• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (5 Viewers)

  • Chương 100

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


“Con xin mẹ đấy, đừng chiều nữa…”
Bà cụ Giang rủ mắt xuống nhìn cô: “Xem rõ chưa?” Cô quỳ trên mặt đất, nước mắt giàn giụa3, siết chặt bàn tay,
không trả lời lại.
“Mẹ hỏi con,“ Bà cụ Giang gằn giọng hỏi lại một lần nữa: “Xem rõ chưa?”
Cô 1không dám do dự nữa, dùng sức gật đầu: “Xem rõ rồi, xem rõ rồi,… Mẹ à…” Cô bò về phía trước, níu lấy vạt áo
của bà cụ: “Đừng ch9iếu nữa, đừng chiều nữa…”
Cô cầu xin thảm thiết, khóc không thành tiếng. “Duy Nhĩ.” Bà cụ cúi người, đưa bàn tay đầy nếp 3nhăn ra lau hết
nước mắt trên mặt cô, giọng điệu đã dịu dàng hơn: “Đừng trách mẹ nhẫn tâm, không cho con đau một lần để tỉnh
thì sa8u này còn sẽ phải chịu khổ rất nhiều.”
Cô nghẹn ngào, nói một câu: “Là con không tốt, con không nên..” Một câu nói đã làm cho khuôn mặt bà cụ trở nên
lạnh lẽo, bà còn không chịu nghe hết câu đã tức giận: “Con vẫn bênh vực cậu ta sao?” Trên màn hình, Cận Tùng
đang cầm con dao khắc chữ lên lưng Tiếu Lân Thư.
Gã cười lớn, mắng Tiêu Lân Thư là đồ hèn hạ.
Sau đó từng vết máu cùng một chữ “Hèn” xuất hiện trên lưng Tiêu Lân Thư. Vết máu loang lổ trên giường, ánh mắt
anh ta trở nên trống rỗng, nắm chết lặng trên giường, không hề nhúc nhích.
Giờ anh ta không còn danh dự nữa rồi.
Giang Duy Nhĩ không thể nhìn nổi nữa, không muốn nhìn thêm một giây nào nữa. Cô cảm thấy vô cùng đau lòng,
nhát dao kia cứ như đang rạch trên người cô vậy, máu tươi cứ rỉ ra.
“Mẹ, trước giờ con chưa từng cầu xin mẹ điều gì, chỉ lần này thôi, chỉ một lần này thôi.” Cô quỳ bệt rồi cúi rạp
người xuống: “Mẹ à, Duy Nhĩ xin mẹ đấy!”
Cô đã xem qua video này rồi, chỉ mở ra được tầm mười giây đã tắt đi.
Đoạn cô xem không phải là Tiếu Lân Thư của bây giờ mà là anh ta năm mười tám tuổi. Lúc đó, anh ta vẫn còn giãy
giụa, vẫn còn khóc, cô không xem hết được. Không biết từ lúc nào mà anh ta đã chết lặng, không phản kháng nữa.
Bà cụ Giang chống gậy tiến lên đỡ lấy vai cô, để cho cô đứng dậy: “Đừng quỳ nữa, mấy thứ này không đáng cho cô
Năm nhà họ Giang phải cúi người!”


Giang Duy Nhĩ ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn nước, một sự dũng cảm dâng trào trong mắt cô, cô lau mắt rồi liều
lĩnh nói: “Mẹ đừng ép con!”
Bà cụ Giang tức đến bật cười: “Con vẫn chưa ăn năn hả?”
Ăn năn?
Giang Duy Nhĩ giơ tay lên chỉ vào màn hình, giọng nói run run, nghẹn ngào nói ra từng chữ nhưng lại rất đanh
thép: “Vậy mẹ nói cho con biết con đã làm sai chuyện gì? Anh ấy đã làm sai chuyện gì? Mẹ không nhìn ra sao? Ánh
mắt anh ấy đang cầu cứu đấy!”
Chỉ là không có ai cứu anh ấy mà thôi.
Cũng không trách được, cô vẫn luôn cảm nhận được sự khó khăn, sự u ám không thể nào xua tan đi trong mắt anh
ấy.
Đã có rất nhiều người tụ tập ở trong sân, nhưng không có ai tắt màn hình đi, chỉ lạnh lùng xem kịch, nhìn người
trên màn hình không đánh mất danh dự để cho người khác làm nhục, để người khác chà đạp.
Chỉ là không ai cứu anh ta mà thôi.
Không ai lên tiếng, chỉ có giọng nói già nua của bà cụ Giang, bà gằn từng chữ, hăm dọa: “Con không sai, có lẽ cậu ta
có nỗi khổ tâm, cũng không sai. Nhưng rõ ràng con biết nếu tiếp tục ở bên cậu ta thì ba năm sau, năm năm, thậm
chí là mười, hai mươi năm sau cũng không thể thoát khỏi chuyện này, rõ ràng biết người làm mẹ như mẹ không thể
nào cho phép con gái mình dùng nửa cuộc đời để trả giá cho sai lầm của người khác! Nếu con vẫn còn cố chấp thì
đó chính là sai!”
Đôi mắt Giang Duy Nhi đỏ au, tức giận: “Đó cũng là chuyện của con!”
“Con…”
Bà cụ nâng tay lên, suýt nữa thì giáng một cái tát xuống nhưng lại có người cản lại: “Bà nội.”
Tiếng ho khan đến gần, là Giang Chức đến. Mưa còn chưa rơi nên hơi nước rất dày đặc, người làm cầm theo ô còn
anh chậm rãi đi đến. Người làm tách sang hai bên nhường đường cho anh. Bà cụ Giang liếc mọi người, nghiêm
nghị nói: “Là ai không có mắt mà mời cả cậu chủ đến đây?”
Giang Chức đi được ba bước thì thở gấp, năm bước thì ho khan, yếu ớt đi đến. Lúc này quản gia Giang Xuyên đi ra:
“Là tôi nhiều chuyện rồi, vẫn xin bà chủ bớt giận, đừng động tay động chân làm ảnh hưởng hòa khí.”
Giang Xuyên là người làm lâu năm trong nhà họ Giang, lúc ông chủ vẫn còn thì ông ấy là người ở bên hầu hạ. Bình
thường bà cụ Giang cũng phải nể mặt ông ấy vài phần, lúc này bà đang tức giận sắp bùng nổ đến nơi thì Giang
Chức nói: “Thế là được rồi.”
Anh tiến về phía trước, tắt màn hình,
Cũng chỉ có anh dám tắt đi, cũng chỉ có anh đi qua cửa mà không ai dám can ngăn.


“Dạy dỗ thế là đủ rồi, có thể nói thẳng mục đích rồi.” Thái độ này giống như đang xem kịch. Giọng điệu anh rất
ung dung, thoải mái.
Bà cụ liếc nhìn anh: “Cháu đừng quan tâm đến chuyện này. Sau đó quay đầu dặn dò: “A Quế, đưa cậu chủ trở lại
bệnh viện.”
Không đợi A Quế nói vâng, Giang Chức đã kéo ghế ra ngồi xuống, vắt tréo chân: “Tôi xem ai dám động vào tôi.”
Nói rồi còn họ thêm hai tiếng, đầy vẻ bệnh tật.
Ai dám ngăn chứ, lỡ như ngất xỉu tại đây luôn thì sao?
Dù sao thì A Quế cũng không dám ngăn. Tính tình nóng nảy của vị tổ tông này cũng nhờ một tay nuôi dưỡng của
bà cụ Giang, chẳng ai làm gì được anh cả: “Phù Tịch, đi lấy thêm đồ cho Chức Nhi đi.”
Giang Phù Tịch gật đầu, đứng dậy đi vào phòng lấy thêm áo.
Giang Duy Nhĩ vẫn quỳ, chân đã tê dại đến mức mất cảm giác.
Thái độ của bà cụ vẫn chưa thay đổi, mái tóc bà được búi lên cẩn thận: “Không còn gì hay mà nói cả, mẹ cho con một ngày, chấm dứt hết quan hệ với cậu ta.”
Giang Duy Nhĩ ngẩng đầu nhìn bà: “Nếu như con không đồng ý thì sao?” Cả nhà họ Giang, trừ Giang Chức ra thì
Giang Duy Nhi là một người rất khó quản, tính cách nóng nảy, cứng rắn giống hệt như bà cụ năm đó, càng ép thì
càng bướng bỉnh.
Bà cụ Giang không muốn nói thêm nữa, thẳng thắn tỏ thái độ: “Đoạn video đó không chỉ chiếu ở nhà họ Giang
chúng ta.”
Giang Duy Nhĩ cười lạnh, ánh mắt như ngọn đuốc: “Mẹ, có phải là Duy Ninh cũng bị mẹ ép chết như thế này
không?”
Giang Duy Ninh là cô Tư của nhà họ Giang, là mẹ của Giang Phú Tịch.
Một câu nói đã làm cho bước chân của Giang Phù Tịch đang đi lấy đồ ngừng lại, cô ta không quay đầu lại mà tiếp
tục đi vào trong phòng.
Sau đó một tiếng tát vang lên. Bà cụ Giang tát mạnh đến nỗi bàn tay run lên, giọng nói cũng run rẩy: “Giờ con mau
cút khỏi nhà họ Giang! Đợi khi nào não con tỉnh táo lại thì hãy trở về, nếu như con vẫn ngây dại như vậy thì không
cần về nữa!”
Giang Duy Nhĩ không hề do dự, cô đứng bật dậy, lảo đảo quay người, lê đôi chân nặng như chì bước từng bước ra
khỏi nhà họ Giang.
Trên con đường nhỏ rải đá, Tiết Băng Tuyết đi đến từ phía đối diện cô.
Anh ta gọi: “Duy Nhĩ.”


Giang Duy Nhĩ không quan tâm, chỉ lướt qua anh ta mà đi.
Anh ta giữ cô lại: “Duy Nhĩ.” Anh ta hơi dùng lực mà nắm lấy cổ tay cô, anh ta nhìn thấy đôi mắt sưng phù của cô,
không biết có phải là do chạy đến hay không mà mồ hôi trên trán anh ta chảy ròng ròng: “Đừng đi cùng anh ta.”
Giống như đang cầu xin cô vậy.
Giang Duy Nhĩ hất tay của anh ta ra, giọng nói khàn khàn vì khóc: “Băng Tuyết, anh ấy vẫn còn đang ở ngoài đầy
đợi tôi.” Cô vẫn phải đi. Tiết Băng Tuyết đưa ô cho cô: “Mưa sắp rơi rồi, em đừng đội mưa đi.”
Cô nói cảm ơn, nhận lấy ô rồi quay người đi ra khỏi cổng lớn nhà họ Giang.
Bầu trời âm u, mây đen che kín mặt trăng, trời cũng sắp mưa lớn, gió thổi khiến chiếc đèn lồng trước cổng nhà họ
Giang đung đưa, làm bóng người trên nền đất cũng lay động.
Tiếu Lân Thư đứng dưới ánh đèn nhìn cô.
Cô đi qua cánh cổng, đôi mắt đỏ ửng nhìn anh ta: “Đợi lâu rồi đúng không?”
Tiêu Lân Thư lắc đầu, anh ta bước về phía trước, cúi người ôm lấy cô, giọng nói vì gió mà lúc ẩn lúc hiện: “Duy
Nhi, em quay về đi được không? Nói mấy lời dễ nghe với mẹ đi, đừng để bà ấy tức giận, cũng đừng nói đỡ gì cho
anh.”
Cô nói: “Không được.”
Tiếu Lân Thư vòng tay ra sau lưng cô, siết chặt tay thêm chút nữa.
Anh ta cúi đầu, cô không nhìn thấy được đôi mắt anh ta đã ửng đỏ.
Anh ta biết mẹ đánh cô, mặt cô đã sưng lên rồi. Trước đây, cô vẫn luôn nhắc đến mẹ với anh ta, nói bà là một người
bảo thủ, vừa nghiêm khắc vừa không hiểu tình người, nhưng bà thương cô nhất trong năm đứa con.
Giang Duy Nhĩ dựa mặt lên vai anh ta: “Sắp mưa to rồi, anh còn không chịu đưa em đi à?”
Tiêu Lân Thư nói được, rồi lau hết nước mắt trên mặt cô: “Vậy thì đừng khóc nữa.”
Anh ta nắm tay cô, tiến vào trong màn đêm, hai chiếc bóng trên nền đất tựa vào nhau, bị ánh đèn giấy kéo dài ra.
Mấy giọt mưa đầu tiên chỉ rơi lách tách, không khí ẩm ướt, rồi dần trở thành mưa phùn.
Chiếc ô tô chạy như bay, Chu Từ Phưởng đội mũ, đeo khẩu trang đang nằm trên nóc nhà của một căn biệt thự cách
đó không xa, cô nhìn theo chiếc ô tô kia rất lâu, mở công tắc của tai nghe lên.
“Sương Giang.”
“Đây.”
Chu Từ Phưởng nhìn hướng chiếc xe đó đi nằm xuống rồi nói “Trong danh sách những người đăng ký dây treo


bình an của chùa Lăng Độ có Giang Duy Nhĩ không?”
Nửa phút sau, Sương Giáng trả lời: “Không có Giang Duy Nhĩ, nhưng có tên một người nữ khác là Giang Ngu.”
Cô Năm của nhà họ Giang, Giang Duy Nhĩ.
Vậy thì khớp rồi, phía trên dây treo bình màu vàng đó có một chữ”Thư” được thêu bằng chỉ xanh, giống hệt với
chiếc ở trên xe Tiêu Lân Thư.
Cửa sổ trên tầng hai không đóng, có gió thổi vào trong, chiếc rèm cửa bay loạn khắp nơi. Giang Chức vùi vào một
chiếc chăn rất dày, thưởng thức bức tranh chữ mà mấy hôm trước bà cụ đưa đến, tâm trạng có vẻ không yên ổn,
hình như đang nghĩ gì đó.
Tách trà trước mặt Tiết Băng Tuyết không hề dịch chuyển, anh ta cũng ngẩn người hồi lâu mới mở miệng nói: “Duy
Nhi, cô ấy đi rồi.”
Giang Chức thờ ơ nói: “Không phải anh đã dự liệu trước được kết quả này rồi sao?”
Anh ta dự liệu được rồi, với tính cách của Duy Nhi, video này vẫn chưa đủ để cắt đứt quan hệ của họ.
Tiết Băng Tuyết cảm thấy mất mát: “Tôi chỉ không nghĩ cô ấy không thèm hỏi một câu mà đã đứng về phía cậu ta
rồi.” Cô đã từng xem chiếc video này, nhưng có thà tự mình điều tra cũng không muốn phải chất vấn Tiếu Lân
Thư, càng không muốn nghi ngờ hay căm thù anh ta.
Cô thích Tiểu Lân Thư đến nhường nào cơ chứ?
Cô là người có tính cách quật cường nhất trong nhà họ Giang, từ trước đến giờ chưa cầu xin cũng như quỳ gối
trước ai. Mặc dù lúc nhỏ bà cụ Giang phản đối cô học Taekwondo, phạt cô chịu đánh, cô cũng không rơi nước mắt.
Nhưng hôm nay vì Tiêu Lân Thư mà cô làm hết những gì có thể, thậm chí không cần danh dự nữa.
“Băng Tuyết.” Giang Chức đặt tay lên bức tranh chữ, đột nhiên hỏi anh ta: “Anh có muốn di ấy không?”
Tiết Băng Tuyết không hề chần chừ “Muốn.”
Sức khỏe Giang Chức vẫn chưa hồi phục hắn, làn da trắng bệch như có thể nhìn thấu, bởi vì bệnh tật nên nhìn vào
hơi gầy gò, ánh mắt đầy lười biếng, anh nói: “Vậy thì anh phải hèn hạ hơn.”
Trong chốc lát, Tiết Băng Tuyết không biết nói gì.
Không phải là không muốn, mà là sợ làm sai, làm cho cô chán ghét, làm cho cô căm hận. Trên đời này, người mong
muốn cô có thể sống một cuộc sống bình yên, tốt đẹp nhất chính là anh ta, anh ta chỉ cần có sống hạnh phúc, mạnh
khỏe.
Bên ngoài cửa: “Cậu Ba.” Là A Quể chăm sóc bên cạnh bà cụ đang gõ cửa truyền lại vào: “Bà chủ mời cậu qua đây
một chuyến.”
Tiết Băng Tuyết biết bà cụ Giang có tính toán gì, anh ta vừa bước chân ra ngoài, ở phía sau, Giang Chức đã chậm rãi


nói: “Lần trước, có một chiếc xe muốn đâm chết tôi, tôi điều tra ra được một vài chuyện.”
Lúc này, ngoài cửa sổ vang lên một tiếng “âm“.
Tiếng sấm kéo theo tiếng mưa rơi đột ngột vang lên, làm cho Chu Từ Phưởng đang nằm thoải mái trên nóc nhà của
biệt thự bị dọa giật mình, sau đó những hạt mưa to đua nhau trút xuống, giọt mưa đập vào mặt cô làm cô thấy hơi
đau.
Thủ đô hay mưa quả rồi!
Cô lau đi nước mưa dính trên đầu, đi vào trong mái nhà để che mưa, co cụm người lại mà ôm chặt lấy mình. Mưa
càng ngày càng nặng hạt, Giang Chức cầm lấy một chiếc ô rồi lấy thêm một chiếc khác, vội vàng bước ra khỏi cổng
nhà họ Giang, lúc này A Vãn đang ngồi trong xe lập tức cầm ô chạy đi theo che phía sau.
“Ông chủ, mưa to như vậy mà cậu muốn đi đâu?”
Giang Chức đi rất nhanh, mưa rơi cũng rất to, không lâu sau tóc anh đã ướt nhẹp: “Đừng đi theo tôi.”
A Vãn vẫn chạy theo phía sau, anh ta khá to con, vì cầm một chiếc ô nhỏ nên đã bị ướt hết nửa người. Đúng thật là
lạnh đến thấu tim. Nhưng anh ta vẫn rất chuyên nghiệp: “Vậy sao được, lỡ như bị nước mưa ngấm vào, sao mà sức
khỏe của cậu chịu nổi?”
Nếu thế thì phiền phức chắc rồi, bà Tống nhà anh ta sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với anh ta mất.
Giang Chức đi phía trước đã dừng bước, nhìn ngó xung quanh.
Nhà cũ của nhà họ Giang ở nơi khá hẻo lánh, quanh đó chỉ có mấy căn biệt thự, những căn đó đều là của những
nhà quyền quý, A Vãn không biết cậu chủ nhà mình đang nhìn cái gì nên hỏi: “Cậu đang nhìn gì vậy?”
Giang Chức không quan tâm anh ta, chọn một nơi khá dễ thấy rồi bung chiếc ô trong tay ra đặt xuống đất. A Vãn
không hiểu: “Cậu đặt chiếc ô này ở đây làm gì?”
Giang Chức cầm lấy chiếc ô đen, bên dưới chiếc ô là gương mặt xinh đẹp, trắng bóc của anh, dáng vẻ như thần tiên
không nhiễm khói lửa trần gian, làm cho làn mưa phùn này như trở thành một cảnh tượng trong tranh. Ngay cả
giọng điệu cũng rất ôn hòa: “Tôi không thích chỗ đất này bị ướt, không được sao?”
Cái kiểu sáng nắng chiều mưa này giống hệt với bà Tổng đang thời tiền mãn kinh!
Quả nhiên hai người họ mới là mẹ con thật! A Vãn: “Được!” Cậu là chủ! Cậu nói gì cũng đúng hết! Giang Chức lại
quay đầu lại nhìn một lát rồi mới quay lại nhà.
Đợi khi người đã đi xa, Chu Từ Phưởng đang nấp ở một căn biệt thự nào đó mới đi từ trên nóc nhà xuống, nhặt
chiếc ô lên rồi lẳng lặng nhảy lên, một lần nhảy cao đến mười mét, cảm giác như là đang bay vậy!
Giang Chức không ngủ lại ở nhà cũ, mặc kệ bà cụ có giữ như thế nào thì vẫn muốn quay lại bệnh viện. Bà cụ không
còn cách nào nên phải người đưa anh về.
Hai mươi phút sau Chu Từ Phưởng mới đi đến bệnh viện, cô rón rén chui vào trong phòng bệnh.


“Đi đâu vậy?” Giang Chức ngồi trên giường bệnh, ánh mắt nhìn chằm chằm cô.
Chu Từ Phưởng đưa chiếc túi trong tay đến, nhìn túi truyền dịch một cái rồi lại nhìn đôi dép lê con thỏ màu hồng
đang nằm trên đất mà cô tặng cho Giang Chức: “Đi mua thạch trái cây.”
Một khi cô nói dối, ánh mắt sẽ dao động ngay lập tức.
Giang Chức không vạch trần cô, chỉ vẫy tay.
Chu Từ Phưởng chột dạ nên rất nghe lời, lập tức chạy đến.
Anh dùng mu bàn tay chạm vào mu bàn tay cô: “Tay lạnh như vậy, em không lạnh sao?”
Chu Từ Phưởng: “Tôi không sợ lạnh.”
Cô không nhạy cảm lắm với nhiệt độ, không sợ lạnh cũng không sợ nóng.
Giang Chức không quan tâm cô lạnh hay không, anh cương quyết muốn nắm lấy tay cô, cô vốn muốn tránh né
nhưng nhớ ra sức của mình rất lớn, có thể sẽ làm anh bị thương nên không dám động đậy nữa.
Giang Chức bưng chiếc cốc trong hộc tủ ra, đút đến bên miệng cô: “Uống đi.”
“Gì vậy?”
“Thuốc phòng cảm.” Cô ngầm mưa rồi, anh sợ cô sẽ ốm, nấu tận mấy cốc thuốc để đợi đến khi cô quay lại uống.
“O”
Chu Từ Phưởng ngoan ngoãn uống sạch.
“Chu Từ Phưởng.”
Lúc Giang Chức gọi đầy đủ tên của cô, thông thường là lúc rất nghiêm túc.
Chu Từ Phưởng cũng hốt hoảng đáp lại: “Đây.”
“Nếu có một ngày người khác không cho em ở bên cạnh tôi, vậy em sẽ làm như thế nào?” Anh nhớ đến Giang Duy
Nhĩ, cảm giác đến cùng cô ấy vẫn hơi chần chừ.
Nếu như bà cụ Giang làm như vậy với anh và Chu Từ Phưởng, anh có thể lật cả nhà họ Giang cho cô. Chu Từ
Phưởng hơi xấu hổ, ngại ngùng nhìn đi chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Chúng ta là bạn tốt.”
Con mẹ nó chứ bạn tốt cái gì!
Ai muốn làm bạn tốt với cô chứ không biết cô đã đè anh bao nhiêu lần trong mơ rồi!
Được thôi, anh đổi lại: “Nếu có một ngày, người khác không cho em làm bạn tốt với tôi nữa, em sẽ làm như thế


nào?”
Chu Từ Phưởng suy nghĩ một lát, nghiêm túc trả lời: “Tôi sẽ đánh nhau với người đó.”
Cô dùng cả từ đánh nhau này.
Đối với một người vẫn luôn thân thiện với người khác như cô, phải là chuyện bức xúc đến đâu cô mới dùng từ đó.
Mặc dù làm vậy hơi ẩu, nhưng mà…
Giang Chức nắm lấy tay cô, đặt lên đầu mình rồi nhẹ nhàng xoa tay cô: “Rất ngoan.”
Chu Từ Phưởng không hiểu động tác của anh lắm, anh đang muốn cô xoa đầu anh sao? Ồ, cô biết rồi. Cô giống như
đang xoa lông mèo mà xoa đầu Giang Chức. Có thể thấy Giang Chức rất vui, cười đến nỗi mắt tràn ngập sao sáng.
“Lâm Vãn Vãn.” Đột nhiên Giang Chức gọi một tiếng.
Chu Từ Phưởng cũng nhìn về phía cửa, móng tay Lâm Vãn Vãn bất cẩn cào lên cửa nên anh nghe thấy hết rồi.
Giang Chức thờ ơ nói một câu: “Còn dán tai vào cửa nghe lén nữa, tôi ngắt tai anh xuống đấy.”
A Vãn đang dán tai lên cửa: “!”
Anh ta vội vàng đứng thẳng, ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng


Giang Chức ra lệnh: “Bảo người chuyển giường sang đây.”
“O.”
A Văn không dám nghe lén nữa, ngoan ngoãn mà đi chuyển giường. Chu Từ Phưong là “y tá” của Giang Chức nên buổi đêm phải ở
lại chăm sóc. Bình thường có sống rất qua loa, tìm đại một chỗ là có thể ngồi suốt một đêm rồi: “Không cần phiền phức thể đâu, tôi
có thể ngủ trên sofa.”
“Không chuyển giường qua cũng được, em ngủ với tôi này.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom