• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (5 Viewers)

  • Chương 102

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Đi đến gần, Giang Chức nâng tay lên chỉ vào “ma nữ kia: “Biết cô ấy là ai không?”
Bình thường Minh Dương Hoa không tiếp xúc gì với Giang Chức3, nhưng không hiểu sao cậu ta cảm thấy hơi sợ
hãi, ngẩn người ra mà lắc đầu. Chỉ thấy Giang Chức đi đến bên “ma nữ” kia, hất cằm nhìn cậu ta: “Là cô1 gái tôi
đang theo đuổi.”
Minh Dương Hoa: “…”
Giọng điệu này vừa khoe khoang vừa đắc ý lại có phần cảnh cáo,
Cậu ta nghi n9gờ là mình nghe nhầm: “Không phải anh là, là…” Giang Chức chậm rãi nói tiếp: “Gay sao?”
Minh Dương Hoa và Giang Chức không có tiếp xúc gì,3 nhưng trong nhà cậu ta có một bà chị điện khao khát nhan
sắc của Giang Chức, nhờ phúc của người đó mà cậu ta biết được rất nhiều chuyện về Giang Ch8ức.
Ví dụ như, mười tám tuổi anh đã comeout.
Ví dụ như, anh rất ghét phụ nữ. Giang Chức cười như gọi hồn: “Cô ấy giỏi mà, có thể bẻ thẳng được cả tôi.”
Minh Dương Hoa:“…”
Chị của cậu ta nói chị ta không tán được Giang Chức chỉ vì ông trời bất công sinh chị ta thành con gái, giờ xem ra
đều là nói xạo!
Ma nữ này tán được rồi đây này!
Không, thậm chí cô còn không cần tán, chỉ cần nhìn vào ánh mắt của Giang Chức là biết. Sự yêu thích đó là khi
người khác nhìn cô thêm một giây thì anh sẽ biến thành một con sói đi cắn người, chỉ ước gì có thể gặm một miếng
thịt của bạn.
“Còn muốn WeChat của cô ấy nữa không?”
Minh Dương Hoa: “Không cần nữa.”
Giang Chức bước lên trước một bước, anh giấu cô gái bé nhỏ kia phía sau vóc dáng cao ráo của mình: “Điện thoại
thì sao?”
Minh Dương Hoa lắc đầu thật mạnh.
Giang Chức thấy hài lòng rồi mới quay đầu lại đưa một bàn tay xinh đẹp ra phía trước: “Bé Phương, đỡ tôi.”


Bé Phương…
A Vãn thấy ghen tị rồi. Chu Từ Phưởng: “Ồ.”
Cô đỡ lấy tay Giang Chức.
Giang Chức tự nhiên mà chuyển bàn tay đang vịn lên mu bàn tay của cô sang vai cô, anh không dồn trọng lượng cơ
thể của mình lên người cô mà chỉ kề sát, rồi dẫn cô gái của anh rời đi, bỏ Minh Dương Hoa lại phía sau.
“Em có đem khẩu trang theo không?”
Chu Từ Phưởng lấy một chiếc khẩu trang màu đen từ trong túi áo ra: “Có.”
Anh lấy khẩu trang đeo cho cô: “Sau này khi ra ngoài thì em phải đeo khẩu trang vào.” Anh có lý do chính đáng,
nói một cách nghiêm chỉnh: “Thời tiết ở Thủ đô rất lạnh.”
Đỡ bị người khác nhớ thương!
A Vãn: “…” Đổ lỗi cho thời tiết à.
Chu Từ Phưởng không nghĩ gì nhiều: “Được.”
Giang Chức quay đầu lại, quả nhiên là tên nhóc nhà họ Minh vẫn còn nhìn chằm chằm vào cô, anh liếc cậu ta, dùng
ánh mắt lăng trì người ta, sau đó anh đội luôn mu cho cô gái của mình.
“Đội mũ vào luôn.”
Chu Từ Phưởng lại nói được.
Giang Chức nhìn lại cảm thấy không được, quá đáng yêu rồi. “Đừng đội mũ nữa.” Đội mũ vào thì đáng yêu, không
đội thì lại quá xinh đẹp, ngay cả đầu của cô cũng đẹp như vậy, càng nghĩ Giang Chức càng cảm thấy không có cảm
giác an toàn, anh nghiêm túc mà căn dặn: “Nếu không nhất thiết phải ra ngoài thì em đừng ra.”
Lần này Chu Từ Phưởng không lập tức đồng ý mà do dự: “Nhưng tôi phải đi làm.”
“Vậy thì em đội chiếc nón bảo hiểm chỉ để lộ ra hai con mắt này.” Giang Chức lại suy nghĩ ra một lý do: “Cái thời
tiết chết tiệt của Thủ đô cứ thích đổ mưa đá.”
A Vãn: “…” Lại đổ lỗi cho thời tiết à.
Chu Từ Phưởng nhớ đến vài lần bị mưa đá đập vào mặt, cô cảm thấy Giang Chức nói rất đúng, cô rất đồng tình:
“Anh nói đúng lắm!”
Cô dễ bị lừa gạt như vậy, sau này anh phải trong kỹ mới được.
Giang Chức đè lồng ngực mình ho khan vài cái: “Nơi chọc hút dịch của tôi hơi đau, em dìu tôi về phòng bệnh đi.”
Chu Từ Phưởng vừa nghe anh không khóe liền quàng tay anh lên vai mình, quay đầu lại nói: “Anh Lâm, anh tự đi
chuyển giường đi, tôi dìu Giang Chức về phòng trước đây.”
A Vãn: “…” Anh ta giận rồi, cô vẫn còn gọi anh ta là anh Lâm. 12


Nhìn đi! Nhìn đi!
Sao anh ta lại vu khống cho Giang Chức chứ, chẳng lẽ Giang Chức còn không gian xảo bỉ ổi hay sao? Bản thân mình
nhỏ nhen ghen tỵ lại còn dùng lời lẽ chính đáng mà đổ lỗi cho thời tiết ở Thủ đô nữa chứ! A Vãn vừa mắng thầm
vừa đi chuyển giường.
Chu Từ Phưởng dìu Giang Chức đi đến phòng bệnh VIP, cô muốn đi nhanh hơn nhưng lại sợ anh bị nghiêng ngả
nên cô hơi sốt ruột.
“Anh đau lắm à?”
“Ừ.” Anh ho khan, hai lúm đồng tiền ửng đỏ, trông rất yếu ớt.
Chu Từ Phưởng lo rằng anh sẽ ngất trên đường đi nên nói: “Để tôi bế anh đi.”
Cô đau lòng cho anh là được rồi, một người đàn ông như anh sao lại để cho cô gái mà mình thích bể lên được chứ.
Giang Chức nói: “Không được.”
Chu Từ Phưởng: “Sức của tôi lớn lắm.” “Cũng không được.” Anh buông tay ra, chuyển sang nắm tay cô: “Sức của
em có lớn hơn đi chăng nữa thì em cũng là con gái.”
Chu Từ Phưởng không hiểu ý anh là gì.
Cô nàng được tận mấy nghìn ký.
Cũng không biết cô gái này được ai nuôi dạy và nuôi dạy như thế nào nữa, rõ ràng là cô cảnh giác với tất cả mọi
thứ, rõ ràng là lòng phòng bị của cô rất mạnh, sự cô đơn lạnh lẽo trong mắt của cô giống như là đã chịu hết mọi khổ
đau nhưng cô lại ngây thơ như một trang giấy trắng. Nếu có bằng lòng cho bạn xem đôi mắt của mình thì chỉ cần
bạn nhìn một cái là có thể nhìn thấy tất cả.
Giang Chức đứng lại, nhìn cô và nói: “Nếu không có ai thương em thì thôi, nhưng nếu có thì em có thể bướng bỉnh
một chút.”
Chu Từ Phưởng không hiểu ý của Giang Chức làm,
“Không hiểu à?”
Cô gật đầu.
Không có ai dạy cô làm người, càng không có ai dạy cô cách làm một cô gái, nhưng có người dạy cô làm sao để phát
triển năng lượng trong cơ thể đến mức lớn nhất. Giang Chức khom lưng xuống, dịu dàng nhẫn nại mà dạy cho cô:
“Có người thương em, lo lắng cho em, cho nên em phải yêu thương bản thân mình nhiều hơn, đừng chỉ nghĩ cho
người khác.” Chu Từ Phưởng ngẩn ra. Cô đã lớn như thế này rồi mà đây là lần đầu tiên nghe được những lời nói
tốt đẹp như vậy, trong ký ức đơn giản của cô, chưa bao giờ có người nói với cô rằng cũng có người thương yêu cô.
Hai mắt của cô sắp đó lên rồi.
Giang Chức nhìn cô cảm động đến sắp khóc, anh muốn hôn cô, bầu không khí cũng rất thích hợp, bỗng nhiên…


Trong căn phòng bệnh phía trước có người đang làm ầm ĩ.
“Cút đi hết cho tôi!”
Một giọng nói khàn như con vịt đực, có lẽ là một cậu trai trẻ đang vỡ giọng.
Cậu trai trẻ rất cáu kỉnh, căn phòng bệnh bị đập phá ầm ầm: “Tôi sắp chết đến nơi rồi mà còn chưa gì nữa chứ! Ra
ngoài hết đi, tôi không muốn nhìn thấy mấy người!”
Giọng điệu của người phụ nữ cực kỳ lo lắng, còn nghẹn ngào: “Diệp Diệp…” “Cút đi!”
Cùng với tiếng gào thét, trong phòng bệnh ung bướu có một cậu trai trẻ đẩy y tá ra, lấy một lọ thuốc rồi ném mạnh
ra ngoài, choang một tiếng, mảnh vỡ lập tức văng tứ tung. Phản ứng đầu tiên của Chu Từ Phưởng là xoay người lại
và nâng tay lên che chắn cho Giang Chức.
Mảnh vỡ của lọ thuốc cắt qua mặt cô, cảm giác đau như kim đâm vậy, cô lập tức che lại mặt mình.
Đúng lúc Phó Viện trưởng Tôn đang dẫn theo một nhóm bác sĩ đi thăm khám các phòng bệnh thì nhìn thấy cảnh
tượng này. Suýt nữa tim của Phó Viện trưởng Tôn đã nhảy vọt ra ngoài: “Cậu, cậu Giang.” Nhà họ Giang chính là
cổ đông lớn nhất của Bệnh viện Nhân dân số 5 này, cũng là tiểu tổ tông không dễ chọc nhất. Quả nhiên là tiểu tổ
tông tức giận rồi.
Giọng nói của Giang Chức vô cùng lạnh lùng, ẩn chứa cơn thịnh nộ, lửa từ từ bùng lên trong mắt của anh: “Nếu cậu
ta không muốn chữa trị thì để cậu ta thu dọn đồ đạc, lập tức cút ra khỏi bệnh viện đi.” Phó Viện trưởng Tôn không
dám hé răng, khẽ quan sát sắc mặt của Giang Chức. Chỉ thấy tiểu tổ tông vừa rồi còn nổi giận đùng đùng bỗng sắc
mặt trở nên dịu dàng, anh cẩn thận cúi người nhìn khuôn mặt của cô gái trước mặt mình, đưa tay gỡ bàn tay đang
che lại mặt của cô ấy ra.
Cô giữ chặt không buông: “Tôi không sao.” Vết thương của cô lành quá nhanh, không thể để cho người khác nhìn
thấy. “Để tôi xem nào.” Cô lắc đầu: “Thủy tinh không bắn trúng.”
Giang Chức đưa ra một ngón tay, chạm nhẹ vào vị trí giữa ngón giữa và ngón áp út của cô, ánh mắt vô cùng đau
lòng: “Chảy máu rồi này.”
Chu Từ Phưởng nghe vậy liền sờ một cái, đúng thực là máu vẫn còn đang chảy.
Cô quay đầu lại: “Trong lọ thủy tinh ấy đựng penicillin à?”
Cô y tá trong phòng bệnh rất ngạc nhiên: “Sao cô biết?”
Bởi vì penicillin là khắc tinh của cô, chỉ cần một ít thôi cũng sẽ khiến cho năng lực tự hồi phục của cô giảm mạnh,
thậm chí còn không bằng người bình thường.
Cô nói: “Tôi nhận ra kiểu lọ này, dùng để đựng penicillin.” Trước đây khi ở phòng thí nghiệm, những chuyên gia”
mặc áo blouse trắng kia thích tiêm cái này cho cô, sau đó quan sát tốc độ chảy máu của cô, tính toán mức độ gây
chết người của penicillin đối với cô. Cô buông tay ra, nhìn máu giữa ngón tay, máu chảy không nhiều, có lẽ vết
thương rất nhỏ, cô nói với Giang Chức: “Vết thương nhỏ mà thôi, không sao cả.” Da của cô rất trắng nên vết máu
loang ra bên má phải của cô càng trở nên chói mắt.


Giang Chức nhíu mày lại, đưa tay ra định lau giúp cô nhưng lại sợ làm cô đau, trước đây anh chưa từng có cảm
giác này, mảnh vỡ giống như đâm vào người anh vậy, đau âm ỉ khó tả. Tiêu rồi.


Anh đã si mê cô rồi.
Anh dắt tay cô, ánh mắt liếc sang cậu trai trẻ đã bị dọa đến hoảng hốt lúng túng: “Còn có sức lực mà ở đây nổi cáu làm loạn, chưa
chết được đâu, nếu thật sự muốn chết thì cửa số đang mở toang ra đấy, tự nhảy xuống đi, nếu không thì ngậm miệng lại, còn la hét ầm
î nữa thì tôi sẽ ném cậu xuống dưới.”
Cậu trai trẻ và mẹ của cậu ta đều không dám hé răng.
Giang Chức đưa Chu Từ Phưởng đi, dặn dò: “Gọi bác sĩ ngoại khoa đến đây.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom