• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (6 Viewers)

  • Chương 98

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ xe đang lùi về sau nhanh như gió.
Chu Từ Phưởng đeo tai nghe vào: “Sương Giáng.”
Sương Giang biết3 cô muốn hỏi gì nên lập tức trả lời lại cô: “Tôi đã sao chép lại thông tin khách mời và camera giám
sát trên du thuyền rồi, nhưng tầng 1 và tầ1ng 2 không mở camera giám sát nên không có nhiều thông tin hữu ích.”
Chu Từ Phưởng lái xe bằng một tay, gió thổi tóc cô rối tung nên c9ó đội mũ vào: “Người nhà họ Giang đã lập hồ sơ
vụ án chưa?”
“Rồi, bà nội của Giang Chức đã ra mặt rồi.” Cô suy nghĩ trong chốc lát rồi3 hỏi: “Có thể bắt đầu từ phía đồn cảnh
sát không?” “Tôi thử xem sao.”
Nói cảm ơn xong thì Chu Từ Phưởng đánh tay lái, quay ngược đầu x8e lại.
Bên trong phòng bệnh, Tiết Băng Tuyết vừa sơ cứu cho Giang Chức xong.
Tiết Bảo Di lo lắng đến đi qua đi lại: “Thế nào rồi?”
Tiết Băng Tuyết đeo ống nghe vào cẩn thận lắng nghe một lúc rồi tháo ra: “Bị tràn dịch màng phổi, cần phải tiến
hành chọc hút dịch.” Tình trạng phổi của Giang Chức rất tệ, lại còn bị đuối nước nữa, tràn dịch màng phổi là điều
đã nằm trong dự đoán, nếu cậu ấy không vội vàng chạy đi gặp Chu Từ Phưởng thì lúc này đã chọc hút dịch cho cậu
ấy rồi.
Cậu ấy cũng giỏi nhịn ấy chứ, vác cái thân xác bệnh tật này đi gặp người thương.
Giang Chức khép hờ đôi mắt lại: “Anh làm đi.”
“Chuyên môn của tôi là Đông y.”
Anh uể oải nằm cuộn trên giường bệnh, đôi dép lê mà Chu Từ Phưởng tặng được đặt ngay bên gối, anh không có
sức, ngay cả ngón tay cũng không muốn động đậy: “Tôi không tin người khác.” Mặc dù chuyên môn của Tiết Băng
Tuyết là Đông y nhưng kỹ năng phẫu thuật của anh ta lại không hề thua kém bác sĩ ngoại khoa. “Cởi áo ra đi, tôi
châm cứu cho cậu trước.”
Giang Chức cởi áo khoác ra và vén áo bệnh nhân lên.
Tiết Bảo Di nhìn chằm chằm không rời mắt, sau đó cảm thán: “Cậu ấm Chức, cậu trắng thật…” Lại thêm một câu
cảm thán “Trời đụ cậu có cơ bụng luôn hả!”


Mấy múi bụng ấy…
Trời đụ! Ngay cả anh ta cũng ao ước.
Giang Chức liếc xéo anh ta một cái, kéo tấm chăn che lại: “Ra ngoài.”
Ô kìa, còn e thẹn nữa kìa. Tiết Bảo Di lầm bầm, không ra ngoài: “Đều là đàn ông con trai với nhau mà, làm gì vậy.”
Giang Chức mở mắt ra, đôi mắt hoa đào sáng ngời kết hợp với dáng vẻ ốm yếu lại vô cùng mê hoặc, nhưng những
lời nói ra lại rất kinh khủng: “Bọn đàn ông con trai mà ông đây bẻ cong còn ít hay sao?”
Đàn ông con trai Tiết Bảo Di: “…”
“Bảo Di.” Tiết Băng Tuyết lên tiếng: “Cháu ra ngoài đi, đừng ở đây cản trở chú.”
Mình vẫn phải nghe lời của chủ, Tiết Bảo Di lầm bầm rồi đi ra ngoài.
Tiết Băng Tuyết đeo găng tay vào và lấy kim châm, vén áo của Giang Chức lên, anh ta châm kim rất nhanh và rất
nhẹ nhàng: “Cậu làm sao vậy?”
Cánh tay của Giang Chức đặt lên cổ, cầm đôi dép lê mà Chu Từ Phưởng tặng nghịch trong tay: “Làm sao là làm
sao?” “Chẳng phải cậu đã từng luyện tập hay sao? Sao lại bị người ta đẩy xuống biển vậy?” Không có lòng phòng
bị như vậy, không giống tác phong của Giang Chức. Anh nói một lí do qua loa: “Do sơ suất, lúc ấy đang nghĩ về
Chu Từ Phưởng.”
Tiết Băng Tuyết không biết phải nói gì nữa, Chu Từ Phưởng có ảnh hưởng rất lớn đối với anh.
Giang Chức đổi chủ đề: “Bà cụ nhà tôi đã nói chuyện với anh rồi à?”
“Ù.”
Không cần phải hỏi, Giang Chức cũng có thể đoán ra được bà cụ đã nói gì, ba chữ “Giang Duy Nhĩ” này chính là
thể đánh bạc tốt nhất: “Hầu hết người nhà họ Giang đều theo chủ nghĩa vị kỷ, anh cũng đừng tỏ ra cao thượng
quá.”
Bà cụ biết giở mưu ma chước quỷ, Giang Chức cũng biết.
Chỉ có Tiết Băng Tuyết không thích giậu đổ bìm leo. Anh ta còn hỏi một câu cực kỳ ngây thơ với vẻ mặt đầy nghiêm
túc: “Nếu như cậu làm việc xấu, cắn rứt lương tâm thì phải làm sao?”
Giang Chức cười phá lên: “Lương tâm ư?”
Người này thật quá ngay thẳng. Anh vuốt đầu thỏ màu hồng trên dép lê: “Tôi không có thứ đó.”
Tiết Băng Tuyết: “…”
Rạng sáng, bên ngoài nhà cũ của nhà họ Giang đã có tiếng xe, người làm gác đêm khoác với chiếc áo choàng vào rồi
đứng dậy đi ra mở cửa.


Đó là xe của gia đình con thứ.
“Cô Phù Ly về rồi.”
Giang Phù Ly bước xuống xe, dặn dò tài xế vài câu rồi mới vào nhà, đi về phía tòa nhà nhỏ, cô ta cởi áo khoác ngoài
ra đưa cho người làm: “Đứng ở bên ngoài trông coi đi.”
Người làm đáp vâng.
Phía Nam tòa nhà chính xây một cái hành lang, bên cạnh hành lang là định ngắm cảnh và gác xếp.
Mẹ của cô ta vẫn chưa đi nghỉ ngơi, còn ngồi trong định ngắm cảnh đợi cô ta. Cô ta đi qua đó ngồi xuống: “Mẹ đã
sai người đi điều tra chưa?”
Lạc Thường Phương trả lời: “Rồi.” Bà ta rót một tách trà: “Chắc hẳn dáng vẻ bệnh tật ốm yếu kia của Giang Chức
không phải là giả vờ, lần này cậu ta rơi xuống nước e rằng đã mất đi nửa cái mạng rồi.”
Giang Phù Ly bưng tách trà lên nhấp một ngụm: “Vậy mà còn không chết được, số của cậu ta đúng là lớn thật.”
Động tác rót trà của Lạc Thường Phương hơi ngừng lại, bà ta nhìn xung quanh thấy không có ai mới thấp giọng
hỏi: “Phù Ly, có phải là con làm không?”
Giang Phù Ly cười, dùng nắp gạt lá trà ra: “Mẹ à, chuyện này không thể đoán bừa được đầu, con có chứng cứ ngoại
phạm đó.”
Ngày hôm sau, bởi vì nhiệt độ quá thấp nên những hạt mưa rả rích đã bị kết thành bằng mà rơi xuống, sắp có tuyết
nhưng lại chưa rơi.
Vào chín giờ sáng, Giang Chức đã chuyển sang phòng bệnh thường.
Mười giờ anh mới thức dậy.
Đúng lúc Giang Phù Tịch bưng nước đi vào phòng, giọng của cô ta dịu dàng: “Còn chỗ nào không khỏe không?”
Giang Chức ngồi dậy, trong mắt không hề có sự mơ màng lúc mới tỉnh dậy: “Sao chị lại ở đây?”
Cô ta đặt chậu nước xuống: “Bà nội gọi tôi đến đây để chăm sóc cho cậu.”
Cô ta lấy một chiếc khăn lông sạch thấm nước, vắt khô rồi đi đến bên giường bệnh, hơi cúi người xuống lau tay cho
Giang Chức.
Anh tránh đi khiến cho động tác của cô ta rơi vào khoảng không, sắc mặt của anh lạnh nhạt: “Chị ra ngoài đi, bảo
trợ lý của tôi vào đây.”
Đời này của nhà họ Giang chỉ có bốn người con, tình cảm giữa họ đều không khăng khít, cho dù là Giang Chức và
Giang Phù Tịch được chính tay bà cụ nuôi dạy thì mối quan hệ giữa họ cũng rất lạnh nhạt.


Giang Chức không thích giao thiệp với người khác, Giang Phù Tịch lại là tiểu thư không rời khuê phòng, hai người
họ không gây thù kết oán nhưng cũng không có tình cảm chị em gì sâu nặng cá.
Cô ta đặt chiếc khăn lông xuống, lấy áo khoác trên giá treo đồ, tính tình của cô ta cực kỳ tốt, không tức giận không
phát cáu, giọng điệu vẫn nhỏ nhẹ: “Tôi ở bên ngoài trông chừng, có chuyện gì thì cậu cứ gọi
tôi.”
Thế nhưng Giang Chức lại ra lệnh đuổi khách: “Chị về nhà họ Giang đi, ở đây không cần chị trong năm.”
“Bà nội…”
“Tôi sẽ nói với bà nội.”
Cô ta gật đầu rồi mặc áo khoác vào, áo khoác này được đặt may riêng, cô ta giống với bà cụ, cũng thích thêu thùa,
sườn xám, tranh chữ và sách cuộn, trên người luôn tỏa ra khí chất thư hương thanh tao.
“Vậy tôi về đây, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Lúc đi thì cô ta đúng lúc gặp được Tiết Bảo Di và Kiều Nam Sở ở cửa, cô ta gật đầu chào hỏi xong mới rời khỏi
phòng bệnh.
Đợi sau khi cô ta đi xa thì Tiết Bảo Di mới quay đầu lại liếc một cái, sờ cằm nói: “Mẹ tôi thích nhất là kiểu con gái
như Giang Phù Tịch.” Con gái nhà quyền quý chỉ luẩn quẩn trong nhà, không tiếp xúc với người ngoài, mẹ chồng
nhà giàu đều thích.
Kiều Nam Sở cười nhạo anh ta: “Sao vậy, vẫn còn nhớ nhung đến cô ấy sao?” Sắc mặt của Tiết Bảo Di lập tức thay
đổi, hung tợn nói: “Những chuyện vụn vặt cũ mèm thì đừng nhắc lại nữa.”
Giang Phù Tịch là mối tình đầu của Tiết Bảo Di.
Lúc ấy Tiết Bảo Di chỉ mới mười mấy tuổi, vẫn còn là một thiếu niên ngổ ngáo, cực kỳ ngỗ nghịch ngang bướng,
trong một khu nhà lớn thì anh ta là người huênh hoang nhất.
Hồi ấy anh ta và Giang Chức là anh em thân thiết nên thường hay chạy đến nhà họ Giang, hơn nữa còn ở độ tuổi mơ mộng về tình yêu, thường xuyên qua nhà người ta, thành ra từ từ để ý Giang Phù Tịch. Không vì lý do nào cả,
với những chàng trai ở độ tuổi ấy, chỉ cần nhìn thấy con gái, lâu ngày tất sẽ có cảm giác.
Về sau, Tiết Bảo Di chọn một đêm trăng tròn hoa thắm, gom hết đám bạn chơi từ nhỏ để bày tỏ tình cảm trước mặt
nhiều người, nói mấy câu trẻ trâu như “Em làm vợ tôi, tôi che chở em” tận mười ngàn chữ, kết quả…
Cô gái duyên dáng yêu kiều chỉ đáp lại một câu: “Nói hết chưa? Đoá hoa của tôi còn chưa được thêu xong.” Chàng
trai Tiết Bảo Di dở hơi của ngày ấy sững sờ ngay tức khắc.
Sau đó thế nào thì Kiều Nam Sở không nhớ, chỉ nhớ rằng Tiết Bảo Di lôi kéo cả bọn đến quán bar uống say, sau đó
anh ta để ý bà chị pha chế rượu trong quán… Tóm lại, đây là đoạn lịch sử đen tối thời trẻ trâu của Tiết Bảo Di.


“Nhưng cô ấy đẹp quá chừng, có thể ra mắt* đó.” Tiết Bảo Di đánh giá như thế, đây là sự đánh giá dựa trên đặc
điểm thực tế của sự vật, ai bảo anh ta là ông chủ trong làng giải trí.
(*) Có nghĩa là ra mắt trong giới giải trí.
Kiều Nam Sở vào phòng bệnh, kéo ghế ngồi xuống: “Mẹ tôi chưa nói với cậu à? Phụ nữ càng đẹp thì càng độc.”
Tiết Bảo Di không phủ nhận điều đấy.
“Giang Phú Tịch này…” Kiều Nam Sở duỗi chân rồi đá vào chân giường: “Giang Chức, cậu có cảm thấy cô ta hơi lạ
không?”
Giang Chức không nói gì.
Tiết Bảo Di dựa vào tủ: “Lạ thế nào?”
Kiều Nam Sở ngắm nghía chiếc bật lửa của mình: “Khó nói.”
Không nhắc đến Giang Phú Tịch nữa, anh ta nói chuyện nghiêm chỉnh: “Bà cụ nhà cậu đã yêu cầu lập hồ sơ vụ án,
sếp Trình sẽ đến lấy lời khai của cậu.”
Giang Chức lót gối để dựa vào, sắc mặt khá kém: “Có thể hạn chế ra nước ngoài không?”
“Cậu muốn nói ai?”
“Tất cả những người trên du thuyền.”
Kiều Nam Sở vuốt ve con lăn trên chiếc bật lửa: “Khó lắm, khách khứa được mời đếm qua, người nào người nấy
đều có máu mặt, chưa đủ chứng cứ nên không dễ nói đâu.”
Giang Chức đột nhiên nói ra: “Tôi nhìn thấy tay của hung thủ.”
Kiều Nam Sở đang đùa nghịch chiếc bật lửa, lập tức dừng lại: “Có thể nhận ra không?” “Thời gian quá ngắn, chỉ có
ấn tượng thôi.” Giang Chức suy nghĩ rồi nói: “Trên tay trái có một chiếc đồng hồ kiểu nam, mu bàn tay có ba vết
cào.”
Vết cào…
Chỉ riêng nét đặc trưng này là có thể khoanh vùng hung thủ rồi.
Kiều Nam Sở đứng dậy, gọi điện đến đội Trinh sát Hình sự “Trên mu bàn tay có vết cào, lập tức sắp xếp điều tra.”
Anh ta dặn dò vài câu, vừa cúp máy thì có người gõ cửa.
Tiết Bảo Di hỏi xem là ai, sau đó đút tay vào túi rồi đi ra mở cửa. Người ngoài cửa đáp lại: “Là tôi đây.” Cô gái nhỏ
xách hai chiếc túi to, giới thiệu rõ ràng đâu ra đấy: “Tôi là Chu Từ Phưởng.” Cục cưng của Giang Chức đến rồi.
Tiết Bảo Di quay đầu, nháy mắt với Giang Chức. Giang Chức vốn không màng đến Tiết Bảo Di, chỉ nhìn chăm chú
vào con gái nhà người ta ánh mắt anh lấp lánh mùa xuân nhưng ngoài miệng thì vô cùng lạnh lùng: “Các cậu ra


ngoài đi.”
Đối đãi khác biệt thật đấy.
Tiết Bảo Di chậc chậc: “Đồ chó yêu người khác phái xong mất hết tính người.” Anh ta quay đầu, lả lướt đến chào
hỏi Chu Từ Phưởng: “Chào cô Chu nhá.” Cô Chu không quen kiểu niềm nở này nên tránh né ánh mắt của anh ta:
“Chào anh, anh Tiết.”
Cô vừa định chào hỏi một người khác nữa là “anh Kiều” thì Giang Chức đã thúc giục: “Từ Phương, đóng cửa kỹ
vào.”
Chu Từ Phưởng: “Ừ.”
Râm!
Cửa đóng lại, Tiết Bảo Di và Kiều Nam Sở suýt bị cửa đập vào mặt, hai kẻ này thật là!
Chu Từ Phưởng bước lên, nhìn Giang Chức bằng ánh mắt quan tâm săn sóc: “Anh đỡ hơn chút nào chưa?”
Giang Chức nắm đấy, mềm nhũn như người không xương, thở gấp trông rất mong manh yếu ớt, hoàn toàn là dáng
vẻ của người bệnh: “Nghe không rõ, qua đây nói này.”
Làm bộ làm tịch không khác gì sói xám lừa gạt thỏ trắng.
Chu Từ Phưởng cực kỳ dễ bị lừa, Giang Chức nói gì cô tin nấy, thật lòng cho rằng anh nghe không rõ. Thế là cô
bước đến bên cạnh anh, ân cần hỏi lại lần nữa: “Anh đỡ hơn chút nào chưa?”
Lừa cô đau lòng xót xa là được.
Nhưng lại không nỡ khiến cô lo lắng sợ hãi.
Giang Chức đè ép suy nghĩ muốn ho sù sụ: “Không sao, vài ngày nữa sẽ khỏe thôi.” Anh vỗ vỗ mép giường: “Ngồi
lên đi.”
Có thể do anh đang bệnh nên cô ngoan ngoãn hơn mọi ngày, dù chỉ ngồi bên mép giường anh những dịch lại gần
hơn đôi chút.
Giang Chức nhận lấy túi lớn mà cô mang đến: “Đây là gì thế?”
“Mua đồ bổ cho anh đó.”
Lại mua đồ bổ.
Phí tiền.
Giang Chức để túi lên đầu tủ, không nhịn được lải nhải với cô: “Tôi còn chưa ăn hết số đồ bổ kia, sau này em đừng
mua nữa.”


Chu Từ Phưởng nghe theo anh hết: “Được.”
Vậy cô sẽ mua món khác.
Cô lấy ba lô rồi nói: “Tôi còn muốn tặng anh một món quà.” Hôm qua anh nói chưa dỗ được anh đâu, phải dỗ tiếp
thôi.
Lại tặng quà nữa à?
Cô lục lọi ba lô rồi lấy ra hộp quà xinh xắn màu hồng nhạt, chỉnh lại chiếc nơ bướm trên bề mặt cho ngay ngắn, sau
đó đưa quà đến trước mặt Giang Chức.
Giang Chức nhìn tới nhìn lui chiếc hộp vuông vức: “Đây là gì thế?”
Chu Từ Phưởng mở hộp ra: “Miếng dán giữ nhiệt.”
Không phải thứ này là đồ của phụ nữ sao? Hết tặng dép lê lại đến tặng miếng dán giữ nhiệt, cô gái này tưởng anh
được nuôi trong nhà ẩm sao?
“Vài ngày nữa sẽ có tuyết rơi, thời tiết rất lạnh. Anh chỉ cần dán thứ này lên người sẽ không lạnh nữa.” Sức khoẻ
Giang Chức không tốt, thường hay sợ lạnh, Lý Tưởng đề cử miếng dán giữ nhiệt cho Chu Từ Phưởng, Chu Từ
Phưởng cảm thấy thứ này cực kỳ thích hợp với Giang Chức nên cô mua rất nhiều, trước tiên tặng hộp nhỏ cho anh
dùng thử, nếu dùng được thì cô sẽ mang tất cả số miếng dán đang trữ trong nhà cho anh.
Những hình như nét mặt Giang Chức có vẻ khó nói.
Chu Từ Phưởng hơi căng thẳng, vô thức dùng móng tay cào hộp: “Anh không thích ư?”
Giang Chức thấy cô sắp sửa nhíu mày thì giật lấy hộp quà ngay tức thì, hơn nữa còn cầm miếng dán giữ nhiệt lên,
sờ nó như thể “thích đến mức không nỡ buông tay”: “Ai nói tôi không thích chứ.”
Yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Ai bảo anh thích cô…
Chu Từ Phưởng nghe anh nói vậy thì mới cảm thấy vui, cô nở nụ cười e lệ: “Anh thích thì tốt rồi.” Cô lại hỏi Giang
Chức: “Vậy anh sẽ dùng chứ?”
Giang Chức chưa từng gặp món đồ này đâu.
Anh miết miếng dán: “Em dạy tôi đi.”
Chu Từ Phưởng nói: “Được, tôi giúp anh dán một miếng.” Cô lấy miếng dán rồi đè nó xuống lớp chăn: “Phải ủ ấm
trước, nếu không dán vào sẽ rất lạnh.”
“Vậy em ủ đi.”
Giang Chức lấy lọ kẹo dẻo bóc một cục và đút cho cô


Cô há miệng ăn.
“Nữa không?”
“Nữa.”
Anh lại đút thêm một cục nữa.
Đút nữa, đút tiếp, đút mãi…
Đến khi miệng có được nhét đầy kẹo, phồng má lên, cô mới nói: “Ủ xong rồi.”
Đáng yêu quá.
Đáng yêu nhất trên đời luôn!
Giang Chức bỏ lọ kẹo xuống, sau đó anh nằm thẳng người như thế “Em làm thế nào tuỳ em, tôi không phản đối
đầu”, thậm chí còn rất chờ mong: “Vậy dán nhé?”
Chu Từ Phưởng là cô bé thành thật: “Anh lạnh chỗ nào?” Lạnh ở đâu thì có dán ở đó. Giang Chức hất chăn ra, vén
vạt áo bên ngoài: “ở đây này.”
Cô nhìn chăm chú phần bên trong bộ đồ bệnh nhân của anh…
Tâm trạng Giang Chức cực kỳ vui sướng, mặt mày đầy sắc xuân: “Không giúp tôi dán sao?”
“A.”
Chu Từ Phưởng lột phần giấy của miếng dán, sau đó dùng hai ngón tay kéo áo bệnh nhân của Giang Chức, che đi
phần eo trắng mịn lộ ra bên ngoài. Cô so tới so lui, cuối cùng mới dán ngay ngắn lên bụng anh. Chu Từ Phưởng
cảm thấy hơi nóng trong người, cô không dám nhìn lung tung, đôi mắt và cánh tay vô cùng thật thà nghiêm chỉnh,
chỉ nhìn chằm chủ ô vuông trên bộ đồ bệnh nhân của Giang Chức, coi nó như một đoá hoa…
Cô cúi đầu.
Từ góc nhìn của Giang Chức, anh chỉ thấy được đỉnh đầu cô và hai ngón tay nhỏ lúng túng không biết nên đặt ở
đầu, cứ giơ lên lưng chừng như sợ chạm vào anh.
Ngón tay nhỏ đang run rẩy.
Giang Chức khẽ cười: “Tay em run kìa.”
Cô không thừa nhận: “Không run đầu!” Anh càng cười thích thú: “Run đấy.”
Cô rầu rĩ lắm nhưng vẫn có ngụy biện: “… Không.” Sau đó cô không để ý anh nữa, miệt mài dán miếng giữ nhiệt
cho anh, bốn ngón tay giữ bốn góc rồi dán từng chút một, cuối cùng chọt thử xem sao. Dán chắc rồi, cô mới mau


chóng lùi ra sau: “Dán xong rồi đó.”
Giang Chức sờ tới sờ lui miếng dán hình vuông trên bụng mình.
Món đồ này còn nóng hầm hập.
Anh đang định trêu chọc con gái nhà người ta thì… “Bà cụ Giang!”
Đây là tiếng của Tiết Bảo Di ở ngoài phòng bệnh.
Giọng của anh ta rất lớn, cố ý kéo dài: “Sao bà lại đến đây?”
“Bà đến thăm Chức Nhi nhà bà.”
Tiếng gậy chống ngày càng gần, hình như còn hoà lẫn với tiếng của Giang Hiếu Lâm và Giang Phù Ly. Giang Chức
không kịp suy nghĩ nhiều, anh vội vã xốc chăn: “Từ Phương, lên đây nhanh.”
Chu Từ Phưởng ngơ ngác: “Hả?”
“Trốn trong chăn.” Cô không hiểu: “Tại sao phải trốn?”


Giang Chức xoa đầu có như vỗ về, nói năng nhỏ nhẹ: “Bởi vì có người xấu.”
Cô không hỏi thêm nữa mà leo lên giường, chui vào trong chăn.
Nhưng cô không dám chạm vào anh, cố gắng xê dịch từng chút ra mép giường.
Giang Chức thấy vậy mà buồn cười, anh vỗ lưng cô qua lớp chăn, nói lời dỗ dành: “Đừng nằm xa như vậy mà bé Phương, nằm sát


bên tôi này.” Anh lại gọi cô là bé Phương. Chu Từ Phưởng trốn trong chăn cười trộm, sau đó xê dịch từng chút đến sát bên người anh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom