Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-198
Chương 198: Đào Hố Giăng Lưới
Chương 198 : Đào hố giăng lưới
Ba người tiếp tục bàn bạc đến những chi tiết khác, làm sao có thể ra tay trên mặt quạt để hù dọa kẻ trộm. Quạt hợp hoan mỹ nhân dùng băng tàm ti nghìn vàng khó cầu dệt thành tơ, trước mắt trong phủ không có, đang lúc cần thiết có muốn mua bên ngoài cũng không được. Sùng Huy đề nghị dùng lụa sống màu trắng.
“Đã có chủ kiến ban đầu rồi, kẻ trộm sẽ không ngờ đến thứ trộm được là một chiếc quạt giả, sẽ không nhìn ra đâu.”
Lâm Nhữ và Hà Lịch nhìn nhau, gật đầu đồng ý.
Đợt trước gom tiền, đổi bán hết vải vóc cùng châu báu giá cao trong phòng kho Phương phủ, may mà trong lầu Thuật Hương còn một cuộn vải vốn dự trữ để làm áo lót cùng tiết khố cho Cẩm Phong. Lâm Nhữ đích thân đi lấy. Sùng Huy chuẩn bị nước thuốc cùng phẩm màu.
Đêm nay ba người thử nghiệm mấy lần, kế hoạch cũng được sửa đổi bổ sung để hoàn thiện.
Tất nhiên không thể vẽ mỹ nhân trên mặt quạt là Lâm Nhữ. Lâm Nhữ kêu Sùng Huy vẽ Lan Tôn nhưng vẻ mặt của hắn khó xử, liên tục nói bản thân chẳng quen biết gì với Lan Tôn, rốt cuộc thỏa thuận vẽ Mai nương.
Hà Lịch rủ mi không nói gì trong lúc Sùng Huy kiếm cớ, trong lòng Lâm Nhữ vừa phiền muộn vừa thầm vui vẻ khó nói thành lời.
Tên ngốc này không hề ngốc, sợ nàng ghen nên phủi sạch quan hệ với Lan Tôn đây mà.
Giờ Sửu rạng sáng bàn luận thỏa đáng, ba người mới về phòng mình nghỉ ngơi.
Buổi sáng ngày mười hai, Sùng Huy đến phường quạt vội vã làm quạt giả.
Hà Lịch tìm Vương đại phu giúp phối một loại thuốc bột khiến người ta ngứa ngáy khó chịu cùng với thuốc giải, đợi Vương đại phu điều chế xong thì thí nghiệm thuốc xem quá trình phát tác.
Lâm Nhữ kêu Uyển Sơ mời Hà Khương thị đến quán Khúc Khê.
Kế hoạch này cần Hà Khương thị phối hợp, bởi vì không muốn người khác biết nên cố ý dặn dò, chỉ bảo rằng Hà Lịch khó chịu trong người nên kêu bà qua chăm sóc hắn.
Hà Khương thị nghe nói Hà Lịch khó chịu, cho rằng hôm qua hắn đi bộ lâu cùng bà nên vết thương cũ tái phát, sợ hãi đến mức mặt mày tái mét, vội đi đến.
Lâm Nhữ không nói gì, đưa thư của Hà Dư cho bà xem.
“Nhữ lang, cháu đừng tức giận, di mẫu sẽ không giúp Dư lang trộm quạt. Nó không được như ý đâu, xin cháu tha cho nó…” Hà Khương thị thấy bức thư đã được mở ra, sợ hãi xanh mặt, bà lấy thư xem qua một lượt, mặt mày càng tái mét, khóc nỉ non cầu xin.
“Cháu biết.” Lâm Nhữ mỉm cười, đỡ Hà Khương thị ngồi trên bệ. Dù có đốt lửa than, nhưng người cao tuổi sợ lạnh, huống hồ Hà Khương thị mới ốm dậy nên đưa lò cầm tay cho bà, ôn tồn bảo: “Chạng vạng hôm qua mới thấy thư, lúc ấy cháu giận đến mức muốn giết Dư lang nên lao ra khỏi phủ. Đi ra trước phố Quan Tiền thì biểu ca đuổi theo đến. Cháu còn có thể làm được gì. Dù Dư lang có hung hăng cỡ nào vẫn là biểu đệ thân thích của cháu, giết nó không sao nhưng sẽ tổn thương đến lòng của di mẫu, của mẫu thân và cả biểu ca. Trước mắt, không thể đưa quạt báu cho Dư lang được vì đó là căn cơ của nhà họ Phương. Đưa tiền cho nó trả người ta cũng không được. Hôm nay giúp nó trả tiền, mai nó làm chuyện tương tự, không giải quyết triệt để thì di mẫu nói xem biết phải làm sao?”
Lâm Nhữ nói một câu, Hà Khương thị lại run lên một lần, mặt mày trắng nhợt. Lâm Nhữ dứt lời, cả người bà run rẩy, khóc lớn tiếng: “Di mẫu cũng không biết phải làm sao cho phải, nó cứ mỗi ngày một bức thư ép di mẫu trộm quạt. Di mẫu không muốn, nhưng lại lo nó thật sự bị người ta chém chết.”
“Cháu có ý định thế này…” Lâm Nhữ nói chậm rãi.
“Rất tốt. Di mẫu nghe theo cháu.” Lâm Nhữ mới nói mấy câu, Hà Khương thị đã lật đật nhận lời.
Mấy ngày nay bà khổ sở vô cùng, vừa không muốn gây tổn hại đến nhà họ Phương, vừa lo lắng cho Hà Dư. Vừa xem qua bức thư Lâm Nhữ đưa cho bà, là bút tích của con trai, chỉ xem như Hà Dư gạt mình, muốn chìa khóa phường quạt còn chưa đủ còn phải trộm quạt hợp hoan mỹ nhân. Bà vừa sợ hãi vừa thẹn thùng, đề nghị của Lâm Nhữ không những bảo vệ được quạt hợp hoan mỹ nhân nhà họ Phương mà còn giúp Hà Dư thoát cảnh khốn đốn, vẹn toàn đôi đường, sao có thể không thuận theo.
Chuyện trộm chìa khóa, vì sợ Lâm Nhữ biết sẽ không tha cho Hà Dư nên bà không dám khai.
Quách Thành An cho người hứa hẹn dùng số vàng lớn mua chuộc Hà Dư để y trộm quạt hợp hoan mỹ nhân của nhà họ Phương, nhưng trong lòng không ôm lấy bao nhiêu hi vọng.
Hôm ấy, Lỗ Huyền dẫn theo Lâm Nguyên lục soát gian Ngọc Lan, mục đích lấy được quạt hợp hoan mỹ nhân, nhưng đào ba thước cũng không tìm được. Lâm Nguyên nói với gã, chắc chắn quạt hợp hoan mỹ nhân cất giấu trong gian Ngọc Lan, nhưng ngoài sáng còn không tìm được nói chi trộm trong tối.
Giờ Tỵ ngày mười bốn tháng chạp, Phòng Thất – người đã giao thiệp với Hà Dư – đánh xe từ cửa hông vào Quách phủ. Quách Thành An chạy đến, nghe nói Hà Dư trộm được quạt hợp hoan mỹ nhân, ngạc nhiên đến mức muốn rớt cả tròng mắt xuống đất, hỏi dồn dập: “Không nhầm đấy chứ? Trộm được thật sao?”
“Trộm được rồi, có điều tôi chưa được thấy quạt hợp hoan mỹ nhân của nhà họ Phương bao giờ nên không biết thật hay giả.” Phòng Thất nói, ôm từ trong xe ra một bọc quần áo màu trắng in hoa đế xanh sẫm cao cỡ nửa người.
Nhìn qua hình dáng món đồ giống như một chiếc gối vải bông vậy, Quách Thành An cau mày nói: “Sao không phải cất trong hộp?”
“Hộp? Quạt hợp hoan mỹ nhân vốn được cất trong hộp sao? Chắc vì bỏ hộp không dễ mang ra khỏi Phương phủ nên vứt hộp đi.” Phòng Thất nói.
Cũng đúng.
Quách Thành An không nghi ngờ nữa, vội vã xé lớp vải bọc ra.
Lột lớp vải bọc, bên trong còn bọc mấy lớp vải nữa, mỗi một lớp đều được thắt gút. Gỡ cả buổi, vật đặt trong cùng mới lộ ra, một chiếc quạt hợp hoan lớn gấp ba lần quạt bình thường, lấy tơ trúc tía làm khung, từng nan quạt mảnh như lông, đan xen nhau chặt chẽ chỉnh tề. Trên mặt quạt trắng tinh, mỹ nhân mặc váy màu tím khói, đứng duyên dáng yêu kiều, hàng mi cong cong như trăng non, đôi mắt dạt dào tình tứ, đoan trang trời sinh, hương thơm dịu mát, thanh khiết tao nhã.
Đôi mắt Quách Thành An nhìn thẳng, ngây người một thoáng rồi con ngươi sáng rực lên, đưa tay ra. Tâm trạng tham lam, sùng bái, đắc ý, vui sướng mà cẩn thận vuốt ve từng nơi trên quạt hợp hoan.
Đột ngột, mỹ nhân trên mặt quạt không thấy đôi mắt đâu nữa, kế đến là lông mày, mũi, miệng cũng mất theo, mỹ nhân trở thành quỷ nữ không có mặt mày.
Quách Thành An giật mình, trợn tròn đôi mắt trái đậu.
Phòng Thất ở một bên quan sát, hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
“Sao có thể như vậy?” Quách Thành An kêu lên sợ hãi, ôm lấy quạt hợp hoan đi tìm Phòng thị nhưng hai chân như nhũn ra không thể cất bước, run giọng gọi Phòng Thất: “Mau mời mẫu thân của ta đến.”
Phòng thị lê thân người mập mạp của mình chạy đến, trên mặt quạt đã không còn thấy mỹ nhân nữa, chỉ còn lụa trắng nõn như tuyết hiện lên một hàng chữ đỏ tươi thật lớn trông mà giật mình: Kẻ trộm quạt báu nhà họ Phương sẽ bị ngứa đến khi thối rữa da thịt mà chết. Muốn giải quyết chỉ có thể để vật về nguyên chủ, ba quỳ chính lạy nhận lỗi cầu xin gia chủ nhà họ Phương tha thứ.
“Ngứa đến khi thối rữa da thịt mà chết!” Phòng thị lẩm bẩm, quay sang nhìn Quách Thành An.
Quách Thành An đột ngột cảm thấy ngón tay rất ngứa, quạt hợp hoan trong tay rơi xuống đất. Gã gãi lòng bàn tay nhưng càng gãi càng ngứa, giống như bị trăm kiến nghìn trùng cắn vậy, kêu lên thảm thiết: “Mẫu thân… tay con… tay con ngứa quá…”
Mới nói một câu, động tác gãi trở thành cào mạnh, cao giọng kêu khóc: “Ngứa quá… Ngứa chết con rồi…”
“Sao có thể? Sao có thể như vậy?” Phòng thị thất thanh, giữ lấy cánh tay Quách Thành An ngăn gã cào, kêu to: “Ráng nhịn, ráng nhịn đi con.” Bà gọi Phòng Thất: “Mau lên, mau cho người gọi đại phu đến…”
“Mời đại phu… có tác dụng không? Đây là do thần quạt trừng phạt đó!” Phòng Thất nói lắp bắp, tay run run chỉ vào quạt hợp hoan trên đất.
Hàng chữ đỏ tươi trên mặt quạt như ác quỷ đòi mạng mặt mày dữ tợn há miệng to như bồn máu.
Chương 198 : Đào hố giăng lưới
Ba người tiếp tục bàn bạc đến những chi tiết khác, làm sao có thể ra tay trên mặt quạt để hù dọa kẻ trộm. Quạt hợp hoan mỹ nhân dùng băng tàm ti nghìn vàng khó cầu dệt thành tơ, trước mắt trong phủ không có, đang lúc cần thiết có muốn mua bên ngoài cũng không được. Sùng Huy đề nghị dùng lụa sống màu trắng.
“Đã có chủ kiến ban đầu rồi, kẻ trộm sẽ không ngờ đến thứ trộm được là một chiếc quạt giả, sẽ không nhìn ra đâu.”
Lâm Nhữ và Hà Lịch nhìn nhau, gật đầu đồng ý.
Đợt trước gom tiền, đổi bán hết vải vóc cùng châu báu giá cao trong phòng kho Phương phủ, may mà trong lầu Thuật Hương còn một cuộn vải vốn dự trữ để làm áo lót cùng tiết khố cho Cẩm Phong. Lâm Nhữ đích thân đi lấy. Sùng Huy chuẩn bị nước thuốc cùng phẩm màu.
Đêm nay ba người thử nghiệm mấy lần, kế hoạch cũng được sửa đổi bổ sung để hoàn thiện.
Tất nhiên không thể vẽ mỹ nhân trên mặt quạt là Lâm Nhữ. Lâm Nhữ kêu Sùng Huy vẽ Lan Tôn nhưng vẻ mặt của hắn khó xử, liên tục nói bản thân chẳng quen biết gì với Lan Tôn, rốt cuộc thỏa thuận vẽ Mai nương.
Hà Lịch rủ mi không nói gì trong lúc Sùng Huy kiếm cớ, trong lòng Lâm Nhữ vừa phiền muộn vừa thầm vui vẻ khó nói thành lời.
Tên ngốc này không hề ngốc, sợ nàng ghen nên phủi sạch quan hệ với Lan Tôn đây mà.
Giờ Sửu rạng sáng bàn luận thỏa đáng, ba người mới về phòng mình nghỉ ngơi.
Buổi sáng ngày mười hai, Sùng Huy đến phường quạt vội vã làm quạt giả.
Hà Lịch tìm Vương đại phu giúp phối một loại thuốc bột khiến người ta ngứa ngáy khó chịu cùng với thuốc giải, đợi Vương đại phu điều chế xong thì thí nghiệm thuốc xem quá trình phát tác.
Lâm Nhữ kêu Uyển Sơ mời Hà Khương thị đến quán Khúc Khê.
Kế hoạch này cần Hà Khương thị phối hợp, bởi vì không muốn người khác biết nên cố ý dặn dò, chỉ bảo rằng Hà Lịch khó chịu trong người nên kêu bà qua chăm sóc hắn.
Hà Khương thị nghe nói Hà Lịch khó chịu, cho rằng hôm qua hắn đi bộ lâu cùng bà nên vết thương cũ tái phát, sợ hãi đến mức mặt mày tái mét, vội đi đến.
Lâm Nhữ không nói gì, đưa thư của Hà Dư cho bà xem.
“Nhữ lang, cháu đừng tức giận, di mẫu sẽ không giúp Dư lang trộm quạt. Nó không được như ý đâu, xin cháu tha cho nó…” Hà Khương thị thấy bức thư đã được mở ra, sợ hãi xanh mặt, bà lấy thư xem qua một lượt, mặt mày càng tái mét, khóc nỉ non cầu xin.
“Cháu biết.” Lâm Nhữ mỉm cười, đỡ Hà Khương thị ngồi trên bệ. Dù có đốt lửa than, nhưng người cao tuổi sợ lạnh, huống hồ Hà Khương thị mới ốm dậy nên đưa lò cầm tay cho bà, ôn tồn bảo: “Chạng vạng hôm qua mới thấy thư, lúc ấy cháu giận đến mức muốn giết Dư lang nên lao ra khỏi phủ. Đi ra trước phố Quan Tiền thì biểu ca đuổi theo đến. Cháu còn có thể làm được gì. Dù Dư lang có hung hăng cỡ nào vẫn là biểu đệ thân thích của cháu, giết nó không sao nhưng sẽ tổn thương đến lòng của di mẫu, của mẫu thân và cả biểu ca. Trước mắt, không thể đưa quạt báu cho Dư lang được vì đó là căn cơ của nhà họ Phương. Đưa tiền cho nó trả người ta cũng không được. Hôm nay giúp nó trả tiền, mai nó làm chuyện tương tự, không giải quyết triệt để thì di mẫu nói xem biết phải làm sao?”
Lâm Nhữ nói một câu, Hà Khương thị lại run lên một lần, mặt mày trắng nhợt. Lâm Nhữ dứt lời, cả người bà run rẩy, khóc lớn tiếng: “Di mẫu cũng không biết phải làm sao cho phải, nó cứ mỗi ngày một bức thư ép di mẫu trộm quạt. Di mẫu không muốn, nhưng lại lo nó thật sự bị người ta chém chết.”
“Cháu có ý định thế này…” Lâm Nhữ nói chậm rãi.
“Rất tốt. Di mẫu nghe theo cháu.” Lâm Nhữ mới nói mấy câu, Hà Khương thị đã lật đật nhận lời.
Mấy ngày nay bà khổ sở vô cùng, vừa không muốn gây tổn hại đến nhà họ Phương, vừa lo lắng cho Hà Dư. Vừa xem qua bức thư Lâm Nhữ đưa cho bà, là bút tích của con trai, chỉ xem như Hà Dư gạt mình, muốn chìa khóa phường quạt còn chưa đủ còn phải trộm quạt hợp hoan mỹ nhân. Bà vừa sợ hãi vừa thẹn thùng, đề nghị của Lâm Nhữ không những bảo vệ được quạt hợp hoan mỹ nhân nhà họ Phương mà còn giúp Hà Dư thoát cảnh khốn đốn, vẹn toàn đôi đường, sao có thể không thuận theo.
Chuyện trộm chìa khóa, vì sợ Lâm Nhữ biết sẽ không tha cho Hà Dư nên bà không dám khai.
Quách Thành An cho người hứa hẹn dùng số vàng lớn mua chuộc Hà Dư để y trộm quạt hợp hoan mỹ nhân của nhà họ Phương, nhưng trong lòng không ôm lấy bao nhiêu hi vọng.
Hôm ấy, Lỗ Huyền dẫn theo Lâm Nguyên lục soát gian Ngọc Lan, mục đích lấy được quạt hợp hoan mỹ nhân, nhưng đào ba thước cũng không tìm được. Lâm Nguyên nói với gã, chắc chắn quạt hợp hoan mỹ nhân cất giấu trong gian Ngọc Lan, nhưng ngoài sáng còn không tìm được nói chi trộm trong tối.
Giờ Tỵ ngày mười bốn tháng chạp, Phòng Thất – người đã giao thiệp với Hà Dư – đánh xe từ cửa hông vào Quách phủ. Quách Thành An chạy đến, nghe nói Hà Dư trộm được quạt hợp hoan mỹ nhân, ngạc nhiên đến mức muốn rớt cả tròng mắt xuống đất, hỏi dồn dập: “Không nhầm đấy chứ? Trộm được thật sao?”
“Trộm được rồi, có điều tôi chưa được thấy quạt hợp hoan mỹ nhân của nhà họ Phương bao giờ nên không biết thật hay giả.” Phòng Thất nói, ôm từ trong xe ra một bọc quần áo màu trắng in hoa đế xanh sẫm cao cỡ nửa người.
Nhìn qua hình dáng món đồ giống như một chiếc gối vải bông vậy, Quách Thành An cau mày nói: “Sao không phải cất trong hộp?”
“Hộp? Quạt hợp hoan mỹ nhân vốn được cất trong hộp sao? Chắc vì bỏ hộp không dễ mang ra khỏi Phương phủ nên vứt hộp đi.” Phòng Thất nói.
Cũng đúng.
Quách Thành An không nghi ngờ nữa, vội vã xé lớp vải bọc ra.
Lột lớp vải bọc, bên trong còn bọc mấy lớp vải nữa, mỗi một lớp đều được thắt gút. Gỡ cả buổi, vật đặt trong cùng mới lộ ra, một chiếc quạt hợp hoan lớn gấp ba lần quạt bình thường, lấy tơ trúc tía làm khung, từng nan quạt mảnh như lông, đan xen nhau chặt chẽ chỉnh tề. Trên mặt quạt trắng tinh, mỹ nhân mặc váy màu tím khói, đứng duyên dáng yêu kiều, hàng mi cong cong như trăng non, đôi mắt dạt dào tình tứ, đoan trang trời sinh, hương thơm dịu mát, thanh khiết tao nhã.
Đôi mắt Quách Thành An nhìn thẳng, ngây người một thoáng rồi con ngươi sáng rực lên, đưa tay ra. Tâm trạng tham lam, sùng bái, đắc ý, vui sướng mà cẩn thận vuốt ve từng nơi trên quạt hợp hoan.
Đột ngột, mỹ nhân trên mặt quạt không thấy đôi mắt đâu nữa, kế đến là lông mày, mũi, miệng cũng mất theo, mỹ nhân trở thành quỷ nữ không có mặt mày.
Quách Thành An giật mình, trợn tròn đôi mắt trái đậu.
Phòng Thất ở một bên quan sát, hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
“Sao có thể như vậy?” Quách Thành An kêu lên sợ hãi, ôm lấy quạt hợp hoan đi tìm Phòng thị nhưng hai chân như nhũn ra không thể cất bước, run giọng gọi Phòng Thất: “Mau mời mẫu thân của ta đến.”
Phòng thị lê thân người mập mạp của mình chạy đến, trên mặt quạt đã không còn thấy mỹ nhân nữa, chỉ còn lụa trắng nõn như tuyết hiện lên một hàng chữ đỏ tươi thật lớn trông mà giật mình: Kẻ trộm quạt báu nhà họ Phương sẽ bị ngứa đến khi thối rữa da thịt mà chết. Muốn giải quyết chỉ có thể để vật về nguyên chủ, ba quỳ chính lạy nhận lỗi cầu xin gia chủ nhà họ Phương tha thứ.
“Ngứa đến khi thối rữa da thịt mà chết!” Phòng thị lẩm bẩm, quay sang nhìn Quách Thành An.
Quách Thành An đột ngột cảm thấy ngón tay rất ngứa, quạt hợp hoan trong tay rơi xuống đất. Gã gãi lòng bàn tay nhưng càng gãi càng ngứa, giống như bị trăm kiến nghìn trùng cắn vậy, kêu lên thảm thiết: “Mẫu thân… tay con… tay con ngứa quá…”
Mới nói một câu, động tác gãi trở thành cào mạnh, cao giọng kêu khóc: “Ngứa quá… Ngứa chết con rồi…”
“Sao có thể? Sao có thể như vậy?” Phòng thị thất thanh, giữ lấy cánh tay Quách Thành An ngăn gã cào, kêu to: “Ráng nhịn, ráng nhịn đi con.” Bà gọi Phòng Thất: “Mau lên, mau cho người gọi đại phu đến…”
“Mời đại phu… có tác dụng không? Đây là do thần quạt trừng phạt đó!” Phòng Thất nói lắp bắp, tay run run chỉ vào quạt hợp hoan trên đất.
Hàng chữ đỏ tươi trên mặt quạt như ác quỷ đòi mạng mặt mày dữ tợn há miệng to như bồn máu.