• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (8 Viewers)

  • Chương 104

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Tiêu Lân Thư không nhắc tới, cô sợ chạm vào vết thương lòng của anh nên cũng không hỏi. Anh thả khăn lông
xuống, nhúng nước3 ấm rồi lại vắt khô, lau tay cho cô, giọng nói bình tĩnh đến lạ thường: “Em gái anh mất rồi.”
Giang Duy Nhĩ sững s1ờ.
“Lần thứ hai chúng ta gặp mặt là ngày chôn cất em ấy.” Ngày em gái qua đời còn chưa đến mười một tuổi, bố mẹ
kh9ông còn nên chỉ có một mình anh tổ chức lễ tang, không có bạn bè người thân, anh uống vài bát rượu rồi lại
phải đi làm.
Anh vốn cho rằng đó là tác phẩm cuối cùng của mình, quay xong sẽ rời khỏi giới giải trí. Thế nhưng cô xuất hiện,
man8g theo ánh hào quang xông vào cuộc đời anh.
Giang Duy Nhĩ nhớ lại ngày đó, hai người gặp nhau ở đạo quán Taekwondo. Khi ấy có suy nghĩ rằng tại sao trên
đời lại có người mâu thuẫn đến thế, rõ ràng đối xử với ai cũng dịu dàng hiền lành, vậy mà ánh mắt vô cùng buồn
khổ, giống như đã tuyệt vọng về thế giới này.
Hoả ra hôm đó là ngày chôn cất em gái anh ấy.
“Có phải là do…” Cô không hỏi được.
Tiêu Lân Thư gật đầu, biết cô muốn hỏi điều gì.
“Tim của em gái anh không ổn, phải nằm viện điều trị.” Anh mỉm cười tự giễu: “Số mệnh của em ấy không tốt, gặp
phải người anh trai vô dụng như anh, anh không cứu được em ấy.”
Anh dừng lại một lúc lâu.
Anh cúi đầu nói: “Cận Tùng là kẻ cho tiền cứu mạng em ấy.” Tiêu Lân Thư nói liên miên không dứt, anh nói rất
nhiều, nói đến mức bình tĩnh như chưa có gì xảy ra, giống như đang kể chuyện đời của người khác.
Ngày ấy anh vừa mới trưởng thành, bố mẹ gặp nạn, một người chết một người bị thương. Anh tiêu hết tiền tiết
kiệm trong nhà, thật ra đã cứu được mẹ, nhưng còn em gái bệnh nặng cần được cứu chữa, thành ra mẹ tự tay rút
máy thở,
Sau khi bố mẹ qua đời, tất cả bà con họ hàng đều muốn đuổi anh ra ngoài. Anh còn nhỏ, thứ quý giá nhất trên
người chính là tấm thân non nớt này.
Cận Tùng rất xảo quyệt, ký hợp đồng với anh, cho tiền và tài nguyên chỉ đủ cứu mạng em gái chứ không để anh có
cơ hội đủ lông đủ cánh, cứ thế mà kéo lê anh suốt tám năm.


Tiếu Lân Thư thả tấm khăn lông đã lạnh dần, nắm tay Giang Duy Nhi và để nó vào trong chăn: “Em gái anh không
chờ được tim phù hợp, sau khi em ấy qua đời, anh vốn định kết thúc hợp đồng.”
Sau đó cô xuất hiện.
Mười năm làm nô lệ, tám năm trước vì em gái, hai năm sau vì lòng riêng của mình.
“Cận Tùng nắm giữ video clip, anh sợ em biết được.” Tiếu Lân Thư vẫn nắm tay cô, dùng sức rất mạnh: “Anh đã
quá ích kỷ.”
Đôi mắt cô lại đỏ hoe, mặc dù anh nói chuyện điềm tĩnh thản nhiên như thế, nhưng cô cũng biết trong mười năm
dài đằng đẵng ấy, anh phải trải qua cuộc sống thế nào. “Tại sao anh không nói với em?”
“Anh không dám.”
“Tại sao không dám?”
Anh im lặng rất lâu: “Sợ em chê anh bẩn.”
Đột nhiên cô không nói chuyện nữa.
“Duy Nhĩ.”
Cô tự tay cởi nút áo sơ mi của anh.
Tiêu Lân Thư kìm tay cô: “Duy Nhĩ.”
“Để em xem nào.”
Anh lắc đầu: “Vết thương đều đã lành rồi.”
Cô không buông tay, tiếp tục cởi nút áo anh: “Để em nhìn xem.”
“Đừng nhìn.” Giọng anh khàn khàn như đang năn nỉ: “Duy Nhi, người anh bẩn lắm.”
Anh ghét bỏ bản thân mình, tất cả điều ấy đều được viết rõ trong ánh mắt, thậm chí đôi mắt ấy còn toát ra sự mệt
mỏi và căm hận rành rành.
Giang Duy Nhĩ không quan tâm, đỏ mắt quát anh: “Em muốn nhìn xem, em muốn xem thử.”
Anh chần chừ một lát.
“Được.”
Tiếu Lân Thư buông tay, mặc cho cô cởi nút áo sơ mi. Dưới phần xương quai xanh của anh có rất nhiều vết hằn,
một số nơi đã lành, đối chỗ còn vết sẹo, nhiều vết bỏng tàn thuốc, đồng thời cũng có rất nhiều vết roi quất.
Thảo nào hẹn hò hơn hai năm mà anh chưa từng chạm vào cô.


“Đây là do thứ gì gây ra?”
Vết thương trên ngực dài khoảng hơn năm centimet, Giang Duy Nhi đặt ngón tay lên đấy mà nhẹ nhàng vuốt ve.
Tiêu Lân Thư suy nghĩ giây lát: “Lâu lắm rồi, anh không nhớ nữa.”
Không nhớ nữa…
Một câu nhẹ nhàng bâng quơ như thế lại khiến nước mắt Giang Duy Nhĩ rơi xuống, cô đến gần anh, để bờ môi áp
vào vết sẹo: “Không bẩn.”
Sau đó cô ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt Tiêu Lân Thư rồi nói: “Anh không hề bản chút nào.”
Từng chữ đều đáng trân trọng. Anh ôm lấy cô, nhưng vẫn tỏ ra yếu ớt: “Duy Nhĩ, anh sợ rồi…”
Ngày hôm sau, gió táp mưa sa.
Mùa Đông ở Thủ đô luôn như thế đấy, lạnh lẽo rét buốt thấu xương, mưa với tuyết năm nay dữ dội hơn năm vừa
rồi, cứ rơi mãi chẳng ngừng.
Bốn giờ chiều.
Cận Tùng vừa kết thúc tiết mục phỏng vấn bên đài truyền hình, thư ký đã đến nói với anh ta: “Phó Tổng Giám đốc,
Chủ tịch Cân đi gặp người bên nhà họ Tiết.”
Người anh trai này thật sự muốn đưa mình vào đường chết.
Cận Tùng vừa đi vừa chỉnh lại cổ tay áo vest: “Người nào bên nhà họ Tiết?” Thư ký đáp: “Ông Ba nhà họ Tiết ạ”
Bác sĩ Đông y của nhà đấy à?
Trước đây nhà họ Cận với nhà họ Tiết không tiếp xúc với nhau, hiện giờ Cận thị rối loạn, đứng ở nơi đầu sóng
ngọn gió. Cận Lỗi không đời nào làm chuyện vô nghĩa, chẳng biết đang tính toán gì.
“Đi điều tra ông Ba nhà họ Tiết kia.”
Có hai người bước ra khỏi khu vực ghi hình bên cạnh.
“Duy Nhi.” Là tiếng của Phương Lý Tưởng, cô vừa quay xong tiết mục truyền hình nên chưa tẩy trang: “Bên tôi
không còn chuyện gì nữa, sắc mặt cô hơi kém, mau về nghỉ ngơi đi.”
Giang Duy Nhi nói: “Không cần đâu.”
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Cận Tùng đang đi đến trước mặt mình.
Giang Duy Nhĩ và Cận Tùng từng có duyên gặp nhau vài lần ở tiệc rượu của giới thượng lưu.


Cận Tùng bước lên phía trước, áo vest giày da, mũ áo chỉnh tề: “Đã lâu không gặp, cô Năm nhà họ Giang.”


Giang Duy Nhi lạnh lùng nhìn anh ta.
Ánh mắt anh ta có vẻ sâu xa, đồi bên nhìn nhau một lát rồi lướt qua nhau.
“Quên hỏi nữa.” Anh ta đột nhiên dừng lại, cất tiếng cười mia mai: “Mùi vị của Lân Thư không tệ nhi, tuy đã bị tôi dùng đến nát bấy,
nhưng cậu ta…” Giang Duy Nhĩ vốn nghe không lọt tai, cô cũng không kìm được cơn tức, xách bình cứu hoả dưới đất lên rồi phang
vào đầu anh ta. Phương Lý Tường sững sờ đến mức không keo cô lại kịp. Trong chốc lát, người kia vỡ đầu chảy máu.
Đây mới thật sự là Giang Duy Nhi, nghênh ngang bá đạo.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom