• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (9 Viewers)

  • Chương 103

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Phó Viện trưởng nhờ người đi mời Bác sĩ Ngô – chuyên gia đứng đầu khoa Ngoại. Từ khi ông ta lên làm bác sĩ phẫu
thuật chính đến nay đã h3ơn ba mươi mấy năm, chưa từng chữa trị cho vết thương nào nhỏ như vậy thành ra tâm
trạng buồn bực như chó.
Thế nhưng ông ta khô1ng dám oán trách câu nào, dù sao tiền lương vẫn do nhà họ Giang phát cho. Ông ta cũng
không có ý định bảo y tá đến, trái lại tự mình sá9t trùng và băng bó vết thương cho bệnh nhân.
“Có nghiêm trọng không?” Ánh mắt Giang Chức như thể xuyên qua khuôn mặt Chu Từ Phư3ởng.
Bác sĩ Ngô bị anh nhìn chăm chú đến mức run tay: “Chỉ bị thương ngoài da thôi ạ.“. Giang Chức không quay về
giường nằm, ch8uyển sang ngồi ghế cạnh Chu Từ Phưởng. Anh còn đang truyền dịch nhưng không quan tâm kim
phim trên mu bàn tay, vỗ vỗ tấm lưng cô gái nhỏ, không biết đang dỗ dành điều gì. Anh lại hỏi: “Có để lại sẹo
không?”
Có phải cậu Út nhà họ Giang hiểu lầm gì đẩy về vết thương ngoài da không nhỉ? Bác sĩ Ngô dằn lòng giải thích:
“Không để lại sẹo đầu, chỉ rách một miếng cực kỳ nhỏ.” Sát trùng rồi bôi thuốc, dán băng bạc, cả quá trình chỉ có ba
phút: “Xong rồi ạ.” Giang Chức cứ nhìn mặt con gái nhà người ta mãi mà không dời mắt, anh nhìn lướt qua bác sĩ
Ngô: “Vậy là xong à?”
Không thì sao? “Thuốc cũng không kê hả?” Ánh mắt anh trở nên nghiêm khắc, kèm theo sự bất mãn.
Bác sĩ Ngô cảm thấy lạnh gáy, ông ta sờ đầu: “Không cần kê đầu.” Thật sự chỉ là vết thương rất nhỏ vô cùng nhỏ
cực kỳ nhỏ luôn…
Giang Chức không thèm nhìn ông ta: “Phó Viện trưởng Tôn, đổi bác sĩ khác đến đây cho tôi.”
Chuyên gia đứng đầu khoa Ngoại: “…”
Phó Viện trưởng Tôn: “…” Không biết phải nói thế nào, đành nhìn lướt qua cô gái bị thương.
Cô gái này là một người dễ nói chuyện. Cô nói: “Không cần đâu, đợi bác sĩ đến thì vết thương của tôi đã lành lại
rồi.”
Nói rất có đạo lý. Bác sĩ Ngô và Phó Viện trưởng Tôn đều gật đầu, tỏ vẻ gật bừa. Giang Chức thấy vậy mới lên
tiếng: “Các ông ra ngoài đi.” “Có chuyện gì cậu cứ gọi tôi nhé.” Phó Viện trưởng Tôn nhanh chóng đưa chuyên gia
ra ngoài.
“Anh cũng ra ngoài đi.”


A Vãn: “Dạ.”
A Vãn cũng ra ngoài, đóng kín cửa phòng bệnh. Anh ta cân nhắc khoảng ba giây, cuối cùng vẫn áp tai vào cửa nghe
ngóng. Cách âm bệnh viện cũng bình thường, anh ta nghe thấy tiếng cô Chu.
“Có phải anh giận không?” Chu Từ Phưởng cảm thấy đối phương tức giận, nét mặt anh quả nghiêm khắc. Giang
Chức đứng dậy khỏi ghế, đẩy giá truyền dịch rồi đi đến giường bệnh và nằm xuống: “Ai bảo em chắn cho tôi?”
Giọng điệu giống như răn dạy. Ừ, giận thật đấy.
Thế nhưng Chu Từ Phưởng không hiểu vì sao anh giận: “Chúng ta là bạn thân mà.” Cô nói như thể đó là chuyện
đương nhiên, hơn nữa còn nói rất trịnh trọng: “Vì là bạn thân nên mới không tiếc cả mạng sống mà giúp đỡ.”
Câu này là câu cô học được từ phim của Giang Chức.
Chu Từ Phưởng cảm thấy nó rất đúng, không hổ là phim do Giang Chức quay.
Giang Chức: “…”
Anh càng giận hơn! Kiểu này không dỗ được rồi.
EQ của Chu Từ Phưởng thấp đến mức không thể cứu nổi, anh chẳng muốn nói chuyện với cô nữa.
“Giang Chức.”
Giang Chức không đáp lại.
Chu Từ Phưởng hơi nôn nóng, rảo bước tiến lên: “Giang Chức.”
Cô nhỏ giọng gọi anh để lấy lòng.
Cô không biết lấy lòng người khác, cách làm giống như dỗ dành trẻ con, cầm đồ ăn vặt đến trước mặt anh và dâng
bằng hai tay: “Ăn thạch trái cây không?”
Không ăn.
“Kẹo dẻo thì sao?”
Không ăn!
Giang Chức cứ nhìn cô như vậy.
Ý anh rất rõ ràng, anh muốn cô dỗ dành.
Chu Từ Phưởng nghiêng đầu, không biết nên làm thế nào. Lúc này đây, mưa đá rơi ngoài trời, nện vào cửa sổ lộp
độp.
Cô bỏ đồ ăn vặt xuống: “Anh có lạnh không Giang Chức?” Cô lấy miếng dán giữ nhiệt đến, sau đó ngồi xổm ghé
mình vào giường bệnh, giống như một cây nấm tròn màu đen: “Anh lạnh thì tôi dán miếng giữ nhiệt cho anh nhé.”


Sao có thể đáng yêu thế chứ lị…
Cô vẫn không biết điều đó nên cứ nói chuyện nghiêm chỉnh, ánh mắt nhìn người ta cũng nghiêm túc chân thành.
Giang Chức bị phương pháp dỗ dành trình độ mẫu giáo ấy làm cho mềm lòng, cũng không nỡ răn đe cô. Cô không
phải người con gái nhỏ bé yếu ớt, mà là đã quen với việc dùng lưng mình chắn mảnh thuỷ tinh giúp người ta. Sau
này anh phải từ từ dạy dỗ thôi, dạy cô phải để ý bản thân mình nhiều hơn.
May mà anh đủ xấu xa, còn “nhà”* anh lại quá lương thiện,
(*) Nhà ở đây chỉ Chu Từ Phưởng. Anh quay lưng lại và vén chăn lên, để lộ tấm lưng trần: “Dán lưng tôi đi.”
“Được.”
Chỉ với một miếng dán giữ nhiệt thôi, cô đã dỗ được Giang Chức rồi.
Chu Từ Phưởng cảm thấy Giang Chức là người có tính tình dễ chịu nhất thế giới, vậy mà anh chàng Lâm Đại Trảng
còn nói oan cho anh, nói tính cách anh khó ở. Lâm Đại Tráng thật sự quá đáng.
Lâm Đại Tráng ở ngoài cửa: “…”
Đùng đoàng!
Sau nửa đêm, đột nhiên có tiếng sét vang dội.
Tiếu Lân Thư vừa thả Giang Duy Nhĩ xuống giường thì cô đã tỉnh dậy. Giang Duy Nhĩ mở mắt ra, vì khóc quá lâu
nên đôi mắt cô sưng đỏ. Cô khàn giọng gọi anh: “Lân Thư.”
Tiêu Lân Thư thả cô vào trong chăn và đắp kỹ càng: “Anh đây.”
“Em vừa mới nằm mơ.”
“Em mơ thấy gì?”
Ánh mắt cô xót xa và có cảm giác khó chịu, cô dụi mắt: “Mơ thấy lần đầu gặp anh.”
Ngày hôm đó là sinh nhật cô.
Tiêu Lân Thư kéo tay cô xuống, dùng khăn lông thấm nước rồi nhẹ nhàng lau mắt cho cô. Anh cất giọng bình thản
ôn hoà: “Hôm đó cũng là ngày sinh nhật của em gái anh.”


Đây là lần đầu tiên Tiểu Lân Thư nhắc đến em gái mình.
Vô số ánh đèn như hoà tan trong đôi mắt anh, bóng hình phản chiếu trông rất dịu dàng: “Em ấy nhỏ hơn anh mười lăm tuổi, là một
đứa trẻ xinh đẹp ngoan ngoàn, rất biết nghe lời, bác sĩ và y tá ở bệnh viện đều yêu thích em ấy.”
Anh ấy nói bệnh viện.
Em gái của anh ấy bệnh rồi. Giang Duy Nhĩ ngồi dậy: “Vậy bây giờ em ấy ở đâu?” Tiếu Lân Thư chưa từng kể cho cô nghe về gia
đình anh. Mỗi lần cô hỏi, anh đều nói mình không có người thân.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom