• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (3 Viewers)

  • Chương 101

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


“Không chuyển giường qua cũng được, em ngủ với tôi này.” Anh dùng đôi mắt hoa đào như đang ngà ngà say mà
nhìn cô.
Ừm, an3h đang quyến rũ cố.
Chu Từ Phưởng đứng thẳng: “Tôi đi giúp A Vãn chuyển giường.”
Giang Chức: “…”
Cô nh1óc nhà anh đã ngồi trong lòng nhưng vẫn không hề rung động.
Chu Từ Phưởng bước ra khỏi phòng bệnh, đến giúp A Vãn chuyển9 giường. Đương nhiên A Vãn rất vui vẻ rồi, anh
ta cảm thấy cô Chu dán kính cường lực đúng là một người hiền lành, tốt bụng dễ gầ3n.
A Vãn không nhịn được mà thổ lộ tình cảm với cô: “Cô Chu.”
Chu Từ Phưởng: “Hả?”
Bình thường A Vãn khô8ng có đồng nghiệp, từ sáng đến đêm chỉ đi theo bên cạnh cậu chủ, càng không có bạn bè.
Khó lắm anh ta mới gặp được một người tri kỉ nên muốn kể khổ với cô: “Cô không cảm thấy tính khí cậu chủ nhà
tôi rất tệ sao?”
Chu Từ Phưởng đi dọc tường, cúi đầu: “Tính tình Giang Chức rất tốt.”
A Vãn tích một bụng đầy thù hận, không phun ra thì khó chịu: “Cậu chủ còn nhỏ nhen nữa.” Chu Từ Phưởng:
“Không có, anh ấy rất tốt.”
A Vãn cảm thấy cô Chụ dán kính cường lực quá lương thiện rồi, không biết được lòng người hiểm độc. Vì vậy anh
ta phải chỉ rõ cho cô thấy: “Vậy thì cô không biết rồi, cậu chủ gian xảo lắm, không chỉ tự mình làm chuyện xấu mà
còn rủ cả ông Ba..“.
Chu Từ Phưởng ngẩng đầu: “Anh Lâm.”
A Vãn bị từ “Anh Lâm” đầy xa cách kia làm cho ngẩn người.
Cô gái đã dừng bước lại, biểu cảm trên mặt rất nghiêm túc, hơn nữa còn mang theo vẻ tức giận, thậm chí trước giờ
cô chưa từng lườm người khác nhưng giờ cô lại lườm anh ta: “Anh còn vu oan cho Giang Chức nữa, tôi sẽ không
khách khí với anh đâu.”
Anh Lâm: “…”


Cô Chu dán kính cường lực bị cậu chủ bỏ bùa rồi sao?
A Vãn vẫn chưa hết quyết tâm: “Tôi không vu oan mà…”
Chu Từ Phưởng đã rất tức giận rồi, cô bỏ đi về phía trước, không muốn để ý anh ta nữa!
Buổi tối, trong bệnh viện rất yên tĩnh, ở khúc rẽ đầu kia có người đang gọi điện thoại, đứng cách một hành lang vẫn
có thể nghe được rõ ràng.
Người đó mặc bộ đồ bệnh nhân, một tay cầm điện thoại một tay đẩy cây truyền dịch. Mái tóc được uốn xoăn tít,
nhưng chắc vì ở trong bệnh viện không chăm sóc kỹ nên hơi xù.
Đây còn có thể là ai ngoài Minh Dương Hoa bị ma nữ dọa cho nhập viện nữa.
Lúc này, cậu Sáu nhà họ Minh đang chửi người trong điện thoại: “Con mẹ nó mày mới nói bậy!”
Chuyện là như thế này.
Không biết tên bạn xấu nào của cậu ta đã lan truyền chuyện cậu ta bị dọa đến nỗi nhập viện ra ngoài, mấy tên bạn
xấu khác lập tức cười nhạo, nói cậu ta kém.
Để chứng minh được mình không kém, cậu ta đã kể lại “tường tận” chuyện cậu ta gặp bên bờ biển hôm qua cho
đám bạn xấu kia nghe.
Vậy mà đám bạn xấu lại không chịu tin.
Con mẹ nó! Minh Dương Hoa nóng nảy: “Muốn ông đây nói bao nhiêu lần nữa, là ma nữ, ma nữ đó!”
Đám bạn xấu đó vẫn không tin, nói cậu ta quáng gà.
“Tao tận mắt thấy sao giả được? Con ma nữ đó còn có đôi mắt màu đỏ nữa!” Đám bạn xấu kia hỏi dáng vẻ ma nữ
kia như thế nào? Có phải là một con ma rất xinh đẹp không? Dáng vẻ thể nào sao? Minh Dương Hoa nhớ lại: “Lúc
đấy tối đen như mực, chỉ thấy được mắt chứ không thấy mặt.”
Nói đến đây, cậu ta đi vào trong góc rẽ rồi quay người sang thì nhìn thấy một đống đen như mực, vẫn may là vẫn
có mặt, khuôn mặt xinh đẹp, lạnh lùng, trông còn hơi bị quan. Còn là kiểu mà cậu ta thích nữa.
Ấn nút tắt điện thoại, cậu ta nắm lấy một lọn tóc, rẽ mái thành hình trái tim, một tay đẩy cây truyền dịch, một tay
khác đút túi. Ồ, đồ bệnh nhân không có túi, cậu ta làm bộ tìm tủi, dù sao động tác vẫn rất đẹp trai, không giống như
một thằng lưu manh mà giống mấy tên cầm đầu của đám lưu manh hơn.
Tên cầm đầu đám lưu manh dùng giọng côn đồ nói: “Cô em, cho xin WeChat nào.”
Lần thứ hai.
Lần trước là ở vườn Trúc của Phù Sinh Cư, cô đi giao đồ ăn, tên lưu manh này cũng muốn xin WeChat của cô.
Chu Từ Phưởng không muốn quan tâm đến tên lưu manh này nên đi vòng qua cậu ta.
Minh Dương Hoa trêu hoa ghẹo nguyệt vô số lần, thủ đoạn và da mặt đều không phải dạng bình thường, cậu ta
chạy theo: “Anh thấy em quen mắt lắm, chắc là chúng ta có duyên với nhau, thêm WeChat đi.”


Quen måt?
Đã gặp mấy lần rồi mà.
Rõ ràng là tên lưu manh này không nhớ cô.
Chu Từ Phưởng lạnh lùng nói: “Tôi không dùng WeChat.”
Còn có…
Cô quay đầu lại: “Tôi là ma nữ.” Cô dùng một tay che mặt mình lại, chỉ để lộ ra đôi mắt: “Trời tối đen như mực, chỉ
có mắt, không có mặt.”
Cô gái này được thật đấy.
Hơn nữa cô còn mặc một bộ đồ đen chỉ lộ ra đôi mắt, đúng là có thể dọa người khác, Minh Dương Hoa càng nhìn
càng thuận mắt: “Vậy thì cô ma nữ xinh đẹp, cho xin số đi.”
Biểu cảm của Chu *ma nữ” Từ Phưởng rất nghiêm túc: “Âm phủ không dùng điện thoại.”
Tên già đời trên tình trường Minh Dương Hoa: “…”
Nhưng với kinh nghiệm tán gái của cậu ta, tán lần một không được thì tán lần hai, cậu ta đang định tiếp tục…
Đột nhiên có một tiếng vang lên từ phía sau: “Minh Tiểu Hoa.”
Cậu Sáu nhà họ Minh ghét nhất bị người ta gọi là Tiểu Hoa.
“Còn gọi tôi là Tiểu Hoa lân..” Cậu ta quay đầu lại, khi nhìn thấy người mình định chửi thì lập tức cứng họng, khí
thể xụi lơ, giống như tên lưu manh tép riu gặp phải đàn anh của xã hội đen: “Anh… Giang Chức.” Phải chần chừ
mãi cậu ta mới thêm một chữ anh vào.


Quan hệ nhà họ Giang và nhà họ Minh không tệ cũng không tốt.
ở nơi Thủ đô này thì đâu đâu cũng có cậu ấm, nhưng Giang Chức thì lại là quý tộc của cả quý tộc.
Anh cũng đang mặc đồ bệnh nhân, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo măng tô đen, dài qua đầu gối, dáng vẻ tuấn tú, sắc mặt có
vẻ mệt mỏi, tốc độ đi đường cũng chậm rì. Đôi mắt xinh đẹp như hoa đào nhưng lại mông lung như đang ngà ngà say, khí chất làm
người khác phải kính nề.
Quan trọng là gương mặt này đẹp tuyệt trần.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom