• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (8 Viewers)

  • Chương 99

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Lúc này cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Giang Chức cong gối nhằm chống chăn lên cao, tiện tay cầm gối đè xuống vị trí bên cạ3nh: “Sao bà lại đến đây ạ?”
Bà cụ Giang chống gậy vào phòng: “Không đến thăm tổ tông nhà chúng ta, bà đâu thể nào ngủ1 được.”
Không chỉ có Giang Hiếu Lâm và Giang Phù Ly, mợ Hai họ Lạc cũng đến. Bà ấy đứng hầu bên cạnh bà cụ Giang,
cầm9 áo khoác cho bà cụ, sau đó kéo ghế để bà cụ ngồi xuống.
“Khoẻ hơn chưa?”
Tinh thần của Giang Chức không quá 3hăng hái nên anh chỉ đáp dạ, sau đó hơi nghiêng người, đặt tay lên chiếc gối
bên cạnh. Thấy trạng thái bệnh tật của anh, bà c8ụ cũng rất đau lòng, cất giọng khuyên nhủ: “Những ngày sắp tới
đừng đi quay phim nữa, cháu cứ nằm viện nghỉ ngơi cho khoẻ.”
Giang Chức đáp dạ. Bà cụ hỏi: “Người bên đồn cảnh sát đến chưa?” “Nam Sở đến rồi ạ.” Bà cụ cứ thấp thỏm
chuyện này, thế là hỏi ngay: “Vậy có manh mối nào mới không?”
Giang Chức lười biếng híp mắt, không lên tiếng.
Bà cụ Giang là người tinh mắt, lẽ nào không hiểu lòng dạ cháu mình sao, bà ấy quay đầu bảo: “Các người ra ngoài
chờ đi.”
Lạc Thường Phương không bình tĩnh thản nhiên được như Giang Hiểu Lâm và Giang Phù Ly, bà ta không giấu nổi
sắc mặt, ngoài mặt không vui nhưng chẳng dám nhiều lời, đành đưa hai người đứng hàng con cháu trong nhà ra
khỏi phòng bệnh.
Đợi những người đó ra ngoài và đóng kín cửa, bà cụ Giang mới hỏi Giang Chức: “Không lẽ có liên quan đến hai
đứa nó?”
Hai đứa nó, tức là bên gia đình con cả và gia đình con thử.
Giang Chức chuyển sang cong gối còn lại, tướng ngủ không giống ai, chống chăn lên thành hình gấp khúc. Anh nói:
“Trên mu bàn tay của hung thủ có vết cào?”
Hơi thở của cô gái nằm trong chăn nóng hổi, khiến anh cảm thấy hơi nóng.
“Ý cháu là Lâm Nhi ư?”
Giang Hiểu Lâm cũng không cố ý che giấu vết thương trên tay. Tối hôm qua, bà cụ Giang thấy vậy bèn hỏi anh ta bị
gì anh ta không chịu nói Không ngờ kẻ đầy Giang Chức xuống biển cũng bị cho đến mức trầy tay


Nào có chuyện trùng hợp như vậy. “Chuyện này khó nói.” Giang Chức cầm cốc lên, uống một ngụm nước ấm cho
trơn cuống họng: “Nếu anh ta muốn giết cháu thì tội gì làm bẩn tay mình.” “Có lẽ nó không đoán được cháu sẽ
nghĩ như thế nên cố ý đi ngược lại.” Cho nên cũng không thể loại trừ khả năng này.
“Con bé Phù Ly kia cũng thật là… sớm không đi muộn không đi, cử đúng ngay lúc cháu gặp sự cố mà không có mặt
trên thuyền.” Bà cụ cất giọng hầm hừ, khuôn mặt có vẻ tức giận: “Đứa nào đứa nấy đều không phải dạng vừa.”
Nhà họ Giang cũng không vinh dự vẻ vang như người ngoài nói, một gia đình thôi mà bao nhiêu vụ việc xảy ra,
sụp đổ chỉ là chuyện sớm muộn, chỉ chờ khi bà cụ này nhắm mắt xuôi tay thôi. Giang Chức không nói thêm, tỏ thái
độ rằng: “Bà đừng nhúng tay vào vụ này, lỡ như điều tra ra người ở nhà họ Giang chúng ta, vậy thì bà sẽ phiền
phức đấy.”
Bà cụ không đồng ý, bàn tay nắm chặt gậy chống, thái độ cũng trở nên cứng rắn: “Có gì đâu mà phiền, cảnh sát
trừng trị được thì cứ để họ trừng trị, nếu không thì người đó khiến cháu thành ra thế nào, bà sẽ cho nó thành ra thế
nấy. Những chuyện khác còn có thể đóng cửa giải quyết, nhưng thủ đoạn giết người tàn nhẫn như thế không được
phép hoành hành.”
Họ đều cùng một nguồn gốc, chưa đến mức cực chẳng đã, bà ấy sẽ không ép họ đến bước đường cùng.
“Quý bà họ Hứa ơi.” Chỉ có Giang Chức mới dám trêu bà cụ như thế: “Đừng làm gì cả, không phải bà thường dạy
cháu rằng nói năng phải lịch sự nhẹ nhàng sao?”
Thế mà bà bị chuyện này kích thích đấy!
Bà cụ Giang bị anh chọc cười: “Cháu cũng đều giống thế, học đủ thói lưu manh ngoài đường đấy.” Để anh bớt chọc
cười thêm, bà cụ bày ra bộ mặt nghiêm túc: “Không nhắc chuyện đó nữa, đổi lại cháu nói cho bà nghe xem nào,
người chạy việc vặt của cháu có chuyện gì à? Lúc cháu gặp sự cố, người đó ở đâu?”
Người nào đó nằm dưới lớp chăn hơi giật mình.
Giang Chức đổi tư thế nằm, bàn tay cũng luồn vào trong chăn một cách tự nhiên, chạm vào đầu ai đó rồi vuốt ve:
“Không liên quan đến người ấy.”
Coi “tổ tông” của anh gây chưa này, nằm co ro giấu mình trong chăn mà người ngoài đều không thấy rõ.
Sau này phải giám sát cô ấy ăn cơm thôi. “Tại sao lại không liên quan? Cầm tiền thuê tận mấy chục triệu tệ mà còn
để kẻ khác thừa dịp sơ hở, bà thuê người này được ích gì chứ?” Dĩ nhiên bà cụ cực kỳ bất mãn với người chạy việc
vặt kia, thuê với giá
cao cũng không được tích sự gì.
“Người đó đã nhảy xuống biển cứu cháu.” Giọng điệu của anh vô cùng cứng cỏi, giống như không ai có thể nói
thằng anh.
Tính nết Giang Chức thể nào, lẽ nào bà cụ không hiểu? Có bao giờ anh che chở người khác như vậy đâu, bao che
thế này đúng là rất lạ.
“Sao cháu còn nói đỡ cho người đó?”


Giang Chức sở mu bàn tay nhỏ bé lành lạnh của cô gái trong chăn, bây giờ cô rất ngoan ngoãn, mặc cho anh xoa
bóp sờ nắn, trêu đùa đến mức tâm trạng tốt lên. Anh nói: “Đánh giá dựa trên thực tế thôi ạ.”
“Còn tên trợ lý đầu to của cháu nữa, sao cậu ta cũng không đi theo?” Đến tận bây giờ bà cụ cũng chưa nhớ được tên
của Lâm Vãn Vãn, cứ gọi anh ta là đầu to này đầu to nọ. Nhắc đến đầu to, Giang Chức đang hào hứng trở nên chán
nản: “Anh ta say tàu.”
Toàn là mấy người kiểu gì vậy trời!
Giang Chức thúc giục: “Khi nào bà về ạ?“.
Tên nhóc này còn biết đuổi người ta cơ đấy. “Ngại bà già này dông dài hả?” Giang Chức hơi cụp mắt: “Cháu mệt
quá, buồn ngủ ạ.”
Bà cụ Giang bật cười, mắng vài câu tiểu tổ tông rồi đứng dậy: “Bà sẽ bảo người theo dõi Lâm Nhi với Phù Ly, cháu
cũng đừng lơ là. Tối nay bà chọn một số người giỏi võ đến đây gác đêm cho cháu.”
Giang Chức đáp dạ, mệt mỏi hết sức. Bà cụ Giang dặn dò thêm vài câu rồi mới đi.
Đợi cửa đóng lại, trong phòng bệnh không còn tiếng ai, đồng nhỏ dưới gối mới cử động nhè nhẹ, đồng thời thò ra một ngón tay và chọt chọt cánh tay Giang Chức.
“Đừng nhúc nhích.” Giang Chức ném gối đầu đi: “Cọ tôi ngứa quả.”
Nghe anh lên tiếng, Chu Từ Phưởng mới dám nói: “Đi chưa?” “Đi rồi.”
“Vậy tôi ra nhé.” “Ra đi.”
Đống nhỏ trong chăn xê dịch từng chút ra sau, đầu cũng từ từ ngoi lên. Cô vừa ló đầu ra, một gương mặt tuyệt đẹp
đã sáp lại. “Giang…”
Giang Chức dứt khoát hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì nghẹn của cô.
Chu Từ Phưởng: “!”
Tại cô dần dần đỏ lên.
Cô sững sờ ba giây rồi nhảy vọt về phía sau…
Rầm… sập giường rồi. Giang Chức thầm muốn trộm hương, vậy mà bây giờ nửa người chạm đất, nửa người vắt
vẻo trên giường bệnh: “…”
Lúc này đây, ngoài cửa có tiếng người. “Con cầm đàng hoàng, đừng làm đổ canh của mẹ đấy.” “Da.”
“Giang Chức cậu ấy…”
Cửa không khoá, xoay phát là mở ngay.
A Vãn với bà Tổng vừa đẩy cửa vào: “…”


Ngoài ra có cả Song Hỉ được bà Tống yêu thương chiều chuộng: “Quác quác!” Bây giờ đúng là xấu hổ thật! Xoảng,
xoảng, xoảng… Giá đỡ truyền dịch đang lung lay sắp ngã, Chu Từ Phưởng nhanh tay lẹ mắt, lập tức nhấc cả tay lẫn
chân, giữ cho túi truyền dịch ổn định.
Cô lo lắng nhìn Giang Chức: “Anh có bị ngã không?”
Nơi ghim kim hơi đau.
Giang Chức nói: “Không có.” Anh họ những sắc mặt không thay đổi.
Chu Từ Phưởng vô cùng tự trách, nhấc giá truyền dịch rồi chủ động đến đỡ Giang Chức dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn
của cô đỏ bừng, cô nhận lỗi với anh: “Tôi không nên nhảy lung tung, cái giường này…” Giọng nói của cô ngày càng
nhỏ: “… Nó không chắc.”
Chu Từ Phưởng không dùng nhiều sức lắm thật, nếu cô dốc hết sức lực, cải giường này đã thành mảnh vụn. Thật là
phiền phức, tại sao sức lực của cô lại lớn đến vậy, sau này phải cẩn thận hơn nữa để che chở Giang Chức thôi, tuyệt
đối không thể chạm vào anh.
“Ừ, không phải lỗi của em.” Giang Chức nhìn lướt qua chiếc giường sang trọng đã gãy làm đôi, giường bệnh VIP
được làm từ gỗ, mặt anh vẫn không đổi sắc, hơn nữa còn giúp cô gái của mình chối bỏ trách nhiệm: “Tất cả là lỗi
của giường”
Chu Từ Phưởng rầu rĩ cúi đầu.
Đôi mẹ con nào đấy nhìn nhau, sau đó bày ra bộ mặt gặp biến cố không sợ hãi của người từng trải.
A Vãn: “Ông chủ có cần chúng tôi tránh đi không ạ?” Anh ta quan tâm săn sóc thế mà. Giang Chức không hề lúng
túng hay chột dạ trước tình cảnh “bắt gian tại giường”, anh mặc quần ca rô dành cho bệnh nhân, thản nhiên giống
như công tử thế vô song*.
(*) Trích từ câu “Mạch thượng nhân như ngọc, công tư thế vô song”: Người ở trên đường đẹp như ngọc, các công tử
trên đời không ai sánh bằng.
“Đi đổi giường khác cho tôi.” Anh nói thêm: “Đổi cái nào chắc chút.” A Vãn thầm nghĩ, không lẽ bọn họ đánh nhau
trên giường sao?
Đương nhiên chuyển đổi giường không nhanh được, A Vãn phải giúp ông chủ nhà mình đổi phòng bệnh trước.
Lúc điền đơn yêu cầu thay đổi giường bệnh, ở hàng lý do, A Vãn quả quyết điền là… vận động dữ dội.
Ù uôi, coi trí thông minh tuyệt vời của anh ta kìa.
Đây là lần đầu bà Tổng gặp Chu Từ Phưởng, không nén nổi tò mò, âm thầm quan sát con gái nhà người ta rất lâu.
Môi hồng răng trắng, bà càng ngắm càng thích.
“Cháu chính là cô Chu nhỉ.” Bà Tống có khuôn mặt tròn trịa, vóc dáng thì phải nói là… vô cùng cao to, mái tóc uốn
lọn kiểu Tây như mì ăn liền, trên những lọn tóc xoăn còn ghim kẹp tóc dành cho các cô gái trẻ.
Hoá ra vóc dáng của A Vãn giống mẹ anh ta.
Chu Từ Phưởng đứng nghiêm chỉnh như thể đối phương là người phỏng vấn mình: “Dạ phải ” Bà Tống vui vẻ nở


nụ cười, đôi mắt híp thành khe nhỏ: “Bác là mẹ của Vãn Vãn.” Chu Từ Phưởng hơi sợ người lạ nên mãi không dám
ngẩng đầu, cô khom lưng chào bà: “Chào bác ạ.”
, giống như học sinh tiểu học vậy.
Rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện.
Bà Tổng giống như “mẹ vợ nhìn con rể”, càng nhìn càng hợp mắt, tiện thể vuốt lông con gà trống trong lòng mình:
“Song Hỉ, mau chào chị ấy đi.”
Song Hỉ mặc váy len đan tay màu hồng nhạt: “!”
Chu Từ Phưởng: “…“.
Bà Tống vô cùng niềm nở, tự nhiên như đã quen thuộc: “Bác nghe Vãn Vãn nói Song Hỉ là con gà cháu tặng cho
Giang Chức.”
Chu Từ Phưởng nhìn con gà trống mặc váy hồng, nét mặt hơi ngơ ngác.
Giang Chức thầy cô ngây ra như cây cọc gỗ, anh bèn kéo cô ngồi xuống: “Nó chính là con gà thả vườn mà em tặng
tôi.” b, thì ra nó là con gà rải phân lên người Giang Chức.
Chu Từ Phưởng nhìn con gà trống, quan sát nó kỹ càng: “Hình như nó có thịt hơn rồi.” Béo hơn trước nhiều, chân
gà cũng phì ra, nếu làm thịt ăn sẽ bổ lắm…
Bà Tống dịu dàng vỗ về Song Hỷ: “Cháu với Giang Chức đều bận, dù sao bác ở nhà cũng rảnh rang, cứ trông nó
giúp các cháu trước. Nếu sau này các cháu muốn tự mình nuôi thì lại đón nó về, nuôi một thời gian rồi sẽ thân
thiết.”
A Vãn càng nghe càng thấy sai sai, sao cứ có cảm giác mẹ mình đang nuôi cháu nội ấy.
Nhắc đến Song Hỉ rồi lại nói đến chuyện này.
Bà Tống bắt đầu nói chuyện nghiêm chỉnh: “Đã bắt được kẻ đẩy cháu chưa?”
“Chưa ạ.” Giang Chức kéo tay Chu Từ Phưởng mà đùa nghịch, cô rút tay về, anh lại kéo tiếp, mãi không biết chán.
“Cái thứ trời đánh thánh đâm ấy!” Bà Tổng phát cáu, cơn giận ngút trời: “Vãn Vãn, ngày mai con chuyển sang đây
trải chăn nằm ngay dưới sàn phòng Giang Chức, sau này không thể để lạc mất cậu ấy nữa.”
A Vãn thật sự không thích mẹ gọi mình là Vãn Vãn.
Anh ta từ chối với lý do: “Cậu ấy thích sạch sẽ.”
Bà Tổng nói năng giống như nốc hết nửa ký hạt tiêu, vừa cay vừa sặc muốn chết: “Con còn không biết xấu hổ mà
nói à, Song Hỉ còn chịu khó tắm rửa hơn con đấy.”
“Con…”
“Con cái gì hả? Nếu không phải con say tàu, làm sao Giang Chức bị người ta đẩy xuống biển?”


A Vãn: “…”
Được rồi, tất cả đều là lỗi của anh ta, anh ta không nên say tàu, không nên không thích tắm rửa, lại càng không nên
ra đời! “Anh ta ở lại đây không tiện đâu.” Giang Chức lên tiếng. Bà Tổng lập tức nở nụ cười như mấy cô gái trẻ:
“Không tiện thì thôi vậy. Nếu không ở lại được, vậy sau này bác bảo Vãn Vãn đi sớm về muộn hơn chút nhé.”
A Vãn: “…”
Đây không phải là mẹ anh ta, đây là mẹ của Giang Chức mới đúng.
Từ hôm nay trở đi, anh ta là trẻ mồ côi.
“Vãn Vãn, mau rót canh cho Giang Chức uống.”
A Vãn không chịu khuất phục tầm ba giây:“..Dạ.” Thôi, ai bảo bề ngoài anh ta xấu xí.
A Vãn rót một bát canh, bà Tổng đưa cho Giang Chức. A Vãn rót thêm bát nữa, bà Tống lại đưa cho Chu Từ
Phưởng: “Tiểu Phương à, cháu cũng uống miếng đi.”
Tiểu Phương nhận bát canh: “…” Tiểu Phương chưa quen với biệt danh mới đầu.
Đến bát canh thứ ba, bà Tống tự uống. Sau khi bình giữ nhiệt cạn khô, lòng A Vãn cũng lạnh theo, Bà Tống cười
tươi như hoa nở xuân về: “Còn hai người các cháu nữa, cho dù tuổi trẻ hàng hực cũng không nên giày vò bản thân
như vậy, dù sao cũng nên chờ cơ thể khoẻ lại rồi hãy…”
Bà Tổng giả vờ cất tiếng ho, không có mặt mũi để nói. Giang Chức “tuổi trẻ hừng hực” hiểm khi lúng túng như vậy,
còn Chu Từ Phưởng sắt thép “tuổi trẻ hừng hực” lại nghe không hiểu mấy câu nói đầy ẩn ý này.
Bà Tống là người thân thiện hay nói, ngồi trong phòng bệnh khoảng mười phút thôi mà bà kể từ chuyện A Vãn bảy
tuổi tè dầm đến chuyện năm mười bảy tuổi, anh ta thi đấu Quyền Anh mà căng thẳng đến mức ngất xỉu.
Suốt quá trình nghe bà kể chuyện, A Vãn sống không còn gì luyến tiếc.
Chờ hai mẹ con nhà bà Tổng đi rồi, Chu Từ Phưởng nói với Giang Chức: “Mẹ của Vãn Vãn là người rất tốt.”
“Vãn Vãn?” Chói tai, thật là chói tai, Giang Chức cực kỳ không thích, anh kéo đồ Chu Từ Phưởng nhằm tóm người
về bên cạnh mình: “Lâm Vãn Vãn có một biệt danh.”
Chu Từ Phưởng: “Hả?”
Giang Chức thuận miệng nói bừa: “Là Lâm Đại Tràng.” Chu Từ Phưởng tin anh mà không nghi ngờ gì cả, hơn nữa
còn sửa miệng: “Ờ, mẹ của Lâm Đại Tràng là người rất tốt.” Ngoan lắm. Giang Chức không kìm được xoa đầu cô:
“Ừ, ngoan lắm.” Anh nói cụ thể hơn với cô: “Trước đây mẹ của Lâm Đại Tráng mắc bệnh nhiễm trùng đường tiết
niệu, anh trả tiền phẫu thuật cho bà ấy.”
Về phần Lâm Vãn Vãn vì chuyện đó nên ký hợp đồng bản thân ba mươi năm thì không cần kể.
Chu Từ Phưởng nghe xong thì rất cảm động: “Anh thật sự là người tốt bụng.”


Giang – người tốt bụng vĩ đại – Chức: “…”
Chu Từ Phưởng nhìn thời gian, thấy không còn sớm nữa: “Vậy tôi về đây.”
Giang Chức không chịu cho cô đi: “Về làm gì?”
Cô khoác ba lô lên lưng: “Phải đi làm nữa.”
Giang Chức kéo ba lô của cô lại, đồng thời xách cả người cô lên, cất giọng nửa dỗ dành, nửa lừa gạt: “Đừng đi, ở lại
đây làm việc cho tôi được không?”
“Vậy tôi làm gì?” Làm gì cũng được hết.
Anh ho khan, thở gấp như thể rất ốm yếu, đáng thương tội nghiệp: “Làm y tá cho tôi, tôi chưa có người chăm sóc.”
Cô nghiêm túc suy nghĩ: “Được.”
Chu Từ Phưởng đồng ý quá nhanh, Giang Chức không ngờ tới: “Đồng ý rồi à?” Cô rất sợ người khác lại đến hãm
hại anh: “Ừ.”
Giang Chức mỉm cười, để lộ chiếc răng khểnh. Anh nằm xuống giường, vươn bàn tay ngọc ngà trắng mịn đến trước
mặt: “Vậy em lau tay cho tôi trước đi.”
Đương nhiên Giang Chức không nỡ bảo Chu Từ Phưởng hầu hạ mình, trái lại bệnh nhân như anh lại ân cần bưng
đồ ăn thức uống ngon lành đến trước mặt cô. Anh phát hiện hình như Chu Từ Phưởng rất thích ăn vặt, nhất là đồ
ngọt, hơn nữa còn có khá nhiều món mà cô chưa từng ăn, giống như không có tuổi thơ vậy.
Giang Chức bảo A Vãn đi mua một đống đồ ăn vặt về để Chu Từ Phưởng thưởng thức no nê.
Buổi chiều, Kiều Nam Sở đến đây một chuyến, từ xa đã trông thấy tiểu tổ tông Giang Chức thường hay cáu kỉnh,
thế mà bây giờ một tay cầm thạch trái cây, một tay cầm kẹo que đưa đến trước mặt Chu Từ Phưởng, nói rằng
không thể ăn nhiều, phải đợi ăn cơm xong và chỉ được ăn một món.
“Thích món nào nè?”
Giọng điệu của Giang Chức… Kiều Nam Sở cảm thấy không khác gì mỗi khi ông anh họ cuồng con gái nhà mình cất
giọng dỗ dành con.
Chu Từ Phưởng chọn thạch trái cây: “Món này.” Trước đây cô chưa từng ăn nên không phát hiện thạch trái cây này
cực kỳ ngon, đây là món cuối cùng rồi. Giang Chức giúp cô xé bao bì: “Lâm Đại Tráng, anh đi mua thêm ít thạch
trái cây nhé.”
Lâm Đại Trảng: “…” Trên thế giới này, người đáng ghét nhất chính là Giang Chức, người đáng ghét thứ hai là bà
Tống.
A Vãn ngập tràn oán giận quay đầu thì bắt gặp Kiều Nam Sở. Hiếm khi Kiều Nam Sớ mặc đồng phục cảnh sát
thẳng thơm như vậy: “Cậu nằm viện mà thoải mái quá nhỉ.”
Giang Chức không màng lời trêu chọc của anh ta, nhét vài viên kẹo dẻo vào miệng Chu Từ Phưởng: “Em với Lâm
Đại Trang đi mua thạch trái cây được không? Chọn vị mà em thích ấy.”


Anh muốn tách cô ra.
Chu Từ Phưởng nói được.
Đợi họ đi rồi, Giang Chức mới hỏi Kiều Nam Sở: “Điều tra thế nào rồi?”
Kiều Nam Sở kéo ghế ngồi xuống, lột vỏ kẹo rồi bỏ vào miệng: “Vụ án này hơi phiền phức.” “Là sao?”
“Không khéo rồi, chỉ tính vết cào trên mu bàn tay thôi đã bắt được ba tên, ngoài ra còn một người có mu bàn tay bị
bỏng.”
Trái lại cũng không ngoài dự đoán của Giang Chức: “Mấy tên đó là ai?”
Kiều Nam Sở đưa ảnh chụp trên di động cho Giang Chức xem: “Không khéo hơn nữa là, bọn họ đều thù hận với
cậu, không ít thì nhiều.”
Bốn kẻ bị tình nghi không hề liên quan đến nhà họ Giang, mà lại dính líu tới nhà họ Lạc.
Không ngoài dự đoán của Giang Chức cho lắm: “Tất cả họ đều có chứng cứ vắng mặt ở hiện trường à?”
Kiều Nam Sở nói từng người một: “Hoàng Bái Đông nói rằng lúc ấy anh ta đang ở trong phòng khách trên tầng hai
của du thuyền và gọi điện cho Giang Phù Ly, kiểm tra lịch sử trò chuyện thì thấy thời gian trùng khớp, nhưng
không loại trừ khả năng anh ta vừa gọi điện vừa gây án.”
Hoàng Bái Đông đã quen thuộc với Kiều Nam Sở và Giang Chức, bởi vì đối phương chính là trợ lý đắc lực của
Giang Phù Ly.
“Vết cào thì sao? Cào như thế nào và cho bao giờ?”
“Sáng hôm nay bị người tình cào.” Kiều Nam Sở và giấy gói kẹo thành nằm rồi ném vào thùng rác, lười biếng duỗi
đôi chân dài: “Thẩm vấn người tình của anh ta rồi, tạm thời không có vấn đề gì.”
Giang Chức như suy tư điều gì đấy.
Kiều Nam Sở nói tiếp: “Lúc đó Hàn Phong và Lạc Thường Đức ở chung với nhau trên tầng hai, không có camera
giám sát chứng minh, hai người họ làm chứng cho nhau. Mặt khác, tay của Lạc Thường Đức là do tối hôm qua bị
bỏng ở nhà, vì vết bỏng khá nặng nên không thể nào chứng minh trước đó có vết cào hay không.”
Hoàng Bải Đông là người bị tình nghi số một, Hàn Phong và Lạc Thường Đức là số hai với số ba.
Bất kể là nhà họ Giang hay nhà họ Lạc, bên nào cũng có kẻ thù lâu năm của Giang Chức, đều có động cơ giết người.
Giang Chức gối lên cánh tay mình, tay áo ngoài hơi trượt xuống, để lộ một góc miếng dán bốn cạnh màu trắng:
“Tay của Hàn Phong là do ai cào?”
“Anh ta nói là Lạc Thanh Hoà, bởi vì làm việc bất lợi. Pháp y đang khám nghiệm trên cơ thể anh ta, kết quả vẫn
chưa ra.”
Hàn Phong là thư ký của Lạc Thanh Hoà, hai người họ ngồi chung một chiếc thuyền, có khả năng rất lớn sẽ thông
đồng làm chứng cho nhau


“Chỉ còn Giang Hiếu Lâm là không có gì chứng minh, anh ta nói rằng ở trong phòng khách một mình, còn vết cào
trên tay…” Tên đó đúng là đồ điện: “Bảo là chuyện riêng không thể trả lời.”
Trừ Giang Hiểu Lâm ra thì ba người còn lại, bất kể thật hay giả đều không có chứng cử vắng mặt ở hiện trường,
hơn nữa đều có lý do thoái thác. Nhìn từ bên ngoài, Giang Hiếu Lâm là người đáng bị nghi ngờ nhất.
Kiều Nam Sở đánh giá tiếp: “Mấy người bị tình nghi này, người nào cũng có vấn đề.”
“Vậy thì theo dõi từng người thôi.” Giang Chức lấy bản ghi chép trong ngăn tủ ra rồi đưa cho Kiều Nam Sở: “Tôi
chỉ vẽ đơn giản vài nét bút, trước tiên cậu hãy điều tra chiếc đồng hồ kiểu nam này.”
Kiều Nam Sở nhìn xem rồi nở nụ cười: “Cậu ẩm Chức, kỹ thuật vẽ tranh của cậu…”
Đúng là khó nói thật.
Giang Chức lạnh lùng liếc anh ta.
Kiều Nam Sở không trêu chọc nữa, anh ta khép quyển tập lại: “Trên tay cậu dán thứ gì thế?”
Giang Chức vờ như vô tình vén tay áo, trong mắt lóe lên sự hả hê: “Miếng dán giữ nhiệt, Chu Từ Phưởng dán cho
tôi đó.” Trên người anh dán tổng cộng bổn miếng, tất cả đều do Chu Từ Phưởng dán.
Còn khoe khoang nữa nhỉ. Kiều Nam Sở cười mắng: “Được rồi đấy!”
Chập tối.
Giang Chức nhận được cuộc gọi từ nhà tổ, nói rằng bà cụ Giang với Giang Duy Nhĩ cãi nhau ầm ĩ. Lúc anh đến nhà
tổ thì bắt gặp Tiêu Lân Thư ở ngoài cửa.
Khi ấy trời đã tối, Tiêu Lân Thư đứng dưới chiếc đèn lồng to lớn ngoài cửa nhà họ Giang, sống lưng anh ta thẳng
tắp, bóng người lẻ loi in hằn dưới đất trông thật đều hiu. Giang Chức xuống xe, đi ngang qua anh ta thì chợt dừng
lại. Buổi tối lạnh lẽo, anh khoác áo bành tố trên người, họ nhẹ: “Về đi, anh không vào được cửa nhà họ Giang chúng
tôi đâu.”
Tiêu Lân Thư vẫn đứng yên không nhúc nhích, trong mắt không còn ánh sáng, hơn nữa chẳng có thần thái nào, anh
ta chỉ nói: “Duy Nhi đang khóc ở trong đó.” Giang Chức nhìn anh ta: “Cho nên?” Anh ta đứng dưới ánh đèn, nhìn
từ xa, trông anh ta bất lực mà vô cùng kiên quyết: “Tôi không thể đi.”
Vậy thì cứ đứng đó.
Giang Chức vào nhà, từ xa đã nhìn thấy mọi người trong sân. Tấm màn sân khấu được dựng trên bãi cỏ ngoài trời,
hình được chiếu trên bức màn ấy khi thì tối, khi thì sáng, nhìn không quá rõ, mờ mịt mơ hồ nhưng vẫn có thể nghe
rõ tiếng người la lớn.
“Kêu đi!”
“Có đau hay không?”


“Không kêu thì tôi sẽ quất chết cậu!”
Giang Chức đến gần, thấy rõ hình chiếu trên bức màn sân khấu. Cận Tùng dùng thắt lưng đánh người đến mệt mỏi, sau đó đổi sang
tàn thuốc, dí hết toàn bộ xuống tấm lưng trần của Tiêu Lân Thư.
Anh ta không mặc quần áo, nằm đó không khác gì thi thể, không hề kêu đau mà cũng không cầu xin tha thứ.
Chủ tớ nhà họ Giang đều có mặt ở đây, mọi người im lặng không lên tiếng. Bà cụ Giang đứng cạnh bức màn sân khấu mà tái mét mặt
mày, Giang Duy Nhĩ quỳ gối trước mặt bà ấy, bật khóc nức nở: “Con cầu xin mẹ mà, đừng chiều nữa…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom