa đầu cành mới vào đêm đã phủ một tầng sương mỏng. Con đường lát gạch xanh trong sân mang màu đen, hoa đã sớm tàn hết, trên cành lá cây lác đác héo khô.
Cửa lớn ở sảnh treo rèm nỉ. Mộc Vũ vén rèm nỉ bước vào, mang theo cả gió bắc quét qua như đao băng khiến gò má của mọi người bị đau.
“Gác Thiên Cơ mới gửi thư về.” Mộc Vũ lấy thư ra, ngón tay đo đỏ nhìn như mấy củ cà rốt.
“Tới hơ tay đi.” Lâm Nhữ cười nói lấy kìm gắp gạt tro than, vang tiếng lách tách, lửa đỏ hừng lên.
Mộc Vũ gập tay lại hà hơi, gã nói: “Tam nương nói những đêm rét thế này càng không thể sơ sót được, nên đi tuần thêm mấy lần, phân mấy người chia ca tuần đêm. Giờ Cảnh Sơ đang dẫn người đi tra xét. Trời có vẻ sắp đổ tuyết, tôi phải mau mang nón nỉ cho cô ấy.”
Gã xoay người nôn nóng ra khỏi cửa.
Cả phủ đều biết xảy ra chuyện lớn, nhà họ Phương lảo đảo chực ngã, mọi người đều rất cẩn thận.
Lâm Nhữ cười khổ.
Gia chủ như nàng thật không xứng chức, khiến cho người trong cả phủ đều buồn rầu ưu phiền, lo lắng sợ hãi.
“Bán càng nhiều quạt lỗ càng nhiều. Chúng ta cứ mặc kệ để nhà họ Quách thâm hụt vốn không được à?” Sùng Huy nói.
Lâm Nhữ lắc đầu, nàng xoa trán, trầm giọng nói: “Không thể ngồi yên mặc kệ được, cứ tiếp tục như vậy, không đến nửa năm, quạt hợp hoan nhà họ Phương sẽ mai danh ẩn tích trong nghề quạt luôn.”
“Tại sao?” Sùng Huy cau mày, hắn nhập thế vẫn chưa lâu nên không có kinh nghiệm để hiểu ra.
Lâm Nhữ mệt mỏi, im lặng không đáp.
Hà Lịch thoáng nhìn nàng, ho khan thật khẽ, hỏi Sùng Huy: “Đợt này ra ngoài dùng bữa, huynh hay đến tửu lầu nào?”
“Lầu Nghênh Tân ấy, cứ đến thẳng đó thôi, quen với ông chủ với tiểu nhị cả nên họ ân cần lắm. Thành thói quen rồi.” Sùng Huy không hiểu sao Hà Lịch lại hỏi một câu chẳng liên quan gì.
“Tương tự như vậy, các người buôn bán quạt nhà họ Quách lâu dần sẽ khó mà đổi lại bán quạt nhà họ Phương. Hơn nữa, quạt nhà họ Quách bán được số lượng lớn, nhà nhà đều biết đến quạt nhà họ Quách. Một bên lên sẽ có một bên xuống. Danh tiếng quạt nhà họ Phương sẽ theo đó bị hạ thấp. Một khi mất đi thị trường, sau đó có nỗ lực gấp mười gấp trăm lần cũng không đoạt về được nữa.” Hà Lịch nói.
Hà Lịch còn có điều không nói ra. Nếu nhà họ Phương dùng quạt hợp hoan mỹ nhân làm chiêu trò, ảnh hưởng của việc quạt nhà họ Quách giảm giá tuy lớn nhưng không đến nỗi không thể ứng phó được. Nhưng Lâm Nhữ lại không muốn dùng đến quạt hợp hoan mỹ nhân. Như vậy hai phía đều chịu tổn hại, phiền toái hơn nữa.
“Vậy biết làm thế nào? Chúng ta lại không thể giảm giá, chỉ có thể ngồi yên không phản kích sao?” Sùng Huy buông tay, hắn tiến tới trước mặt Lâm Nhữ, ánh mắt như phủ một lớp sương mù nhìn nàng. Hắn mặc một bộ áo tay rộng bằng vải bông mỏng màu xanh nhạt, cổ khoác một bâu áo bằng lông cáo đỏ mềm mại bóng mượt, phản chiếu lửa than đỏ rực, hiện lên sắc đẹp dạt dào.
Ánh mắt Lâm Nhữ lóe lóe, kín đáo đưa lại kìm gắp trong tay cho hắn, bình tĩnh lùi lại, tỏ vẻ an nhàn, cười nói: “Tất nhiên là không rồi, chuyện do con người mà ra, thế gian không có chuyện gì không thể hóa giải, cũng không có con đường không đi thông được, vấn đề nằm ở đầu óc chúng ta có nhạy bén hay không.”
“Ta ngốc lắm, chỉ có thể dựa vào nàng với Hà đại lang thôi.” Sùng Huy ra vẻ cụ non mà than thở, chọc chọc lửa than.
“Nói bậy, huynh thông minh lắm. Huynh mới nhập thế khoảng nửa năm đã có những kiến giải không kém gì với ta và biểu ca. Chúng ta nhập thế ngay từ khi sinh ra rồi.” Lâm Nhữ cười nói.
“Thật sao?” Ánh mắt Sùng Huy sáng ngời, con ngươi đen bóng lấp lánh rực rỡ, nhìn Lâm Nhữ như tên dại gái.
Lại muốn cắn môi rồi, đáng lý ra không nên khen hắn.
Lâm Nhữ vô cùng bất đắc dĩ, nghiêng đầu không nhìn bộ dạng đói khát gào khóc đòi ăn của Sùng Huy.
Hà Lịch rủ mi, chăn để dưới cằm nên không thể kéo lên được nữa đành phải đẩy xuống. Sau lưng bị thương nên mặc quần áo bất tiện, vạt áo chéo không buộc chặt lộ ra xương quai xanh gầy nhom cùng hơn nửa khuôn ngực, hắn chợt kéo lên che kín lại.
Sùng Huy bĩu môi uất ức vô cùng, làu bàu mấy câu không kiên trì đòi cắn môi Lâm Nhữ nữa, quay lại đề tài ban đầu: “Nếu chúng ta không thể xuôi theo, vậy ngược đường mà đi, tăng giá quạt lên, thấy thế nào?”
“Tăng giá?” Lâm Nhữ và Hà Lịch nhìn nhau, chợt ngồi thẳng lưng lại.
“Đúng vậy!” Sùng Huy vốn thuận miệng mà thôi, chẳng ngờ sau khi nói ra, trong đầu lại thông suốt, chớp mắt nghĩ ra ý tưởng hoàn chỉnh: “Chẳng phải nàng nói các thợ quạt sau khi có ta hướng dẫn thì đã làm ra những chiếc quạt đẹp đẽ hơn trước rồi sao? Quạt nhà họ Phương vốn xếp trên quạt nhà họ Quách. Nếu quạt nhà họ Quách không cùng đẳng cấp với chúng ta thì không cần so giá bên nào thấp hơn, chỉ cần để quạt nhà họ Phương càng cao giá, so với quạt nhà họ Quách khác biệt như mây trắng trên trời cùng bùn nhơ dưới đất vậy.”
Lâm Nhữ rủ mi, suy nghĩ một lát rồi nói: “Quạt giá cao sẽ không có mấy người mua, nhưng giờ là mùa đông không phải thời điểm bán quạt nhiều nhất. Chúng ta chỉ cần ổn định thị trường, giữ được danh tiếng cùng địa vị quạt nhà họ Phương là được.”
Hà Lịch cũng gật đầu khen ngợi: “Có lý.” Ngón tay hắn vẽ loạn suy nghĩ kế sách.
“Biểu ca nghĩ đến gì vậy? Để muội ghi lại.” Lâm Nhữ vội vã vào phòng sách lấy giấy mực. Lúc nàng trở ra, Sùng Huy đã nhấc bàn lùn đến trước chậu lửa, bưng nước sạch đến.
“Tác dụng của quạt hợp hoan trong mùa đông không phải làm mát mà là trang sức. Mỹ nhân dùng quạt hợp hoan để che đi nửa gương mặt, vẻ ngượng ngùng mang theo muôn kiểu phong tình. Trong những buổi xã giao, mang theo một chuôi quạt hợp hoan tạo vẻ thướt tha càng thêm phong nhã. Chúng ta đổi hộp đựng quạt hợp hoan thành lễ vật, thứ bán ra không phải quạt, mà là một kiểu tôn lên thân phận, một kiểu thanh lịch hợp thời.” Hà Lịch trầm ngâm nói.
“Mỗi chuôi quạt hợp hoan phối với chiếc hộp cực đẹp, về tua rua và chuôi ngọc thì theo yêu cầu của khách hàng mà thêm bớt.” Lâm Nhữ bổ sung, lại lắc đầu rồi nói: “Chỉ như vậy thôi thì hình như vẫn chưa đủ.”
“Chúng ta có thể dày công vẽ hình trên mặt quạt. Mọi người trong vườn trúc tía đều có tay nghề phối vẽ đan thanh, những con người chim hoa non nước dưới bút mực của họ đẹp hơn thợ vẽ trong phường quạt bao nhiêu lần. Để họ vẽ mặt quạt đi.” Sùng Huy nói, gật gù đắc ý, thở ngắn than dài: “Hình của đám thợ vẽ xấu chết đi được, rốt cuộc mắt cũng bị đầu độc luôn rồi.”
“Nói gì thế.” Lâm Nhữ quở mắng nhưng mặt mày lại cực kì vui mừng. Hà Lịch cũng vỗ tay, lớn tiếng khen ngợi.
Bình luận facebook